Tác giả: Quyển Thành Đoàn Tử.

Editor+beta: Mon.

----------- đường phân cách -----------

Từ bên trong bàn học lấy ra một đống lớn vỏ trái cây còn có giấy gói kẹo ra, Cố Thiên Ngôn thật bình tĩnh đem chúng đi xử lý sạch sẽ, giống như người gặp phải chuyện này không phải là cô mà là một người khác.

Nhưng lại có người không thể nhịn được, Viên Lỵ sắc mặt giận dữ vỗ bàn, nhìn quanh lớp, tức giận nói: " Ai làm ". Trong lớp, các bạn học đều giữ im lặng, có ít người cúi đầu xuống, có ít người lại thờ ơ lạnh nhạt, có một ít người lại tụm lại xì xào bàn tán. Viên Lỵ tức giận đến mức khó thở, Chu Mộng Dao thấp giọng nói : " Tớ cảm thấy không phải người trong lớp chúng ta làm. " Đối mặt với việc này Viên Lỵ cũng không còn cách nào, chỉ có thể giúp Cố Thiên Ngôn thu dọn.

Ngày thứ hai vẫn là như thế, Viên Lỵ cắn răng, Chu Mộng Dao cũng cau mày, loại chuyện này nói với giáo viên cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Đôi mắt đen láy của Cố Thiên Ngôn nhìn hai người Viên Lỵ : " Không cần để ý, qua mấy ngày nữa sẽ không có chuyện gì xảy ra. "

Quả nhiên, qua vài ngày sau, bên trong hộc bàn cực kỳ sạch sẽ, một chút rác cũng không có.

Nhưng là, các loại ác ý nhắm vào này lại thay đổi một phương thức mới.

Trong lúc Cố Thiên Ngôn tránh thoát một nữ sinh lần thứ N cố ý đâm đầu tính đụng ngã người, Viên Lỵ hung ác trợn mắt nhìn nữ sinh kia một chút, nhịn không được lại mở miệng phàn nàn,

" Tớ rốt cuộc cũng hiểu vì sao có nhiều nữ sinh nhắm vào cậu như vậy, một tuần lễ trước có người bắt gặp cậu ngồi trên xe Tô Mạch, nhưng mà cậu và Tô Mạch có quan hệ gì thì có liên quan gì tới các người ấy. Từ khi chuyện rác bắt đầu, cậu không để ý tới bọn họ, bọn họ liền thay đổi một loại phương thức khác, An An, cậu thật sự hẹn hò với Tô Mạch sao ? "

Cố Thiên Ngôn lãnh đạm nói : " Không có. "

Viên Lỵ thần sắc có chút mờ mịt, " Vậy hiện tại các cậu là quan hệ gì? "

Cố Thiên Ngôn trả lời, " Tớ đang theo đuổi hắn. "

Viên Lỵ : " . . . "

Viên Lỵ không nói gì nhưng ngay sau đó lại tức giận bất bình đứng lên : " Đám nữ sinh kia quá đáng như vậy, Tô Mạch chẳng lẽ không thể vì cậu mà lên tiếng, nói một chút gì sao? "

Cố Thiên Ngôn dừng bước, có chút không hiểu nhìn Viên Lỵ :

" Tại sao phải nói giúp tớ ? "

" Cái này ... ? " Viên Lỵ ấp úng, cô đột nhiên không biết nên nói những gì.

Cố Thiên Ngôn tiếp tục nói, " Tớ hiện tại không là gì của hắn, hắn tại sao phải giúp tớ nói chuyện ? "

Nhìn qua bóng lưng Cố Thiên Ngôn đang tiếp tục đi lên phía trước, Viên Lỵ á khẩu không trả lời được, cậu ấy . . . nói hình như có chút đạo lý.

Tan học, Cố Thiên Ngôn đang trên đường về nhà thì bị chặn lại, vị trí bị chặn rất tốt, trong một con hẻm nhỏ tương đối âm u.

Mấy nữ sinh cao to mặc đồng phục sắc mặt khó coi, đại tỷ dẫn đầu cười lạnh một tiếng :

" Đồng An An chắc mày biết bọn tao chặn mày vì nguyên nhân gì đi ! Nguyên lai mọi người chỉ đứng xa xa cùng nhau lẳng lặng thích Tô Mạch không phải rất tốt sao ? Nhưng mày thế mà lại to gan dùng thủ đoạn thân cận với Tô Mạch như vậy, chuyện này là mày không đúng rồi, Tô Mạch là của mọi người, nếu cứ dựa theo tình hình hiện tại Tô Mạch chỉ là của một mình mày, tất cả mọi người đều rất bất mãn. "

Tia sáng trong hẻm nhỏ rất ảm đạm, Cố Thiên Ngôn giương mắt nhìn, vẫn không thấy rõ biểu tình trên mặt ả : " Tô Mạch là của mọi người ? " Trong giọng nói mang theo nghi hoặc.

Nữ sinh đằng sau ngữ khí kiêu ngạo nói :

" Đúng! Tô Mạch là nam thần của tất cả chúng tao, mày có ý kiến gì không?."

" Ừm, không có ý kiến. " Cố Thiên Ngôn gật đầu, mấy nữ sinh kia nghe xong cho rằng Cố Thiên Ngôn đang sợ hãi, trên mặt không hiện rõ nhưng trong lòng lại có mấy phần đắc ý, rồi lại nghe thấy Cố Thiên Ngôn mở miệng:

" Thế nhưng Tô Mạch chỉ có một, các người làm sao chia đây ? "

Đại tỷ dẫn đầu ngạc nhiên, rất nhanh tiếp lời :

" Mẹ nó ! Liên quan gì tới chuyện chia người ? "

Đối với những lời nói thô tục cô ta, Cố Thiên Ngôn mắt điếc tai ngơ, giống như vì bọn ho mà nghiêm túc suy nghĩ : " Nếu như nói đem Tô Mạch cắt thành từng khối vụn, với số lượng nữ sinh yêu thích hắn nhiều như vậy thì có chia thế nào cũng không đủ. "

Mấy nữ sinh ngây dại, há to miệng, đại tỷ dẫn đầu nói chuyện cũng không còn nhanh nhẹn,

" Mày . . . mày mày mày nói nhăng nói cuội gì đấy ! "

Cố Thiên Ngôn nhìn các cô một chút, trong lòng hạ một quyết tâm, nói : " Các người xem, Tô Mạch dù có chia ra cũng không chia đủ, tôi cũng không muốn nhận một khối thịt vụn. "

Dừng một chút : " Vậy đành phải lấy cả người. "

Mon: tha thứ cái logic của chị em không hiểu 😂😂

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện