Sau khi Tiêu Nhạc kết hôn, anh trở thành nô lệ của vợ.
Anh cũng không hẳn là một thê nô đủ tiêu chuẩn, bởi vì anh là một người đàn ông ghen tị.
Ví dụ như hôm nay, bạn trung học và vợ anh đang nói chuyện điện thoại, vui vẻ trò chuyện nửa tiếng đồng hồ. Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Tiêu Nhạc rất khó coi.
Diệp Ninh cũng không để ý đến anh, bảo vú em mang cô công chúa nhỏ nhà mình tới, vừa ôm vừa trêu chọc lại vừa hôn hít thật lâu.
Bé con nhà cô mới được 6 tháng tuổi, vừa mới qua khỏi thời kỳ sơ sinh không biết gì, hiện tại có thể ngồi trên đệm bò sát cầm gặm mấy món đồ chơi, gặm đến mức nước miếng chảy thòng thòng trên đất. Tóc của cô bé còn quăn hơn cả Nam Nam, da thịt mượt mà mập mạp trắng trẻo như sữa tươi. Phía trên là cặp mắt to đen nháy, miệng hồng pi-pô, phối hợp mới một đầu tóc ngắn đen đen uốn cong, không khác gì với búp bê trong tranh vẽ.
Nam Nam rất thích cô em gái này, lúc nào cũng muốn đòi ôm em. Kể từ này có em gái, dường như cậu bé mất đi hứng thú tới trường học, chỉ thích về nhà chơi.
Tiêu Nhạc cũng hết cách, dưới yêu cầu của Diệp Ninh, không thể làm gì khác hơn là hủy bỏ chương trình nội trú, mối ngày lấy thẻ ra vào đưa đón cậu bé đi học.
Cuộc sống hạnh phúc, mỹ mãn, suông sẻ như thế này khiến cho Diệp Ninh cảm giác cuộc sống này tràn đầy hương vị.
Lúc này, vú em cầm yếm dãi tới, Diệp Ninh nằm trên đệm bò sát trêu chọc em bé. Vừa trêu chọc, cô vừa nghĩ tới cuộc đối thoại vừa rồi với bạn học.
Bạn học nói rất rõ ràng, Hoắc Thần đang định về nước, trường đại học K ở thành phố S trong nước đột nhiên gởi thư mời, long trọng mời anh ta về nước, cũng như hứa hẹn phòng óc, tên chức vụ, chi phí nghiên cứu và đủ loại tiền trợ cấp gia đinh. Ưu đãi quá vượt bậc khiến người nào cũng thèm muốn.
Sau khi Hoắc Thần trở về nước, không bao lâu đã gặp phải sự kiện ẩu đả với Andy, không thể làm gì khác hơn là xin nghỉ bệnh, hồi hương thăm người thân. Ai ngờ sau đó lại bị Tiêu Nhạc đánh, chuyện này truyền tới tai trường đại học K. Hiệu trưởng trường K mở ra mấy lần hội nghị bàn thảo chuyện này, cho rằng hành động của vị giáo sư rùa biển* này không được thỏa đáng, làm trái với đạo đức giáo sư, sẽ ảnh hưởng xấu đến phong cách của đại học K. Bởi vì vậy, cuối cùng cũng quyết định, thu hồi tất cả những gì đã hứa hẹn, cũng như mời Hoắc Thần tìm một công việc khác.
*Rùa biển tiếng Hán Việt là Hải Quy, theo nghĩa bóng chính là ở hải ngoại về nước.
Căn cứ vào cách nói chuyện của bạn học, về sau Hoắc Thần bắt đầu cảm thấy chuyện này của mình có chút vấn đề.
Nếu là lúc trước, chắc chắn Diệp Ninh sẽ không suy nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ, cô cố gắng nhớ lại, nhớ tới lúc trước bàn về chuyện đi học của Nam Nam, hình như Tiêu Nhạc có từng nói qua, anh có quen biết một hiệu trưởng đại học, còn là quen biết khi học bồi dưỡng ở nước Mỹ.
Chuyện này dẫn dắt suy nghĩ của Diệp Ninh. Cô nhớ tới nội dung trên bản ‘Chương trình Apollo’ gì đó.
Hoắc Thần về nước, Hoắc Thần về nước…
Cô đang suy nghĩ thì Tiêu Nhạc lại gần.
“Manh Manh ngoan, cục cưng ôm.” Kể từ khi có con gái, tình thương của cha trong Tiêu Nhạc bộc phát, thật hận không thể mang hết tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời này dâng cho con gái.
Lúc con gái chào đời, Tiêu Nhạc còn cố ý xin ‘nghỉ đẻ’, nghỉ được một tháng trời.
Một tổng giám đốc có công ty lên chợ, giới tính nam, nghỉ ‘đẻ’ một tháng, chuyện này trở thành tiết mục truyện hài trên internet.
Hiện giờ, Tiêu Nhạc thuần thục ôm Manh Manh mềm nhũn dễ thương trên tay, cũng không nhìn Diệp Ninh, chỉ đứng đó ôm Manh Manh lắc lư đi vòng vòng, còn để Manh Manh đá đá chiếc đàn piano anh mới mua. Hai cánh tay khỏe mạnh của anh đỡ dưới nách Manh Manh, vì vậy cơ thể nhỏ bé mập mạp của Manh Manh giẫy giụa khoái trá, hai chân giẫm lên đàn piano, tạo ra âm thanh khoan khoái dễ nghe.
Trong lòng Diệp Ninh suy đoán phát hiện vừa rồi, lặng lẽ nhìn hai cha con, rồi tự mình lấy máy chụp hình ở bên cạnh ra chụp.
Chụp một hồi, bên kia Manh Manh bắt đầu ngáp. Sau khi con bú sữa xong, Tiêu Nhạc tự mình cho con gái ợ, sau đó mới để cho vú em mang con gái vào ngủ.
Trong phòng chỉ còn lại Diệp Ninh và Tiêu Nhạc.
Rốt cuộc Tiêu Nhạc cũng ưỡn ngực nghiêm mặt đi qua: “Mới vừa rồi nói chuyện điện thoại gì vậy?”
Diệp Ninh nhướn mắt liếc anh một cái: “Anh nghĩ là chuyện gì?”
Tiêu Nhạc do dự, cuối cùng cũng lên tiếng: “Vậy vừa rồi em đang suy nghĩ chuyện gì?”
Diệp Ninh hừ một tiếng trong cổ, từ từ nói: “Hoắc Thần.”
Tiêu Nhac nghe như vậy, lập tức mím môi không nói.
Diệp Ninh vừa tức giận lại vừa không biết nói sao.
Ghét nhất anh làm mặt với mình, hừ! Nhưng bây giờ đương nhiên Diệp Ninh đã có cách chế trụ người đàn ông này.
Vì vậy cô giống như dũng sĩ đấu bò rút ra tấm vải đỏ, từ từ móc ra một trang giấy.
Đây chỉ là một tờ giấy A4 bình thường mà thôi, nhưng đã được cô bọc nhựa cứng.
Trên tấm giấy A4 đó, là bản sơ đồ fishbone mà người kia đã tự vẽ.
Quả nhiên, sau khi Tiêu Nhạc nhìn thấy tờ giấy kia thì sắc mặt lập tức thay đổi, khí thế tan biến, dáng vẻ cũng dẹp qua một bên.
Anh vội vàng đi tới, ôm lấy eo Diệp Ninh, ăn nói khép nép dụ dỗ cô: “Ninh Ninh, đừng nóng giận. Chuyện của Hoắc Thần, đều không đáng nhắc tới. Chúng ta không thể vì anh ta mà ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng!”
Diệp Ninh liếc anh, cười cười nói: “Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị!”
Tiêu Nhạc hết cách, cụp mắt xuống, thẳng thắn nói: “Phải, là anh, anh cố ý chính đốn anh ta.”
Nói trắng ra chính là thông qua quan hệ, nhờ hiệu trưởng nào đó gởi thư mời mang anh ta trở về. Một mặt cho anh ta một bài học kinh nghiệp về sự nghiệp, mặt khác dụ ra bộ mặt quá quắt của anh ta để anh ta hoàn toàn biến khỏi trong lòng Diệp Ninh. Cuối cùng, phải đánh cho anh ta một trận để giải tỏa tâm ý bị nghẹn mấy năm trước.
Diệp Ninh cười lạnh ha hả: “Quả thật là một kế hoạch hoàn mỹ! Anh nhất định phải tốn hết bao nhiêu tâm tư ha!”
Rốt cuộc là anh đã kéo biết bao nhiêu người vào vở tuồng được đạo diễn một cách hoàn hảo này! Ngoại trừ anh ra, ảnh đế Oscar còn có thể rơi vào tay ai đây!
Đầu Tiêu Nhạc cúi thấp hơn nữa, kì kè ôm lấy eo cô: “Ninh Ninh, em vẫn chưa tha thứ cho anh sao…”
Diệp Ninh tiếp tục nói: “Tiếp tục khai báo!”
Bộ dạng Tiêu Nhạc đã thấp, không thể nào thấp hơn được nữa: “Thật sự khai báo hết rồi.”
Diệp Ninh gần như muốn vươn tay ra bóp cổ anh: “Hừ, chương trình Apollo là tờ giấy trong tay em, vậy còn kế hoạch Athena đâu? Nói!”
Tiêu Nhạc bất đắc dĩ: “Chuyện này không liên quan đến chúng ta, là chuyện của người khác.”
Diệp Ninh nhìn chằm chằm anh thật lâu, cuối cùng cũng chịu thôi. Không hiểu tại sao trong đầu của cô lại hiện ra hình ảnh của Nguyên Huân mà cô đã từng gặp qua ngày hôm đó.
“Có liên quan tới Nguyên Huân?” Là trực giác không thể lý giải, trực giác của đàn bà.
Tiêu Nhạc cười khổ một tiếng: “Anh không thể nói phải, cũng không thể nói là không phải.”
Chuyện của người khác mà, anh không thể nói lung tung ở đây.
Diệp Ninh nhíu mày nhìn vẻ mặt kia của anh, thầm nghĩ quả nhiên trong này có chuyên gì mờ ám, lập tức nghiến răng: “Xem ra anh vẫn còn có chút thành thật.”
Nói xong, cô vươn tay ra, nhéo lên cánh tay của anh.
Có vài người, chính là cần được trừng trị
Cô bị gạt một trận như vậy, chính là muốn từ từ đòi nợ cả đời.
♫ HOÀN ♫
Anh cũng không hẳn là một thê nô đủ tiêu chuẩn, bởi vì anh là một người đàn ông ghen tị.
Ví dụ như hôm nay, bạn trung học và vợ anh đang nói chuyện điện thoại, vui vẻ trò chuyện nửa tiếng đồng hồ. Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Tiêu Nhạc rất khó coi.
Diệp Ninh cũng không để ý đến anh, bảo vú em mang cô công chúa nhỏ nhà mình tới, vừa ôm vừa trêu chọc lại vừa hôn hít thật lâu.
Bé con nhà cô mới được 6 tháng tuổi, vừa mới qua khỏi thời kỳ sơ sinh không biết gì, hiện tại có thể ngồi trên đệm bò sát cầm gặm mấy món đồ chơi, gặm đến mức nước miếng chảy thòng thòng trên đất. Tóc của cô bé còn quăn hơn cả Nam Nam, da thịt mượt mà mập mạp trắng trẻo như sữa tươi. Phía trên là cặp mắt to đen nháy, miệng hồng pi-pô, phối hợp mới một đầu tóc ngắn đen đen uốn cong, không khác gì với búp bê trong tranh vẽ.
Nam Nam rất thích cô em gái này, lúc nào cũng muốn đòi ôm em. Kể từ này có em gái, dường như cậu bé mất đi hứng thú tới trường học, chỉ thích về nhà chơi.
Tiêu Nhạc cũng hết cách, dưới yêu cầu của Diệp Ninh, không thể làm gì khác hơn là hủy bỏ chương trình nội trú, mối ngày lấy thẻ ra vào đưa đón cậu bé đi học.
Cuộc sống hạnh phúc, mỹ mãn, suông sẻ như thế này khiến cho Diệp Ninh cảm giác cuộc sống này tràn đầy hương vị.
Lúc này, vú em cầm yếm dãi tới, Diệp Ninh nằm trên đệm bò sát trêu chọc em bé. Vừa trêu chọc, cô vừa nghĩ tới cuộc đối thoại vừa rồi với bạn học.
Bạn học nói rất rõ ràng, Hoắc Thần đang định về nước, trường đại học K ở thành phố S trong nước đột nhiên gởi thư mời, long trọng mời anh ta về nước, cũng như hứa hẹn phòng óc, tên chức vụ, chi phí nghiên cứu và đủ loại tiền trợ cấp gia đinh. Ưu đãi quá vượt bậc khiến người nào cũng thèm muốn.
Sau khi Hoắc Thần trở về nước, không bao lâu đã gặp phải sự kiện ẩu đả với Andy, không thể làm gì khác hơn là xin nghỉ bệnh, hồi hương thăm người thân. Ai ngờ sau đó lại bị Tiêu Nhạc đánh, chuyện này truyền tới tai trường đại học K. Hiệu trưởng trường K mở ra mấy lần hội nghị bàn thảo chuyện này, cho rằng hành động của vị giáo sư rùa biển* này không được thỏa đáng, làm trái với đạo đức giáo sư, sẽ ảnh hưởng xấu đến phong cách của đại học K. Bởi vì vậy, cuối cùng cũng quyết định, thu hồi tất cả những gì đã hứa hẹn, cũng như mời Hoắc Thần tìm một công việc khác.
*Rùa biển tiếng Hán Việt là Hải Quy, theo nghĩa bóng chính là ở hải ngoại về nước.
Căn cứ vào cách nói chuyện của bạn học, về sau Hoắc Thần bắt đầu cảm thấy chuyện này của mình có chút vấn đề.
Nếu là lúc trước, chắc chắn Diệp Ninh sẽ không suy nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ, cô cố gắng nhớ lại, nhớ tới lúc trước bàn về chuyện đi học của Nam Nam, hình như Tiêu Nhạc có từng nói qua, anh có quen biết một hiệu trưởng đại học, còn là quen biết khi học bồi dưỡng ở nước Mỹ.
Chuyện này dẫn dắt suy nghĩ của Diệp Ninh. Cô nhớ tới nội dung trên bản ‘Chương trình Apollo’ gì đó.
Hoắc Thần về nước, Hoắc Thần về nước…
Cô đang suy nghĩ thì Tiêu Nhạc lại gần.
“Manh Manh ngoan, cục cưng ôm.” Kể từ khi có con gái, tình thương của cha trong Tiêu Nhạc bộc phát, thật hận không thể mang hết tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời này dâng cho con gái.
Lúc con gái chào đời, Tiêu Nhạc còn cố ý xin ‘nghỉ đẻ’, nghỉ được một tháng trời.
Một tổng giám đốc có công ty lên chợ, giới tính nam, nghỉ ‘đẻ’ một tháng, chuyện này trở thành tiết mục truyện hài trên internet.
Hiện giờ, Tiêu Nhạc thuần thục ôm Manh Manh mềm nhũn dễ thương trên tay, cũng không nhìn Diệp Ninh, chỉ đứng đó ôm Manh Manh lắc lư đi vòng vòng, còn để Manh Manh đá đá chiếc đàn piano anh mới mua. Hai cánh tay khỏe mạnh của anh đỡ dưới nách Manh Manh, vì vậy cơ thể nhỏ bé mập mạp của Manh Manh giẫy giụa khoái trá, hai chân giẫm lên đàn piano, tạo ra âm thanh khoan khoái dễ nghe.
Trong lòng Diệp Ninh suy đoán phát hiện vừa rồi, lặng lẽ nhìn hai cha con, rồi tự mình lấy máy chụp hình ở bên cạnh ra chụp.
Chụp một hồi, bên kia Manh Manh bắt đầu ngáp. Sau khi con bú sữa xong, Tiêu Nhạc tự mình cho con gái ợ, sau đó mới để cho vú em mang con gái vào ngủ.
Trong phòng chỉ còn lại Diệp Ninh và Tiêu Nhạc.
Rốt cuộc Tiêu Nhạc cũng ưỡn ngực nghiêm mặt đi qua: “Mới vừa rồi nói chuyện điện thoại gì vậy?”
Diệp Ninh nhướn mắt liếc anh một cái: “Anh nghĩ là chuyện gì?”
Tiêu Nhạc do dự, cuối cùng cũng lên tiếng: “Vậy vừa rồi em đang suy nghĩ chuyện gì?”
Diệp Ninh hừ một tiếng trong cổ, từ từ nói: “Hoắc Thần.”
Tiêu Nhac nghe như vậy, lập tức mím môi không nói.
Diệp Ninh vừa tức giận lại vừa không biết nói sao.
Ghét nhất anh làm mặt với mình, hừ! Nhưng bây giờ đương nhiên Diệp Ninh đã có cách chế trụ người đàn ông này.
Vì vậy cô giống như dũng sĩ đấu bò rút ra tấm vải đỏ, từ từ móc ra một trang giấy.
Đây chỉ là một tờ giấy A4 bình thường mà thôi, nhưng đã được cô bọc nhựa cứng.
Trên tấm giấy A4 đó, là bản sơ đồ fishbone mà người kia đã tự vẽ.
Quả nhiên, sau khi Tiêu Nhạc nhìn thấy tờ giấy kia thì sắc mặt lập tức thay đổi, khí thế tan biến, dáng vẻ cũng dẹp qua một bên.
Anh vội vàng đi tới, ôm lấy eo Diệp Ninh, ăn nói khép nép dụ dỗ cô: “Ninh Ninh, đừng nóng giận. Chuyện của Hoắc Thần, đều không đáng nhắc tới. Chúng ta không thể vì anh ta mà ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng!”
Diệp Ninh liếc anh, cười cười nói: “Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị!”
Tiêu Nhạc hết cách, cụp mắt xuống, thẳng thắn nói: “Phải, là anh, anh cố ý chính đốn anh ta.”
Nói trắng ra chính là thông qua quan hệ, nhờ hiệu trưởng nào đó gởi thư mời mang anh ta trở về. Một mặt cho anh ta một bài học kinh nghiệp về sự nghiệp, mặt khác dụ ra bộ mặt quá quắt của anh ta để anh ta hoàn toàn biến khỏi trong lòng Diệp Ninh. Cuối cùng, phải đánh cho anh ta một trận để giải tỏa tâm ý bị nghẹn mấy năm trước.
Diệp Ninh cười lạnh ha hả: “Quả thật là một kế hoạch hoàn mỹ! Anh nhất định phải tốn hết bao nhiêu tâm tư ha!”
Rốt cuộc là anh đã kéo biết bao nhiêu người vào vở tuồng được đạo diễn một cách hoàn hảo này! Ngoại trừ anh ra, ảnh đế Oscar còn có thể rơi vào tay ai đây!
Đầu Tiêu Nhạc cúi thấp hơn nữa, kì kè ôm lấy eo cô: “Ninh Ninh, em vẫn chưa tha thứ cho anh sao…”
Diệp Ninh tiếp tục nói: “Tiếp tục khai báo!”
Bộ dạng Tiêu Nhạc đã thấp, không thể nào thấp hơn được nữa: “Thật sự khai báo hết rồi.”
Diệp Ninh gần như muốn vươn tay ra bóp cổ anh: “Hừ, chương trình Apollo là tờ giấy trong tay em, vậy còn kế hoạch Athena đâu? Nói!”
Tiêu Nhạc bất đắc dĩ: “Chuyện này không liên quan đến chúng ta, là chuyện của người khác.”
Diệp Ninh nhìn chằm chằm anh thật lâu, cuối cùng cũng chịu thôi. Không hiểu tại sao trong đầu của cô lại hiện ra hình ảnh của Nguyên Huân mà cô đã từng gặp qua ngày hôm đó.
“Có liên quan tới Nguyên Huân?” Là trực giác không thể lý giải, trực giác của đàn bà.
Tiêu Nhạc cười khổ một tiếng: “Anh không thể nói phải, cũng không thể nói là không phải.”
Chuyện của người khác mà, anh không thể nói lung tung ở đây.
Diệp Ninh nhíu mày nhìn vẻ mặt kia của anh, thầm nghĩ quả nhiên trong này có chuyên gì mờ ám, lập tức nghiến răng: “Xem ra anh vẫn còn có chút thành thật.”
Nói xong, cô vươn tay ra, nhéo lên cánh tay của anh.
Có vài người, chính là cần được trừng trị
Cô bị gạt một trận như vậy, chính là muốn từ từ đòi nợ cả đời.
♫ HOÀN ♫
Danh sách chương