Diệp Ngưng Hoan ngủ coi như có vẻ nhẹ nhàng, nghe thấy tiếng động liền mở mắt, đầu tiên nhìn xuống ngực. Lại có thể rụt trong ngực hắn, đầu còn gối lên vai hắn, tay trái quấn lấy thắt lưng hắn, toàn bộ thân mình đều kề sát hắn.
Khó trách ấm áp như vậy, người khi ngủ nhất định là theo bản năng tìm đến nguồn nhiệt.
Chỉ là có chút xấu hổ, may mà hơi thở của hắn còn rất sâu, bên ngoài hình như là giọng của Thụy nương, gọi mấy tiếng hắn cũng chưa phản ứng.
Diệp Ngưng Hoan vừa tỉnh, ở trong lòng hắn không đợi được, ước gì hắn nhanh chóng tỉnh dậy. Vì thế đành liều chết gánh vác trách nhiệm gọi dậy, chỉ mong hắn không tức giận mà rời giường.
Nàng đẩy hắn một cái, nhẹ giọng gọi: “Điện hạ, điện hạ…”
Tay Sở Hạo càng siết chặt, làm hại Diệp Ngưng Hoan thiếu chút nữa thì cắn vào ngực hắn. Cằm hắn cọ cọ trên đỉnh đầu nàng, im lặng trong chốc lát rồi nghiêng người động thân.
Diệp Ngưng Hoan cũng vội vàng ngồi dậy, rèm che mở ra, nô bộc lớn nhỏ nối đuôi nhau mà vào hầu hạ, lại không nhìn thấy Đông Anh và Hạ Lan, phỏng chừng chính là người hắn quen dùng.
Diệp Ngưng Hoan lén liếc mắt một cái, lặng lẽ lui đến góc sáng cuối giường, nàng không cần hầu hạ, nàng cũng không đủ tư cách. Lại nói tiếp, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn quý nhân rời giường gần như thế.
Sau khi Sở Hạo đứng lên, có nha hoàn bưng một bộ trang phục mới lại đây cho Diệp Ngưng Hoan.
Thụy nương cũng không thèm nhìn Diệp Ngưng Hoan, chỉ hầu hạ Sở Hạo đâu vào đấy. Nhiều người như vậy, nhưng đều im ắng, bỗng dưng cũng khiến Diệp Ngưng Hoan đè lại hô hấp, không dám thở mạnh.
Bọn nha hoàn cầm rất nhiều thứ, nàng liếc mắt nhìn thì choáng váng. Mọi người đều đâu vào đấy, trên giường có một cái bàn ngăn cách, lại không thể va chạm lẫn nhau hay quấy nhiễu nửa phần.
Nàng mặc xong thì lặng lẽ đi xuống góc phòng, rõ ràng tất cả mọi người nhìn nàng như không có gì, nhưng bên này nàng vừa mới xuống giường, lại có người mang mấy món đồ lại đây: một xấp khăn ướt, một lọ súc miệng, còn có một cái chén nước bên trong màu đỏ.
Diệp Ngưng Hoan sửng sốt một chút, thấy nét mặt vị tỷ tỷ này thật nhạt nhẽo, căn bản mỉm cười cũng không. Diệp Ngưng Hoan cũng không tiện trở về tắm, chỉ thấy trên khay có gì đó thì thừ người ra, cũng không biết lấy cái nào trước.
Khăn thơm, muối bột đánh răng đều biết, tuy nàng là vũ cơ, nhưng bởi vì chuẩn bị cho quý nhân, cho nên thuở nhỏ coi như là được huấn luyện một chút.
Chỉ có điều trong cái chén đỏ au này, Diệp Ngưng Hoan lại không biết là dùng để làm gì. Vừa định lấy khăn lau tay, khuỷu tay bị nha hoàn kia huých một cái, không lên tiếng, lại dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng bưng chén nước đỏ kia lên.
Diệp Ngưng Hoan đành phải bưng lên, trong phòng lặng ngắt như tờ, nàng cũng không dám mở miệng, chỉ ngửi một chút, toả ra chút hương hoa lẫn vị bạc hà.
Mấy năm nay quả thật chưa nhìn qua những thứ này, ở đây lâu như vậy cũng chưa có ai sáng sớm cho nàng mấy thứ này. Nhất thời liếc mắt nhìn Sở Hạo ngồi trên giường, hắn đang bưng uống, tuy rằng không giống cái chén hoa văn này, mà là một cái lọ. Trong bụng hiểu ra, vội vàng học hắn uống một hơi cạn sạch.
Nghe mùi, nhưng vào trong miệng cũng không có mùi vị gì, có một luồng lạnh, lại có hơi chát, hẳn là bỏ thêm bạc hà.
Bên này Diệp Ngưng Hoan vừa mới nuốt xuống bụng, liền nghe thấy có người “khụ” một cái, rõ ràng là trong căn phòng này. Theo âm thanh nhìn lại, thấy Sở Hạo đang ho khan, nhất thời một đống nô bộc chen qua phối hợp liên tục, vây kín hắn lại, không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
Uống nước còn có thể bị sặc, thật sự là bé cưng nhõng nhẽo, Diệp Ngưng Hoan rất xem thường.
Quý nhân rời giường thật đúng là chuyện phiền toái! Để cho nàng ở bên cạnh nhìn, phỏng chừng là cho nàng học tập hầu hạ hắn như thế nào chăng? Nàng vừa nghĩ vừa xoay mặt chuyển cái chén cho tỷ tỷ bên cạnh, thấy tỷ tỷ bưng khay kia trừng mắt nhìn cái chén không ngây ra như phỗng.
Uống bất nhã lắm sao? Nàng không phải là không biết xấu hổ, coi như không nhìn thấy. Định lấy muối bột đánh răng, trước nhìn thoáng qua vị tỷ tỷ này, thấy nàng ta vẫn sợ run, đơn giản không quản nữa, trực tiếp cầm mà dùng.
Nha hoàn kia liếc mắt nhìn đám người sau lưng còn đang vây quanh, tiến đến bên tai Diệp Ngưng Hoan nhỏ giọng nói: “Cái đó là nước súc miệng hoa hồng bạc hà.”
“Ồ.” Diệp Ngưng Hoan như được mở mang kiến thức gật gật đầu, súc miệng cho sạch, phun vào trong cái lọ nhỏ, mồm miệng tươi mát khiến nàng nở nụ cười buổi sớm, “Uống ngon.”
Thật ra thì rất khó uống, nhưng dù sao cũng là cho nàng thể diện, cho phép nàng và vị đại tiên này cùng nhau rửa mặt, đương nhiên phải nói uống ngon rồi.
Nghe thấy Sở Hạo lại ho khan, nhiễm phong hàn sao? Đứng trong góc, cũng không thấy rõ tình hình. Nhưng mà thoạt nhìn hắn cũng không giống như là người dễ dàng bị bệnh mà?
Nét mặt nha hoàn kia vô cùng vặn vẹo, ra vẻ không thể nhịn được nữa tiến lại gần nói tiếp: “Cái đó không thể uống…”
Diệp Ngưng Hoan nhất thời cứng đờ, bên trong không có thứ gì kỳ lạ đi? Không cho uống lại còn thơm như vậy, cái gì vậy hả hả hả! Không tự chủ được mà thò tay móc họng, bị tỷ tỷ kia níu lấy, nét mặt kia đã nói cho nàng: tiếng nôn mửa quá khó nghe, muốn ói thì trở về hãy ói!
Diệp Ngưng Hoan cảm thấy có thể trực tiếp trở về diện bích tham thiền (*) được rồi, vì sao Đông Anh không mang mấy thứ này tới? Nếu như bị món này độc chết, nàng thật sự là chết không nhắm mắt.
(*) diện bích tham thiền: dựa theo tích “Cửu niên diện bích tham thiền” của Bồ Đề Đạt Ma, ngồi thiền quay mặt vào tường trong động Trấn Vũ trên núi Thiếu Thất
Nha hoàn kia thấy nàng cứng đờ nghiêng ngả như cây tùng già, vì thế không hề để ý tới nàng nữa, bên này nhóm nô bộc hầu hạ xong đều nhẹ nhàng cất bước lần lượt rời khỏi.
Sở Hạo sảng khoái ngồi cạnh giường, Thụy nương bên cạnh nói với hắn: “Chốc nữa điểm tâm bày ở đâu?”
“Ở bên ngoài đi.” Sở Hạo liếc mắt nhìn Diệp Ngưng Hoan, nở nụ cười như có như không, Diệp Ngưng Hoan cảm thấy mặt như phát sốt, vội vàng thấp đầu không nhìn hắn. Sở Hạo cũng không cho nàng đi, cũng không thèm quan tâm, cứ để cho Diệp Ngưng Hoan ngu ngốc đứng đó.
Thụy nương còn nói: “Vũ Ninh Hầu hôm nay lại đây, ta cho người thu dọn Trúc Hương Viện, chỗ đó có mấy cây trúc che chắn lại có cảnh nước, còn thanh tĩnh, cũng thích hợp nói chuyện.”
“Được, vậy ở đó đi.” Sở Hạo phủi phủi góc áo, đứng lên đi ra ngoài, “Trong cung có động tĩnh gì không?”
Thụy nương thấy Sở Hạo hỏi như vậy, cũng không tránh Diệp Ngưng Hoan, lập tức nói: “Không có, chỉ nói nhóm của Công chúa theo hành trình đã đến Đồng Xuyên. Hưng Thành Vương ở đó chào đón, suốt đường không có gì đáng ngại. Nếu hết thảy đều thuận lợi, ước chừng trong tháng mười, Vĩnh Thành Vương có thể hồi kinh phục mệnh.”
Diệp Ngưng Hoan lặng lẽ nghe, xem ra Vĩnh Thành Vương vừa thấy thất bại, để tránh tình thế nghiêm trọng, dứt khoát đưa Công chúa trở về như cũ, phụ trách đưa đến Ô Lệ. Công chúa lá ngọc cành vàng, không thể có chút tự do, huống chi là nàng! Nghĩ như vậy, chợt thấy mình quả thật có hơi động kinh, sống ngày nào tính ngày đó là được, lăn lộn chờ chết thôi, vẫn là đàng hoàng một chút đi.
Việc này không phải chuyện đùa, Hoàng thượng khổ tâm bày bố, chẳng lẽ cứ như vậy không giải quyết được gì? Mà Vĩnh Thành Vương kia thật dám hồi kinh diện thánh sao? Nàng chỉ ngẩn người, đột nhiên cánh tay bị người huých vào, hoàn hồn lại, thấy Thụy nương đang bĩu môi nháy mắt với nàng. Sở Hạo không biết đã mất bóng dáng từ khi nào.
Thụy nương bưng một chén thuốc trong tay, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhỏ giọng nói: “Ngươi ngoại trừ đùa giỡn ra thì sao một chút nhãn lực đều không có? Nhanh chóng uống thuốc, sau đó đi qua hầu hạ!”
Ai đùa giỡn hả? Diệp Ngưng Hoan không hiểu ra sao, huống hồ nhiều người như vậy, lại không gọi ai, nàng nhúng tay vào chi cho thêm phiền! Nàng nhìn chén thuốc trong tay Thụy nương, sao lại cho uống thuốc? Nàng đêm qua cũng không thị tẩm, nhìn đệm giường sẽ biết, căn bản không có dấu vết gì mà.
Thụy nương vừa tức vừa cười, nhẹ giọng nói: “Sao, còn nói sai ngươi? Cái đó cũng đổ vào trong miệng? Uống thì uống, còn e thẹn không uống? Thật không hiểu Nhã Nhạc Cư kia dạy dỗ ngươi thế nào. Đói bụng đến đầu óc mê muội cũng không thể đổ cái gì vào chứ!” Nói xong, bỏ chén thuốc kia vào trong tay nàng, “Mau thừa dịp còn nóng thì uống đi, cái này không giống mấy thứ trước đó, bụng rỗng mới có hiệu quả, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày sáng sớm một chén, không được gián đoạn!”
Diệp Ngưng Hoan lúng túng nhận lấy, bụng rỗng uống thuốc, là thay đổi cách tránh thai khác sao? Bị Thụy nương quở trách một hơi, nàng cũng không tiện nói gì nữa, đành phải ngửa cổ đổ vào. Súc miệng xong thì vội vàng cúi đầu đi ra ngoài.
Rẽ ra khỏi phòng ngủ, qua tiền sảnh. Sở Hạo đang ngồi ở đại sảnh, trước mặt bày một cái bàn nhỏ, trên bàn là cháo trắng dưa cải cộng thêm bảy tám món điểm tâm hoa quả, bên cạnh còn bày sáu bảy cái, đều là mâm đầy.
Ăn điểm tâm như vậy, là heo sao!
Mấy kỹ năng hầu hạ người này, Nhã Nhạc Cư cũng có dạy một chút, tỷ như khi gắp thức ăn thì nhớ kỹ sở thích đối phương thế nào, đồng thời cũng phải đúng hạn, khí tiết, đồng thời còn phải đảm bảo ngon miệng, quyết định phương pháp chế biến đồ ăn có làm giảm mỹ quan không. Mấu chốt là tay Diệp Ngưng Hoan hiện giờ không dùng được, bị cắt một nhát, tay phải gần như chỉ để trang trí, tay trái cũng không lanh lẹ. Chỉ có điều xem ý tứ kia, là muốn nàng gắp thức ăn cho.
Nàng kiên trì đi qua, tay phải miễn cưỡng cầm lấy cái mâm nhỏ, lại thấy nặng ngàn cân, nàng cố gắng khống chế không run rẩy, xương cốt cả người cũng đau theo. Sở Hạo mắt lạnh nhìn nàng, thấy nàng chậm rãi thò tay trái lần mò đôi đũa, hắn cầm, nhìn chằm chằm tay của nàng rồi nói: “Dùng tay kia.”
Diệp Ngưng Hoan bất động, cảm thấy nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống. Hắn nắm tay nàng, vết thương lại đau âm ỉ.
Hắn liếc xéo nàng, thúc giục: “Nhanh lên một chút.”
Run run để mâm xuống, lại đi lấy đũa, đôi đũa bạc trong tay nàng càng khó lấy. Cố gắng muốn cầm nó, đầu ngón tay lại không dùng lực được, vừa cầm lấy thì tuột khỏi tay rơi trên bàn, phát ra mấy tiếng vang nhỏ.
Diệp Ngưng Hoan lắc lắc đầu, khẽ nói: “Cầm không nổi.”
“Cầm không nổi?” Tay hắn tăng thêm lực, giọng nói lộ ra châm chọc, “Đũa cũng cầm không nổi, về sau còn ăn cơm cái gì?”
Trong lòng bị đâm cho nhảy dựng, nàng vật lộn cầm đũa lên thử lại. Một lần lại một lần rớt xuống, một lần lại một lần nàng lại bị bắt lấy, gân xanh cả người căng cứng như dây đàn, thái dương ẩm ướt, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, tay phải run càng ngày càng kịch liệt.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe tiếng đũa vang trên bàn. Mỗi một tiếng đều như gõ vào tim nàng, chấn động đầu nàng.
Cánh tay này, đã từng như hoa, lật tay áo lướt mây; cánh tay này, vung lên mấy trượng vải, cuốn trôi cả mây khói; cánh tay này vì nàng mà chống cả bầu trời, cho nàng một phần ánh sáng, cho nàng một chút hi vọng! Nhưng bây giờ không thể, ai kia nắm chặt, chôn vùi không có giá trị gì. Mạng này còn chưa được tự do, nhưng cánh tay này, chỉ còn lại một đoạn vết thương và run rẩy không ngừng.
Nay mặc y phục thắt tóc cũng không thể dựa vào nó. Kỳ thật nàng cũng không muốn cho nó tốt, nó tốt rồi, nàng sợ bản thân lại không khống chế được mà cắm đầu xuống, muốn nắm lấy tự do hư vô mờ mịt kia.
Nàng lúc nào cũng hồ đồ, thường xuyên làm chuyện điên rồ, nay cũng cần lý do cho nàng tỉnh táo lại, tàn phế cũng là lý do.
Chỉ có điều những lời này của Sở Hạo quả thật cũng nói đến trọng điểm.
Ngay cả đũa cũng cầm không nổi, còn ăn cơm cái gì? Ngay cả cơm cũng ăn không nổi, còn sống để làm gì? Lại dựa vào tọng hết mấy món ăn vào la hét om sòm?
Không công lao, không dâng hiến, không có triển vọng, cũng không có giá trị. Đau thương cũng không phải những người này cho nàng, lại dựa vào cái gì mà bắt người ta hầu hạ chứ? Diệp Ngưng Hoan đổ đầy mồ hôi, một lần lại một lần nhặt đũa, đũa rơi, lại nhặt lên. Lặp lại lại lặp lại, mãi đến khi ánh mặt trời lên cao, rọi vào trong nhà, mãi đến khi tay nàng đã run như cầy sấy, mãi đến khi sao vàng trước mắt đã muốn loạn.
Sở Hạo lại cầm cổ tay nàng, kéo nàng một cái, nàng liền không khống chế mà bổ nhào về phía hắn, đũa lại rớt xuống lần nữa.
Hắn ôm lấy nàng, Thụy nương ở bên cạnh phân phó: “Đi đổi cái mới đi.”
Tay phải của nàng run rẩy không ngừng, ngàn cân vạn lưới cũng vo thành một nắm, cánh tay hợp với nửa người cũng bắt đầu đau. Hắn rũ mắt nhìn nàng, trong mắt lại nở một nụ cười, khiến nàng suýt nữa nghĩ là mình nhìn lầm.
Sở Hạo nói: “Nàng cũng có vài phần nhẫn nại, còn tưởng là nàng sẽ phát hoả.”
Nàng nói: “Không dám.”
Diệp Ngưng Hoan lúc này ngồi trên người hắn cực kỳ không được tự nhiên, ngoại trừ hai chữ này ra cũng không biết nên nói cái gì, liền trực tiếp dùng ánh mắt trao đổi nhưng lại bước vào trạng thái chết lặng.
Mấy món ăn mới nhanh chóng được bưng lên, Sở Hạo lại không có ý buông tay, nhìn nàng đột nhiên nói: “Nàng không hết bệnh thì không cho nàng được như mong muốn!”
Diệp Ngưng Hoan ngẩn ra, đang nghĩ xem nên nói cái gì, mặt của hắn đã phóng đại ở trước mắt nàng.
Suýt nữa thì không phản ứng kịp, bờ môi của hắn lại phủ lên!
Đầu óc Diệp Ngưng Hoan nổ oành, còn người trong phòng đâu, cho dù lấy nàng làm đồ chơi, tốt xấu gì cũng nên đi một gian phòng khác mới phải?
Trong lòng nàng như dời sông lấp biển, nhưng cũng không muốn giãy giụa nữa. Hắn thích cắn người, thật ra nàng rất sợ hãi, nhưng mà không có biện pháp. Vốn định thành thật phối hợp với hắn một chút, ví dụ như nhắm mắt lại giả vờ thẹn thùng, nhưng nàng càng nghĩ như vậy, ánh mắt kia càng ngắt véo nàng, không cho nhắm lại.
Nhìn thấy đồng tử của hắn, sáng trong suốt, cuối cùng phóng đại thành một mảnh, sau đó liền cảm thấy ấm áp mềm mại. Hắn lại không cắn, chẳng những không cắn mà còn dịu dàng như nước. Diệp Ngưng Hoan hoảng hốt từ tim tới cổ họng lên tới mắt, ngoại trừ ngậm chặt miệng không nhúc nhích ra thì không biết mình nên làm gì.
Không tính toán truy cứu chuyện nàng chạy trốn, cũng không hỏi về chuyện Ảnh Nguyệt Môn và Nhã Nhạc Cư, thậm chí không hỏi nàng nhìn thấy gì ở núi Phong Duyệt. Vết thương của nàng xem ra chính là cao thủ gây nên, cho dù nàng không biết bí mật gì của Vĩnh Thành Vương, chẳng lẽ hắn không hiếu kỳ người đả thương nàng rốt cuộc là hạng người ngoạ hổ tàng long ra sao? Hắn không phải muốn thay Hoàng thượng làm việc sao, việc này chưa xong, hắn còn có tâm tư nuôi sủng vật?
Nàng đã tàn phế, không thể lại tung vải quấn xà, bay múa như tiên. Giữ lại tiêu khiển cho khách cũng quá sức, vũ đạo như vậy, đám quý nhân thấy nhiều làm sao để vào mắt? Bộ dạng xinh đẹp cũng vô dụng, từng vết sẹo trên người như vậy, nàng nhìn cũng khó chịu. Thật sự là nghĩ không ra, lớn như vậy còn nuôi nàng để làm gì?
Sức lực bỏ chạy đã chấm dứt, Sở Hạo lại giở mánh cũ, khiến nàng há to miệng!
Môi dưới bị hắn kéo đau, nàng theo bản năng đột nhiên ngẩng đầu thẳng lưng, cái trán chẳng may đụng vào hắn, phát ra một tiếng vang, nhất thời choáng váng hoa mắt.
Sở Hạo buồn bực hừ một tiếng, cau mày nhìn nàng: “Nàng không thể bình thường một chút à?”
Cắn người chính là ngươi, còn chê ta không bình thường? Diệp Ngưng Hoan rõ ràng là oán thầm, nhưng lỗ tai lại nóng lên, lòng có chút hoảng, trong đầu trống rỗng, kết quả là không muốn ngậm miệng nữa, trực tiếp há ra.
Nàng bị hù mà ngẩn ra, đâu chỉ có nàng, ngay cả Thụy nương cũng há mồm trố mắt, càng miễn bàn nha hoàn đứng đầy phòng, lông mày của hắn quả nhiên nhíu càng chặt.
Diệp Ngưng Hoan khẩn trương định nhắm mắt, kết quả lại trơ mắt nhìn hắn dán sang đây, hung hăng cắn một cái rõ đau!
Bị hắn cắn phát đau, môi lại nóng hừng hực. Sở Hạo sau khi làm càn thì thả nàng xuống đất, để Thụy nương tiến lên gắp thức ăn, ngốn một họng như không có việc gì.
Diệp Ngưng Hoan lui qua một bên nhìn một cách vô vị, trong bụng rối loạn, tay phải càng run rẩy không ngừng được. Tình huống lúc này giống như lúc trước nhìn thấy một lão bộc ở Nhã Nhạc Cư, bà ta nhẫn nhục chịu khó cả đời, đến già chủ tử cũng không phụ bạc bà, cuối cùng có thể ở Nhã Nhạc Cư hưởng phúc, mỗi ngày ngồi ở trong nhà phơi nắng, nhưng cái tay này đã sớm run!
Sở Hạo vừa rồi không hề kiêng kỵ người ở đây mà xem nàng như món đồ chơi cắn qua cắn lại, bây giờ lại thành điệu bộ quý nhân, tướng ăn vô cùng tao nhã. Nếu không phải hiện giờ đói bụng tay run, Diệp Ngưng Hoan nhất định sẽ làm theo mẫu quý nhân, cần phải học hỏi nhiều hơn. Nhưng bây giờ, nàng thật sự rất muốn lật bàn.
Sở Hạo tự nhiên ăn uống no say, lại súc miệng, đổi trà uống được nửa chén, lúc này mới chỉ vào Diệp Ngưng Hoan, phân phó Thụy nương bên cạnh: “Bắt đầu từ ngày mai, cho nàng ấy dùng tay phải theo quy củ mà ăn cơm, không được giúp nàng ấy. Ngoại trừ cơm nước, không được cho nàng ấy mấy món bánh ngọt…”
Diệp Ngưng Hoan nghiến răng nghiến lợi, ngươi trực tiếp phân phó người bỏ đói chết ta luôn à? Còn chiếu theo quy củ mà ăn hả?
Nói xong, hắn liền phủi mông một cái đi gặp Vũ Ninh Hầu.
Người thường đi theo hắn nhất thời đều đi sạch, Thụy nương giữ vài người ở lại, Đông Anh và Hạ Lan lúc này mới dám ló đầu ra, tất cả đều nhìn Diệp Ngưng Hoan đói bụng tay run không nói gì. Nét mặt kia của Thụy nương, rõ ràng là buồn cười!
Từ lúc xuống giường hôm nay đã hồ đồ, uống nước súc miệng, lại để hắn cắn hai cái. Uổng công luyện tập cầm đũa đến giữa trưa không nói, một chút cơm cũng chưa ăn!
Một câu của ông lớn Sở Hạo kia, từ đó Diệp Ngưng Hoan mỗi ngày tay đều run cầm cập.
Đông Anh xem như có lương tâm, bắt đầu cầm muỗng cho nàng, xem như trong phạm vi hợp lý cho nàng một chút đãi ngộ tốt. Tay phải của nàng miễn cưỡng cầm vật còn được, nếu dùng nhanh thì run vô cùng. Muốn dùng muỗng múc cơm hoặc đồ ăn, nhưng lại bị run tay làm rơi vãi trước khi nhét được vào miệng, thật là một chuyện rất khó khăn.
Diệp Ngưng Hoan luyện từ sáng đến tối thì sụp đổ, muốn ném hết một mâm đồ ăn vào như bọn chó đói tranh nhau, người bên cạnh lại ba chân bốn cẳng giữ nàng lại. Đặc biệt là Thụy nương, chỉ vào mũi nàng mắng một trận, sau đó trực tiếp dọn hết đồ ăn, một chút cũng không cho, làm hại Diệp Ngưng Hoan trông mong muốn chết!
Ở chỗ này, muốn chỉnh chết người thì không cần đao thương.
Mười chín tháng bảy, cả muỗng cũng cầm không được, ý đồ chó đói tranh nhau bị người ngăn lại, cả ngày trong bụng trống trơn.
Hai mươi tháng bảy, bởi vì quá đói mà sinh ra oán niệm vô cùng mạnh mẽ, sức lực bùng nổ, muỗng có thể cầm, nhưng tay phải rất xấu, không cho thể diện dù gì một chút, không có muỗng nào không run, vào miệng được có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hai mươi mốt tháng bảy, há miệng run rẩy ăn được vài miếng, vẫn là rơi nhiều ăn ít. Chân gà, chân vịt linh tinh thì đừng nghĩ tới, căn bản không đến bên miệng được.
Hai mươi hai tháng bảy, Diệp Ngưng Hoan đói sinh thông minh, yêu cầu ăn cháo. Dính sền sệt như vậy, cho dù run cũng sẽ không rơi vãi nhiều lắm chăng?
Tay trái nâng lên đưa miệng về cái chén bên cạnh, muốn cầm muỗng khuấy. Bởi vì quá vội vàng muốn ăn, kết quả nguyên một chén cháo úp vào mặt, nhưng mà cuối cùng cũng ăn được.
Liêu Hoa Thai bởi vậy mà cười hoan hô, tất cả mọi người đều vui sướng trên nỗi đau của Diệp Ngưng Hoan. Sở Hạo vào ngày mười chín tháng bảy gặp Vũ Ninh Hầu xong không lộ diện nữa, nhưng Thụy nương ở đây, tận trung cương vị, quan sát Diệp Ngưng Hoan cả ngày bụng ăn không no.
Hai mươi ba tháng bảy, người còn gầy hơn cả hoa cúc. Nhưng có thể là bởi vì thuốc mà hại nàng tinh thần khoẻ khoắn, cũng không có cách nào giả chết. Ngửa mặt lên trời kêu gào không ai để ý tới, quyết định vẫn là ăn cháo, đầy bàn đều là cháo. Nàng ăn nửa chén, cái bàn thay nàng ăn nửa chậu.
Hai mươi tư tháng bảy, miễn cưỡng có thể ăn được cháo, còn có thể ăn vài miếng dưa nhỏ. Nhưng mà hôm đó, Đông Anh cầm muỗng của nàng đi, đổi thành đũa, hết thảy lại trở về ban đầu. Muốn đại chiến ba trăm hiệp với Đông Anh, nhưng nàng ta cười đến lòng người chua xót, đành phải nhận thua.
Hai mươi lăm tháng bảy, hai mươi sáu tháng bảy, hai mươi bảy tháng bảy…
Khó trách ấm áp như vậy, người khi ngủ nhất định là theo bản năng tìm đến nguồn nhiệt.
Chỉ là có chút xấu hổ, may mà hơi thở của hắn còn rất sâu, bên ngoài hình như là giọng của Thụy nương, gọi mấy tiếng hắn cũng chưa phản ứng.
Diệp Ngưng Hoan vừa tỉnh, ở trong lòng hắn không đợi được, ước gì hắn nhanh chóng tỉnh dậy. Vì thế đành liều chết gánh vác trách nhiệm gọi dậy, chỉ mong hắn không tức giận mà rời giường.
Nàng đẩy hắn một cái, nhẹ giọng gọi: “Điện hạ, điện hạ…”
Tay Sở Hạo càng siết chặt, làm hại Diệp Ngưng Hoan thiếu chút nữa thì cắn vào ngực hắn. Cằm hắn cọ cọ trên đỉnh đầu nàng, im lặng trong chốc lát rồi nghiêng người động thân.
Diệp Ngưng Hoan cũng vội vàng ngồi dậy, rèm che mở ra, nô bộc lớn nhỏ nối đuôi nhau mà vào hầu hạ, lại không nhìn thấy Đông Anh và Hạ Lan, phỏng chừng chính là người hắn quen dùng.
Diệp Ngưng Hoan lén liếc mắt một cái, lặng lẽ lui đến góc sáng cuối giường, nàng không cần hầu hạ, nàng cũng không đủ tư cách. Lại nói tiếp, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn quý nhân rời giường gần như thế.
Sau khi Sở Hạo đứng lên, có nha hoàn bưng một bộ trang phục mới lại đây cho Diệp Ngưng Hoan.
Thụy nương cũng không thèm nhìn Diệp Ngưng Hoan, chỉ hầu hạ Sở Hạo đâu vào đấy. Nhiều người như vậy, nhưng đều im ắng, bỗng dưng cũng khiến Diệp Ngưng Hoan đè lại hô hấp, không dám thở mạnh.
Bọn nha hoàn cầm rất nhiều thứ, nàng liếc mắt nhìn thì choáng váng. Mọi người đều đâu vào đấy, trên giường có một cái bàn ngăn cách, lại không thể va chạm lẫn nhau hay quấy nhiễu nửa phần.
Nàng mặc xong thì lặng lẽ đi xuống góc phòng, rõ ràng tất cả mọi người nhìn nàng như không có gì, nhưng bên này nàng vừa mới xuống giường, lại có người mang mấy món đồ lại đây: một xấp khăn ướt, một lọ súc miệng, còn có một cái chén nước bên trong màu đỏ.
Diệp Ngưng Hoan sửng sốt một chút, thấy nét mặt vị tỷ tỷ này thật nhạt nhẽo, căn bản mỉm cười cũng không. Diệp Ngưng Hoan cũng không tiện trở về tắm, chỉ thấy trên khay có gì đó thì thừ người ra, cũng không biết lấy cái nào trước.
Khăn thơm, muối bột đánh răng đều biết, tuy nàng là vũ cơ, nhưng bởi vì chuẩn bị cho quý nhân, cho nên thuở nhỏ coi như là được huấn luyện một chút.
Chỉ có điều trong cái chén đỏ au này, Diệp Ngưng Hoan lại không biết là dùng để làm gì. Vừa định lấy khăn lau tay, khuỷu tay bị nha hoàn kia huých một cái, không lên tiếng, lại dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng bưng chén nước đỏ kia lên.
Diệp Ngưng Hoan đành phải bưng lên, trong phòng lặng ngắt như tờ, nàng cũng không dám mở miệng, chỉ ngửi một chút, toả ra chút hương hoa lẫn vị bạc hà.
Mấy năm nay quả thật chưa nhìn qua những thứ này, ở đây lâu như vậy cũng chưa có ai sáng sớm cho nàng mấy thứ này. Nhất thời liếc mắt nhìn Sở Hạo ngồi trên giường, hắn đang bưng uống, tuy rằng không giống cái chén hoa văn này, mà là một cái lọ. Trong bụng hiểu ra, vội vàng học hắn uống một hơi cạn sạch.
Nghe mùi, nhưng vào trong miệng cũng không có mùi vị gì, có một luồng lạnh, lại có hơi chát, hẳn là bỏ thêm bạc hà.
Bên này Diệp Ngưng Hoan vừa mới nuốt xuống bụng, liền nghe thấy có người “khụ” một cái, rõ ràng là trong căn phòng này. Theo âm thanh nhìn lại, thấy Sở Hạo đang ho khan, nhất thời một đống nô bộc chen qua phối hợp liên tục, vây kín hắn lại, không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
Uống nước còn có thể bị sặc, thật sự là bé cưng nhõng nhẽo, Diệp Ngưng Hoan rất xem thường.
Quý nhân rời giường thật đúng là chuyện phiền toái! Để cho nàng ở bên cạnh nhìn, phỏng chừng là cho nàng học tập hầu hạ hắn như thế nào chăng? Nàng vừa nghĩ vừa xoay mặt chuyển cái chén cho tỷ tỷ bên cạnh, thấy tỷ tỷ bưng khay kia trừng mắt nhìn cái chén không ngây ra như phỗng.
Uống bất nhã lắm sao? Nàng không phải là không biết xấu hổ, coi như không nhìn thấy. Định lấy muối bột đánh răng, trước nhìn thoáng qua vị tỷ tỷ này, thấy nàng ta vẫn sợ run, đơn giản không quản nữa, trực tiếp cầm mà dùng.
Nha hoàn kia liếc mắt nhìn đám người sau lưng còn đang vây quanh, tiến đến bên tai Diệp Ngưng Hoan nhỏ giọng nói: “Cái đó là nước súc miệng hoa hồng bạc hà.”
“Ồ.” Diệp Ngưng Hoan như được mở mang kiến thức gật gật đầu, súc miệng cho sạch, phun vào trong cái lọ nhỏ, mồm miệng tươi mát khiến nàng nở nụ cười buổi sớm, “Uống ngon.”
Thật ra thì rất khó uống, nhưng dù sao cũng là cho nàng thể diện, cho phép nàng và vị đại tiên này cùng nhau rửa mặt, đương nhiên phải nói uống ngon rồi.
Nghe thấy Sở Hạo lại ho khan, nhiễm phong hàn sao? Đứng trong góc, cũng không thấy rõ tình hình. Nhưng mà thoạt nhìn hắn cũng không giống như là người dễ dàng bị bệnh mà?
Nét mặt nha hoàn kia vô cùng vặn vẹo, ra vẻ không thể nhịn được nữa tiến lại gần nói tiếp: “Cái đó không thể uống…”
Diệp Ngưng Hoan nhất thời cứng đờ, bên trong không có thứ gì kỳ lạ đi? Không cho uống lại còn thơm như vậy, cái gì vậy hả hả hả! Không tự chủ được mà thò tay móc họng, bị tỷ tỷ kia níu lấy, nét mặt kia đã nói cho nàng: tiếng nôn mửa quá khó nghe, muốn ói thì trở về hãy ói!
Diệp Ngưng Hoan cảm thấy có thể trực tiếp trở về diện bích tham thiền (*) được rồi, vì sao Đông Anh không mang mấy thứ này tới? Nếu như bị món này độc chết, nàng thật sự là chết không nhắm mắt.
(*) diện bích tham thiền: dựa theo tích “Cửu niên diện bích tham thiền” của Bồ Đề Đạt Ma, ngồi thiền quay mặt vào tường trong động Trấn Vũ trên núi Thiếu Thất
Nha hoàn kia thấy nàng cứng đờ nghiêng ngả như cây tùng già, vì thế không hề để ý tới nàng nữa, bên này nhóm nô bộc hầu hạ xong đều nhẹ nhàng cất bước lần lượt rời khỏi.
Sở Hạo sảng khoái ngồi cạnh giường, Thụy nương bên cạnh nói với hắn: “Chốc nữa điểm tâm bày ở đâu?”
“Ở bên ngoài đi.” Sở Hạo liếc mắt nhìn Diệp Ngưng Hoan, nở nụ cười như có như không, Diệp Ngưng Hoan cảm thấy mặt như phát sốt, vội vàng thấp đầu không nhìn hắn. Sở Hạo cũng không cho nàng đi, cũng không thèm quan tâm, cứ để cho Diệp Ngưng Hoan ngu ngốc đứng đó.
Thụy nương còn nói: “Vũ Ninh Hầu hôm nay lại đây, ta cho người thu dọn Trúc Hương Viện, chỗ đó có mấy cây trúc che chắn lại có cảnh nước, còn thanh tĩnh, cũng thích hợp nói chuyện.”
“Được, vậy ở đó đi.” Sở Hạo phủi phủi góc áo, đứng lên đi ra ngoài, “Trong cung có động tĩnh gì không?”
Thụy nương thấy Sở Hạo hỏi như vậy, cũng không tránh Diệp Ngưng Hoan, lập tức nói: “Không có, chỉ nói nhóm của Công chúa theo hành trình đã đến Đồng Xuyên. Hưng Thành Vương ở đó chào đón, suốt đường không có gì đáng ngại. Nếu hết thảy đều thuận lợi, ước chừng trong tháng mười, Vĩnh Thành Vương có thể hồi kinh phục mệnh.”
Diệp Ngưng Hoan lặng lẽ nghe, xem ra Vĩnh Thành Vương vừa thấy thất bại, để tránh tình thế nghiêm trọng, dứt khoát đưa Công chúa trở về như cũ, phụ trách đưa đến Ô Lệ. Công chúa lá ngọc cành vàng, không thể có chút tự do, huống chi là nàng! Nghĩ như vậy, chợt thấy mình quả thật có hơi động kinh, sống ngày nào tính ngày đó là được, lăn lộn chờ chết thôi, vẫn là đàng hoàng một chút đi.
Việc này không phải chuyện đùa, Hoàng thượng khổ tâm bày bố, chẳng lẽ cứ như vậy không giải quyết được gì? Mà Vĩnh Thành Vương kia thật dám hồi kinh diện thánh sao? Nàng chỉ ngẩn người, đột nhiên cánh tay bị người huých vào, hoàn hồn lại, thấy Thụy nương đang bĩu môi nháy mắt với nàng. Sở Hạo không biết đã mất bóng dáng từ khi nào.
Thụy nương bưng một chén thuốc trong tay, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhỏ giọng nói: “Ngươi ngoại trừ đùa giỡn ra thì sao một chút nhãn lực đều không có? Nhanh chóng uống thuốc, sau đó đi qua hầu hạ!”
Ai đùa giỡn hả? Diệp Ngưng Hoan không hiểu ra sao, huống hồ nhiều người như vậy, lại không gọi ai, nàng nhúng tay vào chi cho thêm phiền! Nàng nhìn chén thuốc trong tay Thụy nương, sao lại cho uống thuốc? Nàng đêm qua cũng không thị tẩm, nhìn đệm giường sẽ biết, căn bản không có dấu vết gì mà.
Thụy nương vừa tức vừa cười, nhẹ giọng nói: “Sao, còn nói sai ngươi? Cái đó cũng đổ vào trong miệng? Uống thì uống, còn e thẹn không uống? Thật không hiểu Nhã Nhạc Cư kia dạy dỗ ngươi thế nào. Đói bụng đến đầu óc mê muội cũng không thể đổ cái gì vào chứ!” Nói xong, bỏ chén thuốc kia vào trong tay nàng, “Mau thừa dịp còn nóng thì uống đi, cái này không giống mấy thứ trước đó, bụng rỗng mới có hiệu quả, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày sáng sớm một chén, không được gián đoạn!”
Diệp Ngưng Hoan lúng túng nhận lấy, bụng rỗng uống thuốc, là thay đổi cách tránh thai khác sao? Bị Thụy nương quở trách một hơi, nàng cũng không tiện nói gì nữa, đành phải ngửa cổ đổ vào. Súc miệng xong thì vội vàng cúi đầu đi ra ngoài.
Rẽ ra khỏi phòng ngủ, qua tiền sảnh. Sở Hạo đang ngồi ở đại sảnh, trước mặt bày một cái bàn nhỏ, trên bàn là cháo trắng dưa cải cộng thêm bảy tám món điểm tâm hoa quả, bên cạnh còn bày sáu bảy cái, đều là mâm đầy.
Ăn điểm tâm như vậy, là heo sao!
Mấy kỹ năng hầu hạ người này, Nhã Nhạc Cư cũng có dạy một chút, tỷ như khi gắp thức ăn thì nhớ kỹ sở thích đối phương thế nào, đồng thời cũng phải đúng hạn, khí tiết, đồng thời còn phải đảm bảo ngon miệng, quyết định phương pháp chế biến đồ ăn có làm giảm mỹ quan không. Mấu chốt là tay Diệp Ngưng Hoan hiện giờ không dùng được, bị cắt một nhát, tay phải gần như chỉ để trang trí, tay trái cũng không lanh lẹ. Chỉ có điều xem ý tứ kia, là muốn nàng gắp thức ăn cho.
Nàng kiên trì đi qua, tay phải miễn cưỡng cầm lấy cái mâm nhỏ, lại thấy nặng ngàn cân, nàng cố gắng khống chế không run rẩy, xương cốt cả người cũng đau theo. Sở Hạo mắt lạnh nhìn nàng, thấy nàng chậm rãi thò tay trái lần mò đôi đũa, hắn cầm, nhìn chằm chằm tay của nàng rồi nói: “Dùng tay kia.”
Diệp Ngưng Hoan bất động, cảm thấy nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống. Hắn nắm tay nàng, vết thương lại đau âm ỉ.
Hắn liếc xéo nàng, thúc giục: “Nhanh lên một chút.”
Run run để mâm xuống, lại đi lấy đũa, đôi đũa bạc trong tay nàng càng khó lấy. Cố gắng muốn cầm nó, đầu ngón tay lại không dùng lực được, vừa cầm lấy thì tuột khỏi tay rơi trên bàn, phát ra mấy tiếng vang nhỏ.
Diệp Ngưng Hoan lắc lắc đầu, khẽ nói: “Cầm không nổi.”
“Cầm không nổi?” Tay hắn tăng thêm lực, giọng nói lộ ra châm chọc, “Đũa cũng cầm không nổi, về sau còn ăn cơm cái gì?”
Trong lòng bị đâm cho nhảy dựng, nàng vật lộn cầm đũa lên thử lại. Một lần lại một lần rớt xuống, một lần lại một lần nàng lại bị bắt lấy, gân xanh cả người căng cứng như dây đàn, thái dương ẩm ướt, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, tay phải run càng ngày càng kịch liệt.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe tiếng đũa vang trên bàn. Mỗi một tiếng đều như gõ vào tim nàng, chấn động đầu nàng.
Cánh tay này, đã từng như hoa, lật tay áo lướt mây; cánh tay này, vung lên mấy trượng vải, cuốn trôi cả mây khói; cánh tay này vì nàng mà chống cả bầu trời, cho nàng một phần ánh sáng, cho nàng một chút hi vọng! Nhưng bây giờ không thể, ai kia nắm chặt, chôn vùi không có giá trị gì. Mạng này còn chưa được tự do, nhưng cánh tay này, chỉ còn lại một đoạn vết thương và run rẩy không ngừng.
Nay mặc y phục thắt tóc cũng không thể dựa vào nó. Kỳ thật nàng cũng không muốn cho nó tốt, nó tốt rồi, nàng sợ bản thân lại không khống chế được mà cắm đầu xuống, muốn nắm lấy tự do hư vô mờ mịt kia.
Nàng lúc nào cũng hồ đồ, thường xuyên làm chuyện điên rồ, nay cũng cần lý do cho nàng tỉnh táo lại, tàn phế cũng là lý do.
Chỉ có điều những lời này của Sở Hạo quả thật cũng nói đến trọng điểm.
Ngay cả đũa cũng cầm không nổi, còn ăn cơm cái gì? Ngay cả cơm cũng ăn không nổi, còn sống để làm gì? Lại dựa vào tọng hết mấy món ăn vào la hét om sòm?
Không công lao, không dâng hiến, không có triển vọng, cũng không có giá trị. Đau thương cũng không phải những người này cho nàng, lại dựa vào cái gì mà bắt người ta hầu hạ chứ? Diệp Ngưng Hoan đổ đầy mồ hôi, một lần lại một lần nhặt đũa, đũa rơi, lại nhặt lên. Lặp lại lại lặp lại, mãi đến khi ánh mặt trời lên cao, rọi vào trong nhà, mãi đến khi tay nàng đã run như cầy sấy, mãi đến khi sao vàng trước mắt đã muốn loạn.
Sở Hạo lại cầm cổ tay nàng, kéo nàng một cái, nàng liền không khống chế mà bổ nhào về phía hắn, đũa lại rớt xuống lần nữa.
Hắn ôm lấy nàng, Thụy nương ở bên cạnh phân phó: “Đi đổi cái mới đi.”
Tay phải của nàng run rẩy không ngừng, ngàn cân vạn lưới cũng vo thành một nắm, cánh tay hợp với nửa người cũng bắt đầu đau. Hắn rũ mắt nhìn nàng, trong mắt lại nở một nụ cười, khiến nàng suýt nữa nghĩ là mình nhìn lầm.
Sở Hạo nói: “Nàng cũng có vài phần nhẫn nại, còn tưởng là nàng sẽ phát hoả.”
Nàng nói: “Không dám.”
Diệp Ngưng Hoan lúc này ngồi trên người hắn cực kỳ không được tự nhiên, ngoại trừ hai chữ này ra cũng không biết nên nói cái gì, liền trực tiếp dùng ánh mắt trao đổi nhưng lại bước vào trạng thái chết lặng.
Mấy món ăn mới nhanh chóng được bưng lên, Sở Hạo lại không có ý buông tay, nhìn nàng đột nhiên nói: “Nàng không hết bệnh thì không cho nàng được như mong muốn!”
Diệp Ngưng Hoan ngẩn ra, đang nghĩ xem nên nói cái gì, mặt của hắn đã phóng đại ở trước mắt nàng.
Suýt nữa thì không phản ứng kịp, bờ môi của hắn lại phủ lên!
Đầu óc Diệp Ngưng Hoan nổ oành, còn người trong phòng đâu, cho dù lấy nàng làm đồ chơi, tốt xấu gì cũng nên đi một gian phòng khác mới phải?
Trong lòng nàng như dời sông lấp biển, nhưng cũng không muốn giãy giụa nữa. Hắn thích cắn người, thật ra nàng rất sợ hãi, nhưng mà không có biện pháp. Vốn định thành thật phối hợp với hắn một chút, ví dụ như nhắm mắt lại giả vờ thẹn thùng, nhưng nàng càng nghĩ như vậy, ánh mắt kia càng ngắt véo nàng, không cho nhắm lại.
Nhìn thấy đồng tử của hắn, sáng trong suốt, cuối cùng phóng đại thành một mảnh, sau đó liền cảm thấy ấm áp mềm mại. Hắn lại không cắn, chẳng những không cắn mà còn dịu dàng như nước. Diệp Ngưng Hoan hoảng hốt từ tim tới cổ họng lên tới mắt, ngoại trừ ngậm chặt miệng không nhúc nhích ra thì không biết mình nên làm gì.
Không tính toán truy cứu chuyện nàng chạy trốn, cũng không hỏi về chuyện Ảnh Nguyệt Môn và Nhã Nhạc Cư, thậm chí không hỏi nàng nhìn thấy gì ở núi Phong Duyệt. Vết thương của nàng xem ra chính là cao thủ gây nên, cho dù nàng không biết bí mật gì của Vĩnh Thành Vương, chẳng lẽ hắn không hiếu kỳ người đả thương nàng rốt cuộc là hạng người ngoạ hổ tàng long ra sao? Hắn không phải muốn thay Hoàng thượng làm việc sao, việc này chưa xong, hắn còn có tâm tư nuôi sủng vật?
Nàng đã tàn phế, không thể lại tung vải quấn xà, bay múa như tiên. Giữ lại tiêu khiển cho khách cũng quá sức, vũ đạo như vậy, đám quý nhân thấy nhiều làm sao để vào mắt? Bộ dạng xinh đẹp cũng vô dụng, từng vết sẹo trên người như vậy, nàng nhìn cũng khó chịu. Thật sự là nghĩ không ra, lớn như vậy còn nuôi nàng để làm gì?
Sức lực bỏ chạy đã chấm dứt, Sở Hạo lại giở mánh cũ, khiến nàng há to miệng!
Môi dưới bị hắn kéo đau, nàng theo bản năng đột nhiên ngẩng đầu thẳng lưng, cái trán chẳng may đụng vào hắn, phát ra một tiếng vang, nhất thời choáng váng hoa mắt.
Sở Hạo buồn bực hừ một tiếng, cau mày nhìn nàng: “Nàng không thể bình thường một chút à?”
Cắn người chính là ngươi, còn chê ta không bình thường? Diệp Ngưng Hoan rõ ràng là oán thầm, nhưng lỗ tai lại nóng lên, lòng có chút hoảng, trong đầu trống rỗng, kết quả là không muốn ngậm miệng nữa, trực tiếp há ra.
Nàng bị hù mà ngẩn ra, đâu chỉ có nàng, ngay cả Thụy nương cũng há mồm trố mắt, càng miễn bàn nha hoàn đứng đầy phòng, lông mày của hắn quả nhiên nhíu càng chặt.
Diệp Ngưng Hoan khẩn trương định nhắm mắt, kết quả lại trơ mắt nhìn hắn dán sang đây, hung hăng cắn một cái rõ đau!
Bị hắn cắn phát đau, môi lại nóng hừng hực. Sở Hạo sau khi làm càn thì thả nàng xuống đất, để Thụy nương tiến lên gắp thức ăn, ngốn một họng như không có việc gì.
Diệp Ngưng Hoan lui qua một bên nhìn một cách vô vị, trong bụng rối loạn, tay phải càng run rẩy không ngừng được. Tình huống lúc này giống như lúc trước nhìn thấy một lão bộc ở Nhã Nhạc Cư, bà ta nhẫn nhục chịu khó cả đời, đến già chủ tử cũng không phụ bạc bà, cuối cùng có thể ở Nhã Nhạc Cư hưởng phúc, mỗi ngày ngồi ở trong nhà phơi nắng, nhưng cái tay này đã sớm run!
Sở Hạo vừa rồi không hề kiêng kỵ người ở đây mà xem nàng như món đồ chơi cắn qua cắn lại, bây giờ lại thành điệu bộ quý nhân, tướng ăn vô cùng tao nhã. Nếu không phải hiện giờ đói bụng tay run, Diệp Ngưng Hoan nhất định sẽ làm theo mẫu quý nhân, cần phải học hỏi nhiều hơn. Nhưng bây giờ, nàng thật sự rất muốn lật bàn.
Sở Hạo tự nhiên ăn uống no say, lại súc miệng, đổi trà uống được nửa chén, lúc này mới chỉ vào Diệp Ngưng Hoan, phân phó Thụy nương bên cạnh: “Bắt đầu từ ngày mai, cho nàng ấy dùng tay phải theo quy củ mà ăn cơm, không được giúp nàng ấy. Ngoại trừ cơm nước, không được cho nàng ấy mấy món bánh ngọt…”
Diệp Ngưng Hoan nghiến răng nghiến lợi, ngươi trực tiếp phân phó người bỏ đói chết ta luôn à? Còn chiếu theo quy củ mà ăn hả?
Nói xong, hắn liền phủi mông một cái đi gặp Vũ Ninh Hầu.
Người thường đi theo hắn nhất thời đều đi sạch, Thụy nương giữ vài người ở lại, Đông Anh và Hạ Lan lúc này mới dám ló đầu ra, tất cả đều nhìn Diệp Ngưng Hoan đói bụng tay run không nói gì. Nét mặt kia của Thụy nương, rõ ràng là buồn cười!
Từ lúc xuống giường hôm nay đã hồ đồ, uống nước súc miệng, lại để hắn cắn hai cái. Uổng công luyện tập cầm đũa đến giữa trưa không nói, một chút cơm cũng chưa ăn!
Một câu của ông lớn Sở Hạo kia, từ đó Diệp Ngưng Hoan mỗi ngày tay đều run cầm cập.
Đông Anh xem như có lương tâm, bắt đầu cầm muỗng cho nàng, xem như trong phạm vi hợp lý cho nàng một chút đãi ngộ tốt. Tay phải của nàng miễn cưỡng cầm vật còn được, nếu dùng nhanh thì run vô cùng. Muốn dùng muỗng múc cơm hoặc đồ ăn, nhưng lại bị run tay làm rơi vãi trước khi nhét được vào miệng, thật là một chuyện rất khó khăn.
Diệp Ngưng Hoan luyện từ sáng đến tối thì sụp đổ, muốn ném hết một mâm đồ ăn vào như bọn chó đói tranh nhau, người bên cạnh lại ba chân bốn cẳng giữ nàng lại. Đặc biệt là Thụy nương, chỉ vào mũi nàng mắng một trận, sau đó trực tiếp dọn hết đồ ăn, một chút cũng không cho, làm hại Diệp Ngưng Hoan trông mong muốn chết!
Ở chỗ này, muốn chỉnh chết người thì không cần đao thương.
Mười chín tháng bảy, cả muỗng cũng cầm không được, ý đồ chó đói tranh nhau bị người ngăn lại, cả ngày trong bụng trống trơn.
Hai mươi tháng bảy, bởi vì quá đói mà sinh ra oán niệm vô cùng mạnh mẽ, sức lực bùng nổ, muỗng có thể cầm, nhưng tay phải rất xấu, không cho thể diện dù gì một chút, không có muỗng nào không run, vào miệng được có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hai mươi mốt tháng bảy, há miệng run rẩy ăn được vài miếng, vẫn là rơi nhiều ăn ít. Chân gà, chân vịt linh tinh thì đừng nghĩ tới, căn bản không đến bên miệng được.
Hai mươi hai tháng bảy, Diệp Ngưng Hoan đói sinh thông minh, yêu cầu ăn cháo. Dính sền sệt như vậy, cho dù run cũng sẽ không rơi vãi nhiều lắm chăng?
Tay trái nâng lên đưa miệng về cái chén bên cạnh, muốn cầm muỗng khuấy. Bởi vì quá vội vàng muốn ăn, kết quả nguyên một chén cháo úp vào mặt, nhưng mà cuối cùng cũng ăn được.
Liêu Hoa Thai bởi vậy mà cười hoan hô, tất cả mọi người đều vui sướng trên nỗi đau của Diệp Ngưng Hoan. Sở Hạo vào ngày mười chín tháng bảy gặp Vũ Ninh Hầu xong không lộ diện nữa, nhưng Thụy nương ở đây, tận trung cương vị, quan sát Diệp Ngưng Hoan cả ngày bụng ăn không no.
Hai mươi ba tháng bảy, người còn gầy hơn cả hoa cúc. Nhưng có thể là bởi vì thuốc mà hại nàng tinh thần khoẻ khoắn, cũng không có cách nào giả chết. Ngửa mặt lên trời kêu gào không ai để ý tới, quyết định vẫn là ăn cháo, đầy bàn đều là cháo. Nàng ăn nửa chén, cái bàn thay nàng ăn nửa chậu.
Hai mươi tư tháng bảy, miễn cưỡng có thể ăn được cháo, còn có thể ăn vài miếng dưa nhỏ. Nhưng mà hôm đó, Đông Anh cầm muỗng của nàng đi, đổi thành đũa, hết thảy lại trở về ban đầu. Muốn đại chiến ba trăm hiệp với Đông Anh, nhưng nàng ta cười đến lòng người chua xót, đành phải nhận thua.
Hai mươi lăm tháng bảy, hai mươi sáu tháng bảy, hai mươi bảy tháng bảy…
Danh sách chương