Bộc Dương Lịch Uyên vốn đang đi đến sơn doanh, nào ngờ đi được nửa đường lại bị Phó tướng canh giữ bên đường khuyên bảo trở về. Phó tướng kia tên Từ Ngôn, là tướng sĩ trước giờ rất mực trung thành với Bộc Dương Lịch Uyên.
Từ khi Nguyên Tây bị Mộ Dung Vô Giản đánh chiếm, Từ Ngôn là người đã chỉ huy quân bảo vệ eo núi phía nam. Chỉ có điều thực lực không đủ, lại bị đại quân vây quanh, tuy hiện tại chưa bị đánh chiếm nhưng giữ vững được nửa năm, một năm nữa là điều hết sức khó khăn.
Hiện tại, Tùng Minh Liêm đánh úp Thông Thiên cốc núi Ngọc Đào, bắt bốn vị chiến tướng làm tù binh, thật khiến Từ Ngôn cảm nhận được sự khủng hoảng trước giờ chưa từng có. Chẳng hiểu tại sao, trong lòng hắn luôn có cảm giác đại cục đã định. Nhất là khi nhận được tin tức do trinh sát được phái tới thành Phương Ninh chuyển về, dân chúng ở đó an cư lạc nghiệp, cuộc sống thanh bình, sung túc giàu có, hoàn toàn không chút để tâm tới Hoàng thất Nguyên Tây sắp rơi vào diệt vong. Những năm gần đây, chính sách tàn bạo đẫm máu của Hoàng thất quả đúng là không được lòng dân.
“Vương gia, tình thế sau núi không hề lạc quan, mấy trạm gác đều đã thất thủ. Trương Nam Thần cùng Lâm Hà Hâm đã bị Tùng Minh Liêm bắt đi.” Sau khi hai đội nhân mã gặp nhau trong sơn cốc, lui về trạm gác, Từ Ngôn liền lập tức bẩm báo tình hình với Bộc Dương Lịch Uyên.
“Sao có thể sơ xuất như vậy?” Bộc Dương Lịch Uyên cau mày, tin tức này có ý nghĩa thế nào, trong lòng hắn hiểu rất rõ.
“Aizz…” Từ Ngôn thở dài.
Lần trước, sau khi thành công mai phục Công Lương Phi Tuân, lòng quân vô cùng phấn chấn. Nhưng thời gian kéo dài, tiếp tế không tới, lại bị cuộc sống bình an của dân chúng Nguyên Tây dưới sự cai quản của nha môn mới mê hoặc, lòng quân dần tan rã.
“Vương gia, ngài cứ trở về quán nghĩ ngơi, nơi này giao cho thuộc hạ.”
Lui về hơn mười dặm chính là muốn bảo vệ Linh Hư quán cách xa chiến sự, Từ Ngôn không muốn Bộc Dương Lịch Uyên lại lâm vào nguy hiểm.
Việc đã đến nước này, Bộc Dương Lịch Uyên cũng không nói được gì nữa, đành quay ngựa, dẫn tùy tùng dọc đường núi trở về.
Cùng lúc đó, Từ Ngôn ở phía sau hét vang một tiếng, lệnh cho các tướng sĩ lập tức dựng lại căn cứ tạm thời, giữ vững trạm gác ở eo núi phía nam – một trong hai trạm gác trọng yếu nhất.
Lượn vòng quanh khe núi, Bộc Dương Lịch Uyên đưa mắt nhìn mảnh trời nhỏ bé bị ngọn núi ngăn trở, nhắm hai mắt lại.
*
Trở lại Linh Hư quán thì đêm đã vào khuya. Bộc Dương Lịch Uyên cho tất cả tùy tùng lui xuống. Trong lòng hắn đang nhớ tới một người.
Chuyện cũ tại sao vẫn rõ ràng như vậy? Có phải vì sơn cốc này quá yên tĩnh rồi không…? Đã yên tĩnh hơn hai mươi năm, nhưng chỉ trong chớp mắt, rừng xanh rừng tàn, sao nổi sao lặn. Yên tĩnh đến mức trong lòng hắn luôn có một ảo tưởng, ảo tưởng mọi thứ chưa từng biến đổi. Nhưng trên thực tế, thế sự đã sớm xoay vần.
Kể từ khi năm ấy tránh vào nơi núi sâu này, Bộc Dương Lịch Uyên tưởng rằng mình đã buông xuôi thế tục, quyền lợi phân tranh, yêu hận tình thù không còn liên quan đến hắn nữa. Hắn chỉ muốn một cuộc sống yên tĩnh, bảo vệ thứ quý giá nhất còn lại của mình…
Nhưng có lẽ ở trên đời này, mỗi người đều vì sự ngây thơ của bản thân mà phải trả một cái giá cực lớn. Một bước sai, bước bước sai, lâm vào dòng nước xoáy không đáy, từ đó không bứt ra được nữa.
Đình viện trong Lăng Lan quán không một ánh đèn, khắp các gian phòng đều tối mịt. Nương theo ánh trăng, có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng con đường nhỏ trong đình viện. Bộc Dương Lịch Uyên hiển nhiên vô cùng quen thuộc với nơi này, dù có nhắm mắt hắn cũng có thể về được phòng ngủ của mình.
Có điều đêm nay, hắn đi rất chậm. Chậm đến mức không một tiếng động, chậm đến chính hắn cũng không cảm giác được sự hiện hữu của mình.
Đến khi vén rèm cửa lên, đi qua phòng ngoài, vào căn phòng phía sau, chợt thấy trong phòng tối tăm thoáng có ánh lửa yếu ớt. Bộc Dương Lịch Uyên muốn biết rốt cuộc là kẻ nào dám lén vào phòng mình, nhưng đến khi bóng lưng trước giá sách đập vào mắt, Bộc Dương Lịch Uyên lại chợt thốt ra cái tên đã đè nén trong lòng không biết bao nhiêu năm, “Nhị ca…?”
Trong ánh lửa chớp tắt chớp sáng, nghe thấy tiếng gọi khẽ, người đang tìm kiếm đồ trước giá sách dừng tay lại, cả người cứng ngắc không dám xoay người lại.
*
“Nhị ca, huynh…?” Bộc Dương Lịch Uyên sửng sốt hỏi, nhanh chân bước tới. Dáng người kia dù có hóa thành tro hắn cũng nhận ra. “Sao huynh lại ở đây?”
Bộc Dương Lịch Huyễn mặc bộ đồ đen, hiển nhiên là muốn che giấu thân phận của mình. Có điều, quần áo tuy đơn giản nhưng vẫn làm toát lên vẻ đoan chính cao quý.
“Ta ngủ không được, muốn tới xem sách…”
Xa cách nhiều ngày, mặc kệ nhị ca tới đây vì chuyện gì, trong đêm khuya tĩnh mịch này có thể nhìn thấy y, trong lòng Bộc Dương Lịch Uyên đều cảm thấy ngọt ngào.
Bộc Dương Lịch Huyễn liếc mắt nhìn phần bụng nhô cao của hắn, khẽ thở dài, đi tới đỡ hắn nói: “Hiện tại thân thể đệ không như bình thường, nên nghỉ ngơi sớm cho khỏe.”
Bộc Dương Lịch Uyên mỉm cười, quả thật y vẫn luôn quan tâm đến mình.
“Nhị ca…” Bộc Dương Lịch Uyên đưa tay ôm y.
Bộc Dương Lịch Huyễn không từ chối, một tay vòng qua eo hắn, ôm hắn vào lòng thở dài: “Đệ không hỏi ta đang tìm gì à?”
“Không phải nhị ca đang tìm ‘Diễn thuật’ sao?” Bộc Dương Lịch Uyên tìm đáp án giữa hai chân mày y.
Bộc Dương Lịch Huyễn bị hắn đoán đúng cảm thấy có chút khó xử, nhíu mày không nói.
Ngày tiễn Bộc Dương Lịch Uyên tới Linh Hư quán, suốt quãng đường y đã tìm kiếm tất cả hành trang, không hề tìm được quyển sách kia. Gần đây, thế cục trong triều bất ổn, Phụ hoàng muốn lập ai làm Thái tử còn chưa biết, nếu như có được cuốn Diễn thuật thất truyền kia sẽ vô cùng có lợi đối với việc đoạt vị. Nhưng mà suốt mấy ngày nay, Bộc Dương Lịch Uyên luôn cất kỹ cuốn sách có liên quan đến Thiên Mệnh đó, không chịu đưa cho y.
“Thôi, sớm đã biết huynh không phải vì đệ và con mà đến.” Bộc Dương Lịch Uyên thở dài, cũng không để tâm.
Lớn lên bên nhau từ nhỏ, tính cách của nhị ca thế này hắn hiểu rất rõ. Đứa nhỏ trong bụng này cũng hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn. Ai biết được sau cuộc hoan ái sau thịnh yến trong cung lại để lại ‘hậu hoạn’ thế này? Đọc qua không ít sách y thuật, sớm đã biết có một thị trong tộc Bộc Dương có một vài nam tử có khả năng sinh con, nhưng hắn tuyệt đối chưa từng nghĩ tới bản thân lại có khả năng này. Có điều, hiện tại hắn một mình ở lại trong núi sâu chờ sinh, rời xa Hoàng thất xô bồ náo loạn, hắn hiếm khi có được sự yên tĩnh như hiện tại.
“Ai nói thế?” Bộc Dương Lịch Huyễn lập tức phủ nhận, ôm chặt lấy hắn, sờ lên phần bụng mềm mại của hắn hỏi: “Khi nào thì sinh?”
Từ khi Nguyên Tây bị Mộ Dung Vô Giản đánh chiếm, Từ Ngôn là người đã chỉ huy quân bảo vệ eo núi phía nam. Chỉ có điều thực lực không đủ, lại bị đại quân vây quanh, tuy hiện tại chưa bị đánh chiếm nhưng giữ vững được nửa năm, một năm nữa là điều hết sức khó khăn.
Hiện tại, Tùng Minh Liêm đánh úp Thông Thiên cốc núi Ngọc Đào, bắt bốn vị chiến tướng làm tù binh, thật khiến Từ Ngôn cảm nhận được sự khủng hoảng trước giờ chưa từng có. Chẳng hiểu tại sao, trong lòng hắn luôn có cảm giác đại cục đã định. Nhất là khi nhận được tin tức do trinh sát được phái tới thành Phương Ninh chuyển về, dân chúng ở đó an cư lạc nghiệp, cuộc sống thanh bình, sung túc giàu có, hoàn toàn không chút để tâm tới Hoàng thất Nguyên Tây sắp rơi vào diệt vong. Những năm gần đây, chính sách tàn bạo đẫm máu của Hoàng thất quả đúng là không được lòng dân.
“Vương gia, tình thế sau núi không hề lạc quan, mấy trạm gác đều đã thất thủ. Trương Nam Thần cùng Lâm Hà Hâm đã bị Tùng Minh Liêm bắt đi.” Sau khi hai đội nhân mã gặp nhau trong sơn cốc, lui về trạm gác, Từ Ngôn liền lập tức bẩm báo tình hình với Bộc Dương Lịch Uyên.
“Sao có thể sơ xuất như vậy?” Bộc Dương Lịch Uyên cau mày, tin tức này có ý nghĩa thế nào, trong lòng hắn hiểu rất rõ.
“Aizz…” Từ Ngôn thở dài.
Lần trước, sau khi thành công mai phục Công Lương Phi Tuân, lòng quân vô cùng phấn chấn. Nhưng thời gian kéo dài, tiếp tế không tới, lại bị cuộc sống bình an của dân chúng Nguyên Tây dưới sự cai quản của nha môn mới mê hoặc, lòng quân dần tan rã.
“Vương gia, ngài cứ trở về quán nghĩ ngơi, nơi này giao cho thuộc hạ.”
Lui về hơn mười dặm chính là muốn bảo vệ Linh Hư quán cách xa chiến sự, Từ Ngôn không muốn Bộc Dương Lịch Uyên lại lâm vào nguy hiểm.
Việc đã đến nước này, Bộc Dương Lịch Uyên cũng không nói được gì nữa, đành quay ngựa, dẫn tùy tùng dọc đường núi trở về.
Cùng lúc đó, Từ Ngôn ở phía sau hét vang một tiếng, lệnh cho các tướng sĩ lập tức dựng lại căn cứ tạm thời, giữ vững trạm gác ở eo núi phía nam – một trong hai trạm gác trọng yếu nhất.
Lượn vòng quanh khe núi, Bộc Dương Lịch Uyên đưa mắt nhìn mảnh trời nhỏ bé bị ngọn núi ngăn trở, nhắm hai mắt lại.
*
Trở lại Linh Hư quán thì đêm đã vào khuya. Bộc Dương Lịch Uyên cho tất cả tùy tùng lui xuống. Trong lòng hắn đang nhớ tới một người.
Chuyện cũ tại sao vẫn rõ ràng như vậy? Có phải vì sơn cốc này quá yên tĩnh rồi không…? Đã yên tĩnh hơn hai mươi năm, nhưng chỉ trong chớp mắt, rừng xanh rừng tàn, sao nổi sao lặn. Yên tĩnh đến mức trong lòng hắn luôn có một ảo tưởng, ảo tưởng mọi thứ chưa từng biến đổi. Nhưng trên thực tế, thế sự đã sớm xoay vần.
Kể từ khi năm ấy tránh vào nơi núi sâu này, Bộc Dương Lịch Uyên tưởng rằng mình đã buông xuôi thế tục, quyền lợi phân tranh, yêu hận tình thù không còn liên quan đến hắn nữa. Hắn chỉ muốn một cuộc sống yên tĩnh, bảo vệ thứ quý giá nhất còn lại của mình…
Nhưng có lẽ ở trên đời này, mỗi người đều vì sự ngây thơ của bản thân mà phải trả một cái giá cực lớn. Một bước sai, bước bước sai, lâm vào dòng nước xoáy không đáy, từ đó không bứt ra được nữa.
Đình viện trong Lăng Lan quán không một ánh đèn, khắp các gian phòng đều tối mịt. Nương theo ánh trăng, có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng con đường nhỏ trong đình viện. Bộc Dương Lịch Uyên hiển nhiên vô cùng quen thuộc với nơi này, dù có nhắm mắt hắn cũng có thể về được phòng ngủ của mình.
Có điều đêm nay, hắn đi rất chậm. Chậm đến mức không một tiếng động, chậm đến chính hắn cũng không cảm giác được sự hiện hữu của mình.
Đến khi vén rèm cửa lên, đi qua phòng ngoài, vào căn phòng phía sau, chợt thấy trong phòng tối tăm thoáng có ánh lửa yếu ớt. Bộc Dương Lịch Uyên muốn biết rốt cuộc là kẻ nào dám lén vào phòng mình, nhưng đến khi bóng lưng trước giá sách đập vào mắt, Bộc Dương Lịch Uyên lại chợt thốt ra cái tên đã đè nén trong lòng không biết bao nhiêu năm, “Nhị ca…?”
Trong ánh lửa chớp tắt chớp sáng, nghe thấy tiếng gọi khẽ, người đang tìm kiếm đồ trước giá sách dừng tay lại, cả người cứng ngắc không dám xoay người lại.
*
“Nhị ca, huynh…?” Bộc Dương Lịch Uyên sửng sốt hỏi, nhanh chân bước tới. Dáng người kia dù có hóa thành tro hắn cũng nhận ra. “Sao huynh lại ở đây?”
Bộc Dương Lịch Huyễn mặc bộ đồ đen, hiển nhiên là muốn che giấu thân phận của mình. Có điều, quần áo tuy đơn giản nhưng vẫn làm toát lên vẻ đoan chính cao quý.
“Ta ngủ không được, muốn tới xem sách…”
Xa cách nhiều ngày, mặc kệ nhị ca tới đây vì chuyện gì, trong đêm khuya tĩnh mịch này có thể nhìn thấy y, trong lòng Bộc Dương Lịch Uyên đều cảm thấy ngọt ngào.
Bộc Dương Lịch Huyễn liếc mắt nhìn phần bụng nhô cao của hắn, khẽ thở dài, đi tới đỡ hắn nói: “Hiện tại thân thể đệ không như bình thường, nên nghỉ ngơi sớm cho khỏe.”
Bộc Dương Lịch Uyên mỉm cười, quả thật y vẫn luôn quan tâm đến mình.
“Nhị ca…” Bộc Dương Lịch Uyên đưa tay ôm y.
Bộc Dương Lịch Huyễn không từ chối, một tay vòng qua eo hắn, ôm hắn vào lòng thở dài: “Đệ không hỏi ta đang tìm gì à?”
“Không phải nhị ca đang tìm ‘Diễn thuật’ sao?” Bộc Dương Lịch Uyên tìm đáp án giữa hai chân mày y.
Bộc Dương Lịch Huyễn bị hắn đoán đúng cảm thấy có chút khó xử, nhíu mày không nói.
Ngày tiễn Bộc Dương Lịch Uyên tới Linh Hư quán, suốt quãng đường y đã tìm kiếm tất cả hành trang, không hề tìm được quyển sách kia. Gần đây, thế cục trong triều bất ổn, Phụ hoàng muốn lập ai làm Thái tử còn chưa biết, nếu như có được cuốn Diễn thuật thất truyền kia sẽ vô cùng có lợi đối với việc đoạt vị. Nhưng mà suốt mấy ngày nay, Bộc Dương Lịch Uyên luôn cất kỹ cuốn sách có liên quan đến Thiên Mệnh đó, không chịu đưa cho y.
“Thôi, sớm đã biết huynh không phải vì đệ và con mà đến.” Bộc Dương Lịch Uyên thở dài, cũng không để tâm.
Lớn lên bên nhau từ nhỏ, tính cách của nhị ca thế này hắn hiểu rất rõ. Đứa nhỏ trong bụng này cũng hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn. Ai biết được sau cuộc hoan ái sau thịnh yến trong cung lại để lại ‘hậu hoạn’ thế này? Đọc qua không ít sách y thuật, sớm đã biết có một thị trong tộc Bộc Dương có một vài nam tử có khả năng sinh con, nhưng hắn tuyệt đối chưa từng nghĩ tới bản thân lại có khả năng này. Có điều, hiện tại hắn một mình ở lại trong núi sâu chờ sinh, rời xa Hoàng thất xô bồ náo loạn, hắn hiếm khi có được sự yên tĩnh như hiện tại.
“Ai nói thế?” Bộc Dương Lịch Huyễn lập tức phủ nhận, ôm chặt lấy hắn, sờ lên phần bụng mềm mại của hắn hỏi: “Khi nào thì sinh?”
Danh sách chương