Chuyển ngữ: Hanayang
Thế cục càng ngày càng khẩn trương. Cứ cách mười ngày nửa tháng, ắt sẽ có tin tức mới về trận biến loạn truyền đến kinh thành: bắc quân xuống Hà Bắc; Bắc quân bị cản đường, lương thảo không đủ cung ứng, bị quân trung ương bức lui trở về; Bắc quân công hạ Nguyên thành thủ phủ, Nguyên thành lại bị quân trung ương phản công chiếm trở về…..
Nhưng ngay từ khi bắt đầu, không như người ta trông đợi, rằng quân trung ương danh tiếng triệu tập hơn mười vạn nhân mã, sẽ nhanh chóng bình định Bắc quân bất quá chỉ có mấy vạn nhân mã, mà song phương ngươi tới ta đi, vẫn trong trạng thái giằng co. Cũng may chiến trường tranh đoạt thủy chung vẫn bị chặn ở vùng Hà Bắc, xuôi xuống hướng nam Đại Sở, vẫn còn nhiều vùng chưa bị lan đến.
Cứ như vậy mãi cho đến cuối năm Nguyên Khang thứ nhất. Khi mà khắp thành Kim Lăng trên từ thế gia môn phiệt, dưới đến quán trà trên phố, cơ hồ ánh mắt mỗi người đều nhìn chằm chằm vào cuộc chiến đang hồi nảy lửa ở phương Bắc. Thì vào một đêm tháng sáu bình thường, dưới chân núi ngoài thành Kim Lăng khoảng trăm dặm, tại một thôn trang cũng bình thường gọi là Thạch Phàm, nơi bất quá chỉ lác đác phân bố mấy chục hộ gia đình, trong một gian tứ hợp viện cuối thôn, có một nữ tử trẻ tuổi, giờ phút này đang nằm ngưỡng mặt trên giường, tóc tai bù xù, cả người mồ hôi như tương, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng khiến người nghe phải nổi gai ốc.
Chủ hộ nhà này gọi là Chu Đại, nương tử của hắn là họ hàng xa với nhũ mẫu của Quốc công phu nhân Quốc công phủ – Thẩm bà tử người bên cạnh Liêu thị. Hơn nửa năm trước, vợ chồng Chu Đại được Thẩm bà tử đưa cho một khoản hậu hĩnh, bảo rằng muốn đưa một nữ nhân đến nhà hắn dưỡng thai chờ đến ngày sinh, có điều là nữ nhân này cử chỉ điên rồ, thần trí có hơi mơ hồ. Chu Đại tham tiền tài, lại là lời của Thẩm bà tử, hắn đương nhiên đáp ứng ngay. Đến đêm ngày hôm sau, trong cái kho chứa đồ ở chái nhà tây mà vốn ngay cả chính hắn cũng không bao giờ mò tới liền có một nữ nhân đến ở. Lúc ấy tuy chỉ chạm mặt, trong ấn tượng của hắn thì nàng kia hình dáng tiều tụy, nhưng vẫn nhìn ra được cực kỳ xinh đẹp, hắn không kiềm được còn nhìn thêm vài lần, bị lão bà phát hiện, hung hăng nhéo cánh tay. Sau khi người được đưa đến, liền có hai bà tử theo đến ở cùng, từ lúc đó, tất cả đồ ăn thức uống mọi sự đều do hai bà tử xử lý, vợ chồng Chu Đại không còn thấy mặt nàng kia lần nào nữa. Lúc đầu ngẫu nhiên còn nghe được trong phòng kia truyền đến tiếng nữ nhân gào khóc, nhưng rồi nhanh chóng không còn âm thanh nào nữa. Mặc dù trong lòng hai vợ chồng Chu Đại cũng thấy có điểm khả nghi, lại nghĩ đó là chuyện nội bộ riêng tư của thế gia người ta, không phải chuyện mà người như bọn họ có thể hỏi thăm, đành làm bộ như không biết, chỉ nói với bên ngoài rằng nhà mình có đứa cháu gái họ hàng xa vừa mất chồng không còn đường nào đi, nên mới tìm lại đây tạm thời đặt chân nương tựa. Chớp mắt một cái đã tới lúc này, chuẩn bị sinh rồi.
Bất quá mới nửa năm trôi qua, mà Thu Liễu đã gầy không còn ra hình hài gì. Cả thân người chỉ còn cái bụng lớn nhô ra. Từ đêm qua, nàng ta bắt đầu đau đớn quằn quại đau bụng sinh trên cái giường lót rơm khô. Cho tới bây giờ, hòn thịt trong bụng kia trước sau vẫn không chịu ra. Âm thanh khàn khàn như bị dao cắt, mười móng tay cũng sớm bị cào gãy, chỉ còn trơ trụi hai cái đùi động đậy trên giường, trên mặt đất rơi rớt tán loạn rơm rạ nhiễm máu loang lỗ.
Hai bà mụ lúc này cũng sớm đổ mồ hôi đầm đìa, mệt đến cơ hồ không đứng nổi. Theo lời của Thẩm bà tử đứng bên cạnh nói, đã biết giữ đứa nhỏ là quan trọng nhất, một tia thương hại cuối cùng trong lòng đối với sản phụ trên giường cũng hoàn toàn biến mất. Hớp miếng nước, lau mồ hôi xong, họ tới bên cạnh Thu Liễu, kéo chân nàng ta ra thật to thành hình chữ M. Một bà mụ liền dùng sức đè ép từ thượng phúc đi xuống, người còn lại đưa tay dò vào giữa hai chân Thu Liễu.
Sản phụ bỗng mở to hai mắt đã tan rã thất tần, hét lên một tiếng thảm thiết thê lương. Non nửa canh giờ sau, một hòn thịt dính đầy máu trong cơ thể sản phụ trượt đi ra giữa hai chân nàng ta. Thẩm bà tử xông đến, đẩy người bên cạnh ra, vừa thấy liền thốt lên kinh hỉ, nhưng lập tức phát giác không đúng, kinh hoảng nói: “Tại sao lại không khóc?”
“Cô nãi nãi đừng nóng vội, để cho tôi!”
Một bà mụ nhanh nhẹn cắt cuốn rốn cho đứa bé, xong xoay chân, lòng bàn tay liền bốp bốp đánh xuống mông đứa bé, đứa bé bị bà ta đánh, phát ra tiếng khóc oa oa nỉ non.
“Chúc mừng Thẫm ma ma, là con trai!”
Bà mụ vui vẻ ra mặt, nhanh chóng lau sạch người đứa bé, rồi dùng vải bố quấn lại.
Trong mắt Trầm bà tử hiện lên vẻ hưng phấn, cuối cùng có thể thả lỏng, hướng về phía tây chấp tay lạy vài cái. Bà cẩn thận tiếp nhận hòn thịt vừa mới được sinh ra, khi bà ta xoay người định đi ra ngoài, thì người trước đó mãi không nhúc nhích – Thu Liễu, bỗng nhiên giống như bị gọi hồn về, giãy dụa trên giường ngồi dậy thẳng tắp, một trận quay cuồng ụp đến sau gáy, nàng ta dùng giọng yếu ớt thì thào cầu xin: “Xin ma ma rủ lòng thương, đừng lấy đi hài tử của ta!”
Thẩm bà tử dừng bước, quay đầu lại nhìn Thu Liễu, chuyển đứa bé trên tay ra ngoài, cũng lệnh cho hai bà mụ kia đi ra ngoài, đóng cửa lại. Xong rồi bà ta mới bước một bước tới trước mặt Thu Liễu, nhìn chằm chằm nàng, trên mặt phủ một tầng sương lạnh.
Thu Liễu co rúm lại, bỗng nhiên ngắt ngứ nói: “Ta nói sai rồi… nói sai…… Đứa nhỏ sinh ra rồi…… Có phải bây giờ ta nên cầu xin, xin các người bỏ qua cho ta một mạng hay không?”
Thẩm bà tử cúi người xuống, liếc mắt nhìn giữa hai chân nàng ta còn không ngừng xuất huyết, đè thấp giọng nói: “Ngươi hại chết Nhị gia, giờ còn muốn yên ổn? Thái thái từ tâm, đương nhiên sẽ không động tới ngươi. Về phần ngươi có thể sống hay không, thì xem ý trời đi!”
Cả người Thu Liễu bắt đầu run lên bần bật giống như bị sốt rét, cả người ngã sấp xuống mặt đất, bỗng nhiên lại cất tiếng cười to. Một người vốn dĩ sắp hấp hối, nhưng vào lúc này lại có thể phát ra âm thanh sắc nhọn như thế, ngay cả người ở bên ngoài nghe được, tóc gáy phía sau lưng cũng dựng thẳng.
“Thái thái từ tâm, thái thái từ tâm….., thái thái thật đúng là từ tâm quá!” Thu Liễu cắn răng, cười. “Ta thấp hèn, muốn trèo cao nên đi quyến rũ đàn ông. Nhưng tội danh hại chết Nhị gia này, dù ta có thành quỷ cũng không nhận nổi! Ta leo lên giường của tam gia nhà bà, vốn cũng muốn tốt đẹp mà đi theo tam gia, có điều hắn cũng không xem ta ra gì, còn đưa ta đến trước mặt Nhị gia. Bọn họ đều là gia, ta bất quá là con nha đầu thấp hèn, có thể làm cho đàn ông vui vẻ là tốt rồi! Ta nhận mệnh! Các người đợi đến hôm nay, là muốn đem đứa nhỏ này xem như con Nhị gia mà nuôi dưỡng chứ gì? Nói cho các người biết, rốt cuộc nó là con của ai, ngay cả chính ta cũng mơ hồ không thể biết được!”
Sắc mặt Thẩm bà tử khẽ biến, thấp giọng nói: “Tiện nhân, ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Mặt Thu Liễu trắng bệch không hề có chút huyết sắc nào, từ trên mặt đất chậm rãi ngồi dậy, nhìn chằm chằm Thẩm bà tử, ánh mắt giống như một phen tiểu đao, từng đao từng đao một quét qua mặt Thẩm bà tử, lạnh lùng cười nói: “Ai bảo ta lẳng lơ hạ – tiện như vậy chứ! Ta cùng Nhị gia chỉ có một ngày, còn cùng tam gia ngủ thì, điểm này các người chắc là tự hiểu được. Chỉ là trước đó một ngày, ta còn gần gũi một gã sai vặt trong phủ các người, chuyện này các ngươi chắc không biết rồi? Cho nên giọt máu đó, rốt cuộc là của Nhị gia, hay là tam gia, hay là của cái gã sai vặt kia, ngay cả bản thân ta cũng không rõ ràng lắm… Thái thái muốn nuôi, vậy thì ôm về nuôi cũng tốt. Không chừng ông trời có mắt, trùng hợp chính là con của Nhị gia thì sao?”
“Gã sai vặt đó là người nào?”
Thẩm bà tử sắc mặt đại biến, hỏi một tiếng, tay liền vung ra, hung hăng tát cho nàng ta một cái. Thu Liễu giống như cọng cỏ lau đã gẫy trong gió, thoáng cái đã ngã xuống mặt đất, trong mắt không ngừng rơi lệ, sau đó cũng không nói thêm một chữ nào, chỉ ha hả cười không ngừng, tinh thần như người điên. Dù là Thẩm bà tử, nhìn chằm chằm nàng ta một lâu, cũng thấy nổi da gà. Suy nghĩ một chút, bà ta sụ mặt đứng dậy muốn đi.
“Thái thái, còn có bà nữa, các ngươi nhớ kỹ cho ta, ta Lý Thu Liễu cho dù là biến thành quỷ, cũng nhất định không bỏ qua cho các ngươi… Chờ đó…”
Thẩm bà tử tức giận nhốt nữ nhân đang điên cuồng cùng tiếng khóc như quỷ mỵ kia lại phía sau cánh cửa trong gian phòng oi bức tràn ngập huyết tinh. Chà xát cánh tay, chờ kia cơn nổi da gà biến mất, bà ta đi ra sân, thấp giọng thì thầm vài câu với hai bà tử gác cửa, quay đầu lại nhìn cánh cửa đóng chặt, rồi lập tức vội vàng rời đi.
— http://greenhousenovels.com —
Màn đêm buông xuống, một chiếc xe ngựa phủ bạt tối màu dừng ở cổng hông phía tây Quốc công phủ, vài người ôm một số bọc gì đó, lẩn vào trong màn đêm, vội vã đi vào.
Trong phòng ngủ của Liêu thị, đèn đuốc sáng choang. Ngụy quốc công Từ Diệu Tổ hàng năm không ở nhà, dù có trở về nhà, thì cũng sống một mình một gian phòng ở nam sương. Thế mà phía trước giường trong gian phòng ngủ này, lại vẫn luôn đường đường chính chính trưng một đôi dép lê lúc trước ông từng mang, mở tủ quần áo ra, bên trong cũng xếp đầy xiêm y của ông. Cứ như là nam chủ nhân chỉ tạm thời xuất môn lúc này thôi, ít ngày nữa sẽ thấy trở về nhà bình thường.
Thẩm bà tử như u linh lướt vào phòng, thấp giọng thì thầm với Liêu thị vừa đứng dậy đón. Sau một lúc lâu, sắc mặt Liêu thị từ vui đến buồn rồi lại thành hoảng sợ, cuối cùng trợn trừng mắt lên, ngã ngồi xuống ghế, sắc mặt trắng bệch.
Thẩm bà tử cuống quít đi đến vuốt lưng cho bà, sau một lúc lâu, Liêu thị mới thở được bình thường, sắc mặt vẫn còn xám trắng, lẩm bẩm nói: “Ả nói là thật hay giả? Là thật hay giả? Vậy phải làm sao bây giờ mới được đây?”
Thẩm bà tử hừ một tiếng, nói: “Thái thái, theo ta thấy, thì chính là tiện nhân này cố ý nói như vậy, cố ý muốn khiến cho người không được thoải mái thôi. Người quên sao, lúc trước khi người khảo vấn tam gia, không phải tam gia đã nói nha đầu kia khi theo hắn vẫn còn thân xử nữ sao? Tiện nhân này, ta xưa nay đã biết, thật sự tâm cao khí ngạo, ỷ vào bản thân mình có vài phần nhan sắc, ánh mắt mọc trên đỉnh đầu, từ trước đến nay ít qua lại với bọn sai vặt trong phủ, sau khi thành người của tam gia, làm sao có thể còn xen lẫn cùng gã sai vặt được chứ? Đứa nhỏ này, không phải của Nhị gia, thì chính là của tam gia, nuôi lớn một chút nhất định xác định được.”
Liêu thị tin, hoặc là nói, bà càng nguyện ý tin lời này của Thẩm bà tử, trầm ngâm một lát, sắc mặt cuối cùng cũng dịu lại, nhíu mày hỏi: “Ả Thu Liễu kia, thế nào rồi?”
“Thái thái, người luôn luôn thiện tâm. Nhưng ả tiện chân kia, nhìn là biết không phải cái dạng an phận. Nếu rơi vào tay người biết chuyện, phiền toái nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ…” Dứt lời tiến đến bên tai Liêu thị, thấp giọng nói thầm vài câu. Sau khi Liêu thị nghe xong, hơi hơi do dự, Thẩm bà tử lại nói tiếp: “Cũng không phải chúng ta cố ý hại ả ta, là chính ả quá phận, không thể trách chúng ta. Thái thái người ngẫm lại đi, nếu không tại ả, Nhị gia nhà chúng ta có đi sớm như vậy sao?”
Liêu thị bị nhắc tới chuyện thương tâm, nhớ tới đứa con đã chết, trong lòng một trận thương cảm, lại cộng thêm một trận hận ý, gật đầu nói: “Cũng đúng! Vì để tích đức, ta cũng không đành lòng đối phó ả ta như thế nào. Việc này giao cho ngươi là được. Ta tin ngươi.”
Thẩm bà tử vội vàng vâng dạ, lại thấp giọng nói: “Thái thái, đứa nhỏ đó ta thấy, mặc dù còn chưa rõ ràng, có điều cái mắt cái mũi, quả thực y như cùng một cái khuôn mẫu đúc đi ra với Nhị gia của chúng ta vậy đó, cũng không khóc không quấy. Người có muốn đi xem hay không?”
Liêu thị sớm đang có ý này, Thẩm bà tử vừa nói như vậy, trong lòng nôn nao, vội gật đầu. Thẩm bà tử hầu hạ bà mặc y phục, cũng không đem theo nha đầu nào khác, lặng lẽ đi đến một góc yên lặng trong phủ.
— http://greenhousenovels.com —
Sơ Niệm đối với chuyện này hồn nhiên chẳng biết. Nhưng đã gần nửa năm trôi qua, nàng chờ mãi vẫn chưa nhận được hồi âm gì từ tổ phụ Tư Chương Hóa ở nhà về lá thư lúc trước nàng đã gửi. Trong lúc đó nàng cũng âm thầm nhờ Chu Chí giúp mình cùng mẫu thân Vương thị đưa qua lại vài bức thư. Theo ý Vương thị nói thì, bà cũng đã thử vài lần, nhưng miệng của lão nhân quả rất kín kẽ, chưa nói đồng ý cho nàng về tông, cũng chưa nói là không đồng ý, ngay cả bà đến nay cũng không rõ thái độ của ông rốt cuộc là như thế nào.
Đợi đến bây giờ, cái ý nguyện muốn tự mình đối mặt nói chuyện với tổ phụ, để xem rốt cuộc ông ấy có ý gì cảu Sơ Niệm ngày càng mãnh liệt . Mấy ngày trước, nàng lại nhờ Chu Chí chuyển đến mẫu thân mình một phong thơ. Thế nên hôm qua, Liêu thị liền được thư của nhà họ Tư, nói rằng Vương thị ốm đau, lâu ngày không gặp Sơ Niệm, có chút nhớ thương, mong rằng con gái có thể về nhà ở hai ngày, giúp bà giải sầu.
Từ ngày Sơ Niệm bước vào Từ gia tới nay, đây là lần đầu tiên Vương gia đưa ra thỉnh cầu như vậy. Liêu thị cũng không làm khó dễ, chuyển thư đến cho Sơ niệm, cho phép nàng ngày kế về nhà mẹ, thậm chí còn ôn hoà nói: “Vợ lão nhị, mẫu thân ngươi không khỏe, ngươi cứ về thăm, ở lại vài ngày cũng không sao.”
Sơ Niệm có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới bà bà dễ dàng đồng ý nhanh như thế. Sau khi tạ ơn, ngày kế, hành lễ với Liêu thị, rồi lên xe ngựa do Chu Chí hộ tống, hướng về Tư gia
Thế cục càng ngày càng khẩn trương. Cứ cách mười ngày nửa tháng, ắt sẽ có tin tức mới về trận biến loạn truyền đến kinh thành: bắc quân xuống Hà Bắc; Bắc quân bị cản đường, lương thảo không đủ cung ứng, bị quân trung ương bức lui trở về; Bắc quân công hạ Nguyên thành thủ phủ, Nguyên thành lại bị quân trung ương phản công chiếm trở về…..
Nhưng ngay từ khi bắt đầu, không như người ta trông đợi, rằng quân trung ương danh tiếng triệu tập hơn mười vạn nhân mã, sẽ nhanh chóng bình định Bắc quân bất quá chỉ có mấy vạn nhân mã, mà song phương ngươi tới ta đi, vẫn trong trạng thái giằng co. Cũng may chiến trường tranh đoạt thủy chung vẫn bị chặn ở vùng Hà Bắc, xuôi xuống hướng nam Đại Sở, vẫn còn nhiều vùng chưa bị lan đến.
Cứ như vậy mãi cho đến cuối năm Nguyên Khang thứ nhất. Khi mà khắp thành Kim Lăng trên từ thế gia môn phiệt, dưới đến quán trà trên phố, cơ hồ ánh mắt mỗi người đều nhìn chằm chằm vào cuộc chiến đang hồi nảy lửa ở phương Bắc. Thì vào một đêm tháng sáu bình thường, dưới chân núi ngoài thành Kim Lăng khoảng trăm dặm, tại một thôn trang cũng bình thường gọi là Thạch Phàm, nơi bất quá chỉ lác đác phân bố mấy chục hộ gia đình, trong một gian tứ hợp viện cuối thôn, có một nữ tử trẻ tuổi, giờ phút này đang nằm ngưỡng mặt trên giường, tóc tai bù xù, cả người mồ hôi như tương, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng khiến người nghe phải nổi gai ốc.
Chủ hộ nhà này gọi là Chu Đại, nương tử của hắn là họ hàng xa với nhũ mẫu của Quốc công phu nhân Quốc công phủ – Thẩm bà tử người bên cạnh Liêu thị. Hơn nửa năm trước, vợ chồng Chu Đại được Thẩm bà tử đưa cho một khoản hậu hĩnh, bảo rằng muốn đưa một nữ nhân đến nhà hắn dưỡng thai chờ đến ngày sinh, có điều là nữ nhân này cử chỉ điên rồ, thần trí có hơi mơ hồ. Chu Đại tham tiền tài, lại là lời của Thẩm bà tử, hắn đương nhiên đáp ứng ngay. Đến đêm ngày hôm sau, trong cái kho chứa đồ ở chái nhà tây mà vốn ngay cả chính hắn cũng không bao giờ mò tới liền có một nữ nhân đến ở. Lúc ấy tuy chỉ chạm mặt, trong ấn tượng của hắn thì nàng kia hình dáng tiều tụy, nhưng vẫn nhìn ra được cực kỳ xinh đẹp, hắn không kiềm được còn nhìn thêm vài lần, bị lão bà phát hiện, hung hăng nhéo cánh tay. Sau khi người được đưa đến, liền có hai bà tử theo đến ở cùng, từ lúc đó, tất cả đồ ăn thức uống mọi sự đều do hai bà tử xử lý, vợ chồng Chu Đại không còn thấy mặt nàng kia lần nào nữa. Lúc đầu ngẫu nhiên còn nghe được trong phòng kia truyền đến tiếng nữ nhân gào khóc, nhưng rồi nhanh chóng không còn âm thanh nào nữa. Mặc dù trong lòng hai vợ chồng Chu Đại cũng thấy có điểm khả nghi, lại nghĩ đó là chuyện nội bộ riêng tư của thế gia người ta, không phải chuyện mà người như bọn họ có thể hỏi thăm, đành làm bộ như không biết, chỉ nói với bên ngoài rằng nhà mình có đứa cháu gái họ hàng xa vừa mất chồng không còn đường nào đi, nên mới tìm lại đây tạm thời đặt chân nương tựa. Chớp mắt một cái đã tới lúc này, chuẩn bị sinh rồi.
Bất quá mới nửa năm trôi qua, mà Thu Liễu đã gầy không còn ra hình hài gì. Cả thân người chỉ còn cái bụng lớn nhô ra. Từ đêm qua, nàng ta bắt đầu đau đớn quằn quại đau bụng sinh trên cái giường lót rơm khô. Cho tới bây giờ, hòn thịt trong bụng kia trước sau vẫn không chịu ra. Âm thanh khàn khàn như bị dao cắt, mười móng tay cũng sớm bị cào gãy, chỉ còn trơ trụi hai cái đùi động đậy trên giường, trên mặt đất rơi rớt tán loạn rơm rạ nhiễm máu loang lỗ.
Hai bà mụ lúc này cũng sớm đổ mồ hôi đầm đìa, mệt đến cơ hồ không đứng nổi. Theo lời của Thẩm bà tử đứng bên cạnh nói, đã biết giữ đứa nhỏ là quan trọng nhất, một tia thương hại cuối cùng trong lòng đối với sản phụ trên giường cũng hoàn toàn biến mất. Hớp miếng nước, lau mồ hôi xong, họ tới bên cạnh Thu Liễu, kéo chân nàng ta ra thật to thành hình chữ M. Một bà mụ liền dùng sức đè ép từ thượng phúc đi xuống, người còn lại đưa tay dò vào giữa hai chân Thu Liễu.
Sản phụ bỗng mở to hai mắt đã tan rã thất tần, hét lên một tiếng thảm thiết thê lương. Non nửa canh giờ sau, một hòn thịt dính đầy máu trong cơ thể sản phụ trượt đi ra giữa hai chân nàng ta. Thẩm bà tử xông đến, đẩy người bên cạnh ra, vừa thấy liền thốt lên kinh hỉ, nhưng lập tức phát giác không đúng, kinh hoảng nói: “Tại sao lại không khóc?”
“Cô nãi nãi đừng nóng vội, để cho tôi!”
Một bà mụ nhanh nhẹn cắt cuốn rốn cho đứa bé, xong xoay chân, lòng bàn tay liền bốp bốp đánh xuống mông đứa bé, đứa bé bị bà ta đánh, phát ra tiếng khóc oa oa nỉ non.
“Chúc mừng Thẫm ma ma, là con trai!”
Bà mụ vui vẻ ra mặt, nhanh chóng lau sạch người đứa bé, rồi dùng vải bố quấn lại.
Trong mắt Trầm bà tử hiện lên vẻ hưng phấn, cuối cùng có thể thả lỏng, hướng về phía tây chấp tay lạy vài cái. Bà cẩn thận tiếp nhận hòn thịt vừa mới được sinh ra, khi bà ta xoay người định đi ra ngoài, thì người trước đó mãi không nhúc nhích – Thu Liễu, bỗng nhiên giống như bị gọi hồn về, giãy dụa trên giường ngồi dậy thẳng tắp, một trận quay cuồng ụp đến sau gáy, nàng ta dùng giọng yếu ớt thì thào cầu xin: “Xin ma ma rủ lòng thương, đừng lấy đi hài tử của ta!”
Thẩm bà tử dừng bước, quay đầu lại nhìn Thu Liễu, chuyển đứa bé trên tay ra ngoài, cũng lệnh cho hai bà mụ kia đi ra ngoài, đóng cửa lại. Xong rồi bà ta mới bước một bước tới trước mặt Thu Liễu, nhìn chằm chằm nàng, trên mặt phủ một tầng sương lạnh.
Thu Liễu co rúm lại, bỗng nhiên ngắt ngứ nói: “Ta nói sai rồi… nói sai…… Đứa nhỏ sinh ra rồi…… Có phải bây giờ ta nên cầu xin, xin các người bỏ qua cho ta một mạng hay không?”
Thẩm bà tử cúi người xuống, liếc mắt nhìn giữa hai chân nàng ta còn không ngừng xuất huyết, đè thấp giọng nói: “Ngươi hại chết Nhị gia, giờ còn muốn yên ổn? Thái thái từ tâm, đương nhiên sẽ không động tới ngươi. Về phần ngươi có thể sống hay không, thì xem ý trời đi!”
Cả người Thu Liễu bắt đầu run lên bần bật giống như bị sốt rét, cả người ngã sấp xuống mặt đất, bỗng nhiên lại cất tiếng cười to. Một người vốn dĩ sắp hấp hối, nhưng vào lúc này lại có thể phát ra âm thanh sắc nhọn như thế, ngay cả người ở bên ngoài nghe được, tóc gáy phía sau lưng cũng dựng thẳng.
“Thái thái từ tâm, thái thái từ tâm….., thái thái thật đúng là từ tâm quá!” Thu Liễu cắn răng, cười. “Ta thấp hèn, muốn trèo cao nên đi quyến rũ đàn ông. Nhưng tội danh hại chết Nhị gia này, dù ta có thành quỷ cũng không nhận nổi! Ta leo lên giường của tam gia nhà bà, vốn cũng muốn tốt đẹp mà đi theo tam gia, có điều hắn cũng không xem ta ra gì, còn đưa ta đến trước mặt Nhị gia. Bọn họ đều là gia, ta bất quá là con nha đầu thấp hèn, có thể làm cho đàn ông vui vẻ là tốt rồi! Ta nhận mệnh! Các người đợi đến hôm nay, là muốn đem đứa nhỏ này xem như con Nhị gia mà nuôi dưỡng chứ gì? Nói cho các người biết, rốt cuộc nó là con của ai, ngay cả chính ta cũng mơ hồ không thể biết được!”
Sắc mặt Thẩm bà tử khẽ biến, thấp giọng nói: “Tiện nhân, ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Mặt Thu Liễu trắng bệch không hề có chút huyết sắc nào, từ trên mặt đất chậm rãi ngồi dậy, nhìn chằm chằm Thẩm bà tử, ánh mắt giống như một phen tiểu đao, từng đao từng đao một quét qua mặt Thẩm bà tử, lạnh lùng cười nói: “Ai bảo ta lẳng lơ hạ – tiện như vậy chứ! Ta cùng Nhị gia chỉ có một ngày, còn cùng tam gia ngủ thì, điểm này các người chắc là tự hiểu được. Chỉ là trước đó một ngày, ta còn gần gũi một gã sai vặt trong phủ các người, chuyện này các ngươi chắc không biết rồi? Cho nên giọt máu đó, rốt cuộc là của Nhị gia, hay là tam gia, hay là của cái gã sai vặt kia, ngay cả bản thân ta cũng không rõ ràng lắm… Thái thái muốn nuôi, vậy thì ôm về nuôi cũng tốt. Không chừng ông trời có mắt, trùng hợp chính là con của Nhị gia thì sao?”
“Gã sai vặt đó là người nào?”
Thẩm bà tử sắc mặt đại biến, hỏi một tiếng, tay liền vung ra, hung hăng tát cho nàng ta một cái. Thu Liễu giống như cọng cỏ lau đã gẫy trong gió, thoáng cái đã ngã xuống mặt đất, trong mắt không ngừng rơi lệ, sau đó cũng không nói thêm một chữ nào, chỉ ha hả cười không ngừng, tinh thần như người điên. Dù là Thẩm bà tử, nhìn chằm chằm nàng ta một lâu, cũng thấy nổi da gà. Suy nghĩ một chút, bà ta sụ mặt đứng dậy muốn đi.
“Thái thái, còn có bà nữa, các ngươi nhớ kỹ cho ta, ta Lý Thu Liễu cho dù là biến thành quỷ, cũng nhất định không bỏ qua cho các ngươi… Chờ đó…”
Thẩm bà tử tức giận nhốt nữ nhân đang điên cuồng cùng tiếng khóc như quỷ mỵ kia lại phía sau cánh cửa trong gian phòng oi bức tràn ngập huyết tinh. Chà xát cánh tay, chờ kia cơn nổi da gà biến mất, bà ta đi ra sân, thấp giọng thì thầm vài câu với hai bà tử gác cửa, quay đầu lại nhìn cánh cửa đóng chặt, rồi lập tức vội vàng rời đi.
— http://greenhousenovels.com —
Màn đêm buông xuống, một chiếc xe ngựa phủ bạt tối màu dừng ở cổng hông phía tây Quốc công phủ, vài người ôm một số bọc gì đó, lẩn vào trong màn đêm, vội vã đi vào.
Trong phòng ngủ của Liêu thị, đèn đuốc sáng choang. Ngụy quốc công Từ Diệu Tổ hàng năm không ở nhà, dù có trở về nhà, thì cũng sống một mình một gian phòng ở nam sương. Thế mà phía trước giường trong gian phòng ngủ này, lại vẫn luôn đường đường chính chính trưng một đôi dép lê lúc trước ông từng mang, mở tủ quần áo ra, bên trong cũng xếp đầy xiêm y của ông. Cứ như là nam chủ nhân chỉ tạm thời xuất môn lúc này thôi, ít ngày nữa sẽ thấy trở về nhà bình thường.
Thẩm bà tử như u linh lướt vào phòng, thấp giọng thì thầm với Liêu thị vừa đứng dậy đón. Sau một lúc lâu, sắc mặt Liêu thị từ vui đến buồn rồi lại thành hoảng sợ, cuối cùng trợn trừng mắt lên, ngã ngồi xuống ghế, sắc mặt trắng bệch.
Thẩm bà tử cuống quít đi đến vuốt lưng cho bà, sau một lúc lâu, Liêu thị mới thở được bình thường, sắc mặt vẫn còn xám trắng, lẩm bẩm nói: “Ả nói là thật hay giả? Là thật hay giả? Vậy phải làm sao bây giờ mới được đây?”
Thẩm bà tử hừ một tiếng, nói: “Thái thái, theo ta thấy, thì chính là tiện nhân này cố ý nói như vậy, cố ý muốn khiến cho người không được thoải mái thôi. Người quên sao, lúc trước khi người khảo vấn tam gia, không phải tam gia đã nói nha đầu kia khi theo hắn vẫn còn thân xử nữ sao? Tiện nhân này, ta xưa nay đã biết, thật sự tâm cao khí ngạo, ỷ vào bản thân mình có vài phần nhan sắc, ánh mắt mọc trên đỉnh đầu, từ trước đến nay ít qua lại với bọn sai vặt trong phủ, sau khi thành người của tam gia, làm sao có thể còn xen lẫn cùng gã sai vặt được chứ? Đứa nhỏ này, không phải của Nhị gia, thì chính là của tam gia, nuôi lớn một chút nhất định xác định được.”
Liêu thị tin, hoặc là nói, bà càng nguyện ý tin lời này của Thẩm bà tử, trầm ngâm một lát, sắc mặt cuối cùng cũng dịu lại, nhíu mày hỏi: “Ả Thu Liễu kia, thế nào rồi?”
“Thái thái, người luôn luôn thiện tâm. Nhưng ả tiện chân kia, nhìn là biết không phải cái dạng an phận. Nếu rơi vào tay người biết chuyện, phiền toái nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ…” Dứt lời tiến đến bên tai Liêu thị, thấp giọng nói thầm vài câu. Sau khi Liêu thị nghe xong, hơi hơi do dự, Thẩm bà tử lại nói tiếp: “Cũng không phải chúng ta cố ý hại ả ta, là chính ả quá phận, không thể trách chúng ta. Thái thái người ngẫm lại đi, nếu không tại ả, Nhị gia nhà chúng ta có đi sớm như vậy sao?”
Liêu thị bị nhắc tới chuyện thương tâm, nhớ tới đứa con đã chết, trong lòng một trận thương cảm, lại cộng thêm một trận hận ý, gật đầu nói: “Cũng đúng! Vì để tích đức, ta cũng không đành lòng đối phó ả ta như thế nào. Việc này giao cho ngươi là được. Ta tin ngươi.”
Thẩm bà tử vội vàng vâng dạ, lại thấp giọng nói: “Thái thái, đứa nhỏ đó ta thấy, mặc dù còn chưa rõ ràng, có điều cái mắt cái mũi, quả thực y như cùng một cái khuôn mẫu đúc đi ra với Nhị gia của chúng ta vậy đó, cũng không khóc không quấy. Người có muốn đi xem hay không?”
Liêu thị sớm đang có ý này, Thẩm bà tử vừa nói như vậy, trong lòng nôn nao, vội gật đầu. Thẩm bà tử hầu hạ bà mặc y phục, cũng không đem theo nha đầu nào khác, lặng lẽ đi đến một góc yên lặng trong phủ.
— http://greenhousenovels.com —
Sơ Niệm đối với chuyện này hồn nhiên chẳng biết. Nhưng đã gần nửa năm trôi qua, nàng chờ mãi vẫn chưa nhận được hồi âm gì từ tổ phụ Tư Chương Hóa ở nhà về lá thư lúc trước nàng đã gửi. Trong lúc đó nàng cũng âm thầm nhờ Chu Chí giúp mình cùng mẫu thân Vương thị đưa qua lại vài bức thư. Theo ý Vương thị nói thì, bà cũng đã thử vài lần, nhưng miệng của lão nhân quả rất kín kẽ, chưa nói đồng ý cho nàng về tông, cũng chưa nói là không đồng ý, ngay cả bà đến nay cũng không rõ thái độ của ông rốt cuộc là như thế nào.
Đợi đến bây giờ, cái ý nguyện muốn tự mình đối mặt nói chuyện với tổ phụ, để xem rốt cuộc ông ấy có ý gì cảu Sơ Niệm ngày càng mãnh liệt . Mấy ngày trước, nàng lại nhờ Chu Chí chuyển đến mẫu thân mình một phong thơ. Thế nên hôm qua, Liêu thị liền được thư của nhà họ Tư, nói rằng Vương thị ốm đau, lâu ngày không gặp Sơ Niệm, có chút nhớ thương, mong rằng con gái có thể về nhà ở hai ngày, giúp bà giải sầu.
Từ ngày Sơ Niệm bước vào Từ gia tới nay, đây là lần đầu tiên Vương gia đưa ra thỉnh cầu như vậy. Liêu thị cũng không làm khó dễ, chuyển thư đến cho Sơ niệm, cho phép nàng ngày kế về nhà mẹ, thậm chí còn ôn hoà nói: “Vợ lão nhị, mẫu thân ngươi không khỏe, ngươi cứ về thăm, ở lại vài ngày cũng không sao.”
Sơ Niệm có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới bà bà dễ dàng đồng ý nhanh như thế. Sau khi tạ ơn, ngày kế, hành lễ với Liêu thị, rồi lên xe ngựa do Chu Chí hộ tống, hướng về Tư gia
Danh sách chương