Diệp Ngưng Hoan bị một cơn đau nhức giày vò mà tỉnh lại, đối với nàng mà nói đau đớn sớm đã không còn xa lạ. Bất luận là ở Nhã Nhạc Cư hay là ở Tịnh Viên, đau đớn đều gắn bó làm bạn với nàng, dường như không đau chết đi sống lại thì không thể chứng minh bản thân còn ở nhân thế.

Nàng mở mắt, bị ánh sáng rọi vào không thể không nhắm mắt lại. Thích ứng một hồi mới mở ra, chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, ánh sáng đã khép lại, bị một thân hình che chắn.

Thấy rõ mặt mày, Diệp Ngưng Hoan có chút hoảng hồn, là Sở Hạo!

Thứ nàng bất ngờ cũng không phải là hắn lại có thể đúng lúc tìm thấy nàng như thế, mà là ánh mắt lúc này của hắn. Giống như lần bị thương ở núi Phong Duyệt, bị hắn nhặt trở về.

Nàng đau đến cửu tử nhất sinh, tỉnh lại liền thấy ánh mắt gợn sóng không sợ hãi của hắn.

Về sau trải qua rất nhiều chuyện, ở nhà trọ đường Nguyên Thương, ánh mắt hắn là lạnh lẽo. Nàng không dựa theo sự an bài của hắn, đi ngược tuyến đường của hắn, hắn nghi ngờ nàng và Sương Lăng tư tình chưa dứt, khi đó ánh mắt của hắn tối đen dọa người, giống như tình cảm gì đều không xuyên qua được cặp mắt kia, tất cả sự liều lĩnh hoặc là vẻ lo lắng chẳng qua chỉ là biểu hiện trên da mặt, bên trong hắn vĩnh viễn sẽ không bị người ta nhìn thấy. Hắn ép buộc nàng, nàng lại vặn trật tay, hắn cũng không buông tay, ngắt véo toàn thân nàng, hắn nói, Sương Lăng chết rồi!

Khi đó thái độ của hắn đã rõ ràng, hắn là chủ tử của nàng, đời này đều là như thế. Cho dù hắn không cần, nàng cũng đừng hòng mơ tưởng tự do. Nàng chỉ có thể nhát nừ ở bên người hắn, nhão thành một vũng bùn, mặc hắn giẫm lên.

Rồi sau đó, nàng bệnh tật, hắn lại nói cho nàng, Sương Lăng còn sống. Tại một khắc kia, trái tim của nàng bị sự nhượng bộ đau khổ của hắn dập nát.

Khiến cho nàng hổ thẹn là, nàng không chỉ bởi vì Sương Lăng còn sống mà vui sướng khuây khoả, cũng bởi vì tấm lòng của hắn mà thấy bi ai. Nàng cho rằng tình cảm của hắn chỉ vừa đủ, kỳ thật còn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng!

Lúc này đôi mắt ấy vẫn tối đen, phủ một tầng đỏ, làm như mỏi mệt, nhưng sự khuây khoả dưới đáy mắt rực rỡ như thế, không chút nào che giấu. Hắn ngồi ở bên giường, cúi người xuống nhìn nàng gần như vậy, hai mắt nhìn nhau, ý cười dễ dàng xâm nhập vào sâu trong đôi mắt hắn, nhộn nhạo như một cơn sóng, khiến cho lòng của nàng run theo.

Hơi thở của hắn rất nhẹ, không đợi nàng mở miệng hắn đã tiến lại gần hơn, đôi môi cứ như vậy mà giằng co với nàng.

Diệp Ngưng Hoan ban đầu vẫn hôn mê, giống như không tìm thấy tay chân ở nơi nào. Hắn cứ thế mà hôn lại đây, làm cho đầu nàng như bị điện giật, thân thể như phiêu tán khắp nơi, giống một đường thẳng, nhanh chóng truyền lên thân thể nàng lần nữa. Nàng không khỏi run rẩy, tay giật giật mấy cái, muốn nâng lên lại không được.

Còn nhớ lúc trước nàng tìm được đường sống trong chỗ chết, tỉnh lại không lâu hắn không nói hai lời đã ấn vết thương nàng càng thêm đau. Cắn miệng nàng chảy máu, rốt cuộc không nhịn được mà khóc ở trước mặt hắn một hồi. Lúc này hắn gần như vậy, nàng lại không có những suy nghĩ lung tung này, chỉ vì động tác của hắn vô cùng dịu dàng. Hóa ra giữa bọn họ đã tích lũy được nhiều kỷ niệm như vậy!

Hắn không cắn nàng, không quấn lấy nàng, thậm chí không hề dùng sức quá mức đi giày vò nàng, nàng chỉ cảm thấy mềm nhũn, lát sau trở nên có chút nóng bỏng, thân thể bất giác lui lại.

Sở Hạo theo thói quen tính đưa tay vỗ về vành tai của nàng, nhưng lúc chạm vào thì đột nhiên ngừng lại. Tai nàng bị thương, chỗ đeo hoa tai của nàng để lại một lỗ thủng nho nhỏ. Ngón tay hắn gập lại bên tai nàng, lại từ từ mở ra, hơi vuốt ve hai gò má, làm như an ủi.

Sở Hạo thả môi nàng ra: “Sương Lăng còn sống, nàng có thể yên tâm.” Câu đầu tiên nói với nàng, đúng là điều này! Nàng hơi mở to mắt, bất giác rơi lệ.

Giọng hắn hơi khàn, hiển nhiên đã lâu không mở miệng nói chuyện. Nàng kinh ngạc nhìn hắn, há mồm, cổ họng lại khô khốc, sững sờ không bật thành tiếng được. Cổ họng đau rát, đúng rồi, nàng nhớ lại, lúc nàng và Lâm Tịnh giằng co, Lâm Tịnh chưởng nàng mấy cái. Xong đời, sẽ không phế rồi chứ? Vốn đã nửa tàn, nay lại thành câm điếc.

Hắn nhìn nàng, khóe miệng cong lên: “Uống nước đi.” Nói xong, hắn thò tay lấy chén, cũng tự mình uống một ngụm, không đợi nàng phản ứng kịp thì lại gục đầu xuống.

Diệp Ngưng Hoan choáng váng, không tự chủ được mà rơm rớm nước mắt, cổ họng ẩm ướt của nàng cũng ướt cả mắt nàng.

Sở Hạo lấy nước trong chén đút cho nàng, nàng nuốt có chút khó khăn, đau chết khiếp, rên rỉ như là chiếc rương xé gió mà bay, cuốn theo mọi thứ khiến nàng hoảng sợ.

Diệp Ngưng Hoan kinh ngạc và hoảng hốt. Nàng rất muốn hỏi hắn một vấn đề quan trọng: Nàng để lại tin tức là không sai, chẳng qua nàng không biết bản thân bị đem đi nơi nào, hắn rốt cuộc làm sao tìm được nàng? Hắn thuận tay đặt chén ở đầu giường, sờ sờ mặt nàng: “Ngủ tiếp đi. Không sao đâu, ta ở đây.”

“Không sao đâu, ta ở đây”, là một loại tri kỷ, khiến nàng cảm thấy an toàn. Nàng thở dài, giãn mày ra, nhắm hai mắt lại.

Buổi trưa Thụy nương lại vào đây một chuyến, vừa đi vào đã thấy Sở Hạo đang ngồi ở bên cạnh bàn tự mình ăn cơm. Thụy nương hoảng hồn, suýt nữa thì làm đổ hết đồ vật trong tay xuống.

Mấy ngày nay, bà đúng giờ đổi nước ấm, xiêm y, cơm nước cùng với thuốc, Sở Hạo chưa có ngày nào ăn uống đàng hoàng. Thụy nương hiểu hắn, dù là đau lòng đến luống cuống nhưng cũng không khuyên, chỉ lặng lẽ ra vào, rồi lại bưng thức ăn nguội ra, đổi thành món mới. Lúc này thấy hắn tự giác như vậy, khóe mắt Thụy nương ươn ướt, bà vội vàng đưa đồ qua.

“Đây là chàng nghịch hầm nhân sâm vừa mới làm, hay là dùng cái này đi.” Thụy nương nhìn hắn, gầy gò, vẻ mặt lại yên bình. Mấy ngày qua hắn đều như thế, thần thái an nhàn không nói một lời, nhưng ngay cả sự nóng nảy lúc trước cũng không còn.

Hắn sống ở thâm cung, biết rõ thủ đoạn của nữ nhân và hoạn quan, tuy rằng không bị đám con cháu tôn thất kia lừa gạt phá hỏng, nhưng chung quy vẫn được nuôi dạy một cách cẩn thận, mà cái tính nóng nảy kia nói đến là đến.

Đoan Xương Phò mã Viên Tố là anh rể của hắn, Thái hậu sinh ba trai hai gái, trưởng nữ Đoan Xương Công chúa gả cho Viên Tố làm vợ. Viên gia cũng là công thần khai quốc, Tiên đế gia năm đó gặp cụ ông Viên gia cũng phải cho vài phần thể diện.

Ba năm trước, Sở Hạo nam chinh trở về. Hoàng thượng thưởng thần tử có công, cho ban thưởng yến tiệc trong cung, Hộ quốc công Vương Tường có công nam chinh, Nam Phong Vương Sở Nguyên cùng tất cả hoàng thân quốc thích quyền thần đều dự tiệc. Viên Tố kia uống mấy chén, vui đùa mấy câu cùng Sở Hạo, nào ngờ nói năng có vài phần khó nghe.

Sở Hạo giận, xốc bàn ở trên điện, ném thẳng mâm về phía mặt Viên Tố. Đợi mọi người phản ứng kịp xông lên can ngăn thì Viên Tố đã bị Sở Hạo đánh cho không bò dậy nổi, nằm ở nhà chừng nửa tháng.

Việc này phố xá trong kinh đều nghe thấy, Đoan Xương Công chúa tức giận đến tuyệt thực, Sở Hạo mà không tới nhà xin lỗi thì không bằng lòng bỏ qua. Hoàng thượng và Thái hậu đều không nén được giận, Hoàng thượng muốn Sở Hạo đi trấn an, Sở Hạo căn bản không đếm xỉa tới, chạy thẳng tới bãi săn thả con chim ưng của hắn. Cuối cùng Hoàng thượng đành phải tự mình đi phủ Công chúa, lúc này mới xong việc.

Sở Hạo đắc tội người có công như vậy, không chỉ khiến Hoàng thượng khó xử mà còn làm Thụy nương lo lắng cho hắn. Hắn chẳng ngó ngàng gì tới cái tính khí làm càn của mình, sau này trong triều không người tương trợ thì nửa bước cũng khó đi.

Lúc Thụy nương định thần lại, Sở Hạo đã ăn hết món hầm, lấy trà súc miệng nói: “Nàng ấy mới tỉnh, một lát nữa bà cho gọi Thường Thế Hữu đến xem, xem có cần đổi thuốc không.”

Chả trách chịu ăn uống, hóa ra là vị trên giường kia tỉnh rồi. Diệp Ngưng Hoan kỳ thật bị thương không nặng, là do trước đó bản thân nàng yếu ớt thôi. Mà vết thương của Sở Hạo thật khiến cho người ta sợ hãi, Lâm Tịnh là loại thân thủ nào, đó cũng không phải là chút xô xát nhỏ lần trước của Diệp Ngưng Hoan.

Tay phải của hắn nay đừng nói là giương cung kéo cương, bưng chén trà cũng phải nhọc nhằn, Thường Thế Hữu nói, nếu muốn khỏi, ít nhất cũng phải nửa năm.

Thụy nương lau lau khóe mắt, lại không dám hỏi vết thương của hắn, nói: “Là ta không tận tâm, điện hạ…”

“Được rồi.” Sở Hạo ném khăn nói: “Đã sớm không nên giữ Lâm Tịnh lại, thấy nàng ta công phu tốt muốn giữ lại dùng mấy năm, vậy mà thật sự khiến ta mở rộng tầm mắt.”

“Nàng ta đã sớm chết ở trên núi, người đi xem hôm kia đã trở lại rồi.” Thụy nương nói.

“Dù sao vẫn là người Ảnh Nguyệt Môn, còn lại cái gì thì cho Vân Tê Lam đưa trở về.” Sở Hạo cúi đầu nói.

“Hôm qua trong kinh báo lại, Phùng Xương Tiến đã chết.” Thụy nương nhỏ giọng nói.

Phùng Xương Tiến là bị Hoàng thượng làm cho tức chết, hoặc là nói, Phùng Xương Tiến dùng cái mạng này để bức Hoàng thượng.

Tuy lão ta là em họ của vị Hoàng hậu đầu tiên, ông ngoại của Vĩnh Thành Vương, nhưng người này thực tế cũng không muốn dính đến tôn thất. Năm đó khi chị họ lão ta gả cho Tiên đế, lão còn nhỏ tuổi, chuyện Phùng gia còn chưa tới phiên lão làm chủ, huống hồ khi đó Tiên đế còn chưa xưng đế.

Về sau con gái gả cho Thái tử quá cố, lại thật là bị Tiên đế bức bách. Phùng Xương Tiến cả đời chưa từng mưu kế cho vị Thái tử này, cũng bởi vì như thế mới có thể tồn tại sau khi Thái tử quá cố chết, bầy con đoạt thế, lại không bị đương kim Thánh thượng kiêng dè. Lão ta biết rõ nguy hiểm khi các đảng tranh đấu với nhau nên đã sớm ẩn lui, đóng cửa từ chối tiếp khách, không cho con cháu ra làm quan, không bám víu nhà cao cửa rộng để lập quan hệ thông gia.

Cả nhà Phùng thị có công lao vì Tiên đế, một mình Phùng Xương Tiến văn mưu hơn người, được Tiên đế yêu mến. Lão lại là một người viết thư pháp có tiếng của Cẩm triều, bia mộ thần công thánh đức của Tiên đế là chữ viết tay của lão. Lão túc trí đa mưu lại có thao lược. Bởi vì lão là người khôn khéo, tầm nhìn xa trông rộng, biết rõ nay là thời cuộc nào và những tai hại dính dáng đến tôn thất, cho nên năm đó, lão hết sức từ chối hôn sự với Thái tử quá cố. Tiếc rằng cuối cùng lão chỉ là thần tử, Tiên đế mở miệng lão không thể nào cự tuyệt, đành phải khiêm tốn làm người, vì tránh phân tranh để bảo toàn vinh hoa.

Trong đám con cháu đông đúc của Tiên đế, nhiều người có thể xuất chinh thiện chiến, người có thể mưu kế cũng nhiều. Nay chư phương phân đất phong hầu đều có quyền thế, dưới gối đương kim Thánh thượng không có con trai, khó tránh khỏi sinh lòng kiêng kỵ. Lo lắng năm đó của lão nay đã thành sự thật, Vĩnh Thành Vương bỏ mình ở phương khác, lão không thể nào chứng minh mình trong sạch.

Hoàng thượng buộc lão và Đông Lâm Vương lập quan hệ thông gia để tự bảo vệ mình, lão không thể không đáp ứng, lại bởi vì lão đã vào tuổi xế chiều, bao nhiêu sợ hãi dồn nén trong trái tim. Thấy con cháu khó yên lòng, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành vật hi sinh trong cuộc chiến tranh đấu của hoàng tộc. Lão đã gần đất xa trời, lúc này sao lại chịu được nỗi lo lắng hoảng loạn như vậy? Thánh chỉ Hoàng thượng đã hạ, muốn lật mình, cũng chỉ có thể dâng cái mạng già của lão.

Sở Hạo đã sớm biết, Hoàng thượng quá mức nóng vội, muốn mượn cơ hội bức Phùng thị quay về triều đình cho hắn sử dụng. Thật ra cũng không phải Hoàng thượng quá nóng vội, mà là tình huống bắc phiên càng ngày càng ác liệt.

Sau khi Giám Hành Viện bắc phiên tìm được Vĩnh Thành Vương thì sinh lòng e ngại, muốn lặng lẽ tiễn đưa Vĩnh Thành Vương. Nhưng Giám Hành Viện bắc phiên luôn hữu danh vô thực, cũng nằm dưới sự theo dõi của chư thần bắc phiên.

Không kịp tiễn người, Sở Chính Việt ở phương bắc thu được tin tức thì tức thì nổi giận, cho là người của Giám Hành Viện bắc phiên nghịch tội trộm người, muốn hãm hại hắn, không nói hai lời đã tự mình dẫn người đến chặn, Vĩnh Thành Vương tự sát vào lúc đó.

Sở Chính Việt trói người của Giám Hành Viện lại, tính cả thi thể Vĩnh Thành Vương cùng đưa về triều đình, sau đó cũng không giải thích, lập tức đóng cửa ải Thanh Mã giao với Lư Tùng, Đông Lâm lại, từ chối không cho bất kỳ quan viên nào của Giám Hành Viện đến đây. Loại hành vi này, rõ ràng là muốn làm chúa một cõi.

Đây hết thảy cũng đều như Sở Hạo đoán trước, đứa cháu này tuy rằng hắn chưa từng gặp mặt, nhưng mà hành động đã rõ, Sở Chính Việt tuyệt đối là một chủ nhân thô bạo dứt hoát.

Hắn có ý mưu phản hay không Sở Hạo không rõ, nhưng có một vài thứ Sở Hạo hiểu được. Hắn một mình ở bắc phiên buôn bán với Ô Luân, hàng hóa xuống phía nam buôn bán đều phải đi qua Thanh Mã, tuyệt đối không phải là người hiền lành.

Chỉ cần mấy tin tức này đến tai Hoàng thượng, ông ta không giậm chân cũng không được. Thả Sở Hạo về phiên là việc khẩn cấp. Chẳng qua một khi Phùng Xương Tiến bên kia có gì thay đổi, Hoàng thượng sợ không khống chế được Sở Hạo mới có thể cho hắn mượn ba hộ lực của đông phiên, quyết định việc ổn định bắc phiên.

Làm như thế là muốn xem tổng quát toàn cục, không thể chỉ nhìn từng bước.

Sở Hạo biết rõ điểm này, đoán được lòng người, bất luận là phản ứng của Phùng gia hay mấy bước tiếp theo của Hoàng thượng, đều không ngoài dự đoán của hắn.

Cho nên hắn mới muốn an bài Diệp Ngưng Hoan trước, giữ nàng ở nhà, nếu một khi tới tình cảnh Hoàng thượng muốn Sở Hạo đi bình bắc phiên, Diệp Ngưng Hoan biết được, hoặc là lại muốn chạy, hoặc là bị Vương gia xách ở bên người.

Sở Hạo làm sao chịu cho nàng chạy, nhưng mang theo bên người như vậy, cũng không giống ngắm cảnh lần trước, không dám đảm bảo có chuyện gì không chu toàn. Như thế mới nghĩ đến nam phiên còn có chút nhà cửa đất đai, dứt khoát sang tên cho nàng, học cách quản lý trong nhà thế nào. Tương lai làm Vương phi thì cũng có thể một mình đảm đương một phía. Đã không có cảnh gió sương mưa tuyết gì, nói vậy nàng cũng sẽ không sinh lòng muốn tháo chạy. Lại dưới sự giám sát của Nam Phong Vương, tình cảm của Sở Nguyên và Sở Hạo không tệ, huống hồ đông phiên giáp với nam phiên, trong lâu dài xem ra cũng phải có ích lợi chung, tất nhiên phải giúp chiếu cố một chút.

Nào biết lại gặp phải quá nhiều chuyện rắc rối thế này.

Nói tới nói lui, người Sở Hạo không ngờ được, thậm chí là một đôi. Một người như kẻ thiển cận, mới nghe lời đồn đại đã ngã lòng tin Lục Sương Lăng, còn có một người mặt dày mày dạn, lúc tốt lúc xấu Diệp Ngưng Hoan!

Nghe Thụy nương nói xong, Sở Hạo cũng không ngoài ý muốn, chỉ liếc về hướng phòng ngủ: “Phùng Xương Tiến vừa chết, con trai của hắn giữ đạo hiếu ba năm. Cẩm Thái xem trọng lễ hiếu, Hoàng thượng không thể buộc hắn ra làm quan.”

Thụy nương nói: “Thánh chỉ Hoàng thượng đã hạ, Phùng Xương Tiến đành phải mượn lễ hiếu mới có thể ngăn được con đường này. Trong lòng mọi người đều hiểu, hôn sự một khi kéo dài cho điện hạ về phiên thì hai cô quý nữ này cũng khó tiến vào Đông Lâm.”

Một khi Sở Hạo về phiên, không muốn nhận hai người này có cả đống cách. Chỗ này cách Đông Lâm ngàn dặm xa xôi, trên đường các nàng có thể xảy ra chuyện, còn dám kiên quyết đưa đi thì đúng là kẻ đần độn.

Sở Hạo nhíu mày: “Hoàng thượng biết rõ, chỉ cần ta về đông phiên, triều đình đừng hòng sắp xếp hôn sự của ta.”

Thụy nương nói: “Trước đó điện hạ không có ý ăn thua, lại bị Hoàng thượng kiêng kỵ, cũng không có cách nào. Chỉ là lúc này, Hoàng thượng đích thân chọn lại kéo dài, sợ là… Kỳ thật, lúc trước Thái hậu chọn Cố gia, quả nhiên là muốn tốt cho điện hạ.”

Ánh mắt Sở Hạo hơi đông lại: “Nếu trong nhà cũng không được tự tại, ta đây cũng không có nơi để tự tại. Tốt cũng được xấu cũng thế, ngoài ra cũng chẳng có cách nào, chỉ là ta không muốn bị người ta bố trí.”

Hai họ đều tốt, hắn thật đúng là cũng không tin, không có hai họ này thì cái gì hắn nên làm đều bất thành? Hắn là vì thế mới đi đường vòng, nhưng hắn vui.

Thụy nương nói: “Như vậy đi bắc phiên sợ là không tránh khỏi.”

Sở Hạo nói: “Không sao, chỉ là đến lúc đó triều đình cũng phải phái binh đi theo, Vương Tường có quan hệ tốt với ta, Hoàng thượng nhất định sẽ không chỉ định hắn, bất luận thế nào cũng phải nghĩ biện pháp mang Vương Kỳ theo. Nhưng mà ta thấy Hoàng thượng, tám phần còn phải chỉ định cái vị anh rể sốt ruột của ta đi theo!”

Vừa nghe lời này của Sở Hạo, Thụy nương nhấp miệng muốn cười lại không dám, đành phải khuyên: “Dù gì cũng là Phò mã của Đoan Xương Công chúa, cho dù điện hạ không nhìn mặt mũi của hắn thì cũng phải nhìn chút mặt mũi Công chúa chứ?”

Sở Hạo không lên tiếng, Thụy nương nhẹ giọng: “Ngài về đông phiên, chỉ sợ liều mạng với bắc phiên hai bên đều chịu thiệt, rõ ràng chính là tiêu hao. Người của Đông Lâm lục quận còn chẳng biết có mấy người chịu tận tâm, điện hạ đi, còn phải tường tận lo liệu từ đầu. Vừa không giống Nam Phong Vương thuở nhỏ theo Tiên đế gia tranh đấu giành thiên hạ, nhiều thủ hạ trung thành đi theo, cũng không giống Bắc Hải Vương, có rất nhiều bộ hạ cũ từ đời trước. Đi như vậy, thật sự khiến cho người ta khó an lòng.”

“Đường là do người đi, Lục ca ca năm đó chẳng phải tự mình lo liệu, cũng chưa từng nhờ vào nhà mẹ, nhà vợ? Hắn bốn mươi tuổi mới có khởi sắc, ta đây giống chỗ nào?” Sở Hạo thuận miệng nói xong thì cố nén đau đớn mà giật giật bả vai, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, “Diệp Ngưng Hoan dưỡng thương ở chỗ này đi, cũng không cần phải nói gì cả. Đợi nàng khỏe rồi thì theo tâm nguyện cho nàng đi cùng Sương Lăng thôi. Sương Lăng từ quan ta cho phép rồi, muốn đi chỗ nào thì đi! Xa vào, cả đời này cũng đừng để ta gặp lại.”

Thụy nương nhìn hắn, kinh ngạc rồi rơi lệ, thảo nào hắn đã im lặng điềm tĩnh nhiều ngày như vậy, không biết đáy lòng đã trải qua bao nhiêu con sóng lớn.

Bà nghẹn ngào: “Điện hạ…”

Sở Hạo nở một nụ cười nhạt: “Khóc cái gì? Trong lòng nàng không có ta, ép buộc mãi cũng vô nghĩa. Thể diện hay không có thể diện thì cũng vậy, tùy nàng đi.”

Thụy nương cố nén nước mắt gật gật đầu, điện hạ không có thân phận này, nhưng trong vạn người cũng rất chói mắt, còn sợ không ai yêu sao?

Mấy ngày này, chung quy vẫn rất gian nan. Nàng sẽ theo hắn đến Phong Thanh Nguyệt Lãng.

Diệp Ngưng Hoan núp mặt ở trong, giọng nói loáng thoáng truyền đến, nàng nghe được rõ ràng!

Lúc này thật muốn thả, cho nàng tự do chân chính, thậm chí cũng thả Lục Sương Lăng. Nhưng lúc này, trong lòng nàng lại không hề thấy khuây khoả, ngoại trừ thẹn đau thì vẫn là thẹn đau.

Phùng Xương Tiến đã chết, hắn đã sớm đoán được, hắn biết kết quả sau khi Phùng Xương Tiến chết, cho nên hắn đến an bài nàng, nhưng nàng… Nàng lại cô phụ hảo ý của hắn.

Nàng có tầm nhìn hạn hẹp, nhìn không tới ba bước bên ngoài. Nàng ngu xuẩn, nàng cho Lâm Tịnh cơ hội một hòn đá ném hai chim! Lần nào nàng cũng đều như thế, tự cho là thông minh nhưng lại làm việc ngốc. Nàng không có lần nào đoán trúng, cuối cùng lại đến cầu hắn giúp đỡ. Nàng căn bản chính là một kẻ ngốc làm gì cũng sai, chỉ biết làm rối lên!

Nghe thấy bên ngoài có âm thanh nhẹ nhàng thu dọn mâm chén, tiếp theo có tiếng bước chân chậm rãi tiến lại đây, Diệp Ngưng Hoan vội vàng nhắm mắt rụt mặt vào trong, nàng không còn mặt mũi gặp hắn.

Cảm giác được Sở Hạo ngồi xuống, đang sờ tóc của nàng. Nàng nhắm mắt, nước mắt giàn giụa. Rất lâu sau đó thì nghe thấy hắn lại đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài. Nàng lặng lẽ thò tay lên đầu, lại thấy bên gối đặt một món khác, là cây trâm đàn hương kia. Hoa văn đơn giản, hoa mai như có như không.

Sáng sớm ngày thứ hai nàng nhập phủ, hắn đi qua bên người nàng, cài cho nàng. Động tác cũng không dịu dàng, mà tâm tình hắn lúc ấy hình như cũng không vui, nàng thậm chí không biết chuyện gì khiến hắn để ý. Nhưng thứ này, nàng quả thật là vẫn luôn giữ thật tốt. Không phải bởi vì Thái hậu thưởng, mà là bởi vì, trước sau gì đêm hôm đó cũng xem như là đêm tân hôn của nàng. Giống như một giấc mộng, hắn cài trâm mà thành toàn.

Cho dù chỉ là thiếp, nàng coi như cũng đã gả đi. Tốt cũng được, xấu cũng được.

Nàng đã gả đi thì không muốn lại tái giá.

“Ta đã gả đi làm vợ, hắn cũng không còn nhớ nhung gì nữa. Nếu hắn tới tìm ta thì cứ tới An Dương. Nếu hắn không tới tìm thì sống cuộc sống tiểu dân, không ở nam phiên được quý chủ giúp đỡ, ta được tự do, hắn cũng xem là như ý. Đừng tin mấy lời đồn đại, cũng đừng vướng bận gì nữa.”

Trong thư nàng viết cho Sương Lăng, là viết như thế này. Chỉ là bây giờ, nàng không còn mặt mũi nói cho Sở Hạo biết, cũng không có tư cách nói những thứ này với hắn.

Nàng chôn thật sâu ở trong chăn mà nghẹn ngào, đè sâu vào trong ngực.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện