“ Người mà bản công tử đã muốn thì nhất định phải có, nếu ngươi còn chưa muốn chết thì lập tức gọi bọn họ đến hầu hạ bản công tử đã nghe rõ chưa?”

Trên cổ bị lưỡi kiếm sắc bén như sắp cứa vào da thịt, Di nương mặt tái xanh còn chẳng cần biết cái gì hai người kia là không phải nữ nhân, vẫn là trước tiên phải giữ được cái mạng của mình mới vội vàng lắp bắp nói: “ Rõ… nghe nghe… nghe rõ rồi, ta… ta sẽ lập tức đi gọi người đến… xin công tử tha mạng.”

“ Hừ.” Vinh Lương hất cao mặt rồi thu lại kiếm, hắn cao giọng: “ Xem như ngươi còn biết sống chết, nếu còn không đem được mỹ nhân đến thì đừng trách ta mang cái Hồng Liêm viện này của ngươi phá nát."

“ Chỉ e là ngươi không có phúc để hưởng mà thôi.”

“ Là kẻ nào?” Đột nhiên lại nghe một giọng nói âm trầm vang đến bên này, Vinh Lương công tử tính cách cao ngạo liền nóng mặt hét lớn. Hắn đảo mắt tìm kiếm rồi ngừng lại ở chỗ hai người ngồi chỉ cách mình một giang nhỏ, tiếng nói vừa rồi chắc chắn là từ bên đó truyền đến: “ Vừa rồi là ngươi đang nói với bản công tử, có phải là không muốn sống nữa đúng không?”

Mấy vị công tử chung bàn với Vinh công tử cũng nhìn sang phía bên kia, thật chẳng rõ là kẻ nào không biết sống chết lại đi đắc tội với Vinh Lương này, một lát chỉ sợ mọi chuyện chẳng thể nào êm đẹp được.

Vinh Lương trừng mắt chờ đợi thế nhưng bên kia lại chẳng có động tĩnh gì, bọn chúng rõ ràng không cho đối phương chút mặt mũi, nhất là tên nam nhân bận hắc y kia. Hắn đôi mắt vẫn cứ âm trầm không rõ nhìn theo dáng người đang tung vũ khúc bên dưới đài, chính là không cần để lời của Vinh Lương vào tai.

Bị xem thường như vậy khiến Vinh Lương thậm chí còn mất cả hứng thú đối với mỹ nhân vừa rồi, hắn cầm theo kiếm của mình hằm hỗ tiến về phía bên kia mà lớn tiếng: “ Bản công tử là đang nói chuyện với các ngươi….”

“ Im miệng đi.” Minh Viễn ngồi trên ghế đứng lên, hắn trừng mắt với tên Vinh công tử đang tiến lại phía mình kia lại trầm giọng: “ Khuyên ngươi một câu tốt nhất nên rời khỏi đây thật nhanh, đây không phải nơi để ngươi thể hiện bản lĩnh công tử của mình.”

“ Ha ha ha, ngươi nói cũng thật không biết ngượng miệng.” Viên Lương cười lớn lại nói: “ Các ngươi cho rằng mình là ai, ngay cả ta mà cũng dám ra lệnh?”

Minh Viễn nhíu chân mày: “ Chủ tử của ta tâm trạng không tốt, khôn hồn thì cút cho xa.”“ Chủ tử của ngươi?" Vinh Lương mắt lại hướng đến nam tử hắc y phục vẫn đang chằm chằm nhìn hai mỹ nhân trên đài diễn, hắn đột nhiên hiểu ra gì đó mà ngẩng cao cổ cười lớn: “ Ha ha ha, tưởng thế nào hóa ra là muốn cùng với ta tranh nữ nhân, các người có tư cách sao?”

Minh Viên đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh ngày một giảm nhiệt, hắn mắt lén nhìn một chút liền nhận ra người kia mặt đã càng lúc càng tối. Tình huống như vậy kẻ ngốc cũng có thể nhận ra không ổn, thế mà cái tên Vinh công tử kia miệng vẫn cứ mãi không biết điểm dừng.

“ Đừng nói dám ra lệnh cho ta đi khỏi, chủ tử của ngươi bây giờ có hối hận không muốn động ta, ta cũng sẽ chẳng để yên.” Vinh lương lớn tiếng: “ Nói cho các ngươi biết ngự sử đài đại quan chính là cha của ta, chỉ với vài tên vô danh tiểu tốt như các ngươi cũng muốn cùng ta tranh mỹ nhân? Ta… muốn xem…”

Câu nói bị ngắt quản cùng với sắc mặt tái mét của Vinh Lương, cổ hắn thế nhưng không biết từ lúc nào đã bị lưỡi kiếm sắc bén cắt ngang cuốn họng, máu tươi từ vét cắt ồ ạt phun ra nhuộm đỏ cả y phục.

“ Áaaaaaaaa….”

“ Giết… giết người… giết người rồi.”

Vinh Lương hai mắt trợn trừng từ từ khụy gối quỳ xuống rồi ngã lăn trên đất, hắn tựa như đau đớn tột cùng mà giãy dụa như cá bị đập đầu sắp chết, sau vài tiếng “ục ặc” kêu rên thì nằm im bất động.

Quỳnh Minh Viễn nhìn nam tử bận hắc y chỉ nhẹ nhàng tra lại lưỡi kiếm thậm chí còn không vương máu vào võ, bị ném trả lại hắn mới giật mình hóa ra không biết từ lúc nào kiếm bên hông mình đã biến mất.

“ Ngươi… ngươi dám giết người?” Mấy tên công tử vừa rồi ngồi chung bàn với Vinh Lương run giọng nói, bọn chúng xem ra sợ hãi kết cục của mình cũng sẽ giống hắn thế nên chỉ dám từ xa lạ nói mấy câu thì vội vàng chạy mất: “ Ngươi cứ để mà xem… ngự… ngự sử đại nhân chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.”

Minh Viễn hơi liếc mắt nhìn thấy nam tử hắc y dường như không muốn quan tâm đến đám người kia mới nhẹ nhõm một chút, có thể nếu không phải bận quan tâm đến bóng người trên đài gỗ, có lẽ bọn chúng cũng chẳng có cơ hội bị hắn bỏ qua như vậy.

Đang không biết phải làm sao với tú nương sợ đến ngất xỉu kia, Minh Viễn lại nhìn thấy nam tử hắc y đứng lên mà trong lòng lại giật mình lo lắng. Hắn vội vàng nói: “ Hoàng thượng… lục hoàng tử thật ra chỉ là…”

Kỳ Nguyên chỉ nhẹ liếc mắt về phía sau liền khiến Minh Viễn im lặng không dám nói tiếp, hắn lại dùng ánh mắt sắc lạnh đối diện cùng gương mặt nhỏ cũng đang ngước nhìn đến bên dưới lầu.

Vừa rồi đột nhiên nghe thấy nhiều tiếng la hét xôn xao khiến mọi người đều bị quấy rối thú vui xem múa hát, Linh Phi cũng bị đánh động mà ngừng lại điệu vũ nhìn đến phía trên, vẫn chẳng hay trên lầu ở tầng hai Hồng Liêm Viện đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy người kia thì cả cơ thể y đã tựa như nhũn cả ra đến đứng không vững: “ Hoàng… hoàng thượng?”

“ Hoàng thượng?” Đường Vân Tịnh vẫn đang say sưa ngón tay đàn thì bị đánh động, y theo mắt Linh Phi nhìn tới đã dọa cho mình chết khiếp.

Vân Tịnh thầm mắng Linh Phi chính là miệng quạ, thế nhưng thật sự để cho hoàng đế bắt gặp được thì đúng là xui hết mức có thể. Y cảm thấy giống như ngày tàn của mình chắc chẳng còn bao xa nữa mà lắp bắp: “ Chết… chết đến nơi rồi.”

Mắt nhìn vật nhỏ đã nhận ra, còn bị hắn dọa cho mặt mày tái ngắt. Kỳ Nguyên nhẹ đạp chân trên thành gỗ, hắn như vậy từ trên cao đáp xuống cũng nhẹ nhàng ôm gọn vòng eo nhỏ của mỹ nhân trước mắt bao người.

Linh Phi cơ thể vừa rồi còn mềm nhũn ra thì bây giờ lại trở nên cứng ngắt chẳng khác tượng đá, chạy chắc chắn chạy không thoát, chi bằng đưa cổ cho người cứa một lần liền xong. Linh Phi giọng nói nhỏ đến độ như muỗi kêu: “ Hoàng thường, sao… sao lại ở đây?”

“ Ngươi tự mình nói thử xem.”

Nghe Kỳ Nguyên giọng nói lạnh lẽo đến phát run, Linh Phi thậm chí còn không dám nhìn hay trả lời hắn. Y bây giờ đừng nói muốn chối tội hay tìm lý do, chỉ có thể cúi đầu chờ đợi hình phạt xem ra còn nhẹ nhàng một chút.

Kỳ Nguyên xem như hài lòng vật nhỏ còn biết nhận sai, hắn lại nói: “ Nếu không phải luôn cho người theo sát âm thầm bảo vệ mỗi bước đi của ngươi, ta có khả năng biết được ngươi sau lưng còn có gan chạy đến những chỗ như thế này sao?”“ Phi nhi… thật ra Phi nhi…” Linh Phi suy nghĩ hết một vòng, thế nhưng trong đầu chỉ loạn cả lên, chẳng biết nên nói thế nào mới khiến hắn bớt giận. Y như vậy cuối cùng chỉ im lặng tựa luôn đầu vào ngực hắn, không nói nhiều sẽ không sai nhiều.

Kỳ Nguyên đáng ra phải vô cùng tức giận khi bảo bối hắn trân quý trên tay, lại có khả năng phơi bày cho kẻ khác ngắm nhìn. Rõ ràng vừa rồi trong đầu chỉ nghĩ đến làm thế nào mang tất cả đám người dám có gan mơ tưởng đến y đến móc mắt, hay lóc từng miếng thịt của bọn chúng xuống. Thế nhưng chỉ khi vật nhỏ này rút vào trong lòng, hắn lại như vậy để cơn khát máu từ từ bị xoa dịu.

Minh Viễn nhìn thấy hoàng đế chỉ quan tâm đến thế tử Nguyệt Linh Phi đang ủ trong lòng, hắn như vậy cũng vội vàng cho người xua đuổi tất cả đám quý nhân công tử khỏi Hồng Liêm viện.

Trong đám người đó đương nhiên sẽ còn có cả quan viên có thể tham gia thưa trình ở đại điện, lúc nhìn thấy hoàng đế xuất hiện còn ôm lấy mỹ nhân trên vũ đài kia. Hiểu ra thân phận của mỹ nhân mà bọn họ đều muốn tự đập đầu mình chết luôn cho rồi, như vậy xem ra còn thống khoái hơn để hoàng đế đích thân ra tay.

Bây giờ nhìn ra cơ hội sống sót, cả đám người bọn họ đều vội vàng chạy nhanh ra khỏi Hồng Liêm viện, với suy nghĩ chỉ mong vừa rồi mình không có bị hoàng đế nhìn thấy.

“ Ngươi nghĩ mình có khả năng chạy được sao?”

Đường Vân Tịnh đang lén rút lui dần cũng muốn trong im lặng mà chạy giữ lấy mạng, thế nhưng chỉ sau một câu nói lạnh băng của Kỳ Nguyên đã khiến hy vọng sống sót của y bị chặt đứt.

Cả cơ thể như bị đóng băng không thể nhúc nhích, Vân Tĩnh hai bàn tay run lên bần bật nắm lấy tay áo chính mình mà nhỏ giọng: “ Hoàng huynh bớt giận, là… là lỗi… lỗi... của ta.”

“ Nếu không phải ngươi lôi kéo, y căn bản sẽ không đến đây đúng chứ?”

Vân Tịnh sợ hãi vội vàng quỳ xuống, lục hoàng tử cho dù bình thường bướng bỉnh quậy phá không phân trên dưới, thế nhưng trước mắt hoàng đế cũng chỉ là một cành cây ngọn cỏ nho nhỏ, căn bản sẽ không có phân lượng nào. Vân Tịnh dập đầu một lần, trán đụng mạnh xuống sàn gỗ cũng không dám ngước lên lại, y chậm nói: “ Thật sự là do ta lôi kéo thế tử đến, xin hoàng huynh thứ tội.”

Linh Phi khẽ run lên, y vừa rồi cũng chỉ là suy nghĩ hoàng đế có tức giận bất quá phạt mình một chút. Thế nhưng lại quên mất còn có lục hoàng tử, người chắc chắn sẽ không được dễ dàng bỏ qua như vậy. Linh Phi cho dù lo lắng cách mấy cũng không dám lên tiếng thay lục hoàng tử xin tội, bởi vì nếu y nói, như vậy chỉ càng khiến Vân Tịnh chịu tội nặng hơn.

Một cái run nhẹ này của Linh Phi liền khiến Kỳ Nguyên nhận ra, cúi đầu nhìn vật nhỏ thậm chí còn không dám thở mạnh một chút. Hoàng đế im lặng hồi lâu cuối cùng mới lên tiếng gọi: “ Minh Viễn.”

Minh Viễn vội đáp lời: “ Có thần.”

“ Ở đây giao lại cho ngươi xử lý.” Kỳ Nguyên chỉ nói ngắn gọn một câu rồi mang vật nhỏ bế lên trên tay, hắn như vậy nhìn nét mặt ngạc nhiên của y sau đó chỉ hai người rời khỏi Hồng Liêm viện.

Đến lúc này Quỳnh Minh Viễn mới thật sự dám thở ra nhẹ nhõm, hắn mắt nhìn Vân Tịnh vẫn giữ nguyên tư thế quỳ như vậy trán tựa trên sàn gỗ.

Minh Viên vừa có tức giận cùng khó chịu, hắn không giống thường ngày vẫn sẽ kiêng kỵ thân phận của Vân Tịnh mà đi đến nắm lấy cổ tay y kéo mạnh: “ Đứng lên cho ta.”

Đường Vân Tịnh bị thô bạo kéo đứng lên cũng không có hành động gì lớn, y vẫn còn lưu lại sợ hãi vừa rồi mà cúi đầu im lặng.

“ Ngươi cũng sẽ biết sợ sao?” Minh Viễn nặng lời nói: “ Đã biết sợ thì tại sao trước khi làm chuyện gì đó lại không chịu nghĩ đến hậu quả, ngươi thế nhưng lại dám kéo Nguyệt thế tử đến những nơi như thế này, có phải đã chán sống rồi hay không?”

“ Đến thì đã sao chứ?”

“ Ngươi…” Nghe thấy giọng nói khó chịu của Vân Tịnh, Minh Viễn thật muốn đánh y một trận để Vân Tịnh chịu hiểu ra vừa rồi hoàng đế thật sự đã muốn giết y đến nơi rồi: “ Chết đến nơi ngươi còn ngang bướng, ngươi thật ra có biết suy nghĩ hay không?”

“ Ngươi cho rằng là lỗi của ai chứ?” Đường Vân Tịnh đột nhiên lại lớn tiếng quát lên, y ngước đầu nhìn thẳng Minh Viễn, đôi mắt còn có chút đỏ đỏ nhưng lại chẳng nhìn ra một vẻ nhu nhược yếu đuối nào: “ Ai bảo ngươi không thèm quan tâm đến ta, là ngươi muốn lấy thê tử về nhà, ngươi… ngươi tìm thê tử vậy thì ta đi kỹ viện không được sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện