Buổi chiều tan học, lúc các bạn trong lớp đi về gần hết thì hai người mới đứng dậy ra ngoài ăn cơm.
Tuyết còn bay phấp phới.
Hiệu sách cạnh cổng trường còn đang bật bài [ Bản giao hưởng định mệnh ] của Beethoven.
Đỗ Lam cố tình chọn một quán mì cách xa cổng trường, bên trong không có nhiều người lắm, chỉ có thưa thớt mấy học sinh.
Hai người gọi hai bát mì rồi ngồi xuống bàn, Trần Hiểu Huy lấy ly rót nước ấm cho cô.
Đúng lúc này, tiếng nghị luận của hai nam sinh ngồi bàn bên cạnh truyền đến.
“Cậu nghe tin gì chưa, khối 11 của trường ta có một thằng què, nghe nói lúc nhỏ bị giam cầm.” Nói tới đây, hắn cố tình hạ giọng, “Còn bị cái đó…..”
“Cái nào? Nói chuyện rõ ràng vào.”
“Haiz, chính là bị xâm hại đấy!”
Đỗ Lam nghe tới đó định đứng bật dậy thì Trần Hiểu Huy đã giữ tay cô lại.
Cậu nhìn cô cười cười, sau đó khẽ lắc đầu.
Lại là nụ cười này, lại là nó!
Đỗ Lam ngồi xuống lần nữa, cúi đầu nhấp một ngụm nước, khi ngẩng đầu lần nữa thì sắc mặt cũng bình tĩnh lại.
Cô hiểu.
Đi đến đâu cũng không trốn thoát.
Tiếng bàn tán bên cạnh vẫn vang lên rõ mồn một, cô nhìn Trần Hiểu Huy bình tĩnh ngồi đối diện mình, lồ ng ngực cô trống rỗng, cô nghe thấy tiếng gió lạnh thổi vù vù bên trong.
Nam sinh kia kinh ngạc hỏi: “ĐM, ghê vậy sao? Hiện tại người nọ thế nào rồi?”
“Cái gì thế nào, vẫn tốt chán, nghe nói thành tích học tập luôn nằm trong top 3, hiện tại còn có bạn gái nữa.”
“Lợi hại, trâu bò, bội phục.”
“Có gì mà bội phục? Nếu tớ là người trải qua chuyện đó thì sớm thắt cổ rồi.”
“Hầy, cái cậu này, nói chuyện kiểu gì thế? Cái gì gọi là gặp phải chuyện này thì phải thắt cổ?”
“He he, người anh em, làm gì mà kích động thế, chẳng qua chỉ là thị phi của một người xa lạ thôi, nghiêm túc quá làm gì. Thế giới này vốn vậy mà, con gái bị c**ng hi3p sẽ thành giày rách chẳng ai thèm, huống chi con trai.”
“Gặp phải chuyện không may đó không phải lỗi của họ. Cậu uất ức còn không nhìn nổi người ta kiên cường à? Sinh mệnh chỉ có một, chúng ta đều nên trân quý nó.”
“Hừ, thế nếu là cậu thì sao?”
“Chắc chắn tớ không mạnh mẽ bằng cậu ấy.”
Đỗ Lam thầm nói ‘cảm ơn’ trong lòng.
Lúc này, mì được bưng lên.
Khi bọn họ đi tính tiền để ra ngoài thì Đỗ Lam liếc nam sinh vừa nói chuyện, lớn lên mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính, thật thà.
Hai người trầm mặc ăn mì, Đỗ Lam không có tâm trạng ăn uống nên chỉ ăn một ít đã ăn không vô nữa. Trần Hiểu Huy vẫn luôn cúi đầu ăn, ăn sạch một bát mì.
Trên đường trở về, Trần Hiểu Huy luôn im lặng.
Thỉnh thoảng Đỗ Lam lại liếc nhìn cậu, dưới ánh đèn đường mờ tối, hàng mi dài và sống mũi cao thẳng của cậu như hòa vào bóng đêm.
Cô nhìn thấy một mảnh tuyết rơi lên lông mi của cậu, lại hòa tan trong nháy mắt, tẩm ướt đôi mắt của cậu, giống như sắp có nước mắt rơi xuống.
Trong lòng cô căng thẳng, không chú ý dưới chân nên dẫm phải mặt băng, thiếu chút nữa trượt ngã.
Trần Hiểu Huy kịp thời giữ cô lại, cô thuận thế ôm lấy cậu, đầu dựa vào ngực cậu. Cách chiếc áo lông vũ, cô lẳng lặng cảm nhận nhịp đập trái tim cậu, không nói chuyện.
Sau một lúc lâu, Trần Hiểu Huy nhỏ giọng mở miệng, “Đỗ Lam….”
Đỗ Lam trách móc: “Đừng nói chia tay, cũng đừng nói xin lỗi. Tớ sẽ không chia tay, và cậu cũng chưa bao giờ phải xin lỗi ai cả.”
Trần Hiểu Huy ngửa đầu, đêm nay bầu trời vẫn không có sao.
Trần Hiểu Huy cho rằng mười ngày đó là khoảng thời gian u tối nhất, nhưng trên thực tế, không phải.
Các bạn học từng quen thuộc đột nhiên thay đổi thành gương mặt khác chỉ trong một đêm, hơn nữa, chuyện kia, chuyện kia cứ tr@n trụi vạch ra trước mặt Đỗ Lam.
Nan kham như thế!
Tuyệt vọng như thế!
A……còn có điều gì bê bết hơn không?
Thời gian tốt đẹp luôn ngắn ngủi, thời gian trộm được luôn phải trả về.
Cho cô ấy thấy đi, cho cô ấy nhìn thấy mình bất kham thế nào, dơ bẩn nhường nào.
Cậu đang chờ, chờ ánh mắt lùi bước của cô.
Nhưng mà-----
Vì sao, vì sao một giây cũng không có?
Vì sao cô vẫn nắm chặt tay mình như trước?
Này….này…..sao cậu có dũng khí buông tay được!
Phía sau ngựa xe như nước, cảnh người qua lại vội vàng, thế giới lớn như thế, nhưng chỉ có, chỉ có phần ấm áp trong lồ ng ngực là thuộc về mình.
Cậu giơ tay, gắt gao, ôm chặt lấy cô, khẽ nói, “Ừ!”
Hai người quay lại lớp học, đẩy cửa ra, bên trong lặng im trong chớp mắt.
Tiếp đó, mọi người lại giả bộ như không có việc gì mà bắt đầu làm việc riêng.
Hai người đang chuẩn bị về chỗ ngồi xuống thì Lưu Lỗi chạy tới, phong cách nói chuyện vẫn cợt nhả như ngày thường: “Hiểu Huy, cho tớ mượn vở Toán hôm qua để chép nhé. Tối muộn rồi mà còn giảng bài thì ai nghe cho nổi, đúng không Đỗ Lam?”
Đỗ Lam liếc cậu ta một cái, “Ai bảo cậu ngủ nhiều.”
“Hì hì, không phải do trong lớp ấm quá, thầy Lý giảng bài như thôi miên sao.”
Trần Hiểu Huy lấy vở ra đưa cho cậu ta, thấm thía nói: “Đã lớp 11 rồi, phải tập trung nghe giảng.”
Lưu Lỗi sờ gáy, nhỏ giọng đáp: “Tớ biết rồi.” Tiếp đó, cậu ngồi vào cái ghế trống ở bàn trước, “Này! Đỗ Lam, tớ nói cậu nghe, tiết tự học buổi tối hôm qua có mấy cặp đôi yêu nhau bị thầy chủ nhiệm giáo dục cầm đèn pin soi bắt được ở sân thể dục….” Nói đến đây, cậu ta còn dùng hai ngón trỏ diễn tả cho hai người, còn nhướng mày, “Hai cậu cần phải cẩn thận đấy, đừng để bị bắt nha!”
Đỗ Lam vả tay cậu ta, “Cút đi!”
Lưu Lỗi cười đứng dậy, trước khi về chỗ, tay phải còn khoa trương làm động tác cúi chào, “Tuân mệnh! Tiểu nhân xin lui ra.”
Đỗ Lam nhìn Trần Hiểu Huy bên cạnh, bởi vì động tác của Lưu Lỗi nên cậu cười nhạt một cái.
Đỗ Lam cười xua xua tay với Lưu Lỗi, “Đi đi!”
“Tuân mệnh Thái Hậu!”
Lưu Lỗi cầm vở tiêu sái đi về chỗ, thời điểm hia người không nhìn thấy, nụ cười của cậu vụt tắt. Khóe mắt quét hai người, dưới ánh đèn, bóng dáng gầy gầy, thẳng tắp của cả hai làm mắt cậu đau đớn quá.
Tiết tự học buổi tối bắt đầu, cô chủ nhiệm lớp xách chiếc túi hồng nhạt bước vào lớp.
“Tiết tự học buổi tối hôm nay chúng ta sẽ không học kiến thức mới, các em tự ôn tập đi.”
Tất cả các bạn học sinh đều nhẹ nhàng thở ra.
Cô chủ nhiệm lớp khẽ đảo mắt nhìn Trần Hiểu Huy và Đỗ Lam, tiếp đó chậm rãi nói: “Cô biết hiện tại việc học của các em rất căng thẳng, mỗi ngày đều áp lực rất lớn, nhưng cô không hy vọng các em dùng lời đồn không thật để tìm niềm vui cho bản thân và gây thương tổn cho chính bạn học của mình.”
Phía dưới vang lên tiếng xì xào bàn tán, lại bắt đầu!
Chủ nhiệm lớp vỗ mạnh lên bàn, “Yên lặng!”
Phòng học lập tức an tĩnh lại.
“Các em…..” Lời nói của cô bị chặn ở trong cổ họng, bởi vì cô nhìn thấy ánh mắt của thiếu niên kia.
Thiếu niên kia mỉm cười nhìn cô, nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô nhìn lướt qua học sinh phía dưới, từng gương mặt hưng phấn, tò mò, hờ hững.
Lại nhìn thiếu niên kia, trong mắt cậu mang theo sự bình tĩnh.
Cô xách túi rảo bước nhanh ra khỏi lớp.
Có đôi khi cô thật sự hy vọng mình là một cô giáo tiểu học!
Quay lại văn phòng, đang chuẩn bị đẩy cửa ra thì nghe thấy tiếng nghị luận của mấy giáo viên bên trong.
“Nam sinh lớp Nhậm Khiết thật sự đúng như lời đồn?”
“Chắc đúng, nếu không thì sao nó có thể lan truyền mạnh mẽ như vậy?”
“Vậy thì cũng quá đáng thương, vốn đã què, giờ thêm chuyện này, tương lai làm sao bây giờ?”
“Lần trước tới văn phòng tìm Nhậm Khiết thì tôi thấy mặt học sinh ấy rồi, lớn lên đẹp trai lắm. Haizz, đáng tiếc!”
“Chắc vì đẹp trai nên mới gặp phải chuyện như thế, bằng không sao những người khác lại không gặp phải?”
“Có câu nói rất đúng, càng là đồ vật mỹ lệ thì càng dễ dàng nảy sinh tội ác, nó sẽ đánh thức thiên sứ trong lòng mọi người, đồng thời cũng đánh thức ác ma trong họ!”
“Có đạo lý!”
“Hầy, đúng là quá thảm, cậu ta nhịn hơn 10 ngày kiểu gì nhỉ? Nghe nói gã kia dùng các loại…..”
Nhậm Khiến đứng ngoài cửa không thể nghe tiếp được nữa, “Khụ khụ….” Cố ý giẫm mạnh giày cao gót lên mặt sàn, đi lại hai bước rồi mới đẩy cửa ra.
Mấy giáo viên trong văn phòng thấy cô vào thì đều lập tức im lặng.
Sau đó, một cô giáo hơn 40 tuổi đến bàn làm việc của cô, thử hỏi: “Có phải gần đây bầu không khí học tập của lớp em không tốt lắm không?”
Các giáo viên cùng văn phòng với cô đều có tư lịch lâu năm hơn cô rất nhiều, vậy nên Nhậm Khiết khách khí cười đáp: “Khá tốt ạ, nhưng mà lúc nào cũng có mấy học sinh không bớt lo, lớp nào cũng giống lớp nào.”
“Dạo này có rất nhiều lời đồn về nam sinh học giỏi nhất khối của em nhỉ?”
Mấy giáo viên trong phòng đều vểnh tai lên nghe ngóng.
Nhậm Khiết bình tĩnh trả lời: “Nếu đã là lời đồn thì chứng tỏ không thể tin, chúng ta là giáo viên, không phải rõ ràng hơn bất cứ ai sao?”
“Ha ha….Nói cũng đúng.”
Trận tuyết đầu mùa của năm nay bị đứt quãng, cứ rơi triền mien, rơi gần nửa tháng.
Nửa tháng này, lời đồn giống như một cái lưới lớn quấn chặt hai người vào giữa.
Che khuất ánh mặt trời, che khuất ánh trăng.
Đi trên sân trường luôn có đủ loại ánh mắt bay tới hai người bất cứ lúc nào.
Mãi đến khi----
Thi cuối kỳ tới.
Sắp thi cuối kỳ, mọi người ít tâm tư hóng chuyện hơn, hơn nữa đương sự lại chẳng có động thái gì nên mọi người dần không còn hứng thú nữa.
Cuối cùng, lời đồn dần lắng xuống.
Chỉ là….Trần Hiểu Huy càng thêm trầm mặc.
Ngoài lúc nói chuyện với Đỗ Lam và Lưu Lỗi thì cậu khẽ cười ra, những lúc khác đều lặng lẽ ngồi trong một góc, một lần ngồi chính là cả ngày.
Đỗ Lam không dám tưởng tượng trong khoảng thời gian này Trần Hiểu Huy đang nghĩ gì trong longnf, cũng không đành lòng nghĩ tới.
Trong khoảng thời gian này, trái tim Lý Tình vẫn luôn bị tin đồn nhảm nhí bên ngoài đè nặng, bị bầu không khí trầm mặc của hai người đè nặng, nặng tới nỗi khó thở.
Cô ta hy vọng có ai đó mắng mình một trận ra trò, hoặc là tát mình thật mạnh mấy phát cũng được.
Nhưng, không có, không có ai cả.
Bọn họ chỉ trầm mặc, trầm mặc…..
Trận tuyết đầu mùa năm nay, rơi thật lâu thật lâu trong lòng cô ta.
Thời niên thiếu, chúng ta vĩnh viễn không biết mình chỉ buột miệng thốt ra một câu thì sẽ mang đến ảnh hưởng gì tới cuộc sống của người khác, hay mang đến ảnh hưởng gì đến cuộc đời của mình.
Nhiều năm sau, cô ta luôn nghĩ nếu có cỗ máy thời gian thì cô ta nhất định sẽ không mở miệng bật ra những câu đó. Mà dù có nói ra thì cô ta cũng nhất định sẽ dũng cảm đứng ra phủ nhận với mọi người.
Nhưng, thế giới này không có cỗ máy thời gian.
Năm ấy không có dũng khí, nhiều năm sau tích đủ sức mạnh rồi, nhưng đáng tiếc, vĩnh viễn không thể quay lại mùa đông năm ấy nữa.
Sự hổ thẹn và tự trách dưới đáy lòng mới là hình phạt tốt nhất dành cho cô ta!
Cuối cùng, thi cuối kỳ cũng kết thúc, nghênh đón kỳ nghỉ đông.
Chiều hôm thi xong, cô nộp bài sớm 10 phút, đứng ở hành lang chờ Trần Hiểu Huy.
Cô đứng ở cửa sổ nhìn lên giếng trời, các khu dạy học tạo thành một vòng tròn, kín mít, áp lực.
Chính là tại đây, miệng vết thương của một thiếu niên lần nữa bị xé mở cho mọi người tìm niềm vui.
Tiếng chuông kết thúc vang lên.
Bọn học sinh lục tục ra khỏi phòng thi.
Trần Hiểu Huy vẫn là người đi cuối cùng.
Cậu đeo cặp sách, cõng ánh nắng, từng bước từng bước đi về phía cô.
Trông cậu hơi mệt mỏi, nhưng đi đến gần cô, cậu chỉ ôn hòa mìm cười nhìn cô.
Đỗ Lam khẽ nói: “Đi thôi!” Đi thôi, rời khỏi nhà giam này, rời khỏi địa ngục này.
“Ừ!”
Cô kéo tay cậu nhanh nhảu đi về phía trước.
Cô nhảy chân sáo đi trước, Trần Hiểu Huy khập khiễng đi theo sau, thực tế không nhanh hơn mọi ngày bao nhiêu.
Học sinh trên sân trường đều nhìn tư thế quái dị của hai người.
Nhưng cả hai không thèm để ý, gió lạnh thổi vào mặt, nhưng không rét lạnh như trong tưởng tượng.
Hai người chạy thẳng đến cổng mới dừng lại. Tiếng nhạc ở cửa hiệu sách vẫn vang lên, Đỗ Lam vẫn nắm tay cậu, lồ ng ngực của cả hai đều phập phồng mãnh liệt.
Tiếp đó, hai người nhìn đối phương thở ra khói, đều nở nụ cười.
Cười, cười, Đỗ Lam mở miệng: “Hiểu Huy.”
“Hả?”
“Vĩnh viễn đừng bị đánh bại.”
“Được!”