Một đoàn người cùng ngồi lên xe để đi đến địa điểm tổ chức lễ cưới.
Lễ cưới được tổ chức ở một trang viên rất rộng lớn. Những khách mời khi đến đây có thể trực tiếp nhận phòng ở khách sạn trong trang viên mà không cần phải đi đi lại lại giữa địa điểm tổ chức hôn lễ và những nơi khác.
Đã vào cuối tháng ba, nhiệt độ ở Ireland cũng khá là ấm.
Ánh nắng ấm áp chiếu rọi làm cho người ta cảm thấy rất dễ chịu và thoải mái.
Thi Hảo và Lương Tây Kinh đang ngồi cùng nhau, cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, sau đó cúi đầu xuống nhìn bàn tay đang được Lương Tây Kinh nắm chặt của mình rồi khẽ mỉm cười.
“Tại sao hôm nay Tần Yến lại không đến đây vậy?” Cô đột nhiên nhớ ra và hỏi anh.
Lương Tây Kinh: “Cậu ấy đang bận giám sát tiến độ công việc.”
Nghe anh nói vậy thì Thi Hảo cố nhịn cười nói: “Anh ấy không nói anh bóc lột sức lao động đấy chứ?”
Lương Tây Kinh “ừm” một tiếng: “Cả đời cũng chỉ có một lần này thôi, cậu ấy không dám nói gì đâu.”
Thi Hảo ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy anh nói cũng có lý.
Không lâu sau, nhóm bọn họ đã đến trang viên.
Ngày kia mới là ngày tổ chức lễ cưới nên lúc này lễ đường vẫn có rất nhiều thứ chưa được trang trí xong. Vậy nên, tạm thời nhóm người Thi Hảo vẫn chưa nhìn ra được cái gì.
Vì đi đường khá là mệt mỏi nên mọi người chỉ đi xung quanh một vòng rồi sau đó lần lượt về phòng nghỉ ngơi.
Lễ cưới sắp được tổ chức nên đương nhiên là Thi Hảo và Lương Tây Kinh sẽ tạm thời ở riêng hai phòng khác nhau. Vào đêm trước ngày cưới hai người họ cũng không được gặp nhau.
Có điều chưa được bao lâu thì Lương Tây Kinh đã phớt lờ luôn lời đề nghị của Thi Hảo mà đưa cô qua phòng của mình. Đã mấy ngày rồi anh không được gặp cô vậy nên anh rất nhớ cô.
Vừa mới vào trong phòng, Thi Hảo còn chưa kịp bỏ hành lý xuống thì Lương Tây Kinh đã không kiềm chế được nữa mà hôn lên môi cô.
Anh dùng đôi tay mạnh mẽ của mình ôm trọn cả người cô vào lòng. Anh ôm cô rất chặt, cảm nhận trọn vẹn sự tồn tại của cô.
Hai người họ hôn nhau rất lâu, hơi thở của Thi Hảo trở nên gấp gáp.
Cô được Lương Tây Kinh ôm vào lòng, thở dốc: “Lương Tây Kinh.”
Giọng nói của Lương Tây Kinh hơi trầm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve vành tai của cô, khẽ hỏi: “Em gọi anh là cái gì?”
Thi Hảo bật cười rồi nói: “Chồng.”
Lương Tây Kinh đáp lại, anh áp trán mình lên trán cô, hơi thở ấm nóng của anh phả lên má của cô, giọng nói khàn khàn: “Em muốn nói cái gì?”
Thi Hảo ngẩng đầu lên, cô chủ động vòng hai tay qua cổ anh và nói: “Chúng ta hôn nhau thêm một lúc nữa rồi em đi tắm nhé?”
“...” Lương Tây Kinh ngây người một lúc, sau đó anh nhìn chằm chằm cô mấy giây rồi nói: “Tuân lệnh.”
Vào ngày đầu tiên đến Ireland, mấy người Thi Hảo và Ôn Ỷ không có việc gì để làm cả ngày ăn không ngồi rồi, cũng chẳng giúp được việc gì nên chỉ đành đi dạo dạo xung quanh.
Trước ngày cưới một ngày, người thân, bạn bè và những đối tác được mời dự lễ cưới đều đã đến đông đủ.
Nhóm bạn thân thiết của Lương Tây Kinh và Thi Hảo đã tổ chức một bữa tiệc tối trước ngày cưới.
Khung cảnh được bày biện rất đẹp và lộng lẫy. Phía trên những bàn ăn dài được treo rất nhiều những loài hoa rực rỡ sắc màu khác nhau, những bông hoa ấy rũ xuống tô điểm thêm cho buổi tiệc tối hôm nay.
Mọi người đều là người quen nên chẳng có bất kỳ sự dè dặt, gò bó nào mà chơi đùa với nhau rất thoải mái và vui vẻ
Sau bữa tiệc tối được diễn ra như thường lệ này, mấy người Lương Hanh và cả Tiêu Bạch Hủy đã về phòng nghỉ ngơi trước.
Họ đã lớn tuổi rồi cho nên không thể thức khuya được.
Trái lại, Thi Hảo, Lương Tây Kinh cùng với nhóm người bao gồm Ôn Ỷ và mấy người còn lại đã ở lại chơi đến hơn mười giờ tối.
Nào là ca hát, nào là nhảy múa, thậm chí còn có cả người dẫn chương trình để dẫn dắt bữa tiệc nữa, không khí vô cùng sôi nổi và náo nhiệt.
Sau khi tất cả mọi người đều đã “bung lụa” hết mình, bữa tiệc tối kết thúc một cách hoàn hảo.
Ngày mai chính là ngày tổ chức lễ cưới cho nên Lương Tây Kinh và Thi Hảo phải ở riêng. Vừa rồi trước khi Tiêu Bạch Hủy trở về phòng, bà ấy đã cố ý nhắc nhở điều này với Lương Tây Kinh và Thi Hảo. Bà ấy lo lắng rằng dù chỉ một đêm hai người họ cũng không muốn xa nhau thế nên đã nói đi nói lại rất nhiều lần để nhấn mạnh.
Lương Tây Kinh đưa Thi Hảo về phòng.
Theo ánh sáng mờ mờ của màn đêm, hai người họ cùng nhau đi vào trang viên sau đó lên lầu và băng qua hành lang rất dài.
Ánh trăng chiếu xuống mặt đất, kéo bóng của họ ra thật dài.
Lương Tây Kinh nắm tay Thi Hảo: “Em có căng thẳng không?”
Thi Hảo cảm nhận được lực từ bàn tay anh truyền tới, cô khẽ nhướng mày nhìn về phía anh và nói: “Hình như anh còn căng thẳng hơn em.”
Lương Tây Kinh: “...”
Anh im lặng một lúc sau đó bất lực mỉm cười: “Bị em phát hiện ra rồi.”
Thi Hảo cảm thấy hơi bất ngờ, cô chớp chớp mắt, kinh ngạc nhìn anh: “Sao anh lại căng thẳng?”
Cô trêu chọc anh: “Anh sợ em chạy mất à?”
Lương Tây Kinh cúi xuống, nhìn cô với ánh mắt sáng rực: “Nếu như anh nói đúng, vậy thì em có tin không?”
Thi Hảo suy nghĩ ba giây sau đó lắc đầu nói: “Bây giờ em muốn nuốt lời thì cũng không kịp nữa rồi.”
Giấy chứng nhận kết hôn đã nhận về rồi, lễ đường để tổ chức lễ cưới đã bố trí xong, trên phương diện pháp lý thì cô cũng đã đã trở thành vợ của Lương Tây Kinh. Huống hồ, làm sao cô nỡ bỏ trốn cơ chứ.
Lương Tây Kinh liếc cô một cái: “Ý của em là em vẫn có ý định này hả?”
“Anh đừng có mà vu khống em.” Thi Hảo không nhịn được bật cười nói: “Em không hề có ý đó đâu nha.”
Cô dang tay chủ động ôm Lương Tây Kinh: “Anh cứ yên tâm, em nhất định sẽ không chạy trốn đâu.” Cô nhìn anh với ánh mắt cô sáng rực, cười tủm tỉm: “Em còn đang đợi anh đến rước em về nhà nữa nè.”
Nghe câu nói này của cô, trái tim Lương Tây Kinh thoáng rung động.
Vẻ mặt của anh tối sầm lại, nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt sáng rực: “Được.”
Anh trịnh trọng nói: “Đợi anh, ngày mai anh sẽ qua sớm.”
Thi Hảo cười nói: “Anh cũng không cần phải đến quá sớm đâu, nhỡ may em còn chưa trang điểm xong thì phải làm sao?”
Lương Tây Kinh: “Anh có thể đợi em.”
Anh chỉ muốn đến nơi có cô ở đó sớm hơn một chút, để cô có thể nhìn thấy anh, để cô có thể yên tâm.
Nghe anh nói vậy, Thi Hảo rưng rưng nước mắt.
Cô khẽ chớp chớp mắt: “Được, em sẽ đợi anh.”
Sau khi giao ước xong, Lương Tây Kinh đưa cô về đến trước cửa phòng rồi mới miễn cưỡng rời đi.
Trước khi đi, anh ngoắc ngón tay mình với Thi Hảo như thể đang cùng cô giao ước.
-
Vừa mới trở về phòng, Thi Hảo còn chưa kịp đi đánh răng rửa mặt thì đám người Ôn Ỷ và Thẩm Âm đã đi tới.
Các phù dâu sợ rằng Thi Hảo sẽ cảm thấy căng thẳng nên họ quyết định trò chuyện với cô.
Thi Hảo nói: “Các cậu đánh răng rửa mặt hết rồi à?”
Ôn Ỷ lén nhìn cô: “Khi cậu với tổng giám đốc Lương đang vờn nhau ngoài hành lang thì bọn tớ đã làm xong hết rồi.”
Thi Hảo: “... Vậy thì đợi tớ một lát nha.”
Sau khi tắm rửa xong thì Thi Hảo và hai người kia cùng nhau lên giường nằm.
Ba người họ vừa mới nằm xuống thì Lý Thiến Vi cũng đi tới. Sau khi nhìn thấy Ôn Ỷ và Thẩm Âm đang ở bên cạnh Thi Hảo, cô ấy đã cảm thấy yên tâm hơn một chút.
“Sáng sớm ngày mai tôi qua gọi mọi người dậy nhé?” Vào buổi tiệc tối lúc nãy, Lý Thiến Vi đã uống khá nhiều, bây giờ cảm thấy hơi đau đầu chóng mặt nên cô ấy đang định đi ngủ sớm.
Thi Hảo nói: “Được, có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho chúng tôi.”
Lý Thiến Vi gật đầu.
“Cậu có căng thẳng không?” Sau khi Thi Hảo nói chuyện với Lý Thiến Vi xong, cô vừa mới nằm xuống giường xong thì Thẩm Âm vô cùng tò mò hỏi.
Thi Hảo nhìn cô ấy: “Thật ra thì tớ không cảm thấy căng thẳng chút nào.”
Thẩm Âm kinh ngạc hỏi: “Tại sao vậy?”
Cô ấy cảm thấy hơi kỳ lạ: “Không phải bình thường cô dâu sẽ rất căng thẳng khi đám cưới diễn ra sao?”
“Chắc có lẽ là do...” Thi Hảo nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tớ không sợ Lương Tây Kinh sẽ đối xử không tốt với tớ?”
Lương Tây Kinh đối xử với cô thực sự rất tốt. Tốt ở chỗ Thi Hảo chẳng cần phải lo lắng gì về lễ cưới, bao gồm tất cả những chuyện nhỏ nhặt nhất.
Đương nhiên, quan trọng nhất là cô tin tưởng vào tình yêu mà Lương Tây Kinh dành cho cô hơn bất cứ điều gì khác.
Nghe Thi Hảo nói như vậy, Thẩm Âm cảm thấy hơi ghen tị: “... Lương Tây Kinh tuyệt vời quá nhỉ.”
Thi Hảo nhướng mày: “Ý của cậu là tổng giám đốc Thẩm không tuyệt vời à?”
Thẩm Âm: “... Chúng tôi còn chưa đi tới bước đó.”
Ôn Ỷ lên tiếng đúng lúc: “Không chừng ngày nào đó sẽ đến bước đó thôi. Ngày mai cứ để Hảo Hảo ném hoa cưới cho cậu.”
Thi Hảo mỉm cười: “Cậu có cần không?”
Thẩm Âm do dự mấy giây rồi nói: “Cứ để phụ thuộc vào vận may đi.”
Thi Hảo: “Ok.”
Cả ba người nói chuyện phiếm một lúc rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Bốn giờ sáng ngày hôm sau, Thi Hạo bị người nào đó kéo ra khỏi giường. Cô bị ép ngồi vào ghế trang điểm thế nhưng cô vẫn nhắm mắt để mặc thợ trang điểm “múa may” ở trên mặt của mình. Trong suốt quá trình trang điểm, Thi Hảo chẳng thể mở mắt ra nổi lần nào.
Cô thật sự rất buồn ngủ, vô cùng buồn ngủ.
Sau khi trang điểm xong, Thi Hảo giống như một con robot tiếp tục thay quần áo và tạo kiểu tóc.
Sau khi lăn lộn một hồi, cuối cùng thì cô cũng tỉnh táo trở lại.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Người đã dậy trang điểm và thay quần áo xong từ rất sớm - Thẩm Âm vịn tay vào cửa thò đầu nhìn ra bên ngoài sau đó quay người nhìn lên đồng hồ: “Tại sao mấy người Lương Tây Kinh lại đến đây sớm như vậy? Vẫn chưa đến giờ rước dâu mà đúng không?”
Thi Hảo ngẩn người, trong đâu nhớ tới lời nói mà tối hôm qua anh đã nói với mình.
Đột nhiên, màn hình của chiếc điện thoại di động đang đặt ở trên bàn sáng lên.
Thi Hảo cầm điện thoại và mở lên, là tin nhắn của Lương Tây Kinh: [Anh đến rồi.]
Thi Hảo hơi sững người sau đó trả lời lại: [Hơn một tiếng nữa mới tới giờ lành để rước dâu, sao anh đến sớm thế?]
Lương Tây Kinh: [Tối hôm qua chúng ta đã nói rồi mà.]
Thi Hảo: [Nhưng bây giờ anh cũng có vào đây được đâu.]
Lương Tây Kinh: [Không sao hết, anh đợi em trước cửa, mọi người cứ thong thả đi. Lát nữa gặp.]
Nhìn thấy đoạn tin nhắn này, Thi Hảo âm thầm mỉm cười, trả lời anh: [Vâng ạ.]
-
Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, đợi đến khi Thi Hảo đã chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ thì tiếng gõ cửa cũng vang lên.
Cô đang ngồi trên ghế, trong khi đó Ôn Ỷ, Thẩm Âm và Lý Thiến Vi vẫn đang bày ra mấy trò thử thách gây khó dễ cho chú rể và những phù rể.
Thẩm Âm và Lý Thiến Vi dám nghĩ, Ôn Ỷ dám làm.
Như Ôn Ỷ đã nói thì tương lai cô ấy không có ý định kết hôn nên dù gì thì mấy trò này cũng không áp dụng được với cô ấy nên cô ấy sẽ cố gắng thực hiện hết.
Khi mấy người Lương Tây Kinh “qua năm cửa trảm sáu tướng” đi vào trong phòng, vừa liếc qua một cái anh đã lập tức nhìn thấy cô dâu xinh đẹp nhất của mình đang ngồi cách đó không xa.
Hai người họ nhìn nhau từ xa.
Lương Tây Kinh mặc một bộ vest màu đen được cắt may một cách hoàn hảo, dáng người anh thẳng tắp đi đến trước mặt cô.
Ôn Ỷ không giấu giày nhưng cũng không nói ai mang giày cho Thi Hảo.
Lương Tây Kinh tiến lại gần cô, không đợi ai lên tiếng thì anh đã quỳ một chân xuống trước mặt Thi Hảo. Anh cầm chiếc giày cao gót đính pha lê ở bên cạnh lên rồi xỏ vào chân cho Thi Hảo với vẻ mặt vô cùng dịu dàng và chăm chú.
Sau khi xỏ giày xong, tất cả mọi người ai nấy đều chuyển từ kinh ngạc sang hoan hô.
Khoảnh khắc tiếp theo, Lương Tây Kinh cúi người xuống rồi bế Thi Hảo, nhẹ nhàng nói: “Anh đến rồi.”
Anh đến để thực hiện lời hứa và để cưới cô.
Thi Hỏa kinh ngạc đến đơ người, hai tay ôm chặt lấy cổ anh: “Em biết rồi.”
Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng chiếu rọi khắp nơi.
Lễ đường được bày trí cực kì cực kỳ lộng lẫy.
Lương Tây Kinh chuẩn bị cho Thi Hảo một lễ cưới tràn ngập hoa tươi bao phủ xung quanh. Tất cả hoa tươi đều được vận chuyển từ các quốc gia khác nhau đến để thiết kế khiến xung quanh bọn họ đều là hoa.
Thi Hảo rất thích như vậy.
Thi Hảo không có ba mẹ, từ nhỏ cô đã là trẻ mồ côi.
Vốn dĩ, bọn họ đã dự định sẽ sắp xếp để người đã nhìn thấy Thi Hảo lớn khôn là viện trưởng của trại trẻ mồ côi dắt tay cô lên lễ đường nhưng viện trưởng đã lớn tuổi rồi nên ông ấy không thể bay chuyên bay đường dài. Vì vậy, ông ấy không có cách nào để có thể đến tham dự lễ cưới của hai người họ.
Cứ giằng co qua lại như vậy nên Thi Hảo đã đưa quyết định muốn tự đi về phía của Lương Tây Kinh.
Nhưng cuối cùng điều không ai ngờ được chính là anh đã nhờ ba mẹ của Hứa Thực. Ba mẹ nhà họ Hứa không có con gái nên trước nay họ vẫn luôn rất thích Thi Hảo. Nếu như Thi Hảo bằng lòng, họ thậm chí sẵn sàng nhận cô làm con gái nuôi. Còn nếu như cô không bằng lòng thì cứ coi họ như là họ hàng bên nhà gái và dẫn cô lên lễ đường.
Về vế trước thì tạm thời Thi Hảo vẫn chưa đồng ý.
Nhưng mà cô đã bị cảm động trước những lời mà mẹ Hứa nói với mình. Cô rất biết ơn họ vì đã đồng ý làm họ hàng phía nhà gái để dẫn cô đến bên cạnh Lương Tây Kinh trong lễ cưới.
Mặt trời ấm áp treo trên cao chiếu rọi những tia sáng lấp lánh xuống mặt đất khiến cho những bông hoa được trang trí ở lễ đường trở nên rực rỡ lạ thường, một cảnh tượng cực kì đẹp đẽ và lộng lẫy.
Thi Hảo nắm lấy tay của ba Hứa, từng bước từng bước đi tới bên cạnh anh.
Cô còn chưa đi đến nơi thì Lương Tây Kinh bất ngờ đi về phía cô trước dưới ánh mắt ngỡ ngàng, ngạc nhiên của tất cả mọi người.
Khách khứa đang ngồi dưới sân khấu ồn ào bàn luận.
Người dẫn chương trình của lễ cưới trêu chọc: “Chú rể của chúng ta đợi không nổi nữa rồi.”
Nghe thấy thế, hốc mắt của Thi Hảo rưng rưng nước mắt, cô ngước mắt nhìn người đang tiến đến gần mình.
Ba Hứa cũng vì chuyện này mà bật cười, ông ấy dừng lại một lúc rồi khẽ nói: “Từ giờ trở đi, con phải chăm sóc Hảo Hảo cho thật tốt. Bây giờ chúng ta sẽ giao con bé lại cho con.”
Lương Tây Kinh trả lời: “Chú cứ yên tâm.”
Ba Hứa gật đầu sau đó đặt tay của Thi Hảo vào trong lòng bàn tay của Lương Tây Kinh để hai người họ nắm lấy tay nhau.
Vừa mới chạm tay vào nhau thì dường như trái tim của họ lại càng đập nhanh hơn. Họ có thể cảm nhận được đối phương cũng tràn ngập tình yêu giống như mình.
Tất cả mọi người trong lễ đường ai nấy đều chăm chú nhìn họ với ánh mắt vô cùng dịu dàng và yêu thương.
Thật khó để diễn tả được cảm xúc vào lúc này, những người có mặt ở đây không hiểu tại sao mình lại có thể cảm nhận được ngọn lửa tình yêu nồng cháy giữa Thi Hảo và Lương Tây Kinh để rồi không kìm lòng được mà đắm chìm vào nó và chúc phúc cho hai người họ.
Ngoại trừ lúc đầu, Lương Tây Kinh không đợi được mà bước một bước về phía Thi Hảo trước ra thì quá trình diễn ra đám cưới phía sau đều được hai người họ cực kì cực kì nghiêm túc hoàn thành theo trình từng bước một.
Khi nghe Thi Hảo nói ba tiếng: “Em đồng ý”, Ôn Ỷ bỗng nhiên không cầm được nước mắt.
Cô ấy chính là người biết rõ nhất, Thi Hảo và Lương Tây Kinh phải vượt qua bao nhiêu chặng đường mới có thể đi đến được ngày hôm nay.
Và Thi Hảo cũng vậy.
Khi Lương Tây Kinh nhìn cô một cách chăm chú với ánh mắt dịu dàng mà kiên định và nói với cô câu ‘Anh đồng ý’, Thi Hảo không thể kìm nén được nữa, nước mắt cứ như thế tuôn ra.
Lương Tây Kinh hơi cúi đầu, anh đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô. Dưới sự thôi thúc của người dẫn chương trình, đôi môi ấm áp của anh hôn nhẹ lên mi mắt Thi Hảo. Sau đó anh hôn lên đôi môi mềm mại của cô và nói lại thêm một lần nữa: “Anh đồng ý.”
Anh đồng ý và khao khát có thể được yêu cô, được chăm sóc cho cô, được ở bên cạnh cô cả đời.
Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, Lương Tây Kinh vẫn sẽ mãi mãi yêu Thi Hảo.
Lễ cưới được tổ chức ở một trang viên rất rộng lớn. Những khách mời khi đến đây có thể trực tiếp nhận phòng ở khách sạn trong trang viên mà không cần phải đi đi lại lại giữa địa điểm tổ chức hôn lễ và những nơi khác.
Đã vào cuối tháng ba, nhiệt độ ở Ireland cũng khá là ấm.
Ánh nắng ấm áp chiếu rọi làm cho người ta cảm thấy rất dễ chịu và thoải mái.
Thi Hảo và Lương Tây Kinh đang ngồi cùng nhau, cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, sau đó cúi đầu xuống nhìn bàn tay đang được Lương Tây Kinh nắm chặt của mình rồi khẽ mỉm cười.
“Tại sao hôm nay Tần Yến lại không đến đây vậy?” Cô đột nhiên nhớ ra và hỏi anh.
Lương Tây Kinh: “Cậu ấy đang bận giám sát tiến độ công việc.”
Nghe anh nói vậy thì Thi Hảo cố nhịn cười nói: “Anh ấy không nói anh bóc lột sức lao động đấy chứ?”
Lương Tây Kinh “ừm” một tiếng: “Cả đời cũng chỉ có một lần này thôi, cậu ấy không dám nói gì đâu.”
Thi Hảo ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy anh nói cũng có lý.
Không lâu sau, nhóm bọn họ đã đến trang viên.
Ngày kia mới là ngày tổ chức lễ cưới nên lúc này lễ đường vẫn có rất nhiều thứ chưa được trang trí xong. Vậy nên, tạm thời nhóm người Thi Hảo vẫn chưa nhìn ra được cái gì.
Vì đi đường khá là mệt mỏi nên mọi người chỉ đi xung quanh một vòng rồi sau đó lần lượt về phòng nghỉ ngơi.
Lễ cưới sắp được tổ chức nên đương nhiên là Thi Hảo và Lương Tây Kinh sẽ tạm thời ở riêng hai phòng khác nhau. Vào đêm trước ngày cưới hai người họ cũng không được gặp nhau.
Có điều chưa được bao lâu thì Lương Tây Kinh đã phớt lờ luôn lời đề nghị của Thi Hảo mà đưa cô qua phòng của mình. Đã mấy ngày rồi anh không được gặp cô vậy nên anh rất nhớ cô.
Vừa mới vào trong phòng, Thi Hảo còn chưa kịp bỏ hành lý xuống thì Lương Tây Kinh đã không kiềm chế được nữa mà hôn lên môi cô.
Anh dùng đôi tay mạnh mẽ của mình ôm trọn cả người cô vào lòng. Anh ôm cô rất chặt, cảm nhận trọn vẹn sự tồn tại của cô.
Hai người họ hôn nhau rất lâu, hơi thở của Thi Hảo trở nên gấp gáp.
Cô được Lương Tây Kinh ôm vào lòng, thở dốc: “Lương Tây Kinh.”
Giọng nói của Lương Tây Kinh hơi trầm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve vành tai của cô, khẽ hỏi: “Em gọi anh là cái gì?”
Thi Hảo bật cười rồi nói: “Chồng.”
Lương Tây Kinh đáp lại, anh áp trán mình lên trán cô, hơi thở ấm nóng của anh phả lên má của cô, giọng nói khàn khàn: “Em muốn nói cái gì?”
Thi Hảo ngẩng đầu lên, cô chủ động vòng hai tay qua cổ anh và nói: “Chúng ta hôn nhau thêm một lúc nữa rồi em đi tắm nhé?”
“...” Lương Tây Kinh ngây người một lúc, sau đó anh nhìn chằm chằm cô mấy giây rồi nói: “Tuân lệnh.”
Vào ngày đầu tiên đến Ireland, mấy người Thi Hảo và Ôn Ỷ không có việc gì để làm cả ngày ăn không ngồi rồi, cũng chẳng giúp được việc gì nên chỉ đành đi dạo dạo xung quanh.
Trước ngày cưới một ngày, người thân, bạn bè và những đối tác được mời dự lễ cưới đều đã đến đông đủ.
Nhóm bạn thân thiết của Lương Tây Kinh và Thi Hảo đã tổ chức một bữa tiệc tối trước ngày cưới.
Khung cảnh được bày biện rất đẹp và lộng lẫy. Phía trên những bàn ăn dài được treo rất nhiều những loài hoa rực rỡ sắc màu khác nhau, những bông hoa ấy rũ xuống tô điểm thêm cho buổi tiệc tối hôm nay.
Mọi người đều là người quen nên chẳng có bất kỳ sự dè dặt, gò bó nào mà chơi đùa với nhau rất thoải mái và vui vẻ
Sau bữa tiệc tối được diễn ra như thường lệ này, mấy người Lương Hanh và cả Tiêu Bạch Hủy đã về phòng nghỉ ngơi trước.
Họ đã lớn tuổi rồi cho nên không thể thức khuya được.
Trái lại, Thi Hảo, Lương Tây Kinh cùng với nhóm người bao gồm Ôn Ỷ và mấy người còn lại đã ở lại chơi đến hơn mười giờ tối.
Nào là ca hát, nào là nhảy múa, thậm chí còn có cả người dẫn chương trình để dẫn dắt bữa tiệc nữa, không khí vô cùng sôi nổi và náo nhiệt.
Sau khi tất cả mọi người đều đã “bung lụa” hết mình, bữa tiệc tối kết thúc một cách hoàn hảo.
Ngày mai chính là ngày tổ chức lễ cưới cho nên Lương Tây Kinh và Thi Hảo phải ở riêng. Vừa rồi trước khi Tiêu Bạch Hủy trở về phòng, bà ấy đã cố ý nhắc nhở điều này với Lương Tây Kinh và Thi Hảo. Bà ấy lo lắng rằng dù chỉ một đêm hai người họ cũng không muốn xa nhau thế nên đã nói đi nói lại rất nhiều lần để nhấn mạnh.
Lương Tây Kinh đưa Thi Hảo về phòng.
Theo ánh sáng mờ mờ của màn đêm, hai người họ cùng nhau đi vào trang viên sau đó lên lầu và băng qua hành lang rất dài.
Ánh trăng chiếu xuống mặt đất, kéo bóng của họ ra thật dài.
Lương Tây Kinh nắm tay Thi Hảo: “Em có căng thẳng không?”
Thi Hảo cảm nhận được lực từ bàn tay anh truyền tới, cô khẽ nhướng mày nhìn về phía anh và nói: “Hình như anh còn căng thẳng hơn em.”
Lương Tây Kinh: “...”
Anh im lặng một lúc sau đó bất lực mỉm cười: “Bị em phát hiện ra rồi.”
Thi Hảo cảm thấy hơi bất ngờ, cô chớp chớp mắt, kinh ngạc nhìn anh: “Sao anh lại căng thẳng?”
Cô trêu chọc anh: “Anh sợ em chạy mất à?”
Lương Tây Kinh cúi xuống, nhìn cô với ánh mắt sáng rực: “Nếu như anh nói đúng, vậy thì em có tin không?”
Thi Hảo suy nghĩ ba giây sau đó lắc đầu nói: “Bây giờ em muốn nuốt lời thì cũng không kịp nữa rồi.”
Giấy chứng nhận kết hôn đã nhận về rồi, lễ đường để tổ chức lễ cưới đã bố trí xong, trên phương diện pháp lý thì cô cũng đã đã trở thành vợ của Lương Tây Kinh. Huống hồ, làm sao cô nỡ bỏ trốn cơ chứ.
Lương Tây Kinh liếc cô một cái: “Ý của em là em vẫn có ý định này hả?”
“Anh đừng có mà vu khống em.” Thi Hảo không nhịn được bật cười nói: “Em không hề có ý đó đâu nha.”
Cô dang tay chủ động ôm Lương Tây Kinh: “Anh cứ yên tâm, em nhất định sẽ không chạy trốn đâu.” Cô nhìn anh với ánh mắt cô sáng rực, cười tủm tỉm: “Em còn đang đợi anh đến rước em về nhà nữa nè.”
Nghe câu nói này của cô, trái tim Lương Tây Kinh thoáng rung động.
Vẻ mặt của anh tối sầm lại, nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt sáng rực: “Được.”
Anh trịnh trọng nói: “Đợi anh, ngày mai anh sẽ qua sớm.”
Thi Hảo cười nói: “Anh cũng không cần phải đến quá sớm đâu, nhỡ may em còn chưa trang điểm xong thì phải làm sao?”
Lương Tây Kinh: “Anh có thể đợi em.”
Anh chỉ muốn đến nơi có cô ở đó sớm hơn một chút, để cô có thể nhìn thấy anh, để cô có thể yên tâm.
Nghe anh nói vậy, Thi Hảo rưng rưng nước mắt.
Cô khẽ chớp chớp mắt: “Được, em sẽ đợi anh.”
Sau khi giao ước xong, Lương Tây Kinh đưa cô về đến trước cửa phòng rồi mới miễn cưỡng rời đi.
Trước khi đi, anh ngoắc ngón tay mình với Thi Hảo như thể đang cùng cô giao ước.
-
Vừa mới trở về phòng, Thi Hảo còn chưa kịp đi đánh răng rửa mặt thì đám người Ôn Ỷ và Thẩm Âm đã đi tới.
Các phù dâu sợ rằng Thi Hảo sẽ cảm thấy căng thẳng nên họ quyết định trò chuyện với cô.
Thi Hảo nói: “Các cậu đánh răng rửa mặt hết rồi à?”
Ôn Ỷ lén nhìn cô: “Khi cậu với tổng giám đốc Lương đang vờn nhau ngoài hành lang thì bọn tớ đã làm xong hết rồi.”
Thi Hảo: “... Vậy thì đợi tớ một lát nha.”
Sau khi tắm rửa xong thì Thi Hảo và hai người kia cùng nhau lên giường nằm.
Ba người họ vừa mới nằm xuống thì Lý Thiến Vi cũng đi tới. Sau khi nhìn thấy Ôn Ỷ và Thẩm Âm đang ở bên cạnh Thi Hảo, cô ấy đã cảm thấy yên tâm hơn một chút.
“Sáng sớm ngày mai tôi qua gọi mọi người dậy nhé?” Vào buổi tiệc tối lúc nãy, Lý Thiến Vi đã uống khá nhiều, bây giờ cảm thấy hơi đau đầu chóng mặt nên cô ấy đang định đi ngủ sớm.
Thi Hảo nói: “Được, có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho chúng tôi.”
Lý Thiến Vi gật đầu.
“Cậu có căng thẳng không?” Sau khi Thi Hảo nói chuyện với Lý Thiến Vi xong, cô vừa mới nằm xuống giường xong thì Thẩm Âm vô cùng tò mò hỏi.
Thi Hảo nhìn cô ấy: “Thật ra thì tớ không cảm thấy căng thẳng chút nào.”
Thẩm Âm kinh ngạc hỏi: “Tại sao vậy?”
Cô ấy cảm thấy hơi kỳ lạ: “Không phải bình thường cô dâu sẽ rất căng thẳng khi đám cưới diễn ra sao?”
“Chắc có lẽ là do...” Thi Hảo nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tớ không sợ Lương Tây Kinh sẽ đối xử không tốt với tớ?”
Lương Tây Kinh đối xử với cô thực sự rất tốt. Tốt ở chỗ Thi Hảo chẳng cần phải lo lắng gì về lễ cưới, bao gồm tất cả những chuyện nhỏ nhặt nhất.
Đương nhiên, quan trọng nhất là cô tin tưởng vào tình yêu mà Lương Tây Kinh dành cho cô hơn bất cứ điều gì khác.
Nghe Thi Hảo nói như vậy, Thẩm Âm cảm thấy hơi ghen tị: “... Lương Tây Kinh tuyệt vời quá nhỉ.”
Thi Hảo nhướng mày: “Ý của cậu là tổng giám đốc Thẩm không tuyệt vời à?”
Thẩm Âm: “... Chúng tôi còn chưa đi tới bước đó.”
Ôn Ỷ lên tiếng đúng lúc: “Không chừng ngày nào đó sẽ đến bước đó thôi. Ngày mai cứ để Hảo Hảo ném hoa cưới cho cậu.”
Thi Hảo mỉm cười: “Cậu có cần không?”
Thẩm Âm do dự mấy giây rồi nói: “Cứ để phụ thuộc vào vận may đi.”
Thi Hảo: “Ok.”
Cả ba người nói chuyện phiếm một lúc rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Bốn giờ sáng ngày hôm sau, Thi Hạo bị người nào đó kéo ra khỏi giường. Cô bị ép ngồi vào ghế trang điểm thế nhưng cô vẫn nhắm mắt để mặc thợ trang điểm “múa may” ở trên mặt của mình. Trong suốt quá trình trang điểm, Thi Hảo chẳng thể mở mắt ra nổi lần nào.
Cô thật sự rất buồn ngủ, vô cùng buồn ngủ.
Sau khi trang điểm xong, Thi Hảo giống như một con robot tiếp tục thay quần áo và tạo kiểu tóc.
Sau khi lăn lộn một hồi, cuối cùng thì cô cũng tỉnh táo trở lại.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Người đã dậy trang điểm và thay quần áo xong từ rất sớm - Thẩm Âm vịn tay vào cửa thò đầu nhìn ra bên ngoài sau đó quay người nhìn lên đồng hồ: “Tại sao mấy người Lương Tây Kinh lại đến đây sớm như vậy? Vẫn chưa đến giờ rước dâu mà đúng không?”
Thi Hảo ngẩn người, trong đâu nhớ tới lời nói mà tối hôm qua anh đã nói với mình.
Đột nhiên, màn hình của chiếc điện thoại di động đang đặt ở trên bàn sáng lên.
Thi Hảo cầm điện thoại và mở lên, là tin nhắn của Lương Tây Kinh: [Anh đến rồi.]
Thi Hảo hơi sững người sau đó trả lời lại: [Hơn một tiếng nữa mới tới giờ lành để rước dâu, sao anh đến sớm thế?]
Lương Tây Kinh: [Tối hôm qua chúng ta đã nói rồi mà.]
Thi Hảo: [Nhưng bây giờ anh cũng có vào đây được đâu.]
Lương Tây Kinh: [Không sao hết, anh đợi em trước cửa, mọi người cứ thong thả đi. Lát nữa gặp.]
Nhìn thấy đoạn tin nhắn này, Thi Hảo âm thầm mỉm cười, trả lời anh: [Vâng ạ.]
-
Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, đợi đến khi Thi Hảo đã chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ thì tiếng gõ cửa cũng vang lên.
Cô đang ngồi trên ghế, trong khi đó Ôn Ỷ, Thẩm Âm và Lý Thiến Vi vẫn đang bày ra mấy trò thử thách gây khó dễ cho chú rể và những phù rể.
Thẩm Âm và Lý Thiến Vi dám nghĩ, Ôn Ỷ dám làm.
Như Ôn Ỷ đã nói thì tương lai cô ấy không có ý định kết hôn nên dù gì thì mấy trò này cũng không áp dụng được với cô ấy nên cô ấy sẽ cố gắng thực hiện hết.
Khi mấy người Lương Tây Kinh “qua năm cửa trảm sáu tướng” đi vào trong phòng, vừa liếc qua một cái anh đã lập tức nhìn thấy cô dâu xinh đẹp nhất của mình đang ngồi cách đó không xa.
Hai người họ nhìn nhau từ xa.
Lương Tây Kinh mặc một bộ vest màu đen được cắt may một cách hoàn hảo, dáng người anh thẳng tắp đi đến trước mặt cô.
Ôn Ỷ không giấu giày nhưng cũng không nói ai mang giày cho Thi Hảo.
Lương Tây Kinh tiến lại gần cô, không đợi ai lên tiếng thì anh đã quỳ một chân xuống trước mặt Thi Hảo. Anh cầm chiếc giày cao gót đính pha lê ở bên cạnh lên rồi xỏ vào chân cho Thi Hảo với vẻ mặt vô cùng dịu dàng và chăm chú.
Sau khi xỏ giày xong, tất cả mọi người ai nấy đều chuyển từ kinh ngạc sang hoan hô.
Khoảnh khắc tiếp theo, Lương Tây Kinh cúi người xuống rồi bế Thi Hảo, nhẹ nhàng nói: “Anh đến rồi.”
Anh đến để thực hiện lời hứa và để cưới cô.
Thi Hỏa kinh ngạc đến đơ người, hai tay ôm chặt lấy cổ anh: “Em biết rồi.”
Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng chiếu rọi khắp nơi.
Lễ đường được bày trí cực kì cực kỳ lộng lẫy.
Lương Tây Kinh chuẩn bị cho Thi Hảo một lễ cưới tràn ngập hoa tươi bao phủ xung quanh. Tất cả hoa tươi đều được vận chuyển từ các quốc gia khác nhau đến để thiết kế khiến xung quanh bọn họ đều là hoa.
Thi Hảo rất thích như vậy.
Thi Hảo không có ba mẹ, từ nhỏ cô đã là trẻ mồ côi.
Vốn dĩ, bọn họ đã dự định sẽ sắp xếp để người đã nhìn thấy Thi Hảo lớn khôn là viện trưởng của trại trẻ mồ côi dắt tay cô lên lễ đường nhưng viện trưởng đã lớn tuổi rồi nên ông ấy không thể bay chuyên bay đường dài. Vì vậy, ông ấy không có cách nào để có thể đến tham dự lễ cưới của hai người họ.
Cứ giằng co qua lại như vậy nên Thi Hảo đã đưa quyết định muốn tự đi về phía của Lương Tây Kinh.
Nhưng cuối cùng điều không ai ngờ được chính là anh đã nhờ ba mẹ của Hứa Thực. Ba mẹ nhà họ Hứa không có con gái nên trước nay họ vẫn luôn rất thích Thi Hảo. Nếu như Thi Hảo bằng lòng, họ thậm chí sẵn sàng nhận cô làm con gái nuôi. Còn nếu như cô không bằng lòng thì cứ coi họ như là họ hàng bên nhà gái và dẫn cô lên lễ đường.
Về vế trước thì tạm thời Thi Hảo vẫn chưa đồng ý.
Nhưng mà cô đã bị cảm động trước những lời mà mẹ Hứa nói với mình. Cô rất biết ơn họ vì đã đồng ý làm họ hàng phía nhà gái để dẫn cô đến bên cạnh Lương Tây Kinh trong lễ cưới.
Mặt trời ấm áp treo trên cao chiếu rọi những tia sáng lấp lánh xuống mặt đất khiến cho những bông hoa được trang trí ở lễ đường trở nên rực rỡ lạ thường, một cảnh tượng cực kì đẹp đẽ và lộng lẫy.
Thi Hảo nắm lấy tay của ba Hứa, từng bước từng bước đi tới bên cạnh anh.
Cô còn chưa đi đến nơi thì Lương Tây Kinh bất ngờ đi về phía cô trước dưới ánh mắt ngỡ ngàng, ngạc nhiên của tất cả mọi người.
Khách khứa đang ngồi dưới sân khấu ồn ào bàn luận.
Người dẫn chương trình của lễ cưới trêu chọc: “Chú rể của chúng ta đợi không nổi nữa rồi.”
Nghe thấy thế, hốc mắt của Thi Hảo rưng rưng nước mắt, cô ngước mắt nhìn người đang tiến đến gần mình.
Ba Hứa cũng vì chuyện này mà bật cười, ông ấy dừng lại một lúc rồi khẽ nói: “Từ giờ trở đi, con phải chăm sóc Hảo Hảo cho thật tốt. Bây giờ chúng ta sẽ giao con bé lại cho con.”
Lương Tây Kinh trả lời: “Chú cứ yên tâm.”
Ba Hứa gật đầu sau đó đặt tay của Thi Hảo vào trong lòng bàn tay của Lương Tây Kinh để hai người họ nắm lấy tay nhau.
Vừa mới chạm tay vào nhau thì dường như trái tim của họ lại càng đập nhanh hơn. Họ có thể cảm nhận được đối phương cũng tràn ngập tình yêu giống như mình.
Tất cả mọi người trong lễ đường ai nấy đều chăm chú nhìn họ với ánh mắt vô cùng dịu dàng và yêu thương.
Thật khó để diễn tả được cảm xúc vào lúc này, những người có mặt ở đây không hiểu tại sao mình lại có thể cảm nhận được ngọn lửa tình yêu nồng cháy giữa Thi Hảo và Lương Tây Kinh để rồi không kìm lòng được mà đắm chìm vào nó và chúc phúc cho hai người họ.
Ngoại trừ lúc đầu, Lương Tây Kinh không đợi được mà bước một bước về phía Thi Hảo trước ra thì quá trình diễn ra đám cưới phía sau đều được hai người họ cực kì cực kì nghiêm túc hoàn thành theo trình từng bước một.
Khi nghe Thi Hảo nói ba tiếng: “Em đồng ý”, Ôn Ỷ bỗng nhiên không cầm được nước mắt.
Cô ấy chính là người biết rõ nhất, Thi Hảo và Lương Tây Kinh phải vượt qua bao nhiêu chặng đường mới có thể đi đến được ngày hôm nay.
Và Thi Hảo cũng vậy.
Khi Lương Tây Kinh nhìn cô một cách chăm chú với ánh mắt dịu dàng mà kiên định và nói với cô câu ‘Anh đồng ý’, Thi Hảo không thể kìm nén được nữa, nước mắt cứ như thế tuôn ra.
Lương Tây Kinh hơi cúi đầu, anh đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô. Dưới sự thôi thúc của người dẫn chương trình, đôi môi ấm áp của anh hôn nhẹ lên mi mắt Thi Hảo. Sau đó anh hôn lên đôi môi mềm mại của cô và nói lại thêm một lần nữa: “Anh đồng ý.”
Anh đồng ý và khao khát có thể được yêu cô, được chăm sóc cho cô, được ở bên cạnh cô cả đời.
Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, Lương Tây Kinh vẫn sẽ mãi mãi yêu Thi Hảo.
Danh sách chương