Từ mạch tượng thấy, vết thương dưới chân Công Lương Phi Tuân tuy đã khôi phục, nhưng khí huyết suy giảm, cần điều dưỡng vài năm mới có thể trở lại trạng thái như trước. Thai nhi hiện tại phát triển nhanh, hấp thu dinh dưỡng và máu cũng nhiều hơn, với thân thể Công Lương Phi Tuân lúc này quả thật có chút quá sức.

Nếu có thể, Tiết Thừa Viễn thật muốn cùng Công Lương Phi Tuân ở lại Phương Ninh thêm một thời gian nữa, điều dưỡng tốt thân thể cho hắn, chờ bọn nhỏ chào đời. Có điều, Công Lương Phi Tuân vai gánh chức tránh, thân bất do kỷ.

“Thật sự không muốn ăn thêm chút nữa sao?” Tiết Thừa Viễn nhẹ nhàng hỏi.

“Ăn không vô.” Công Lương Phi Tuân lắc lắc đầu, đưa tay lên trán. Hiện tại cả người hắn đều bủn rủn, không chút sức lực, trong ngực cũng rất khó chịu, vừa ngửi thấy mùi thức ăn, càng không có khẩu vị.

Tiết Thừa Viễn thấy hắn như vậy, cũng không nói thêm gì nữa. Y thu dọn bát đũa, đặt ra bàn, rồi trở lại bên giường, dùng khăn ấm lau trán cho Công Lương Phi Tuân, rồi ôm hắn vào trong lòng.

Công Lương Phi Tuân thấy Tiết Thừa Viễn dịu dàng chăm sóc mình như thế, trong lòng cảm thấy ấm áp. Nghiêng người, cầm tay Tiết Thừa Viễn, nhẹ giọng nói: “Tối nay đừng đi.”

Những ngày này hai người vẫn tách ra ngủ riêng, bởi vì thân phận khác biệt, cũng không muốn làm đề tài cho người khác buôn chuyện. Nhưng ngày mai rời Phương Ninh rồi, giờ phải chia phòng, Công Lương Phi Tuân có chút lưu luyến.

Cùng trên chiếc giường này, Tiết Thừa Viễn lại thấy được sự khác biệt rất lớn của Công Lương Phi Tuân. Ngày đó hắn bị trọng thương, một lòng muốn chết, y phải dùng kế khích tướng hắn. Đến hôm nay, hắn lại đang mang thai đứa con của y.

Nhân duyên, đúng là rất thần kỳ.

“Được, không đi!” Tiết Thừa Viễn cũng là muốn ở cùng Công Lương Phi Tuân. Hiện tại hắn không chỉ có một mình, ở cùng hắn, cũng là ở cùng con của bọn y, Tiết Thừa Viễn đương nhiên nguyện ý.

“Ừ.” Công Lương Phi Tuân nhắm mắt lại, mỉm cười, trán tựa lên sườn mặt Tiết Thừa Viễn, vẻ mặt an nhiên.

Sứ mạng ở Nguyên Tây cuối cùng đã hoàn thành rồi, còn bất ngờ thu hoạch được hai sinh mệnh nhỏ bé trong bụng, đây là trời cao ban thưởng cho hắn.

Tiết Thừa Viễn ôm Công Lương Phi Tuân, nhớ tới dáng vẻ ghen tuông của hắn lúc trưa, không khỏi cười khổ. Xem ra Công Lương Phi Tuân là một người rất dứt khoát, thứ gì đã là của hắn, hắn muốn thứ đó trọn vẹn thuộc về mình, không cho phép có một chút tỳ vết. Tính cách này rốt cuộc là tốt, hay không tốt đây? Tiết Thừa Viễn nghĩ không ra đáp án.

Chỉ có thể nói trên thế gian này, con người không thể có được tất cả. Có thể tìm được thứ mình thích, sống cuộc sống mình muốn, như vậy là đủ rồi. So với Hoàng thượng cùng Trác Doãn Gia phải trải qua biết bao đau khổ, Tiết Thừa Viễn càng thêm trân trọng hạnh phúc bình bình đạm đạm này.

Đây là cuộc sống y muốn, cũng là cuộc sống y luôn khao khát.

“Ngươi đang nghĩ gì thế?” Thấy Tiết Thừa Viễn không nói gì, Công Lương Phi Tuân đè nén khó chịu trong ngực, lười biếng hỏi.

“Ta đang nghĩ, ngươi sẽ sinh con trai hay con gái?” Tiết Thừa Viễn đưa tay nhẹ vuốt ve phần bụng chưa lớn dưới lớp chăn gấm của Công Lương Phi Tuân, so với cơ bụng bằng phẳng rắn chắc ngày trước, lúc này phần bụng thật mềm mại.

“Ngươi thích thế nào?” Công Lương Phi Tuân nghe Tiết Thừa Viễn hỏi vậy mỉm cười hỏi lại y.

Từ sau khi biết mình mang thai, Công Lương Phi Tuân vẫn luôn khó khăn tiếp nhận sự thật này. Nào ngờ đến khi tiếp nhận được rồi, còn phải lo lắng giới tính của đứa nhỏ.

Tiết Thừa Viễn là con trai lớn trong nhà, muốn có con trai là chuyện đương nhiên. Còn nếu là con gái… Công Lương Phi Tuân đường đường là đại trượng phu, chỉ nghĩ đến đây thôi đã thấy xấu hổ, hắn có thể sinh ra con gái sao? “Một trai một gái là tốt nhất.” Tiết Thừa Viễn không hổ là đại phu, đáp hết sức tự nhiên, quả quyết.

“Mệt ngươi mong! Ông trời sẽ để ngươi được như ý sao?” Công Lương Phi Tuân trừng mắt nhìn y, khinh thường nói.

“Chậc!” Tiết Thừa Viễn vòng tay ôm hắn nói: “Sao lại không? Chẳng lẽ ngươi không muốn trai gái song toàn sao?”

“Ta thấy Tiết Thừa Viễn ngươi không có cái phúc đấy đâu.” Công Lương Phi Tuân dựa trong lòng hắn, hai tay khoát lên bụng. Thật kỳ lạ, dường như hắn càng ngày càng có tình cảm với hai đứa nhỏ trong bụng.

“Được thôi, không có thì không có. Bình an khỏe mạnh là đủ rồi.”

Nghĩ đến ngày mai lên đường, Tiết Thừa Viễn vẫn không nhịn được nói: “Thân thể ngươi bây giờ dần nặng nề, trên đường đi nhiều xóc nảy, nhất định phải cẩn thận, lỡ như làm thương tổn đến ngươi và hai đứa nhỏ…”

“Không cần lo lắng, ta sẽ ngồi xe ngựa. Chút đường ấy, ta có thể chịu được.” Công Lương Phi Tuân vỗ vỗ Tiết Thừa Viễn, ý bảo y không cần lo lắng. Xe ngựa đi đường hôm nay đã an bài thỏa đáng. Hắn sẽ ngồi xe hồi kinh, cũng không vì chống đối Tiết Thừa Viễn mà bướng bỉnh cưỡi ngựa nữa.

Nhưng ngẫm lại, sau khi trở lại Dĩnh Đình nên đối mặt với chuyện mang thai như thế nào lại khiến hắn có chút đau đầu. Tiết Thừa Viễn chưa từng đề cập đến chuyện này, xem ra là y cũng đang đắn đo, lo lắng. Dù sao đường hồi kinh cũng mất hai tháng, từ từ nghĩ sau vậy.

Tiết Thừa Viễn cúi đầu nhìn Công Lương Phi Tuân trong ngực, cảm giác ấm áp chậm rãi lan ra trong lòng, mặc dù chỉ là nhìn hắn, nhưng tình cảm ngọt ngào liền bao bọc toàn bộ trái tim y. Đây là cảm giác y chưa từng cảm nhận được, tựa như là cảm giác sâu tận đáy lòng.

Nhẹ nhàng, dịu dàng hôn xuống bên tai Công Lương Phi Tuân. Tuy dáng vẻ uy vũ thường ngày của Công Lương Phi Tuân rất có mị lực, nhưng dáng vẻ mang thai, dựa vào lòng y an tĩnh nghỉ ngơi lúc này càng khiến cho tình cảm trong lòng Tiết Thừa Viễn không sao ngăn được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện