Học tài chính vốn nam nhiều nữ ít, tới công ty thì đặc điểm này càng thêm rõ ràng. Sau một đợt thử nghiệm lúc đầu, mọi người phát hiện mỹ nhân lạnh lùng Đỗ Lam quá khó công lược nên lòng nhiệt tình dần lùi bước.
Peter – nhân viên người Anh mới được điều đến, cao lớn đẹp trai, còn có phong độ thân sĩ khắc vào tận xương tủy nên rất được nữ đồng nghiệp chào đón. Từ nhỏ anh đã thích văn hóa Trung Quốc, nghe nói đến công ty ở Trung Quốc làm việc là lập tức đi đầu báo danh, lần trước liên hoan thực ra là đón gió tẩy trần cho anh.
Đỗ Lam mang văn kiện vào văn phòng của anh, nói chuyện công việc xong, anh ga lăng hỏi: “Nghe nói chúng ta học cùng trường đại học ở Anh, hiếm có dịp gặp bạn cùng trường ở đây, tiếng Trung của tôi không tốt lắm, sau khi tan làm cô có thời gian dạy tôi không?” Anh rất thích mỹ nhân có khí chất, từ sau khi đến công ty đã có hảo cảm với Đỗ Lam từ lần đầu gặp mặt.
Bởi vì anh không phải cấp trên trực tiếp của mình nên Đỗ Lam không băn khoăn quá nhiều, cô trực tiếp uyển chuyển cự tuyệt: “Ngại quá, sau khi tan làm bạn trai tôi còn chờ tôi nên không tiện lắm, anh thử hỏi những người khác xem.”
Hàng mi dài của Peter chớp chớp, “Bạn trai??” Lần liên hoan trước anh bị chuốc khá nhiều rượu nên không nhớ rõ chuyện xảy ra sau cùng.
“Ồ….tôi xin lỗi, tôi không biết. Bở vì tôi tới hơn một tuần nhưng không thấy bạn trai cô đến đón cô.”
Đỗ Lam nhíu mày: “Bạn trai thì nhất định phải đưa đi đón về mới được sao?”
“Đó không phải phương thức biểu đạt tình yêu của người nước cô sao?”
“Anh mới đến Trung Quốc mấy ngày mà nghĩ mình đã hiểu rõ tập tục ở đây ư?”
Peter nghe ra cô đang không vui, vì thế xin lỗi: “Tôi xin lỗi, nếu tôi có chỗ nào mạo phạm cô. Tôi chỉ khá chú ý đến cô thôi.”
“Không sao, cảm ơn!” Dứt lời, Đỗ Lam mỉm cười, xoay người dứt khoát ra ngoài.
Hôm sau là thứ Bảy, sáng sớm Đỗ Lam đã đến cửa hàng 4S.
Buổi tối, sau khi cùng làm và dùng bữa với Trần Hiểu Huy xong, hai người xuống lầu đi dạo như mọi ngày. Nửa tiếng sau, khi Trần Hiểu Huy phải đi, Đỗ Lam mở miệng.
“Em đưa anh về.”
“Không cần, chỉ mất mười phút là về đến nơi thôi.”
“Chúng ta đi thử xe.” Đỗ Lam lắc lắc chìa khóa xe trong tay, nói.
Xe chỉ là loại bình thường, nhưng vừa khéo nằm trong khả năng cho phép của cô.
Đường cái ở vùng ngoại thành rất rộng thoáng, trên đường cúng ít xe đi lại, Đỗ Lam tập trung lái xe, tốc độ không nhanh cũng không chậm, trong xe bật một bài nhạc nhẹ, hai người an tĩnh ngồi.
Anh biết, đại học năm 2 Đỗ Lam đã thi bằng lái rồi, trong thư cô từng nhắc đến. Những khoảng thời gian anh không có tham dự thì cô đều không hề giữ lại mà chia sẽ hết với anh.
Cô luôn như thế, bên ngoài thì lạnh lùng, che giấu sự thấu hiểu nhân tâm, khinh thường quy tắc thế tục.
Nhất định cảm xúc hôm qua của anh đã bị cô nhìn thấy, cô dùng phương thức này để nói với anh rằng cô không cần cái gọi là quy tắc trong mắt mọi người, không cần sự mạnh mẽ và bá đạo, sự giàu có và cưng chiều mà các cô gái luôn muốn hướng đến.
Cô chỉ cần một người bạn đời tâm linh tương thông, làm bạn với nhau đi đến hết cuộc đời.
Điểm này, bọn họ cực kỳ giống nhau.
Tới một cây cầu, Đỗ Lam dừng xe, hai người bước xuống, gió đêm mát lạnh ở hai bên bờ sông đánh úp, thổi đến nỗi tâm tình sảng khoái.
Đỗ Lam dựa vào lan can, nhìn thành thị về đêm, cô chỉ về phía nhà thuê của mình, mở miệng nói: “Xem, ngọn đèn dầu của chúng ta cũng ở bên trong.”
Trần Hiểu Huy nhìn theo hướng tay cô chỉ. Đúng vậy, ngọn đèn dầu của bọn họ ở bên kia, bọn họ cách nhau gần lắm, chỉ có 500m, không hề giống quá khứ: một người bị vây trong kiến trúc xi măng, một người thì tha hương đi học tập ở nước khác.
Nhưng, với khoảng cách gần như này, bọn họ có thể vô ưu vô lự ở bên nhau sao? Anh có thể cho cô gánh trên lưng tên tuổi bạn gái của tội phạm giết người sao? Để người nhà của cô và con tương lai của bọn họ sống trong bóng ma quá khứ của minh sao? Mỗi một giây phút ở bên cô, anh đều tự hỏi bản thân: Trần Hiểu Huy, rốt cuộc mày đang làm gì? Mày biết, không có tương lai mà!
Nhưng mà…..
Quá lưu luyến!
Quá ấm áp!
Anh không có dã tâm bừng bừng với sự nghiệp, thứ anh theo đuổi chỉ là hạnh phúc bình thường, trái tim của anh chưa bao giờ trung thành như bây giờ.
Anh không ngừng thôi miên bản thân.
Chỉ cần nỗ lực thêm chút nữa thì tất cả đều sẽ trở nên tốt đẹp hơn! Chỉ cần nỗ lực thêm chút nữa thì cơ hội xoay chuyển sẽ xuất hiện!
Đúng! Chỉ cần nỗ thực thêm chút nữa thôi!
Anh bước lên phía trước, sánh vai với cô, khóe miệng khẽ mỉm cười, “Ừ.”
Đỗ Lam quay đầu nhìn anh, đây là lần đầu tiên cô thấy anh nở nụ cười nhẹ nhõm như này. Từ sau khi gặp lại nhau, anh giống như một dây đàn căng chặt, quầng mắt xanh đen trước giờ không hề nhạt đi. Có lẽ anh nóng lòng muốn bổ sung sự chênh lệch trong 5 năm qua, có lẽ là vì càng rút ngắn khoảng cách với người yêu hơn, hoặc có lẽ vì có thể giúp được càng nhiều người hơn, nên anh nóng vội biến mạnh mẽ.
Nhưng trạng thái ấy duy trì lâu thì bất cứ lúc nào cũng có khả năng sụp đổ.
Mỗi ngày cô muốn anh tới dạy mình nấu cơm, ngoài muốn gặp anh, cũng là vì giúp anh sinh hoạt có quy luật hơn.
Gió đêm mát lạnh thổi tóc mái của Trần Hiểu Huy ngược ra sau, làn váy tơ lụa của Đỗ Lam ‘nhảy múa’. Giờ phút này yên tĩnh và tốt đẹp đến nỗi hai người không dám đánh vỡ nó.
Đỗ Lam nâng má, nhìn bầu trời đêm, thất thần.
Rốt cuộc ở anh có điều gì hấp dẫn mình suốt nhiều năm qua nhỉ? Dung mạo tinh xảo xuất chúng? Nhiều năm qua, cô cũng từng gặp nhiều người còn đẹp trai hơn cả anh.
Tính cách dịu dàng biết săn sóc? Trong tình yêu, cô cũng không yêu cầu đối phương phải làm gì cho mình, chỉ cần anh đủ hấp dẫn mình là được.
Mọi người đều cho rằng cô chờ đợi anh nhiều năm như vậy là không đáng, chỉ có bản thân cô biết, anh mới là sức mạnh chỉ đường cho cô đi tới ngày nay.
Thuở nhỏ, vì bị bố mẹ gửi nuôi ở nhà bà nội mà cô hận đời, còn anh, không bố không mẹ, thân thể tàn tật nhưng rất lạc quan và lương thiện.
Sau khi lớn lên, sự mẫn cảm và sáng suốt giúp cô thấy rõ nhân tính và ngày càng thất vọng: ích kỷ, ghen tị, yếu đuối, tham lam. Mà anh, bất kể trải qua chuyện gì thì đều chưa từng mất đi sự tốt đẹp trong tâm hồn.
Mặc dù trải qua nhiều trắc trở nhưng anh chưa bao giờ lựa chọn con đường sa đọa. Anh trầm mặc, nhưng chưa bao giờ là yếu đuối, ngược lại, anh còn khoan dung với thế nhân.
Phóng túng sa đọa là việc đơn giản nhất trên thế giới này, nhưng kiên nhẫn và tự giữ mới là chuyện khó khăn nhất. Anh vẫn luôn bước từng bước theo con đường mà trái tim anh hướng đến, làm đến nơi đến chốn, trầm mặc đi trước….
Giả sử vị trí của hai người hoán đổi cho nhau, nếu là mình, mình có thể làm được như anh không?
Có lẽ, mình sẽ sớm bị nỗi thống khổ và sự thù hận đốt cháy thành tro rồi!
Đỗ Lam quay đầu nhìn Trần Hiểu Huy bên cạnh, anh cũng ngửa đầu nhìn sao trời như cô, anh cũng không biết suy nghĩ hiện tại của cô.
Ở trong đôi mắt màu đen của anh, cô nhìn thấy một ngôi sao băng vụt qua từ phía chân trời, cô lặng lẽ ước nguyện.
Cứ như vậy đi! Cứ luôn đơn giản ở bên nhau như này đi!
***
Buổi chiều tan làm ngày thứ Hai.
Bởi vì Đỗ Lam còn chưa làm xong việc nên ngồi lại làm thêm. Quá thời gian tan làm khoảng nửa tiếng, khi cô sắp làm xong thì Peter từ văn phòng đi ra, nói: “Đã trễ thế này mà cô không tan làm à?”
Đỗ Lam ngẩng đầu, “Đúng lúc có một số việc chưa xử lý xong. Hiện tại đã sắp ok rồi.”
Peter thấy cô bắt đầu dọn túi xách, vì thế nói: “Tôi có thể đưa cô về không?”
Đỗ Lam lắc lắc chìa khóa trong tay, “Không cần, cảm ơn!” Cô xách túi lên, đứng dậy cười nói với anh ta, “Tôi muốn đi đón bạn trai của tôi.”
Nụ cười vừa rồi cực kỳ thoải mái. Peter nhìn Đỗ Lam rời đi, cười lắc đầu.
Kiểu người trưởng thành suất tính* như này thì ra lại mê người như thế!
Thứ Bảy tuần này, Lưu Lỗi đến thăm hai người, hẹn nhau ở quán BBQ lần trước.
Lưu Lỗi vừa đến nơi đã uống ực một ly nước đá, sau đó bắt đầu than khổ: “Ôi mẹ ơi! Quá khủng bố! Hôm nay mẹ tớ lại bắt tớ đi xem mắt, tớ nói có hẹn với bạn rồi chạy đi ngay.”
Trần Hiểu Huy và Đỗ Lam đều buồn cười nhìn dáng vẻ nghẹn khuất của cậu bạn, cuối cùng Đỗ Lam mở miệng, xem như an ủi: “Hiện tại cậu mới 23, hình như xem mắt có hơi sớm?”
Lưu Lỗi đập bàn, “Đúng thế! Tớ mới tốt nghiệp, gấp cái gì. Hai cô gái xem mắt đầu tiên, vừa mở miệng đã hỏi nhà với xe. Tớ vừa đi làm, lấy đâu ra tiền mua nhà mua xe chứ? Cho dù có thì cũng là bố mẹ mua cho, cái đó gọi là bản lĩnh gì.”
Đỗ Lam cười, “Ừ, có chí khí!”
“Đương nhiên phải có rồi!”
“Tớ nhớ rõ trước kia có người từng nói cua hot girl của khoa dễ như trở bàn tay, sao giờ lại lưu lạc đến nỗi phải đi xem mắt?”
“……Đó chẳng phải do ánh mắt tớ cao nên chướng mắt sao!”
Trong mắt Trần Hiểu Huy đong đầy ý cười, nhìn hai người khịa nhau.
Đỗ Lam lục tục được bưng lên, Lưu Lỗi gắp miếng rau hẹ cho vào miệng, tiếp tục nói: “Lại nói, có tấm gương của hai người khiến tớ càng không nhịn nổi việc chắp vá tình cảm.”
Đỗ Lam và Trần Hiểu Huy nhìn nhau cười, không nói gì.
Lưu Lỗi tiếp tục cảm thán, “Haizz! Tớ cũng muốn tìm một cô gái tốt có thể tâm linh tương thông với mình.”
Lần này Trần Hiểu Huy nói chuyện hơi nghiêm túc: “Sẽ gặp được thôi.”
Lưu Lỗi đúng là một tuýp đàn ông không có nhiều trong xã hội. Các phẩm chất như chân chất, trượng nghĩa, và chân thành đều tụ hội trên người cậu ấy, Trần Hiểu Huy tin chắc sẽ có cô gái tốt nhìn ra một mặt đáng quý của cậu ấy.
Lưu Lỗi nhìn sắc mặt trịnh trọng của cậu bạn, thỏa mãn cười ngây ngô “ha ha ha ha”.
Ba người ngồi ăn đến tận 9 giờ 30 phút, Lưu Lỗi nốc nốt ly rượu rồi vui vẻ rời đi, hai người Đỗ Lam ở cách đây không xa nên trực tiếp đi bộ về.
Đỗ Lam mở miệng, “Ngày mai anh định làm gì?”
“……”
Đỗ Lam vừa nhìn biểu cảm của anh là biết ngay anh lại định vùi đầu điêu khắc cả ngày. Cô bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Anh biết bơi lội không?”
“Biết, khi anh nhỏ thường bơi ở con sông cạnh viện phúc lợi.”
“Vậy ngày mai chúng ta đi bơi nhé.”
Trần Hiểu Huy nhìn lướt qua Đỗ Lam, nhìn bộ dạng của cô có vẻ như chỉ tùy hứng đề nghị, nhưng thực tế đấy sẽ là lần chính thức hẹn hò đầu tiên của bọn họ từ khi gặp lại đến nay. Anh nên cực tuyệt, nhưng từ đáy lòng anh không muốn chối từ, anh không thể xem nhẹ sự vui sướng và mong chờ đang trào dâng trong lòng bởi vì câu đề nghị này của cô.
“Được.”
Ngày hôm sau, 8 giờ rưỡi sáng Đỗ Lam thức dậy, rửa mặt xong thì mặc một cái váy liền thân màu lam, không có tay áo, dưới chân đi một đôi giày vải, mở tủ quần áo ra, bên trong để ba bộ áo tắm, do dự một hồi, cô chọn bộ ở giữa.
Khi đến phòng làm việc của Trần Hiểu Huy thì vừa tròn 9 giờ 30 phút sáng.
Trần Hiểu Huy nghe thấy tiếng còi xe, anh mặc một cái áo thun trắng, quần jean màu xam, giày vải màu trắng, cả người không còn sự mỏi mệt trước đó, nhìn qua vô cùng sạch sẽ, thoải mái và đầy sức sống.
Đỗ Lam mở cửa ghế phụ, “Lên xe!”
Tới bể bơi là 10 giờ sáng. Bởi vì hôm nay là cuối tuần nên bên trong khá nhiều người.
Đỗ Lam nói với Trần HIểu Huy hai tay trống trơn, “Anh đi chọn áo tắm đi, em đi thay đồ.”
“Ừ.”
Chờ Đỗ Lam thay đồ đi ra ngoài, từ xa đã thấy Trần Hiểu Huy đứng ở chỗ họ vừa tách ra để chờ cô. Anh nghiêng người, mặc một cái quần bơi màu đen góc bẹt, đứng nhìn mọi người vui đùa trong bể bơi.
Thân thể của anh không gầy yếu như khi mặc quần áo, cánh tay và bụng có thể mơ hồ nhìn thấy cơ bắp, thuộc về kiểu mặc vào thì gầy mà cởi ra lại có thịt.
Bởi vì anh cứ đứng yên, vẻ ngoài điển trai và dáng người cân xứng vô cùng hút mắt, cô còn thấy hai cô gái trẻ tuổi cố ý lớn tiếng cười đùa khi đi ngang qua chỗ anh, nhưng mà hình như anh đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không chú ý tới.
Khi cô đi cách anh vài chục bước, có vẻ anh phát hiện ra cô, rồi chậm rãi quay đầu lại.
Đỗ Lam mặc một bộ áo tắm màu lam nhạt, phía dưới có quấn khăn. Thực ra cái màu này khá kén người mặc, nhưng làn da của cô vừa trắng mịn vừa hồng hào khỏe mạnh, hai chân lại thon dài tinh tế, cái bụng phẳng, bộ n.gực đẫy đà, tóc búi rối, có mấy sợi rủ xuống hai bên má làm tổng thể cả người cô có vẻ hiền dịu hơn nhiều.
Bởi vì góc nhìn, anh vừa khéo vô tình quét từ dưới lên trên một lượt, cuối cùng chạm phải nụ cười của Đỗ Lam làm anh căng thẳng thu mắt, mặt hơi phiếm đỏ.
Tầm mắt của mọi người chung quanh không khỏi tập chung về phía họ, vẻ ngoài của cả hai đúng thật sự rất thu hút.
“Chúng ta qua bên kia nhé.” Đỗ Lam ý bảo anh đi đến bể bơi sau lưng, bên kia thuộc về khu bể dạy bơi, người khá ít, đương nhiên giá cả cũng cao hơn.
Hai người đi sang bên kia, ánh mắt chung quanh càng thêm nóng bỏng. Lúc này Đỗ Lam mới phát hiện, hình như tới đây bơi cũng không phải là một đề nghị sáng suốt lắm.
Bởi vì chân của Trần Hiểu Huy.