Đến khi Công Lương Phi Tuân cùng Tiết Thừa Viễn tung người lên lưng ngựa, gần như đồng thời, thung lũng rung chuyển dữ dội, tiếng nổ vang trời từ xa vẳng đến.
“Không ổn rồi!” Công Lương Phi Tuân nắm chặt cương ngựa, nhanh chóng quét mắt nhìn mấy con đường rời khỏi thung lũng. Đi con đường, chạy hướng nào, hắn phải lập tức quyết định!
“Hướng đông!” Được Công Lương Phi Tuân kẹp chặt phía trước, Tiết Thừa Viễn đưa ra ý kiến.
Y quen thuộc địa thế nơi này hơn Công Lương Phi Tuân, nghe tiếng động từ trên núi vẳng xuống, y cũng hiểu được mình và Công Lương Phi Tuân đang phải đối mặt với chuyện gì. Có điều, hai người đã cùng nhau đi được tới bước đường hôm nay, không hiểu sao lúc này Tiết Thừa Viễn lại đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng thanh tĩnh, phải chăng đây chính là niềm tin và sự ăn ý sống chết có nhau? “Được, vậy thì đi hướng đông!” Công Lương Phi Tuân nhíu mày nhìn Tiết Thừa Viễn, cười một tiếng. Đây là hướng y chỉ, mà hắn thì tin y.
Trong thời khắc như mành chỉ treo chuông, sự quyết đoán, trấn tĩnh rèn giũa qua nhiều năm chinh chiến sa trường càng làm Công Lương Phi Tuân thêm vài phần oai hùng cùng anh tuấn khó diễn tả bằng lời.
Tìm được Tiết Thừa Viễn, nhìn y bình an ngồi trên lưng ngựa của mình, Công Lương Phi Tuân không còn gì nuối tiếc nữa. Hiện tại, chuyện duy nhất hắn cần phải làm chính là vì chính mình và Tiết Thừa Viễn mà liều mạng đi trên con đường tránh chết tìm sống. Mà là Đệ nhất Tướng quân Thiên Vân, hắn tin mình có thể làm được!
Quay đầu ngựa lại, bản tính phóng khoáng, ngang ngược, không coi sống chết ra gì của Công Lương Phi Tuân biểu lộ hoàn toàn, không chút che giấu, ánh mắt sáng rực ngạo nghễ, khiêu khích nguy nan như chẳng lọt vào mắt, hắn cười lớn nói: “Thừa Viễn, con đường sinh tử, chúng ta cùng đi.”
Thiên Bạo chính là chiến mã được huấn luyện, vào sinh ra tử cùng Công Lương Phi Tuân. Một tiếng hí vang, móng ngựa như bay, điên cuồng chạy theo con đường phía đông.
Hai tay Công Lương Phi Tuân nắm chặt cương ngựa, dùng hết sức lực bảo vệ Tiết Thừa Viễn trước ngực mình, hắn phải dùng cách này đến giữ cho Tiết Thừa Viễn ổn định và an toàn.
Nước hồ Ngọc Đào từ rãnh núi phía sau ồ ạt chảy xuống, sóng xoáy bùn đất, trong khoảnh khắc che kín cả bầu trời. Sóng lớn như cái miệng khổng lồ dữ tợn cắn nuốt tất cả những vật cản đường.
Ánh nắng rực rỡ xuyên qua tầng mây âm u, chiếu xuống mặt đất. Trong thung lũng sóng táp gió giật, giữa bụi đất mịt mù, một con ngựa hướng nắng chạy như bay, chiến bào màu tím phất phơ theo gió.
Dưới trời này, trong đất này, ở thời khắc lòng người sợ hãi như thế, hắn đã dùng chính sự kiên quyết, dũng cảm của mình viết lên một giai điệu tình yêu.
*
Mà lúc này, có người đang đứng trên đỉnh núi, mắt nhìn xuống con đường núi nhỏ, theo sắc tím đang chạy như bay.
Thời khắc này, lời thề sinh tử làm bạn nặng tựa nghìn cân chợt hóa thành bụi mù, hòa vào gió, bay đi xa.
“Nhị ca, đệ nghĩ con của chúng ta đã tìm được người nó thực sự yêu rồi…”
Tình cảm hơn hai mươi năm qua không thể buông bỏ, vào giờ khắc này, ở kết cục hắn chưa từng nghĩ tới, lại như trút được gánh nặng.
Thế gian, vẫn luôn tồn tại tình yêu. Không phải sao?
Bộc Dương Lịch Uyên nhẹ nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra đã trở nên mơ hồ. Nước trong hồ trên núi trút xuống, phá hủy toàn bộ Linh Hư quán, cũng phá đi nơi cất giấu toàn bộ hạnh phúc lẫn đau khổ thanh xuân của hắn.
Bất cứ người nào cũng có thể làm nơi ấy trở nên toàn vẹn hoặc bị phá hủy, duy chỉ có hắn là không thể.
“Vương gia, chúng ta đi thôi.”
Bờ vai được phủ thêm một lớp áo choàng dày, giọng nói ân cần không thể che giấu, đôi tay này cũng sẽ luôn đặt trên vai hắn, không bao giờ rời đi.
Bộc Dương Lịch Uyên quay đầu, lẳng lặng nhìn người phía sau. Những năm này vẫn luôn là y ở bên cạnh hắn, bảo vệ hắn, vì hắn cam tâm tình nguyện nhảy vào nước sôi lửa bỏng, nhận mọi khó khăn cùng khuất nhục, tất cả những điều này lẽ nào… vẫn chưa phải là yêu?
“Từ Ngôn…”
Tay Bộc Dương Lịch Uyên vừa đưa lên đã được nam tử hiên ngang, trầm ổn nắm lấy.
“Từ nay về sau, chúng ta có thể đi cùng nhau không? Chân trời góc biển, đi đến nơi có thể làm ngươi cười.” Đứng trên đỉnh núi, trong làn gió lạnh, Từ Ngôn mỉm cười nói với Bộc Dương Lịch Uyên.
Tất cả quá khứ tại nơi này đã trôi theo dòng nước, thân là tướng lĩnh Nguyên Tây, y tựa như vừa được tái sinh. Y cũng lần đầu tiên phá bỏ ngăn cách thân phận, nói ra suy nghĩ trong lòng với người y yêu.
Đời người ngắn ngủi, y sẽ không bao giờ cam chịu yên lặng chờ đợi, phí hoài cuộc đời mình nữa. Y thà rằng dũng cảm, kiên quyết theo đuổi một lần.
“Ngươi sẽ không hối hận chứ?” Bộc Dương Lịch Uyên khẽ hỏi.
Biển mây trên trời xanh biến đổi, ánh mặt trời đột nhiên trở nên dịu dàng, mà sóng lớn dưới núi sau khi càn quét hết thảy cũng trở nên lặng lẽ hơn, lăn tăn gợn sóng, lấp lánh ánh sáng, tựa như tiên cảnh.
“Ta đã chờ mười mấy năm, sao có thể hối hận?” Mặc dù khôi giáp cũ kỹ trên người khó che đi một thân thăng trầm, mặc dù năm tháng vô tình tóc mai đã xám, nhưng khí thế oai hùng trên người Từ Ngôn vẫn không hề biến mất.
Thời gian, chỉ càng tôi luyện trái tim yêu thương càng thêm chân thật mà thôi.
Từ Ngôn đắm đuối nhìn người mình yêu bao năm qua, siết chặt bàn tay ấm hỏi: “Còn ngươi? Ngươi có hối hận không?”
Bộc Dương Lịch Uyên mỉm cười, nắm tay y từng bước đi tới nơi bình minh ló dạng. Để những năm tháng còn lại thay cho đáp án đi.
*
Mà trong núi Ngọc Đào trùng điệp, tình cảnh của Công Lương Phi Tuân và Tiết Thừa Viễn thật vô cùng nguy nan.
Sóng nước từng đợt từng đợt vỗ nền đất, Thiên Bạo nghiêng người ngã xuống kéo theo Công Lương Phi Tuân và Tiết Thừa Viễn trên người, cả hai dính đầy bùn đất, nhếch nhác vô cùng.
Trước sự truy đuổi của nước lũ, Công Lương Phi Tuân mang theo Tiết Thừa Viễn chạy như bay, dùng hết hơi sức đưa được y đến bãi đất cao phía đông, nhìn nước lũ dữ dội tràn qua, Công Lương Phi Tuân xem như đã tìm được một con đường sống cho cả hai.
Nhưng hắn cũng không thể chịu đựng thêm được nữa, cơn đau âm ỉ dưới bụng dường như mãi không dứt làm hắn không sao gắng gượng được, vết thương cũ dưới hai chân cũng phát tác, Công Lương Phi Tuân nằm dưới đất, một tay ôm trán, cuộn chặt người lại. Tuy không có một tiếng rên rỉ, nhưng sự im lặng này càng khiến người ta hoảng sợ hơn.
Tiết Thừa Viễn lấy lại tinh thần, vội vàng rời ngựa, chạy tới ôm lấy Công Lương Phi Tuân. Là đại phu, y biết xóc nảy mạnh như vậy sẽ gây thương tổn cho Công Lương Phi Tuân thế nào.
“Phi Tuân, ngươi cảm thấy thế nào?” Tiết Thừa Viễn nhìn dưới núi đã biến thành mặt nước mênh mông, tình trạng của Công Lương Phi Tuân lại như vậy, lòng y nóng như lửa đốt, lo lắng cho hắn và đứa nhỏ trong bụng.
Suốt một đường, Công Lương Phi Tuân đều hết sức che chở cho y, bây giờ đến lượt y ôm chặt hắn, cầm tay hắn, không ngừng ấn huyệt, hy vọng có thể giảm bớt đau đớn cho hắn.
“Thừa Viễn…” Ánh mắt vốn trong trẻo của Công Lương Phi Tuân lúc này đã trở nên mờ mịt. Hắn tựa vào lòng Tiết Thừa Viễn, hai tay ôm lấy bụng dưới lớp chiến bào đầy bùn đất, yếu ớt gọi.
“Không ổn rồi!” Công Lương Phi Tuân nắm chặt cương ngựa, nhanh chóng quét mắt nhìn mấy con đường rời khỏi thung lũng. Đi con đường, chạy hướng nào, hắn phải lập tức quyết định!
“Hướng đông!” Được Công Lương Phi Tuân kẹp chặt phía trước, Tiết Thừa Viễn đưa ra ý kiến.
Y quen thuộc địa thế nơi này hơn Công Lương Phi Tuân, nghe tiếng động từ trên núi vẳng xuống, y cũng hiểu được mình và Công Lương Phi Tuân đang phải đối mặt với chuyện gì. Có điều, hai người đã cùng nhau đi được tới bước đường hôm nay, không hiểu sao lúc này Tiết Thừa Viễn lại đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng thanh tĩnh, phải chăng đây chính là niềm tin và sự ăn ý sống chết có nhau? “Được, vậy thì đi hướng đông!” Công Lương Phi Tuân nhíu mày nhìn Tiết Thừa Viễn, cười một tiếng. Đây là hướng y chỉ, mà hắn thì tin y.
Trong thời khắc như mành chỉ treo chuông, sự quyết đoán, trấn tĩnh rèn giũa qua nhiều năm chinh chiến sa trường càng làm Công Lương Phi Tuân thêm vài phần oai hùng cùng anh tuấn khó diễn tả bằng lời.
Tìm được Tiết Thừa Viễn, nhìn y bình an ngồi trên lưng ngựa của mình, Công Lương Phi Tuân không còn gì nuối tiếc nữa. Hiện tại, chuyện duy nhất hắn cần phải làm chính là vì chính mình và Tiết Thừa Viễn mà liều mạng đi trên con đường tránh chết tìm sống. Mà là Đệ nhất Tướng quân Thiên Vân, hắn tin mình có thể làm được!
Quay đầu ngựa lại, bản tính phóng khoáng, ngang ngược, không coi sống chết ra gì của Công Lương Phi Tuân biểu lộ hoàn toàn, không chút che giấu, ánh mắt sáng rực ngạo nghễ, khiêu khích nguy nan như chẳng lọt vào mắt, hắn cười lớn nói: “Thừa Viễn, con đường sinh tử, chúng ta cùng đi.”
Thiên Bạo chính là chiến mã được huấn luyện, vào sinh ra tử cùng Công Lương Phi Tuân. Một tiếng hí vang, móng ngựa như bay, điên cuồng chạy theo con đường phía đông.
Hai tay Công Lương Phi Tuân nắm chặt cương ngựa, dùng hết sức lực bảo vệ Tiết Thừa Viễn trước ngực mình, hắn phải dùng cách này đến giữ cho Tiết Thừa Viễn ổn định và an toàn.
Nước hồ Ngọc Đào từ rãnh núi phía sau ồ ạt chảy xuống, sóng xoáy bùn đất, trong khoảnh khắc che kín cả bầu trời. Sóng lớn như cái miệng khổng lồ dữ tợn cắn nuốt tất cả những vật cản đường.
Ánh nắng rực rỡ xuyên qua tầng mây âm u, chiếu xuống mặt đất. Trong thung lũng sóng táp gió giật, giữa bụi đất mịt mù, một con ngựa hướng nắng chạy như bay, chiến bào màu tím phất phơ theo gió.
Dưới trời này, trong đất này, ở thời khắc lòng người sợ hãi như thế, hắn đã dùng chính sự kiên quyết, dũng cảm của mình viết lên một giai điệu tình yêu.
*
Mà lúc này, có người đang đứng trên đỉnh núi, mắt nhìn xuống con đường núi nhỏ, theo sắc tím đang chạy như bay.
Thời khắc này, lời thề sinh tử làm bạn nặng tựa nghìn cân chợt hóa thành bụi mù, hòa vào gió, bay đi xa.
“Nhị ca, đệ nghĩ con của chúng ta đã tìm được người nó thực sự yêu rồi…”
Tình cảm hơn hai mươi năm qua không thể buông bỏ, vào giờ khắc này, ở kết cục hắn chưa từng nghĩ tới, lại như trút được gánh nặng.
Thế gian, vẫn luôn tồn tại tình yêu. Không phải sao?
Bộc Dương Lịch Uyên nhẹ nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra đã trở nên mơ hồ. Nước trong hồ trên núi trút xuống, phá hủy toàn bộ Linh Hư quán, cũng phá đi nơi cất giấu toàn bộ hạnh phúc lẫn đau khổ thanh xuân của hắn.
Bất cứ người nào cũng có thể làm nơi ấy trở nên toàn vẹn hoặc bị phá hủy, duy chỉ có hắn là không thể.
“Vương gia, chúng ta đi thôi.”
Bờ vai được phủ thêm một lớp áo choàng dày, giọng nói ân cần không thể che giấu, đôi tay này cũng sẽ luôn đặt trên vai hắn, không bao giờ rời đi.
Bộc Dương Lịch Uyên quay đầu, lẳng lặng nhìn người phía sau. Những năm này vẫn luôn là y ở bên cạnh hắn, bảo vệ hắn, vì hắn cam tâm tình nguyện nhảy vào nước sôi lửa bỏng, nhận mọi khó khăn cùng khuất nhục, tất cả những điều này lẽ nào… vẫn chưa phải là yêu?
“Từ Ngôn…”
Tay Bộc Dương Lịch Uyên vừa đưa lên đã được nam tử hiên ngang, trầm ổn nắm lấy.
“Từ nay về sau, chúng ta có thể đi cùng nhau không? Chân trời góc biển, đi đến nơi có thể làm ngươi cười.” Đứng trên đỉnh núi, trong làn gió lạnh, Từ Ngôn mỉm cười nói với Bộc Dương Lịch Uyên.
Tất cả quá khứ tại nơi này đã trôi theo dòng nước, thân là tướng lĩnh Nguyên Tây, y tựa như vừa được tái sinh. Y cũng lần đầu tiên phá bỏ ngăn cách thân phận, nói ra suy nghĩ trong lòng với người y yêu.
Đời người ngắn ngủi, y sẽ không bao giờ cam chịu yên lặng chờ đợi, phí hoài cuộc đời mình nữa. Y thà rằng dũng cảm, kiên quyết theo đuổi một lần.
“Ngươi sẽ không hối hận chứ?” Bộc Dương Lịch Uyên khẽ hỏi.
Biển mây trên trời xanh biến đổi, ánh mặt trời đột nhiên trở nên dịu dàng, mà sóng lớn dưới núi sau khi càn quét hết thảy cũng trở nên lặng lẽ hơn, lăn tăn gợn sóng, lấp lánh ánh sáng, tựa như tiên cảnh.
“Ta đã chờ mười mấy năm, sao có thể hối hận?” Mặc dù khôi giáp cũ kỹ trên người khó che đi một thân thăng trầm, mặc dù năm tháng vô tình tóc mai đã xám, nhưng khí thế oai hùng trên người Từ Ngôn vẫn không hề biến mất.
Thời gian, chỉ càng tôi luyện trái tim yêu thương càng thêm chân thật mà thôi.
Từ Ngôn đắm đuối nhìn người mình yêu bao năm qua, siết chặt bàn tay ấm hỏi: “Còn ngươi? Ngươi có hối hận không?”
Bộc Dương Lịch Uyên mỉm cười, nắm tay y từng bước đi tới nơi bình minh ló dạng. Để những năm tháng còn lại thay cho đáp án đi.
*
Mà trong núi Ngọc Đào trùng điệp, tình cảnh của Công Lương Phi Tuân và Tiết Thừa Viễn thật vô cùng nguy nan.
Sóng nước từng đợt từng đợt vỗ nền đất, Thiên Bạo nghiêng người ngã xuống kéo theo Công Lương Phi Tuân và Tiết Thừa Viễn trên người, cả hai dính đầy bùn đất, nhếch nhác vô cùng.
Trước sự truy đuổi của nước lũ, Công Lương Phi Tuân mang theo Tiết Thừa Viễn chạy như bay, dùng hết hơi sức đưa được y đến bãi đất cao phía đông, nhìn nước lũ dữ dội tràn qua, Công Lương Phi Tuân xem như đã tìm được một con đường sống cho cả hai.
Nhưng hắn cũng không thể chịu đựng thêm được nữa, cơn đau âm ỉ dưới bụng dường như mãi không dứt làm hắn không sao gắng gượng được, vết thương cũ dưới hai chân cũng phát tác, Công Lương Phi Tuân nằm dưới đất, một tay ôm trán, cuộn chặt người lại. Tuy không có một tiếng rên rỉ, nhưng sự im lặng này càng khiến người ta hoảng sợ hơn.
Tiết Thừa Viễn lấy lại tinh thần, vội vàng rời ngựa, chạy tới ôm lấy Công Lương Phi Tuân. Là đại phu, y biết xóc nảy mạnh như vậy sẽ gây thương tổn cho Công Lương Phi Tuân thế nào.
“Phi Tuân, ngươi cảm thấy thế nào?” Tiết Thừa Viễn nhìn dưới núi đã biến thành mặt nước mênh mông, tình trạng của Công Lương Phi Tuân lại như vậy, lòng y nóng như lửa đốt, lo lắng cho hắn và đứa nhỏ trong bụng.
Suốt một đường, Công Lương Phi Tuân đều hết sức che chở cho y, bây giờ đến lượt y ôm chặt hắn, cầm tay hắn, không ngừng ấn huyệt, hy vọng có thể giảm bớt đau đớn cho hắn.
“Thừa Viễn…” Ánh mắt vốn trong trẻo của Công Lương Phi Tuân lúc này đã trở nên mờ mịt. Hắn tựa vào lòng Tiết Thừa Viễn, hai tay ôm lấy bụng dưới lớp chiến bào đầy bùn đất, yếu ớt gọi.
Danh sách chương