Dưới ánh trăng, trong khoảnh khắc đứng trước cửa phòng Tiết Thừa Viễn, đẩy cửa gỗ ra, Công Lương Phi Tuân nhìn thấy cảnh tượng mà hắn không muốn thấy nhất.
Gian phòng đơn giản sạch sẽ, không nhiễm chút bụi. Người nọ đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài, bóng lưng cô độc cùng bọc hành lý trên bàn đã đủ cho thấy một việc – y đã sớm có ý định rời đi.
Tuy đã nghĩ đến, nhưng đến khi nhìn thấy bóng lưng người nọ, trái tim Công Lương Phi Tuân nhất thời dâng lên cảm xúc phức tạp khó nói rõ thành lời.
Là đau xót, là tức giận, là xa cách vì bị phản bội, hay vẫn là dịu dàng chẳng biết từ lúc nào đã quấn chặt trái tim làm hắn không thể buông bỏ.
“Ngươi… muốn đi?” Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Công Lương Phi Tuân nghẹn ngào ngập ngừng hỏi.
Tiết Thừa Viễn nghe hắn hỏi mới chậm rãi quay người. Nói thật, y không biết phải đối mặt với Công Lương Phi Tuân thế nào.
Trong màn, tại giây phút đắm mình trong tình yêu ấm áp, tâm hồn hai người gắn bó như thế, trái tim hiểu nhau là vậy, mà bây giờ sao quá đỗi lạ lẫm.
Trước mặt vẫn là tư thế oai hùng khắc sâu trong tiềm thức, kiếp này khó quên đi, nhưng sự lựa chọn lại chỉ có thể trớ trêu như vậy.
Công Lương Phi Tuân chậm rãi cất bước tới gần Tiết Thừa Viễn, ánh mắt sáng trong không trời tròng mắt y một khắc.
Tiết Thừa Viễn đứng đó nhìn hắn một bước lại một bước chập chững đi tới chỗ mình, không màng đau đớn trong từng bước gian nan, thương xót cùng tình yêu trong lòng chưa từng vơi cạn.
“Tại sao?” Câu hỏi thốt ra khàn khàn khi Công Lương Phi Tuân đứng trước mặt Tiết Thừa Viễn, nhẹ nhàng nâng mặt y lên biến thành sự giày xéo cõi lòng.
Hắn đã yêu y đến không còn thuốc chữa, thậm chí dùng khoan nhượng và chấp nhận trước nay chưa từng có, giao cả thân thể lẫn trái tim cho y. Nhưng tại sao y lại phản bội hắn? Nếu đã yêu nhau, có nỗi khổ tâm nào lại không thể nói ra? Công Lương Phi Tuân thật sự bàng hoàng, hoang mang!
“Không vì lý do gì cả.” Tiết Thừa Viễn nghiêng đầu tránh tay hắn, thản nhiên đáp.
“Không vì lý do gì cả?” Công Lương Phi Tuân mạnh mẽ giữ mặt y lại, níu lại hắn, lớn tiếng chất vấn: “Đây là câu trả lời ngươi cho ta? Trước khi trở về, ngươi và Bộc Dương Lịch Uyên đã bàn bạc xong, đúng không?”
“Phải!” Tiết Thừa Viễn nhìn hắn, giọng điệu trầm tĩnh mà lạnh lùng, không chút cảm xúc.
Chuyện mà ngay cả lý trí cũng không thể tưởng tượng nổi càng làm cho Công Lương Phi Tuân cảm thấy không sao tin được. Bọn hắn đã từng thân mật như thế, vậy mà trong tình cảnh này, Tiết Thừa Viễn lại vẫn lạnh lùng, điềm nhiên như vậy.
Y rốt cuộc từng có tình cảm với hắn? “Vậy sao ngươi còn…?” Công Lương Phi Tuân thật sự không sao hỏi hết câu được.
Dựa dẫm lúc vui thích, bây giờ nghĩ lại liền biến thành nỗi nhục không sao cứu vãn được.
“Ngươi có từng… thật lòng… yêu ta?” Cuối cùng Công Lương Phi Tuân vẫn gắng hỏi. Hắn muốn biết đáp án. Dù cho ngày mai chân trời xa cách, vĩnh viễn không gặp lại, hắn vẫn muốn biết đáp án.
Tiết Thừa Viễn rũ mắt, thầm thở dài, đến khi lần nữa ngước lên nhìn thẳng vào mắt Công Lương Phi Tuân, dũng khí trong lòng đã mang ra dùng hết, y đáp: “Không!”
Công Lương Phi Tuân cười tự giễu, sững người ở đó không lên tiếng. Cười xong cảm thấy cả người trống rỗng, cũng không chống đỡ thêm được, vịn bàn ngồi xuống. Nghĩ đến tình cảm chân thành của mình cuối cùng chỉ là cuộc đùa vui… Không!
Trước giờ Tiết Thừa Viễn chưa từng chịu khuất phục dưới cường quyền, sao có thể ép mình làm chuyện đó được? Rốt cuộc y đang giấu hắn điều gì?
“Ngươi nói dối!” Công Lương Phi Tuân ngồi trước bàn, sắc mặt ảm đạm, giọng nói lại đầy kiên quyết.
Tiết Thừa Viễn không nhiều lời nữa, xoay người nhấc bọc hành lý lên.
Từ trưa đến giờ, y vẫn luôn thấp thỏm bất an chờ đợi khoảnh khắc này. Y biết Công Lương Phi Tuân nhất định sẽ chuyện thả trọng phạm mà đến tìm mình, cũng biết mình phải mau trở về núi Ngọc Đào đổi lấy nửa thuốc giải còn lại cho Công Lương Phi Tuân. Nhưng mà tất cả, không cần phải giải thích gì thêm nữa.
Mỗi người đều có trách nhiệm phải thực hiện, đều phải tuân theo vận mệnh của mình.
Tiết Thừa Viễn đeo bọc hành lý, lúc lướt qua người Công Lương Phi Tuân, y nói: “Chuyện đã qua hãy quên đi.”
“Tiết Thừa Viễn, ngươi có thể quên sao? Hà cớ gì ngươi phải nói dối như thế?” Công Lương Phi Tuân phẫn nộ quát lớn.
Rốt cuộc điều gì khiến y quyết tuyệt bỏ hắn đi như thế?
“Làm quan đương triều, ngươi không nói với Hoàng thượng một lời, nói đi là đi như vậy sao? Thiên hạ rộng lớn, ta muốn Tiết Thừa Viễn ngươi có thể đi đâu!” Công Lương Phi Tuân vỗ bàn đứng lên, khí thế trở lại vẻ uy phong lẫm liệt trước kia.
“Thương thế của ngươi đã tốt hơn. Mấy ngày nữa, ta sẽ lại phái người đưa thuốc tới cho ngươi, nhớ bôi thuốc đúng giờ. Về phần Hoàng thượng, ta đã viết một phong thư, nói rõ nguyên do với Người, ngươi giúp ta chuyển cho Hoàng thượng.”
Một phong thư đã được đặt sẵn trên bàn trà.
“Ngươi đã sớm an bài tất thảy rồi đúng không?” Công Lương Phi Tuân liếc nhìn phong thư, đột nhiên nhận ra bản thân trước Tiết Thừa Viễn thật sự là quá ngu xuẩn. Hóa ra trước khi xảy ra chuyện, y đã rất cẩn thận an bài chu toàn. Mà bản thân, lại bởi vì tình yêu hoang đường không hề phát giác.
Tiết Thừa Viễn lạnh lùng, cũng không trả lời. Y thật sự không biết nên trả lời Công Lương Phi Tuân thế nào.
“Bộc Dương Lịch Uyên dùng thứ gì để thuyết phục ngươi? Dùng thứ gì để trao đổi đám trọng phạm kia với ngươi?” Quyền uy của Công Lương Phi Tuân trước giờ chưa từng bị khiêu khích, ‘Phản bội’ là hai chữ hắn không thể chấp nhận nhất. Vậy mà hôm nay, kẻ khiêu khích giới hạn nhẫn nại của hắn lại chính là Tiết Thừa Viễn.
Tiết Thừa Viễn bình tĩnh đúng lý hợp tình đáp: “Ông ấy không cần phải lấy gì ra thuyết phục ta cả, ta vốn là người Nguyên Tây.”
“Thì ra là thế! Vậy ngươi lấy trộm ấn soái của ta có từng nghĩ tới hậu quả sẽ là thế nào chưa?” Công Lương Phi Tuân nghe y bình tĩnh đáp lại mình như thế, lửa giận tức thì bốc lên, lạnh lùng quát hỏi.
“Đã nghĩ tới.”
“Đã nghĩ tới?” Công Lương Phi Tuân cười lạnh, thấy y quyết định rời xa mình dễ dàng như thế, trong lòng đau đớn vô cùng, đấm lên ngực mình mấy cái hỏi: “Vậy ngươi có từng nghĩ tới ta sẽ đau lòng thế nào hay chưa?”
Gian phòng đơn giản sạch sẽ, không nhiễm chút bụi. Người nọ đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài, bóng lưng cô độc cùng bọc hành lý trên bàn đã đủ cho thấy một việc – y đã sớm có ý định rời đi.
Tuy đã nghĩ đến, nhưng đến khi nhìn thấy bóng lưng người nọ, trái tim Công Lương Phi Tuân nhất thời dâng lên cảm xúc phức tạp khó nói rõ thành lời.
Là đau xót, là tức giận, là xa cách vì bị phản bội, hay vẫn là dịu dàng chẳng biết từ lúc nào đã quấn chặt trái tim làm hắn không thể buông bỏ.
“Ngươi… muốn đi?” Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Công Lương Phi Tuân nghẹn ngào ngập ngừng hỏi.
Tiết Thừa Viễn nghe hắn hỏi mới chậm rãi quay người. Nói thật, y không biết phải đối mặt với Công Lương Phi Tuân thế nào.
Trong màn, tại giây phút đắm mình trong tình yêu ấm áp, tâm hồn hai người gắn bó như thế, trái tim hiểu nhau là vậy, mà bây giờ sao quá đỗi lạ lẫm.
Trước mặt vẫn là tư thế oai hùng khắc sâu trong tiềm thức, kiếp này khó quên đi, nhưng sự lựa chọn lại chỉ có thể trớ trêu như vậy.
Công Lương Phi Tuân chậm rãi cất bước tới gần Tiết Thừa Viễn, ánh mắt sáng trong không trời tròng mắt y một khắc.
Tiết Thừa Viễn đứng đó nhìn hắn một bước lại một bước chập chững đi tới chỗ mình, không màng đau đớn trong từng bước gian nan, thương xót cùng tình yêu trong lòng chưa từng vơi cạn.
“Tại sao?” Câu hỏi thốt ra khàn khàn khi Công Lương Phi Tuân đứng trước mặt Tiết Thừa Viễn, nhẹ nhàng nâng mặt y lên biến thành sự giày xéo cõi lòng.
Hắn đã yêu y đến không còn thuốc chữa, thậm chí dùng khoan nhượng và chấp nhận trước nay chưa từng có, giao cả thân thể lẫn trái tim cho y. Nhưng tại sao y lại phản bội hắn? Nếu đã yêu nhau, có nỗi khổ tâm nào lại không thể nói ra? Công Lương Phi Tuân thật sự bàng hoàng, hoang mang!
“Không vì lý do gì cả.” Tiết Thừa Viễn nghiêng đầu tránh tay hắn, thản nhiên đáp.
“Không vì lý do gì cả?” Công Lương Phi Tuân mạnh mẽ giữ mặt y lại, níu lại hắn, lớn tiếng chất vấn: “Đây là câu trả lời ngươi cho ta? Trước khi trở về, ngươi và Bộc Dương Lịch Uyên đã bàn bạc xong, đúng không?”
“Phải!” Tiết Thừa Viễn nhìn hắn, giọng điệu trầm tĩnh mà lạnh lùng, không chút cảm xúc.
Chuyện mà ngay cả lý trí cũng không thể tưởng tượng nổi càng làm cho Công Lương Phi Tuân cảm thấy không sao tin được. Bọn hắn đã từng thân mật như thế, vậy mà trong tình cảnh này, Tiết Thừa Viễn lại vẫn lạnh lùng, điềm nhiên như vậy.
Y rốt cuộc từng có tình cảm với hắn? “Vậy sao ngươi còn…?” Công Lương Phi Tuân thật sự không sao hỏi hết câu được.
Dựa dẫm lúc vui thích, bây giờ nghĩ lại liền biến thành nỗi nhục không sao cứu vãn được.
“Ngươi có từng… thật lòng… yêu ta?” Cuối cùng Công Lương Phi Tuân vẫn gắng hỏi. Hắn muốn biết đáp án. Dù cho ngày mai chân trời xa cách, vĩnh viễn không gặp lại, hắn vẫn muốn biết đáp án.
Tiết Thừa Viễn rũ mắt, thầm thở dài, đến khi lần nữa ngước lên nhìn thẳng vào mắt Công Lương Phi Tuân, dũng khí trong lòng đã mang ra dùng hết, y đáp: “Không!”
Công Lương Phi Tuân cười tự giễu, sững người ở đó không lên tiếng. Cười xong cảm thấy cả người trống rỗng, cũng không chống đỡ thêm được, vịn bàn ngồi xuống. Nghĩ đến tình cảm chân thành của mình cuối cùng chỉ là cuộc đùa vui… Không!
Trước giờ Tiết Thừa Viễn chưa từng chịu khuất phục dưới cường quyền, sao có thể ép mình làm chuyện đó được? Rốt cuộc y đang giấu hắn điều gì?
“Ngươi nói dối!” Công Lương Phi Tuân ngồi trước bàn, sắc mặt ảm đạm, giọng nói lại đầy kiên quyết.
Tiết Thừa Viễn không nhiều lời nữa, xoay người nhấc bọc hành lý lên.
Từ trưa đến giờ, y vẫn luôn thấp thỏm bất an chờ đợi khoảnh khắc này. Y biết Công Lương Phi Tuân nhất định sẽ chuyện thả trọng phạm mà đến tìm mình, cũng biết mình phải mau trở về núi Ngọc Đào đổi lấy nửa thuốc giải còn lại cho Công Lương Phi Tuân. Nhưng mà tất cả, không cần phải giải thích gì thêm nữa.
Mỗi người đều có trách nhiệm phải thực hiện, đều phải tuân theo vận mệnh của mình.
Tiết Thừa Viễn đeo bọc hành lý, lúc lướt qua người Công Lương Phi Tuân, y nói: “Chuyện đã qua hãy quên đi.”
“Tiết Thừa Viễn, ngươi có thể quên sao? Hà cớ gì ngươi phải nói dối như thế?” Công Lương Phi Tuân phẫn nộ quát lớn.
Rốt cuộc điều gì khiến y quyết tuyệt bỏ hắn đi như thế?
“Làm quan đương triều, ngươi không nói với Hoàng thượng một lời, nói đi là đi như vậy sao? Thiên hạ rộng lớn, ta muốn Tiết Thừa Viễn ngươi có thể đi đâu!” Công Lương Phi Tuân vỗ bàn đứng lên, khí thế trở lại vẻ uy phong lẫm liệt trước kia.
“Thương thế của ngươi đã tốt hơn. Mấy ngày nữa, ta sẽ lại phái người đưa thuốc tới cho ngươi, nhớ bôi thuốc đúng giờ. Về phần Hoàng thượng, ta đã viết một phong thư, nói rõ nguyên do với Người, ngươi giúp ta chuyển cho Hoàng thượng.”
Một phong thư đã được đặt sẵn trên bàn trà.
“Ngươi đã sớm an bài tất thảy rồi đúng không?” Công Lương Phi Tuân liếc nhìn phong thư, đột nhiên nhận ra bản thân trước Tiết Thừa Viễn thật sự là quá ngu xuẩn. Hóa ra trước khi xảy ra chuyện, y đã rất cẩn thận an bài chu toàn. Mà bản thân, lại bởi vì tình yêu hoang đường không hề phát giác.
Tiết Thừa Viễn lạnh lùng, cũng không trả lời. Y thật sự không biết nên trả lời Công Lương Phi Tuân thế nào.
“Bộc Dương Lịch Uyên dùng thứ gì để thuyết phục ngươi? Dùng thứ gì để trao đổi đám trọng phạm kia với ngươi?” Quyền uy của Công Lương Phi Tuân trước giờ chưa từng bị khiêu khích, ‘Phản bội’ là hai chữ hắn không thể chấp nhận nhất. Vậy mà hôm nay, kẻ khiêu khích giới hạn nhẫn nại của hắn lại chính là Tiết Thừa Viễn.
Tiết Thừa Viễn bình tĩnh đúng lý hợp tình đáp: “Ông ấy không cần phải lấy gì ra thuyết phục ta cả, ta vốn là người Nguyên Tây.”
“Thì ra là thế! Vậy ngươi lấy trộm ấn soái của ta có từng nghĩ tới hậu quả sẽ là thế nào chưa?” Công Lương Phi Tuân nghe y bình tĩnh đáp lại mình như thế, lửa giận tức thì bốc lên, lạnh lùng quát hỏi.
“Đã nghĩ tới.”
“Đã nghĩ tới?” Công Lương Phi Tuân cười lạnh, thấy y quyết định rời xa mình dễ dàng như thế, trong lòng đau đớn vô cùng, đấm lên ngực mình mấy cái hỏi: “Vậy ngươi có từng nghĩ tới ta sẽ đau lòng thế nào hay chưa?”
Danh sách chương