Muốn thuốc độc mạnh nhất? Quá dễ!
Chưa tới hai canh giờ sau, Tiết Thừa Viễn bưng một khay gỗ trở lại, bên trên khay gỗ là ấm thuốc vừa mới sắc xong.
Công Lương Phi Tuân cũng đã thay xiêm y mới tinh màu lam xám, đang dựa người ngồi trên đầu giường.
Qua mấy ngày bệnh nặng, Công Lương Phi Tuân gầy đi rất nhiều, lại càng thêm vài phần tuấn lãng. Sống mũi thẳng mà kiên nghị, đôi con ngươi sáng ngời toát lên vẻ lạnh nhạt mà tĩnh lặng. Không một chút sợ hãi cũng không hề có không cam lòng. Từ sau khi hai chân bị đánh gãy, lại đủ mọi cách chữa trị không có hiệu quả, Công Lương Phi Tuân đã sớm nghĩ đến cái chết.
Mất đi đôi chân, không thể đi lại được nữa, đối với một võ tướng từ nhỏ đã muốn lập công tạo nghiệp mà nói, chẳng khác gì mất đi sinh mạng. Sống thêm một ngày chỉ càng chịu khuất nhục thêm một ngày mà thôi!
“Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?” Tiết Thừa Viễn cầm chén thuốc, đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn Công Lương Phi Tuân.
Công Lương Phi Tuân nhìn chén thuốc đang bốc khói, không trả lời mà hỏi: “Uống thuốc này bao lâu sẽ chết?”
“Lập tức tắt thở, sẽ không gây nhiều đau đớn.” Tiết Thừa Viễn nhếch mày, cũng nhìn chén thuốc đen kịt trên tay mình.
“Vậy sao?” Công Lương Phi Tuân nhìn y hỏi lại.
Khóe môi Tiết Thừa Viễn hơi nhếch lên, đổ chén thuốc trên tay xuống chậu cây cạnh giường. ‘Xì’ một tiếng, chậu cây lập tức biến thành màu đen, bốc lên mùi khét gay mũi.
Xem ra là thật. Cuối cùng Công Lương Phi Tuân cũng có chút tin tưởng, khẽ gật đầu, nhưng vẫn có chút nghi kỵ với Tiết Thừa Viễn. Hắn vừa nói muốn thuốc độc, y liền lập tức đồng ý, liệu có bẫy gì hay không? “Tiết Thừa Viễn, ngươi nghe kỹ cho ta. Nếu ngươi dám lừa gạt ta, Công Lương Phi Tuân ta dù có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Công Lương Phi Tuân trừng mắt nhìn Tiết Thừa Viễn đe dọa.
Tiết Thừa Viễn cười nhạt nói: “Hôm nay Tướng quân về trời, chính là chết khi tuổi đời còn quá trẻ, Thừa Viễn lại chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi, sợ là xuống dưới địa phủ cũng không gặp lại nhau.”
“Ngươi…!”
Chuyện sinh tử, vốn trong lòng đã sớm thanh thản chấp nhận, nhưng nhìn bộ mặt lúc nào cũng bày ra vẻ điềm đạm này, Công Lương Phi Tuân lúc nào cũng cảm thấy muốn phát hỏa!
“Tướng quân, uống hay không uống đây?” Tiết Thừa Viễn lấy thêm một chén thuốc đưa tới trước mặt Công Lương Phi Tuân.
Đời này Công Lương Phi Tuân chưa từng biết đến sợ hại, nhưng nghĩ đến kiếp này phải kết thúc ở đây, hắn có chút ngập ngừng.
“Tướng quân không dám uống?” Tiết Thừa Viễn mím môi cười, vẻ mặt không những không chút thương tiếc còn đầy ý khiêu khích.
Công Lương Phi Tuân vô cùng tức giận, lập tức vươn tay giật lấy chén thuốc kia, nhưng lại chụp hụt.
“Tướng quân quả thật anh dũng. Có điều thuốc này còn quá nóng, để ta quấy cho bớt nóng đã, để tiễn Tướng quân lên đường thuận lợi.” Tiết Thừa Viễn nói xong liền đứng dậy, đi tới màn gấm quấy thuốc.
Trong phòng ngủ trở lại yên tĩnh, đám người hầu sau khi giúp Công Lương Phi Tuân thay y phục đã lui ra ngoài hết. Mỉa mai thay, người ở bên cạnh hắn lúc cuối đời lại chính là Tiết Thừa Viễn.
Một lúc sau, Tiết Thừa Viễn cầm chén thuốc ngồi trở lại bên giường.
Công Lương Phi Tuân ngồi dựa trên giường, hồi tưởng lại cuộc sống ngắn ngủi của mình, quả thật còn có quá nhiều tiếc nuối, bất giác ngẩn người.
Aizz, thôi…
Khi chén thuốc một lần nữa được đưa tới, Công Lương Phi Tuân quay đầu nhìn người trước mặt lần cuối, sau đó nhận lấy chén thuốc uống một hơi cạn sạch.
“Đa tạ…” Thuốc vừa mới trôi qua khỏi cổ họng, toàn thân hắn liền lập tức đau đớn, trước mắt tối lại, còn chưa nói xong hai từ kia, Công Lương Phi Tuân đã ôm ngực ngã xuống.
Tiết Thừa Viễn thở phào một hơi, đỡ lấy thân thể gầy gò của Công Lương Phi Tuân, thuận tiện bắt lấy mạch của hắn.
“Người đâu?” Tiết Thừa Viễn ôm Công Lương Phi Tuân, cao giọng gọi Tùng Minh Thành cùng đám người hầu đã đợi sẵn ngoài cửa.
“Lập tức đổ bỏ chén thuốc này đi, tuyệt đối không để bất kỳ ai đụng phải.” Tiết Thừa Viễn nhìn chén thuốc ở bên cạnh màn gấm mình đổi lúc nãy, cẩn thận dặn dò.
“Vâng.”
Tùng Minh Thành vội vàng phái người mang chén thuốc độc vừa rồi dùng để lừa Công Lương Phi Tuân ra ngoài.
“Thuốc mê chỉ có tác dụng trong mấy canh giờ, phải nhanh chóng nối xương cho Tướng quân.” Tiết Thừa Viễn vừa đút vào miệng Công Lương Phi Tuân mấy viên thuốc có tác dụng bổ khí lưu thông máu, vừa nói với Tùng Minh Thành.
Nếu không phải Công Lương Phi Tuân quá tuyệt vọng, quá cố chấp, bọn họ cũng tuyệt đối không dùng hạ sách này. Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ đây là phương án tốt nhất, duy nhất có thể giúp hắn không phải chịu quá nhiều đau đớn khi nối xương.
Tra tấn trong quá trình nối xương, ngay cả người khỏe mạnh cũng không thể chịu đựng được, càng không nói đến Công Lương Phi Tuân đang bị trọng thương.
“Tiết đại nhân, ngài cứ việc tập trung chữa trị cho Tướng quân, muốn gì chúng thuộc hạ đều có thể làm!” Tùng Minh Thành quỳ xuống, vô cùng cảm kích nói.
Bên trong phòng ngủ, Tiết Thừa Viễn phối hợp với mọi người một lần nữa xử lý vết thương trên cổ chân cho Công Lương Phi Tuân, dồn hết tâm trí nối xương cho hắn.
Hơn một canh giờ sau, cuối cùng Tiết Thừa Viễn cũng cố định được xương hai bên chân về đúng vị trí, rồi lại dùng châm bạc cùng chỉ vàng khâu lại vết thương cho Công Lương Phi Tuân, nẹp hai bên, rồi cẩn thận băng bó lại.
Tùng Minh Thành chứng kiến cả quá trình, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp, nhưng phần nhiều là cảm thấy may mắn.
May mắn vì Hoàng thượng đã phái Tiết Thừa Viễn tới Nguyên Tây, may mắn vì khi Tướng quân gặp họa lại gặp được một vị quý nhân, giúp Tướng quân thấy được ánh sáng nơi cuối đường.
Quấn xong vòng băng cuối cùng, Tiết Thừa Viễn đưa tay lau mồ hôi trên trán, nhìn người vẫn đang hôn mê trên giường, nụ cười nhạt mang theo chút nhẹ nhõm: “Nếu thật sự muốn không bỏ qua cho ta thì hãy ở lại nhân gian đi.”
Chưa tới hai canh giờ sau, Tiết Thừa Viễn bưng một khay gỗ trở lại, bên trên khay gỗ là ấm thuốc vừa mới sắc xong.
Công Lương Phi Tuân cũng đã thay xiêm y mới tinh màu lam xám, đang dựa người ngồi trên đầu giường.
Qua mấy ngày bệnh nặng, Công Lương Phi Tuân gầy đi rất nhiều, lại càng thêm vài phần tuấn lãng. Sống mũi thẳng mà kiên nghị, đôi con ngươi sáng ngời toát lên vẻ lạnh nhạt mà tĩnh lặng. Không một chút sợ hãi cũng không hề có không cam lòng. Từ sau khi hai chân bị đánh gãy, lại đủ mọi cách chữa trị không có hiệu quả, Công Lương Phi Tuân đã sớm nghĩ đến cái chết.
Mất đi đôi chân, không thể đi lại được nữa, đối với một võ tướng từ nhỏ đã muốn lập công tạo nghiệp mà nói, chẳng khác gì mất đi sinh mạng. Sống thêm một ngày chỉ càng chịu khuất nhục thêm một ngày mà thôi!
“Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?” Tiết Thừa Viễn cầm chén thuốc, đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn Công Lương Phi Tuân.
Công Lương Phi Tuân nhìn chén thuốc đang bốc khói, không trả lời mà hỏi: “Uống thuốc này bao lâu sẽ chết?”
“Lập tức tắt thở, sẽ không gây nhiều đau đớn.” Tiết Thừa Viễn nhếch mày, cũng nhìn chén thuốc đen kịt trên tay mình.
“Vậy sao?” Công Lương Phi Tuân nhìn y hỏi lại.
Khóe môi Tiết Thừa Viễn hơi nhếch lên, đổ chén thuốc trên tay xuống chậu cây cạnh giường. ‘Xì’ một tiếng, chậu cây lập tức biến thành màu đen, bốc lên mùi khét gay mũi.
Xem ra là thật. Cuối cùng Công Lương Phi Tuân cũng có chút tin tưởng, khẽ gật đầu, nhưng vẫn có chút nghi kỵ với Tiết Thừa Viễn. Hắn vừa nói muốn thuốc độc, y liền lập tức đồng ý, liệu có bẫy gì hay không? “Tiết Thừa Viễn, ngươi nghe kỹ cho ta. Nếu ngươi dám lừa gạt ta, Công Lương Phi Tuân ta dù có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Công Lương Phi Tuân trừng mắt nhìn Tiết Thừa Viễn đe dọa.
Tiết Thừa Viễn cười nhạt nói: “Hôm nay Tướng quân về trời, chính là chết khi tuổi đời còn quá trẻ, Thừa Viễn lại chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi, sợ là xuống dưới địa phủ cũng không gặp lại nhau.”
“Ngươi…!”
Chuyện sinh tử, vốn trong lòng đã sớm thanh thản chấp nhận, nhưng nhìn bộ mặt lúc nào cũng bày ra vẻ điềm đạm này, Công Lương Phi Tuân lúc nào cũng cảm thấy muốn phát hỏa!
“Tướng quân, uống hay không uống đây?” Tiết Thừa Viễn lấy thêm một chén thuốc đưa tới trước mặt Công Lương Phi Tuân.
Đời này Công Lương Phi Tuân chưa từng biết đến sợ hại, nhưng nghĩ đến kiếp này phải kết thúc ở đây, hắn có chút ngập ngừng.
“Tướng quân không dám uống?” Tiết Thừa Viễn mím môi cười, vẻ mặt không những không chút thương tiếc còn đầy ý khiêu khích.
Công Lương Phi Tuân vô cùng tức giận, lập tức vươn tay giật lấy chén thuốc kia, nhưng lại chụp hụt.
“Tướng quân quả thật anh dũng. Có điều thuốc này còn quá nóng, để ta quấy cho bớt nóng đã, để tiễn Tướng quân lên đường thuận lợi.” Tiết Thừa Viễn nói xong liền đứng dậy, đi tới màn gấm quấy thuốc.
Trong phòng ngủ trở lại yên tĩnh, đám người hầu sau khi giúp Công Lương Phi Tuân thay y phục đã lui ra ngoài hết. Mỉa mai thay, người ở bên cạnh hắn lúc cuối đời lại chính là Tiết Thừa Viễn.
Một lúc sau, Tiết Thừa Viễn cầm chén thuốc ngồi trở lại bên giường.
Công Lương Phi Tuân ngồi dựa trên giường, hồi tưởng lại cuộc sống ngắn ngủi của mình, quả thật còn có quá nhiều tiếc nuối, bất giác ngẩn người.
Aizz, thôi…
Khi chén thuốc một lần nữa được đưa tới, Công Lương Phi Tuân quay đầu nhìn người trước mặt lần cuối, sau đó nhận lấy chén thuốc uống một hơi cạn sạch.
“Đa tạ…” Thuốc vừa mới trôi qua khỏi cổ họng, toàn thân hắn liền lập tức đau đớn, trước mắt tối lại, còn chưa nói xong hai từ kia, Công Lương Phi Tuân đã ôm ngực ngã xuống.
Tiết Thừa Viễn thở phào một hơi, đỡ lấy thân thể gầy gò của Công Lương Phi Tuân, thuận tiện bắt lấy mạch của hắn.
“Người đâu?” Tiết Thừa Viễn ôm Công Lương Phi Tuân, cao giọng gọi Tùng Minh Thành cùng đám người hầu đã đợi sẵn ngoài cửa.
“Lập tức đổ bỏ chén thuốc này đi, tuyệt đối không để bất kỳ ai đụng phải.” Tiết Thừa Viễn nhìn chén thuốc ở bên cạnh màn gấm mình đổi lúc nãy, cẩn thận dặn dò.
“Vâng.”
Tùng Minh Thành vội vàng phái người mang chén thuốc độc vừa rồi dùng để lừa Công Lương Phi Tuân ra ngoài.
“Thuốc mê chỉ có tác dụng trong mấy canh giờ, phải nhanh chóng nối xương cho Tướng quân.” Tiết Thừa Viễn vừa đút vào miệng Công Lương Phi Tuân mấy viên thuốc có tác dụng bổ khí lưu thông máu, vừa nói với Tùng Minh Thành.
Nếu không phải Công Lương Phi Tuân quá tuyệt vọng, quá cố chấp, bọn họ cũng tuyệt đối không dùng hạ sách này. Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ đây là phương án tốt nhất, duy nhất có thể giúp hắn không phải chịu quá nhiều đau đớn khi nối xương.
Tra tấn trong quá trình nối xương, ngay cả người khỏe mạnh cũng không thể chịu đựng được, càng không nói đến Công Lương Phi Tuân đang bị trọng thương.
“Tiết đại nhân, ngài cứ việc tập trung chữa trị cho Tướng quân, muốn gì chúng thuộc hạ đều có thể làm!” Tùng Minh Thành quỳ xuống, vô cùng cảm kích nói.
Bên trong phòng ngủ, Tiết Thừa Viễn phối hợp với mọi người một lần nữa xử lý vết thương trên cổ chân cho Công Lương Phi Tuân, dồn hết tâm trí nối xương cho hắn.
Hơn một canh giờ sau, cuối cùng Tiết Thừa Viễn cũng cố định được xương hai bên chân về đúng vị trí, rồi lại dùng châm bạc cùng chỉ vàng khâu lại vết thương cho Công Lương Phi Tuân, nẹp hai bên, rồi cẩn thận băng bó lại.
Tùng Minh Thành chứng kiến cả quá trình, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp, nhưng phần nhiều là cảm thấy may mắn.
May mắn vì Hoàng thượng đã phái Tiết Thừa Viễn tới Nguyên Tây, may mắn vì khi Tướng quân gặp họa lại gặp được một vị quý nhân, giúp Tướng quân thấy được ánh sáng nơi cuối đường.
Quấn xong vòng băng cuối cùng, Tiết Thừa Viễn đưa tay lau mồ hôi trên trán, nhìn người vẫn đang hôn mê trên giường, nụ cười nhạt mang theo chút nhẹ nhõm: “Nếu thật sự muốn không bỏ qua cho ta thì hãy ở lại nhân gian đi.”
Danh sách chương