Sau hơn ba tháng sống ở Nguyệt vương phủ, Thường Hy cũng dần dần quen được thân phận thế tử Nguyệt Linh Phi của mình ở thời đại này.
Nói dễ nghe thì y sinh ra thân phận đã cao quý, là trưởng tử của Nguyệt vương đầy quyền uy, còn có một cô cô làm hoàng hậu và một tỷ tỷ song sinh là thái tử phi tương lai. Nếu xem những bộ phim cổ trang biết đâu y còn có thể xuất hiện như những công tử ăn chơi không lo không nghĩ, chỉ cần mở miệng ra là “ Ta là cháu trai của hoàng hậu, là con trai của vương gia.” chẳng hạn. Thử nghĩ cũng thấy con đường đầu thai này quá tốt.
Nói khó nghe thì sự thật chính là Nguyệt Linh Phi lại giống như một đứa trẻ ngoài ý muốn không ai quan tâm đến, đừng nói là không cần tình yêu thương chỉ cho giàu sang phú quý, đến cả nơi ở cũng có thể lạnh lẽo âm u như vậy cũng thật đáng thương.
“ Thế tử dậy rồi.”
Linh Phi hướng đôi mắt to tròn của mình nhìn đến a hoàn Sa Lan, y chớp chớp mi mắt vài cái cũng không phát ra tiếng động gì.
Sa Lan thật sự rất thích vị thế tử này, y không khóc cũng không nháo, bình thường đều ngủ rất ngoan ngoãn, khi thức dậy lại cứ yên lặng nằm đó đảo đôi con ngươi đen láy nhìn người tới tới lui lui qua lại, nhiều lần còn ra vẻ thất thần như đang suy nghĩ gì đó.
Mỗi lần Sa Lan nói chuyện, oa nhi cũng sẽ lắng nghe, tuy khó hiểu nhưng nàng thật rất vui khi được giao cho công việc chăm sóc thế tử.
Tuy vậy nhưng cả vương gia và vương phi lại không quan tâm gì đến trưởng tử của mình, hầu hết tình yêu thương và quan tâm đều dành cho tỷ tỷ song sinh của thế tử là quận chúa Tử Liên.
Thế tử là trưởng tử, cũng là người nối dõi của Nguyệt vương. Vậy mà chỉ cần nói đưa ý đến Thái Mộc Cư này liền không quan tâm đến nữa, Vương gia như vậy cũng chỉ an bài thêm bốn cái nha hoàn và một nhũ mẫu, cách vài hôm lại để người đến hỏi qua sức khỏe thế tử thế nào rồi xem như xong chuyện.Bế thế tử trên tay đi tắm rửa, ban đầu y còn cứ tỏ ra không thích như vậy, lâu dần như đã quen mới lại ngoan ngoãn hơn, mặc kệ Sa Lan thích làm gì thì làm. Sau khi tắm cho thế tử xong, Sa Lan cẩn thận chọn cho y một bộ y phục mềm nhẹ lại khá rộng, khi bận vào cũng không cảm thấy khó chịu. Nhìn đứa bé ngoan lại có khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu như vậy, nàng càng yêu thích lại càng thêm cảm thấy uất ức cho thế tử.
“ Gì chứ?” Sa Lan khó chịu vừa bận y phục cho Linh Phi vừa nói ra tiếng: “ Không phải là trưởng tử của vương gia sao, còn được hoàng thượng sắc phong thế tử? Như vậy chỉ cần một cái nhũ mẫu thêm bốn cái a hoàn như ta liền xong chuyện, cả vương phi cũng chưa từng bồng đến một lần.”
Sa Lan nhìn gương mặt đáng yêu của thế tử, xem y tròn mắt nhìn mình như không hiểu chuyện, cô lại thở dài nói: “ Thế tử người cũng thật đáng thương a.”
Linh Phi hé miệng cười, y thầm nghĩ a hoàn này suy nghĩ cũng thật đơn giản nhưng cũng rất tốt bụng. Mấy ngày qua những người khác cùng lắm chỉ làm cho đúng bổn phận, chứ chẳng ai có thời gian quan tâm hay nói chuyện với y như nàng ta.
Linh Phi cùng với tỷ tỷ sinh đôi ra đời chẳng cách nhau bao lâu, thế nhưng lại phải tùy thời tùy thế. Bình thường con trai đương nhiên sẽ được yêu thích hơn, nhưng xét theo tình hình này thì một đứa con trai như y lại không có giá trị bằng con gái nha.
Tỷ tỷ song sinh của y cần thiết để chỉ hôn cùng với thái tử để giữ được thế lực gia tộc, thái tử lại là ai? Hắn là người sau này sẽ trở thành hoàng đế, là người nắm vững được quyền lực chắc chắn nhất. Chính vì vậy Nguyệt Tử Liên là mấu chốt quan trọng để liên kết thế lực Nguyệt gia, đem so với y bất quá cũng chỉ là người thừa kế tước vị vương gia, không có thì sau này sinh thêm một hai cái hài tử cũng không vấn đề.
Quan trọng nhất ở chỗ y cùng Nguyệt Tử Liên lại là song sinh, nếu không phân biệt rõ ràng nặng nhẹ của hai bên, chỉ sợ rằng hoàng đế và cả hoàng hậu còn cho rằng chính con dâu tương lai của mình bị xem thường. Hơn nữa hiện tại phụ thân của y, tức là Nguyệt vương gia cũng cần dựa vào nhi nữ này để giữ lấy địa vị và quyền lực của gia tộc.
Linh Phi vốn không quan tâm đến những chuyện này, dù sao y cũng có ký ức mười mấy năm là Thường Hy, cho dù phụ mẫu hiện tại có lạnh nhạt đi nữa cũng không cảm thấy bản thân có mất mác gì.
Nhìn thấy oa nhi ngây ngô cười, Sa Lan lại vừa yêu thích vừa cố ý mắng như đùa nghịch với hài tử: “ Thế tử còn cười được sao, ta không phải đang khen người đâu. Để đến khi thế tử hiểu ta nói gì, biết mình bị phụ mẫu lạnh nhạt rồi xem người có còn cười được hay không.”
“ Ngươi cũng đừng nhiều chuyện quá, làm cho tốt bổn phận của mình là được rồi.”
Nghe tiếng nói sau lưng, Sa Lan lại từ trên giường bế Linh Phi lên. Nàng nói: “ Ta cũng chỉ nói sự thật thôi, đâu có thêm bớt gì chứ.”
“ Ngươi nghĩ thân phận mình là gì, chuyện của chủ tử ngươi lo hết được sao?” Sa Lam cùng với Sa Lan được mua về phủ làm a hoàn cùng lúc, từ đó tên cũng do người của Nguyệt gia thay đổi, xem như bạn thân mới cố ý nhắc nhở: “ Yến tiệc mừng trăm ngày tuổi của thế tử và quận chúa đã bắt đầu từ lâu rồi kia, hoàng thượng, hoàng hậu và thái tử đều có mặt. Vương gia cho người đến hối thúc, bảo chúng ta nhanh chóng bồng thế tử sang đó.”
Sa Lan vừa nghe đã chu môi: “ Yến tiệc rõ ràng là để chúc mừng thế tử và quận chúa, bắt đầu sớm cũng không ai để ý đến thế tử, người đến chúc mừng chỉ quan tâm quận chúa. Bây giờ mới nhớ gọi người mang thế tử đến, chắc cũng chỉ cho có lệ, thế tử có xuất hiện hay không cũng không phải vấn đề lớn.”
“ Cái tính lo chuyện bao đồng của ngươi nói mãi vẫn không bỏ, trước khi nghĩ cho người khác nên nghĩ cho tính mạng của bản thân trước đi. Để ai đó nghe được thì ngươi mạng của mình còn khó giữ, nói gì được đến uất ức thay kẻ khác.”
Sa Lan tuy không vui vẻ gì nhưng cũng không có cách nào khác, nàng chỉ đành thở dài bồng thế tử Nguyệt Linh Phi trên tay rồi theo sau Sa Lam.
Đêm đến Thái Mộc cư nơi này so với chính phủ lại tựa như ngoại nhân cách biệt u tối, tuy cảnh sắc ở đây hoa cỏ cây lá đều rất xinh đẹp bắt mắt, thế nhưng lại luôn mang âm khí lãnh lẽo, cũng có những lời đồn truyền tai nhau ma quái đến lạnh sống lưng.
Linh Phi cũng không thấy lạ vì chính mình cũng từng nghe giọng nói âm lãnh của ma nữ kia, chỉ là ngày hôm đó cô ta chắc là bị thái tử dọa cho một phen liền thật sự dọn nhà mất. Từ khi y ở Thái Mộc cư hơn ba tháng cũng chưa từng thấy lại chuyện như vậy, Linh Phi nghĩ cứ xem như y có duyên với nơi này đi.Đi qua những hành lang gấp khúc dài, không khí cũng mỗi chút một thay đổi với đầy những tiếng đàn hát cười nói. Linh Phi được bồng trên tay cũng không thể nhìn xung quanh, y chỉ có thể thấy được những chiếc đèn hình hoa sen lại có thể bay được như thiên đăng khắp bầu trời đêm, trông thật lung linh huyền ảo.
Linh Phi thầm nghĩ đúng như lời Sa Lan nói, yến tiệc chúc mừng trăm ngày tuổi của y và Tử Liên, thế nhưng từ sớm đã được bắt đầu dù không có sự có mặt của y. Linh Phi chẳng qua chỉ là nên đến mà thôi, cũng không quan trọng sớm hay muộn.
“ Thế tử đã được đưa đến rồi thưa vương phi.” Sa Lan đi vòng ra sau đến gần bên cạnh vương phi mới nhỏ tiếng nói.
Thể Hà rời mắt khỏi nhi nữ đang được hoàng hậu bồng trên tay ngồi ở phía cao bên cạnh hoàng đế, nàng nhìn sang hài tử mà Sa Lan bế đến mới dịu dàng mỉm cười lên tiếng: “ Đưa cho ta đi.”
“ Vâng ạ.” Sa Lan cúi người đáp lại, nàng chuyển thế tử sang cho vương phi bồng.
Thề Hà ôm Linh Phi vào lòng cũng chỉnh lại tư thế ngồi một chút sao cho thoải mái hơn, nàng khẽ dùng tay âu yếm bờ má của Linh Phi lại không nhận ra trong mắt nhi tử có gì kỳ lạ: “ Tiểu Phi ngoan, để mẫu thân nhìn xem ngươi nào, đáng yêu như vậy.”
Linh Phi chớp mắt vài cái đánh giá người gọi là mẫu thân này, nàng ta trông cũng gọi là xinh đẹp lại còn có chút gì đó cảm thấy quá yếu ớt, thế nhưng cũng không có cái gì gọi là tình cảm thân thiết như mẫu tử.
Trong tiếng ồn ào tại chính sảnh có thể nghe rõ ràng tiếng hoàng hậu mãi lời khen quận chúa không ngớt, Nguyệt Thiện lại hướng gần hơn hoàng đế nói: “ Hoàng thượng người xem, Nguyệt quận chúa còn nhỏ mà trong gương mặt lại xinh đẹp như vậy. Mai này khi trưởng thành nhất định sẽ có dung mạo rất tốt, cùng với thái tử lại càng thích hợp, tất cả đều là nhờ vào hoàng thượng đã kết nên một mối duyên đẹp.”
“ Ái khanh.” Hoàng đế nghe lời bên tai lại càng cao hứng, liền hướng Nguyệt Lân nói: “ Ngươi lại đem đến một phúc khí lớn cho đại quốc Ân Ly chúng ta.”
“ Hạ thần không dám.” Nguyệt Lân vội vàng lên tiếng: “ Nữ nhi của hạ thần may mắn được hoàng thượng ban hôn cho thái tử điện hạ, nếu nói phúc khí, phải là hoàng thượng ban phúc khí mới đúng.”
“ Ha ha ha… tốt, nói rất tốt.”
Hoàng đế vui vẻ vỗ đùi cười ha hả, quan viên thấy vậy cũng vội vàng đồng thanh lên tiếng: “ Hoàng thượng anh minh.”
“ Chúc mừng vương gia, thái tử và quận chúa đúng là trời sinh một đôi, chúc mừng.”
“ Nói rất phải, chúc mừng vương gia.”
Chứng kiến một màn giả dối kẻ đưa người đẩy, thuận nước xuôi dòng. Linh Phi im lặng nghe cũng chỉ xem như không có, y bây giờ chỉ muốn nhanh chóng được trở về Thái Mộc cư có không gian yên tĩnh, rồi thì ngủ một giấc cho khỏe.
“ Các ngươi nói đủ chưa?” Đúng lúc lại có một âm vang lạnh lẽo vang lên từ phía người bận hoàng y ngồi ngay bên cạnh thượng tọa của hoàng đế, chỉ một câu ngắn gọn liền đánh tan bầu không khí vui vẻ lúc này của yến tiệc.
“ Thái tử điện hạ?”
" Không muốn chết thì câm miệng cả lại cho ta." Kỳ Nguyên vẻ mặt điềm tĩnh ngồi trên ghế lớn, một bên khuỷu tay dùng thành ghế làm điểm tựa chống một bên đầu. Hắn giọng nói âm lãnh phát ra tiếng, khiến những kẻ nghe thấy đều không tránh khỏi rùng mình cúi đầu lo sợ.
Nói dễ nghe thì y sinh ra thân phận đã cao quý, là trưởng tử của Nguyệt vương đầy quyền uy, còn có một cô cô làm hoàng hậu và một tỷ tỷ song sinh là thái tử phi tương lai. Nếu xem những bộ phim cổ trang biết đâu y còn có thể xuất hiện như những công tử ăn chơi không lo không nghĩ, chỉ cần mở miệng ra là “ Ta là cháu trai của hoàng hậu, là con trai của vương gia.” chẳng hạn. Thử nghĩ cũng thấy con đường đầu thai này quá tốt.
Nói khó nghe thì sự thật chính là Nguyệt Linh Phi lại giống như một đứa trẻ ngoài ý muốn không ai quan tâm đến, đừng nói là không cần tình yêu thương chỉ cho giàu sang phú quý, đến cả nơi ở cũng có thể lạnh lẽo âm u như vậy cũng thật đáng thương.
“ Thế tử dậy rồi.”
Linh Phi hướng đôi mắt to tròn của mình nhìn đến a hoàn Sa Lan, y chớp chớp mi mắt vài cái cũng không phát ra tiếng động gì.
Sa Lan thật sự rất thích vị thế tử này, y không khóc cũng không nháo, bình thường đều ngủ rất ngoan ngoãn, khi thức dậy lại cứ yên lặng nằm đó đảo đôi con ngươi đen láy nhìn người tới tới lui lui qua lại, nhiều lần còn ra vẻ thất thần như đang suy nghĩ gì đó.
Mỗi lần Sa Lan nói chuyện, oa nhi cũng sẽ lắng nghe, tuy khó hiểu nhưng nàng thật rất vui khi được giao cho công việc chăm sóc thế tử.
Tuy vậy nhưng cả vương gia và vương phi lại không quan tâm gì đến trưởng tử của mình, hầu hết tình yêu thương và quan tâm đều dành cho tỷ tỷ song sinh của thế tử là quận chúa Tử Liên.
Thế tử là trưởng tử, cũng là người nối dõi của Nguyệt vương. Vậy mà chỉ cần nói đưa ý đến Thái Mộc Cư này liền không quan tâm đến nữa, Vương gia như vậy cũng chỉ an bài thêm bốn cái nha hoàn và một nhũ mẫu, cách vài hôm lại để người đến hỏi qua sức khỏe thế tử thế nào rồi xem như xong chuyện.Bế thế tử trên tay đi tắm rửa, ban đầu y còn cứ tỏ ra không thích như vậy, lâu dần như đã quen mới lại ngoan ngoãn hơn, mặc kệ Sa Lan thích làm gì thì làm. Sau khi tắm cho thế tử xong, Sa Lan cẩn thận chọn cho y một bộ y phục mềm nhẹ lại khá rộng, khi bận vào cũng không cảm thấy khó chịu. Nhìn đứa bé ngoan lại có khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu như vậy, nàng càng yêu thích lại càng thêm cảm thấy uất ức cho thế tử.
“ Gì chứ?” Sa Lan khó chịu vừa bận y phục cho Linh Phi vừa nói ra tiếng: “ Không phải là trưởng tử của vương gia sao, còn được hoàng thượng sắc phong thế tử? Như vậy chỉ cần một cái nhũ mẫu thêm bốn cái a hoàn như ta liền xong chuyện, cả vương phi cũng chưa từng bồng đến một lần.”
Sa Lan nhìn gương mặt đáng yêu của thế tử, xem y tròn mắt nhìn mình như không hiểu chuyện, cô lại thở dài nói: “ Thế tử người cũng thật đáng thương a.”
Linh Phi hé miệng cười, y thầm nghĩ a hoàn này suy nghĩ cũng thật đơn giản nhưng cũng rất tốt bụng. Mấy ngày qua những người khác cùng lắm chỉ làm cho đúng bổn phận, chứ chẳng ai có thời gian quan tâm hay nói chuyện với y như nàng ta.
Linh Phi cùng với tỷ tỷ sinh đôi ra đời chẳng cách nhau bao lâu, thế nhưng lại phải tùy thời tùy thế. Bình thường con trai đương nhiên sẽ được yêu thích hơn, nhưng xét theo tình hình này thì một đứa con trai như y lại không có giá trị bằng con gái nha.
Tỷ tỷ song sinh của y cần thiết để chỉ hôn cùng với thái tử để giữ được thế lực gia tộc, thái tử lại là ai? Hắn là người sau này sẽ trở thành hoàng đế, là người nắm vững được quyền lực chắc chắn nhất. Chính vì vậy Nguyệt Tử Liên là mấu chốt quan trọng để liên kết thế lực Nguyệt gia, đem so với y bất quá cũng chỉ là người thừa kế tước vị vương gia, không có thì sau này sinh thêm một hai cái hài tử cũng không vấn đề.
Quan trọng nhất ở chỗ y cùng Nguyệt Tử Liên lại là song sinh, nếu không phân biệt rõ ràng nặng nhẹ của hai bên, chỉ sợ rằng hoàng đế và cả hoàng hậu còn cho rằng chính con dâu tương lai của mình bị xem thường. Hơn nữa hiện tại phụ thân của y, tức là Nguyệt vương gia cũng cần dựa vào nhi nữ này để giữ lấy địa vị và quyền lực của gia tộc.
Linh Phi vốn không quan tâm đến những chuyện này, dù sao y cũng có ký ức mười mấy năm là Thường Hy, cho dù phụ mẫu hiện tại có lạnh nhạt đi nữa cũng không cảm thấy bản thân có mất mác gì.
Nhìn thấy oa nhi ngây ngô cười, Sa Lan lại vừa yêu thích vừa cố ý mắng như đùa nghịch với hài tử: “ Thế tử còn cười được sao, ta không phải đang khen người đâu. Để đến khi thế tử hiểu ta nói gì, biết mình bị phụ mẫu lạnh nhạt rồi xem người có còn cười được hay không.”
“ Ngươi cũng đừng nhiều chuyện quá, làm cho tốt bổn phận của mình là được rồi.”
Nghe tiếng nói sau lưng, Sa Lan lại từ trên giường bế Linh Phi lên. Nàng nói: “ Ta cũng chỉ nói sự thật thôi, đâu có thêm bớt gì chứ.”
“ Ngươi nghĩ thân phận mình là gì, chuyện của chủ tử ngươi lo hết được sao?” Sa Lam cùng với Sa Lan được mua về phủ làm a hoàn cùng lúc, từ đó tên cũng do người của Nguyệt gia thay đổi, xem như bạn thân mới cố ý nhắc nhở: “ Yến tiệc mừng trăm ngày tuổi của thế tử và quận chúa đã bắt đầu từ lâu rồi kia, hoàng thượng, hoàng hậu và thái tử đều có mặt. Vương gia cho người đến hối thúc, bảo chúng ta nhanh chóng bồng thế tử sang đó.”
Sa Lan vừa nghe đã chu môi: “ Yến tiệc rõ ràng là để chúc mừng thế tử và quận chúa, bắt đầu sớm cũng không ai để ý đến thế tử, người đến chúc mừng chỉ quan tâm quận chúa. Bây giờ mới nhớ gọi người mang thế tử đến, chắc cũng chỉ cho có lệ, thế tử có xuất hiện hay không cũng không phải vấn đề lớn.”
“ Cái tính lo chuyện bao đồng của ngươi nói mãi vẫn không bỏ, trước khi nghĩ cho người khác nên nghĩ cho tính mạng của bản thân trước đi. Để ai đó nghe được thì ngươi mạng của mình còn khó giữ, nói gì được đến uất ức thay kẻ khác.”
Sa Lan tuy không vui vẻ gì nhưng cũng không có cách nào khác, nàng chỉ đành thở dài bồng thế tử Nguyệt Linh Phi trên tay rồi theo sau Sa Lam.
Đêm đến Thái Mộc cư nơi này so với chính phủ lại tựa như ngoại nhân cách biệt u tối, tuy cảnh sắc ở đây hoa cỏ cây lá đều rất xinh đẹp bắt mắt, thế nhưng lại luôn mang âm khí lãnh lẽo, cũng có những lời đồn truyền tai nhau ma quái đến lạnh sống lưng.
Linh Phi cũng không thấy lạ vì chính mình cũng từng nghe giọng nói âm lãnh của ma nữ kia, chỉ là ngày hôm đó cô ta chắc là bị thái tử dọa cho một phen liền thật sự dọn nhà mất. Từ khi y ở Thái Mộc cư hơn ba tháng cũng chưa từng thấy lại chuyện như vậy, Linh Phi nghĩ cứ xem như y có duyên với nơi này đi.Đi qua những hành lang gấp khúc dài, không khí cũng mỗi chút một thay đổi với đầy những tiếng đàn hát cười nói. Linh Phi được bồng trên tay cũng không thể nhìn xung quanh, y chỉ có thể thấy được những chiếc đèn hình hoa sen lại có thể bay được như thiên đăng khắp bầu trời đêm, trông thật lung linh huyền ảo.
Linh Phi thầm nghĩ đúng như lời Sa Lan nói, yến tiệc chúc mừng trăm ngày tuổi của y và Tử Liên, thế nhưng từ sớm đã được bắt đầu dù không có sự có mặt của y. Linh Phi chẳng qua chỉ là nên đến mà thôi, cũng không quan trọng sớm hay muộn.
“ Thế tử đã được đưa đến rồi thưa vương phi.” Sa Lan đi vòng ra sau đến gần bên cạnh vương phi mới nhỏ tiếng nói.
Thể Hà rời mắt khỏi nhi nữ đang được hoàng hậu bồng trên tay ngồi ở phía cao bên cạnh hoàng đế, nàng nhìn sang hài tử mà Sa Lan bế đến mới dịu dàng mỉm cười lên tiếng: “ Đưa cho ta đi.”
“ Vâng ạ.” Sa Lan cúi người đáp lại, nàng chuyển thế tử sang cho vương phi bồng.
Thề Hà ôm Linh Phi vào lòng cũng chỉnh lại tư thế ngồi một chút sao cho thoải mái hơn, nàng khẽ dùng tay âu yếm bờ má của Linh Phi lại không nhận ra trong mắt nhi tử có gì kỳ lạ: “ Tiểu Phi ngoan, để mẫu thân nhìn xem ngươi nào, đáng yêu như vậy.”
Linh Phi chớp mắt vài cái đánh giá người gọi là mẫu thân này, nàng ta trông cũng gọi là xinh đẹp lại còn có chút gì đó cảm thấy quá yếu ớt, thế nhưng cũng không có cái gì gọi là tình cảm thân thiết như mẫu tử.
Trong tiếng ồn ào tại chính sảnh có thể nghe rõ ràng tiếng hoàng hậu mãi lời khen quận chúa không ngớt, Nguyệt Thiện lại hướng gần hơn hoàng đế nói: “ Hoàng thượng người xem, Nguyệt quận chúa còn nhỏ mà trong gương mặt lại xinh đẹp như vậy. Mai này khi trưởng thành nhất định sẽ có dung mạo rất tốt, cùng với thái tử lại càng thích hợp, tất cả đều là nhờ vào hoàng thượng đã kết nên một mối duyên đẹp.”
“ Ái khanh.” Hoàng đế nghe lời bên tai lại càng cao hứng, liền hướng Nguyệt Lân nói: “ Ngươi lại đem đến một phúc khí lớn cho đại quốc Ân Ly chúng ta.”
“ Hạ thần không dám.” Nguyệt Lân vội vàng lên tiếng: “ Nữ nhi của hạ thần may mắn được hoàng thượng ban hôn cho thái tử điện hạ, nếu nói phúc khí, phải là hoàng thượng ban phúc khí mới đúng.”
“ Ha ha ha… tốt, nói rất tốt.”
Hoàng đế vui vẻ vỗ đùi cười ha hả, quan viên thấy vậy cũng vội vàng đồng thanh lên tiếng: “ Hoàng thượng anh minh.”
“ Chúc mừng vương gia, thái tử và quận chúa đúng là trời sinh một đôi, chúc mừng.”
“ Nói rất phải, chúc mừng vương gia.”
Chứng kiến một màn giả dối kẻ đưa người đẩy, thuận nước xuôi dòng. Linh Phi im lặng nghe cũng chỉ xem như không có, y bây giờ chỉ muốn nhanh chóng được trở về Thái Mộc cư có không gian yên tĩnh, rồi thì ngủ một giấc cho khỏe.
“ Các ngươi nói đủ chưa?” Đúng lúc lại có một âm vang lạnh lẽo vang lên từ phía người bận hoàng y ngồi ngay bên cạnh thượng tọa của hoàng đế, chỉ một câu ngắn gọn liền đánh tan bầu không khí vui vẻ lúc này của yến tiệc.
“ Thái tử điện hạ?”
" Không muốn chết thì câm miệng cả lại cho ta." Kỳ Nguyên vẻ mặt điềm tĩnh ngồi trên ghế lớn, một bên khuỷu tay dùng thành ghế làm điểm tựa chống một bên đầu. Hắn giọng nói âm lãnh phát ra tiếng, khiến những kẻ nghe thấy đều không tránh khỏi rùng mình cúi đầu lo sợ.
Danh sách chương