Lúc này nhắc tới Cảnh Duy Ngọc không sớm không muộn, vô cùng đúng lúc. Nếu để đến khi rời Nguyên Tây, Tiết Thừa Viễn mới nói tới chuyện này, e rằng sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.
“Thảo dân Cảnh Duy Ngọc, bái kiến Tiết đại nhân…”
Tiết Thừa Viễn vừa bước tới cửa phòng khách, Cảnh Duy Ngọc lập tức cung kính hành lễ. Đến khi nhìn thấy một nam tử dáng người thon dài, khí chất oai hùng đi bên cạnh Tiết Thừa Viễn không phải là Cổ Thần theo y tới gặp mình lần trước, hắn không biết nên xưng hô thế nào.
Đang do dự, liền nghe Tiết Thừa Viễn giới thiệu: “Vị này chính là Công Lương tướng quân.”
Thì ra chính là Công Lương Phi Tuân? Chiến dịch Nguyên Tây kéo dài như thế, danh tiếng của Công Lương Phi Tuân đã sớm lưu truyền rộng rãi, nhưng người may mắn gặp mặt lại vô cùng ít. Nghe đồn hắn là Đại Tướng quân thiện chiến, dũng mãnh nhất Thiên Vân quốc, không ngờ vị Tướng quân ngày ngày dong duổi trên chiến trường ngày thường lại có tướng mạo thế này.
“A! Thảo dân bái kiến Công Lương tướng quân!” Cảnh Duy Ngọc vội vàng bồi lễ.
Công Lương Phi Tuân có vẻ kiêu ngạo, không biết tại sao lại tới đây? Hơn nữa lại chỉ lạnh lùng nhìn mình, không nói câu gì.
Cảnh Duy Ngọc là một thư sinh dễ xấu hổ, rơi vào tình huống này chỉ thấy ngượng ngùng, không biết nên làm sao.
Tiết Thừa Viễn biết suy nghĩ của Công Lương Phi Tuân, cũng không so đo với hắn. Đối với Cảnh Duy Ngọc, Công Lương Phi Tuân không hề có chút nhiệt tình, thân mật nào cả.
Mấy người ngồi xuống, gã người hầu lập tức dâng trà lên. Tiết Thừa Viễn mở miệng hòa hoãn bầu không khí: “Sao hôm nay ngươi lại đến quân doanh?”
Cảnh Duy Ngọc điềm đạm trả lời: “Từ ngày đó vinh hạnh được gặp Tiết đại nhân đến nay đã gần một tháng…”
“Đúng vậy, là Tiết mỗ sơ suất.” Tiết Thừa Viễn liếc Công Lương Phi Tuân một cái, cười nói: “Vốn ngày hôm sau ta nên phái người mời ngươi tới quân doanh, nhưng sau đó lại xảy ra chút chuyện, cho nên mới trì hoãn đến tận bây giờ…”
“Thì ra là thế.”
Công Lương Phi Tuân thấy Cảnh Duy Ngọc này là một thư sinh nho nhã, điềm đạm, cũng không phải là người thủ đoạn.
“Hôm nay ngươi tới thật đúng lúc, tâm ý Tiết mỗ vẫn như vậy, hy vọng có thể đưa ngươi về Kinh thành bồi dưỡng thêm, nhưng chuyện này còn cần phải được Công Lương tướng quân chấp thuận.” Tiết Thừa Viễn khách sáo nói, cũng là trước mặt Cảnh Duy Ngọc cho Công Lương Phi Tuân một sự tôn trọng phù hợp.
Thật ra nếu không phải người này có vẻ như có chút thân thiết với Tiết Thừa Viễn, tìm kiếm nhân tài để bồi dưỡng vốn rất hợp ý Công Lương Phi Tuân. Nhưng hiện tại hắn đang mang thai, nhìn thấy bất luận kẻ nào có vẻ tâm đầu hợp ý với Tiết Thừa Viễn, hơn nữa cùng là người Nguyên Tây, khó tránh khỏi nảy sinh cảm xúc khác.
Công Lương Phi Tuân thấy Tiết Thừa Viễn đang nhìn mình chờ đợi liền mỉm cười, lạnh lùng hỏi Cảnh Duy Ngọc: “Ngươi tên là gì?”
Không phải vừa rồi hắn đã xưng tên họ rồi sao? Cảnh Duy Ngọc giật mình, hai tay vịn chặt tay ghế. Có vẻ như Công Lương Phi Tuân có địch ý với mình.
“Cảnh Duy Ngọc ạ.”
“Cảnh Duy Ngọc.” Công Lương Phi Tuân lặp lại, có vẻ như đang suy ngẫm gì đó.
Cảnh Duy Ngọc đổ mồ hôi lạnh. Đây là tình huống mà trước khi đến quân doanh hắn không ngờ tới được. Không phải Tiết đại nhân đã nói sẽ dẫn mình theo về Kinh thành rồi sao? Cùng làm quan trong triều, chẳng lẽ Công Lương tướng quân lại không cho Tiết đại nhân mặt mũi? Còn muốn mượn cơ hội làm khó dễ hắn? Chuyện này có hợp lý không? “Cảnh gia Nguyên Tây ở Phương Ninh hành y nhiều đời, cũng coi như danh môn vọng tộc.” Tiết Thừa Viễn thấy vẻ mặt của Công Lương Phi Tuân, thầm thở dài, lên tiếng giải vây cho Cảnh Duy Ngọc.
“Danh môn vọng tộc?” Công Lương Phi Tuân liếc nhìn Tiết Thừa Viễn, không vui hỏi: “Có quan hệ với Hoàng thất Nguyên Tây không?”
Hà cớ gì ngươi phải hạch hỏi như thế? Hai đứa nhỏ trong bụng ngươi không phải cũng là hậu duệ của Hoàng thất Nguyên Tây sao? Đâu cần phải làm khó dễ người khác như vậy? Tiết Thừa Viễn có chút tức giận thầm mắng.
“Bẩm Tướng quân, thảo dân không có quan hệ gì với Hoàng thất Nguyên Tây, chỉ có gia phụ từng cung cấp dược liệu cho Hoàng cung thôi ạ. Từ ngày hành nghề y vẫn luôn lấy dân chúng làm đầu…” Cảnh Duy Ngọc ôn hoà bình tĩnh giải thích cho Công Lương Phi Tuân.
Nhưng đó không phải là điều Công Lương Phi Tuân muốn nghe. Cảnh gia hành y, lúc tìm kiếm đại phu chữa trị vết thương ở chân cho mình hắn đã biết. Hắn muốn nghe chính là Tiết Thừa Viễn cùng người kia có quan hệ gì mà hắn không biết hay không.
Không nói không lo lắng, chẳng lẽ cai quản Nguyên Tây nhiều năm, ngay cả chút chuyện nhỏ này Công Lương Phi Tuân không tra ra được sao?
“Tiết đại nhân muốn dẫn ngươi cùng trờ về Kinh thành?” Công Lương Phi Tuân cười hỏi tiếp. Nhưng nụ cười kia không có chút rộng lượng, chân thành nào cả, ngược lại còn có vài phần chất vất và khiêu khích.
Cảnh Duy Ngọc không dám tự chủ trương, nhíu nhíu mày, chờ Tiết Thừa Viễn lên tiếng.
Tiết Thừa Viễn đè nén tức giận trong lòng, nói rất nhỏ: “Là thái y, muốn chọn lựa nhân tài dẫn về Kinh thành bồi dưỡng, Công Lương đại nhân cảm thấy có cái gì không ổn sao?”
“Không có gì không ổn, chỉ là muốn điều tra rõ gia thế lai lịch mà thôi. Hiện tại mới vừa thu phục được Nguyên Tây, tuyệt đối không thể để lọt bất cứ nội gián nào xâm nhập vào trong triều đình, làm nguy hại đến thái bình được.” Công Lương Phi Tuân lạnh lùng trả lời, đứng thẳng người dậy. Khí thế uy nghiêm không cho cãi lại khiến bầu không khí lập tức đóng băng.
Lưng lại đau nhức, Tiết Thừa Viễn chết tiệt! Công Lương Phi Tuân đè nén tức giận, lại không nhịn được mà thầm mắng Tiết Thừa Viễn.
“Phi Tuân!” Tiết Thừa Viễn thấy rõ ràng là hắn đang muốn chỉnh mình và Cảnh Duy Ngọc, lửa giận liền giảm xuống đôi chút. Đêm hôm đó, y và Cổ Thần ra ngoài về muộn, y đã được tận mắt chứng kiến ghen tuông của Công Lương Phi Tuân, hôm nay lại càng thêm hiểu rõ.
“Sao thế? Lời của bổn tướng, ngươi không nghe thấy sao?” Công Lương Phi Tuân thấy Tiết Thừa Viễn trước mặt người ngoài còn muốn chống đối mình, nhướn mày hỏi.
“Ngươi!” Nắm tay Tiết Thừa Viễn kêu răng rắc.
Chuyện gì thế này? Chỉ chút chuyện con cỏn, sao lại ra nông nỗi này?
“Tướng quân bớt giận.” Cảnh Duy Ngọc không hiểu nội tình bên trong, nhìn Công Lương Phi Tuân và Tiết Thừa Viễn đang trừng mắt nhìn nhau, vội lên tiếng: “Tiết đại nhân, nếu Công Lương tướng quân muốn tra gia thế của thảo dân, vậy có thể thoải mái tra xét, ngài không cần vì thế mà phải khó xử.”
Cuối cùng cũng có người hiểu lễ nghĩa, không giống như người không thể nói lý!
Vừa rồi còn nói yêu mình bao nhiêu, yêu hai đứa nhỏ trong bụng thế nào, giờ lại ngang ngược, vô lý như thế!
“Xem ra ngươi là người tương đối thức thời.” Công Lương Phi Tuân bất ngờ cười ha hả, khoát tay nói: “Được rồi, ngươi lui đi. Sớm mai bổn tướng sẽ cho người tra xét rõ ràng.”
“Đa tạ Công Lương tướng quân, đa tạ Tiết đại nhân, thảo dân cáo lui.” Cảnh Duy Ngọc hành lễ rời đi, nhưng không khí trong phòng khách không hề vì sự rời đ của hắn mà hòa hoãn lại.
“Tính tình của ngươi không thể thay đổi được sao? Chỉ là một đại phu, có cần phải làm khó hắn thế không?” Tiết Thừa Viễn vẫn rất để ý thân thể của Công Lương Phi Tuân, cũng không muốn hắn khó chịu.
“Là ta làm khó hắn hay các người làm khó ta?” Công Lương Phi Tuân đấm đấm lưng, tức giận hỏi lại.
“Thảo dân Cảnh Duy Ngọc, bái kiến Tiết đại nhân…”
Tiết Thừa Viễn vừa bước tới cửa phòng khách, Cảnh Duy Ngọc lập tức cung kính hành lễ. Đến khi nhìn thấy một nam tử dáng người thon dài, khí chất oai hùng đi bên cạnh Tiết Thừa Viễn không phải là Cổ Thần theo y tới gặp mình lần trước, hắn không biết nên xưng hô thế nào.
Đang do dự, liền nghe Tiết Thừa Viễn giới thiệu: “Vị này chính là Công Lương tướng quân.”
Thì ra chính là Công Lương Phi Tuân? Chiến dịch Nguyên Tây kéo dài như thế, danh tiếng của Công Lương Phi Tuân đã sớm lưu truyền rộng rãi, nhưng người may mắn gặp mặt lại vô cùng ít. Nghe đồn hắn là Đại Tướng quân thiện chiến, dũng mãnh nhất Thiên Vân quốc, không ngờ vị Tướng quân ngày ngày dong duổi trên chiến trường ngày thường lại có tướng mạo thế này.
“A! Thảo dân bái kiến Công Lương tướng quân!” Cảnh Duy Ngọc vội vàng bồi lễ.
Công Lương Phi Tuân có vẻ kiêu ngạo, không biết tại sao lại tới đây? Hơn nữa lại chỉ lạnh lùng nhìn mình, không nói câu gì.
Cảnh Duy Ngọc là một thư sinh dễ xấu hổ, rơi vào tình huống này chỉ thấy ngượng ngùng, không biết nên làm sao.
Tiết Thừa Viễn biết suy nghĩ của Công Lương Phi Tuân, cũng không so đo với hắn. Đối với Cảnh Duy Ngọc, Công Lương Phi Tuân không hề có chút nhiệt tình, thân mật nào cả.
Mấy người ngồi xuống, gã người hầu lập tức dâng trà lên. Tiết Thừa Viễn mở miệng hòa hoãn bầu không khí: “Sao hôm nay ngươi lại đến quân doanh?”
Cảnh Duy Ngọc điềm đạm trả lời: “Từ ngày đó vinh hạnh được gặp Tiết đại nhân đến nay đã gần một tháng…”
“Đúng vậy, là Tiết mỗ sơ suất.” Tiết Thừa Viễn liếc Công Lương Phi Tuân một cái, cười nói: “Vốn ngày hôm sau ta nên phái người mời ngươi tới quân doanh, nhưng sau đó lại xảy ra chút chuyện, cho nên mới trì hoãn đến tận bây giờ…”
“Thì ra là thế.”
Công Lương Phi Tuân thấy Cảnh Duy Ngọc này là một thư sinh nho nhã, điềm đạm, cũng không phải là người thủ đoạn.
“Hôm nay ngươi tới thật đúng lúc, tâm ý Tiết mỗ vẫn như vậy, hy vọng có thể đưa ngươi về Kinh thành bồi dưỡng thêm, nhưng chuyện này còn cần phải được Công Lương tướng quân chấp thuận.” Tiết Thừa Viễn khách sáo nói, cũng là trước mặt Cảnh Duy Ngọc cho Công Lương Phi Tuân một sự tôn trọng phù hợp.
Thật ra nếu không phải người này có vẻ như có chút thân thiết với Tiết Thừa Viễn, tìm kiếm nhân tài để bồi dưỡng vốn rất hợp ý Công Lương Phi Tuân. Nhưng hiện tại hắn đang mang thai, nhìn thấy bất luận kẻ nào có vẻ tâm đầu hợp ý với Tiết Thừa Viễn, hơn nữa cùng là người Nguyên Tây, khó tránh khỏi nảy sinh cảm xúc khác.
Công Lương Phi Tuân thấy Tiết Thừa Viễn đang nhìn mình chờ đợi liền mỉm cười, lạnh lùng hỏi Cảnh Duy Ngọc: “Ngươi tên là gì?”
Không phải vừa rồi hắn đã xưng tên họ rồi sao? Cảnh Duy Ngọc giật mình, hai tay vịn chặt tay ghế. Có vẻ như Công Lương Phi Tuân có địch ý với mình.
“Cảnh Duy Ngọc ạ.”
“Cảnh Duy Ngọc.” Công Lương Phi Tuân lặp lại, có vẻ như đang suy ngẫm gì đó.
Cảnh Duy Ngọc đổ mồ hôi lạnh. Đây là tình huống mà trước khi đến quân doanh hắn không ngờ tới được. Không phải Tiết đại nhân đã nói sẽ dẫn mình theo về Kinh thành rồi sao? Cùng làm quan trong triều, chẳng lẽ Công Lương tướng quân lại không cho Tiết đại nhân mặt mũi? Còn muốn mượn cơ hội làm khó dễ hắn? Chuyện này có hợp lý không? “Cảnh gia Nguyên Tây ở Phương Ninh hành y nhiều đời, cũng coi như danh môn vọng tộc.” Tiết Thừa Viễn thấy vẻ mặt của Công Lương Phi Tuân, thầm thở dài, lên tiếng giải vây cho Cảnh Duy Ngọc.
“Danh môn vọng tộc?” Công Lương Phi Tuân liếc nhìn Tiết Thừa Viễn, không vui hỏi: “Có quan hệ với Hoàng thất Nguyên Tây không?”
Hà cớ gì ngươi phải hạch hỏi như thế? Hai đứa nhỏ trong bụng ngươi không phải cũng là hậu duệ của Hoàng thất Nguyên Tây sao? Đâu cần phải làm khó dễ người khác như vậy? Tiết Thừa Viễn có chút tức giận thầm mắng.
“Bẩm Tướng quân, thảo dân không có quan hệ gì với Hoàng thất Nguyên Tây, chỉ có gia phụ từng cung cấp dược liệu cho Hoàng cung thôi ạ. Từ ngày hành nghề y vẫn luôn lấy dân chúng làm đầu…” Cảnh Duy Ngọc ôn hoà bình tĩnh giải thích cho Công Lương Phi Tuân.
Nhưng đó không phải là điều Công Lương Phi Tuân muốn nghe. Cảnh gia hành y, lúc tìm kiếm đại phu chữa trị vết thương ở chân cho mình hắn đã biết. Hắn muốn nghe chính là Tiết Thừa Viễn cùng người kia có quan hệ gì mà hắn không biết hay không.
Không nói không lo lắng, chẳng lẽ cai quản Nguyên Tây nhiều năm, ngay cả chút chuyện nhỏ này Công Lương Phi Tuân không tra ra được sao?
“Tiết đại nhân muốn dẫn ngươi cùng trờ về Kinh thành?” Công Lương Phi Tuân cười hỏi tiếp. Nhưng nụ cười kia không có chút rộng lượng, chân thành nào cả, ngược lại còn có vài phần chất vất và khiêu khích.
Cảnh Duy Ngọc không dám tự chủ trương, nhíu nhíu mày, chờ Tiết Thừa Viễn lên tiếng.
Tiết Thừa Viễn đè nén tức giận trong lòng, nói rất nhỏ: “Là thái y, muốn chọn lựa nhân tài dẫn về Kinh thành bồi dưỡng, Công Lương đại nhân cảm thấy có cái gì không ổn sao?”
“Không có gì không ổn, chỉ là muốn điều tra rõ gia thế lai lịch mà thôi. Hiện tại mới vừa thu phục được Nguyên Tây, tuyệt đối không thể để lọt bất cứ nội gián nào xâm nhập vào trong triều đình, làm nguy hại đến thái bình được.” Công Lương Phi Tuân lạnh lùng trả lời, đứng thẳng người dậy. Khí thế uy nghiêm không cho cãi lại khiến bầu không khí lập tức đóng băng.
Lưng lại đau nhức, Tiết Thừa Viễn chết tiệt! Công Lương Phi Tuân đè nén tức giận, lại không nhịn được mà thầm mắng Tiết Thừa Viễn.
“Phi Tuân!” Tiết Thừa Viễn thấy rõ ràng là hắn đang muốn chỉnh mình và Cảnh Duy Ngọc, lửa giận liền giảm xuống đôi chút. Đêm hôm đó, y và Cổ Thần ra ngoài về muộn, y đã được tận mắt chứng kiến ghen tuông của Công Lương Phi Tuân, hôm nay lại càng thêm hiểu rõ.
“Sao thế? Lời của bổn tướng, ngươi không nghe thấy sao?” Công Lương Phi Tuân thấy Tiết Thừa Viễn trước mặt người ngoài còn muốn chống đối mình, nhướn mày hỏi.
“Ngươi!” Nắm tay Tiết Thừa Viễn kêu răng rắc.
Chuyện gì thế này? Chỉ chút chuyện con cỏn, sao lại ra nông nỗi này?
“Tướng quân bớt giận.” Cảnh Duy Ngọc không hiểu nội tình bên trong, nhìn Công Lương Phi Tuân và Tiết Thừa Viễn đang trừng mắt nhìn nhau, vội lên tiếng: “Tiết đại nhân, nếu Công Lương tướng quân muốn tra gia thế của thảo dân, vậy có thể thoải mái tra xét, ngài không cần vì thế mà phải khó xử.”
Cuối cùng cũng có người hiểu lễ nghĩa, không giống như người không thể nói lý!
Vừa rồi còn nói yêu mình bao nhiêu, yêu hai đứa nhỏ trong bụng thế nào, giờ lại ngang ngược, vô lý như thế!
“Xem ra ngươi là người tương đối thức thời.” Công Lương Phi Tuân bất ngờ cười ha hả, khoát tay nói: “Được rồi, ngươi lui đi. Sớm mai bổn tướng sẽ cho người tra xét rõ ràng.”
“Đa tạ Công Lương tướng quân, đa tạ Tiết đại nhân, thảo dân cáo lui.” Cảnh Duy Ngọc hành lễ rời đi, nhưng không khí trong phòng khách không hề vì sự rời đ của hắn mà hòa hoãn lại.
“Tính tình của ngươi không thể thay đổi được sao? Chỉ là một đại phu, có cần phải làm khó hắn thế không?” Tiết Thừa Viễn vẫn rất để ý thân thể của Công Lương Phi Tuân, cũng không muốn hắn khó chịu.
“Là ta làm khó hắn hay các người làm khó ta?” Công Lương Phi Tuân đấm đấm lưng, tức giận hỏi lại.
Danh sách chương