Nàng lảo đảo một chút, cuối cùng cũng đứng vững trên gót chân. Trong lòng không biết là may mắn hay là bi ai: “Hừ, lần này cuối cùng là không bị ném lên ngựa, người này vẫn còn có chút nhân tính......"
Một âm thanh bỗng nhiên truyền đến tai của nàng: "Nhóc con, ở trong này, ngươi tốt nhất nên quên đi thân phận công chúa của ngươi, ngoan ngoãn làm hạ nhân đi!"
Long Phù Nguyệt sửng sốt, nhìn nhìn bốn phía.
Chỉ nghe Cửu Vương gia nhàn nhã phân phó một câu: "Về sau nha đầu này chính là nô tì của ta, các ngươi mang nàng đi thay quần áo, dạy cho nàng lễ nghi của Thiên Tuyền quốc chúng ta......
Long Phù Nguyệt lúc này mới nhìn đến bản thân đang ở một nơi cực kì hoa lệ, còn hắn đang đứng với mấy thị nữ mặc trang phục của hạ nhân, cách đó không xa, phía đằng kia là một đội binh lính mặc khôi giáp sang loáng....
Mấy thị nữ kia gật đầu đáp ứng ‘Dạ’, Long Phù Nguyệt cắn chặt răng, trong lòng thầm mắng: "Tên biến thái này, thắt lưng cô nãi nãi bị hắn nắm sắp gãy! Vậy hắn còn làm ra vẻ như đã cứu ta, khốn kiếp thật! "
Đến khi nàng ngẩng đầu lên, thì Phượng Thiên Vũ đã sớm cưỡi ngựa đi mất rồi.
Mấy thị nữ kia tò mò đánh giá nàng một chút, thấy trên người nàng khoác áo choàng của Cửu Vương gia, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn xanh mét, không biết vì sợ hãi hay do nôn ọe.
Trong đó một thị nữ hình như là đứng đầu những người này bước ra, trông khoảng hai mươi tuổi, dáng người nhỏ bé và yếu ớt như liễu, đôi môi hơi cong lên, mắt phượng lại có chút sắc bén, nàng lạnh lùng đánh giá Long Phù Nguyệt một chút, hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Long Phù Nguyệt nhớ tới việc Cửu Vương gia phân phó, cắn chặt răng, liền bịa chuyện một cái tên: "Phù Nguyệt, ta gọi là Phù Nguyệt."
Nữ tử kia liền chau mày: "Ở trong này nói chuyện, đừng ngươi - ta, không có chút quy củ, phải tự xưng nô tỳ."
"Dạ! Đại tỷ. Nô tỳ đã biết." Long Phù Nguyệt phiền nhất chính là nghe người khác thuyết giáo, vừa nghe này nữ tử mở miệng liền giáo huấn. Nhất thời không kiên nhẫn đứng lên.
Nàng kia lạnh lùng thốt: "Gọi ta Lãnh quản sự. Cái gì đại tỷ, nhị tỷ, ta cũng không có muội tử."
Lại quay đầu phân phó một thị nữ áo xanh: "Lục Nhi, ngươi dạy quy củ cho nha đầu này, trước tiên hãy đưa nàng ta đi giặt quần áo."
Nữ tử áo xanh vội đáp ứng rồi quay sang, nhìn Long Phù Nguyệt liếc mắt một cái, nói: "Ngươi theo ta đến đây”.
Một âm thanh bỗng nhiên truyền đến tai của nàng: "Nhóc con, ở trong này, ngươi tốt nhất nên quên đi thân phận công chúa của ngươi, ngoan ngoãn làm hạ nhân đi!"
Long Phù Nguyệt sửng sốt, nhìn nhìn bốn phía.
Chỉ nghe Cửu Vương gia nhàn nhã phân phó một câu: "Về sau nha đầu này chính là nô tì của ta, các ngươi mang nàng đi thay quần áo, dạy cho nàng lễ nghi của Thiên Tuyền quốc chúng ta......
Long Phù Nguyệt lúc này mới nhìn đến bản thân đang ở một nơi cực kì hoa lệ, còn hắn đang đứng với mấy thị nữ mặc trang phục của hạ nhân, cách đó không xa, phía đằng kia là một đội binh lính mặc khôi giáp sang loáng....
Mấy thị nữ kia gật đầu đáp ứng ‘Dạ’, Long Phù Nguyệt cắn chặt răng, trong lòng thầm mắng: "Tên biến thái này, thắt lưng cô nãi nãi bị hắn nắm sắp gãy! Vậy hắn còn làm ra vẻ như đã cứu ta, khốn kiếp thật! "
Đến khi nàng ngẩng đầu lên, thì Phượng Thiên Vũ đã sớm cưỡi ngựa đi mất rồi.
Mấy thị nữ kia tò mò đánh giá nàng một chút, thấy trên người nàng khoác áo choàng của Cửu Vương gia, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn xanh mét, không biết vì sợ hãi hay do nôn ọe.
Trong đó một thị nữ hình như là đứng đầu những người này bước ra, trông khoảng hai mươi tuổi, dáng người nhỏ bé và yếu ớt như liễu, đôi môi hơi cong lên, mắt phượng lại có chút sắc bén, nàng lạnh lùng đánh giá Long Phù Nguyệt một chút, hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Long Phù Nguyệt nhớ tới việc Cửu Vương gia phân phó, cắn chặt răng, liền bịa chuyện một cái tên: "Phù Nguyệt, ta gọi là Phù Nguyệt."
Nữ tử kia liền chau mày: "Ở trong này nói chuyện, đừng ngươi - ta, không có chút quy củ, phải tự xưng nô tỳ."
"Dạ! Đại tỷ. Nô tỳ đã biết." Long Phù Nguyệt phiền nhất chính là nghe người khác thuyết giáo, vừa nghe này nữ tử mở miệng liền giáo huấn. Nhất thời không kiên nhẫn đứng lên.
Nàng kia lạnh lùng thốt: "Gọi ta Lãnh quản sự. Cái gì đại tỷ, nhị tỷ, ta cũng không có muội tử."
Lại quay đầu phân phó một thị nữ áo xanh: "Lục Nhi, ngươi dạy quy củ cho nha đầu này, trước tiên hãy đưa nàng ta đi giặt quần áo."
Nữ tử áo xanh vội đáp ứng rồi quay sang, nhìn Long Phù Nguyệt liếc mắt một cái, nói: "Ngươi theo ta đến đây”.
Danh sách chương