Sau khi Diệp Ninh chạy ra khỏi tiệm cà phê, nhịn không được rùng mình một cái.
Sau cơn mưa trời lúc nào cũng đẹp hơn thường lệ, lúc này bên ngoài ánh nắng rực rỡ.
Nhưng trời đất tươi sáng như thế này mà cô lại cảm thấy rét run.
Cô chợt nhớ tới trước đây mình đã từng xem qua một bộ điện ảnh, <True Man’s Story>, từ nhỏ nam chính vẫn giống như mọi đứa bé khác, trưởng thành bình thường, trải qua kinh nghiệm vui buồn bình thường. Nhưng trên thực tế, tất cả xung quanh anh đều là giả. Cha mẹ anh, vợ con anh, thậm chí bạn bè anh thật ra đều là diễn viên trong phim ảnh, mọi người đều diễn trò với anh. Mỗi ngày đều có hơn cả ngàn máy quay phim hướng về phía anh, thế nhưng anh lại hoàn toàn không biết gì cả.
Hiện tại, Diệp Ninh cảm thấy mình chính là True Man kia.
Đột nhiên cô cảm thấy, cho dù là Tiểu Nhược, hay là chị Trần, thậm chí là người đại lý mấy năm trước, cũng đều là giả. Những người đó đã diễn với cô vở tuồng này hơn mấy năm rồi, mà Tổng đạo diễn sau lưng chính là Tiêu Nhạc.
Cô ngồi trong xe cầm tay lái, cổ họng như bị ai bóp nghẹn. Cô cảm thấy hít thở không thông.
Lúc này đây, đầu óc của cô lại minh mẫn khác thường. Dưới sự sợ hãi, người ta luôn có thể phát huy tiềm năng mà ngay chính người ta cũng không hề biết.
Cô bắt đầu hồi tưởng lại trong đầu từng màn mà lâu nay mình đã từng xem nhẹ.
Về cặp mắt kia.
Nhớ lại lúc học đại học, dưới lầu ký túc xá của cô, cũng có cặp mắt với ánh mắt như vậy, chỉ là cô không có lòng để ý. Trên đời này sẽ luôn có nhiều ánh mắt như vậy, thỉnh thoảng sẽ có một ánh mắt tương tự, cũng không có gì ghê gớm lắm.
Lúc đó, lúc nào cô cũng vội vội vàng vàng, cô muốn đi làm công ở tiệm nước giải khát kiếm thêm tiền. Cô muốn mình làm ra tiền để mua đồ ăn, quần áo và chi phí sách vở.
Cô vẫn như cũ, mặc quần dài áo dài, phủ kín mình chặt chẽ.
Chỉ là khi đó, Hoắc Thần dần dần đi vào cuộc sống của cô, một phong thư, một tin nhắn điện thoại, khiến cho trái tim đã từng được cô bao bọc chặt chẽ từ từ thả lỏng một chút.
Đến khi tốt nghiệp đại học, lúc cô thuận lợi giành được toàn bộ học bổng của một trường học tốt nhất ở Mỹ, cũng là lúc cô và Hoắc Thần xác định quan hệ.
Cô vẫn còn nhớ, cô và Hoắc Thần đứng trước ký túc xá cổ xưa có chừng năm mươi năm lịch sử. Tòa nhà gạch đỏ ẩn hiện trong đám hoa Nghênh Xuân* vừa mới ló nhụ. Trước kia cô vẫn cho rằng ‘Nghênh Xuân’ là một cái tên rất tầm thường, đến lúc đó mới biết được, lúc muôn vật còn chưa ngủ dậy đầu xuân thì màu vàng rực rỡ xinh đẹp kia lại tươi sáng động lòng người như vậy.
(*Tên tiếng Anh là Winter Jasmine<[1], tiếng Việt dịch là hoa nhài mùa đông, là hoa nhài với màu vàng của hoa mai các nàng ạ)
Giống như tâm tình lúc đó của cô.
Đương nhiên về sau cô đã hiểu ra, đồng thoại đều là gạt người. Đây không phải là hoa ‘Nghênh Xuân’, thật ra bụi hoa trồng dưới lầu ký túc xá chỉ là Liên Kiều[2].
Trong lúc cô và Hoắc Thần anh anh em em, chỉ chớp mắt, trong hoảng hốt, hình như cô lại nhìn thấy ánh mắt kia. Trong đám Liên Kiều vàng rực tươi đẹp, ánh mắt kia âm u lạnh lẽo, thậm chí còn mang theo ý căm ghét.
Cô nhìn sang chăm chú, nhưng chỉ thấy cành Liên Kiều đung đưa. Cô thật sự không nhìn thấy gì khác.
Sau khi đưa Hoắc Thần đi, cô đứng yên trước đám hoa Liên Kiều thật lâu, lại nhìn thấy tờ giấy như vừa mới bị xé nát trong thùng rác bên cạnh.
Rõ ràng phía trên giống như thư thông báo trúng tuyển, chỉ là bây giờ đã bị xé nát, không nhìn ra rồi.
Diệp Ninh còn nhớ, bạn cùng phòng của cô cũng nộp đơn nghiên cứu sinh, có một tờ thông báo trúng tuyển không khác cái này bao nhiêu.
Nghiên cứu sinh đại học T, không phải ai muốn cũng có thể làm được.
Đây là người nào, rõ ràng đã được trúng tuyển, kết quả lại tự tay xé nát.
Chỉ là lúc đó tương lai rộng mở, tình cảm của cô và Hoắc Thần cũng đang nồng nàn, cô không suy nghĩ nhiều về chuyện này.
Cô đã quên mất những chuyện xảy ra ở thành phố Thanh Nam, cũng như quên đi ánh mắt khiến cô vô cùng chán ghét.
Tâm tình của cô trở nên bình thản, tích cực, thậm chí cô còn bắt đầu thay đổi những bộ quần áo sáng sủa hơn, để mình giống như những thiếu nữ cùng tuổi.
Mặc dù vẫn là áo dài tay, quần dài.
Khi Diệp Ninh nghĩ tới khoảng thời gian này, cô lại thở dài.
Khi đó mình thật không dễ dàng.
Vượt trùng đại dương đi bán cầu Tây, nơi đó có cây phong hồng[3] đỏ rực hừng hực khí thế. Dường như cô xem mình như một cây nến liều mạng thiêu đốt, vừa đi làm kiếm tiền vừa kiên trì học hành. Cô còn phải nghĩ cách giúp đỡ bạn trai Hoắc Thần cũng đang xin vào trường học ở đây. Nhưng sau đó anh lại đi Mỹ, giữa hai người lại sinh ra chút mẫu thuẫn.
Vừa tới nước Mỹ, Hoắc Thần nhìn thấy nhiều người khác sống chung với nhau, anh liền muốn tiến thêm một bước, nhưng Diệp Ninh lại không muốn.
Sau đó Hoắc Thần cho rằng Diệp Ninh không thương anh.
Diệp Ninh không hề gì, cãi lại, thật sự trong phút chốc cô không thể tiếp nhận được.
Kết quả, cô phát hiện Hoắc Thần đã len lén mập mờ cùng một cô gái du học Trung Quốc khác từ lâu, đã đến mức độ liếc mắt đưa tình, thậm chí còn nói ra những lời không thể chịu được.
Đối với Diệp Ninh mà nói, sự kiện kia đã từng là nỗi thống khổ không thể nào tưởng tượng nổi. Đó là lần đầu tiên cô thử đón nhận một người, đi yêu một người, vậy mà kết quả cô nhận được chỉ là sự phản bội. Cũng bắt đầu từ đó, cô bắt đầu nhớ tới cái màn kia mười năm trước. Mười năm trước, mẹ của cô, trong lúc vô tình, lúc nào cũng đóng vai một nhân vật không thể ra ngoài ánh sáng.
Lúc cô phát hiện chuyện này, ầm ĩ một trận với Hoắc Thần xong, đau khổ chạy ra ngoài. Sau khi chạy ra ngoài, cô gặp được một người đàn ông. Lúc ấy chính là lần duy nhất cô khóc rống lên nghẹn ngào, người đó đã an ủi cô.
Mơ hồ nghĩ lại, lúc mình tìm về lý trí từ trong đau khổ, cô nhìn thấy ánh mắt người kia gần như nóng bỏng, tràn đầy khát vọng, không chút che giấu.
Anh ta đã dùng cặp mắt dường như muốn nuốt trửng giọng nói của mình, lên tiếng hỏi, có thể để lại phương thức liên lạc hay không? Về phần hình dạng người này ra sao, cô hoàn toàn nhớ không rõ. Trong mơ hồ, cô chỉ nhớ, đối phương cao lớn, mặt mũi tương đối sâu sắc, cho nên mới khiến cho người ta có loại cảm giác vừa bị áp bức vừa bị công kích. Sau khi nói xong câu đó, anh càng khiến cho người ta nhịn không được mà sinh lòng cảnh giác.
Còn có một điều khác nữa, trên tay người đó có một chiếc áo khoác.
Áo khoác…
Diệp Ninh đau đớn ôm lấy đầu, đột nhiên cô lại cảm giác có lẽ áo khoác kia cũng chính là đạo cụ đạo diễn.
Vừa lúc đó, điện thoại di động của cô reo vang. Cô giật mình, tim đập rộn lên, ngẩn người tại đó. Thật lâu sau đó cô mới phản ứng lại, lấy điện thoại di động tới nhìn, phát hiện người gọi là Kha Băng.
Kha Băng là một người bạn già quen biết nhiều năm, trước kia đã từng theo đuổi mình. Sau khi anh có bạn gái thì mình cũng đã sinh Nam Nam. Mấy năm nay Kha Băng ly hôn, sau khi hai người gặp nhau lần nữa, Kha Băng lại có ý muốn theo đuổi mình.
Thật ra Diệp Ninh không muốn kết hôn, cô cảm giác mình có đứa con trai như vậy là đủ rồi.
Chỉ là Kha Băng theo đuổi theo kiểu lửa nhỏ hầm lâu, chưa từng tỏ vẻ rõ ràng. Đây chính là lý do khiến cho Diệp Ninh muốn từ chối cũng không thể nào ra tay. Huống chi mấy năm trước, trong lúc cô gặp rủi ro, Kha Băng đã từng giúp đỡ cho mình. Diệp Ninh nhớ tới ân tình này, cho nên không đành lòng khiến cho Kha Băng khó chịu.
Kha Băng là quản lý câu lạc bộ sân Golf, thu nhập không tệ. Mặc dù đã ly hôn một lần, nhưng được cái may mắn gọn sạch, không có con cái với vợ trước, cộng thêm vóc người không tệ, cũng xem như là Kim Cương Vương Lão Ngũ* (*Đàn ông đọc thân giàu có).
Sau khi điện thoại tiếp thông, bên kia truyền tới giọng nói ấm áp khoan dung của Kha Băng: “Diệp Ninh, làm gì mà cả buổi không nghe điện thoại?”
Đột nhiên Diệp Ninh nghĩ tới, Kha Băng có phải là một trong những diễn viên quần chúng hay không?
Cô cười nhẹ: “Vừa rồi đang làm chút đồ ăn, tiếng máy hút khói lớn quá, không nghe thấy.”
“Làm món gì?”
Diệp Ninh thuận miệng bịa ra một món ăn: “Nồi hương chua cay (4).”
Kha Băng có chút kinh ngạc, bởi vì anh biết rõ, bởi vì Nam Nam bị dị ứng từ lúc còn nhỏ, cho nên rất ít khi Diệp Ninh làm món ăn có mùi vị cay, tại sao hôm nay lại làm nồi hương chua cay?
Diệp Ninh vừa nói xong thì đã cảm thấy có gì không đúng. Thật sự vừa rồi cô rét run, não co rút, cho nên miệng nói bừa tên một món ăn hoàn toàn không thích hợp.
Chỉ là cô bổ sung rất nhanh sau đó: “Ngày hôm qua Nam Nam nhắc tới món ăn của bạn nhỏ khác, thằng bé thèm ăn. Em sẽ làm một nồi hương chua cay không cay, dù sao cũng để cho nó đỡ thèm!”
Kha Băng bật cười bên kia đầu dây, âm thanh hùng hậu dồn dập.
Anh hơn ba mươi tuổi, sự nghiệp thành công, thu nhập không ít, phòng ốc nằm trong khu vực giàu có được xem là hoàng kim ở thành phố B, xe cộ cũng không phải loại rẻ tiền, đang trong thời kỳ quyến rũ nhất của người đàn ông.
Anh cười nói ở bên kia, hỏi: “Hôm nay sân golf của tụi anh ngưng làm việc để tu sửa, vừa đúng lúc anh rảnh rỗi, em không ngại mời anh ăn một bữa món nồi hương chua cay không cay chứ?”
Nhất thời Diệp Ninh có loại cảm giác bị người khác vạch trần tại chỗ.
Cô ho khan: “Anh muốn dùng cơm với mấy đứa bé sao?”
Kha Băng ngạc nhiên: “Đây là có ý gì?”
Diệp Ninh hiểu biết, nếu muốn giấu giếm một lời nói dối, nhất định phải dùng nhiều lời nói dối hơn để che giấu, vì vậy cô mặt không đỏ, tim không loạn, tiếp tục nói láo: “Tối nay mời tiệc liên hoan với mấy bạn nhỏ trong nhà trẻ, có lẽ bố mẹ của mấy bé cũng tới luôn, cho nên em mới cần phải chuẩn bị sớm một chút.”
Giọng nói của Kha Băng nghe được có chút mất mát, chỉ là anh vẫn nói thêm: “Vậy anh cũng có thể đi mà, một mình em có bận rộn lắm không?”
Diệp Ninh vừa nghe được những lời này thì trầm lặng hẳn đi.
Cô là mẹ đơn độc, hàng xóm chung quanh và bố mẹ của các bạn nhỏ trong trường đều biết. Nếu cô chiêu đãi khách ở nhà, có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi xuất hiện, hơn nữa còn giúp cô lo liệu hết tất cả mọi việc, như vậy không cần nói cũng biết rõ ý nghĩa của chuyện này là gì.
Có thể nhìn thấy rõ ràng, những lời này của Kha Băng là đang lên tiếng thăm dò.
Sau cơn mưa trời lúc nào cũng đẹp hơn thường lệ, lúc này bên ngoài ánh nắng rực rỡ.
Nhưng trời đất tươi sáng như thế này mà cô lại cảm thấy rét run.
Cô chợt nhớ tới trước đây mình đã từng xem qua một bộ điện ảnh, <True Man’s Story>, từ nhỏ nam chính vẫn giống như mọi đứa bé khác, trưởng thành bình thường, trải qua kinh nghiệm vui buồn bình thường. Nhưng trên thực tế, tất cả xung quanh anh đều là giả. Cha mẹ anh, vợ con anh, thậm chí bạn bè anh thật ra đều là diễn viên trong phim ảnh, mọi người đều diễn trò với anh. Mỗi ngày đều có hơn cả ngàn máy quay phim hướng về phía anh, thế nhưng anh lại hoàn toàn không biết gì cả.
Hiện tại, Diệp Ninh cảm thấy mình chính là True Man kia.
Đột nhiên cô cảm thấy, cho dù là Tiểu Nhược, hay là chị Trần, thậm chí là người đại lý mấy năm trước, cũng đều là giả. Những người đó đã diễn với cô vở tuồng này hơn mấy năm rồi, mà Tổng đạo diễn sau lưng chính là Tiêu Nhạc.
Cô ngồi trong xe cầm tay lái, cổ họng như bị ai bóp nghẹn. Cô cảm thấy hít thở không thông.
Lúc này đây, đầu óc của cô lại minh mẫn khác thường. Dưới sự sợ hãi, người ta luôn có thể phát huy tiềm năng mà ngay chính người ta cũng không hề biết.
Cô bắt đầu hồi tưởng lại trong đầu từng màn mà lâu nay mình đã từng xem nhẹ.
Về cặp mắt kia.
Nhớ lại lúc học đại học, dưới lầu ký túc xá của cô, cũng có cặp mắt với ánh mắt như vậy, chỉ là cô không có lòng để ý. Trên đời này sẽ luôn có nhiều ánh mắt như vậy, thỉnh thoảng sẽ có một ánh mắt tương tự, cũng không có gì ghê gớm lắm.
Lúc đó, lúc nào cô cũng vội vội vàng vàng, cô muốn đi làm công ở tiệm nước giải khát kiếm thêm tiền. Cô muốn mình làm ra tiền để mua đồ ăn, quần áo và chi phí sách vở.
Cô vẫn như cũ, mặc quần dài áo dài, phủ kín mình chặt chẽ.
Chỉ là khi đó, Hoắc Thần dần dần đi vào cuộc sống của cô, một phong thư, một tin nhắn điện thoại, khiến cho trái tim đã từng được cô bao bọc chặt chẽ từ từ thả lỏng một chút.
Đến khi tốt nghiệp đại học, lúc cô thuận lợi giành được toàn bộ học bổng của một trường học tốt nhất ở Mỹ, cũng là lúc cô và Hoắc Thần xác định quan hệ.
Cô vẫn còn nhớ, cô và Hoắc Thần đứng trước ký túc xá cổ xưa có chừng năm mươi năm lịch sử. Tòa nhà gạch đỏ ẩn hiện trong đám hoa Nghênh Xuân* vừa mới ló nhụ. Trước kia cô vẫn cho rằng ‘Nghênh Xuân’ là một cái tên rất tầm thường, đến lúc đó mới biết được, lúc muôn vật còn chưa ngủ dậy đầu xuân thì màu vàng rực rỡ xinh đẹp kia lại tươi sáng động lòng người như vậy.
(*Tên tiếng Anh là Winter Jasmine<[1], tiếng Việt dịch là hoa nhài mùa đông, là hoa nhài với màu vàng của hoa mai các nàng ạ)
Giống như tâm tình lúc đó của cô.
Đương nhiên về sau cô đã hiểu ra, đồng thoại đều là gạt người. Đây không phải là hoa ‘Nghênh Xuân’, thật ra bụi hoa trồng dưới lầu ký túc xá chỉ là Liên Kiều[2].
Trong lúc cô và Hoắc Thần anh anh em em, chỉ chớp mắt, trong hoảng hốt, hình như cô lại nhìn thấy ánh mắt kia. Trong đám Liên Kiều vàng rực tươi đẹp, ánh mắt kia âm u lạnh lẽo, thậm chí còn mang theo ý căm ghét.
Cô nhìn sang chăm chú, nhưng chỉ thấy cành Liên Kiều đung đưa. Cô thật sự không nhìn thấy gì khác.
Sau khi đưa Hoắc Thần đi, cô đứng yên trước đám hoa Liên Kiều thật lâu, lại nhìn thấy tờ giấy như vừa mới bị xé nát trong thùng rác bên cạnh.
Rõ ràng phía trên giống như thư thông báo trúng tuyển, chỉ là bây giờ đã bị xé nát, không nhìn ra rồi.
Diệp Ninh còn nhớ, bạn cùng phòng của cô cũng nộp đơn nghiên cứu sinh, có một tờ thông báo trúng tuyển không khác cái này bao nhiêu.
Nghiên cứu sinh đại học T, không phải ai muốn cũng có thể làm được.
Đây là người nào, rõ ràng đã được trúng tuyển, kết quả lại tự tay xé nát.
Chỉ là lúc đó tương lai rộng mở, tình cảm của cô và Hoắc Thần cũng đang nồng nàn, cô không suy nghĩ nhiều về chuyện này.
Cô đã quên mất những chuyện xảy ra ở thành phố Thanh Nam, cũng như quên đi ánh mắt khiến cô vô cùng chán ghét.
Tâm tình của cô trở nên bình thản, tích cực, thậm chí cô còn bắt đầu thay đổi những bộ quần áo sáng sủa hơn, để mình giống như những thiếu nữ cùng tuổi.
Mặc dù vẫn là áo dài tay, quần dài.
Khi Diệp Ninh nghĩ tới khoảng thời gian này, cô lại thở dài.
Khi đó mình thật không dễ dàng.
Vượt trùng đại dương đi bán cầu Tây, nơi đó có cây phong hồng[3] đỏ rực hừng hực khí thế. Dường như cô xem mình như một cây nến liều mạng thiêu đốt, vừa đi làm kiếm tiền vừa kiên trì học hành. Cô còn phải nghĩ cách giúp đỡ bạn trai Hoắc Thần cũng đang xin vào trường học ở đây. Nhưng sau đó anh lại đi Mỹ, giữa hai người lại sinh ra chút mẫu thuẫn.
Vừa tới nước Mỹ, Hoắc Thần nhìn thấy nhiều người khác sống chung với nhau, anh liền muốn tiến thêm một bước, nhưng Diệp Ninh lại không muốn.
Sau đó Hoắc Thần cho rằng Diệp Ninh không thương anh.
Diệp Ninh không hề gì, cãi lại, thật sự trong phút chốc cô không thể tiếp nhận được.
Kết quả, cô phát hiện Hoắc Thần đã len lén mập mờ cùng một cô gái du học Trung Quốc khác từ lâu, đã đến mức độ liếc mắt đưa tình, thậm chí còn nói ra những lời không thể chịu được.
Đối với Diệp Ninh mà nói, sự kiện kia đã từng là nỗi thống khổ không thể nào tưởng tượng nổi. Đó là lần đầu tiên cô thử đón nhận một người, đi yêu một người, vậy mà kết quả cô nhận được chỉ là sự phản bội. Cũng bắt đầu từ đó, cô bắt đầu nhớ tới cái màn kia mười năm trước. Mười năm trước, mẹ của cô, trong lúc vô tình, lúc nào cũng đóng vai một nhân vật không thể ra ngoài ánh sáng.
Lúc cô phát hiện chuyện này, ầm ĩ một trận với Hoắc Thần xong, đau khổ chạy ra ngoài. Sau khi chạy ra ngoài, cô gặp được một người đàn ông. Lúc ấy chính là lần duy nhất cô khóc rống lên nghẹn ngào, người đó đã an ủi cô.
Mơ hồ nghĩ lại, lúc mình tìm về lý trí từ trong đau khổ, cô nhìn thấy ánh mắt người kia gần như nóng bỏng, tràn đầy khát vọng, không chút che giấu.
Anh ta đã dùng cặp mắt dường như muốn nuốt trửng giọng nói của mình, lên tiếng hỏi, có thể để lại phương thức liên lạc hay không? Về phần hình dạng người này ra sao, cô hoàn toàn nhớ không rõ. Trong mơ hồ, cô chỉ nhớ, đối phương cao lớn, mặt mũi tương đối sâu sắc, cho nên mới khiến cho người ta có loại cảm giác vừa bị áp bức vừa bị công kích. Sau khi nói xong câu đó, anh càng khiến cho người ta nhịn không được mà sinh lòng cảnh giác.
Còn có một điều khác nữa, trên tay người đó có một chiếc áo khoác.
Áo khoác…
Diệp Ninh đau đớn ôm lấy đầu, đột nhiên cô lại cảm giác có lẽ áo khoác kia cũng chính là đạo cụ đạo diễn.
Vừa lúc đó, điện thoại di động của cô reo vang. Cô giật mình, tim đập rộn lên, ngẩn người tại đó. Thật lâu sau đó cô mới phản ứng lại, lấy điện thoại di động tới nhìn, phát hiện người gọi là Kha Băng.
Kha Băng là một người bạn già quen biết nhiều năm, trước kia đã từng theo đuổi mình. Sau khi anh có bạn gái thì mình cũng đã sinh Nam Nam. Mấy năm nay Kha Băng ly hôn, sau khi hai người gặp nhau lần nữa, Kha Băng lại có ý muốn theo đuổi mình.
Thật ra Diệp Ninh không muốn kết hôn, cô cảm giác mình có đứa con trai như vậy là đủ rồi.
Chỉ là Kha Băng theo đuổi theo kiểu lửa nhỏ hầm lâu, chưa từng tỏ vẻ rõ ràng. Đây chính là lý do khiến cho Diệp Ninh muốn từ chối cũng không thể nào ra tay. Huống chi mấy năm trước, trong lúc cô gặp rủi ro, Kha Băng đã từng giúp đỡ cho mình. Diệp Ninh nhớ tới ân tình này, cho nên không đành lòng khiến cho Kha Băng khó chịu.
Kha Băng là quản lý câu lạc bộ sân Golf, thu nhập không tệ. Mặc dù đã ly hôn một lần, nhưng được cái may mắn gọn sạch, không có con cái với vợ trước, cộng thêm vóc người không tệ, cũng xem như là Kim Cương Vương Lão Ngũ* (*Đàn ông đọc thân giàu có).
Sau khi điện thoại tiếp thông, bên kia truyền tới giọng nói ấm áp khoan dung của Kha Băng: “Diệp Ninh, làm gì mà cả buổi không nghe điện thoại?”
Đột nhiên Diệp Ninh nghĩ tới, Kha Băng có phải là một trong những diễn viên quần chúng hay không?
Cô cười nhẹ: “Vừa rồi đang làm chút đồ ăn, tiếng máy hút khói lớn quá, không nghe thấy.”
“Làm món gì?”
Diệp Ninh thuận miệng bịa ra một món ăn: “Nồi hương chua cay (4).”
Kha Băng có chút kinh ngạc, bởi vì anh biết rõ, bởi vì Nam Nam bị dị ứng từ lúc còn nhỏ, cho nên rất ít khi Diệp Ninh làm món ăn có mùi vị cay, tại sao hôm nay lại làm nồi hương chua cay?
Diệp Ninh vừa nói xong thì đã cảm thấy có gì không đúng. Thật sự vừa rồi cô rét run, não co rút, cho nên miệng nói bừa tên một món ăn hoàn toàn không thích hợp.
Chỉ là cô bổ sung rất nhanh sau đó: “Ngày hôm qua Nam Nam nhắc tới món ăn của bạn nhỏ khác, thằng bé thèm ăn. Em sẽ làm một nồi hương chua cay không cay, dù sao cũng để cho nó đỡ thèm!”
Kha Băng bật cười bên kia đầu dây, âm thanh hùng hậu dồn dập.
Anh hơn ba mươi tuổi, sự nghiệp thành công, thu nhập không ít, phòng ốc nằm trong khu vực giàu có được xem là hoàng kim ở thành phố B, xe cộ cũng không phải loại rẻ tiền, đang trong thời kỳ quyến rũ nhất của người đàn ông.
Anh cười nói ở bên kia, hỏi: “Hôm nay sân golf của tụi anh ngưng làm việc để tu sửa, vừa đúng lúc anh rảnh rỗi, em không ngại mời anh ăn một bữa món nồi hương chua cay không cay chứ?”
Nhất thời Diệp Ninh có loại cảm giác bị người khác vạch trần tại chỗ.
Cô ho khan: “Anh muốn dùng cơm với mấy đứa bé sao?”
Kha Băng ngạc nhiên: “Đây là có ý gì?”
Diệp Ninh hiểu biết, nếu muốn giấu giếm một lời nói dối, nhất định phải dùng nhiều lời nói dối hơn để che giấu, vì vậy cô mặt không đỏ, tim không loạn, tiếp tục nói láo: “Tối nay mời tiệc liên hoan với mấy bạn nhỏ trong nhà trẻ, có lẽ bố mẹ của mấy bé cũng tới luôn, cho nên em mới cần phải chuẩn bị sớm một chút.”
Giọng nói của Kha Băng nghe được có chút mất mát, chỉ là anh vẫn nói thêm: “Vậy anh cũng có thể đi mà, một mình em có bận rộn lắm không?”
Diệp Ninh vừa nghe được những lời này thì trầm lặng hẳn đi.
Cô là mẹ đơn độc, hàng xóm chung quanh và bố mẹ của các bạn nhỏ trong trường đều biết. Nếu cô chiêu đãi khách ở nhà, có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi xuất hiện, hơn nữa còn giúp cô lo liệu hết tất cả mọi việc, như vậy không cần nói cũng biết rõ ý nghĩa của chuyện này là gì.
Có thể nhìn thấy rõ ràng, những lời này của Kha Băng là đang lên tiếng thăm dò.
Danh sách chương