Thức ăn được mang lên bàn, thật ra mấy món ăn này đều được Diệp Ninh tìm hiểu tác dụng trị liệu trong đó. Thịt bò ướp tiêu xào cà rốt, bông cải xanh nấu bào ngư tỏi thơm, mộc nhĩ xào khoai từ, giao bạch xào măng tây, súp gan heo cà chua bắp, đồ ăn lót dạ là cháo bột bắp. Mấy món ăn vừa mới đưa lên, ánh mắt mọi người sáng rực, nhìn ra được màu sắc tươi sáng hương vị thanh đạm, đều là nguyên liệu thức ăn bổ dưỡng, so với thức ăn trong tiệm có nhiều hương vị thân quen. Thật ra thì tài nấu nướng của Diệp Ninh không tệ, đều là luyện được lúc ở Mỹ. Đối với chuyện này, Tiêu Nhạc rất có lòng tin.

Nhưng Diệp Ninh thì vẫn có chút ngượng ngùng, nhìn nhìn mọi người. Nói trắng ra, mấy món ăn trên bàn chính là bốn món mặn một canh, còn thêm một món lót dạ. Những món ăn này để đầy bàn ăn, nếu  như bình thường chỉ có cô, Tiêu Nhạc và Nam Nam, như vậy đã đủ lắm rồi. Nhưng bây giờ lại thêm hai người đàn ông và một người phụ nữ, đây chính là ba nam hai nữ, cộng thêm Nam Nam đang tuổi trưởng thành có thể ăn như cọp. Nhìn như thế nào cũng thấy không đủ đồ ăn!

Thẩm Tòng Thụy cầm đôi đũa, nhưng không gắp. Lỗ Phi thì rõ ràng nhìn thấy thức ăn thèm nhỏ dãi, nhưng tay cầm đũa lại chỉ hướng về món thịt bò ướp tiêu xào cà rốt. Tô Nhân cười như không cười, nhìn mấy món ăn trên bàn, thản nhiên nói một câu:

“Cô Diệp, khoảng thời gian này cô liên tục chăm sóc Tiêu Nhạc, còn phải quan tâm tới việc ăn uống của anh ấy. Anh ấy là một người rất khó hầu hạ, tính tình lại không tốt, tạo nhiều phiền phức cho cô. Bây giờ chúng tôi lại tới đây, phiền cô phải còn tự mình xuống bếp.”

Lời nói này trực tiếp kéo gần lại quan hệ thân sơ, xác định vị trí. Khoảng cách giữa Tô Nhân cô và Tiêu Nhạc chính là 1 mét, mà Diệp Ninh và Tiêu Nhạc chính là 3000 mét.

Diệp Ninh nghe được những lời này thì mỉm cười, ngẩng đầu quan sát cẩn thận Tô Nhân. Cho tới bây giờ, nếu như cô còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra thì chính là ngu ngốc. Thì ra cô nàng Tô Nhân này đã yêu thích Tiêu Nhạc, mà còn không phải chỉ là mới đây.

Thật ra Diệp Ninh không hề có cảm giác không vui hoặc chán ghét. Hôm nay Tiêu Nhạc ở chỗ của cô, có lúc cô còn có thể cảm giác chỉ cần cô đưa tay ra thì có thể bắt được trái tim của anh. Dưới tình huống này, Tiêu Nhạc có người yêu thích, có lẽ cũng chỉ là người ái  mộ, còn bộ dạng vừa rồi của anh bám theo sát đít mình vào phòng bếp để giải thích với mình, giống như thật sợ mình sẽ hiểu lầm điều gì.

Cho nên bây giờ nhìn thấy Tô Nhân, cô thật sự không biết phải làm sao, thích ai không thích, nhất định phải thích anh ấy.

Đang suy nghĩ tới đây, cô lại thấy Nam Nam ngồi bên cạnh  ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói một cách nghiêm túc: “Mẹ con chăm sóc papa con là chuyện đương nhiên, hơn nữa papa con tuyệt đối không phải là người khó hầu hạ, tính tình lại tốt vô cùng!”

Tuy những lời này của cậu bé là con nít nói chuyện không biết kiêng kị, nhưng lại khiến cho Tô Nhân có chút mất mặt. Lỗ Phi ngồi một bên cũng không quan tâm tới chuyện Tô Nhân mất mặt, đặc biệt hứng thú muốn trêu chọc Nam Nam: “Oa, papa con tốt như vậy hả!”

Nam Nam gật mạnh đầu: “Đó là dĩ nhiên! Papa chơi trượt patanh với con, còn chơi xếp gỗ, học vẽ tranh, kể chuyện xưa cho con nghe!”

Lỗ Phi càng nghe càng hết hồn, ý cười in đậm trên mặt, thậm chí anh chàng còn liếc sang Thẩm Tòng Thụy tìm kiếm sự đồng tình.

Tiêu Nhạc là ai chứ, trước kia làm gì có chuyện anh ta có công có lòng rãnh rỗi mà chơi chung với một đứa bé, thật đúng là không dám nghĩ tới!

Diệp Ninh nhìn mọi người cầm đũa không gắp, ráng đè nén sự lúng túng, tươi cười chiêu đãi mọi người dùng cơm. Cô vừa nói chuyện vừa nhìn Tiêu Nhạc như muốn móc mắt anh ra. Là ai đã nói với cô bọn họ ăn ít lắm, nhìn cái đầu của Lỗ Phi kia, còn có vóc dáng của Thẩm Tòng Thụy nữa, đây giống như ăn ít hay sao? Chỉ có Tô Nhân không sai biệt gì cho lắm, con gái mà, muốn giảm cân.

Trước sự tiếp đãi của Diệp Ninh, mọi người bắt đầu gắp đồ ăn. Càng ăn mọi  người càng thấy ngon, đây là món ăn gia đình, Diệp Ninh lại cố ý bỏ ít dầu muối, mùi vị thanh đạm tự nhiên, thức ăn ở tiệm không thể sánh bằng.

Đúng lúc này, Tô Nhân cô tình nói: “Tôi ăn bông cải xanh thường chấm thêm dấm.”

Lỗ Phi không nhịn được nói: “Đúng rồi, tật xấu này của cô ngàn năm không đổi!”

Tô Nhân tủm tỉm cười nhìn Diệp Ninh.

Diệp Ninh hiểu được đây là cô nàng muốn ăn dấm, ý nói chủ nhà đi lấy, cho nên nhướng mày cười, quay đầu sang phía Tiêu Nhạc nói: “Anh tới nhà bếp lấy dấm đi.”

Tiêu Nhạc không thay đổi sắc mặt, đứng dậy đi tới nhà bếp lấy dấm.

Anh chế ra một đĩa nhỏ, đặt trước mặt Tô Nhân.

Tô Nhân gắp một miếng bông cải xanh nhúng vào, nhưng sau khi nếm thử thì lập tức nhíu mày: “Đây không phải là dấm, là xì dầu mới phải?”

Cùng lúc này, cô nàng mới phát hiện, màu sắc và hương vị đều không đúng!

Tiêu Nhạc vẫn không hề đổi sắc mặt, không không trả lời cô nàng, cầm đôi đũa lên gắp mấy miếng măng tây trắng bỏ vào chén của Nam Nam, nhỏ nhẹ dụ dỗ: “Ăn nhiều vào.”

Tô Nhân đang kẹp miếng bông cải xanh nhúng trong xì dầu, lúc này tiến thoái lưỡng nan, không nên bỏ xuống hay tiếp tục gắp lên.

Cô không phải là người cộng tác với tập đoàn Nhạc Ninh ngay từ lúc ban đầu, là gia nhập nửa chừng, đừng nói tới việc chiếm được lòng của Tiêu Nhạc, so với Lỗ Phi và Thẩm Tòng Thụy, cô nàng còn kém một đoạn. Nhưng điều cô nàng có, chính là làm một người phụ nữ, luôn luôn nhận được một chút ưu đãi.

Hiện giờ lại không nghĩ tới, trong một căn hộ nhỏ ba phòng hai sảnh, lại bị mất mặt trong tay Diệp Ninh như vậy.

Mà Tiêu Nhạc lại không hề có chút ý tứ thương cảm nào cho cô.

Lúc này vẻ mặt Tô Nhân rất khó coi, cũng may là có trang điểm.

Cuối cùng vẫn là Diệp Ninh, nhìn sang Tiêu Nhạc bên cạnh, trách móc nói: “Đã nói với anh từ sớm, dấm và xì dầu đều đặt ở hai chỗ khác nhau, cũng có dán nhãn, làm sao anh có thể cầm nhầm?”

Tiêu Nhạc đang thản nhiên gắp thức ăn cho con trai, nghe nói như vậy thì ngoan ngoãn gật đầu nói: “Lần sau anh sẽ nhớ.”

Anh vừa nói như vậy, Lỗ Phi đang ngồi im lặng kế bên theo dõi diễn biến rớt cằm xuống!

Mặc dù chỉ là một câu đơn giản, nhưng từ khi nào Tiêu Nhạc lại có thể ngồi im nghe người khác dạy dỗ, còn ngoan ngoãn thừa nhận mình sai như vậy!

Dĩ nhiên Thẩm Tòng Thụy cũng ngạc nhiên không kém, nhìn về phía Tiêu Nhạc với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

Mà Tô Nhân bên kia đang kẹp bông cải xanh chấm xì dầu cũng đông cứng tại chỗ.

Một lúc sau, Diệp Ninh mang dấm tới, đặt trước mặt cô nàng, cô nàng mới từ từ phục hồi lại tinh thần.

Tiếp nhận bữa cơm này, đối mặt với ba cặp mắt nhìn cô chằm chằm, Diệp Ninh không thể nào nuốt trôi, ngược lại, thỉnh thoảng Tiêu Nhạc còn gắp đồ ăn cho con trai, hai cha con ăn rất ngon miệng!

Sau khi Lỗ Phi hết hoảng hồn, nhìn lại các món thức ăn, cảm thấy mình nên ăn trước cái đã. Ai ngờ anh chàng vừa mới ăn được hai miếng thì ánh mắt của Tiêu Nhạc quét tới.

“Không phải cậu đang giảm cân à? Bình thường ăn đâu có bao nhiêu, bây giờ nên ăn ít lại một chút đi.” Nói xong, anh bưng đĩa thịt bò ướp tiêu dời đến trước mặt mình và con trai.

Lỗ Phi cầm đôi đũa dừng ở lưng chừng một hồi lâu rồi mới lắp bắp gắp mộc nhĩ xào củ từ. Mộc nhĩ hầm chín vừa phải, củ từ giòn rụm, ừ, mùi vị cũng không tệ lắm!

Thật ra bữa ăn này hết sức lúng túng, giống như Tô Nhân từ đầu tới cuối đều không động đũa. Nhưng cuối cùng bốn món mặn một canh đều được dọn sạch sẽ. Chút canh còn lại cũng đều bị Lỗ Phi đỗ vào trong chén ăn hết.

Sau khi tiễn mọi người về, Diệp Ninh đóng cửa lại, bất đắc dĩ nhìn Tiêu Nhạc đang ngồi thản nhiên trên ghế sa lon.

Cảm giác được ánh mắt của Diệp Ninh, Tiêu Nhạc ngẩng đầu lên.

Bộ dạng của anh bây giờ, mặc dù biểu hiện không có chỗ nào đáng trách, nhưng Diệp Ninh lại cảm thấy anh đang giả đò vô tội.

“Anh cố ý, có lòng khiến người ta ăn không thoải mái phải không?” Diệp Ninh lắc đầu, rồi thở dài nói một câu.

“Tại sao phải muốn bọn họ ăn ngon miệng? Lần này ăn ngon, sau này mặt dày sẽ đến kiếm ăn hoài à? Diệp Ninh nghe xong chỉ có thể dở khóc dở cười.

Tiêu Nhạc mím nhẹ môi, cố chấp nhìn Diệp Ninh.

Cô nấu ăn rất ngon, anh rất thích ăn.

Nhưng trừ con trai ra, anh không thích cho người khác ăn.

Bạn bè cũng không được.

***********************

Sau khi ba người ra khỏi khu này, Tô Nhân nhìn có vẻ không vui, sắc mặt thật kém, lái xe đi thẳng.

Lỗ Phi đi chung xe với Thẩm Tòng Thụy, sau khi lên xe, Lỗ Phi vòng tay đặt sau ót, gối đầu lên, nửa nằm trên ghế suy nghĩ.

“Cậu nói thử xem chuyện gì đã xảy ra với Tiêu Nhạc, tự nhiên khi không lại bị người ta bỏ bùa mê hồn phách điên đảo vậy?”

Cặp mắt dài hẹp của Thẩm Tòng Thụy quét sang anh chàng kia một cái, đầy vẻ khinh thường.

Lỗ Phi cảm nhận được.

“Này, cậu đây là có ý gì?”

Thẩm Tòng Thụy lắc đầu, càng thêm khinh thường: “Chẳng lẽ hôm nay cậu không phát hiện ra được điều gì sao?”

“Cái gì?” Lỗ Phi lập tức tỉnh táo ra, ngồi dậy nhìn anh chàng kia, cảm giác người này hình như biết được điều gì đó mà mình không biết!

Thẩm Tòng Thụy từ từ nhướng mắt lên: “Cậu không cảm thấy Nam Nam và Tiêu Nhạc rất giống nhau sao?”

“Hả?!”

Lỗ Phi lập tức trợn tròn hai mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện