Có một đứa nhỏ trong bụng đã khiến hắn khó chấp nhận rồi, càng không nói đến có hai đứa! Công Lương Phi Tuân lúc này thật sự hận không thể chém người trước mặt thành trăm ngàn mảnh để hả giận!

Đúng lúc Công Lương Phi Tuân đang định mở miệng mắng, Tiết Thừa Viễn lại nói: “Có gì ngày mai hãy nói tiếp. Mau nghỉ ngơi đi, nếu không sẽ không tốt cho cơ thể của ngươi.”

“Ngươi thật lòng quan tâm ta hay đang giả bộ quan tâm ta đó?” Công Lương Phi Tuân lạnh nhạt hỏi.

“Ngươi cảm thấy thế nào?” Tiết Thừa Viễn nhìn thẳng đôi mắt của hắn, không tránh né hỏi lại. Chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, Công Lương Phi Tuân đã có thai, bọn y cũng nên tháo bỏ toàn bộ khúc mắc. Chỉ có điều, Tiết Thừa Viễn chưa biết có nên một lần nói hết ra không, lo lắng Công Lương Phi Tuân không chấp nhận được. Đêm nay coi như cơ hội tự nhiên đến đi.

“Ta không biết! Ta thấy ngươi chỉ vì đứa nhỏ trong bụng ta mà thôi.” Công Lương Phi Tuân chỉ bụng của mình, lạnh lùng trả lời, giọng nói không chút cảm xúc. Thực ra không hiểu vì sao hắn luôn cảm thấy rất không an toàn. Nếu không có hai đứa nhỏ trong bụng, liệu Tiết Thừa Viễn có hết lòng quan tâm, nhường nhịn hắn như bây giờ không? Công Lương Phi Tuân hắn cả đời kiêu ngạo, mà lúc này lại phải nhờ vào hai đứa nhỏ chưa chào đời để đổi lấy một phần tình cảm. Chuyện này thật lố bịch làm sao, đáng thương làm sao!

“Thật sao?” Tiết Thừa Viễn không nén lửa giận được nữa. Tiết Thừa Viễn thấy hắn không biết tốt xấu như thế cũng không muốn nhiều lời nữa. Đứng thẳng người dậy, thu dọn chén thuốc cùng bát tổ yến lúc nãy mang vào, lạnh lùng nói: “Tiết Thừa Viễn ta không thể cùng người khác sinh con? Nhất định phải cùng Công Lương Phi Tuân ngươi sao?”

“Được lắm! Đây mới lời thật lòng của ngươi, có đúng không?” Công Lương Phi Tuân cũng chống giường đứng dậy, chỉ thẳng Tiết Thừa Viễn quát.

“Đúng thế! Giờ nhận ra rồi, ngươi an tâm chưa? Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, sớm mai ta sẽ đến giúp ngươi bỏ đứa nhỏ trong bụng đi!” Lúc này Tiết Thừa Viễn cũng thực sự nổi giận, mềm không được cứng cũng không xong, Công Lương Phi Tuân muốn y phải làm thế nào thì cơn tức trong lòng hắn mới hết? Phải làm thế nào hắn mới có thể hiểu được tình cảm của y, hiểu được vị trí của hắn và hai đứa nhỏ trong lòng y? Rốt cuộc hắn có hiểu được, phiêu bạt nhiều năm như thế, y khát khao có một gia đình ấm áp trọn vẹn đến thế nào? “…” Công Lương Phi Tuân vịn cả hai tay lên đầu giường, tức giận đến toàn thân đều phát run, lại không sao nói được nên lời. Chuyện mang thai, sinh con, chỉ cần vừa nghĩ tới, trong lòng Công Lương Phi Tuân đã thấy rất không thoải mái. Một nam nhân oai hùng như hắn lại sinh con như nữ nhân? Mặc dù tin tưởng y thuật cao minh của Tiết Thừa Viễn, nhưng Công Lương Phi Tuân vẫn không khắc chế được lo lắng và sợ hãi trong lòng. Hơn nữa, biết mình sắp làm cha hắn bối rối ra sao. Năm trước Hoàng thượng hạ chỉ để khen ngợi Tùy Hành Khiêm mà tứ hôn cho y, còn cười nói chờ Công Lương Phi Tuân hắn thành công thu phục Nguyên Tây, sẽ giúp hắn tìm kiếm trong những gia tộc lớn ở Kinh thành, lựa chọn một giai nhân xinh đẹp thùy mị tứ hôn cho hắn. Nào ngờ mới một năm trôi qua, hắn liền mê đắm Tiết Thừa Viễn đến không còn thuốc chữa, lại bị y làm cho lớn bụng. Người xưa thường nói, của thiên trả địa. Xem ra, những năm này không ngừng lùng bắt, giam giữ, đến cuối cùng là thu phục Nguyên Tây, món nợ Công Lương Phi Tuân hắn nợ người Nguyên Tây phải dùng chính tính mạng và thân thể của hắn để trả? Nhưng tại sao lại phải trả bằng cách này? Thật quá hoang đường!

Tiết Thừa Viễn thấy Công Lương Phi Tuân đột nhiên không nói, lấy lại bình tĩnh rồi quay đầu nhìn hắn, “Đời này, sống chết không rời, biết không?”

Câu nói trong tình thế nguy ngập nơi thung lũng ngày đó tới giờ vẫn văng vẳng bên tai Tiết Thừa Viễn. Công Lương Phi Tuân vì suốt đêm tìm kiếm mình mà hai bàn tay bị cương ngựa mài rách đến giờ vẫn chưa lành lại. Nghĩ đến hắn vai mang gánh nặng, lại đột ngột biết tin mình mang thai, quả thực Công Lương Phi Tuân sẽ vô cùng bối rối, khó xử.

Tiết Thừa Viễn thở dài, cuối cùng quay lại, đỡ lấy thân thể Công Lương Phi Tuân, “Nằm xuống nghỉ ngơi đi.”

Lúc này Công Lương Phi Tuân không biết nên nói gì, cũng không muốn tranh cãi với Tiết Thừa Viễn.

Tiết Thừa Viễn ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng bóp chân cho Công Lương Phi Tuân, y biết từ trên xuống dưới, chân Công Lương Phi Tuân là khó chịu nhất.

“Phi Tuân!” Người trên giường đưa lưng về phía y, không thèm để ý đến y. Nhưng chuyện này không ảnh hưởng tới việc Tiết Thừa Viễn không chút giấu diếm thổ lộ hết tâm tình với hắn. “Ngươi có biết, ngươi và bọn nhỏ có ý nghĩa thế nào với ta không?” Vẫn không lời đáp lại, nhưng Tiết Thừa Viễn vẫn muốn đêm nay nói hết những suy nghĩ trong lòng cho Công Lương Phi Tuân. “Đời này Tiết Thừa Viễn ta chưa từng cúi mình hạ giọng với bất kỳ người nào, ngươi là người đầu tiên!” Tiết Thừa Viễn cười khổ, lại nói: “Thành gia lập thất đối với ta khó khăn lắm sao? Chỉ là ta chưa từng động tâm với bất kỳ ai. Cho đến mấy tháng trước… Thôi, không nói nữa, mau ngủ đi.” Tiết Thừa Viễn nhẹ vỗ vỗ Công Lương Phi Tuân, cố gắng hết mức trấn an hắn.

Nghe Tiết Thừa Viễn mở rộng thổ lộ với mình như thế, tức giận trong lòng Công Lương Phi Tuân dường như đã tiêu tán hết.

“Ngươi không đi sao?” Công Lương Phi Tuân đưa tay bóp bóp mi tâm của mình, nhắm mắt lại.

“Thân thể ngươi đang không thoải mái, ta chờ ngươi ngủ say rồi sẽ đi.” Tiết Thừa Viễn ngồi xuống bên cạnh hắn, mỉm cười nói với hắn.

Thế này là chịu bỏ qua rồi sao? Tiết Thừa Viễn yêu thương nhìn Công Lương Phi Tuân, trong mắt đầy dịu dàng, rộng lượng.

“Đừng đi nữa, ở lại đây đi.” Công Lương Phi Tuân kéo Tiết Thừa Viễn nằm xuống bên mình, lời nói như ra lệnh. Hắn rất thích ôm Tiết Thừa Viễn chìm vào giấc ngủ, cảm giác như y hoàn toàn thuộc về mình hắn vậy.

Bất ngờ là Tiết Thừa Viễn không hề kháng cự. Thân thể của Công Lương Phi Tuân chưa hồi phục hoàn toàn, cộng thêm gần đây phải bôn ba vất vả, trước đó lại mới tranh cãi kịch liệt như vậy, Tiết Thừa Viễn thật muốn ở cùng hắn.

Hai thì hai! Chỉ cần Tiết Thừa Viễn có thể cả đời yêu thương hắn như hôm nay, Công Lương Phi Tuân hắn trả bằng giá nào cũng được!

Nhưng Công Lương Phi Tuân rất muốn nghe một câu hứa hẹn, liền hỏi: “Ngươi sẽ vĩnh viễn đối xử với ta và bọn nhỏ như hôm nay chứ?”

“Chắc chắn!” Tiết Thừa Viễn không cần nghĩ, liền cầm tay hắn, dứt khoát khẳng định.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện