Edit: Dạ Nguyệt

Beta: Chờ  ~ ~ ~

Nghĩ đến lần kia Đường Việt thất thủ, làm cho hai tên gian tế Nguyên Tây đào thoát, cho tới nay Công Lương Phi Tuân vẫn là tức giận không thôi.

Không ngờ hôm nay trong thành Huyền Nhân này, lại gặp hai người trong cổ miếu ngày đó. Một đường đi theo bọn họ từ hội quán đến đây, Công Lương Phi Tuân thật sự mong chờ một màn sắp tới đây.

“Công Lương đại nhân vì cái gì bắt chúng ta?” Tiết Thừa Viễn nhìn hắn, trấn định mà tự nhiên.

Vì cái gì? Công Lương Phi Tuân liếc y một cái, nguyên nhân không phải ngươi rõ ràng nhất sao? Nghe được người nọ mở miệng liền gọi ra họ của hắn, Công Lương Phi Tuân có vài phần tò mò: “Ngươi nhận thức ta?”.

“Bên ngoài, Công Lương đại nhân uy danh vang dội, tại hạ vẫn nghe thấy”.

Nếu đối phương là người uyên bác, muốn mang y đi, tất nhiên phải nói rõ nguyên do.

“Ngày đó, hạ mê dược thuộc hạ của ta, để cho hai tên gian tế kia chạy thoát, có phải hay không là ngươi?”

Tiết Thừa Viễn đạm đạm cười đáp: “Đúng là tại hạ gây nên”.

“Các ngươi nhận thức!” Công Lương Phi Tuân chắc chắn nói.

“Không biết” Tiết Thừa Viễn một mực phủ nhận.

“Ngươi nói dối”

Công Lương Phi Tuân theo dõi y, trong ánh mắt chậm rãi hiện ra một loại lực lượng áp bách.

Dưới ánh mắt bức bách đó, nhưng ánh mắt Tiết Thừa Viễn cũng không hề trốn tránh, thản nhiên trả lời: “Lời tại hạ nói là thật”.

Công Lương Phi Tuâh cười lạnh, hằng ngày hắn gặp nhiều người nói dối, nhưng trấn định tự nhiên như thế này, ngay cả người nói dối thành thạo cũng không bằng, quả thật hiếm thấy.

“Ngươi là người Nguyên Tây?!”.

“Phải” Đến nước này, Tiết Thừa Viễn cũng không kiên dè. Hôm nay, những người này đều muốn điều tra hội quán, vào lúc này lại theo dõi bắt bọn họ, trong lòng tự nhiên hiểu rõ.

Công Lương Phi Tuân cúi đầu cười, trên gương mặt góc cạnh rõ ràng mang theo hơi thở âm lãnh.

“Ngươi có biết để cho phạm nhân của Công Lương Phi Tuân ta chạy sẽ có kết cục như thế nào không?”.

Không chờ Tiết Thừa Viễn mở miệng, Công Lương Phi Tuân lại nói: “Nếu là không nhận thức nhau, như thế nào lại mạo hiểm như thế, liều mình cứu người? Sẽ không sợ ngày sau… Haha, tỷ như hôm nay ở trong tay ta, sẽ làm người muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong”.

“Tại hạ tầng lớp thảo dân, ngày đó gặp chuyện bất bình, tự nhiên động lòng trắc ẩn”. Tiết Thừa Viễn vẫn đang có lý theo lý, bình tĩnh đáp.

Nghe thanh âm ôn hòa cùng gương mặt đoan trang nho nhã, lại hy hữu làm giảm tính thiếu nhẫn nại của Công Lương Phi Tuân thường ngày.

“Thôi, có nhận thức hay không, một ngày kia, ta chắc chắn sẽ tra rõ ràng”. Công Lương Phi Tuân nhìn y hỏi: “Hôm nay ngươi đến hội quán Nguyên Tây làm gì?”.

“Muốn đi lấy chút dược liệu”.

Phúc Toàn nhìn thế tử nhà mình đối thoại cùng Công Lương Phi Tuân như vậy, trong lòng đã sớm bất an.

“Lấy chút dược liệu…?” Công Lương Phi Tuân xem kỹ hai người hai tay trống trơn, sách một tiếng nói: “Kia dược liệu đâu?”.

Tiết Thừa Viễn haha cười nói: “Nhờ đại nhân ban tặng, điều tra hội quán nhiễu loạn nhân tâm, thương nhân đưa dược liệu hôm nay có đúng hạn tới, dược này cũng không thể giao đến được”.

“Thật không?”. Công Lương Phi Tuân trầm giọng, nghĩ rằng lấy lý do này thoái thác thật sự là hay a, năng lực tự biện của người trước mặt này phỏng chừng là cao thủ.

“Khi điều tra hội quán, các ngươi ở nơi nào?” Công Lương Phi Tuân nhớ tới dấu chân trước bình phong trong phòng Hứa Trung Lĩnh, nghĩ rằng trong đó còn có ẩn tình. Nếu hai người này bối cảnh trong sạch, làm việc chính trực lại vì cớ gì trốn bên trong.

“Ở lầu hai, phòng đại sảnh”.

“Gian đó thế nào?” Công Lương Phi Tuân tiện đà ép hỏi.

“Gian thứ hai, bên trái, lúc ấy chúng ta đang chờ thương nhân đưa dược liệu đến”. Tiết Thừa Viễn tùy ý nói.

Công Lương Phi Tuân nghe xong nghiêng mặt đi, như là hỏi tùy tùng phía sau.

“Đại nhân, hôm nay khi chúng ta vừa mới bắt dầu điều tra lầu hai, ngài đã đi xuống,…” Tùng Minh Liêm tiến lên, ở bên tai Công Lương Phi Tuân thấp giọng trả lời.

Quả thật là hôm nay vì đảm bảo mệnh lệnh của Mộ Dung Định Trinh, hai đội nhân mã đều không có thời gian điều tra kỹ.

Người trước mắt này thật sự là giảo hoạt, mọi mặt đều có thể đáp cẩn thận. Công Lương Phi Tuân âm thầm cắn răng.

“Các ngươi vì sao đến Huyền Nhân”.

“Gia cảnh sa sút, bất đắc dĩ phiêu bạc khắp nơi, bất quá là đến nơi này tìm kiếm sinh kế”.

Tiết Thừa Viễn đoán rằng hắn còn có thể hỏi tiếp, lại không muốn lộ ra nửa điểm thân thế của mình, lại nói: “Tại hạ nếu thựac là có ý đồ không an phận, như thế nào lại đến Huyền Nhân này để chui đầu vào lưới? Ngài nói có đúng không, Công Lương đại nhân?”.

“Kia khả vị tất” thanh âm Công Lương Phi Tuân lộ ra sự kiêu ngạo.

Công Lương Phi Tuân đánh giá hai người trước mặt, cũng hiểu được hai người y phục thanh nhã, không giống như là loại người có ý đồ.

Chính là mấy năm qua, Bộc Dương Thừa Hữu đùa không biết mệt, luôn phái ra các dạng gian tế đến, đụng phảivài người như thế cũng khinh thường.

Đang lúc Công Lương Phi Tuân, phía sau một tùy tùng chạy tới thấp giọng nói với Công Lương Phi Tuân cái gì.       

Không đợi người nọ nói xong, xa xa liền truyền đến tiếng vó ngựa cùng ánh lửa.

“Công Lương đại nhân, đã trễ thế này, như thế nào còn tuần tra đêm a?” Thường Khánh Võ mặc quan phục ngồi trên lưng ngựa khẩu khí ngang ngược nói.

“Không phải Thường đại nhân cũng chưa nghỉ ngơi?” Công Lương Phi Tuân khi miệt hỏi.

Trong Huyền Nhân, thủ hạ của Mộ Dung Vô Giản cùng Túc Đồ không hợp đã sớm không còn là bí mật. Những năm gần đây, khi cũng đối mặt, liền có tranh cãi không ngừng. Cũng may, nững năm gần đây Hoàng thượng vô tình áp chế lực lượng Túc Đồ, cũng vì thế Mộ Dung Định Trinh càng nghiêm khắc với Túc Đồ đội, không muốn bọ họ bị giao cho Thái tử quản thúc.

Thường Khánh Võ hôm nay điều tra bị khẩu khí kia ngăn chặn còn chưa tiêu hận, mắt thấy Công Lương Phi Tuân đứng ở ven đường thẩm vấn hai người, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội.

“Hai người này là…?”

Hai đội nhân mã giằng co phía trước, Thường Khánh Võ rút kiếm hướng Công Lương Phi Tuân hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện