Đối diện những lời này của Kỷ Vân Hòa, Lâm Hạo Thanh rất lâu cũng không nói lời nào.
Y trầm mặc nhìn Kỷ Vân Hòa, đúng lúc ánh mặt trời chiếu vào phòng, khiến cho ánh sáng trở nên có chút khác biệt, y giống như lại nhìn thấy nữ tử trước mặt mọc ra cánh bướm, nàng lại nói với hắn, nàng muốn bay ra ngoài rồi, lần này nàng sẽ bay qua biển lớn.
Cố chấp đến buồn cười nhưng lại chân thực đến khiến người khác khóe mắt cay cay dòng lệ nóng.
“Tại sao vậy?” Qua rất lâu, hắn rốt cuộc mở miệng, ba chữ này giống như không đầu không đuôi, khiến người khác không biết phải đáp thế nào, nhưng nàng lại rất nhanh đáp lời hắn.
“Ta đau lòng y.” Ánh sáng xiên xiên chiếu sau lưng nàng, khiến ánh mắt này có chút mị hoặc, cả người nàng giống như đồng thời tỏa ra sự sắc bén cùng ôn nhu, nàng nói “Ta cuối cùng cũng không có được tự do, ta hi vọng y có thể có được tự do. Nếu như sinh mạng của ta vẫn còn có giá trị, ta hi vọng sẽ dùng giá trị ấy trên người y.”
Lâm Hạo Thanh có chút thất thần, khẽ nhìn nàng.
Nhiều năm xa cách, cho đến bây giờ, hắn cuối cùng đã trở thành kẻ chỉ biết quan tâm đến bản thân.
Mà nàng, lại muốn dùng sinh mạng mình, để đổi lấy tự do của một người.
Thời gian trôi đi, vận mệnh luân chuyển, bọn họ rốt cuộc cũng có lựa chọn của chính mình, trở thành hai loại người khác nhau.
Không thể nói đúng sai, cũng nói không rõ thị phi, chỉ là khi ngoảnh lại, lưu lại một mảng đất hoang tàn, trước mặt mọc đầy cỏ dại.
Kỷ Vân Hòa ngồi trên ghế đứng dậy, tỉnh táo nhìn Lâm Hạo Thanh đột nhiên như đang nằm mơ.
“Sao vậy, cốc chủ?” Nàng khẽ cười, hỏi hắn “Đây chính là di nguyện của ta, nể thân phận khăng khít nhiều năm của chúng ta, tiễn ta một đoạn nhé.”
Lâm Hạo Thanh trầm mặc rất lâu, dưới ánh nắng mùa xuân của ngự yêu cốc, hắn nhìn gương mặt đang cười của nàng, cũng khẽ nhếch môi.
“Được.”
“Đa tạ.”
Cũng không nói nhiều lời nữa, nàng xoay người.
“Kỷ Vân Hòa.”
Nàng khẽ ngoảnh đầu.
“Nàng tính toán khi nào đi?”
Nàng trầm tư một lúc: “Hôm nay ngươi viết thư gửi triều đình đi, để bọn họ phái người đến tiếp chúng ta, tính toán khoảng thời gian thư từ cùng thời gian họ đến, chắc là ba ngày sau sẽ bắt đầu lộ trình rồi.” Nàng cười nói “Cũng tốt, vẫn có thể xem ngươi ngồi lên vị trí cốc chủ của Lệ Phong đường.”
Lâm Hạo Thanh cúi đầu.
“Đi đi, bây giờ ta giúp nàng viết thư.”
Kỷ Vân Hòa khoát khoát tay, bước ra ánh nắng bên ngoài.
Nàng quay về tiểu viện, Lạc Cẩm Tang vẫn ngồi trong viện uống trà, nàng nói với nàng ta: “Cẩm Tang, lần này muội trở về, thật là đưa cho ta một chủ ý tốt.”
“Cái gì? Lâm Hạo Thanh đáp ứng nhường vị trí cốc chủ cho tỉ hả? Tỉ có thể thả người cá đi rồi?”
Kỷ Vân Hòa cười cười: “Đúng, ba ngày sau, ta có thể đưa người cá đi rồi, muội trước tiên ra khỏi cốc, đến bên ngoài tìm Khống Minh hòa thượng của muội đi, nếu như có thể nghe ngóng được tin tức của Tuyết Tam Nguyệt, sẽ càng tốt rồi. Muội cùng bọn họ hội tụ, sau đó ở bên ngoài đợi ta.”
“Ai? Tỉ giữ được vị trí cốc chủ, mà không làm cốc chủ, là vì cần phải đem người cá trốn đi hả?”
“Đúng vậy.” Nàng đưa tách trà cùng bình trà cho Lạc Cẩm Tang “Bộ tách trà này dùng nhiều năm rồi, ta vẫn rất thích, muội đem giúp ta ra ngoài trước, tự dùng đi, lúc về ta sẽ tìm muội lấy lại.”
Lạc Cẩm Tang nghe vậy, liền đáp “Được rồi. Rất cuộc đại nghiệp cũng có hi vọng rồi!”
Kỷ Vân Hòa cười nhìn nàng: “Muội mau ra cốc đi.”
“Ừm, được. Vậy muội đi trước, tỉ đại khái lúc nào làm xong chuyện?”
“Đại khái... mười ngày sau đó.”
Lạc Cẩm Tang ẩn thân, đem theo bộ tách trà của nàng, đinh đinh đang đang đi khỏi. Mắt nhìn Cẩm Tang đi xa, nàng đã nhì thấy ánh hoàng hôn gần xuống núi, hít sâu một hơi, nàng xoay người vào ngục tìm Trường Ý.
Lúc nàng bước vào ngục, Trường Ý đang tự ngồi chơi cờ.
Bàn cờ là do nàng cùng y trước đây ở trong địa lao vẽ, cờ là do nàng đem đến, nàng dạy y chơi cờ, đã chơi được vài ván. Trường Ý không có tâm kế, nên không thể thắng được nàng, nhưng y cũng không tức giận, rất nhẫn nại, từng ván từng ván thua trận nghe giáo huấn, là một học sinh rất ngoan ngoãn.
Kỷ Vân Hòa tiến vào địa lao, Trường Ý xoay người nhìn nàng, ánh mắt trầm tĩnh, không có nửa phần tức giận, cơ hồ mấy ngày nay nàng tránh y không gặp vốn dĩ không hề tồn tại.
Y nói với nàng “Ta tự chơi mấy bàn cờ, ta đã tiến bộ rất nhiều.”
Học sinh này, cũng không ngần ngại mà tự khen bản thân.
Nàng cười, mở cửa ngục giam, tiến vào bên trong: “Phải không, chúng ta cùng chơi một ván đi.”
Trường Ý dọn cờ trên bàn cờ, đưa hộp cờ màu trắng cho nàng. Nàng nhận lấy, hai người tâm chiêu bất tuyên (gần giống nghĩa tâm linh tương thông), đều không nhắc đến chuyện hôm Thuận Đức công chúa, cũng không nhắc sự hung hãn của nàng khi cảm xúc dâng trào.
Bọn họ yên yên tĩnh tĩnh đánh cờ. Ván cờ kết thúc đã là nửa đêm.
Trường Ý vẫn thua, nhưng thời gian “tồn tại” của y trong ván cờ đã lâu hơn lần trước khá nhiều.
“Thật sự tiến bộ rồi.” Nàng thừa nhận thực lực của y.
Trường Ý nhìn nhìn bàn cờ, vẫn còn chút trầm tư: “Bước này đi sai rồi, những bước sau đều sẽ sai. Không thể quay về.”
Nàng lẳng lặng đợi y nghiên cứu ván cờ, tổng kết ra nguyên nhân thất bại, sau đó mới nhìn y mở miệng nói: “Trường Ý, ta muốn...nhờ ngươi giúp một chuyện.”
Trường Ý ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt lam trong vắt in bóng hình nàng.
Mà lúc này dưới ánh nhìn của y, mặc dù trước khi đến nàng đã chuẩn bị vô số phương án, nhưng mà khoảnh khắc khắc này, nàng vẫn đang hoài nghi.
Nàng hoài nghi rằng có nên gạt y không, cũng đang do dự lời mình định nói sẽ tổn thương y không.
Nhưng thế gian này vẫn là như vậy, khó có biện pháp song toàn.
“Trường Ý,” Kỷ Vân Hòa bình tĩnh nhìn vào mắt y, trầm giọng nói “Ngươi nguyện ý...đi Kinh Sư, phục vụ cho Thuận Đức công chúa không?”
Trường Ý lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt không hề né tránh “Nàng hi vọng ta đi ư?”
“Đúng vậy, ta hi vọng ngươi đi.”
Y rủ mắt, nhìn xuống ván cờ thua trận ở trên mặt đất.
Bảng đá ở địa lao được khắc thành bàn cơ đơn giản, tất cả con cờ, y nhẫn nại sắp xếp chúng, trắng ra trắng, đen ra đen, sắp xếp ngay ngắn vô cùng.
“Nàng hi vọng, ta sẽ đi.”
Kỷ Vân Hòa sớm đã đoán ra y sẽ trả lời thế nào, nhưng khi ngồi trong lồng giam u ám này, nghe giọng đáp bình đạm như nước, tiếng va chạm thanh thúy giữa các con cờ, trong lòng nàng vẫn là không nhịn được mà run lên.
Nàng trầm mặc nhìn Trường Ý, chỉ cảm thấy trong tim hỗn loạn trăm vị, mà tất cả cảm xúc muốn tràn ra, rốt cuộc vẫn bị chặn lại trong mắt.
“Trường Ý.” Nàng nhếch môi “Ngươi thật là quá ôn nhu.”
Trường Ý dọn xong tất cả các con cờ, nâng mắt nhìn nàng.
“Ta không muốn nàng lại chịu sự đày đọa nhân thế này.”
“Đa tạ ngươi.”
Nàng đứng dậy, xoay lưng bước ra ngoài: “Ngày mai, ta lại đến thăm ngươi.”
Nàng bước vội ra bên ngoài ngục, bước chân không dám dừng lại, nàng tiếp tục đi, tiếp tục đi, tiếp tục đi đến biển hoa đã hoang tàn kia, đến khi không có tiếng người, nàng mới dùng lại.
Lúc này bầu trời đầy sao, nàng ngẩng đầu nhìn khoảng trời sao mênh mông, cắn chặt răng, cuối cùng đưa tay hung hãn đấm vào lồng ngực mình hai đấm, dùng sức đấm đến bản thân cúi người.
Ngươi không muốn ta lại chịu sự đày đoạ của nhân thế.
Mà ta càng không muốn ngươi lần nữa lênh đênh trên nhân gian này.
Cho nên, xin lỗi, Trường Ý.
Đồng thời, cũng rất cảm tạ, cảm kích, tam sinh hữu hạnh để gặp được ngươi...
Y trầm mặc nhìn Kỷ Vân Hòa, đúng lúc ánh mặt trời chiếu vào phòng, khiến cho ánh sáng trở nên có chút khác biệt, y giống như lại nhìn thấy nữ tử trước mặt mọc ra cánh bướm, nàng lại nói với hắn, nàng muốn bay ra ngoài rồi, lần này nàng sẽ bay qua biển lớn.
Cố chấp đến buồn cười nhưng lại chân thực đến khiến người khác khóe mắt cay cay dòng lệ nóng.
“Tại sao vậy?” Qua rất lâu, hắn rốt cuộc mở miệng, ba chữ này giống như không đầu không đuôi, khiến người khác không biết phải đáp thế nào, nhưng nàng lại rất nhanh đáp lời hắn.
“Ta đau lòng y.” Ánh sáng xiên xiên chiếu sau lưng nàng, khiến ánh mắt này có chút mị hoặc, cả người nàng giống như đồng thời tỏa ra sự sắc bén cùng ôn nhu, nàng nói “Ta cuối cùng cũng không có được tự do, ta hi vọng y có thể có được tự do. Nếu như sinh mạng của ta vẫn còn có giá trị, ta hi vọng sẽ dùng giá trị ấy trên người y.”
Lâm Hạo Thanh có chút thất thần, khẽ nhìn nàng.
Nhiều năm xa cách, cho đến bây giờ, hắn cuối cùng đã trở thành kẻ chỉ biết quan tâm đến bản thân.
Mà nàng, lại muốn dùng sinh mạng mình, để đổi lấy tự do của một người.
Thời gian trôi đi, vận mệnh luân chuyển, bọn họ rốt cuộc cũng có lựa chọn của chính mình, trở thành hai loại người khác nhau.
Không thể nói đúng sai, cũng nói không rõ thị phi, chỉ là khi ngoảnh lại, lưu lại một mảng đất hoang tàn, trước mặt mọc đầy cỏ dại.
Kỷ Vân Hòa ngồi trên ghế đứng dậy, tỉnh táo nhìn Lâm Hạo Thanh đột nhiên như đang nằm mơ.
“Sao vậy, cốc chủ?” Nàng khẽ cười, hỏi hắn “Đây chính là di nguyện của ta, nể thân phận khăng khít nhiều năm của chúng ta, tiễn ta một đoạn nhé.”
Lâm Hạo Thanh trầm mặc rất lâu, dưới ánh nắng mùa xuân của ngự yêu cốc, hắn nhìn gương mặt đang cười của nàng, cũng khẽ nhếch môi.
“Được.”
“Đa tạ.”
Cũng không nói nhiều lời nữa, nàng xoay người.
“Kỷ Vân Hòa.”
Nàng khẽ ngoảnh đầu.
“Nàng tính toán khi nào đi?”
Nàng trầm tư một lúc: “Hôm nay ngươi viết thư gửi triều đình đi, để bọn họ phái người đến tiếp chúng ta, tính toán khoảng thời gian thư từ cùng thời gian họ đến, chắc là ba ngày sau sẽ bắt đầu lộ trình rồi.” Nàng cười nói “Cũng tốt, vẫn có thể xem ngươi ngồi lên vị trí cốc chủ của Lệ Phong đường.”
Lâm Hạo Thanh cúi đầu.
“Đi đi, bây giờ ta giúp nàng viết thư.”
Kỷ Vân Hòa khoát khoát tay, bước ra ánh nắng bên ngoài.
Nàng quay về tiểu viện, Lạc Cẩm Tang vẫn ngồi trong viện uống trà, nàng nói với nàng ta: “Cẩm Tang, lần này muội trở về, thật là đưa cho ta một chủ ý tốt.”
“Cái gì? Lâm Hạo Thanh đáp ứng nhường vị trí cốc chủ cho tỉ hả? Tỉ có thể thả người cá đi rồi?”
Kỷ Vân Hòa cười cười: “Đúng, ba ngày sau, ta có thể đưa người cá đi rồi, muội trước tiên ra khỏi cốc, đến bên ngoài tìm Khống Minh hòa thượng của muội đi, nếu như có thể nghe ngóng được tin tức của Tuyết Tam Nguyệt, sẽ càng tốt rồi. Muội cùng bọn họ hội tụ, sau đó ở bên ngoài đợi ta.”
“Ai? Tỉ giữ được vị trí cốc chủ, mà không làm cốc chủ, là vì cần phải đem người cá trốn đi hả?”
“Đúng vậy.” Nàng đưa tách trà cùng bình trà cho Lạc Cẩm Tang “Bộ tách trà này dùng nhiều năm rồi, ta vẫn rất thích, muội đem giúp ta ra ngoài trước, tự dùng đi, lúc về ta sẽ tìm muội lấy lại.”
Lạc Cẩm Tang nghe vậy, liền đáp “Được rồi. Rất cuộc đại nghiệp cũng có hi vọng rồi!”
Kỷ Vân Hòa cười nhìn nàng: “Muội mau ra cốc đi.”
“Ừm, được. Vậy muội đi trước, tỉ đại khái lúc nào làm xong chuyện?”
“Đại khái... mười ngày sau đó.”
Lạc Cẩm Tang ẩn thân, đem theo bộ tách trà của nàng, đinh đinh đang đang đi khỏi. Mắt nhìn Cẩm Tang đi xa, nàng đã nhì thấy ánh hoàng hôn gần xuống núi, hít sâu một hơi, nàng xoay người vào ngục tìm Trường Ý.
Lúc nàng bước vào ngục, Trường Ý đang tự ngồi chơi cờ.
Bàn cờ là do nàng cùng y trước đây ở trong địa lao vẽ, cờ là do nàng đem đến, nàng dạy y chơi cờ, đã chơi được vài ván. Trường Ý không có tâm kế, nên không thể thắng được nàng, nhưng y cũng không tức giận, rất nhẫn nại, từng ván từng ván thua trận nghe giáo huấn, là một học sinh rất ngoan ngoãn.
Kỷ Vân Hòa tiến vào địa lao, Trường Ý xoay người nhìn nàng, ánh mắt trầm tĩnh, không có nửa phần tức giận, cơ hồ mấy ngày nay nàng tránh y không gặp vốn dĩ không hề tồn tại.
Y nói với nàng “Ta tự chơi mấy bàn cờ, ta đã tiến bộ rất nhiều.”
Học sinh này, cũng không ngần ngại mà tự khen bản thân.
Nàng cười, mở cửa ngục giam, tiến vào bên trong: “Phải không, chúng ta cùng chơi một ván đi.”
Trường Ý dọn cờ trên bàn cờ, đưa hộp cờ màu trắng cho nàng. Nàng nhận lấy, hai người tâm chiêu bất tuyên (gần giống nghĩa tâm linh tương thông), đều không nhắc đến chuyện hôm Thuận Đức công chúa, cũng không nhắc sự hung hãn của nàng khi cảm xúc dâng trào.
Bọn họ yên yên tĩnh tĩnh đánh cờ. Ván cờ kết thúc đã là nửa đêm.
Trường Ý vẫn thua, nhưng thời gian “tồn tại” của y trong ván cờ đã lâu hơn lần trước khá nhiều.
“Thật sự tiến bộ rồi.” Nàng thừa nhận thực lực của y.
Trường Ý nhìn nhìn bàn cờ, vẫn còn chút trầm tư: “Bước này đi sai rồi, những bước sau đều sẽ sai. Không thể quay về.”
Nàng lẳng lặng đợi y nghiên cứu ván cờ, tổng kết ra nguyên nhân thất bại, sau đó mới nhìn y mở miệng nói: “Trường Ý, ta muốn...nhờ ngươi giúp một chuyện.”
Trường Ý ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt lam trong vắt in bóng hình nàng.
Mà lúc này dưới ánh nhìn của y, mặc dù trước khi đến nàng đã chuẩn bị vô số phương án, nhưng mà khoảnh khắc khắc này, nàng vẫn đang hoài nghi.
Nàng hoài nghi rằng có nên gạt y không, cũng đang do dự lời mình định nói sẽ tổn thương y không.
Nhưng thế gian này vẫn là như vậy, khó có biện pháp song toàn.
“Trường Ý,” Kỷ Vân Hòa bình tĩnh nhìn vào mắt y, trầm giọng nói “Ngươi nguyện ý...đi Kinh Sư, phục vụ cho Thuận Đức công chúa không?”
Trường Ý lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt không hề né tránh “Nàng hi vọng ta đi ư?”
“Đúng vậy, ta hi vọng ngươi đi.”
Y rủ mắt, nhìn xuống ván cờ thua trận ở trên mặt đất.
Bảng đá ở địa lao được khắc thành bàn cơ đơn giản, tất cả con cờ, y nhẫn nại sắp xếp chúng, trắng ra trắng, đen ra đen, sắp xếp ngay ngắn vô cùng.
“Nàng hi vọng, ta sẽ đi.”
Kỷ Vân Hòa sớm đã đoán ra y sẽ trả lời thế nào, nhưng khi ngồi trong lồng giam u ám này, nghe giọng đáp bình đạm như nước, tiếng va chạm thanh thúy giữa các con cờ, trong lòng nàng vẫn là không nhịn được mà run lên.
Nàng trầm mặc nhìn Trường Ý, chỉ cảm thấy trong tim hỗn loạn trăm vị, mà tất cả cảm xúc muốn tràn ra, rốt cuộc vẫn bị chặn lại trong mắt.
“Trường Ý.” Nàng nhếch môi “Ngươi thật là quá ôn nhu.”
Trường Ý dọn xong tất cả các con cờ, nâng mắt nhìn nàng.
“Ta không muốn nàng lại chịu sự đày đọa nhân thế này.”
“Đa tạ ngươi.”
Nàng đứng dậy, xoay lưng bước ra ngoài: “Ngày mai, ta lại đến thăm ngươi.”
Nàng bước vội ra bên ngoài ngục, bước chân không dám dừng lại, nàng tiếp tục đi, tiếp tục đi, tiếp tục đi đến biển hoa đã hoang tàn kia, đến khi không có tiếng người, nàng mới dùng lại.
Lúc này bầu trời đầy sao, nàng ngẩng đầu nhìn khoảng trời sao mênh mông, cắn chặt răng, cuối cùng đưa tay hung hãn đấm vào lồng ngực mình hai đấm, dùng sức đấm đến bản thân cúi người.
Ngươi không muốn ta lại chịu sự đày đoạ của nhân thế.
Mà ta càng không muốn ngươi lần nữa lênh đênh trên nhân gian này.
Cho nên, xin lỗi, Trường Ý.
Đồng thời, cũng rất cảm tạ, cảm kích, tam sinh hữu hạnh để gặp được ngươi...
Danh sách chương