Mắt thấy Phượng Thiên Vũ nằm trên giường sau suất án ngủ say, nàng cũng muốn được như vậy muốn chết, nhưng cũng không dám ngủ, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn chằm chằm đồng hồ nước......

Canh một qua đi rồi bây giờ lại đến canh hai, cho tới bây giờ không khỏi có cảm giác một canh giờ lại trôi qua khó khăn như vậy, nàng gần như là thấy dài như cả năm, mí trên cũng mí dưới liều mạng đánh vào nhau, nàng thấy vậy liền liều mạng ngắt mình một cái, dùng đau đớn để bức bách chính mình tỉnh táo…

Một canh giờ gian nan cuối cùng cũng trôi qua. Long Phù Nguyệt nghe được bên ngoài đánh canh năm, vừa định nhảy dựng lên kêu Phượng Thiên Vũ, ngoài trướng liền truyền đến thanh âm của hai công công: “Vương gia, trời đã canh năm, chúng nô tài hầu hạ Vương gia rời giường.”

Thanh âm bọn họ không lớn không nhỏ, vừa nghe đã biết được huấn luyện. Phượng Thiên Vũ lười biếng ngáp một cái: “Hai ngươi, có thể vào được.”

Long Phù Nguyệt giật mình mở mắt to, thì ra có thái giám chuyên đánh thức Vương gia rời giường, tên biến thái kia còn muốn nàng nhìn chằm chằm đồng hồ nước làm chi? Hắn lại muốn chỉnh nàng! Long Phù Nguyệt trong lòng tiểu vũ trụ hừng hực bốc cháy lên, nhưng nàng lại học ngoan, không dám mắng hắn, chỉ dám lấy hai mắt to trừng hắn, nếu trong ánh mắt có thể bắn ra dao nhỏ, phỏng chừng Phượng Thiên Vũ liền biến thành con nhím.

Phượng Thiên Vũ chậm rãi nhìn hai thái giám hầu hạ mặc triều phục, sau đó tà tứ liếc nhìn Long Phù Nguyệt một cái, thấy nàng kia có một đôi mắt gấu mèo, trong đôi mắt màu lam xinh đẹp hiện lên tia cười bỡn cợt.

Đi đến trước người nàng, hắn thâm ý khen ngợi vỗ vỗ vào đầu nàng: “Nhóc con, làm việc không tồi, bổn vương phải thưởng cho ngươi.”

Long Phù Nguyệt mở to mắt trừng hắn, nếu ở hiện đại, nàng sớm đem hắn mắng đến cẩu huyết lâm đầu. Nhưng bây giờ, 55555555, nàng không dám!

Nghe hắn nói muốn ban thưởng cho nàng, nàng cắn răng nở nụ cười: “Đa tạ Vương gia khen thưởng, đây là việc tiểu nhân phải làm, phần thưởng trong lời nói của Vương gia, chỉ cần ban cho nô tỳ ngủ một giấc đi.” Con bà nó, nàng mở to hai mắt đến bây giờ, phải vậy mới đã.

Đôi môi Phượng Thiên Vũ khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười quyến rũ cười, sờ sờ đầu nàng: “Nhóc con, nhanh như vậy liền vội vã muốn cùng bổn vương trên giường? Ngươi còn nhỏ. Thân thể nhỏ bé của ngươi, bổn Vương không có hứng thú….”

”Oanh!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời đỏ! Giận đến đỏ mặt tía tai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện