Ánh trăng lạnh xuyên qua rặng mây chiếu sáng cả núi sông.
Trong đêm khuya tĩnh mịch, giữa ngàn vạn dặm sông núi, cả một cánh rừng, lộ ra sự hoảng loạn.
Tiếng côn trùng râm rang, tựa như âm thanh hối thúc mạng sống, dưới bóng cây bị ánh trăng chiếu rọi, một nam tử tóc bạc ôm lấy đầu vai, hoảng loạn mà chạy, tốc độ rất nhanh, sau lưng y, tiếng binh ngựa không dứt truyền đến bên tai.
Trường Ý ngoảnh đầu nhìn, trong đám người đằng sau cưỡi ngựa đuổi theo, đập vào mắt y chỉ là hình ảnh Kỷ Vân Hòa ở trong đám đông kia.
Vốn dĩ không có ý cảm thương nhiều hơn, y cắn răng, quay đầu vội vàng rời khỏi. Đột nhiên, cây cối bốn phía lui về sau lưng, trước mặt xuất hiện một mảng đất trống, Trường Ý chạy lên thêm vài bước, một trận gió từ phía trước thổi đến, y đột nhiên dừng lại.
Trước mắt là một vực sâu, không còn đường đi nữa.
Trường Ý quay đầu, sau lưng binh lính đã cưỡi ngựa đuổi kịp, mà lúc này bọn họ nghiêm ngặt bao vây y thành một vòng tròn.
Bọn tướng sĩ đều không hề cử động, duy chỉ mình Kỷ Vân Hòa từ trên lưng ngựa nhảy xuống, nàng cầm kiếm, từng bước tiến gần y.
Trường Ý ngoảnh đầu nhìn vực thẳm đằng sau rồi lại quay sang nhìn gương mặt không còn chút ôn hòa của Kỷ Vân Hòa.
Y chịu một chưởng của nàng, yêu lực bên trong cơ thể nhất thời không thể sử dụng thuật cưỡi mây, lui một bước là vực sâu vạn trượng, mà tiến một bước...lại phải chăng không phải vực sâu ư.
Kỷ Vân Hòa dừng lại trước mặt y một trượng.
Đám mây trên trời tản đi, ánh trăng tròn rọi xuống vách núi, khiến cho bóng của bọn họ đều được kéo dài ra. Trường Ý nhìn bóng mình bị kéo đến dưới chân nàng, mà nàng đang giẫm lên cổ họng trên bóng y.
Nàng nói: “Không còn đường lui nữa rồi.”
Y trầm mặc nhìn chiếc bóng của mình, như bị nàng giẫm đạp lên, ngây ngốc dính chặt trên đất, không có sức lực để phản kháng.
Nàng nâng kiếm lên, tuốt kiếm khỏi vỏ, đem vỏ kiếm ném sang một bên, lưỡi kiếm của nàng chỉ thẳng vào Trường Ý.
Lúc này ánh mắt của y mới rời khỏi chiếc bóng kia, dừng trên mặt nàng, trong đôi đồng tử màu lam phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của thanh kiếm, khóe môi y khẽ động: “Ta không tin.” Cho đến tận lúc này, y vẫn như cũ nhìn nàng nói ra lời nói đó.
Gió đêm thổi đến, đem lời y đến bên tai nàng, nhưng lời nói của y không thể ngăn cản lưỡi kiếm của nàng.
Ánh mắt nàng lạnh băng, không một lời cảnh báo nào, dưới ánh trăng lạnh lẽo mà động thủ với y.
Lưỡi kiếm đâm thẳng vào lồng ngực y, nhưng nỗi tuyệt vọng cực lớn đã xâm nhập toàn thân y, thậm chí là không cảm nhận được sự đau đớn trong lồng ngực nữa rồi.
Cả lồng ngực tê dại, cả cơ thể, từ mi tâm đến ngón tay đều tê dại, cảm giác duy nhất của y chính là lạnh.
Y chỉ cảm thấy lạnh.
Cơn lạnh xuyên tim, thấu tận xương cốt.
Một kiếm xuyên tim này của Kỷ Vân Hòa, lực đạo rất lớn, trực tiếp đem y đẩy xuống vực sâu.
Y vốn dĩ không có sức lực phản kháng, hoặc nói là, y vốn dĩ không hề phản kháng.
Y chỉ nhìn nàng, nhìn bóng mình in trong đôi đồng tử đen như mực của nàng, y nhìn sự hoảng hốt, bất kham của bản thân, cũng nhìn thấy sự trì độn, bàng hoàng của mình. Mà trong mắt nàng không hề có chút tình cảm dao động nào.
Tiếng gió bên tai đem tất cả âm thanh cuốn đi xa, hình bóng xa xa của thiết giáp tướng quân cùng bạch y ngự yêu sư kia đều đã không còn trong tầm quan sát của y.
Trong khoảnh khắc thân thể y ngã xuống vực sâu, tiếng gió như đánh nát thân thể y, nhưng không hề chém nát ánh mắt lạnh lẽo tựa như ánh trăng của Kỷ Vân Hòa...
Ta không tin...
Y vẫn muốn nói, nhưng toàn thân không còn sức lực, gió ở phía dưới cùng bóng tối dưới vực đem đi tất thảy.
Cả thế giới của y, rơi vào khoảng yên ắng...
“Dừng tay! Công chúa muốn giữ lại vật sống!”
Giọng của Chu Lăng phá vỡ đêm tối, chưa truyền đến bên tai của Trường Ý dưới vực, nhưng đã truyền đến bên tai Kỷ Vân Hòa.
Mà theo sau giọng nói y là thân ảnh màu trắng ngự kiếm xông đến, trực tiếp lướt qua Kỷ Vân Hòa, bay xuống dưới vực, muốn kéo người cá lên, nhưng không để hắn bay qua một thước, kiếm dưới chân hắn đột nhiên bị một lực lớn đánh vào.
Thân hình Cơ Thành Vũ vừa chuyển, dừng lại giữa không trung, nhưng không để hắn lần nữa đuổi theo, chỉ nghe một tiếng “rắc”, hàn kiếm dưới chân hắn đã gãy.
Cơ Thành Vũ chỉ đành tung người nhảy xuống đất. Hắn cùng Chu Lăng đuổi theo phía sau nhìn thanh kiếm gãy trên mặt đất, có mấy phần ngẩn người.
Cơ Thành Vũ quay đầu, ánh mắt trực tiếp nhìn về hướng phát ra lực lượng đánh gãy trường kiếm của hắn.
Là Kỷ Vân Hòa.
Nàng vẫn mặc bố y của ngự yêu cốc, nhưng khí tức toàn thân hoàn toàn không giống.
Nàng nâng tay phải lên, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa lau đi máu của người cá trên lưỡi kiếm, sau đó dùng ngón tay dính đầu máu tươi chạm lên trán mình, dùng máu của người cá vẽ lên hai dấu máu trên trán.
Trông như những người man di ở ngoài biên giới, vẽ xuống tổ vật tín ngưỡng trên thân thể.
Nàng cầm kiếm xoay người, kiếm hoa trong tay vừa chuyển, giữa không trung liền để lại kiếm khí lạnh lẽo.
“Đêm nay, kẻ vượt qua vực này, giết.”
Nàng cầm ngang kiếm chắn trước vực bên, sau lưng là vực sâu vạn trượng, thân ảnh ở dưới ánh trăng, cơ hồ đều nhiễm sát khí cùng mùi máu tanh. Đáy vực truyền lên trận gió to đem theo hơi nước lạnh lẽo, ngựa chiến dao động, móng ngựa đạp lên, không theo khống chế mà lui về đằng sau.
Nàng cơ hồ trong giây phút này, từ một ngự yêu sư bình thường trở thành một sát thần, như lời nàng nói, nếu có người dám vượt lên, giết.
“Phóng thích! Hí yêu nô hung dữ này to gan dám chặn ta!”
Chu Lăng không tin lời nói kia của nàng, hắn lập tức leo lên yên ngựa, kéo dây cương, con ngựa bị kinh động, liền xông đến hướng của Kỷ Vân Hòa.
“Chu Lăng!” Cơ Thành Vũ muốn ngăn cản lại, nhưng ngựa đã lướt qua.
Cơ Thành Vũ không dám chậm trễ, lập tức tay tạo kết ấn, đem trường kiếm bên hông của tướng sĩ bên cạnh hút đến, cầm vào trong tay, bay người cản lấy Chu Lăng phía trước, động thủ với Kỷ Vân Hòa.
Nàng đỡ lấy kiếm của hắn, đại đao của Chu Lăng bên cạnh lại chém xuống, tay phải nàng vội tạo kết ấn, dùng tay không chắn lấy đại đao trong tay Chu Lăng.
Chu Lăng nhìn thấy thế, lạnh lùng chê bai: “Chỉ chút kỹ xảo nhỏ!” Hắn vừa thu đao, lại rống lên một tiếng, lần nữa chém xuống.
Kỷ Vân Hòa vốn dĩ không đặt hắn vào trong mắt, kết ấn trong tay lóe lên, đại đao của Chu Lăng lập tức bị văng ra, hắn ngã xuống chiến mã, không có người khống chế, chiến mã phát hoảng, vội chạy trốn.
Mà trong lúc tay phải nàng ứng phó với Chu Lăng, tướng sĩ ở xa xa đột nhiên kéo cung, một cung tên bắn ra, sượt qua bên tai nàng.
Chu Lăng xoay người hạ lệnh: “Các ngươi tìm đường xuống vực, người cá này nhất định phải còn sống cho bổn tướng, nếu hắn chết, bổn tướng cũng phải khiêng về Kinh Sư!”
“Tuân lệnh!” Binh lính cao giọng đáp.
Ánh mắt Kỷ Vân Hòa chợt rét, nhưng nhìn thấy bọn họ muốn kéo dây cương, lập tức rút cây kiếm đang chắn lấy kiếm của Cơ Thành Vũ về, hung hăng đâm một nhát về phía hắn, rồi trở tay ném kiếm ra, trường kiếm bay ra chém đứt vô số chân ngựa của các tướng sĩ kia.
Chiến mã đau đớn kêu rên, bọn tướng sĩ đồng loạt nhảy xuống ngựa.
Kỷ Vân Hòa cắn răng, tay giữ lấy trường kiếm trong tay Cơ Thành Vũ, quát lớn một tiếng, dùng thân chém gãy trường kiếm kia, mà đoạn kiếm gãy bị nàng ném về hướng Chu Lăng. Thân thủ hắn nhanh nhẹn, lập tức cúi người né nhưng vẫn tránh không kịp, mũ quan trên đầu hắn lập tức bị đoạn kiếm gãy chém nát, tóc đen xỏa xuống, khiến hắn lộ rõ sự chật vật cùng lúng túng.
Toàn thân nàng lộ ra linh lực, chắn lấy Cơ Thành Vũ.
Nàng bịt lấy vết thương trên vai bị kiếm hắn đâm phải, ánh mắt chứa đầy sát khí lãnh lẽo quét qua mọi người.
“Ai còn muốn tiến lên, ta sẽ chém đầu kẻ đó xuống. Nói được, làm được.”
Trong đêm khuya tĩnh mịch, giữa ngàn vạn dặm sông núi, cả một cánh rừng, lộ ra sự hoảng loạn.
Tiếng côn trùng râm rang, tựa như âm thanh hối thúc mạng sống, dưới bóng cây bị ánh trăng chiếu rọi, một nam tử tóc bạc ôm lấy đầu vai, hoảng loạn mà chạy, tốc độ rất nhanh, sau lưng y, tiếng binh ngựa không dứt truyền đến bên tai.
Trường Ý ngoảnh đầu nhìn, trong đám người đằng sau cưỡi ngựa đuổi theo, đập vào mắt y chỉ là hình ảnh Kỷ Vân Hòa ở trong đám đông kia.
Vốn dĩ không có ý cảm thương nhiều hơn, y cắn răng, quay đầu vội vàng rời khỏi. Đột nhiên, cây cối bốn phía lui về sau lưng, trước mặt xuất hiện một mảng đất trống, Trường Ý chạy lên thêm vài bước, một trận gió từ phía trước thổi đến, y đột nhiên dừng lại.
Trước mắt là một vực sâu, không còn đường đi nữa.
Trường Ý quay đầu, sau lưng binh lính đã cưỡi ngựa đuổi kịp, mà lúc này bọn họ nghiêm ngặt bao vây y thành một vòng tròn.
Bọn tướng sĩ đều không hề cử động, duy chỉ mình Kỷ Vân Hòa từ trên lưng ngựa nhảy xuống, nàng cầm kiếm, từng bước tiến gần y.
Trường Ý ngoảnh đầu nhìn vực thẳm đằng sau rồi lại quay sang nhìn gương mặt không còn chút ôn hòa của Kỷ Vân Hòa.
Y chịu một chưởng của nàng, yêu lực bên trong cơ thể nhất thời không thể sử dụng thuật cưỡi mây, lui một bước là vực sâu vạn trượng, mà tiến một bước...lại phải chăng không phải vực sâu ư.
Kỷ Vân Hòa dừng lại trước mặt y một trượng.
Đám mây trên trời tản đi, ánh trăng tròn rọi xuống vách núi, khiến cho bóng của bọn họ đều được kéo dài ra. Trường Ý nhìn bóng mình bị kéo đến dưới chân nàng, mà nàng đang giẫm lên cổ họng trên bóng y.
Nàng nói: “Không còn đường lui nữa rồi.”
Y trầm mặc nhìn chiếc bóng của mình, như bị nàng giẫm đạp lên, ngây ngốc dính chặt trên đất, không có sức lực để phản kháng.
Nàng nâng kiếm lên, tuốt kiếm khỏi vỏ, đem vỏ kiếm ném sang một bên, lưỡi kiếm của nàng chỉ thẳng vào Trường Ý.
Lúc này ánh mắt của y mới rời khỏi chiếc bóng kia, dừng trên mặt nàng, trong đôi đồng tử màu lam phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của thanh kiếm, khóe môi y khẽ động: “Ta không tin.” Cho đến tận lúc này, y vẫn như cũ nhìn nàng nói ra lời nói đó.
Gió đêm thổi đến, đem lời y đến bên tai nàng, nhưng lời nói của y không thể ngăn cản lưỡi kiếm của nàng.
Ánh mắt nàng lạnh băng, không một lời cảnh báo nào, dưới ánh trăng lạnh lẽo mà động thủ với y.
Lưỡi kiếm đâm thẳng vào lồng ngực y, nhưng nỗi tuyệt vọng cực lớn đã xâm nhập toàn thân y, thậm chí là không cảm nhận được sự đau đớn trong lồng ngực nữa rồi.
Cả lồng ngực tê dại, cả cơ thể, từ mi tâm đến ngón tay đều tê dại, cảm giác duy nhất của y chính là lạnh.
Y chỉ cảm thấy lạnh.
Cơn lạnh xuyên tim, thấu tận xương cốt.
Một kiếm xuyên tim này của Kỷ Vân Hòa, lực đạo rất lớn, trực tiếp đem y đẩy xuống vực sâu.
Y vốn dĩ không có sức lực phản kháng, hoặc nói là, y vốn dĩ không hề phản kháng.
Y chỉ nhìn nàng, nhìn bóng mình in trong đôi đồng tử đen như mực của nàng, y nhìn sự hoảng hốt, bất kham của bản thân, cũng nhìn thấy sự trì độn, bàng hoàng của mình. Mà trong mắt nàng không hề có chút tình cảm dao động nào.
Tiếng gió bên tai đem tất cả âm thanh cuốn đi xa, hình bóng xa xa của thiết giáp tướng quân cùng bạch y ngự yêu sư kia đều đã không còn trong tầm quan sát của y.
Trong khoảnh khắc thân thể y ngã xuống vực sâu, tiếng gió như đánh nát thân thể y, nhưng không hề chém nát ánh mắt lạnh lẽo tựa như ánh trăng của Kỷ Vân Hòa...
Ta không tin...
Y vẫn muốn nói, nhưng toàn thân không còn sức lực, gió ở phía dưới cùng bóng tối dưới vực đem đi tất thảy.
Cả thế giới của y, rơi vào khoảng yên ắng...
“Dừng tay! Công chúa muốn giữ lại vật sống!”
Giọng của Chu Lăng phá vỡ đêm tối, chưa truyền đến bên tai của Trường Ý dưới vực, nhưng đã truyền đến bên tai Kỷ Vân Hòa.
Mà theo sau giọng nói y là thân ảnh màu trắng ngự kiếm xông đến, trực tiếp lướt qua Kỷ Vân Hòa, bay xuống dưới vực, muốn kéo người cá lên, nhưng không để hắn bay qua một thước, kiếm dưới chân hắn đột nhiên bị một lực lớn đánh vào.
Thân hình Cơ Thành Vũ vừa chuyển, dừng lại giữa không trung, nhưng không để hắn lần nữa đuổi theo, chỉ nghe một tiếng “rắc”, hàn kiếm dưới chân hắn đã gãy.
Cơ Thành Vũ chỉ đành tung người nhảy xuống đất. Hắn cùng Chu Lăng đuổi theo phía sau nhìn thanh kiếm gãy trên mặt đất, có mấy phần ngẩn người.
Cơ Thành Vũ quay đầu, ánh mắt trực tiếp nhìn về hướng phát ra lực lượng đánh gãy trường kiếm của hắn.
Là Kỷ Vân Hòa.
Nàng vẫn mặc bố y của ngự yêu cốc, nhưng khí tức toàn thân hoàn toàn không giống.
Nàng nâng tay phải lên, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa lau đi máu của người cá trên lưỡi kiếm, sau đó dùng ngón tay dính đầu máu tươi chạm lên trán mình, dùng máu của người cá vẽ lên hai dấu máu trên trán.
Trông như những người man di ở ngoài biên giới, vẽ xuống tổ vật tín ngưỡng trên thân thể.
Nàng cầm kiếm xoay người, kiếm hoa trong tay vừa chuyển, giữa không trung liền để lại kiếm khí lạnh lẽo.
“Đêm nay, kẻ vượt qua vực này, giết.”
Nàng cầm ngang kiếm chắn trước vực bên, sau lưng là vực sâu vạn trượng, thân ảnh ở dưới ánh trăng, cơ hồ đều nhiễm sát khí cùng mùi máu tanh. Đáy vực truyền lên trận gió to đem theo hơi nước lạnh lẽo, ngựa chiến dao động, móng ngựa đạp lên, không theo khống chế mà lui về đằng sau.
Nàng cơ hồ trong giây phút này, từ một ngự yêu sư bình thường trở thành một sát thần, như lời nàng nói, nếu có người dám vượt lên, giết.
“Phóng thích! Hí yêu nô hung dữ này to gan dám chặn ta!”
Chu Lăng không tin lời nói kia của nàng, hắn lập tức leo lên yên ngựa, kéo dây cương, con ngựa bị kinh động, liền xông đến hướng của Kỷ Vân Hòa.
“Chu Lăng!” Cơ Thành Vũ muốn ngăn cản lại, nhưng ngựa đã lướt qua.
Cơ Thành Vũ không dám chậm trễ, lập tức tay tạo kết ấn, đem trường kiếm bên hông của tướng sĩ bên cạnh hút đến, cầm vào trong tay, bay người cản lấy Chu Lăng phía trước, động thủ với Kỷ Vân Hòa.
Nàng đỡ lấy kiếm của hắn, đại đao của Chu Lăng bên cạnh lại chém xuống, tay phải nàng vội tạo kết ấn, dùng tay không chắn lấy đại đao trong tay Chu Lăng.
Chu Lăng nhìn thấy thế, lạnh lùng chê bai: “Chỉ chút kỹ xảo nhỏ!” Hắn vừa thu đao, lại rống lên một tiếng, lần nữa chém xuống.
Kỷ Vân Hòa vốn dĩ không đặt hắn vào trong mắt, kết ấn trong tay lóe lên, đại đao của Chu Lăng lập tức bị văng ra, hắn ngã xuống chiến mã, không có người khống chế, chiến mã phát hoảng, vội chạy trốn.
Mà trong lúc tay phải nàng ứng phó với Chu Lăng, tướng sĩ ở xa xa đột nhiên kéo cung, một cung tên bắn ra, sượt qua bên tai nàng.
Chu Lăng xoay người hạ lệnh: “Các ngươi tìm đường xuống vực, người cá này nhất định phải còn sống cho bổn tướng, nếu hắn chết, bổn tướng cũng phải khiêng về Kinh Sư!”
“Tuân lệnh!” Binh lính cao giọng đáp.
Ánh mắt Kỷ Vân Hòa chợt rét, nhưng nhìn thấy bọn họ muốn kéo dây cương, lập tức rút cây kiếm đang chắn lấy kiếm của Cơ Thành Vũ về, hung hăng đâm một nhát về phía hắn, rồi trở tay ném kiếm ra, trường kiếm bay ra chém đứt vô số chân ngựa của các tướng sĩ kia.
Chiến mã đau đớn kêu rên, bọn tướng sĩ đồng loạt nhảy xuống ngựa.
Kỷ Vân Hòa cắn răng, tay giữ lấy trường kiếm trong tay Cơ Thành Vũ, quát lớn một tiếng, dùng thân chém gãy trường kiếm kia, mà đoạn kiếm gãy bị nàng ném về hướng Chu Lăng. Thân thủ hắn nhanh nhẹn, lập tức cúi người né nhưng vẫn tránh không kịp, mũ quan trên đầu hắn lập tức bị đoạn kiếm gãy chém nát, tóc đen xỏa xuống, khiến hắn lộ rõ sự chật vật cùng lúng túng.
Toàn thân nàng lộ ra linh lực, chắn lấy Cơ Thành Vũ.
Nàng bịt lấy vết thương trên vai bị kiếm hắn đâm phải, ánh mắt chứa đầy sát khí lãnh lẽo quét qua mọi người.
“Ai còn muốn tiến lên, ta sẽ chém đầu kẻ đó xuống. Nói được, làm được.”
Danh sách chương