♥ • ♥ • ♥

Lúc trở về Sở Hạo không ngừng hỏi Diệp Ngưng Hoan một mình nói chuyện gì với Sở Chính Việt, Diệp Ngưng Hoan khai báo với hắn từ đầu tới cuối một lần, ngay cả chuyện yến tiệc giao thừa hôm đó cũng nói, chỉ có vụ án cây trâm cài ở Nguyên Đô là không dám đề cập. Sau đó nàng nói: “Ta cứ tưởng rằng hắn khinh thường ta, hóa ra là lòng dạ ta hẹp hòi.”

Sở Hạo nói: “Chính Việt từ nhỏ sống ở Bắc Hải, cũng không động đến mấy người trong kinh, điểm này cũng hợp tính khí của ta.”

Diệp Ngưng Hoan vỗ mông ngựa: “Vẫn là chàng có cách, ta nói cũng không hiệu nghiệm, chàng vừa nói thì hắn lại muốn suy xét! Ta thấy Sở Chính Việt thích nàng ta đấy, chỉ là sợ Trầm cô nương đối đãi tốt với hắn là bởi vì báo ân, hắn có chết cũng sĩ diện không chịu thừa nhận.”

Sở Hạo chẳng ừ hử gì cả, ôm nàng vào sân trong nhà trên, quẹo thẳng đến chiếc giường gần cửa sổ trong phòng ngủ, buông nàng xuống xong mới nói: “Sai rồi, nàng bàn với hắn là tình. Nhưng mà Chính Việt cũng không có tình cảm nam nữ với Trầm Nhã Ngôn. Ta bàn với hắn là lý, Bắc Hải không thể không có người kế thừa, kéo dài việc này cũng vô ích.”

Diệp Ngưng Hoan bác bỏ: “Nhưng mà...”

Sở Hạo nói: “Nàng muốn nói chuyện Lộ Trực? Muốn nói nếu Chính Việt không có tình cảm với Trầm Nhã Ngôn, sao lại mạo hiểm giết ái tướng của Nhị ca?” Hắn ngồi bên cạnh nàng, thuận tay nhận trà thị nữ đưa tới, “Không sai, Chính Việt nói là chuyện nhà, thật ra cũng nói cho ta biết hắn lấy được quyền lực chính yếu ở Bắc Hải thế nào.”

Diệp Ngưng Hoan nghẹn họng trố mắt nhìn hắn, rõ ràng là chẳng hiểu ra sao.

Hắn đặt tách trà xuống nở nụ cười: “Lộ, Trầm muốn quan hệ thông gia, rồi lại liên lụy Lư gia vào. Quan thanh liêm khó lo được chuyện nhà, Nhị ca xử lý dứt khoát như vậy, hiển nhiên là có ý dìm Lư gia. Chính Việt đối nghịch với Nhị ca, bảo vệ Trầm Nhã Ngôn, chống đỡ Lư thị, chính là cho bản thân hắn. Nhị ca nhìn thấu hết thảy, mới có tâm giết con.”

Nói xong, thần sắc Sở Hạo có chút sâu xa. Ngoài mặt xem ra Chính Việt được Nhị ca Sở Mi dốc lòng vun xới võ công từ thuở nhỏ, hết thảy đều vì chuẩn bị cho đứa con trưởng trở về thừa kế cơ nghiệp. Cùng là phiên vương, Sở Hạo biết rõ trong lòng, cuối cùng Sở Mi an bài như vậy hơn nửa là bị ép buộc.

Tình huống bình thường, cho là con trưởng dòng chính nhận vương vị, con thứ dòng chính nhận gia nghiệp, về phần binh quyền đương nhiên phải tập trung vào trong tay phiên vương tương lai. Con thứ lớn lên ở phiên trấn, càng được lòng người hơn con trưởng ở kinh thành. Nếu mặc hắn nắm giữ binh quyền, sau này con trưởng cần thì lấy đâu ra? Sở Mi lại không thể suy nghĩ, cũng không thể an bài chuyện này. Trong thiên hạ không có người cha nào trông chờ họa con trai đấu đá lẫn nhau.

Đó là một ván cờ giữa cha con. Mà người thắng cuối cùng, là Sở Chính Việt chỉ mới mười ba tuổi. Hắn đâu phải trẻ tuổi kích động, căn bản là đã sớm có mưu đồ chỉ đợi cơ hội.

Đúng vào năm mười ba tuổi ấy, Chính Việt bị điều đi đại doanh Bắc Cương, đây cũng không phải là ý của phụ thân hắn, mà là hắn tranh đoạt tiền đồ cho mình.

Tuy Sở Hạo nói không rõ, nhưng Diệp Ngưng Hoan cũng hiểu được một chút. Nàng cho rằng chuyện của Sở Chính Việt chẳng qua là thiếu niên khoe tài, thiếu nữ dâng tim, Sở Hạo lại tăng nó lên thành mức độ tranh chấp quyền lực Bắc Hải, đây quả nhiên là chênh lệch!

Nàng cười cười, khẽ giọng nói: “Chàng chịu giúp việc này, cũng không chỉ là bởi vì hắn đủ thẳng thắn thành khẩn nhỉ?”

Sở Hạo nhìn nàng: “Thay vì để triều đình thăm dò hắn, chi bằng ta thăm dò trước.”

Diệp Ngưng Hoan trừng to mắt nhìn hắn: “Chàng, chàng...”

Sở Hạo cười: “Sợ cái gì? Chẳng qua là muốn biết tình hình của hắn một chút, đại khái có thể biết hắn có ý đó hay không.”

Lấy Bắc Hải làm cơ nghiệp, bước kế tiếp đoạt lấy thiên hạ!

Diệp Ngưng Hoan bắt lấy hắn: “Không ổn, ngộ nhỡ hắn đoán được chàng có ý này thì chẳng phải muốn mạng chàng sao?”

Sở Hạo cười: “Cái này còn phải đoán? Hắn tự nhiên hiểu, chẳng những sẽ không muốn mạng của ta mà còn hoan nghênh ta nữa chứ! Ta nói cho nàng biết, việc này nhất định có thể thành. Hắn không đáp ứng ngay lập tức chẳng qua là ngại nàng ở đây, không ngờ biểu hiện trước sau mâu thuẫn. Góc độ của nàng không giống bọn ta, đến lúc đó nếu nhất định phải truy vấn hắn vì sao lại đáp ứng vui vẻ, chỉ sợ là bế tắc.”

Diệp Ngưng Hoan lúng túng, mặt đỏ lên: “Ta ngu như vậy sao?”

Sở Hạo cười đùa nàng: “Có, dính đến chữ tình nàng sẽ ngốc. Cho nên ta mới thích chứ?”

Thấy sắc mặt Diệp Ngưng Hoan càng nghẹn càng tím, hắn xoa nhẹ mi mắt nàng, nói: “Ta đi tốt hơn là triều đình đi, huống hồ hắn cũng muốn mượn mối hôn sự này để khống chế Đông Lâm. Nàng nghĩ xem, ta lấy vai chú thay mặt dòng họ Sở thị lo liệu hôn sự cho hắn, thấy ta và Bắc Hải thân thiết, triều đình phản ứng thế nào hắn vừa nhìn đã biết. Quả nhiên là vẹn cả đôi đường!”

Diệp Ngưng Hoan kinh ngạc nhìn hắn: “Vậy chàng ăn nói với Hoàng thượng thế nào?”

Sở Hạo xoa xoa đầu nàng: “Lễ chế trắc phi giảm phân nửa, nhân số đồ vật cũng giảm bớt tương ứng. Nhân số không đủ, bè phái nghiễm nhiên thành gân gà (*). Chính Việt cưới nữ tử ở đất phiên, hơn nữa là lớn lên từ nhỏ với hắn, Hoàng thượng có nghi ngờ cũng không nghi đến trên đầu ta. Ta chịu đi mới tốt đấy, bức hỏi ta là được.”

(*) gân gà: ăn thì vô vị, vứt đi thì tiếc, chỉ những việc làm vô bổ, không mang lại lợi ích gì

Hóa ra trước đó hắn nói vẹn cả đôi đường, là ý này! Đối với Chính Việt mà nói thì đã giải quyết được phiền toái hôn sự kéo dài ảnh hưởng đến con cháu của hắn. Đối với Sở Hạo mà nói, thân phận Trầm Nhã Ngôn đúng là cho Sở Hạo một đường lui, hơn nữa cũng để Sở Chính Việt có thể tiến thêm một bước nuốt được Đông Lâm. Vừa trọn vẹn tình cảm chú cháu, lại càng củng cố sự liên kết giữa hai phiên, như vậy là vẹn cả đôi đường!

Thấy Diệp Ngưng Hoan lộ ra vẻ mặt đần độn vô vị, Sở Hạo nhẹ giọng nói: “Nhưng không được nhạy cảm quá nha! Bằng không, về sau thật phải gạt nàng.”

Diệp Ngưng Hoan lắc đầu nói: “Không có, ta vẫn cho là, tất nhiên là Sở Chính Việt rất thích Trầm cô nương. Bây giờ nghe chàng nói như vậy, mới biết hắn thật là không có ý này. Ta còn nghĩ, có ngày Trầm cô nương biết đây hết thảy đều không liên quan đến tình cảm, chẳng phải nàng ta sẽ thương tâm? Bà mối như ta có làm cũng chán.”

Sở Hạo đẩy nàng xuống, cúi đầu nhìn mắt nàng, nghiêm túc nói: “Nàng đã sớm nhận thức Chính Việt chính xác, không lấy hắn thì nàng ta tuổi già cô đơn cả đời, nàng thấy con đường kia có tốt không?”

Diệp Ngưng Hoan nhìn ánh mắt đen kịt của hắn, dường như bị hắn hút hồn, sau một lúc không còn hơi thở, nàng lắc đầu: “Cũng không tốt.”

Sở Hạo nói: “Thế thì không có biện pháp, nàng không phải thần tiên, không thay đổi được số phận nàng ta! Tôn thất thành gia lập thất, tình cảm là thứ không cần gấp gáp nhất. Trầm Nhã Ngôn xuất thân danh môn, nếu ngay cả việc này cũng không rõ thì nàng ta sống cũng uổng phí. Trước mắt chúng ta cứ biết thời biết thế, đúng là hợp ý nàng ta!”

Trong lòng Sở Chính Việt là Bắc Hải, vô cùng có khả năng lan tràn ra tới thiên hạ. Tất cả sách lược của hắn cũng nói rõ điểm này, trong thế giới của hắn, Trầm Nhã Ngôn là một bụi cỏ đơn độc nơi biên cảnh xa xôi. Nếu trông nom kịp thì sẽ dẫn nước tưới che gió che mưa để nàng ta lay động sinh trưởng, điểm xuyết sông núi của hắn. Nếu lo không kịp thì sẽ mặc cho gió sương tuyết lạnh xâm nhập héo rũ, dù sao căn bản cũng không tổn hại đến hắn.

Nếu Trầm Nhã Ngôn hiểu rõ Chính Việt, hạnh phúc hay bất hạnh nàng ta đều nhận.

Kỳ thật Sở Hạo có thể lý giải điểm này. Bởi hắn cũng giống thế!

Hắn là nam nhân, đương nhiên sẽ dùng hết thảy thủ đoạn của nam nhân để ràng buộc nữ nhân hắn muốn ràng buộc. Mà Trầm Nhã Ngôn là nữ nhân, nàng ta cũng có thể dùng hết thủ đoạn của nữ nhân để ràng buộc nam nhân nàng ta muốn ràng buộc. Có thể ràng buộc được hay không, đều chỉ có thể do mình.

Diệp Ngưng Hoan bình tĩnh nhìn hắn, đưa tay phủ lông mày hắn, vẽ ngũ quan hắn từng nét một. Sở Hạo cầm lấy tay nàng, đặt lên môi hôn. Nàng tươi cười nhưng có chút nghẹn ngào: “May mà chàng không phải.”

Hắn nở nụ cười, giống một đứa trẻ. Hắn vốn là đứa trẻ, khi thì tùy tiện khi thì vô lại. Tính hết mưu kế chỉ là tài nghệ mưu sinh luyện thành do lớn lên trong hoàng cung, cũng không phải tính tình của hắn. Hắn cách nàng càng ngày càng gần, hôn chóp mũi nàng lại phủ đầy môi nàng, hơi thở dâng lên, hương lạnh thoang thoảng, như hoa mai lặng lẽ nở rộ. Hắn thì thầm: “Nếu không có nàng, ta cũng vậy thôi.”

Hô hấp nàng phập phồng, chân mày chau lại rồi dãn ra, hết thảy đều đi vào tim hắn, đi vào máu hắn, đi vào xương tủy hắn. Tư vị yêu này, là nàng giải thích cho hắn.

Có khi sống mà tình yêu đã chết, có khi chết mà tình yêu vẫn còn. Do yêu mà sinh tật, sinh tham, sinh oán hận. Cũng sinh vui, sinh say, sinh bao dung. Nàng vui sướng thì hắn vui sướng, nàng sốt ruột thì hắn nóng nảy phiền muộn. Nàng ở bên cạnh yêu, mà không ở bên cạnh cũng yêu, vì nàng mà ngây dại yếu đuối, cũng sẽ vì nàng mà sáng suốt kiên cường.

Tất cả mục đích của hắn đều lấy nàng làm trung tâm, dù cho dồi dào lớn mạnh cỡ nào, hoặc là nhỏ bé hèn mọn bao nhiêu. Nàng là tiền đề duy nhất của hắn! Nếu không có nàng, đời này chỉ còn tính toán, thế thì tẻ nhạt vô vị cỡ nào. May mà có nàng!

Diệp Ngưng Hoan không tự chủ được mà cọ vào cổ hắn, ngực của hắn vĩnh viễn là chỗ an toàn ấm áp mà mê người. Đầu ngón tay của hắn xoa nhẹ cổ nàng, tê tê ngứa ngứa. Nàng rụt cổ muốn trốn, rồi lại luyến tiếc ánh mắt trong suốt say lòng người của hắn. Trong thoáng chốc nghe hắn khẽ giọng bên tai hỏi: “Chân của nàng...”

Nàng nâng đôi mắt quyến rũ lên, cố gắng dùng sức kéo chân, ngậm lỗ tai hắn, khiến cho toàn thân hắn như bị điện giật. Hắn sợ đè nặng lên nàng, ý chí trong đầu đối kháng với khao khát của thân thể, miễn cưỡng chống giữ nửa người mà cắn răng: “Nàng thật không sợ chết...”

Nàng cười khẽ, hôn khóe miệng của hắn, cho hắn an ủi nhỏ bé mà càng thêm hấp dẫn: “Không sao, có chàng ở đây, ta chẳng sợ gì cả!”

Tim của hắn hóa thành nước, lại tỏa ra hương rượu thơm nồng. Đây là lời ca ngợi lớn nhất hắn nghe được! Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ, hoa mai xinh đẹp ngoài cửa sổ. Trong phòng phảng phất mùi hoa cỏ ấm áp, tình nồng dần dần trào dâng.

Luôn muốn quấn quýt si mê nàng, cũng muốn khổ sở chịu đựng vì nàng. Ngày qua ngày, năm qua năm. Mặt cũ sắc mới, đời này không nhàm chán. Vì nàng mưu kế tính toán thành thói quen, cũng thích thú trong vòng xoáy đó, đây mới là yêu!

Buổi tối ăn cơm xong, Sở Chính Việt mặc áo choàng thường ngày, ngồi trên ghế nằm ngoài thư phòng trong Khung Quang Viện đọc sách. Trầm Nhã Ngôn bưng món hầm cùng Lư Thụ Lẫm đi vào quan sát.

Chân trái Sở Chính Việt thả lỏng khỏi đế giày, xoa nhẹ rượu thuốc lên khớp xương mắt cá, vết sưng đỏ biến mất dần nhưng hiện lên một tầng xanh lờ mờ. Hắn đóng sách lại, nói: “Các ngươi tới thật đúng lúc, ta vừa định gọi các ngươi đấy!”

Hắn thoáng nhìn thấy Trầm Nhã Ngôn đang bưng món hầm, bèn ngạc nhiên hỏi: “Vừa ăn cơm xong, sao lại mang cái này đến?”

Trầm Nhã Ngôn khẽ giọng: “Là gân chân nai, hầm theo kiểu phương bắc, dù sao huynh cũng ăn một chút đi.”

Sở Chính Việt thuận miệng nói: “Cho Đông Lâm Vương phi đi, ta không cần dùng thứ này.”

Trầm Nhã Ngôn còn chưa lên tiếng, Lư Thụ Lẫm đã không nhịn được trước: “Trước kia để Thanh Mã đưa đến phủ này bao nhiêu món tốt? Một cái óc mà cũng ăn hời được bọn họ. Trước mắt trong tay chúng ta cũng thừa lại không nhiều, điện hạ còn ra vẻ hào phóng thì coi như cũng mất.”

Sở Chính Việt cũng không tức giận, cười nói: “Cái thứ tốt nào mà đáng để ngươi keo kiệt như vậy?”

“Mấy món đó tuy nhỏ, đáng tiếc người khác được rồi cũng không hòa nhã nhỉ?” Lư Thụ Lẫm càng nói càng tức, không để ý Trầm Nhã Ngôn vẫn luôn đưa mắt ra hiệu với gã, trực tiếp nói thẳng, “Điện hạ từ nhỏ đến lớn có lần nào đau chân? Sao chỉ đi loanh quanh trong lầu đã trẹo? Đã thế bọn họ còn ở đấy... Ta thấy là bọn họ cố tình...”

Sở Chính Việt trách mắng: “Câm miệng!”

Ngực Lư Thụ Lẫm phập phồng lên xuống, không cam lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng. Sở Chính Việt lườm gã một cái: “Ở nhà ta không thích nói ngươi, ở bên ngoài sao lại còn như vậy? Cái gì mà bọn họ? Bọn họ là ai?”

Lư Thụ Lẫm không lên tiếng, nắm tay run run, ủ rũ giống như đứa trẻ.

“Nói là ta tự mình trẹo chân, không liên quan gì đến người ta, đừng có bám lấy không buông...” Thấy Lư Thụ Lẫm tỏ vẻ oan ức, Sở Chính Việt cũng không tiện giáo huấn gã trước mặt Nhã Ngôn nữa, bèn khoát tay nói: “Thôi, gọi các ngươi tới là có chuyện khác phải thương lượng.”

Nói xong, ánh mắt Sở Chính Việt chuyển sang Trầm Nhã Ngôn, quan sát nàng từ trên xuống dưới. Trầm Nhã Ngôn bị nhìn mà sợ hãi, nhất thời rũ đầu nói: “Sao vậy, ta có chỗ nào không ổn à?”

“Không!” Sở Chính Việt nhìn nàng, cười cười hỏi, “Nhã Ngôn, muội bằng lòng gả cho ta không?”

Chân Lư Thụ Lẫm mềm nhũn, thiếu chút nữa chân mình cũng trẹo. Trầm Nhã Ngôn càng như bị sét đánh, cứng người trợn mắt nhìn hắn một lúc không mở miệng.

Sở Chính Việt có chút không xác định, vuốt mày nói: “Nếu muội không bằng lòng thì coi như ta chưa từng nói. Nơi này không có người ngoài, không nói gì cả.”

Mặt Trầm Nhã Ngôn nở ra đỏ lựng, kích động quá lớn khiến nàng nhất thời chịu không nổi, lảo đảo quay đầu bỏ chạy.

Sở Chính Việt kinh ngạc, chỉ vào bóng lưng nàng mà hỏi Lư Thụ Lẫm: “Này, đây là ý gì?”

Trước kia nàng đều chống chọi đến cùng, chọn một đống tật xấu của người ta để bày tỏ quyết tâm không muốn gả cho người khác của mình, bây giờ dứt khoát bỏ chạy, là ngại thân phận của hắn thẹn thùng chọn tật xấu của hắn sao? Lư Thụ Lẫm miễn cưỡng chống đỡ thân mình, mặt đầy râu run rẩy, nhìn Sở Chính Việt hết sức bất đắc dĩ. Điện hạ cũng quá quê mùa, loại chuyện này sao có thể hỏi cô nương người ta ngay trước mặt? Dù gì phải thương lượng với gã một chút chứ! Còn đột ngột như vậy, đừng nói Nhã Ngôn chịu không nổi, gã cũng chịu không nổi đó! Quá kích động, tình hình gì đây?

“Sao điện hạ đột nhiên nhớ tới việc này? Cũng chẳng báo trước. Nhã Ngôn là một cô nương, điện hạ vừa phun ra khỏi miệng, con bé không bỏ chạy thì chờ xấu hổ chết sao?” Lư Thụ Lẫm hảo tâm giải thích nghi hoặc, khác biệt rất lớn với cái kiểu nói không lựa từ mới vừa rồi, dường như gã mới là người cẩn thận tri kỷ hiểu nói chuyện nhất.

Sở Chính Việt ngượng ngùng nói: “Hôm nay thúc thúc đề cập việc này với ta, ta cảm thấy là cơ hội. Huống hồ Nhã Ngôn cùng đi với chúng ta, thoáng cái đã gần nửa năm, không biết Nghi Phủ bên kia sẽ tán dóc thành cái gì. Cho dù không nói nhảm, gia đình lục quận Bắc Hải chúng ta cũng gõ trống khua chiêng, muội ấy cũng chẳng vui đó sao?”

Sở Chính Việt uống ngụm trà, có chút lúng túng: “Thập Cửu thúc chịu giúp ta chuyện này, để ta nạp trắc phi nhập phủ trước. Ta nghĩ nếu Nhã Ngôn vui vẻ, vậy trở về làm ngay việc này. Đây không phải là theo các ngươi thương lượng sao? Muội ấy quay đầu bỏ chạy, còn thương lượng thế nào?”

Lư Thụ Lẫm kích động vô cùng, cũng sắp rơi nước mắt rồi, lúc này kính ngưỡng tình cảm đối với Đông Lâm Vương giống như nước sông cuồn cuộn liên tục không ngớt, tất cả bí ẩn đều được cởi bỏ. Hóa ra Đông Lâm Vương có ý làm mai, phỏng chừng chuyện đột nhiên xảy ra điện hạ mới có thể sẩy chân. Vừa rồi chẳng phải thiếu chút nữa gã cũng trật đó sao? Gã thật đúng là không nhìn được tâm người tốt! Phí công suy đoán cả buổi trời, trong bụng mắng Đông Lâm Vương cả buổi trời, thật hối hận!

Thật là chú ruột của điện hạ mà, có thân nữa cũng không thân như vậy. Quá thương người, quá ân cần đáng kính! Chuyện gã và vợ buồn mười mấy năm, đến tay Đông Lâm Vương lại thành công thoải mái như vậy!

Trời cao có mắt nha, chuyến này rất đáng giá!

“Điện hạ thật sự muốn kết hôn? Thật cảm thấy Nhã Ngôn thích hợp?” Lư Thụ Lẫm vừa muốn về nhà vợ, chắc chắn sẽ mừng rỡ lăn lộn đầy đất cảm xúc sục sôi, lại hận không thể đi gặp Đông Lâm Vương ngay bây giờ dập đầu tạ ơn.

Sở Chính Việt cầm ly uống trà: “Thập Cửu thúc nói có lý, chuyện con nối dõi sớm muộn gì cũng phải bàn. Thay vì kéo dài như vậy, không bằng sớm giải quyết cho tốt. Nhã Ngôn và ta đều quen thuộc với nhau, hôn sự muội ấy đã ngổn ngang trăm mối, cũng không thể thật nương nhờ nhà ngươi cả đời.”

Lư Thụ Lẫm có chút run rẩy, xúc động vô cùng. Tóm lại vẫn là người cẩn thận, gã liền nói: “Nhưng mà Nhã Ngôn năm nay hai mươi tám, điện hạ không ghét bỏ con bé lớn tuổi sao?”

Sở Chính Việt nói: “Nếu ghét bỏ cái này thì còn nói với ngươi làm gì? Ta biết chuyện Nhã Ngôn cũng thật sự khiến ngươi lo lắng, ngươi yên tâm, muội ấy mà vào phủ, ta sẽ không bạc đãi muội ấy.”

Mắt Lư Thụ Lẫm đỏ hoe, vuốt mắt nức nở nói: “Điện hạ lại khiến người ta xấu hổ rồi. Ta là cái gì, nào xứng để chủ tử lo lắng? Chẳng qua là một cái mạng thối rữa, điện hạ cứ cầm đi tùy thích là được. Hà... Hà cớ gì...”

Nói xong, nước mắt gã sắp không nhịn nổi, tự vả vào miệng mình: “Nếu không phải điện hạ chân thành đối đãi, có lẽ Đông Lâm Vương cũng sẽ không quản việc này. Vẫn là điện hạ chu toàn, ngược lại là ta thối miệng không bớt việc, lại còn bàn tán thị phi chủ tử. Nên rút đầu lưỡi cho chó ăn!”

Gã nói xong lại hả miệng ra, quả thật muốn hạ thủ. Sở Chính Việt vội ngăn gã lại: “Được rồi! Nhanh đi thương lượng với Nhã Ngôn đi, nếu muội ấy không bằng lòng cũng chớ miễn cưỡng muội ấy.”

“Con bé rất vui, đã sớm vui rồi!” Lư Thụ Lẫm kích động quá mức, cũng quên nói thay mặt Nhã Ngôn, giọng cũng thay đổi, “Từ lúc điện hạ thay con bé xử lý cái tên Lộ Trực vô liêm sỉ kia, đời này con bé đều ghê tởm bất kỳ ai.”

Sở Chính Việt sửng sốt, trong đầu nghĩ tới lời Diệp Ngưng Hoan nói ban ngày. Cúi đầu cong cong khóe miệng, hắn nói không sao nghe được: “Cũng tốt.”

Trầm Nhã Ngôn ngồi xổm dưới tàng cây bên ngoài Khung Quang Viện, hai tay ôm đầu gối cuộn mình lại, thân mình càng không ngừng run rẩy. A Ninh đứng bên cạnh sốt ruột đến độ đi vòng quanh, vừa rồi thấy nàng từ trong thư phòng tông cửa xông ra, đôi mắt đẫm nước thần sắc co giật, cho rằng lại bị Sở Chính Việt mắng, mấy lần kéo nàng đều không đứng dậy, trong lòng vừa nôn nóng vừa đau.

A Ninh theo Trầm Nhã Ngôn từ nhỏ. Từ Trầm gia lại đến Lư gia, thị nữ bên cạnh Trầm Nhã Ngôn lần lượt gả đi, chỉ còn một mình nàng ta. Tâm sự Trầm Nhã Ngôn không giấu giếm được nàng ta, thấy tận mắt Trầm Nhã Ngôn từng ngày phí hoài tuổi xuân, nhưng tiếc rằng không một ai có thể thay nàng làm chủ, mấy lần hận không thể vọt tới trước mặt Sở Chính Việt nói với hắn rõ ràng. Đáng giận bản thân chỉ là nô tài không được lên bàn tiệc, hơn nữa nàng ta mà nói, nếu Sở Chính Việt bực bội thì càng hãm hại Trầm Nhã Ngôn, không thể không nhẫn nhịn.

Hôm nay từ lúc Sở Chính Việt được nâng trở về, Trầm Nhã Ngôn vẫn ở trong viện hầu hạ. Buổi trưa Sở Chính Việt hất chung trà nàng cũng không giận, Thụy nương bên cạnh Đông Lâm Vương tiếp tục đuổi người trong Khung Quang Viện, nàng cũng đi theo người hầu ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ đợi, hoàn toàn bất chấp tôi tớ ở Hành phủ có nhiều ánh mắt thị phi tùy mặt gửi lời, nhìn là khiến người ta đau xót ruột gan.

Bây giờ chạy đến đây như vậy, ngồi xổm ở đây phát run, không biết bị Sở Chính Việt tức giận bao nhiêu mới khiến nàng mất khống chế như vậy? Lư Thụ Lẫm cũng thật là, cùng ở trong phòng cũng không biết khuyên giải, lại mặc nàng chịu oan ức như thế.

A Ninh càng nghĩ càng khó chịu, nhịn không được mà khóc òa lên trước, giẫm chân uất ức thay cho nàng: “Điện hạ trẹo chân không phải người làm hại, lại giận cá chém thớt lên người! Người cũng vậy, trời lạnh thế chạy đến làm cái gì? Bản thân không qua được, bị bệnh thì ai đau lòng cho người?”

“A... Ninh” Nhã Ngôn bắt lấy vạt áo nàng ta, liều mạng lắc đầu, nâng mắt lên, đầy mặt là lệ, vừa khóc vừa cười. Rất muốn thét lên, nếu ở trong phòng nàng nhất định sẽ thét lên, nàng không khống chế được!

Một khắc kia, nàng cảm thấy bản thân mình sắp tung bay chấn động, hồn khí bay đi đâu tới bây giờ còn chưa trở về.

A Ninh sợ tới mức vội ngồi xổm xuống đỡ lấy nàng, gạt nước mắt cho nàng, lại khuyên: “Người đừng dọa ta, không có chuyện gì, không có chuyện gì mà...”

“Huynh ấy, huynh ấy muốn cưới ta, huynh ấy muốn cưới ta đó!” Nhã Ngôn ôm lấy nàng ta, khóc bù lu bù loa, lệ như mưa ào ào đổ xuống, gió lạnh cũng không tê cóng như xuân nồng. Đèn hoa lấp lánh cả vườn, đúng là nơi nơi sáng rỡ đa tình. Chuyến này, nàng lại chờ được tin lành mà nàng cho rằng kiếp này cũng không thể đợi được.

Chính Việt muốn cưới nàng! Từ lúc mười ba tuổi thích nam nhân, sau khi nàng cay đắng đợi ròng rã mười lăm mùa xuân, rốt cuộc hắn cũng muốn cưới nàng!

A Ninh đặt mông ngồi trên mặt tuyết, phản ứng giống như Nhã Ngôn ban đầu, tiếp đó liền khống chế không được mà muốn thét lên. May mà nàng ta phản ứng nhanh, lập tức che miệng mình lại, nhưng vẫn có âm cuối lộ ra, không thể tin được mà run rẩy: “Thật... Thật chứ?”

“Đúng vậy, đúng vậy! Ta cũng không thể tin được, huynh ấy đột nhiên nói thế.” Trầm Nhã Ngôn mừng như điên bình tĩnh lại, vội chống người đứng dậy, hăng hái lau sạch nước mắt trên mặt, thấy mặt nóng quá rồi, gió lạnh cũng thổi không lạnh. Nàng nóng lòng nâng tuyết dưới đất áp lên trên mặt, A Ninh cả kinh kéo nàng lại: “Làm cái gì vậy?”

Trầm Nhã Ngôn vừa áp mặt vừa nói, “Vừa rồi bỏ chạy, ta sợ huynh ấy cho rằng ta không bằng lòng. Nhanh chóng trở về thôi!” Nói xong, nàng cúi đầu phủi tuyết trên mặt, còn rất nghiêm túc lại gần cho A Ninh nhìn, “Nhìn không ra gì chứ?”

A Ninh thấy lớp trang điểm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cũng bị tuyết xóa hết, trắng bệch, đôi mắt sáng quắt kinh người. Nàng ta vừa khóc vừa cười kéo ngón tay lạnh cóng ửng đỏ của Trầm Nhã Ngôn giúp nàng che lại, nói: “Nhìn không ra, nhìn không ra gì cả. Cứ bình tĩnh đi!”

Trầm Nhã Ngôn biết nàng ta đang trêu ghẹo, nén nước mắt nói: “Đi chứ?”

A Ninh đỡ nàng chậm rãi quay trở về viện, tôi tớ bên ngoài ai nấy đều lắc đầu thở dài. Mấy người Bắc Hải Vương dẫn tới thật là kỳ lạ, chạy đến ngồi ở góc tường không nói, còn lấy tuyết rửa mặt.

Viện chính Hành phủ hoàn toàn im ắng, hành lang hạ đèn lớn xuống, chỉ chừa đèn hai bên đường lại. Trong phòng hương ấm như xuân, cây nến đã cháy hơn nửa, Sở Hạo nằm nghiêng trên giường, dựa vào ánh sáng ngọn đèn đầu giường chạm trổ, cầm danh sách nghi thức tế lễ ngày mai xem. Khắp phòng tĩnh lặng, ngẫu nhiên chỉ nghe thấy tiếng hắn lật sách.

Thụy nương bước nhẹ nhàng tiến vào đổi trà cho hắn, đè thấp giọng: “Lễ phục và cát phục ngày mai đều đã chuẩn bị ổn thỏa. Phòng chính sảnh trước cũng đã sửa sang lại, chỉ mong Bắc Hải Vương không chê tiếp đón không được chu đáo.”

Sở Hạo nghe xong, quay đầu nhìn Diệp Ngưng Hoan đang ngủ phía sau. Hôm nay nàng nghỉ sớm, lúc này đang vùi sau lưng hắn mượn hắn chắn sáng mà ngủ say. Hắn cẩn thận che nàng lại ra sau lưng mình, dịch góc chăn cho nàng rồi mới nói: “Không sao, ngày mai ta còn phải chạy đi chuẩn bị nghi thức tế lễ, bây giờ thông thạo phủ rồi, không cần chú trọng quá nhiều.”

Nhìn động tác của hắn, Thụy nương cười cười gật đầu đáp ứng. Sở Hạo nói với bà, sáng mai Bắc Hải Vương sẽ mang theo Trầm cô nương đến, không chỉ vì chúc mừng lễ Nguyên Tiêu mà còn cám ơn đã tác thành hôn sự cho bọn họ. Thụy nương thừa dịp buổi tối lo liệu một phen, lúc này đã ổn thỏa nên lại đây thông báo với hắn.

Đợi bà đi rồi, Sở Hạo vỗ vỗ trán nở nụ cười. Trầm Nhã Ngôn cũng xem như là cầu người được người, về sau là may hay là nạn phải xem bản lĩnh nàng ta, bọn họ lại không quản được nhiều.

Sớm ngày kế, Sở Chính Việt quả nhiên dẫn Trầm Nhã Ngôn lại đây bái kiến, tới kịp trước khi Sở Hạo ra khỏi cửa.

Thấy Thụy nương không chỉ chuẩn bị lễ phục mà còn có một phần lễ ra mắt, Diệp Ngưng Hoan mới biết ngày hôm qua Sở Hạo đoán không sai. Hôm nay Sở Chính Việt tới không chỉ có chúc mừng, chỉ sợ còn muốn tạ ơn. Quả nhiên là vui vẻ đáp ứng! Rõ ràng trong đầu Sở Chính Việt này, thật là chỉ có đạo lý và mưu mẹo, về phần tình yêu nam nữ, là thứ không cần gấp gáp nhất.

Sở Hạo và Diệp Ngưng Hoan ăn mặc chỉnh tề, ngồi trong đại sảnh thấy hai người đến. Sở Chính Việt chưa từng thấy bộ dáng Diệp Ngưng Hoan mặc hoa phục trang điểm đậm, tay áo lễ phục màu tím vàng, tóc mai búi cao, màu tím đậm khiến toàn thân nàng hết sức mỹ lệ. Hắn nhìn mà trái tim đập thình thịch hết ba phần.

Sở Chính Việt và Trầm Nhã Ngôn cũng ăn mặc lộng lẫy, Sở Chính Việt cũng mặc toàn thân màu tím, kim long uốn lượn. Chỉ là hoa văn phân biệt với ký hiệu của Đông Lâm, Tứ Phương Vương lấy đông nam tây bắc làm ký hiệu, cho nên hoa văn rồng áo bào tím cũng lượn quanh tứ phương mà phân. Con rồng trên người Sở Hạo hướng về phía đông, con rồng trên người Sở Chính Việt thì ngoảnh về phía bắc. Còn Trầm Nhã Ngôn mặc một bộ áo mới màu trắng.

Vừa thấy thế, quần áo của Sở Hạo, Sở Chính Việt và Diệp Ngưng Hoan cực kỳ tương xứng, nếu ba người cùng đứng với nhau thì thật là trọn vẹn.

Mọi người mặc như vậy, mà hôn sự lại là thứ yếu. Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, là lễ cúng tế chúc mừng quan trọng đầu năm mới. Nếu là ở vương phủ thì còn phải làm một ít nghi thức gia lễ. Bởi vậy, đầu tiên Sở Chính Việt chúc mừng Tết Nguyên Tiêu, lát sau mới nói với Nhã Ngôn đại khái chuyện sắp xếp hôn sự, cuối cùng hành lễ tạ ơn Sở Hạo và Diệp Ngưng Hoan.

Sở Chính Việt nói: “Thúc thúc và thẩm thẩm có ý tương trợ, ta hết sức cảm kích. Sau khi ta trở về Bắc đô sẽ tức khắc thỉnh tấu triều đình và chuẩn bị tất cả lễ nghi, đến lúc đó lại mời thúc thúc đến, cảm phiền lo liệu Bắc Hải!”

Sở Hạo nói: “Việc vui của Chính Việt, ta cũng rất yên lòng. Đợi triều đình hạ chỉ nhất định sẽ làm chủ hôn cho ngươi, lấy tình cảm chú cháu.”

Hai người miệng lưỡi nhà quan, trong lòng Diệp Ngưng Hoan là ngũ vị lẫn lộn, nhìn Trầm Nhã Ngôn mà trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Trầm Nhã Ngôn hiện giờ trang điểm đậm nhưng cũng không che được vết thâm quầng, đúng là một đêm khó ngủ. Chỉ là thần sắc lại tươi đẹp rực rỡ như vậy, dường như thời giờ đẹp nhất từng chết đi trong phút chốc tất cả đều trở về, đều chồng chất trong mắt nàng, xinh đẹp bao nhiêu.

Diệp Ngưng Hoan để Thụy nương bưng hộp quà lên, nói với Trầm Nhã Ngôn: “Gấp gáp không kịp tận tâm, chỉ có mấy món quà mọn, để lại thưởng cho hạ nhân nhé?”

Trầm Nhã Ngôn đỏ mặt, quỳ xuống nhận thưởng, nâng chiếc hộp cúi đầu nói: “Thiếp thân theo điện hạ đến đây, được nhiều thương yêu đã lo sợ. Nay càng được thưởng nhiều, nước mắt rơi khó mà nói nên lời.”

Tuy rằng Trầm Nhã Ngôn cũng chỉ nói sĩ diện, nhưng Diệp Ngưng Hoan biết nàng ta nói từ tận đáy lòng, trong bụng cảm thấy khó chịu, muốn đi xuống đỡ nàng ta, lại không thể không gò bó ngồi đó, bèn ra hiệu cho Thụy nương đi đỡ, cười đáp: “Mau mau đứng lên, về sau là người một nhà, không thể đại lễ như vậy nữa.”

Sở Hạo còn phải đi ra ngoài làm chủ tế, trong nhà vô cùng đơn giản. Sở Hạo vội vàng thay đổi cát phục của chủ tế lễ, được Sở Chính Việt tiễn ra ngoài, Trầm Nhã Ngôn theo Diệp Ngưng Hoan ra hậu viện nói chuyện. Ra phía sau, Thụy nương lại dẫn một đám nô bộc Hành phủ tới chúc mừng Trầm Nhã Ngôn, Trầm Nhã Ngôn tránh sang chỗ khác, không đề cập tới phần thưởng.

Hôn sự của Trầm Nhã Ngôn và Chính Việt là thật, dù chưa hành lễ nhưng trước tiên cũng phải tuân theo quy của cháu dâu, nên nàng ta tự mình hầu hạ Diệp Ngưng Hoan trang điểm thay y phục. Trước đó một là nàng ta là người nhà thuộc hạ của Sở Chính Việt, có thân phận chủ tớ với Diệp Ngưng Hoan. Thứ hai nàng ta lại là khách lạ, càng thêm một tấm bình phong che chắn. Diệp Ngưng Hoan lại đối đãi nhã nhặn với nàng ta, nàng ta có tâm hầu hạ cũng không thể cẩu thả. Chẳng qua đảo quanh bên ngoài làm chút chuyện, có tâm làm mấy món đồ ăn thuốc bổ, cũng đều phải qua tay mấy nô tì bên cạnh Diệp Ngưng Hoan, chung quy cũng không tự nhiên như bây giờ.

Diệp Ngưng Hoan có lòng không cho nàng ta làm, nhưng thấy bộ dáng vô cùng vui vẻ của nàng ta, nếu thật không cho nàng ta động đậy thì có vẻ xa lạ. Tâm tình Diệp Ngưng Hoan hơi phức tạp, đợi nàng ta rửa tay bưng trà lại đây rồi cười kéo nàng ta lại: “Ngồi với ta một chút, chúng ta trò chuyện.”

Trầm Nhã Ngôn vui vẻ trong lòng, nhún nhường một chút rồi ngồi bên cạnh nàng.

Diệp Ngưng Hoan hỏi: “Đã báo tin cho nhà chưa?”

Trầm Nhã Ngôn nói: “Sáng sớm hôm nay tỷ phu đã sai người đi báo tin, điện hạ nói trở về sẽ nhanh chóng chuẩn bị. Chỉ là phải đợi triều đình cho phép mới được.”

Trầm Nhã Ngôn nhìn Diệp Ngưng Hoan, cuối cùng nói hết cảm kích thật lòng nhịn suốt một đêm ra: “Vương phi ở chung với ta mấy ngày qua, lại thấy rõ ràng tâm sự của ta. Vốn không nghĩ thế này, chỉ mong đời này đi theo điện hạ làm nô tì cũng cam nguyện, lại chưa từng nghĩ... Ta biết, nếu không có Vương phi có tâm tác thành, Đông Lâm Vương cũng chưa chắc sẽ quản chuyện như vậy. Đại ân của Vương phi, Nhã Ngôn đời này cũng không quên.”

Diệp Ngưng Hoan thở dài, nghĩ tới mấy lời ngày hôm qua Sở Hạo nói. Đúng thế, trái tim Trầm Nhã Ngôn chỉ đặt trên người Sở Chính Việt. Gả chỉ gả cho hắn, bằng không cả đời tuổi già cô đơn. Tác thành hay không tác thành, hai đầu đều khó. Việc này là do nàng mà ra, Trầm Nhã Ngôn thành khúc mắc của nàng. Chỉ có thể mong Trầm Nhã Ngôn đồng ý, sợ nàng ta chịu ủy khuất.

Diệp Ngưng Hoan nhìn nàng ta, thử thăm dò hỏi: “Chính Việt hắn... Hắn bận rộn nhiều chuyện, chỉ sợ cũng không thể để tâm ở nhà nhiều. Ta mong...”

Trầm Nhã Ngôn cười cười, thản nhiên nói: “Kỳ thật, tâm tư điện hạ ta hiểu được một chút, ta không quản huynh ấy để tâm hay không. Ta để tâm là được rồi, có thể vào vương phủ thì đời này không còn tiếc nuối nữa!”

Diệp Ngưng Hoan thiếu chút nữa rơi nước mắt, nàng ta thấu hiểu như vậy, cũng cố chấp như vậy!

Trầm Nhã Ngôn kéo tay nàng cười: “Là ta nói mấy lời không có mặt mũi này, cũng làm cho Vương phi xấu hổ thay ta. Thật ra thì, nữ nhân nhà ai mà không phải đều như thế? Cho dù sau này huynh ấy đổi chủ ý không tính cất nhắc ta, ta cũng sẽ không để ý. Huống hồ nói thật lòng, ta biết điện hạ sẽ không thu người vào phủ nữa, có làm Vương phi hay không cũng không sao.”

Diệp Ngưng Hoan ngẩn người, cảm thấy lời này của nàng ta thật kỳ quái, kinh ngạc nói: “Cô chắc chắn như vậy?”

Trầm Nhã Ngôn cười: “Trước không nói điện hạ công vụ bề bộn, cũng không để tâm lên người nữ nhân. Hơn nữa trong lòng điện hạ, ghét cay ghét đắng nhất là chuyện thê thiếp không hòa thuận nhà cửa không yên. Điện hạ từng là người bị hại, sao còn chịu để người ta vào sinh sự chứ?”

Diệp Ngưng Hoan tò mò: “Bị hại thế nào?”

Sắc mặt Trầm Nhã Ngôn có chút do dự, Diệp Ngưng Hoan cười cười lại nói: “Cô cứ nói, ta sẽ không vì thế mà suy đoán lung tung.

Trầm Nhã Ngôn lắc đầu, khẽ giọng nói: “Khi Tiên vương còn tại thế, trong vương phủ thê thiếp đông đảo. Tiên vương phi thân thể yếu đuối, chuyện nhà giao cho trắc phi quản lý... Tóm lại là có chút uất ức.”

Ngược lại không phải do duyên cớ của Diệp Ngưng Hoan, chủ yếu việc này liên lụy Tiên vương, Trầm Nhã Ngôn có chút kiêng dè. Hiện giờ nàng ta hưng phấn quá, ước gì đào trái tim ra giao cho Diệp Ngưng Hoan xem, thấy Diệp Ngưng Hoan hỏi cố chấp thế thì dứt khoát nói ra.

Diệp Ngưng Hoan hỏi: “Chỉ bởi vì mẫu phi hắn bị vợ lẽ bắt nạt?”

Xem ý của Sở Chính Việt, hận không thể tự mình đo lòng người, cho rằng mấy bà vợ lẽ trong thiên hạ đều không phải thứ gì tốt đẹp. Có thể khiến hắn ghi hận mười mấy năm, sự tình tuyệt đối không phải đơn giản như vậy.

Diệp Ngưng Hoan ngầm suy đoán: “Tiên vương thân phận tôn quý, vì con nối dõi cho nên cưới nhiều thiếp thất cũng không quá đáng. Ta nghe nói nhà mẹ Tiên vương phi rất mạnh, hơn nữa bà ta lại có hai người con trai. Trắc phi cho dù cũng có con trai thì cuối cùng cũng không đến phiên bà ta. Sao Tiên vương phi lại chịu ấm ức ở nhà chứ?”

Trầm Nhã Ngôn nói: “Dù sao cũng là gia sự vương phủ, cụ thể ta cũng không rõ ràng. Chỉ biết điện hạ kế vị thì để trắc phi về nhà mẹ đẻ, bởi vậy phản bội với hai vị thứ huynh của huynh ấy, còn suýt nữa ầm ĩ đến triều đình. Ta đoán chừng, khi còn bé điện hạ nhất định cũng chịu không ít cơn tức của trắc phi Tiên vương.”

Diệp Ngưng Hoan dần dần hiểu ra, nàng cúi đầu cười cười, đột nhiên hỏi: “Vị trắc phi kia cũng họ Lộ sao?”

Trầm Nhã Ngôn giật mình: “Điện hạ đã nói với người sao? Vậy... Chuyện Lộ Trực, nói vậy cũng nói rồi?”

Diệp Ngưng Hoan gật đầu, Trầm Nhã Ngôn đỏ mặt, khẽ giọng nói: “Bà ta và Lộ Trực là chị em ruột... Lộ Trực chính là ỷ có bà ta, mới dám...”

Nàng ta rũ đầu, lại như là nghĩ tới chuyện cũ tốt đẹp nhất. Cũng không cảm thấy chán nản khuất nhục, nhưng vẫn vụng trộm cười. Diệp Ngưng Hoan nhìn nàng ta, khóe miệng nở nụ cười nhưng thần sắc có chút hoảng hốt.

Sở Hạo nói không sai, Sở Chính Việt giết Lộ Trực không phải vì Trầm Nhã Ngôn, mà là một cuộc đua quyền lực. Nói xác thực, một màn trưởng - thứ tranh quyền bắt đầu!

Chỉ là hiện tại, nàng đã lý giải Sở Chính Việt một chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện