Lại là một năm hoa xuân nở rộ.
Trong rừng hoa hạnh, một nữ đồng đang cười vui vẻ nhổ một nhánh cỏ trên đất, lúc sau lại hái hoa trên cành cây.
Đôi mắt nàng đen nhánh, tiếng cười thánh thót, chỉ là trên đầu mọc ra đôi tai màu đen cho thấy nàng vốn không phải người thường. Trên cổ nàng đeo một hạt trân châu bạc phát ra ánh sáng lấp lánh, càng làm nụ cười của nàng nổi bật vài phần.
"A Kỷ." Giọng một nữ tử từ một nơi khác trong rừng hạnh truyền đến, nữ tử một thân lam y bước tới. Tiểu nữ đồng cười hi hi xoay đầu nhìn nữ tử kia, chu môi ngẩng đầu nhìn nàng ta, nữ tử chọc vào mi tâm nàng "Làm sao tính tình lại trở nên ồn ào như thế? Trước đây không hề như vậy."
"Ân Ngữ tỉ tỉ, tỉ và sư phụ cứ nói trước đây trước đây, ta trước đây rốt cuộc như thế nào?"
Ân Ngữ trầm mặc, sau đó đáp "Ngươi trước đây gầy hơn bây giờ nhiều."
"Ân Ngữ tỉ tỉ chê ta ăn nhiều chứ gì?"
"Ta nào dám chê ngươi chứ."
Ân Ngữ nắm tay A Kỷ, đưa nàng đi sâu vào trong rừng hạnh, trong đó có một tiểu viện cũ nát. Ân Ngữ dẫn A Kỷ đẩy cửa đi vào, trong viện không lớn, vừa đủ hai gian phòng, giữa viện có một cây hoa hạnh, cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống bàn đá trong viện.
Dưới bàn, một nam tử áo trắng quần xanh đang nhíu mày đọc sách, vừa xem vừa đọc nhẩm, hoàn toàn không phát hiện ra hai người bên ngoài đã quay về, cho đến khi A Kỷ chạy đến bục trên đầu gối Lâm Hạo Thanh, đầu đặt trên quyển sách trong tay hắn, nàng chìa vòng hoa đan đến trước mặt hắn ta.
"Sư phụ! Người xem, con đan vòng hoa tặng người!"
Lâm Hạo Thanh nhìn tiểu nữ hài đang bục trên gối mình, chốc chốc ngẩn người, hình ảnh bị khóa chặt trong hồi ức sâu thẳm bỗng nhiên xuất hiện. Hắn đã không thể nhớ nỗi là bao nhiêu năm về trước, khi ấy hắn vẫn không giống như lúc này, người trước mặt hắn lại vẫn hệt như trước đây, nhìn hắn cười rạng rỡ.
Lâm Hạo Thanh thu tay, nhận lấy vòng hoa trong tay nàng.
"Đẹp không?"
"Đẹp." Lâm Hạo Thanh quay đầu đưa mắt nhìn Ân Ngữ đang đứng đó. Ân Ngữ cung kính đáp "Đã lưu ý, không ai đi theo."
Lâm Hạo Thanh lúc này mới gật đầu: "Đói rồi phải không, ăn cơm thôi."
Trong một bữa ăn, A Kỷ ăn gấp năm mươi lần Lâm Hạo Thanh. Cả một thùng cơm bên bàn chẳng chốc lát liền trở thành thùng rỗng. Ăn xong một thùng cơm, nàng dường như vẫn cảm thấy có chút đói, Ân Ngữ liền đưa cơm trong bát mình cho A Kỷ. Nàng ăn đến cái bụng tròn vo, vừa ăn xong lập tức ngáp một cái, dụi mắt nói: "Sư phụ, con buồn ngủ rồi."
"Vào phòng ngủ một chút đi."
A Kỷ liền về phòng mình, đến cửa cũng không khép, ngã trên chiếc giường đơn sơ, lập tức thiếp đi.
Thần kì hơn nữa là chẳng bao lâu, cái bụng tròn vo của nàng liền chầm chậm biến mất, sau đó, tóc nàng liền mọc dài hơn chút, thời điểm trở người, y phục lúc nãy vẫn vừa, giờ đã lộ ra cổ tay cổ chân.
Nghe thấy tiếng thở đều đều, Ân Ngữ nói: "Từ khi nội đan hóa yêu, mới mười ngày, ngủ một giấc liền lớn lên, cứ tiếp tục thế này, căn phòng này e rằng không chứa nỗi nàng nữa."
Lâm Hạo Thanh cười cười: "Đến khi trở về hình dáng trước kia, nàng sẽ không lớn thêm nữa." Hắn lần nữa cầm sách lên "Nay phủ quốc sư cùng cõi Bắc đều đang tìm ta, đưa nàng ra ngoài phải cẩn thận chút."
"Vâng." Sau khi Ân Ngữ đáp xong, lại ngập ngừng.
Lâm Hạo Thanh nhìn nàng ta: "Sao vậy?"
"Thuộc hạ chỉ là không hiểu......" Ân Ngữ khó hiểu hỏi "Lúc ấy......trong lúc Kỷ Vân Hòa vừa ngừng thở, chủ thượng rõ ràng biết cách cứu nàng nhưng vì sao không lập tức cứu? Sau đó lại vòng một vòng lớn, đem nàng từ đáy hồ lên?"
Lâm Hạo Thanh trầm mặc một lúc, mắt rơi trên trang sách, tâm tư dường như trôi đến nơi khác, hắn nhớ đến ngày nọ, trong căn phòng nhỏ kia, nhìn thấy gò má hốc hác của nàng......
"Nàng muốn rời khỏi nơi đó." Lâm Hạo Thanh đáp "Nên giúp nàng một chút mà thôi."
Ân Ngữ nghe xong, trầm mặc xuống, nàng ta yên lặng nhìn sau lưng Lâm Hạo Thanh, đứng trong viện, giữa cơn mưa hoa hạnh, lẳng lặng bên cạnh hắn, tựa như một cái bóng bồi hắn thêm một lúc.
Wattpad: Rosenychungchung
Trong rừng hoa hạnh, một nữ đồng đang cười vui vẻ nhổ một nhánh cỏ trên đất, lúc sau lại hái hoa trên cành cây.
Đôi mắt nàng đen nhánh, tiếng cười thánh thót, chỉ là trên đầu mọc ra đôi tai màu đen cho thấy nàng vốn không phải người thường. Trên cổ nàng đeo một hạt trân châu bạc phát ra ánh sáng lấp lánh, càng làm nụ cười của nàng nổi bật vài phần.
"A Kỷ." Giọng một nữ tử từ một nơi khác trong rừng hạnh truyền đến, nữ tử một thân lam y bước tới. Tiểu nữ đồng cười hi hi xoay đầu nhìn nữ tử kia, chu môi ngẩng đầu nhìn nàng ta, nữ tử chọc vào mi tâm nàng "Làm sao tính tình lại trở nên ồn ào như thế? Trước đây không hề như vậy."
"Ân Ngữ tỉ tỉ, tỉ và sư phụ cứ nói trước đây trước đây, ta trước đây rốt cuộc như thế nào?"
Ân Ngữ trầm mặc, sau đó đáp "Ngươi trước đây gầy hơn bây giờ nhiều."
"Ân Ngữ tỉ tỉ chê ta ăn nhiều chứ gì?"
"Ta nào dám chê ngươi chứ."
Ân Ngữ nắm tay A Kỷ, đưa nàng đi sâu vào trong rừng hạnh, trong đó có một tiểu viện cũ nát. Ân Ngữ dẫn A Kỷ đẩy cửa đi vào, trong viện không lớn, vừa đủ hai gian phòng, giữa viện có một cây hoa hạnh, cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống bàn đá trong viện.
Dưới bàn, một nam tử áo trắng quần xanh đang nhíu mày đọc sách, vừa xem vừa đọc nhẩm, hoàn toàn không phát hiện ra hai người bên ngoài đã quay về, cho đến khi A Kỷ chạy đến bục trên đầu gối Lâm Hạo Thanh, đầu đặt trên quyển sách trong tay hắn, nàng chìa vòng hoa đan đến trước mặt hắn ta.
"Sư phụ! Người xem, con đan vòng hoa tặng người!"
Lâm Hạo Thanh nhìn tiểu nữ hài đang bục trên gối mình, chốc chốc ngẩn người, hình ảnh bị khóa chặt trong hồi ức sâu thẳm bỗng nhiên xuất hiện. Hắn đã không thể nhớ nỗi là bao nhiêu năm về trước, khi ấy hắn vẫn không giống như lúc này, người trước mặt hắn lại vẫn hệt như trước đây, nhìn hắn cười rạng rỡ.
Lâm Hạo Thanh thu tay, nhận lấy vòng hoa trong tay nàng.
"Đẹp không?"
"Đẹp." Lâm Hạo Thanh quay đầu đưa mắt nhìn Ân Ngữ đang đứng đó. Ân Ngữ cung kính đáp "Đã lưu ý, không ai đi theo."
Lâm Hạo Thanh lúc này mới gật đầu: "Đói rồi phải không, ăn cơm thôi."
Trong một bữa ăn, A Kỷ ăn gấp năm mươi lần Lâm Hạo Thanh. Cả một thùng cơm bên bàn chẳng chốc lát liền trở thành thùng rỗng. Ăn xong một thùng cơm, nàng dường như vẫn cảm thấy có chút đói, Ân Ngữ liền đưa cơm trong bát mình cho A Kỷ. Nàng ăn đến cái bụng tròn vo, vừa ăn xong lập tức ngáp một cái, dụi mắt nói: "Sư phụ, con buồn ngủ rồi."
"Vào phòng ngủ một chút đi."
A Kỷ liền về phòng mình, đến cửa cũng không khép, ngã trên chiếc giường đơn sơ, lập tức thiếp đi.
Thần kì hơn nữa là chẳng bao lâu, cái bụng tròn vo của nàng liền chầm chậm biến mất, sau đó, tóc nàng liền mọc dài hơn chút, thời điểm trở người, y phục lúc nãy vẫn vừa, giờ đã lộ ra cổ tay cổ chân.
Nghe thấy tiếng thở đều đều, Ân Ngữ nói: "Từ khi nội đan hóa yêu, mới mười ngày, ngủ một giấc liền lớn lên, cứ tiếp tục thế này, căn phòng này e rằng không chứa nỗi nàng nữa."
Lâm Hạo Thanh cười cười: "Đến khi trở về hình dáng trước kia, nàng sẽ không lớn thêm nữa." Hắn lần nữa cầm sách lên "Nay phủ quốc sư cùng cõi Bắc đều đang tìm ta, đưa nàng ra ngoài phải cẩn thận chút."
"Vâng." Sau khi Ân Ngữ đáp xong, lại ngập ngừng.
Lâm Hạo Thanh nhìn nàng ta: "Sao vậy?"
"Thuộc hạ chỉ là không hiểu......" Ân Ngữ khó hiểu hỏi "Lúc ấy......trong lúc Kỷ Vân Hòa vừa ngừng thở, chủ thượng rõ ràng biết cách cứu nàng nhưng vì sao không lập tức cứu? Sau đó lại vòng một vòng lớn, đem nàng từ đáy hồ lên?"
Lâm Hạo Thanh trầm mặc một lúc, mắt rơi trên trang sách, tâm tư dường như trôi đến nơi khác, hắn nhớ đến ngày nọ, trong căn phòng nhỏ kia, nhìn thấy gò má hốc hác của nàng......
"Nàng muốn rời khỏi nơi đó." Lâm Hạo Thanh đáp "Nên giúp nàng một chút mà thôi."
Ân Ngữ nghe xong, trầm mặc xuống, nàng ta yên lặng nhìn sau lưng Lâm Hạo Thanh, đứng trong viện, giữa cơn mưa hoa hạnh, lẳng lặng bên cạnh hắn, tựa như một cái bóng bồi hắn thêm một lúc.
Wattpad: Rosenychungchung
Danh sách chương