Hài tử vừa thoát khỏi mòng vuốt của đại thúc dê già, đang cuống quít kéo quần, ngẩng đầu lên thì bắt gặp Thiệu sát khí đầy mặt tiến về phía mình.

Thủy Căn cảnh giác thối lui từng bước, chỉ chỉ đại thúc đang bốc hơi cuồn cuộn: “Mau ăn đi cho nóng, để lạnh không tốt đâu đấy.”

Còn chưa nói xong, cổ áo đã bị túm lên. Thủy Căn thấy Thiệu hướng móng vuốt sắc bén đang mọc dài ra về phía mình, sợ đến quên cả kéo quần, chộp lấy tay Thiệu.

Thế này còn không phải là châu chấu đá xe sao? “Nhìn…nhìn đằng sau kìa!” Bất chợt, Thủy Căn mở to hai mắt, cuống cuồng chỉ ra phía sau Thiệu.

Thiệu cười lạnh trong lòng, nhìn tiểu tử này con mắt giật giật, rõ là đang loanh quanh bịa chuyện đây mà. Đáng tiếc hắn không phải thằng ngốc, chẳng lẽ sẽ bị mắc lừa sao?

Thiệu cho rằng Thủy Căn lại giở trò, đến khi âm phong kéo tới thì tránh không kịp nữa rồi.

Tới khi Thiệu bị ép phải buông Thủy Căn ra, cổ hắn đã bị cắn chảy máu đầm đìa. Hắn vung tay, tóm lấy tên đánh lén vứt sang một bên.

Hóa ra kẻ cắn hắn một phát chính là ác linh kia.

Nó bị Thiệu quăng lên tường, lập tức liền ổn định thân hình, treo ngược trên trần nhà, thân thể vừa nãy còn èo uột, lúc này lại giống như được thổi thêm khí lực, vai eo phình ra, ngay cả lưỡi cũng dài ra đến cả tấc, nhe một mồm đầy răng như loạn thạch về phía Thiệu.

Không đúng! Con quỷ này rõ ràng đã hấp hối, chỉ trong chốc lát sao lại như thể uống phải Viagra mà hùng khởi như thế này!?

Không cho hắn thời gian để suy nghĩ, ác linh lại tấn công, tứ chi phình ra, miệng rộng ngoác tới mang tai, mười ngón tay tựa dây mây như thể vật sống, cuốn lấy hai chân Thiệu, mồm há ra lao tới cắn.

Dòng máu vốn là sát tinh đối với ác linh, mà nay lại thành Cam Lộ ngọt lành, bị ác linh hút lấy.

Thiệu cố gắng ổn định thân thể, mặc cho ác linh hút máu hắn, sau đó móng vuốt sắc bén cắm xuyên qua đầu ác linh, rồi dồn sức xé nát nó ra. Ác linh bị đâm thủng đầu không thể không nhả ra, nhưng lại dùng bàn tay như dây mây xiết cổ Thiệu.

“Cởi…cởi quần áo ra…” Thiệu hướng về phía Thủy Căn lúc này đã chạy ra đến cửa, khó nhọc thốt ra.

Thủy Căn đã thừa dịp hai tên ác quỷ chém giết lẫn nhau mà vọt tới cổng phân xưởng.

Thế nhưng, khi tới được cánh cổng rồi, cơ thể như bị kẹo cao su dính chặt, làm thế nào cũng không đi qua được. Cậu liều mạng vùng vẫy hai tay, nhưng quản giáo ngồi ngay trước mặt lại làm như không thấy, cứ nhàn nhã mà uống trà đọc báo.

Đúng lúc này, cậu nghe thấy thanh âm đứt quãng của Thiệu.

Quay đầu nhìn, cơ thể đại thúc đã phình to như trâu nước, nhất là cái thứ nhếch lên cao cao giữa hai bắp đùi kia, chắc chắn là “Trung Hoa đệ nhất tiên”! To như cái gậy bóng chày ấy chứ!

Cởi quần áo? Thủy Căn giật mình ớn lạnh. Thằng này lại muốn đem mình ra làm giun sao? Mẹ nó, đã từng thấy ai dùng giun để đấu lại đại xà chưa hả?

Thủy Căn lắc đầu như trống bỏi.

Thiệu trợn mắt, vừa vận khí giãy giụa, vừa nói tiếp: “Mau lên…Nếu không, ngươi sẽ là người tiếp theo!”

“Ta phải cởi, nhưng ngươi có thể đảm bảo an toàn cho ta không hả?”

Thấy Thủy Căn đứng đó mặc cả, Thiệu thở không ra hơi (vì tức), thiếu chút nữa khỏi cần quỷ bóp cổ, tự tuyệt khí mà đi luôn: “Ngươi không…thoát được đâu…Cứ chờ bị quỷ ép khô đi!”

“Cũng không phải chưa từng bị cơ mà…Ta sợ cái gì? Đem cái này ra dọa ta được chắc!”

Tuy nói cứng thế, nhưng Thủy Căn vẫn cấp tốc cởi quần áo, ném tù phục lên đầu “tiên vương” (vua roi =)) ~ chỉ ác linh).

Quả nhiên, sự chú ý của ác linh lập tức bị cái mông trắng bóc thu hút, từ từ buông lỏng dây mây trói Thiệu, chảy nước dãi lao về phía con giun.

Trong phút chốc đó, Thủy Căn hai tay bắt chéo che ngực, nhắm tịt hai mắt, miệng gào khóc kêu loạn, cũng hiểu được các hồng y nương trong Resident Evil tính toán cái gì? (chúng ta chưa xem RE nên không hiểu a T^T)

Nhìn chính mình lấy thân dâng hổ, đúng kiểu hào hiệp hy sinh vì nghĩa lớn đây mà!

Ngay lúc đầu lưỡi vừa chạm được vào Thủy Căn, tiên vương bất chợt khựng lại, gào thét rồi gục xuống.

Thủy Căn khẽ khàng hé mắt nhìn, hóa ra Thiệu đã thừa dịp tiên vương đại thúc quay lưng lại với hắn, lấy một nắm len sợi cuốn lấy cái đó, ra sức xoắn lại, đem đại thúc hoạn luôn.

Đã là nam nhân thì có thể nào lại không có thứ đó hùng tráng chứ? Có là quỷ thì cũng vậy thôi, thế nên đại thúc bỗng chốc thành đại nương luôn rồi.

Lần này, Thiệu không lãng phí một giây nào nữa, bụm chặt vết thương trên cổ, nhào xuống, há mồm bắt đầu cắn xé.

Rất nhanh, ác linh đã hóa thành một vũng nước, bị Thiệu hút vào bụng. Khi ác linh biến mất dần, bầu không khí bị đông đặc cũng từ từ giãn ra.

Thuỷ Căn cảm thấy ngực dễ chịu hơn nhiều, thở phào một cái.

“542! Ngươi làm cái gì ở đây! Muốn trần truồng trốn việc cải tạo lao động sao!”

Đồng chí cảnh ngục đang xem báo, nhìn cái mông trắng bóc đột ngột xuất hiện trước mặt mình như thể thiên ngoại phi tiên, đem tách trà đặt mạnh xuống, lớn tiếng quở mắng.

Thuỷ Căn che hạ thân, xoay người lại, chưa hết hoảng hồn nói: “Báo cáo, việc đó, ta… vừa rồi nóng quá. Cởi quần áo… cho mát mẻ chút ấy mà.”

Quản giáo thò đầu nhìn vào trong, phát hiện trên quần áo Thiệu có một vết máu lớn.

“543! Ngươi lại xảy ra chuyện gì hả?” Quản ngục lập tức đưa đồng nghiệp đến kiểm tra Thiệu, cái kẻ vừa ăn no đến ợ một cái đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất.

Kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, kết quả là nửa miệng vết thương cũng không có. Nhưng vết máu thấm ướt cả quần áo này ở đâu ra chứ?

Lúc quản giáo kiểm tra, Thiệu nhíu mày, nhưng lại nhịn xuống không có phát hỏa, cứ đứng thẳng đờ ra, không nói tiếng nào.

Ngược lại, Thuỷ Căn ở một bên lên tiếng hòa hoãn: “Vừa… vừa rồi phân xưởng nóng lắm, hắn chảy máu mũi… làm sao cũng không ngừng được…”

Nói xong, khỏi cần quản giáo trừng cậu, tiểu hài tử cũng tự hiểu được điều đó rất điên rồ, bảo dì cả của 543 đến có khi còn dễ tin hơn. Vết máu lớn như vậy, hoạ chăng là mũi voi mới phun ra được!

Thế nhưng, toàn bộ phân xưởng chỉ có hai người, hơn nữa hai người lại đến cọng lông cũng không mất, nếu không phải máu mũi thì nên giải thích sao đây.

Hai quản giáo trừng hai tên phạm nhân quỷ quái này hồi lâu, cái khăn còn lại cũng khỏi cần đan nốt, đuổi thẳng cổ hai người về phòng giam đi ngủ.

Lúc chỉ có hai người trong phòng giam, Thuỷ Căn lấy khăn mặt ra sức lau người, cảm giác buồn nôn kia hồi lâu cũng không chịu hết.

Mà sắc mặt Thiệu lại rất không ổn, chẳng biết lại đang suy nghĩ cái gì.

Hơn nửa ngày, Thuỷ Căn nằm trên giường sắp ngủ đến nơi, Thiệu mới mở miệng nói: “Vừa nãy có người điều khiển con quỷ kia.”

Thuỷ Căn cầm gối bịt lỗ tai: “Còn không để cho người ta ngủ, mở mắt nhắm mắt đều là quỷ, lão tử buồn ngủ!”

Thiệu dùng sức nắm chặt tay, hô hấp trở nên càng lúc càng nặng nề, rốt cuộc nhịn không được, đấm về phía Thuỷ Căn.

Thuỷ Căn bị đấm đến tê dại, gân cổ lên: “Bóp đi, ngươi dùng sức bóp đi, cái ngày quỷ quái này! Sớm chết sớm đầu thai cho rồi!”

Thế nhưng Thanh Hà Vương cũng không có xòe móng vuốt ra, ngược lại bức bối cọ cọ hạ thân vào bụng Thuỷ Căn.

Cái này, tiểu hài tử quá quen thuộc.

“Ngươi… Ngươi con mẹ nó muốn làm gì!”

Thanh Hà Vương con mắt đỏ lên nói: “Ngươi nghĩ là ta muốn thế lắm sao? Nếu không phải nước miếng của ác linh kia ngấm vào máu ta, có chết cũng không chạm vào ngươi!” (sắc lang lại đổ lỗi cho hoàn cảnh rồi=)))

Thuỷ Căn muốn tố cáo hắn, ngươi đã tính toán cả rồi.

Nhưng nào có cái bản lĩnh kia chứ? Cậu rất nhanh đã bị Thanh Hà Vương cởi quần ném lên trên giường.

Nếu như lần trước bị Thiệu ép buộc làm việc đó là sợ hãi xen lẫn nhục nhã hổ thẹn, thì lần này cậu lại chỉ có tức giận ngút trời.

Chưa từng thấy tên tội phạm cưỡng gian nào thất đức đến thế này, vừa làm nhục người ta vừa chê bai ăn không ngon miệng!

So với hạ thân hùng hổ bức người của hắn thì cái biểu cảm chán ghét trên mặt Thiệu càng khiến Thuỷ Căn khó chịu, chả biết ai trong hai người mới là kẻ đang bị lăng nhục ép buộc nữa.

Cậu ra sức đẩy Thiệu ở sau lưng: “Ngươi con mẹ nó không nghĩ ra được cái khác để làm sao? Nếu không thì ta lấy khăn lạnh cho ngươi hạ nhiệt nhá?”

Thiệu thở dốc nói: “Ngươi dùng tay đi!”

Thuỷ Căn cũng mệt đến thở dốc: “Ta không làm, ngươi sao không tự lộng đi!”

Thanh Hà Vương cũng không nói lời nào, hạ thân hướng cái mông mềm mềm va chạm.

Cảm nhận thấy cái thứ đó, Thuỷ Căn cũng không dám mạnh miệng, vội vàng nói: “Ta lộng cho ngươi được không? Ngươi để ta xoay người lại đã.”

Ngay sau đó Thiệu hơi nâng người lên, để cho Thuỷ Căn dán lên tường, cùng hắn đối mặt.

Lúc Thuỷ Căn bị ép buộc phải cầm cái đó lộng, vô cùng muốn bắt chước cái việc mà Thanh Hà Vương làm với tiên vương kia.

Đáng tiếc tay còn chưa kịp ra sức, Thanh Hà Vương đã nắm cái thứ mềm nhũn của cậu.

“Ngươi thành thật chút đi, đừng hòng giở trò âm hiểm với ta!”

Tiểu Thuỷ Căn không phục, đành phải dùng sức một chút. Hơi thở nặng nề của Thiệu phả vào mặt cậu, Thuỷ Căn dứt khoát nhắm tịt hai mắt, chỉ đành chà xát cái thứ nóng rực đó.

Đã thế, Thiệu lại còn khó tính kén chọn, lúc nào cũng kêu lực đạo của Thuỷ Căn không đủ. Cuối cùng dứt khoát làm mẫu, cũng lộng thứ trong tay.

Thuỷ Căn kêu a một tiếng, Thiệu đang bị dục hoả quấn thân nghe được tiếng a kia, nhịn không được đè xuống người Thủy Căn.

Công bằng mà nói, con quỷ kia cũng xem như là rất kén chọn. Thuỷ Căn mặc dù dáng vẻ hơi quê mùa, nhưng tuổi còn trẻ, da dẻ toàn thân trắng mịn mềm mại, ôm trong lòng cũng tạm được.

Sở dĩ không muốn đụng chạm đến Thuỷ Căn, cũng chẳng phải vì ái tình mà giữ mình gì cả, chỉ là chán ghét cậu giả mạo Vạn Nhân mà thôi.

Lúc còn sống, Thiệu năm ấy mặc dù 16 tuổi, nhưng đã từng sống rất hoang đàng. Cho dù về sau bị Vạn Nhân hấp dẫn, rồi trở thành lưu luyến si mê, nhưng cũng không có thủ thân như ngọc gì hết.

Phải biết rằng người dân tộc Tiên Ti tính tình cởi mở phóng khoáng, nữ tử dân tộc Tiên Ti, trước lễ cưới cũng có thể có cuộc sống tự do riêng. Huống chi thân là quý tộc Tiên Ti như Thiệu.

Sau này, thái tử ca ca của hắn tuyên bố được phụ hoàng báo mộng, chặt thi thể hắn ra, đặt trong mộ thất quỷ dị, hắn cứ thế bị kìm nén mấy nghìn năm.

Thân thể ấm áp lúc này, dù không phải là ái nhân của mình, thế nhưng cái cảm giác da thịt cọ xát này thật sự quá tuyệt, ít nhất giờ đây hắn mới rõ ràng cảm nhận được mình đã quay về nhân gian.

Chỉ là, dục vọng thiêu đốt, thân thể thiếu niên, sao vẫn không thể xua tan hàn khí vương vấn trong lòng?

Thiệu gấp rút ma sát giữa hai chân Thuỷ Căn, trong miệng lại bi thiết gọi tên Vạn Nhân.

Mặc dù thứ giữa hai chân bị người dâm loạn nhưng Thuỷ Căn ngược lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần đừng lộng mặt sau của cậu, hắn thích giày vò thế nào thì cứ giày vò đi!

Thuỷ Căn từ nhỏ đến lớn chưa từng nói qua chuyện yêu đương. Có điều nhìn Thanh Hà Vương này yêu đến chết đi sống lại, thấy cũng mệt.

Cậu âm thầm nhắc nhở bản thân, làm thanh niên thời đại mới, sau này nếu như có yêu đương, cũng không thể thương cân động cốt như thế này, dễ đến thì dễ đi thôi!

Khi cái dư nghiệt của xã hội cũ kia cuối cùng cũng đem tà hoả trong cơ thể phát tiết hết, Thuỷ Căn sớm đã nhắm mắt ngáy khò khò. Không thể trách hài tử không cảnh giác, chủ yếu vì con mẹ nó quá mệt mỏi rồi.

Còn Thiệu, cũng bởi vì một đêm ác chiến song kiều (hai người đẹp =))) một “kiều” khác là tiên vương), thể lực và linh lực cùng tiêu hao, không rảnh rỗi để bi thương nữa, cứ thế mà nằm sấp trên người Thuỷ Căn, ngủ.

Trong phòng giam lạnh lẽo, tiếng ngáy của hai người cao thấp nối tiếp nhau.

Ngay cả việc có một đôi mắt âm trầm đột nhiên xuất hiện ngoài cửa sắt thông gió trong phòng giam, nhìn vào bên trong một cách thâm hiểm, họ cũng không mảy may phát hiện…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện