Trong thư phòng, Công Lương Phi Tuân tựa người trên ghế, im lặng đọc công văn mật. Tùy Hành Khiêm vẫn đóng quân trên núi Ngọc Đào, chỉ có thể liên lạc với Công Lương Phi Tuân qua công văn gửi về. Mà người đưa tin về lần này, trùng hợp lại là Đường Việt.
Đường Việt quỳ trước bàn, chờ đợi phản ứng của Công Lương Phi Tuân sau khi đọc xong công văn. Tuy y không biết trong thư Tùy Hành Khiêm gửi về viết gì, nhưng sau khi hồ Ngọc Đào vỡ đê, Bộc Dương Lịch Uyên rời đi, Tùy Hành Khiêm đã sai người tìm kiếm khắp nơi, có lẽ lúc này đã cho Công Lương Phi Tuân một câu trả lời chắc chắn.
“Khụ khụ…” Công Lương Phi Tuân đưa nắm tay lên che miệng, ho khan mấy tiếng. Đến giờ hắn vẫn còn sặc canh cay Tiết Thừa Viễn đút cho hắn ăn lúc nãy.
“Tướng quân…” Tuy Đường Việt không thể nói rõ Tướng quân thay đổi ở điểm nào, nhưng y cảm giác được Tướng quân có chút khác so với khoảng thời gian trước. Mặc quần áo rộng khiến thần thái nhu hòa hơn rất nhiều.
“Ta không sao.” Công Lương Phi Tuân phất phất tay ý bảo y không cần lo lắng, rồi nói tiếp, “Bổn tướng đã xem công văn. Nếu không còn chuyện gì khác, ngươi có thể lui xuống rồi.”
Đường Việt nói: “Tướng quân, ngài có chỉ thị gì cho thuộc hạ mang tới doanh trại trên núi Ngọc Đào không ạ?”
Công Lương Phi Tuân trầm ngâm chốc lát, trả lời: “Tạm thời không có.”
“Vậy thuộc hạ cáo lui.” Trải qua nhiều năm qua tôi luyện, Đường Việt hiện tại là một phó tướng hết sức nhanh nhạy, đúng mực.
Trong công văn có đề cập tới, sau khi vỡ đê Ngọc Đào, đội quân còn không nhiều nhân mã của Bộc Dương Lịch Uyên đã lui tới một sườn núi tên Liên Trừng ở phía nam so với núi Ngọc Đào. Trước khi quyết định dùng nước tấn công, Công Lương Phi Tuân đã nghiên cứu rất kỹ địa thế nơi này, sườn núi Liên Trừng là một nơi dễ công khó thủ.
Nên đánh hay không đánh? Hắn đã tha cho Bộc Dương Lịch Uyên một lần, cũng gây ít thương vong cho binh lính của mình nhất.
Ngày trước, sau khi Mộ Dung Vô Giản chiếm được Nguyên Tây, lại không cách nào an được lòng dân, cai quản khó khăn vô cùng, mới khiến sau đó bị Hoàng thất Nguyên Tây thừa dịp phản kích. Sau khi Công Lương Phi Tuân được phái tới Nguyên Tây, Hoàng thượng đã hạ lệnh, ưu tiên trấn an và chiêu hàng. Nếu nhất định phải dùng vũ lực, cũng không được đuổi cùng giết tận Hoàng thất Nguyên Tây, mà bắt sống rồi dẫn về Dĩnh Đình.
Hiện tại Công Lương Phi Tuân có hai lựa chọn, một là hoàn toàn tha cho Bộc Dương Lịch Uyên và đội quân của hắn; hai là hạ lệnh nhân cơ hội một mẻ hốt gọn, dẫn bọn hắn trở về Phương Ninh, rồi áp tải về Dĩnh Đình.
Lựa chọn thứ nhất không phù hợp với tác phong chinh chiến bao nhiêu năm nay của Công Lương Phi Tuân hắn. Đất nước mới ổn định không lâu, bất kỳ tàn dư nào nhen nhóm ý đồ đều nên diệt cỏ tận gốc, tránh để lại hậu họa. Mặc dù hắn không ham tranh công, nhưng vì thái bình và cai quản Nguyên Tây sau này mà nên đưa ra quyết định dứt khoát.
Mà lựa chọn thứ hai, nếu như hắn làm như vậy, khi trở lại Dĩnh Đình, hắn phải đối mặt với cục diện thế nào rất khó đoán trước. Hơn nữa, lựa chọn này sẽ khiến Tiết Thừa Viễn lâm vào hoàn cảnh thế nào? Hắn đang mang con của Tiết Thừa Viễn, hắn thật sự không đành lòng nhìn Tiết Thừa Viễn vì chuyện quốc gia mà đau lòng. Mặc dù có phải vì chuyện này mà phải chịu trách nhiệm hay xử phạt, chỉ cần Tiết Thừa Viễn có thể nhớ phần tình nghĩa này của hắn, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Trầm ngâm một hồi, cuối cùng Công Lương Phi Tuân nhấc bút viết thư trả lời Tùy Hành Khiêm.
Nhiều năm chinh chiến, chém chém giết giết, gió tanh mưa máu đã làm trái tim cứng rắn của Công Lương Phi Tuân dần thay đổi. Nhất là sau khi gãy chân, trải qua khoảng thời gian đau đớn và tuyệt vọng cùng cực, cho tới bây giờ trong thân thể lại mang hai tính mạng nhỏ bé, Công Lương Phi Tuân đã bắt đầu nhạy cảm hơn với tình người.
Có lẽ nhạy cảm và tôn trọng xuất phát từ nhận thức và cảm thông sâu thẳm trong lòng.
Lúc này hắn có quyền tự ý quyết định, nhưng Công Lương Phi Tuân sẽ không dùng đến cái quyền này, bởi vì ích kỷ cá nhân sẽ gây tổn thương không thể nào xóa nhòa cho người khác.
“Phi Tuân?” Tiết Thừa Viễn thấy hắn đã nghị sự với Đường Việt xong, liền cầm áo choàng ấm áp đi vào trong thư phòng – lúc Công Lương Phi Tuân nghị sự, từ trước đến giờ Tiết Thừa Viễn đều tự biết không nên tham dự. Có điều, vì lo lắng hắn chỉ mặc trường bào màu đen sẽ bị lạnh, cho nên đợi hắn nghị sự xong mời mang áo choàng vào, khoác qua vai Công Lương Phi Tuân.
“Ừ.” Công Lương Phi Tuân vỗ vỗ bàn tay đang đặt lên vai mình của y, cười nói: “Coi như ngươi còn chút lương tâm, món canh cay vừa rồi làm cổ họng ta giờ vẫn còn đau.”
“Chỉ là canh bổ thôi, sẽ không làm tổn thương thân thể.”
“Thừa Viễn, ngươi luôn canh cánh chuyện này, đúng không?” Công Lương Phi Tuân đưa công văn Tùy Hành Khiêm gửi về cho Tiết Thừa Viễn để y tự đọc.
Tiết Thừa Viễn đoán được Công Lương Phi Tuân muốn cho mình xem cái gì, nhưng vẫn do dự. Y hiểu chuyện này là lựa chọn rất khó khăn với Công Lương Phi Tuân. Mà y không hề muốn Công Lương Phi Tuân vì mình mà bị khó xử.
“Cứ xem đi, không sao đâu.” Công Lương Phi Tuân lại rất thoải mái, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên nụ cười tươi như ánh mặt trời. Nụ cười tươi đầy chân thành có biết bao nhiêu quyến rũ.
Tiết Thừa Viễn nhận thư, đọc lướt qua. Y cũng đoán được Bộc Dương Lịch Uyên đã an toàn xuống núi, đây cũng là kỳ vọng của y.
Lúc y rời xa Công Lương Phi Tuân, lên Linh Hư quán, thật ra Bộc Dương Lịch Uyên chưa từng ép buộc y. Đó là do chính y lựa chọn.
“Xem xong rồi?” Công Lương Phi Tuân đứng thẳng người, lấy lại bức thư.
Tiết Thừa Viễn liếc ấn của Tùy Hành Khiêm trên bức thư, tầm quan trọng và tính chân thật đủ để y tin tưởng.
Công Lương Phi Tuân đi tới lư hương, cầm nắp lên, ngọn lửa lập tức bốc cao, nuốt lấy bức thư.
“Phi Tuân?” Tiết Thừa Viễn không ngờ hắn sẽ làm như vậy.
“Coi như phong thư này chưa từng được gửi về.” Công Lương Phi Tuân nhìn tàn giấy là là bay xuống, vẻ mặt hờ hững.
“Ngươi làm như vậy không sợ bị trách phạt sao?”
Giấu diếm quân tình đối với sự nghiệp làm quan của Công Lương Phi Tuân có ảnh hưởng lớn thế nào, Tiết Thừa Viễn không biết chắc. Nhưng Công Lương Phi Tuân làm như vậy là vì nghĩ tới cảm nhận của y, trừ lý do này ra, Tiết Thừa Viễn không tìm được bất kỳ lý do nào khác thích hợp hơn.
Công Lương Phi Tuân không đáp, chỉ đi tới, nhẹ nâng tay Tiết Thừa Viễn lên, vuốt ve mấy cái rồi nắm chặt.
So với bàn tay thon dài trắng nõn của Tiết Thừa Viễn, bàn tay chồng chất vết thương của Công Lương Phi Tuân thô ráp hơn rất nhiều, nhưng cũng chính vì vậy mà khiến người khác cảm nhận được sự chân thật và an tầm.
Mười ngón tay quấn giao vô cùng ăn ý, càng cho thấy sự kiên định, tin tưởng.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, cảm giác này đã lấp đầy đáy lòng Tiết Thừa Viễn.
Hai mắt Tiết Thừa Viễn sáng ngời, “Cảm ơn ngươi, Phi Tuân…”
“Ngốc!” Công Lương Phi Tuân cười một tiếng, đưa tay ôm Tiết Thừa Viễn vào trong ngực.
Đường Việt quỳ trước bàn, chờ đợi phản ứng của Công Lương Phi Tuân sau khi đọc xong công văn. Tuy y không biết trong thư Tùy Hành Khiêm gửi về viết gì, nhưng sau khi hồ Ngọc Đào vỡ đê, Bộc Dương Lịch Uyên rời đi, Tùy Hành Khiêm đã sai người tìm kiếm khắp nơi, có lẽ lúc này đã cho Công Lương Phi Tuân một câu trả lời chắc chắn.
“Khụ khụ…” Công Lương Phi Tuân đưa nắm tay lên che miệng, ho khan mấy tiếng. Đến giờ hắn vẫn còn sặc canh cay Tiết Thừa Viễn đút cho hắn ăn lúc nãy.
“Tướng quân…” Tuy Đường Việt không thể nói rõ Tướng quân thay đổi ở điểm nào, nhưng y cảm giác được Tướng quân có chút khác so với khoảng thời gian trước. Mặc quần áo rộng khiến thần thái nhu hòa hơn rất nhiều.
“Ta không sao.” Công Lương Phi Tuân phất phất tay ý bảo y không cần lo lắng, rồi nói tiếp, “Bổn tướng đã xem công văn. Nếu không còn chuyện gì khác, ngươi có thể lui xuống rồi.”
Đường Việt nói: “Tướng quân, ngài có chỉ thị gì cho thuộc hạ mang tới doanh trại trên núi Ngọc Đào không ạ?”
Công Lương Phi Tuân trầm ngâm chốc lát, trả lời: “Tạm thời không có.”
“Vậy thuộc hạ cáo lui.” Trải qua nhiều năm qua tôi luyện, Đường Việt hiện tại là một phó tướng hết sức nhanh nhạy, đúng mực.
Trong công văn có đề cập tới, sau khi vỡ đê Ngọc Đào, đội quân còn không nhiều nhân mã của Bộc Dương Lịch Uyên đã lui tới một sườn núi tên Liên Trừng ở phía nam so với núi Ngọc Đào. Trước khi quyết định dùng nước tấn công, Công Lương Phi Tuân đã nghiên cứu rất kỹ địa thế nơi này, sườn núi Liên Trừng là một nơi dễ công khó thủ.
Nên đánh hay không đánh? Hắn đã tha cho Bộc Dương Lịch Uyên một lần, cũng gây ít thương vong cho binh lính của mình nhất.
Ngày trước, sau khi Mộ Dung Vô Giản chiếm được Nguyên Tây, lại không cách nào an được lòng dân, cai quản khó khăn vô cùng, mới khiến sau đó bị Hoàng thất Nguyên Tây thừa dịp phản kích. Sau khi Công Lương Phi Tuân được phái tới Nguyên Tây, Hoàng thượng đã hạ lệnh, ưu tiên trấn an và chiêu hàng. Nếu nhất định phải dùng vũ lực, cũng không được đuổi cùng giết tận Hoàng thất Nguyên Tây, mà bắt sống rồi dẫn về Dĩnh Đình.
Hiện tại Công Lương Phi Tuân có hai lựa chọn, một là hoàn toàn tha cho Bộc Dương Lịch Uyên và đội quân của hắn; hai là hạ lệnh nhân cơ hội một mẻ hốt gọn, dẫn bọn hắn trở về Phương Ninh, rồi áp tải về Dĩnh Đình.
Lựa chọn thứ nhất không phù hợp với tác phong chinh chiến bao nhiêu năm nay của Công Lương Phi Tuân hắn. Đất nước mới ổn định không lâu, bất kỳ tàn dư nào nhen nhóm ý đồ đều nên diệt cỏ tận gốc, tránh để lại hậu họa. Mặc dù hắn không ham tranh công, nhưng vì thái bình và cai quản Nguyên Tây sau này mà nên đưa ra quyết định dứt khoát.
Mà lựa chọn thứ hai, nếu như hắn làm như vậy, khi trở lại Dĩnh Đình, hắn phải đối mặt với cục diện thế nào rất khó đoán trước. Hơn nữa, lựa chọn này sẽ khiến Tiết Thừa Viễn lâm vào hoàn cảnh thế nào? Hắn đang mang con của Tiết Thừa Viễn, hắn thật sự không đành lòng nhìn Tiết Thừa Viễn vì chuyện quốc gia mà đau lòng. Mặc dù có phải vì chuyện này mà phải chịu trách nhiệm hay xử phạt, chỉ cần Tiết Thừa Viễn có thể nhớ phần tình nghĩa này của hắn, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Trầm ngâm một hồi, cuối cùng Công Lương Phi Tuân nhấc bút viết thư trả lời Tùy Hành Khiêm.
Nhiều năm chinh chiến, chém chém giết giết, gió tanh mưa máu đã làm trái tim cứng rắn của Công Lương Phi Tuân dần thay đổi. Nhất là sau khi gãy chân, trải qua khoảng thời gian đau đớn và tuyệt vọng cùng cực, cho tới bây giờ trong thân thể lại mang hai tính mạng nhỏ bé, Công Lương Phi Tuân đã bắt đầu nhạy cảm hơn với tình người.
Có lẽ nhạy cảm và tôn trọng xuất phát từ nhận thức và cảm thông sâu thẳm trong lòng.
Lúc này hắn có quyền tự ý quyết định, nhưng Công Lương Phi Tuân sẽ không dùng đến cái quyền này, bởi vì ích kỷ cá nhân sẽ gây tổn thương không thể nào xóa nhòa cho người khác.
“Phi Tuân?” Tiết Thừa Viễn thấy hắn đã nghị sự với Đường Việt xong, liền cầm áo choàng ấm áp đi vào trong thư phòng – lúc Công Lương Phi Tuân nghị sự, từ trước đến giờ Tiết Thừa Viễn đều tự biết không nên tham dự. Có điều, vì lo lắng hắn chỉ mặc trường bào màu đen sẽ bị lạnh, cho nên đợi hắn nghị sự xong mời mang áo choàng vào, khoác qua vai Công Lương Phi Tuân.
“Ừ.” Công Lương Phi Tuân vỗ vỗ bàn tay đang đặt lên vai mình của y, cười nói: “Coi như ngươi còn chút lương tâm, món canh cay vừa rồi làm cổ họng ta giờ vẫn còn đau.”
“Chỉ là canh bổ thôi, sẽ không làm tổn thương thân thể.”
“Thừa Viễn, ngươi luôn canh cánh chuyện này, đúng không?” Công Lương Phi Tuân đưa công văn Tùy Hành Khiêm gửi về cho Tiết Thừa Viễn để y tự đọc.
Tiết Thừa Viễn đoán được Công Lương Phi Tuân muốn cho mình xem cái gì, nhưng vẫn do dự. Y hiểu chuyện này là lựa chọn rất khó khăn với Công Lương Phi Tuân. Mà y không hề muốn Công Lương Phi Tuân vì mình mà bị khó xử.
“Cứ xem đi, không sao đâu.” Công Lương Phi Tuân lại rất thoải mái, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên nụ cười tươi như ánh mặt trời. Nụ cười tươi đầy chân thành có biết bao nhiêu quyến rũ.
Tiết Thừa Viễn nhận thư, đọc lướt qua. Y cũng đoán được Bộc Dương Lịch Uyên đã an toàn xuống núi, đây cũng là kỳ vọng của y.
Lúc y rời xa Công Lương Phi Tuân, lên Linh Hư quán, thật ra Bộc Dương Lịch Uyên chưa từng ép buộc y. Đó là do chính y lựa chọn.
“Xem xong rồi?” Công Lương Phi Tuân đứng thẳng người, lấy lại bức thư.
Tiết Thừa Viễn liếc ấn của Tùy Hành Khiêm trên bức thư, tầm quan trọng và tính chân thật đủ để y tin tưởng.
Công Lương Phi Tuân đi tới lư hương, cầm nắp lên, ngọn lửa lập tức bốc cao, nuốt lấy bức thư.
“Phi Tuân?” Tiết Thừa Viễn không ngờ hắn sẽ làm như vậy.
“Coi như phong thư này chưa từng được gửi về.” Công Lương Phi Tuân nhìn tàn giấy là là bay xuống, vẻ mặt hờ hững.
“Ngươi làm như vậy không sợ bị trách phạt sao?”
Giấu diếm quân tình đối với sự nghiệp làm quan của Công Lương Phi Tuân có ảnh hưởng lớn thế nào, Tiết Thừa Viễn không biết chắc. Nhưng Công Lương Phi Tuân làm như vậy là vì nghĩ tới cảm nhận của y, trừ lý do này ra, Tiết Thừa Viễn không tìm được bất kỳ lý do nào khác thích hợp hơn.
Công Lương Phi Tuân không đáp, chỉ đi tới, nhẹ nâng tay Tiết Thừa Viễn lên, vuốt ve mấy cái rồi nắm chặt.
So với bàn tay thon dài trắng nõn của Tiết Thừa Viễn, bàn tay chồng chất vết thương của Công Lương Phi Tuân thô ráp hơn rất nhiều, nhưng cũng chính vì vậy mà khiến người khác cảm nhận được sự chân thật và an tầm.
Mười ngón tay quấn giao vô cùng ăn ý, càng cho thấy sự kiên định, tin tưởng.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, cảm giác này đã lấp đầy đáy lòng Tiết Thừa Viễn.
Hai mắt Tiết Thừa Viễn sáng ngời, “Cảm ơn ngươi, Phi Tuân…”
“Ngốc!” Công Lương Phi Tuân cười một tiếng, đưa tay ôm Tiết Thừa Viễn vào trong ngực.
Danh sách chương