Edit: Misa

Beta: Misa

Giang Giản Niệm nắm lấy tay Cố Thiên Ngôn chậm rãi đi về phía cách phòng thí nghiệm không xa, bên người không có bất kì cấp dưới nào đi cùng, chỉ là dựa vào thực lực của Giang Giản Niệm cũng không có gì đáng sợ. Một đường đi, hai người đều không nói chuyện, Cố Thiên Ngôn cũng ngoan ngoãn để anh nắm tay, thật lâu sau, giọng nói trầm thấp hữu lực của Giang Giản Niệm vang lên, "Vì sao không đợi anh trở về?"

Cố Thiên Ngôn hiểu ý của anh, vì sao không chờ anh trở về mà một mình đi tìm Hà Băng Nguyệt, cô thấp giọng nói, "Không đủ thời gian."

"Sao lại...... Không đủ thời gian?" Giang Giản Niệm đang nắm tay cô đột nhiên căng thẳng, xoay người nhìn thẳng vào cô.

"Đinh, còn 30 giây nữa tiến vào thế giới tiếp theo, đếm ngược bắt đầu, xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng." Giọng nói lạnh băng của hệ thống vang lên trong đầu Cố Thiên Ngôn.

Cố Thiên Ngôn mím môi, nghiêm túc nhìn Giang Giản Niệm, "Anh có thích thế giới này không?"

Giang Giản Niệm vừa nhìn thấy vẻ mặt này của Cố Thiên Ngôn thì lập tức yên lòng, đôi mắt sâu không thấy đáy của anh nhìn cô không chớp mắt, trả lời, "Thích." "Bởi vì...... Thế giới này có em."

"Vậy là tốt rồi." Cố Thiên Ngôn hạ mắt, trên mặt là thần sắc yên tĩnh.

Giang Giản Niệm quay đầu nhìn về phía trước, trái tim nơi đó đập càng ngày càng nhanh, anh giống như một cậu thiếu niên ngây ngô với trái tim dễ rung động mất hết vẻ bình tĩnh, trầm ổn ngày thường, cảm xúc khẩn trương dâng lên trong lòng, anh chậm rãi nói ra những tâm tư giấu kín trong lòng, "Thiên Ngôn, em có nguyện ý......"

Ở bên anh không? Chưa nói xong lời nói còn đang mắc kẹt ở trong cổ họng, bàn tay nhỏ anh đang nắm trong lòng bàn tay từ từ trượt xuống, Giang Giản Niệm đột nhiên quay đầu lại, thấy cơ thể của người nọ ngã xuống, trong nháy mắt này đôi mắt anh co rút kịch liệt......

Ngày đó, người ở đây đều nhìn thấy lão đại bọn họ giống như người mất hồn, ôm chặt thi thể một người con gái, gắt gao không buông tay, trên mặt anh không có bất kì biểu tình đau thương nào, thậm chí một câu cũng không nói. Tự nhốt mình và cô gái kia ở trong phòng suốt nửa ngày, chính vì biểu hiện quá mức bình tĩnh như vậy làm trong lòng mọi người cảm thấy hoảng loạn, không có bất cứ người nào dám tiến đến khuyên can.

"Anh có thích thế giới này không?"

"Thích."

Chỉ là thế giới này nếu không có em, nó chẳng là cái thá gì cả.

Tôi thật sự muốn hủy diệt thế giới này... Giang Giản Niệm vô ý thức nghiêng đầu gọi tên người vẫn luôn không nhúc nhích trong lòng ngực, "Thiên Ngôn......" đôi mắt của anh thế nhưng ở một giây này biến thành màu xám trắng, quanh thân bộc phát ra hơi thở khiến cho người khác sợ hãi, càng ngày càng mãnh liệt.

"Giang Giản Niệm, nếu cậu ở bên trong đó quá lâu, thi thể của cô ấy chỉ sợ cũng sẽ mục nát." Giọng nói của tiến sĩ E từ ngoài cửa vang lên.

Đôi mắt màu xám trắng của Giang Giản Niệm chậm rãi khôi phục lại sắc đen như mực.

Không ai biết, ngày hôm đó khi tiến vào tiến sĩ E đã nói gì với Giang Giản Niệm, chỉ biết là Giang Giản Niệm từ đó về sau giống như thay đổi thành một người khác, vô cùng lạnh lùng, trên mặt không còn xuất hiện nụ cười hay cảm xúc dư thừa nào khác.

_______________________________

Mười năm sau

Hiện giờ thế giới đã xem như thái bình yên ổn, xác sống cũng bị tiêu diệt đến mức chỉ còn lại một ít, tất cả mọi người đều có nơi ở mới, khắp nơi tràn đầy sức sống và hy vọng.

"Mẹ, hôm nay con đã thấy được tiểu thư Khâm Tuyết, con cảm thấy cô ấy thật xinh đẹp! Rất xứng đôi với Giang thủ lĩnh của chúng ta." Một cô bé nói với mẹ, trên mặt đỏ bừng khi nhắc đến chuyện tình cảm.

Mẹ của cô bé sờ đầu cô bé nói, "Đừng nói bậy, Giang thủ lĩnh đã có người mình yêu."

"Nhưng mà không phải cô ấy đã bị xác sống cắn chết rồi sao?" Cô bé khó hiểu nói.

"Nào có việc như vậy, cô ấy chỉ là ngủ thôi, không thể tỉnh lại." Tất cả người phụ nữ đều biết đây là điều cấm kỵ của căn cứ không thể nói ra, chỉ có thể thay đổi cách nói khác.Thấy trên mặt con gái của mình đều là thần sắc tò mò, thế nên bà đã kể những đều bà biết cho con gái nghe.

Sau khi kể xong thì phát hiện biểu tình ngơ ngác của con gái, liền hỏi cô bé bị sao vậy.

Cô gái nhỏ ngơ ngác nhìn bà nói, "Con cảm thấy...... Giang thủ lĩnh rất là yêu cô ấy!" Nói xong lại tự lẩm bẩm: Giang thủ lĩnh yêu cô ấy như vậy, thế nhưng cô ấy vẫn không chịu tỉnh lại.

Cô bé nở một nụ cười hồn nhiên với mẹ và nói, "Sau này trưởng thành con phải gả cho Giang thủ lĩnh, con muốn anh ấy sống một cuộc đời hạnh phúc."

Mẹ của cô bé không trách cứ cô nói năng không suy nghĩ, chỉ là buồn cười nhìn cô, biểu tình trên mặt vừa cưng chiều lại bất đắc dĩ.

Trong một căn phòng kín ở căn cứ M nào đó.

Tiến sĩ E nhìn người đang nằm trong quan tài bằng băng thở dài một hơi nói, "Tinh hạch của vua xác sống gần như đã cạn kiệt, đến lúc đó thân thể của cô ấy cũng sẽ......" Ông không có nói hết lời, chuyển tầm mắt đến trên người Giang Giản Niệm.

Đôi mắt Giang Giản Niệm một giây cũng không rời khỏi người đang nằm, trải qua mười năm năm gột rửa đã khiến cho anh càng thêm trưởng thành, hấp dẫn, thời gian không lưu lại trên mặt anh dấu vết gì, ngược lại càng thêm tuấn mỹ hấp dẫn ánh mắt người khác.

Thấy anh không nói gì, tiến sĩ E lặng lẽ đi ra ngoài, để lại không gian cho hai người.

"Tuy rằng dáng vẻ nào của em đều rất đẹp, nhưng anh chán ghét dáng vẻ này." Giang Giản Niệm chậm rãi mở miệng nói, giọng nói trầm thấp, khàn khàn.

"Thiên Ngôn, anh rất nhớ em, em tỉnh lại được không?" Những lời này anh nói rất nhiều lần, nhưng người trong khoang băng trước sau vẫn không mở đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng kia. Giang Giản Niệm sủng nịnh cười, "Thật sự không có cách nào bắt ép được em."

Mấy năm nay Giang Giản Niệm rất ít khi cười, hắn chỉ cười với Cố Thiên Ngôn. Anh lấy ra một khẩu súng trên người, sờ vào thi thể đang nằm trong khoang băng kia. Nhiệt độ lạnh băng của cơ thể làm Giang Giản Niệm ngẩn ra, "Thiên Ngôn, anh có chút mệt mỏi."

Anh nhìn cô thì thầm, thật lâu sau, anh chĩa khẩu súng đã được nạp đạn vào huyệt thái dương của mình, một cái tay khác nắm lấy tay thi thể ở trong quan tài băng kia, "Trước kia ngắm nhìn em thế nào đều cảm thấy không đủ, hiện tại có chút chán ghét."

............

Tiếng súng vang dội làm tiến sĩ E đã đi được không xa dừng lại bước chân, mí mắt ông run rẩy, hồi lâu sau mới thở dài bất lực.

...... Ngày này, cuối cùng cũng tới.

Thế giới thứ hai, xác sống mạt thế kết thúc.

_________________

Misa: Đau lòng! Không biết tác giả còn muốn ngược nam chính đến khi nào ㅠㅠ

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện