Hóa ra cái tên bị đè đầu xuống đất đấy lại là người quen cũ, bạn tù trong nhà giam Quân Sơn – đại ca xã hội đen Quảng Thắng.

Bởi vì hồi trước nhờ ké cẩm chút quang vinh của gã mà được chén một bữa đại tiệc thịt kho tàu, vậy nên Thiệu mới có một tẹo ấn tượng về gã.

Nhưng gã này đáng lẽ ra đang ở trong tù mới phải chứ, sao tự dưng lại xuất hiện ở nơi thôn quê hẻo lánh này, Thiệu không khỏi sửng sốt.

Quảng Thắng nhận ra hắn, cũng có vẻ rất kinh ngạc.

“Ố, hay thật đấy, sao lại là chú mày!” Trước hết, Quảng Thắng bảo mấy tên thuộc hạ bỏ súng xuống cái đã, rồi quay sang kêu gào với Thiệu: “Ta bảo này, chú em Đới Bằng, đừng ấn nữa, để ta đứng lên rồi có gì thì nói nào.”

Thiệu từ từ buông lỏng tay ra.

Quảng Thắng đứng lên khỏi mặt đất, rồi vỗ vai Thiệu thật mạnh: “Thằng ranh này! Chú mày có cách hay thật đấy. Thừa cơ khám bệnh rồi bỏ chạy. Thế mà không biết ới anh mày một tiếng, rất không trượng nghĩa!”

Trước sự vồn vã thân thiết xưa nay của Quảng Thắng, Thiệu chỉ hơi nhướn mày.

Thật đúng là Lý Quỳ thật gặp Lý Quỳ giả, vượt ngục thật đụng vượt ngục giả!

Chuyện là như vầy, sau khi Thiệu và Thủy Căn rời đi, ở nhà giam Quân Sơn bỗng xảy ra một trận hỏa hoạn lớn. Quảng Thắng và mấy tên tay chân đã thừa loạn tẩu thoát. Gã vốn là chịu tội thay cho lão đại mà thôi, nếu ngồi chờ đến mãn hạn tù thật thì phỏng chừng có nhìn thấy đàn bà gã cũng không cứng lên nổi nữa, đã có cơ hội thì tội gì không chuồn cho nhanh? Sau khi cả bọn vượt ngục, toàn tỉnh đã phát lệnh truy nã ngay tức thì.

Bọn chúng trước hết là liên lạc với lão đại. Lão đại đang ra sức tẩy rửa việc làm ăn của mình, nhưng lại lo lắng cho thanh danh giữ gìn nghĩa khí, bèn sai người đưa cho bọn họ ít tiền để chạy trốn, để cái đám tai tinh này biến đi thật xa vào.

Trùng hợp là ở chỗ, trước đây Quảng Thắng có một người tình, vốn là một cô bồi bàn trong hộp đêm, được Quảng Thắng yêu mến lắm. Khi Quảng Thắng vào tù, gã cũng có lòng cho cô một ít tiền.

Từ năm mười sáu tuổi cô đã phải làm việc kiếm tiền, công việc cũng không đàng hoàng lắm. Gặp được một người có tình có nghĩa như Quảng Thắng thật không dễ dàng.

Sau khi biết chuyện, cô lập tức khăn gói về quê – huyện Thanh Nguyên, một lòng một dạ chờ Quảng Thắng đến.

Vậy nên, sau khi lấy được tiền, việc đầu tiên Quảng Thắng làm chính là tới gặp lại người xưa.

Nơi đây tuy là nông thôn, nhưng lúc nào cũng có du khách từ nơi khác tới ở nhờ nhà các hộ nông dân để du lịch vài ngày, nên có vài người lạ mặt xuất hiện cũng là việc bình thường.

Lúc Quảng Thắng đang bận rộn gieo hạt Cam Lộ cho ruộng hạn đã lâu của người tình, thì bỗng nghe thấy tiếng phịch phịch từ phòng cách vách vọng sang.

Về vấn đề này, đàn ông con trai đều giống nhau cả thôi.

Quảng Thắng nghĩ gã đã nghẹn mấy năm nay rồi, nên phải làm một phát pháo cao xạ a? Thiệt là, anh bạn sát vách có khi còn đói khát hơn gã ấy chứ.

Lần thứ ba, gã đã đình chiến, phía bên kia vẫn còn đập tường rung lên rầm rầm. Tiếng thở dốc nặng nề, làm người tình lại quấn lấy gã không buông.

Quảng Thắng đã hết tiệt đạn rồi, anh hùng hụt hơi không khỏi thẹn quá hoá giận, tiếng động cách vách thực sự không giống tiếng nam nữ ái ân chút nào, một kẻ từng ngồi tù như gã thì cũng chẳng lạ gì cái thứ cặn bã này.

Vì vậy Quảng Thắng bực mình đẩy người phụ nữ đang quấn lấy gã ra, ra sân hút thuốc. Gã nghe thấy tiếng dội nước từ sân nhà bên vọng sang, thế là bèn cùng với mấy tên tay chân đang hóng mát trong sân ra đứng ở đầu tường định nhìn thử tí, để xem rốt cuộc là ai ở nơi thôn quê thuần phác này mà lại hung hãn thế.

Kết quả là Thiệu vượt tường nhảy sang.

Quảng Thắng cứ tưởng Thiệu cũng là bạn cùng vượt ngục, bèn kéo Thiệu vào phòng, mang rượu thịt lên, nhân tiện tìm cách dò hỏi.

Bởi vì hai học sinh không mang nhiều tiền trên người, nên bữa tối của Thiệu và Thủy Căn chính là một bữa tiệc chay, xanh biếc một màu rau.

Thiệu vẫn còn giữ thói quen ăn uống từ kiếp trước, người Tiên Ti vốn không thịt là không vui. Cho nên bữa tối hắn hầu như chẳng ăn gì cả. Giờ nhìn thấy gà quay nguyên con, hắn cũng không thèm khách khí nữa, chưa được vài miếng, một con gà đã chỉ còn lại nửa bộ xương.

“Ta bảo nè, Đới công tử, làm thế nào mà ngươi chuồn ra được vậy?”

Thiệu không nói một lời, chỉ im lặng ăn.

Đúng lúc này, trên tivi trong phòng đang phát tin tức địa phương mới nhất .

Ở phía đông bắc Thanh Nguyên huyện, vốn có một vùng núi rừng rậm rạp. Đột nhiên trên núi xảy ra một vụ nổ, từ vết nứt không ngừng chảy ra thứ nước đỏ thẫm.

Cùng lúc đó, người ta còn phát hiện ra tám cái xác bên ngoài rừng, nguyên nhân tử vong lần lượt là chết đuối, bị cắt đứt yết hầu và bị xiết cổ đến chết.

Thân phận của những người chết đã được điều tra ra, hiện giờ người ta đang tìm kiếm nhân chứng. Đồng thời còn phát tin hình ảnh của những người mất tích.

Rõ ràng là Đới Bằng, Ngô Thủy Căn, tiến sĩ Lương và Phùng cục trưởng!

Thiệu cả kinh, hắn nhìn những bức ảnh trên màn hình, lòng đầy những nghi hoặc. Nuốt miếng thịt gà trong miệng xuống, hắn không khỏi nhíu chặt lông mày.

Bọn Quảng Thắng đã xem hết mục tin tức, quay lại trừng Thiệu đầy kinh ngạc, điếu thuốc ngậm trên miệng suýt nữa là rớt xuống rồi.

“Mày…… Đây đều là do mày làm? Không ngờ thằng nhãi ranh mày còn dã man hơn cả xã hội đen thứ thiệt đấy!”

Thiệu lau miệng, thấy ánh mắt hấp háy của Quảng Thắng là biết ngay gã đang tính kế hắn đây mà.

Nên biết rằng, tuy mấy gã này là tù vượt ngục, nhưng dù sao cũng chẳng phải tội phạm nghiêm trọng hàng đầu trong hồ sơ cục cảnh sát chi cả. Cho dù đã phát lệnh truy nã, chỉ cần chúng chuồn thật xa vào, tám chín phần mười là sẽ không có đông lực lượng cảnh sát tham gia đối phó mấy con tép riu này.

Thế nhưng cái tên đang gặm đùi gà trước mặt gã đây thì khác. Giết hại những tám mạng người ở ngay khu du lịch, lại còn cả ngài cục trưởng cục cảnh sát vẫn chưa rõ sống chết nữa. Dây vào hắn thì có khác nào xin được đợi cảnh sát tới tóm cổ không hả? Chỉ sợ tin tức truyền ra xong là ngày hôm sau cảnh sát tìm tới tận cửa liền.

Thiệu nghĩ đi nghĩ lại, nói với gã: “Quảng thắng huynh, ngươi có muốn xử lý chỗ tiền phi nghĩa kia không ……”

Quảng Thắng đã dao động, chần chờ hỏi:“Lời này của ngươi là có ý gì?”

Thiệu mỉm cười, ghé sát vào Quảng Thắng thì thầm một hồi…

Sau khi Thiệu và Quảng Thắng đàm phán xong xuôi, Quảng Thắng niềm nở tiễn hắn về tận tiểu viện sát vách.

Khi Thiệu vào nhà, Thủy Căn đang co rúm lại ở đầu giường, có lẽ đang ngủ.

Giữa hai chân tiểu hài tử là dịch thể nhơ nhuốc lẫn lộn. Cả người không sạch sẽ như vậy, nếu như không phải vì mệt muốn chết rồi, cậu hẳn đã không ngủ được.

Thiệu nghiêng đầu nhìn hài tử trên giường đất, đã định một phát đạp cậu lăn xuống đất ngủ tiếp.

Nhưng có lẽ khi nãy ăn nhanh quá, bụng hắn lại âm ỉ đau. Hắn không nhịn được phải xoa tới xoa lui nơi bụng dưới. Thế nhưng tự xoa cho mình thì cảm giác dễ chịu giảm đi rất nhiều.

Lúc này tiểu hài tử trên giường đất lại trở mình, quay mặt về phía Thanh Hà Vương, chẳng biết cậu đang cãi cọ với ai trong mộng, mà cái mũi lại sụt sịt, khóe mắt lại ươn ướt.

Thiệu vươn tay muốn chạm vào khóe mắt của Thủy Căn, nhưng cuối cùng lại rụt tay lại.

Sao trước đây mình lại cứ nghĩ nó là Vạn Nhân nhỉ? Cái thói quen khóc giữa những cơn mơ này từ kiếp trước đến giờ vẫn không hề thay đổi mà.

Tiểu hài tử ngoan ngoãn lặng lẽ ban ngày, vừa chìm vào giấc mộng là lộ nguyên hình ngay tắp lự. Cậu cứ nghiến răng bĩu môi, khóc lóc kể lể tất cả những tủi thân đã nín nhịn trong lòng.

Hồi bảy tuổi, hắn lúc nào cũng thích lẻn vào tẩm cung của hoàng hậu, và nghe ca ca hắn nói mớ. Để rồi đến sáng hôm sau, khi cùng đọc sách trong thư phòng, sẽ trào phúng kể lại cho y nghe, rồi lại trấn lột của Vương huynh đang ngượng chín người vài hạt châu khắc hoa hay một cây sáo ngọc thổi ra tiếng nhạc.

Trong vương cung đầy rẫy tranh đấu hục hặc, làm cho các hài tử lớn lên trong hoàng tộc phải sớm xa rời những ngày thơ ấu vô tư.

Nhưng dù cho tình thân có lạnh lùng đến mấy, cũng vẫn có được những giây phút tình cảm dịu dàng. Chỉ có điều, rất nhiều những xung đột quyền lợi đã rửa trôi hết những tình cảm ấm áp kia chẳng còn gì nữa. Để mỗi lần tìm lại trong trí nhớ, sẽ chỉ còn lại những đoạn ký ức mong manh đến đáng thương, làm người ta không khỏi thở than.

Quãng thời gian ngàn năm đằng đẵng, tại thời khắc này như bóng câu qua song cửa, bất chợt vậy thôi.

Cho dù nơi đây chỉ là nhà ngói đơn sơ, cũng chẳng phải tòa cung điện rường cột chạm trổ, nhưng lúc này đây Thác Bạt Thiệu quả thực đang nhớ lại những này ấu thơ vô ưu ngắn ngủi của mình.

Còn người đang thút thít nói mớ trên giường đất đằng kia lại chính là người bạn thưở nhỏ duy nhất của mình, và cũng là cố nhân quen thuộc duy nhất ở thế giới xa lạ này.

Yêu cũng được, mà hận cũng được, hiu quạnh đã ngàn năm, cô tịch tăm tối so với cái chết còn đáng sợ hơn nhiều lắm.

Thiệu muốn có người ở bên mình, cho dù là kẻ hắn hận nghiến răng cũng được, ít nhất cậu còn sống, như vậy hắn mới có người để mà hận, cuộc sống mới có ý nghĩa.

Có lẽ chính vì sợ hãi sự cô độc, nên mình mới trở lại tế đàn đang sụp đổ mà cứu nó? Thiệu cuối cùng vẫn không gọi Thủy Căn dậy, hắn ngồi một mình bên tường, nghe tiếng nói mê nghẹn ngào của tiểu hài tử, cho đến tận bình minh…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện