Tiểu thanh xà này độc vô cùng, bị nó cắn một cái sắc mặt của hắn trở nên xanh lét, bước đi lảo đảo, rốt cuộc không duy trì được nữa, trước mắt tối sầm, ngã nhào xuống mặt đất.
Giáo chúng trông coi Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, giận tím mặt, quát to một tiếng, đem đao trong tay hướng Long Phù Nguyệt chém xuống.
Long Phù Nguyệt không biết võ công, hoàn toàn không thể tránh né, mà tiểu thanh xà trên cổ Vân Dịch Thiên vẫn chưa có trở về.
Mắt thấy đao của giáo chúng sẽ bổ lên đầu Long Phù Nguyệt. Một đạo bạch quang hiện lên, máu tươi bắn ra, bàn tay cầm đao của giáo chúng tự nhiên rơi xuống đất! Long Phù Nguyệt mắt hoa lên, thân hình ngã vào một không gian ấm áp.
Cùng lúc này giáo chúng đem Vân Dịch Thiên đoạt về.
Tên quân sư kia nhìn mặt chủ soái toàn màu đen, nếu như chậm trễ trị liệu, sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Mặc kệ hai người kia, vung tay lên dẫn giáo chúng chạy ra phía ngoài. Trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Long Phù Nguyệt thở dài một hơi, bây giờ mới thấy chỗ chân bị gãy và tay bị thương đau gấp trăm lần bình thường. Mồ hôi lạnh túa ra.
“Ngươi có sao không?” Phượng Thiên Vũ trầm giọng hỏi, thanh âm cực thấp, nhưng vẫn không thể che đậy sự run rẩy.
Nhưng không chỉ thanh âm run, Long Phù Nguyệt dựa vào hắn, kinh ngạc phát hiện, hắn so với nàng run còn nhiều hơn, thậm chí không cần đem lỗ tai dán trên ngực cũng có thể nghe tiếng tim đập mạnh, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng.
“Ngươi….” Long Phù Nguyệt nói không lên lời. Trong lòng rối loạn cực kỳ.
Hắn, hắn thật sự động tâm vì mình sao? Thì ra, hắn cũng để ý đến mình…..
“Được rồi, Nhóc con, đi xuống núi thôi. Lần này lại chạy trốn, khi trở về xem bổn vương trừng phạt ngươi như thế nào?!” Thái độ của Phượng Thiên Vũ chỉ cứng ngắc một chút như thế, ngay sau đó lập tức lại khôi phục tính tình cà lơ phất phơ như trước.
Long Phù Nguyệt cúi đầu: “Ta, chân của ta bị gãy, không đi được….”
Phượng Thiên Vũ nhíu lông mày lại: “Thật là phiền toái!” Đưa tay ôm lấy nàng, chạy vội xuống chân núi.
Giáo chúng trông coi Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, giận tím mặt, quát to một tiếng, đem đao trong tay hướng Long Phù Nguyệt chém xuống.
Long Phù Nguyệt không biết võ công, hoàn toàn không thể tránh né, mà tiểu thanh xà trên cổ Vân Dịch Thiên vẫn chưa có trở về.
Mắt thấy đao của giáo chúng sẽ bổ lên đầu Long Phù Nguyệt. Một đạo bạch quang hiện lên, máu tươi bắn ra, bàn tay cầm đao của giáo chúng tự nhiên rơi xuống đất! Long Phù Nguyệt mắt hoa lên, thân hình ngã vào một không gian ấm áp.
Cùng lúc này giáo chúng đem Vân Dịch Thiên đoạt về.
Tên quân sư kia nhìn mặt chủ soái toàn màu đen, nếu như chậm trễ trị liệu, sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Mặc kệ hai người kia, vung tay lên dẫn giáo chúng chạy ra phía ngoài. Trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Long Phù Nguyệt thở dài một hơi, bây giờ mới thấy chỗ chân bị gãy và tay bị thương đau gấp trăm lần bình thường. Mồ hôi lạnh túa ra.
“Ngươi có sao không?” Phượng Thiên Vũ trầm giọng hỏi, thanh âm cực thấp, nhưng vẫn không thể che đậy sự run rẩy.
Nhưng không chỉ thanh âm run, Long Phù Nguyệt dựa vào hắn, kinh ngạc phát hiện, hắn so với nàng run còn nhiều hơn, thậm chí không cần đem lỗ tai dán trên ngực cũng có thể nghe tiếng tim đập mạnh, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng.
“Ngươi….” Long Phù Nguyệt nói không lên lời. Trong lòng rối loạn cực kỳ.
Hắn, hắn thật sự động tâm vì mình sao? Thì ra, hắn cũng để ý đến mình…..
“Được rồi, Nhóc con, đi xuống núi thôi. Lần này lại chạy trốn, khi trở về xem bổn vương trừng phạt ngươi như thế nào?!” Thái độ của Phượng Thiên Vũ chỉ cứng ngắc một chút như thế, ngay sau đó lập tức lại khôi phục tính tình cà lơ phất phơ như trước.
Long Phù Nguyệt cúi đầu: “Ta, chân của ta bị gãy, không đi được….”
Phượng Thiên Vũ nhíu lông mày lại: “Thật là phiền toái!” Đưa tay ôm lấy nàng, chạy vội xuống chân núi.
Danh sách chương