Vào một buổi sáng sớm, trời vẫn đẹp như bao ngày nhưng bầu không khí trong căn phòng này lại không được như vậy.
Tuy là sáng sớm nhưng đối với cái mặt âm u như âm binh hiện hồn của Ngự Thiên thì bầu không khí sớm mai này hệt như không khí âm trầm nơi thâm uyên.
Ngự Thiên cả người đều tiều tụy, mặt mày hốc hác, bởi vì tối qua y suy nghĩ quá nhiều nên y có cảm giác như mình già thêm mấy chục tuổi vậy, mà cho dù có già thêm mấy chục tuổi nữa thì y vẫn còn đẹp trai chán, hê hê.
Thoáng chốc mỉm cười lại thoáng chốc u ám, biểu tình trên mặt Ngự Thiên cứ thay đổi hệt như chong chóng, cứ quay vòng quay vòng.
Ngự Thiên lại ngồi chồm hổm trước cửa sổ để ngắm những ánh nắng ban mai, hai mắt y đầy ưu tư, đầu nhỏ khẽ ngẩng 45 độ, người ngoài nếu không biết mà lỡ nhìn thấy y lúc này nhất định sẽ bị hút đi cái hồn nho nhỏ ngay.
Nhưng nếu cảnh này bị đám long đần trông thấy thì nhất định cả đám sẽ bị dọa sợ mất mật, đại ca cười trông thật ghê tởm, bộ muốn tởm chết long hả.
Còn Ngự Thiên lúc này chỉ muốn ánh nắng gắt cháy mông kia rọi thẳng vào mặt mình, để y sớm tỉnh ngộ từ cái vụ u mê tối hôm qua coi, mịa nó suy nghĩ nhiều cũng mệt lắm nha.
Mặt trời lại lầ nữa lặn mất, Ngự Thiên vẫn ngồi chồm hổm từ sáng tới tận bây giờ, vẫn còn chưa nhúc nhích gì.
À, thật ra khoảng lúc chiều y đã suy nghĩ thông suốt rồi, nhưng do ngồi lâu quá chân tê đứng dậy không nổi thôi.
Hu hu, cứu!!!
À vâng, chuyện này cuối cùng cũng kết thúc bằng một cuộc gọi đến của Tề Quân. Ngự Thiên vì nhanh chóng bắt máy nên mất thăng bằng, té nằm xãi lai trên mặt đất.
Mặt y đầy bi thương ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, nhưng giọng y lại không tự chủ được mà mềm xuống.
"Alo!!"
"Alo, Ngự Thiên, hôm nay có ra ngoài không?!" Bởi vì hôm nay Ngự Thiên không ra ngoài chơi giống như bình thường làm hắn có chút lo lắng y sẽ xảy ra chuyện gì đó mà hắn không biết được. Nhưng khi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, du dương của y, lòng hắn bỗng chốc lại nhẹ bẫng.
"Ừm, có chút chuyện, không muốn ra ngoài!!!"
"Ân, vậy sao!! Ăn uống gì chưa, có muốn ăn gì thêm không?!"
"Không ăn đâu!!!"
"Vậy à!!!"
" . . . . . . . . " Sao y nghe giọng của hắn có vẻ thất vọng tràn trề là sao nhể?! Chẳng lẽ y nghe lầm sao?!
"Vậy ngươi nghĩ ngơi sớm đi!!"
"Hảo, ngươi cũng nghĩ ngơi đi!!"
Vốn chỉ định chúc y ngủ ngon thôi, không nghĩ tới hôm nay lại có một niềm vui bất ngờ nho nhỏ, nhận được lời chúc này của y chắc hẳn đêm nay hắn sẽ có một giấc ngủ thật ngọt ngào.
Tề Quân ở một nơi nào đó nở nụ cười ngu ngốc lại ngây ngô như một thiếu niên vừa mới bước vào ái tình.
Còn Ngự Thiên lúc này đang xuôi tay thẳng cẳng nằm một cục chình ình trên sàn nhà, hai mắt trợn trắng, cả khuôn mặt đều ngốc ngốc mà ngắm nhìn nóc nhà. = =
Y hình như phải lòng tên kia thật rồi, chết tiệt thật!! Mới bao lâu cơ chứ, tình cảnh đến nhanh như thế chắc có bền lâu!! Khốn kiếp thật!!
Ngự Thiên bối rối một lúc lâu rồi mới thở dài nhắm mắt lại, hắn mong muốn có thể giống như các đệ đệ nhà mình, tìm được một đạo lữ thích hợp để nắm tay trọn vẹn cả một kiếp người.
Lưỡng tình tương duyệt sao?! Thật đáng chờ mong, chỉ cầu ngươi đừng khiến ta hối hận vì đã trao cho ngươi hy vọng của mình!!
Ngự Thiên khẽ khép lại đôi cong dài của mình, cũng khẽ che đi đôi mắt đang gợn sóng thâm trầm, đôi mắt đen sâu thẳm lại lóe lên những cảm xúc phức tạp mà chẳng ai có thể thấu hiểu.
Ngủ thẳng một đêm trên sàn nhà, tuy thân thể rất mạnh mẽ nhưng không có tu vi cùng tiên khí hộ thể nên Ngự Thiên ngủ đến mức xém bị cóng đến nhập viện, cũng mai còn một ít linh dược lung ta lung tung Hắc Sát bỏ lại bừa bãi khắp nơi, không thì y đã oanh oanh liệt liệt được làm mỹ nam tử bệnh hoạn rồi.
Dùng cái thân xém tàn phế của mình cố gắng la lết vào không gian, lại cố lết đến linh tuyền chữa mệt mỏi năm xưa của y ra để trị thân thể đang hao mòn từng ngày của mình, Ngự Thiên liền tự nhỏ cho mình một giọt lệ bi ai.
Năm đó tham lam quả là có dùng mà, ý cũng chẳng phải nha, y đâu có tham lam, đây gọi là sưu tầm đầy đủ đồ cơ, đến lúc ắt có việc cần dùng, hiện tại đã đến lúc sử dụng rồi đây này.
Trong khi Ngự Thiên luôn cảm thấy may mắn khi trên người có đầy đủ các loại đồ nghề. Tuy chỉ có xài được một ít, nhưng như vậy còn tốt hơn là một nghèo hai trắng ba tàn tạ.
Tự bản thân an ủi chính mình, Ngự Thiên nhanh chóng hồi phục tinh thần, leo ra khỏi suối linh tuyền, thay quần áo chuẩn bị ra hẹn hò. Nếu đã quyết định vậy ai nói trước có gì khác nhau đâu, lỡ nhầm thì thà nhục một lần cho biết đời với người ta, cũng đâu có mất miếng thịt nào đâu.
Tự bơm hơi cho mình xong, Ngự Thiên ngắm nhìn quang cảnh đẹp như mơ nhưng đéo phải mộng xung quanh một lần nữa, sau đó y nhanh chân bước đi ra khỏi không gian, một bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi mà hẹn nam nhân kia ra quảng trường chạy bộ của người già gần đó.
(Thiên đạo: Lâu lâu mới lú được cái đầu ra coi!! Thấy cảnh này gân xanh đều nhảy ra hàng loạt để điểm danh rồi!!! Ai đi tỏ tình mà chọn chỗ thế này không!!!
Vận mệnh: . . . . Nó cũng đâu phải người, em đem não người so sánh với nó làm gì cho mệt!!
Thiên đạo: . . . . . Hảo có lý đến không thể phản bác được là như lào!!! )
Tề Quân lúc rời nhà vẫn không biết ngày hôm nay trọng đại như thế nào, hắn theo thói quen hay chạy bộ với y vào buổi sáng nên liền thuận tay vớ lấy bộ đồ bộ thể thao thường ngày, bộ đồ thể thao đen tuyền làm tôn lên thân thể cường tráng của hắn.
Ngắm nhìn bản thân trong gương, Tề Quân rất hài lòng với cơ thể mình. Hắn bắt đầu đi đến chỗ hẹn với người trong lòng của mình, nếu để hắn biết trước việc sắp xảy đến, đánh chết hắn cũng không mặc đồ bộ.
Tề Quân rất nhanh đã đến chỗ hẹn, hắn cũng đã trông thấy Ngự Thiên đang đi từ xa đến. Thấy y ăn mặc chỉnh tề thậm chí có thể nói là ăn diện rất trang trọng làm hắn bỗng cảm thấy có cổ bất an ẩn ẩn áp lực thật lớn.
Nhìn Ngự Thiên đang ngày càng gần, Tề Quân lại càng thêm bất an thậm chí ẩn ẩn có cảm giác muốn co giò lên bỏ chạy nhưng cuối cùng lý trí vẫn áp chế được bản năng của hắn.
Tề Quân cố nở một nụ cười cương cứng để nhìn người trước mặt, nhìn y đầy mặt nghiêm túc nhìn lại hắn, cả người Tề Quân đều tràn đầy mồ hôi lạnh.
Hu hu, dọa chết bảo bảo rồi!!!!
Ngự Thiên lúc này cũng đang quan sát kỹ càng từ đầu đến chân của Tề Quân một phen, hồn nhiên không nhìn đến người trước mặt bị y dọa cho quéo cả người lại.
Cảm thấy càng nhìn càng thuận mắt, Ngự Thiên cảm thấy mình quả thật hết thuốc chữa rồi nhưng mà suy nghĩ kỹ lại thì chính mình cũng chẳng cần thuốc thang gì cả.
Hít một hơi thật sâu, hai mắt Ngự Thiên dần trở nên sâu thăm thẳm, mà người đối diện với y cũng đã dùng biểu tình nghiêm túc để đối mặt với y.
Cả hai chăm chú nhìn nhau một lúc lâu, Ngự Thiên mới bắt đầu mở lời, thanh âm nhỏ nhẹ như có như không, du dương đầy mị hoặc như tuyết liên tan rã, như gió xuân thoáng chốc ùa về.
"TA THÍCH NGƯƠI!!! CHÚNG TA CÙNG MỘT CHỖ ĐI!!!"