Sau khi đồng ý lời cầu hôn của Lương Tây Kinh, Thi Hảo vẫn đang suy nghĩ xem nên nói thế nào với mấy người Ôn Ỷ và Thẩm Âm.

Nói chuyện quan trọng như này qua điện thoại hình như có hơi qua loa, ban đầu cô định hai ngày nữa gặp hai người sẽ chính miệng nói chuyện này cho họ biết. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, không cần đợi mấy ngày sau nữa.

Nhận được tin nhắn do Ôn Ỷ và Thẩm Âm gửi đến, Thi Hảo nghiêm túc giải thích lý do tại sao cô không thông báo trước cho hai người họ biết.

Nghe xong lời giải thích của cô, Ôn Ỷ và Thẩm Âm cảm thấy cũng hợp lý nên không tiếp tục tranh cãi với cô nữa.

Hai người lên tiếng chúc mừng cô trước, sau đó mới lần lượt bày tỏ cảm xúc của mình, người có nhiều cảm xúc nhất chắc không ai qua được Thẩm Âm.

Thẩm Âm: [Ôi, đều là bạn bè đồng trang lứa, thế mà Thi Hảo cũng đã có chồng chưa cưới rồi, còn tôi đến cả bạn trai cũng chả thấy bóng dáng đâu.]

Ôn Ỷ: [... Tạm thời tôi vẫn chưa muốn có chồng chưa cưới.]

Thẩm Âm: [?]

Thẩm Âm: [Rời nhóm thôi ha! Trong cái nhóm này chỉ có mỗi mình tôi là cẩu độc thân thôi.]

Ôn Ỷ: [Ấy đừng mà, cô cũng chỉ tạm thời độc thân. Tôi nói cho cô biết, căn cứ vào tiến độ mấy ngày trước cô nói với tôi thì sớm muộn gì Thẩm Minh Yến cũng sẽ trở thành nô lệ dưới váy cô mà thôi.]

Thẩm Âm: [Cô nói thật sao?]

Thi Hảo: [Tiến độ gì cơ? Sao tôi lại không biết gì thế?]

Thẩm Âm: [Khoảng thời gian trước cô bận quá nên tôi không nói cho cô biết.]

Ngay lập tức, Thi Hảo đánh hơi được mùi của chuyện hay ho: [Thế bây giờ cô nói cho tôi biết đi.]

Sau khi đến nhà Hứa Thực gặp mặt rồi chào hỏi người lớn trong nhà, Lương Tây Kinh lo lắng Thi Hảo không quen nên cố ý đi cùng Hứa Thực dẫn cô đến chỗ nhà kính ở sân sau để ngắm hoa.

Mẹ Hứa Thực thích hoa, bà ấy trồng rất rất nhiều loài hoa trong nhà kính.

Nhưng kết quả vừa ngắm được một lúc, Lương Tây Kinh đã nhận được điện thoại của Tần Yến gọi đến.

Lúc anh nghe điện thoại xong quay lại nhà kính, Thi Hảo đang cầm điện thoại nhắn tin với ai đó, từ đôi mắt đến hàng lông mày đều đang cong cong mỉm cười. Vốn dĩ đôi mắt cô đã rất xinh đẹp, vừa to vừa sáng, lúc cô cười lên, đôi mắt lấp lánh giống như trong đó chứa đầy những ngôi sao.

Lương Tây Kinh đứng bên cạnh bình tĩnh nhìn cô một lúc, sau đó mới lên tiếng: “Em nhắn tin nói chuyện với ai đấy? Nói gì mà vui vẻ thế?”

Nghe thấy giọng nói của Lương Tây Kinh, phản xạ đầu tiên của Thi Hảo chính là che điện thoại lại.

“...”

Nhìn thấy hành động của cô, Lương Tây Kinh hơi nhướng mày: “Anh không thể xem sao?”

Thi Hảo ngẩng đầu, ngửa mặt lên nhìn anh: “Không thể.”

Đối với những chuyện như thế này, cô rất thành thật.

Cô nói nghe vô cùng hợp lý: “Phụ nữ bọn em nói chuyện với nhau, đàn ông như các anh không được xem.”

Lương Tây Kinh không nói năng gì mà chỉ giả vờ đáng thương rồi bảo: “Bây giờ mới chỉ là ngày đầu tiên mà vợ chưa cưới của anh đã có bí mật không muốn cho anh biết rồi. Xem ra người làm chồng chưa cưới như anh chưa làm tốt, khiến em không đủ tin tưởng anh.”

“...” Thi Hảo nghe thấy giọng điệu u oán của anh thì dở khóc dở cười: “Anh đang nói cái gì đấy?”

Lương Tây Kinh nhắm mắt lại: “Anh nói sai sao?”

Thi Hảo suy nghĩ một lát, quyết định dùng gậy ông đập lưng ông, phản đòn anh: “Anh đã muốn nghĩ như vậy, em cũng không có cách nào.”

Lương Tây Kinh nghe thấy cô trả lời như vậy thì nghẹn lời không biết nên nói gì. Anh cũng cảm thấy câu này nghe hơi quen tai thì phải.

“Câu này… Có phải trước đây em đã nói với anh rồi đúng không?”

Thi Hảo trừng mắt nhìn anh: “Em chưa bao giờ nói nhé.”

Sao cô có thể nói lại những câu nói vô trách nhiệm như này được.

Nói đến đây, Thi Hảo nhìn anh đầy nghi ngờ: “Không phải anh đã từng nói câu này với người phụ nữ nào đấy chứ?”

Lương Tây Kinh vội vàng trả lời cô: “Anh chỉ có một người phụ nữ là em thôi.”

Anh có thể nói với ai được đây.

Thi Hảo cố ý hiểu sai ý anh: “Anh đã từng nói với em à?”

Lương Tây Kinh thấy cô như thế, không nhịn được cong ngón tay gõ xuống đầu cô, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: “Em nghĩ sao hả?”

Sao anh có thể nói những lời như thế này với Thi Hảo chứ.

Khóe môi Thi Hảo cong lên, cười tủm tỉm nói: “Biết đâu được.”

Lương Tây Kinh nhớ lại, chắc hẳn anh nghe được câu trích dẫn kinh điển khiến người khác tức giận này khi nghe nhân viên ở văn phòng nói chuyện với nhau.

Thấy dáng vẻ chăm chú suy nghĩ của Lương Tây Kinh, Thi Hảo nhịn cười: “Nhớ ra rồi sao?”

Lương Tây Kinh hắng giọng: “Chắc là từng nghe thấy ở công ty.”

Thi Hảo nhướng mày: “Mấy đồng nghiệp nói như thế ngay trước mặt anh ư?”

Lương Tây Kinh: “Anh quên rồi.”

Sau đó, anh lại nói với Thi Hảo: “Em đang nhắn tin nói chuyện với mấy người Ôn Ỷ à?”

“Ừm.” Thi Hảo cũng không giấu diếm anh chuyện này: “Hai người đó biết chuyện anh cầu hôn em nên nhắn tin hỏi em.”

Cô nhìn về phía Lương Tây Kinh: “Tần Yến thỉnh thoảng gọi điện thoại cho anh cũng vì việc này à?”

Lương Tây Kinh: “Là Hứa Thực nói cho bọn họ biết.”

Thi Hảo cũng không bất ngờ cho lắm, cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình, cô cười như không cười nhìn sang Lương Tây Kinh: “Tổng giám đốc Lương.”

Lương Tây Kinh rũ mắt nhìn xuống.

Thi Hảo dùng ngón tay chạm vào chiếc nhẫn trên tay, hỏi anh: “Có phải anh cố ý đúng không?”

Lương Tây Kinh cũng không hề muốn thừa nhận chuyện này do mình cố ý làm ra nhưng cô cũng đã nói đến mức này rồi, nếu anh nói không phải thì thể nào Thi Hảo cũng sẽ không tin.

“Tâm tư anh cũng sâu thật đấy.” Thi Hảo nhìn thấy dáng vẻ im lặng không nói gì của anh, không nhịn được cà khịa một câu.

Nghe cô nói thế, Lương Tây Kinh đưa tay ra, nhéo má cô: “Em không thích à?”

“...” Thi Hảo ngẩng đầu, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Lương Tây Kinh đang dè dặt hỏi cô, cô có hơi buồn cười. Trong cái nhìn đầy chăm chú của anh, cô gật đầu, nói cho anh biết: “Em thích.”

Sao cô lại không thích cho được.

Cho dù Lương Tây Kinh có tâm tư sâu sắc hơn đi chăng nữa, cô cũng thích. Bởi vì anh chính là Lương Tây Kinh.

Nghe thấy câu trả lời của Thi Hảo, Lương Tây Kinh cũng yên tâm trở lại.

Anh nhíu mày, kéo cô từ trên ghế đứng dậy: “Em còn muốn ngắm hoa nữa không?”

Thi Hảo trả lời: “Em nói một tiếng cho mấy người Ôn Ỷ biết đã.”

“Được.”

Nói xong, Thi Hảo nhìn về phía Lương Tây Kinh: “Trong kỳ nghỉ, có ngày nào anh rảnh không?”

Lương Tây Kinh: “Sao thế?”

Thi Hảo giơ điện thoại cô đang cầm trong tay lên trước mặt anh: “Ôn Ỷ nói bảo anh mời họ ăn cơm.”

Lương Tây Kinh mỉm cười: “Em rảnh ngày nào, anh sẽ rảnh ngày đấy.”

Thi Hảo cười nói: “Thế để em hỏi những người khác thử xem sao?”

Lương Tây Kinh gật đầu.

Cuối cùng, thời gian tụ tập gặp mặt của mọi người đã được quyết định sẽ tổ chức vào ngày mùng năm tết Âm lịch.

-

Kỳ nghỉ năm mới kéo dài bảy ngày.

Lương Tây Kinh và Thi Hảo ở lại nhà cũ đến mùng ba, hôm đó sau khi ăn cơm tối xong, hai người trở về biệt thự.

Lương Hanh biết hai người sống ở nhà cũ không được thoải mái tự do như ở nhà mình nên từ mùng hai đã bắt đầu đuổi khéo họ đi. Thi Hảo và Lương Tây Kinh biết ông là người nói một đằng nghĩ một nẻo, vậy nên cũng ở lại nhà cũ đến hết mùng ba.

Sau khi quay về biệt thự.

Thi Hảo còn chưa kịp nói vài chuyện quan trọng với Lương Tây Kinh thì đã bị anh ôm chặt lại trước, cô đành phải nghẹn ngào nói vài lời anh thích nghe.

Chuyện như thế này hai người cũng đã làm ở nhà cũ nhưng dù sao lúc đó vẫn có Lương Hanh và bác Tôn sống ở đó, hai người làm gì cũng không dám gây ra tiếng động quá lớn. Thi Hảo hay thẹn thùng nên Lương Tây Kinh cũng không dám ức hiếp cô quá đáng, thành ra lúc sống ở nhà cũ cũng không được thoải mái làm những chuyện như  này. Hiếm khi được về nhà, dĩ nhiên anh sẽ không dễ dàng buông tha Thi Hảo như vậy.

Đến lúc Thi Hảo mệt đến nỗi nằm lên giường ngủ thiếp đi luôn thì đã đến nửa đêm.

Lúc này cô đã hoàn toàn quên hết sạch chuyện mình muốn nói cho Lương Tây Kinh biết, giờ đây cả người cô nằm gọn trong vòng tay anh, nhắm mắt lại chìm sâu vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, khi Thi Hảo tỉnh lại, trong phòng chỉ còn lại một mình cô.

Màn cửa được kéo kín lại, không để một luồng sáng nào chiếu từ ngoài cửa sổ chiếu vào.

Thi Hảo xoa xoa đôi mắt vẫn còn nhập nhèm vì ngái ngủ của mình, cầm điện thoại ở đầu giường lên nhìn, cũng sắp mười giờ rồi.

Cô phát hiện mấy ngày nghỉ này, không có hôm nào là cô tự nhiên tỉnh ngủ cả.

Điện thoại có tin nhắn do Ôn Ỷ gửi đến, cô ấy nói buổi chiều cô ấy sẽ về thành phố Giang.

Quê quán của Ôn Ỷ là ở Bắc Kinh, dịp năm mới như bây giờ cũng nên về quê.

Trước đó hai người đã hẹn với nhau rằng khi Ôn Ỷ trở về thì cô sẽ đón cô ấy.

Sau khi nhắn tin trả lời Ôn Ỷ xong, nói cho cô ấy biết tối nay cô sẽ đi đón cô ấy, Thi Hảo chậm rãi bò dậy.

Rửa mặt xong rồi xuống tầng, Lương Tây Kinh lại đang ở phòng bếp.

Thi Hảo đứng ở cửa phòng bếp im lặng ngắm nhìn anh, anh đang cầm điện thoại, tập trung tinh thần để học gì đó.

Đột nhiên, hình như Lương Tây Kinh cảm nhận được ánh nhìn của cô, anh mở to mắt nhìn sang chỗ cô đang đứng.

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.

Lương Tây Kinh nhấc chân, nhanh chóng sải bước đi ra chỗ cô: “Sao thức dậy mà không nói cho anh biết.”

Thi Hảo: “Em quên mất.”

Cô đi vào phòng bếp, tò mò nói: “Anh đang làm gì thế?”

“...”

Ngay trong khoảnh khắc cô vừa nói dứt lời, Thi Hảo nhìn thấy một phần nguyên liệu nấu ăn đã được cắt gọt xong trong phòng bếp.

Lúc nhìn thấy những miếng khoai tây được cắt thành từng miếng lớn trên thớt, cô chớp chớp mắt, tỏ vẻ không thể tin nổi nói: “Anh đang nấu ăn sao?”

Lương Tây Kinh: “... Vẫn chưa nấu đâu.”

Anh cũng không biết nấu ăn cho lắm.

Lúc nhìn thấy ngượng ngùng đó của anh, Thi Hảo bật cười: “Hóa ra trên thế giới này, quả thật có thứ mà tổng giám đốc Lương không biết.”

Nghe thấy câu nói trêu chọc này của cô, Lương Tây Kinh liếc mắt nhìn cô một lúc: “Cười nhạo anh khiến em vui vẻ như thế sao?”

Đôi mắt Thi Hảo cong cong nở nụ cười: “Không phải thấy anh bị chê cười mà em vui vẻ.”

Lương Tây Kinh: “Hả?”

Ánh mắt Thi Hảo nhìn thẳng vào anh: “Mà là hành động này của anh khiến em thấy vui.”

Cô có thể cảm nhận được một điều, đó là Lương Tây Kinh không thích nấu cơm, cũng không thích vào phòng bếp. Nhưng anh lại sẵn lòng tự mình đi vào phòng bếp tìm tòi học hỏi chuẩn bị nấu ăn chỉ vì một câu nói vu vơ do cô thuận miệng nói ra. Chuyện này sao có thể không khiến người ta cảm thấy vui vẻ chứ.

Lương Tây Kinh hiểu Thi Hảo nói vậy là có ý gì.

Anh cúi đầu cười một tiếng, cúi đầu hôn một cái lên môi Thi Hảo, giọng nói hơi trầm xuống: “Chuyện này có gì đâu.”

Anh cũng chỉ làm chuyện nên làm mà thôi.

Thi Hảo đưa tay ra, chủ động vòng tay ôm lấy cổ anh: “Em biết.”

Cô hôn đáp lại Lương Tây Kinh.

Hai người hôn nhau ở phòng bếp một lúc lâu, bụng Thi Hảo bắt đầu kêu lên vì đói.

Thấy cô có vẻ ngượng ngùng, Lương Tây Kinh buông cô ra: “Em uống ly nước ấm trước đi.”

Anh nói: “Rồi lại ăn bữa sáng.”

Thi Hảo: “Thế còn anh thì sao?”

Lương Tây Kinh chỉ vào điện thoại, hỏi ý cô: “Bữa trưa hôm nay cứ giao cho anh nhé?”

Anh muốn thử một lần xem sao.

Thi Hảo chớp mắt mấy cái: “Tốt quá, thế em đứng bên cạnh giám sát anh.”

Lương Tây Kinh nói được.

Thi Hảo chỉ qua loa ăn chút gì đó để lót dạ, sau đó lại vào trong bếp chỉ huy Lương Tây Kinh nấu cơm.

Phòng bếp cũng khá rộng rãi, cho dù có nhiều người trong đây thì vẫn có thể thoải mái nấu nướng. Phòng bếp vốn dĩ không có mùi khói lửa bao giờ, giờ phút này lại trở nên ấm áp, vô cùng ấm áp.

Trong những chuyện như dạy bảo người khác như này, Thi Hảo rất kiên nhẫn chỉ bảo.

Cũng phải nói, cho dù làm gì cô cũng đều rất kiên nhẫn chỉn chu. Mà Lương Tây Kinh cũng là người như thế, hiếm khi nào vì một việc làm chưa được tốt, không làm thành công mà anh lại thể hiện cảm xúc rõ ràng hay là nhụt chí nản lòng.

Cho dù là chuyện nấu cơm cũng vậy.

Hai người một người dạy một người học.

Nấu nướng chật vật hai tiếng đồng hồ, Lương Tây Kinh múc hai món khoai tây hầm thịt bò nạm và trứng hấp thịt băm ra khỏi nồi.

Mùi thơm của thức ăn lan khắp phòng bếp và phòng ăn, hương thơm này khiến người ta phải bụng đói cồn cào.

Dưới sự hướng dẫn tận tình của Thi Hảo, bề ngoài hai món ăn trông vô cùng ngon miệng.

“Giỏi quá đi mất.” Thi Hảo giơ ngón tay cái lên về phía Lương Tây Kinh, nói một câu khen ngợi như đang khích lệ trẻ con: “Tổng giám đốc Lương đúng là không hổ là tổng giám đốc Lương mà.”

Lương Tây Kinh cong môi, đưa đũa cho cô: “Em nếm thử mùi vị trước xem.”

Thi Hảo biết anh thể hiện như này là đang không tự tin về tay nghề của mình, cô nhận lấy đôi đũa anh đưa cho, khích lệ nói: “Yên tâm đi, hương vị chắc chắn không tệ đâu.”

Lương Tây Kinh không tiếp lời Thi Hảo mà chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô, anh không muốn bỏ lỡ bất kỳ nét mặt biểu cảm thay đổi nào trên gương mặt cô.

Đầu tiên, cô nếm thử một miếng trứng gà, ánh mắt Thi Hảo sáng lên gật đầu lia lịa với Lương Tây Kinh: “Ăn ngon lắm đó.”

Cô múc một muỗng, giơ lên trước miệng anh: “Anh nếm thử mà xem.”

Lương Tây Kinh nửa tin nửa ngờ cũng ăn vào xem sao.

“Thế nào?” Thi Hảo hỏi: “Có phải ăn rất ngon đúng không?”

Lương Tây Kinh bất đắc dĩ cười một tiếng: “Cũng bình thường thôi mà.”

Nghe anh nói vậy, Thi Hảo lén nhìn anh xem vẻ mặt anh thế nào, cô rất không tán thành lời anh vừa nói: “Anh kén ăn quá rồi đó.”

Cô ăn thấy rất ngon mà.

Lương Tây Kinh không phản bác lời cô vừa nói, bởi vì anh biết rõ sở dĩ cô nói như vậy cũng là vì bận tâm đến thể diện của anh nên mới nói mấy câu khích lệ anh.

“Em ăn thử thịt bò nữa xem?”

Thi Hảo: “Được.”

Hương vị của hai món ăn cũng không khác nhau là mấy.

Thi Hảo cảm thấy vào lần đầu tiên thật sự xuống bếp nấu nướng, có thể nấu được những món có hương vị ngon như những món Lương Tây Kinh nấu cũng đã rất rất có năng khiếu rồi.

Sau khi bưng đồ ăn để lên mặt bàn, Thi Hảo cố ý chụp hai bức ảnh: “Em đăng lên vòng bạn bè nhé.”

Lương Tây Kinh không ngăn cản cô, cô muốn ghi chép lại những việc sinh hoạt hằng ngày dĩ nhiên là quyền tự do cá nhân của cô, muốn ghi thế nào cũng tùy cô.

Đăng lên vòng bạn bè xong, Thi Hảo và Lương Tây Kinh chấp nhận số phận ăn tạm hai món trước mặt mình.

Dĩ nhiên mấy chữ ‘chấp nhận số phận ăn tạm’ này chỉ áp dụng cho Lương Tây Kinh mà thôi. Đối với Thi Hảo mà nói, hai món này đều là những món cô thích ăn, bữa cơm này vô cùng vô cùng ngon miệng.

Lúc hai người đang ăn cơm, ở nơi Bắc Kinh xa xôi, mấy ngày nay Tần Lâm và Tần Yến đang bị ba mẹ nhắc nhở thúc giục chuyện cưới xin, hai người họ đang mệt mỏi tiếp tục nghe những lời khuyên răn của ba mẹ.

Sau khi tin tức Lương Tây Kinh cầu hôn thành công, có vợ chưa cưới lan truyền đến đây, ba mẹ Tần Yến bắt đầu lấy Lương Tây Kinh làm ví dụ để đả kích hai anh em, gặng hỏi hai người xem đến lúc nào hai người mới có thể dẫn người yêu về nhà ra mắt.

Tần Lâm và Tần Yến ngồi trên ghế sofa, nghe lời ba mẹ nói mà nghe tai nọ ra tai kia.

Thậm chí Tần Yến còn trực tiếp lấy điện thoại ra, kể khổ với Hứa Thực, hỏi xem mấy ngày hôm nay anh ấy có phải chịu đối xử như vậy không.

Hai người đang nhắn tin nói chuyện với nhau, Hứa Thực lại gửi cho anh ấy ảnh chụp màn hình vòng bạn bè của Thi Hảo.

Tần Yến: [?]

Sau khi anh ấy nhìn rõ nội dung của bài đăng trên vòng bạn bè của Thi Hảo, hai người lập tức rời khỏi đoạn chat riêng mà chuyển sang nhắn tin vào nhóm của mấy người bọn họ, hơn nữa còn tag Lương Tây Kinh: [Cậu nấu mấy món này sao?]

Lương Tây Kinh còn chưa sủi lên trả lời tin nhắn, Hứa Thực đã theo sau hỏi tiếp: [... Cậu thay đổi thật rồi.]

Cận Thanh Trạc: [? Cậu ấy nấu sao?]

Cận Thanh Trạc: [Thế ngày kia chúng ta tụ tập gặp nhau một buổi đi, để tổng giám đốc Lương xuống bếp trổ tài, cũng không cần ra ngoài ăn nữa.]

Tần Lâm: [Cậu không sợ cậu ấy hạ độc giết chết cậu à?]



Mấy người họ bắt đầu sôi nổi trò chuyện về tay nghề nấu nướng của Lương Tây Kinh.

Đợi đến lúc Lương Tây Kinh và Thi Hảo cơm nước xong xuôi, đụng đến điện thoại mới thấy thông báo 99+ tin nhắn trong nhóm, người nhắn tin nói chuyện chủ yếu là Hứa Thực và Tần Yến, Cận Thanh Trạc và Tần Lâm chỉ thỉnh thoảng mới nhắn lại vài ba câu.

Sau khi vội vàng đọc hết đống tin nhắn đó, Lương Tây Kinh trả lời một câu: [Cậu nghĩ cũng đẹp ghê đấy nhỉ.]

Anh chỉ nấu cơm cho Thi Hảo ăn thôi, những người khác ấy hả, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Mọi người: [...]

-

Ăn cơm xong, Lương Tây Kinh và Thi Hảo không có việc gì làm nên ngồi phòng khách xem chương trình truyền hình giải trí.

Dĩ nhiên, người xem chương trình chỉ có mình Thi Hảo. Lương Tây Kinh đang ôm máy tính, giải quyết một số công việc ở nước ngoài có phần khẩn cấp, cần phải xử lý nhanh chóng.

Cũng chính lúc này, cảnh trong chương trình truyền hình giải trí vừa khéo là cảnh tình cảm.

Thi Hảo xem một lúc rồi quay đầu sang hỏi người ngồi bên cạnh mình: “Lương Tây Kinh.”

Lương Tây Kinh đang đọc văn kiện, nghe thấy tiếng cô gọi mình thì ngẩng đầu lên nhìn về phía cô: “Em khát sao?”

Hỏi xong câu này, anh liếc mắt sang nhìn bàn trà để trước mặt, cốc của Thi Hảo vẫn đầy nước.

Nghe thấy câu hỏi của Lương Tây Kinh, vốn dĩ Thi Hảo còn định nói vài câu để cố tình kiếm chuyện với anh nhưng lập tức cô không nói ra thành lời được.

Có người có thể dù bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn dành thời gian quan tâm chăm sóc một người rảnh rỗi như cô, sao cô có thể nhẫn tâm làm khó dễ anh chứ.

Thấy mình đã hỏi một lúc mà Thi Hảo vẫn không nói gì, Lương Tây Kinh hơi nhíu mày lại: “Hảo Hảo?”

“Không có gì đâu.” Thi Hảo thôi không nhìn anh nữa mà chuyển sang tiếp tục xem TV cách đó không xa: “Em chỉ gọi anh vậy thôi.”

Lương Tây Kinh hơi sửng sốt, anh gập máy tính lại, dùng một tay ôm cô vào lòng mình, rồi lại nhấc Thi Hảo lên để cô ngồi lên chân mình: “Em chán à?”

Anh tưởng vì anh không xem chương trình truyền hình giải trí với cô khiến cô cảm thấy cô đơn buồn chán. Thế nên anh bỏ công việc cần giải quyết trong tay xuống trước, dành sự quan tâm cho cô.

“Không phải.” Thi Hảo cũng không ngờ anh lại nghĩ như vậy, cô dở khóc dở cười, chỉ vào TV: “Lúc đầu em muốn làm khó dễ anh một chút xem sao.”

Lương Tây Kinh nhìn theo ánh mắt của cô, không hiểu cô muốn làm khó dễ mình cái gì: “Em nói thế là có ý gì?”

Thi Hảo giải thích: “Vừa nãy trong chương trình giải trí có nhắc đến chuyện vợ chồng cãi nhau.”

Lương Tây Kinh: “Hả?”

Thi Hảo nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: “Nếu cãi nhau thì ai là người xin lỗi trước.”

“...”

Dù trong đầu Lương Tây Kinh có xuất hiện hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ nhưng anh tuyệt đối không nghĩ ra chuyện cô muốn nói với anh lại là chuyện này.

Anh không hề do dự mà nói thẳng: “Chúng ta sẽ không cãi nhau.”

Thi Hảo nghẹn lời, mãi lúc sau mới nói: “Sao có thể chứ?”

Làm gì có cặp người yêu, vợ chồng nào mà không cãi nhau chứ.

Lương Tây Kinh rũ mắt nhìn xuống, anh ôm chặt cô trong lòng mình, cọ sát khóe môi cô, hỏi ngược lại Thi Hảo: “Sao lại không thể?”

Trước câu hỏi này của anh, Thi Hảo không nói gì. Cô muốn giải thích sơ qua cho anh hiểu nhưng cô cũng biết thật ra giải thích với anh cũng không có tác dụng gì mấy, Lương Tây Kinh sẽ khăng khăng cho rằng suy nghĩ của mình là đúng.

Suy nghĩ một lát, Thi Hảo nói: “Nếu như chúng ta cãi nhau thì sao?”

Lương Tây Kinh: “Giả thuyết nếu như này của em cũng sẽ không xảy ra đâu.”

Thi Hảo mặt không cảm xúc nhìn anh, bỗng nhiên cô không muốn nói chuyện với anh nữa.

Lương Tây Kinh im lặng, cầm ngón tay cô lên nhéo vài cái, phối hợp với cô nói: “Nếu em kiên trì nói chuyện này chắc chắn xảy ra, anh sẽ xin lỗi em.”

“Nếu không phải lỗi của anh thì sao.” Thi Hảo tò mò: “Anh cũng sẽ xin lỗi sao?”

Lương Tây Kinh vòng tay ôm lấy vòng eo cô, nói một câu cũng không biết anh học được ở đâu: “Em không bao giờ sai, nếu chúng ta mà cãi nhau thì nhất định là do anh đã làm chuyện gì đó khiến em không vui mà thôi.”

“?”

Thi Hảo ngây người ra bối rối mất mấy giây, sau đó nhìn anh đầy nghi ngờ: “Anh…”

“Gì cơ?” Lương Tây Kinh hỏi.

Thi Hảo chỉ vào chương trình truyền hình giải trí vẫn đang chiếu trên TV: “Có thật là vừa rồi anh đang xử lý công việc, không xem chương trình giải trí không hả?”

Sao lời anh vừa nói giống y hệt lời người đàn ông xuất hiện trong chương trình nói vậy.

Lương Tây Kinh nghiêng đầu, cười như không cười nhìn sang Thi Hảo: “Trong mắt em, anh không có uy tín như vậy sao?”

“Không phải.” Thi Hảo hậm hực xoa chóp mũi, nói có sách mách có chứng nói: “Câu vừa nãy anh nói không hề giống con người anh tí nào.”

Lương Tây Kinh không biết làm sao khi cô không tin mình.

Anh đưa tay, nhéo mũi cô, coi đó là hình phạt cho việc cô không tin mình: “Vậy em cảm thấy anh là loại người như thế nào?”

Thi Hảo im lặng không nói gì một lúc, sau đó chậm rãi lắc đầu.

Cô cũng không biết nữa.

Thật ra trong mắt cô, Lương Tây Kinh vẫn luôn là một người đặc biệt nhưng cũng rất phức tạp. Anh trông thì có vẻ cao sang không vướng bụi trần, rất khó làm việc chung. Nhưng trên thực tế, anh đối xử với tất cả mọi người, bao gồm cả những nhân viên trong công ty đều vô cùng tôn trọng, không hề coi thường ai.

Anh đối xử với Thi Hảo còn tốt hơn thế nữa.

Anh không chỉ tôn trọng cô mà còn là tổng giám đốc tập đoàn Lương Thị bình dị gần gũi, luôn đặt Thi Hảo lên trên hết trong mọi việc.

Nghe xong những lời Thi Hảo nói, Lương Tây Kinh bất đắc dĩ cười cười: “Em hy vọng anh hung dữ hơn sao?”

Thi Hảo lắc đầu: “Vẫn là không thì hơn.”

Lương Tây Kinh vuốt ve ngón tay cô, từ tốn nói: “Giữa hai chúng ta, anh vẫn luôn hy vọng anh có thể dành nhiều tình cảm hơn cho em.”

Anh muốn mang đến cho Thi Hảo nhiều cảm giác an toàn hơn, muốn Thi Hảo ỷ lại mình nhiều hơn, muốn bù đắp tuổi thơ thiếu thốn tình yêu thương cho cô, muốn dành cho cô mọi thứ mình có.

Lương Tây Kinh biết những thứ đã mất đi rồi mới muốn bù đắp lại thì rất khó có thể bù đắp được. Nhưng anh vẫn muốn làm vậy, muốn yêu Thi Hảo nhiều hơn một chút, muốn đối xử với cô tốt hơn một chút, để từ nay về sau cô sẽ không có suy nghĩ rằng mình là người bị người khác bỏ rơi, là người không ai muốn.

Anh muốn dùng tình yêu của mình lấp đầy thế giới đầy những vết sẹo tổn thương của cô.

Câu trả lời chan chứa tình cảm của anh khiến Thi Hảo ngơ ngác sửng sốt.

Hai người im lặng đối mặt nhìn nhau thật lâu, cô không kiềm chế được dụi đầu vào vai anh, rầu rĩ nói: “Lương Tây Kinh, sao anh lại tốt như vậy chứ?”

“Vậy thì tốt chứ sao?” Lương Tây Kinh ôm cô thật chặt: “Em cảm động à?”

Thi Hảo ậm ờ trả lời.

Lương Tây Kinh cúi đầu, khẽ hôn lên những lọn tóc rơi trên mặt cô: “Đây đều là việc anh nên làm.”

Anh dịu dàng nói: “Em đừng bao giờ cảm thấy có gánh nặng, trái lại, có chỗ nào anh làm không tốt, em có thể nói cho anh biết, anh sẽ sửa sai.”

Hai người ôm nhau trên ghế sofa một lúc lâu.

Gần đến giờ đã hẹn với Ôn Ỷ, hai người xuất phát lái xe ra sân bay đón cô ấy.

Lên xe, Lương Tây Kinh bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó nên hỏi cô: “Hảo Hảo.”

“Sao thế anh?” Thi Hảo cài dây an toàn.

Lương Tây Kinh cúi đầu: “Em muốn tổ chức hôn lễ vào lúc nào?”

Thi Hảo sững sờ, nhìn anh nói: “Không phải bọn mình đã bàn chuyện này ở nhà cũ rồi à, sao bây giờ anh lại hỏi em?”

Đêm mùng một, họ đã nói về vấn đề này.

Bởi vì tin tức Lương Tây Kinh có vợ chưa cưới đã truyền ra bên ngoài nên hai người bọn họ kể cả Lương Hanh đều nhận được không ít lời chúc phục.

Thậm chí còn có bên hợp tác với tập đoàn Lương Thị trực tiếp hỏi Lương Hanh là thời gian tổ chức chuyện tốt sắp tới của hai người họ đã được ấn định chưa.

Lương Hanh nói lúc nào có tin tức sẽ thông báo cho mọi người biết để chung vui.

Sau khi cúp điện thoại, ông hỏi suy nghĩ của hai người xem muốn tổ chức vào bao giờ.

Sự nghiệp của Thi Hảo mới đang ở giai đoạn cất bước, nếu tổ chức hôn lễ ắt phải tiêu tốn không ít thời gian và tâm lực. Quan trọng hơn hết là năm nay cũng sẽ là một năm rất bận rộn bộn bề nhiều việc của Lương Tây Kinh.

Vậy nên, hai người họ quyết định năm nay sẽ không tổ chức hôn lễ mà dời sang tổ chức vào sang năm.

“Hôn lễ dời sang năm sau thì tổ chức.” Lương Tây Kinh nói: “Em có muốn đi đăng ký kết hôn trước không?”

Thi Hảo liếc mắt sang nhìn anh, mở to mắt nhìn anh chằm chằm, cô nghe hiểu lời này của anh là có ý gì: “Anh muốn kết hôn rồi sao?”

Lương Tây Kinh bật cười: “Biểu hiện của anh còn chưa đủ rõ ràng hay sao mà giờ em mới nhận ra?”

Khóe môi Thi Hảo hơi cong lên, cô buồn cười, lên tiếng nhắc nhở anh: “Tổng giám đốc Lương này, sau khi đăng ký rồi sẽ thật sự không thể đổi ý được đâu đấy? Anh xác định anh muốn cưới em à?”

Lương Tây Kinh trả lời cô: “Anh xác định và chắc chắn hơn bao giờ hết.”

Nói xong câu này, Lương Tây Kinh tự xét lại mình: “Hai hôm nay anh đã tạo cho em ảo giác là anh không sốt ruột sao?”

Thi Hảo: “... Không có.”

Lương Tây Kinh: “Vậy thì tốt.”

Anh tranh thủ nhìn Thi Hảo một lát, sau đó mới nói: “Tất nhiên nếu em vẫn chưa sẵn sàng trở thành bà Lương, vậy chúng ta đợi một khoảng thời gian nữa cũng được.”

Thi Hảo mím mối, cô vô thức đọc đi đọc lại ba chữ “bà Lương” này trong miệng.

Hai chữ này nghe còn êm tai hơn những gì cô tưởng tượng.

Sau khi im lặng một lát, Thi Hảo không nhịn được gọi tên anh: “Lương Tây Kinh.”

Lương Tây Kinh thấy cô gọi mình thì nghiêng đầu nhìn sang.

Thi Hảo nở nụ cười tươi với anh, nhịp tim đập nhanh như trống: “Vậy mấy ngày nữa chúng ta cùng đi đăng ký kết hôn nhé?”

Lương Tây Kinh có phần bất ngờ đến nỗi sửng sốt: “Em không hối hận chứ?”

Thi Hảo: “Đến anh cũng không hối hận thì em có gì mà phải hối hận.” Cô cố ý nói: “Sau khi đăng ký kết hôn với anh xong, em sẽ là vợ tổng giám đốc của tập đoàn rồi, sao em phải hối hận chứ.”

Lương Tây Kinh cong môi cười: “Bây giờ em cũng đã là vợ tổng giám đốc rồi.”

Thi Hảo khoát khoát tay: “Bây giờ vẫn đang danh không chính, ngôn không thuận.”

“Được.” Lương Tây Kinh hùa theo cô: “Thế để anh bảo ông nội chọn một ngày ngày lành tháng tốt rồi mình đi đăng ký kết hôn.”

Khóe môi Thi Hảo nhếch lên thành một nụ cười: “Tốt quá.”

“...”

Sau khi xác định xong khoảng thời gian gần đây có ngày tốt sẽ đi đăng ký kết hôn xong, hai người cũng đã đến sân bay.

Đón Ôn Ỷ về, ba người đến nhà hàng ăn bữa cơm với nhau trước.

Cơm nước xong xuôi, Ôn Ỷ không muốn ở lại đây để làm bóng đèn nên ồn ào bảo hai người họ lái xe đưa cô ấy về nhà.

Sau khi đưa Ôn Ỷ về đến nhà, Lương Tây Kinh và Thi Hảo mới về nhà mình.

Vừa về đến nhà chưa được bao lâu, Lương Tây Kinh đã nhận được cuộc gọi do Lương Hanh gọi tới.

Nhận cuộc gọi rồi nói chuyện xong với ông nội rồi cúp máy, anh đi lên tầng tìm Thi Hảo đang tắm ở phòng tắm.

Thi Hảo vừa mới tắm xong đi ra đã thấy Lương Tây Kinh lại lên đây.

Vì trước đấy vội vội vàng vàng đi vào phòng tắm nên Thi Hảo quên cầm áo ngủ theo. Lúc này, trên người cô chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm dài rộng thoải mái.

Ánh mắt hai người nhìn nhau.

Ánh sáng của đèn trong phòng ngủ chiếu xuống, bước chân Lương Tây Kinh dừng lại đứng im tại chỗ như đóng đinh trên mặt đất, anh nhìn xuống, nhìn vào gương mặt trắng nõn của cô, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Em tắm xong rồi sao?”

Thi Hảo cảm thấy anh đây là đã biết rõ còn cố hỏi.

Cô ừ một tiếng: “Em quên cầm áo ngủ vào.”

Lương Tây Kinh rũ mắt nhìn xuống, nắm tay cô đi về phía sofa đặt ở một bên, ấn cô ngồi xuống ghế: “Sao em không gọi anh.”

Thi Hảo bị anh nhìn thấy ngượng đến nỗi vành tai bắt đầu nóng lên, cơ thể cũng nóng theo. Cô nhếch khóe môi, nhịp tim đập dồn dập như trống đánh, lông mi cô hơi run run nói: “... Em quên.”

Cô không muốn bị Lương Tây Kinh cứ nhìn mình như vậy nên gượng gạo đổi chủ đề nói chuyện: “Sao anh lại lên đây?”

Lương Tây Kinh lấy khăn mặt để ở bên cạnh rồi lau tóc cho cô: “Ông nội vừa gọi điện cho anh.”

“Ông nói gì thế?” Thi Hảo ngửa đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm đen láy như mực của anh, cơ thể cô căng thẳng đến mức không thể hiểu nổi.

Lương Tây Kinh lau khô mái tóc còn ướt sũng nước của cô, trầm giọng nói: “Ông nói ông đã tìm thầy xem ngày tốt cho bọn mình rồi.”

Nghe anh nói thế, hai mắt Thi Hảo lập tức sáng lên: “Quyết định ngày nào rồi sao?”

“Quyết rồi nhưng hỏi ý kiến em trước xem sao đã.” Lương Tây Kinh nói cho cô biết: “Ông nội tìm thầy xem được mấy ngày, bọn họ chọn ra một ngày tốt nhất là được.”

Thi Hảo: “Có những ngày nào vậy anh?”

Lương Tây Kinh nói từng ngày cụ thể cho cô nghe, có một ngày là vào ngày họ đi làm, trong mấy ngày đó còn có hai ngày là ngày tốt gần đây thích hợp cho người đi đăng ký kết hôn, một ngày vào cuối tháng, một ngày khác là vào trung tuần tháng sau.

Nghe anh nói xong, Thi Hảo lại hỏi: “Anh muốn chọn ngày nào?”

Lương Tây Kinh: “Em cứ chọn ngày em thích nhất là được rồi.”

Thi Hảo: “Anh nghiêng về ngày nào nhất?”

“...”

Bàn tay đang lau tóc cho cô của Lương Tây Kinh dừng lại một lát: “Em có chắc là muốn anh nói hả?”

“Em chắc mà.” Thi Hảo bất đắc dĩ nói: “Anh nói em nghe thử xem nào.”

Lương Tây Kinh: “Chọn ngày đi làm ấy.”

Thi Hảo: “Sao anh lại chọn ngày đó?”

Lương Tây Kinh thản nhiên nói cho cô biết đáp án: “Nếu còn muộn nữa anh sợ em đổi ý mất.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện