"Chị sao thế?" Tần Song Mộc mẫn cảm nhận thấy được sự khác thường của Tần Y, quay đầu nhìn cô.

"Không có gì." Tần Y bình tĩnh di chuyển tầm mắt khỏi bộ áo ngực đang phất phơ trong gió.

Đường Hề Nhiên ngồi xếp bằng ngồi trên sô pha chơi di động, một tiếng "Chú..." không có ý tốt của củ cải nhỏ Lục gia làm cô không tự giác nghiêng đầu nhìn qua, vừa nhìn qua liền thấy được đồ nội y nữ trong chiếc vali bị lục tung lên, kiểu dáng nóng bỏng gợi / tình, một phong cảnh rất kiều diễm.

Cô ho nhẹ dời tầm mắt, thuận đường vỗ vỗ vai Lục Thừa Diệu: "Anh à...... Anh thật cầm / thú?"

Lục Thừa Diệu đang gọi điện thoại, anh mới vừa vào nhà di động liền vang lên, công việc quan trọng, lập tức để chiếc vali ở bên cạnh ghế sofa, không nghĩ tới củ cải nhỏ Lục gia đợi chờ quà của anh, anh vừa để vali xuống, cậu nhóc không thể chờ nổi liền mở chiếc vali ra.

Bình thường chiếc vali chỉ để một ít bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày, không có đồ quý hiếm, nên Lục Thừa Diệu cũng không có thói quen cài mật mã.

Một tiếng "Cầm thú" của Đường Hề Nhiên khiến anh quay đầu lại, khi nhìn thấy một rương vali toàn đồ nữ, mày nhíu chặt lại, nhưng vẫn chưa tắt điện thoại, ngón tay dài chỉ vào củ cải nhỏ Lục gia: "Đừng lộn xộn!"

Tư thái thong dong, không giận mà uy, củ cải nhỏ Lục gia ngừng lắc áo ngực, ngượng ngùng thè lưỡi, yên lặng đem đồ nhét vào vali.

Đường Hề Nhiên chịu đả kích nặng nề nhìn về ánh mắt anh, cô ấy bỏ đi động xuống, đứng dậy tiếp đón chị em Tần Y.

Lục Thừa Diệu tựa hồ lúc này mới chú ý đến hai chị em Tần gia đứng ở cửa đứng, ánh mắt nhìn qua Tần Y, nói với đầu bên kia điện thoại một câu " Lát nữa tôi sẽ gọi cho cậu." sau đó tắt máy, chỉ vào rương hành lý hạ lệnh cho củ cải nhỏ Lục gia: " Sắp xếp lại đồ trong vali hoàn hảo như cũ."

Đường Hề Nhiên kéo Tần Y qua, quay đầu lại u oán mà liếc mắt nhìn Lục Thừa Diệu một cái: "Anh, anh không cảm thấy phải giải thích một chút sao?"

"Giải thích cái gì?" Đương sự tư thái thong dong, đạm thanh hỏi lại, cuối cùng vẫn nói thêm một câu: "Đây không phải hành lý của anh."

Khi nói chuyện anh đã đứng đứng dậy, khom người kéo vali vừa được sắp xếp xong, lấy bảng số treo trên vali, nhìn một hồi ấn đường liền nhíu chặt.

Tần Y vuốt cái mũi yên lặng dời tầm mắt.

Đôi mắt Tần Song Mộc không chớp nhìn cái vali kia, vali màu đen 2 sọc dọc, vali 20 tấc này và cái vali mà cậu vừa xách cả đoạn đường về kia giống nhau như cặp song sinh.

Cậu nghiêng đầu liếc Tần Y một cái, tức khắc thì tâm sáng như gương, nhìn qua cười với Lục Thừa Diệu ấm áp như ánh nắng tháng 3: "Lục đại ca, anh cũng là từ Đông Thành trở về phải không?"

"Ừ, mới vừa xuống máy bay." Lục Thừa Diệu gật đầu, ấn đường còn khẽ nhíu, Iphone 6 Plus mới vừa được tắt ở trên bàn tay bị xoay nửa vòng, ngón tay dài đã bắt đầu bấm số điện thoại, nhìn giống như muốn gọi cho bên công ty hàng không.

Tần Y đột nhiên cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, trước khi ý thức được thì đã mở miệng: "Về nước khi nào?"

Lục Thừa Diệu nhìn giống như có chút ngoài ý muốn, động tác bấm điện thoại đột nhiên liền ngừng lại, ngước mắt nhìn cô một cái.

Cái liếc mắt này của anh ngược lại khiến Tần Y xấu hổ, cô hiểu được sự ngoài ý muốn trong mắt Lục Thừa Diệu.

Tính ra cô và Lục Thừa Diệu kỳ thật cũng coi như là thanh mai trúc mã, ở cùng một con đường, lại trùng hợp từ nhà trẻ lớp lá đến thẳng đại học. Đó là mười sáu năm khó khăn trước khi vào đại học. Từ nhỏ học lớp một đến tốt nghiệp cấp ba, hai người luôn không may bị xếp ngồi bàn phía trước và phía sau của nhau. Như thế này hủy đi không ít tình nghĩa bạn học của Tần Y cảm thấy rất khó, khó đến nỗi làm cô cảm thấy đọc sách rất khó khăn.

Loại khó khăn này không phải cô học không được, hoàn toàn ngược lại, thành tích của cô khá tốt, dùng câu của chủ nhiệm lúc đó nói, là hạt giống tốt của Thanh Hoa Bắc Đại, chỉ là hạt giống tốt cũng có lúc hoạt thiết lư.

Tần Y cảm thấy lúc ấy thành tích tốt, hơn phân nửa là nhờ vào việc Lục Thừa Diệu ngồi ở phía sau như vậy.

Không phải Lục Thừa Diệu giúp cô bao nhiêu, hay là dạy cô cái gì, chỉ là sau lưng có cảm giác bị nhìn ở phía sau khiến cô không thể không chú ý nghe giảng, cho dù cặp mắt kia 99% thời gian đều nhìn chằm chằm bảng đen hoặc là người nào đó, còn lại 1% là không cẩn thận lướt qua cô, tóm lại Tần Y vẫn không thoải mái, cười không dám quá lố, nói chuyện không thể quá lớn giọng, ngoại trừ cúi đầu học tập vẫn là cúi đầu học tập, còn không tự giác được mà vẫn duy trì nụ cười kiểu tiêu chuẩn tám cái răng, nói chuyện cũng là nhẹ giọng nói chậm, cho nên danh tiếng của Tần Y ở trong lòng giáo viên và bạn học rất tốt, ngoan ngoãn, ít nói, thành tích tốt, điệu thấp không tranh.

Mỗi năm cuối kỳ khi Tần Y cầm theo sổ đánh giá về nhà, Tần Song Mộc chỉ vào sổ "Em là người yên tĩnh ngoan ngoãn, một cô gái trầm tính và điềm tĩnh, nghiêm túc hiểu chuyện, vui vẻ trợ giúp bạn học......" muốn hung hăng ghét bỏ một phen, nói cái gì mà trợn mắt nói dối.

Tần Y cảm thấy nhận xét của giáo viên này rất đúng trọng tâm, cô quả thật là một người rất ổn trọng thong dong, cho nên hiện tại tuy xấu hổ, nhưng khi đón lấy ánh mắt ngoài ý muốn của Lục Thừa Diệu vẫn rất bình tĩnh, vẫn như cũ duy trì nụ cười tiêu chuẩn tám cái răng, thái độ quen thuộc thật giống như bạn cũ nhiều năm không gặp.

Tầm mắt Lục Thừa Diệu dừng ở trên mặt cô.

"Trở về đã hơn hai tháng." Lục Thừa Diệu đạm thanh trả lời.

Tần Y không thân với Lục Thừa Diệu, ngày thường ở với người khác đều có thể nhanh mồm dẻo miệng, ở với Lục Thừa Diệu này liền tìm không thấy đề tài để nói, chỉ có thể mắt trông mong mà nhìn chằm chằm chiếc 6 plus trong tay anh, trái tim treo lơ lửng như bị mèo cào.

Cố tình bên người có đứa không bớt việc, Tần Y không mở miệng, Tần Song Mộc đã chỉ tay về phía cái vali đi tới, pha ý vị thâm trường nói: "Lục đại ca, anh lấy sai hành lý sao? Vừa vặn......"

Chân phải Tần Y bất động thanh sắc mà nghiêng qua bên Tần Song Mộc, bàn chân giơ lên, vừa vặn quấn lấy mắt cá chân của Tần Song Mộc, giọng nam ôn nhuận thay đổi bất ngờ, "A......" Sau khi kêu một tiếng, thân hình một mét tám của Tần Song Mộc lấy tư thế như con ếch, lảo đảo vài cái rồi lấy một cái tư thế phi thường bất nhã mà ngã ở trên mặt đất.

"Song Mộc." Tần Y lo lắng kêu một tiếng, tiến lên ngồi xổm xuống # thân, kéo kéo cậu, "Em không sao chứ, lớn như vậy còn không cẩn thận như thế."

Sau khi áy náy quay đầu lại nói với Đường Hề Nhiên: "Em trai tớ hình như bị sao rồi, Hề Nhiên, món đồ kia hôm khác tớ lại đến lấy, tớ đưa em tớ về nhà trước."

Mạnh mẽ kéo Tần Song Mộc ra cửa, Tần Song Mộc ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt hung ác, rất có tư thế muốn băm cô ra.

Tần Y mạnh mẽ túm chặt cánh tay cậu không bỏ, đôi mắt không chớp mắt mà nhìn cậu, ánh mắt vô tội lại ủy khuất.

Tần Song Mộc hung hăng trừng mắt liếc cô một cái, vẫn là phối hợp mà quay đầu lại: "Xin lỗi, chân hình như bị thương rồi."

Kéo ngược lại Tần Y ra cửa, đè thấp tiếng nói nghiến răng nghiến lợi: "Đó là quần áo của chị đi."

Tầm mắt còn rất là khinh thường mà liếc qua cổ cô: "Muộn! Tao!"

Khuỷu tay tay phải của Tần Y đập mạnh vào xương sườn của cậu một cái: "Ai cần em lo."

Lấy di động ra, gọi điện thoại cho công ty hàng không.

"Ai, xin chào, cái kia...... Hành lý không cần tra xét, tôi đã biết bị nhầm với ai rồi...... Ừ, chúng tôi đã đổi trở lại, phiền ngài rồi...... Đúng rồi, người lấy nhầm hành lý là bạn của tôi, họ Lục, là Lục Thừa Diệu, nếu lát nữa anh ta gọi điện thoại cho các anh hỏi về hành lý, có thể phiền toái nói với anh ta một tiếng, hành lý sáng mai tôi sẽ đưa qua cho anh ta là được, anh ta nếu hỏi tên của tôi, ngài cứ nói với anh ấy, tôi sẽ liên hệ anh ấy...... Tốt, phiền ngài rồi."

Gọi xong điện thoại phát hiện Tần Song Mộc lại vẻ mặt khinh thường nhìn cô: "Sợ người ta biết chị có bao nhiêu muộn tao?"

Tần Y không phản ứng cậu, chỉ là vẻ mặt như suy tư việc gì, khi về đến nhà cũng chỉ là không rên một tiếng ngồi ở trên sô pha, đùi phải nhẹ đặt lên đùi bên trái, đôi tay ôm ngực, giống như đang trầm tư.

Tần Song Mộc ngồi lên ghế sô pha: "Cần em giúp không?"

Tần Y chuyển mắt nhìn cậu một cái, thình lình thu hồi chân, ngồi lại gần cậu.

"Song Mộc." Tần Y nắm cánh tay cậu, nước mắt lưng tròng mà nhìn cậu, "Em đi giúp chị đem hành lý trộm trở về đi?"

"......"

"Nếu không em trộm đưa vali của anh ta về, của chị thì từ bỏ."

Tần Song Mộc hận rèn sắt không thành thép: "Chị có chút tiền đồ được không? Không phải mấy bộ nội y tình # thú sao, vải trong người của anh ấy không nhiều hơn chị đâu, ai sợ ai a."

"...... Đó chỉ là nội y bình thường." Tần Y nghiêm túc nhấn mạnh, "Chỉ là vải dệt mỏng chút mà thôi."

Một phen đẩy ra Tần Song Mộc, ngồi trở lại chỗ cũ, suy nghĩ một lát, lại nghiêng đầu nhìn cậu: "Hiện tại công ty chuyển phát nhanh còn làm việc không?"

"Bưu điện có thể sẽ hoạt động."

"Còn gì nữa?"

"Cứ thuận theo đi."

Tần Y gật gật đầu, đứng dậy trở về phòng.

___________

Lời editor:

Xin lỗi vì hơi trễ, ai thấy có lỗi ở đâu thì nhớ hú tôi một tiếng ^...^

Yêu mọi người <3
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện