Linh Phi trầm tư một hồi cuối cùng cũng chỉ điềm tĩnh lên tiếng: “ Hài nhi hôm qua trước cửa học viện thật sự có gặp qua tam hoàng tử, thế nhưng việc sau đó hài nhi thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì.”
“ Thái tử nổi giận trừng phạt tam hoàng tử là nguyên do gì, ngươi lẽ dĩ nhiên phải biết rõ mới phải.” Nguyệt Lân vương lại trầm giọng: “ Phụ vương không phải đã nhiều lần căn dặn ngươi, đừng nên gây chuyện rắc rối ở trong cung hay sao?”
“ Hài nhi không có làm cái gì.”
“ Ngươi không làm gì thì tại sao đắc tội đến tam hoàng tử, nếu tam hoàng tử không khiển trách ngươi chỉ vài tiếng thì cần sẽ có kết cục như bây giờ sao?” Nguyệt Lân lớn tiếng hơn một chút thì lại chỉ nhìn thấy Linh Phi im lặng không nói, hắn thở dài một tiếng lại hạ giọng: “ Phi nhi, phụ vương không phải trách ngươi. Thế nhưng thái tử vì ngươi mà nổi giận, hậu quả sau đó ngươi biết sẽ là thế nào hay không?”
“ Hậu quả?”
“ Quan hệ giữa hoàng thượng và thái tử hiện giờ đã vô cùng mâu thuẫn, việc lần này nếu hoàng thượng thật sự không thể nhẫn nhịn tiếp, chỉ sợ cũng chỉ ép đến mức thái tử phải khiến người thoái vị nhường ngôi mà thôi.”
“ Sẽ không đâu.”
Nghe Linh Phi nói liền khiến Nguyệt Lân cảm thấy lạ, nhi tử này của hắn nhiều lúc lại có những biểu hiện và lời nói khiến hắn không thể nào hiểu nổi. Cũng không thể khác được phụ tử bọn họ không thấu hiểu lẫn nhau, Linh Phi sinh ra không gần gũi với hắn còn là do thái tử đích thân chiếu cố, đến cả hắn cũng không có quyền trách phạt.“ Ngươi suy nghĩ quá ngây thơ.” Nguyệt Lân nghiêm mặt lại lên tiếng nói: “ Quan hệ giữa Nguyệt gia ta cùng với thái tử đã là chuyện ai nấy đều biết, ta đương nhiên ủng hộ thái tử lên ngôi. Thế nhưng chúng ta cần để chuyện kế thừa này xảy ra tự nhiên nhất chứ không phải là bức hoàng đế thoái vị, ngươi nghĩ danh tiếng về sau của thái tử điện hạ sẽ ra sao đây?”
“ Đó chỉ là chuyện sớm muộn.” Linh Phi nhỏ giọng, y đã từng xem qua lịch sử Ân Ly quốc của bảy ngàn năm sau, y biết rõ rồi một ngày những văn tự truyền lại đều là những việc làm tàn ác của Đường Kỳ Nguyên. Không những bức hoàng đế thoái vị, phải nên nói là chính tay hắn đã một tay đưa tiễn phụ hoàng mình đoạn đường cuối mới phải.
Nguyệt Linh Phi lúc này mới bị kéo về thực tại, y chợt nhận ra thời gian qua mình đã qua đắm chìm trong sự yêu thương và nuông chiều của Đường Kỳ Nguyên. Bản thân lại quên mất nguyên do thật sự y trở thành Nguyệt Linh Phi là gì, y phải nên ngăn cản hắn trở thành một bạo quân thiên cổ mới phải.
Sự việc lần này thật sự đã khiến Linh Phi nhận ra y không chỉ còn là người đứng ngoài cuộc, từ lâu y cũng đã trở thành một nhân vật trong dòng lịch sử của thế giới này rồi. Thế nhưng có thể vẫn còn kịp, theo những gì Linh Phi biết thì thái tử lên ngôi là khi hắn mười sáu tuổi, vẫn còn thời gian để y thay đổi sự kiện kia.
“ Vẫn còn hai năm…” Linh Phi lầm bẩm trong miệng, y hoàn toàn quên mất sự hiện diện của Nguyệt Lân mà chìm trong suy nghĩ của mình. Điều y nghĩ bây giờ chỉ là làm thế nào để hoàng đế không chết trong tay Đường Kỳ Nguyên, làm thế nào khiến hoàng đế sẽ không có ý định phế thái tử mà để chuyện này xảy ra tự nhiên nhất. Chờ đến ngày Đường Kỳ Nguyên có thể đường đường chính chính bước lên ngôi vị hoàng đế trước sự tung hô của người dân, mà không hề có những ánh mắt kiêng kỵ cùng ghê sợ và rụt rè nhìn theo hắn từ xa.
“ Vẫn còn thời gian hai năm, ta chỉ cần làm gì đó để hoàng đế hiểu được việc thái tử đăng cơ là chuyện không có cách nào thay đổi được.” Linh Phi cắn nhẹ vành môi: “ Đáng tiếc ta lại không biết một chút gì về lý do hoàng đế muốn phế thái tử, nếu biết được có thể mọi chuyện sẽ đơn giản hơn để ngăn nó xảy ra.”
Nguyệt Linh Phi suy nghĩ suốt một đêm đến ngày hôm sau, thế nhưng y vẫn không thể nào biết được có rất nhiều việc đã thay đổi kể từ lúc mình đến với thế giới này. Đó là phúc là họa đều chỉ có thể để thời gian trả lời.
Thái Dương điện ngày hôm sau quả nhiên xảy ra sóng gió, sau khi Lý thái úy đến diện kiến thì hoàng đế đã nổi trận lôi đình. Nhẫn nhịn không được bao lâu lại từ trên giường muốn ngồi dậy, hoàng đế hất đổ chén thuốc cung nữ mang đến mà quát tháo: “ Người đến, lập tức gọi tên nghiệt tử ấy đến đây cho trẫm.”
“ Hoàng thượng xin bớt giận.” Trương công công nhìn thấy hoàng đế bất ngờ bật dậy liền vội vàng chạy đến bên giường khuyên ngăn: “ Hoàng thượng cẩn thận, bệnh của người chỉ vừa mới chuyển biến tốt, cần phải bảo trọng long thể, trăm ngàn lần không nên nóng giận.”
“ Trẫm còn nằm đây một ngày, thì thiên hạ này không phải đều giao cho tên nghịch tử đó lộng hành hay không?” Đường Lâm Minh đẩy ra lão công công đang dịu tay mình mà lớn tiếng: “ Từ khi nào trẫm đã trở thành một kẻ bệnh sắp chết hả, lập tức lôi hắn đến. Phế hắn, trẫm nhất định phải phế hắn.”
“ Hoàng thượng… hoàng thượng lời này…” Trương công công vừa nghe mặt đã muốn tái mét, lão vừa lo sợ nhìn cung nhân xung quanh cũng run run nhỏ giọng: “ Lời này của người… ngàn vạn lần không thể tức giận nhất thời mà nói ra đâu ạ.”
“ Ngươi nói tức giận nhất thời? Trẫm chính là phải làm vậy từ rất lâu rồi, trẫm ngày hôm nay nhất định phải phế thái tử.”
“ Hoàng thượng, xin người suy nghĩ lại.” Lần này không chỉ riêng một mình Trương công công, mỗi người ở Thái Dương điện đều bị dọa cho chân mềm nhũn ra mà quỳ xuống dập đầu. Lão công công mặt mày nhăn nhúm run giọng: “ Lão nô xin người suy nghĩ lại… thái tử thật sự không thể phế…”
“ Không thể phế?” Hoàng đế tức giận lúc này lại càng tăng thêm, hắn đạp đổ cả bình xứ cống phẩm mà lớn tiếng: “ Cái gì là không thể phế? Trẫm là hoàng thượng, là trẫm cho hắn làm thái tử cũng có thể lấy lại chức vị này của hắn, các ngươi lại dám nói trẫm không thể phế?”
“ Hoàng thượng xin nghe nô tài một lần thôi… nếu bây giờ người thật sự phế thái tử… chẳng khác nào đang ép thái tử phải làm phản...”
Hoàng đế vừa nghe hai mắt lại trợn lớn, hắn khóe môi giật giật một chút giọng nói tựa như đang bị chế nhạo: “ Làm phản? Đường Kỳ Nguyên hắn có gan đó sao, có khả năng đó à?”
Trương công công biết hoàng đế đang tức giận thế nhưng cũng không thể không nói, ông liều cả mạng già của mình lại ngập ngừng thành tiếng: “ Thái tử… thái tử quyền lực trong tay… còn có Nguyệt gia hậu thuẫn… cho dù… cho dù không có. Chỉ với một mình thái tử điện hạ… cũng có thể dễ dàng…”
“ Khốn kiếp bọn cẩu nô tài các ngươi.” Hoàng đế không thể nhịn thêm mà túm lấy cổ áo lão công công kéo dậy, hắn hai tròng mắt đỏ ngầu như thú hoang mà hét lớn: “ Trẫm đường đường là hoàng đế cường đại Ân Ly quốc thâu tóm toàn bộ thiên hạ, lại e sợ chính nghịch tử do mình sinh ra cắn răng cam chịu sống qua ngày, đó là những gì mà bọn cẩu nô tài các ngươi luôn suy nghĩ có đúng hay không?”
“ Hoàng thượng bớt giận… xin hoàng thượng bớt giận…”
“ Câm miệng.” Hoàng đế ném Trương công công ngã xuống nền đất, đôi mắt sắc lại kiên quyết ra lệnh: “ Đi, lập tức gọi hắn đến đây cho trẫm, để xem hôm nay kẻ nào dám nói thay cho thái tử. Trẫm muốn xem hắn dám phản, có gan để phản?”
“ Nô… nô tài tuân lệnh… nô tài lập tức…”
“ Không cần phiền phức đến vậy, ta cũng đã đến rồi.” Trương công công còn chưa kịp xoay người thì Kỳ Nguyên cũng đã vào đến, hắn hoàng y chỉnh tề tướng người uy nghi chậm bước đi vào trong nội điện.
“ Thái tử điện hạ vạn an.”
Khóe môi hơi cong lên ý cười nhìn đám nô tài quỳ lụy dưới chân, cùng với cả hoàng đế vô dụng chẳng khác nào con sư tử bị thương đã bị cắt đi móng vuốt mà vẫn cho rằng mình là chúa tể.
Một cảnh như vậy vào mắt Kỳ Nguyên lại chẳng khác nào trò cười, hắn ngừng lại cũng không hề cong lưng cúi người. Dáng vẻ lạnh lùng tùy miệng lên tiếng: “ Nghe nói sức khỏe của phụ hoàng gần đây đã tốt hơn rất nhiều, ta thấy dường như là không sai.”
“ Ngươi… tên nghịch tử… ngươi đến đúng lúc.” Đường Lâm Minh lúc này không cần giữ phong thái hoàng đế nữa, hắn cứ như vậy rống giận khi nhìn thấy thái tử do chính mình sắc phong khi vừa mới ra đời kia: “ Ngươi cả gan dám vô pháp vô thiên, trẫm phải phế ngươi, ngôi vị hoàng đế này ngươi đừng hòng mơ tưởng lấy.”
“ Phế?” Kỳ Nguyên vẻ mặt băng lãnh đột nhiên nhếch lên khóe môi, hắn lạnh giọng: “ Phụ hoàng, có phải đã bệnh đến hồ đồ rồi không?”
" Ngươi... ngươi dám..."
" Phế ta?" Kỳ Nguyên đôi mắt lại càng trở nên sắc lạnh nhìn hoàng đế: " Ngươi cho rằng mình có tư cách đó sao?"
“ Thái tử nổi giận trừng phạt tam hoàng tử là nguyên do gì, ngươi lẽ dĩ nhiên phải biết rõ mới phải.” Nguyệt Lân vương lại trầm giọng: “ Phụ vương không phải đã nhiều lần căn dặn ngươi, đừng nên gây chuyện rắc rối ở trong cung hay sao?”
“ Hài nhi không có làm cái gì.”
“ Ngươi không làm gì thì tại sao đắc tội đến tam hoàng tử, nếu tam hoàng tử không khiển trách ngươi chỉ vài tiếng thì cần sẽ có kết cục như bây giờ sao?” Nguyệt Lân lớn tiếng hơn một chút thì lại chỉ nhìn thấy Linh Phi im lặng không nói, hắn thở dài một tiếng lại hạ giọng: “ Phi nhi, phụ vương không phải trách ngươi. Thế nhưng thái tử vì ngươi mà nổi giận, hậu quả sau đó ngươi biết sẽ là thế nào hay không?”
“ Hậu quả?”
“ Quan hệ giữa hoàng thượng và thái tử hiện giờ đã vô cùng mâu thuẫn, việc lần này nếu hoàng thượng thật sự không thể nhẫn nhịn tiếp, chỉ sợ cũng chỉ ép đến mức thái tử phải khiến người thoái vị nhường ngôi mà thôi.”
“ Sẽ không đâu.”
Nghe Linh Phi nói liền khiến Nguyệt Lân cảm thấy lạ, nhi tử này của hắn nhiều lúc lại có những biểu hiện và lời nói khiến hắn không thể nào hiểu nổi. Cũng không thể khác được phụ tử bọn họ không thấu hiểu lẫn nhau, Linh Phi sinh ra không gần gũi với hắn còn là do thái tử đích thân chiếu cố, đến cả hắn cũng không có quyền trách phạt.“ Ngươi suy nghĩ quá ngây thơ.” Nguyệt Lân nghiêm mặt lại lên tiếng nói: “ Quan hệ giữa Nguyệt gia ta cùng với thái tử đã là chuyện ai nấy đều biết, ta đương nhiên ủng hộ thái tử lên ngôi. Thế nhưng chúng ta cần để chuyện kế thừa này xảy ra tự nhiên nhất chứ không phải là bức hoàng đế thoái vị, ngươi nghĩ danh tiếng về sau của thái tử điện hạ sẽ ra sao đây?”
“ Đó chỉ là chuyện sớm muộn.” Linh Phi nhỏ giọng, y đã từng xem qua lịch sử Ân Ly quốc của bảy ngàn năm sau, y biết rõ rồi một ngày những văn tự truyền lại đều là những việc làm tàn ác của Đường Kỳ Nguyên. Không những bức hoàng đế thoái vị, phải nên nói là chính tay hắn đã một tay đưa tiễn phụ hoàng mình đoạn đường cuối mới phải.
Nguyệt Linh Phi lúc này mới bị kéo về thực tại, y chợt nhận ra thời gian qua mình đã qua đắm chìm trong sự yêu thương và nuông chiều của Đường Kỳ Nguyên. Bản thân lại quên mất nguyên do thật sự y trở thành Nguyệt Linh Phi là gì, y phải nên ngăn cản hắn trở thành một bạo quân thiên cổ mới phải.
Sự việc lần này thật sự đã khiến Linh Phi nhận ra y không chỉ còn là người đứng ngoài cuộc, từ lâu y cũng đã trở thành một nhân vật trong dòng lịch sử của thế giới này rồi. Thế nhưng có thể vẫn còn kịp, theo những gì Linh Phi biết thì thái tử lên ngôi là khi hắn mười sáu tuổi, vẫn còn thời gian để y thay đổi sự kiện kia.
“ Vẫn còn hai năm…” Linh Phi lầm bẩm trong miệng, y hoàn toàn quên mất sự hiện diện của Nguyệt Lân mà chìm trong suy nghĩ của mình. Điều y nghĩ bây giờ chỉ là làm thế nào để hoàng đế không chết trong tay Đường Kỳ Nguyên, làm thế nào khiến hoàng đế sẽ không có ý định phế thái tử mà để chuyện này xảy ra tự nhiên nhất. Chờ đến ngày Đường Kỳ Nguyên có thể đường đường chính chính bước lên ngôi vị hoàng đế trước sự tung hô của người dân, mà không hề có những ánh mắt kiêng kỵ cùng ghê sợ và rụt rè nhìn theo hắn từ xa.
“ Vẫn còn thời gian hai năm, ta chỉ cần làm gì đó để hoàng đế hiểu được việc thái tử đăng cơ là chuyện không có cách nào thay đổi được.” Linh Phi cắn nhẹ vành môi: “ Đáng tiếc ta lại không biết một chút gì về lý do hoàng đế muốn phế thái tử, nếu biết được có thể mọi chuyện sẽ đơn giản hơn để ngăn nó xảy ra.”
Nguyệt Linh Phi suy nghĩ suốt một đêm đến ngày hôm sau, thế nhưng y vẫn không thể nào biết được có rất nhiều việc đã thay đổi kể từ lúc mình đến với thế giới này. Đó là phúc là họa đều chỉ có thể để thời gian trả lời.
Thái Dương điện ngày hôm sau quả nhiên xảy ra sóng gió, sau khi Lý thái úy đến diện kiến thì hoàng đế đã nổi trận lôi đình. Nhẫn nhịn không được bao lâu lại từ trên giường muốn ngồi dậy, hoàng đế hất đổ chén thuốc cung nữ mang đến mà quát tháo: “ Người đến, lập tức gọi tên nghiệt tử ấy đến đây cho trẫm.”
“ Hoàng thượng xin bớt giận.” Trương công công nhìn thấy hoàng đế bất ngờ bật dậy liền vội vàng chạy đến bên giường khuyên ngăn: “ Hoàng thượng cẩn thận, bệnh của người chỉ vừa mới chuyển biến tốt, cần phải bảo trọng long thể, trăm ngàn lần không nên nóng giận.”
“ Trẫm còn nằm đây một ngày, thì thiên hạ này không phải đều giao cho tên nghịch tử đó lộng hành hay không?” Đường Lâm Minh đẩy ra lão công công đang dịu tay mình mà lớn tiếng: “ Từ khi nào trẫm đã trở thành một kẻ bệnh sắp chết hả, lập tức lôi hắn đến. Phế hắn, trẫm nhất định phải phế hắn.”
“ Hoàng thượng… hoàng thượng lời này…” Trương công công vừa nghe mặt đã muốn tái mét, lão vừa lo sợ nhìn cung nhân xung quanh cũng run run nhỏ giọng: “ Lời này của người… ngàn vạn lần không thể tức giận nhất thời mà nói ra đâu ạ.”
“ Ngươi nói tức giận nhất thời? Trẫm chính là phải làm vậy từ rất lâu rồi, trẫm ngày hôm nay nhất định phải phế thái tử.”
“ Hoàng thượng, xin người suy nghĩ lại.” Lần này không chỉ riêng một mình Trương công công, mỗi người ở Thái Dương điện đều bị dọa cho chân mềm nhũn ra mà quỳ xuống dập đầu. Lão công công mặt mày nhăn nhúm run giọng: “ Lão nô xin người suy nghĩ lại… thái tử thật sự không thể phế…”
“ Không thể phế?” Hoàng đế tức giận lúc này lại càng tăng thêm, hắn đạp đổ cả bình xứ cống phẩm mà lớn tiếng: “ Cái gì là không thể phế? Trẫm là hoàng thượng, là trẫm cho hắn làm thái tử cũng có thể lấy lại chức vị này của hắn, các ngươi lại dám nói trẫm không thể phế?”
“ Hoàng thượng xin nghe nô tài một lần thôi… nếu bây giờ người thật sự phế thái tử… chẳng khác nào đang ép thái tử phải làm phản...”
Hoàng đế vừa nghe hai mắt lại trợn lớn, hắn khóe môi giật giật một chút giọng nói tựa như đang bị chế nhạo: “ Làm phản? Đường Kỳ Nguyên hắn có gan đó sao, có khả năng đó à?”
Trương công công biết hoàng đế đang tức giận thế nhưng cũng không thể không nói, ông liều cả mạng già của mình lại ngập ngừng thành tiếng: “ Thái tử… thái tử quyền lực trong tay… còn có Nguyệt gia hậu thuẫn… cho dù… cho dù không có. Chỉ với một mình thái tử điện hạ… cũng có thể dễ dàng…”
“ Khốn kiếp bọn cẩu nô tài các ngươi.” Hoàng đế không thể nhịn thêm mà túm lấy cổ áo lão công công kéo dậy, hắn hai tròng mắt đỏ ngầu như thú hoang mà hét lớn: “ Trẫm đường đường là hoàng đế cường đại Ân Ly quốc thâu tóm toàn bộ thiên hạ, lại e sợ chính nghịch tử do mình sinh ra cắn răng cam chịu sống qua ngày, đó là những gì mà bọn cẩu nô tài các ngươi luôn suy nghĩ có đúng hay không?”
“ Hoàng thượng bớt giận… xin hoàng thượng bớt giận…”
“ Câm miệng.” Hoàng đế ném Trương công công ngã xuống nền đất, đôi mắt sắc lại kiên quyết ra lệnh: “ Đi, lập tức gọi hắn đến đây cho trẫm, để xem hôm nay kẻ nào dám nói thay cho thái tử. Trẫm muốn xem hắn dám phản, có gan để phản?”
“ Nô… nô tài tuân lệnh… nô tài lập tức…”
“ Không cần phiền phức đến vậy, ta cũng đã đến rồi.” Trương công công còn chưa kịp xoay người thì Kỳ Nguyên cũng đã vào đến, hắn hoàng y chỉnh tề tướng người uy nghi chậm bước đi vào trong nội điện.
“ Thái tử điện hạ vạn an.”
Khóe môi hơi cong lên ý cười nhìn đám nô tài quỳ lụy dưới chân, cùng với cả hoàng đế vô dụng chẳng khác nào con sư tử bị thương đã bị cắt đi móng vuốt mà vẫn cho rằng mình là chúa tể.
Một cảnh như vậy vào mắt Kỳ Nguyên lại chẳng khác nào trò cười, hắn ngừng lại cũng không hề cong lưng cúi người. Dáng vẻ lạnh lùng tùy miệng lên tiếng: “ Nghe nói sức khỏe của phụ hoàng gần đây đã tốt hơn rất nhiều, ta thấy dường như là không sai.”
“ Ngươi… tên nghịch tử… ngươi đến đúng lúc.” Đường Lâm Minh lúc này không cần giữ phong thái hoàng đế nữa, hắn cứ như vậy rống giận khi nhìn thấy thái tử do chính mình sắc phong khi vừa mới ra đời kia: “ Ngươi cả gan dám vô pháp vô thiên, trẫm phải phế ngươi, ngôi vị hoàng đế này ngươi đừng hòng mơ tưởng lấy.”
“ Phế?” Kỳ Nguyên vẻ mặt băng lãnh đột nhiên nhếch lên khóe môi, hắn lạnh giọng: “ Phụ hoàng, có phải đã bệnh đến hồ đồ rồi không?”
" Ngươi... ngươi dám..."
" Phế ta?" Kỳ Nguyên đôi mắt lại càng trở nên sắc lạnh nhìn hoàng đế: " Ngươi cho rằng mình có tư cách đó sao?"
Danh sách chương