Sau khi về trường, Quan Thấm vẫn không cách nào bình yên đi vào giấc ngủ. Cả buổi chiều, mãi tới trước lúc điểm danh tập hợp, cô ấy đều ở cạnh Quý Duyệt Sênh và cả Kỳ Tư.
Không làm gì khác, chỉ ở nhà ăn trong trường nhìn Quý Duyệt Sênh đối mặt với đồ ngon, ăn ngấu nghiến.
“Cậu ăn từ từ thôi.” Kỳ Tư vỗ vỗ lưng cô, khuyên nhủ: “Không ai tranh với cậu đâu.”
Quý Duyệt Sênh cắn miếng sủi cảo nhân dưa chua, lại ăn một miếng cháo gà, thỏa mãn nói: “Đây mới là thiên đường. Hai cậu không ăn à?”
Quan Thấm cười mệt mỏi, lắc đầu nói: “Không sao! Cậu ăn nhiều một chút, bữa này tớ mời. Hại các cậu gặp chuyện không tốt. Cũng do tớ, đang yên đang lành vì sao cứ nhất định phải tìm hiểu một giấc mơ.”
Quý Duyệt Sênh buông đôi đũa trong tay, muốn trấn an cô ấy, lại bị Kỳ Tư ngăn cản. Cô chỉ đành liếc Kỳ Tư, rồi tiếp tục vùi đầu ăn.
“Tớ đã nói, chuyện nên xảy ra sẽ không tránh được. Nếu đã xảy ra, phải đối mặt với nó. Cậu chỉ cần biết rõ, cậu không phải là người gây ra, cậu không cần quá mức tự trách.”
Đạo lý mà Kỳ Tư nói, Quan Thấm có thể hiểu rõ. Chẳng qua, một khi chuyện mà cô ấy sợ hãi bắt đầu, muốn dừng lại sẽ trở nên vô cùng khó khăn. Cô ấy cũng đã từng nghi ngờ, có phải giấc mơ này có liên quan đến đoạn ký ức bị mất năm cô ấy bảy tuổi không? Nhưng ký ức đã mất, cô ấy cũng không thể nhớ lại.
“Nói thật thì, khi còn nhỏ tớ từng bị sốc. Tớ không biết có phải liên quan đến giấc mơ này hay không?” Quan Thấm thở dài, đơn giản kể ra câu chuyện thái quá kia: “Năm bảy tuổi...”
Khi đó là mùa nào, Quan Thấm đã không thể nhớ cụ thể. Chỉ biết lúc nhỏ, cô ấy nửa đêm tỉnh dậy phát hiện không thấy bố mẹ, vì thế cô ấy mặc thêm áo đi ra cửa tìm kiếm. Lúc ấy trên đường không có một bóng người, cho nên cô ấy cảm thấy có lẽ chuyện xảy ra lúc rạng sáng.
Cô ấy lo lắng đề phòng đi trên con đường quen thuộc, cảnh sắc ban ngày và đêm tối thật sự hoàn toàn khác biệt. Cảm xúc căng thẳng lan tràn, khiến toàn thân cô ấy không kiềm được mà căng thẳng. Dưới ánh đèn đường lờ mờ xuất hiện bóng dáng của chính mình cũng có thể dọa cô ấy chết khiếp, nhưng cô ấy vẫn dũng cảm và lẻ loi đi đến nhà bà.
Quan Thấm không biết vì sao mình lại khóa mục tiêu vào nhà bà đầu tiên. Có lẽ đó là chỗ duy nhất mà cô ấy có thể nhớ tới khi không thấy bố mẹ vào tuổi đó.
“Giờ phút này tớ vẫn còn có thể cảm nhận được hoàn cảnh xung quanh, vô cùng thê lương và quạnh quẽ. Giống như đi trong địa ngục, chỉ sợ bên cạnh đột nhiên xuất hiện yêu ma quỷ quái nào đó. Trong ấn tượng của tớ, tớ chưa từng đi con đường dài đến vậy. Nhà bà như ở cuối vực sâu, làm cách nào cũng không đến nổi...”
Lúc Quan Thấm nhớ lại, cô ấy theo bản năng dùng tay ôm lấy mình. Đến nay, cô ấy còn nhớ rõ cảm giác đi trên con đường kia, lẻ loi một mình, không dám gọi ai, không dám dừng lại, càng không dám quay đầu.
“Đến nhà bà rồi, cảm thấy như rất nhiều người ở đó.” Quan Thấm nhẹ giọng nói: “Cuối cùng tớ cũng chỉ còn nhớ, mẹ bế tớ lên, không ngừng trấn an tớ, còn nói tớ bị sốt... Sau đó, tớ hoàn toàn không nhớ nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Quý Duyệt Sênh đã ăn xong một xửng sủi cảo hấp, chuẩn bị nghỉ một chút. Cô uống một ngụm nước mà Kỳ Tư rót cho cô, nói với Quan Thấm: “Vì sao quá nửa đêm rồi mà còn nhiều người ở trong nhà của bà cậu? Là phòng bếp mà hôm qua chúng ta thấy phải không?”
Quan Thấm gật đầu, mặt cũng lộ ra vẻ kỳ lạ: “Hình như nhà bác cả cũng ở... À! Tớ nhớ ra rồi, nói là bà giết lợn nên đến hỗ trợ. Hình như mẹ tớ nói vậy với tớ.”
Nói giết lợn cũng là hợp tình hợp lý, đúng là nhà bà Quan Thấm có chuồng lợn, hơn nữa cũng từng nuôi lợn. Nhưng đã quá nửa đêm...
“Cậu xác định thời gian là quá nửa đêm à?” Kỳ Tư có phần khó hiểu với thời gian này.
“Lúc tớ tỉnh dậy thì cảm thấy đã là rạng sáng, cảm giác mình đã ngủ rất lâu.”
Quý Duyệt Sênh có thể hiểu trong quá trình ngủ sẽ sinh ra ảo giác với độ dài ngắn của thời gian. Lúc cô học tiểu học, cô bắt đầu ngủ từ trưa đến bảy giờ tối, lúc tỉnh lại cả người đều mơ hồ đến đánh mất ký ức, tưởng là buổi sáng ngày hôm sau.
“Điều này không quan trọng. Tớ cảm thấy cậu về nhà hỏi mẹ là được.” Quý Duyệt Sênh ra chủ ý. Có lẽ ký ức của trẻ con sẽ có khác biệt, nhưng bố mẹ hẳn sẽ không.
Quan Thấm không trả lời, trên mặt tối tăm, giống như lúc này làm bất cứ chuyện gì đều khó khăn.
“Còn có một vấn đề.” Kỳ Tư tận dụng mọi thứ, thật sự không phải ép hỏi. Chỉ là đương sự ở chỗ này, có vài vấn đề có thể lấy được đáp án trực tiếp.
“Cái gì?”
“Tony là ai?”
Quý Duyệt Sênh nghe Kỳ Tư hỏi ra, cũng dựng lỗ tai lên chuẩn bị nghe Quan Thấm trả lời. Nhưng Quan Thấm giật mình, trong ánh mắt tràn ngập hoang mang. Rõ ràng giống như đã từng quen biết, lời nói quen thuộc ở ngay bên miệng, nhưng đáp án có làm cách nào cũng không thốt ra được.
Quan Thấm cau mày, loại cảm giác như có như không này thật sự khiến người ta rất khó chịu.
Kỳ Tư thấy thế, dứt khoát lấy di động ra, đưa hình ảnh chụp được đêm qua cho cô ấy xem.
“Đây là vết xước bọn tớ phát hiện trên cây cột trong nhà bà cậu, chính xác, là hai vết xước.”
Quan Thấm hoài nghi nhận lấy di động, nhìn hình ảnh chữ “Tony” rõ ràng và vết chữ “T” sau khi cẩn thận phân biệt. Cô ấy càng thêm khó hiểu.
“Chữ T trên này đúng là tớ làm. Lúc tớ căng thẳng bất an sẽ dùng móng tay cào đồ ở trên tường. Nhưng đây chỉ là vô thức, ngay sau đó, tớ sẽ quên. Đây là một thói quen, thậm chí tớ cũng không hiểu được vì sao tớ lại vẽ ra chữ T.”
Quý Duyệt Sênh ngồi đối diện cô, suy nghĩ trong chốc lát nói: “Vậy chữ Tony hoàn chỉnh này là cậu cào à? Cậu nói lúc cậu căng thẳng bất an sẽ xuất hiện thói quen này. Vậy nếu chữ Tony này là cậu cào thì lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?”
“Tớ...” Quan Thấm cảm thấy không thể giải thích vấn đề này.
“Cậu chuyển nhà năm tám tuổi. Bảy tuổi lại trải qua một lần sốc dẫn tới mất phần lớn ký ức đêm đó.” Lúc Kỳ Tư nói, anh cũng thừa nhận lời này của mình có chứa tác dụng dẫn đường nhất định, nhưng suy luận ra thì thật sự khiến người ta hoài nghi.
Quan Thấm vẫn luôn vùi đầu tự hỏi về chữ Tony này. Cô ấy cực kỳ quen thuộc, thậm chí cảm thấy hơn nửa thời gian thơ ấu của cô ấy là trải qua với Tony. Nhưng quan hệ tốt như vậy, vì sao cô ấy lại không nhớ nổi Tony?
Hay là, đây chỉ đơn giản là một từ đơn thôi?
“Có lẽ là bạn của tớ...” Cuối cùng, Quan Thấm do dự đưa ra một đáp án ba phải kiểu nào cũng được. Càng khó mở miệng nói, cô ấy cảm thấy nói ra sẽ rất buồn cười.
Nhưng Quý Duyệt Sênh nhận thấy được sự thay đổi của cô ấy, cô ấy đắn đo ở từ “bạn”. Cô thật cẩn thận hỏi một câu: “Là người bạn mà cậu tưởng tượng ra?”
Nghe được lời này, Quan Thấm không khỏi thở phào, cười khổ nói: “Tớ đang nghĩ sao mà quen vậy! Thật sự bị Duyệt Sênh nói trúng rồi, Tony không phải người.”
Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh liếc nhau, đều không nói gì.
“Nhưng nó không phải người bạn mà tớ tưởng tượng ra. Nó hẳn là thú bông của tớ, bà tặng tớ. Hình như nó là một con gấu nhỏ màu nâu, trên bụng nó thêu chữ Tony này. Nhưng mà hiện tại không biết đã lạc mất đâu rồi.”
Quý Duyệt Sênh tin tưởng Quan Thấm nói là sự thật, nhưng đối với kết quả cuối cùng, cô giữ thái độ bất đồng: “Cậu viết tên Tony vào lúc trạng thái cảm xúc không ổn định, chứng minh nó rất quan trọng với cậu. Chắc chắn cậu đã giao lưu với nó một thời gian dài, tuy rằng nó không thể nói chuyện với cậu. Lúc cậu chuyển nhà đã để lại gần như toàn bộ đồ. Tớ không xác định cụ thể con gấu kia ở đâu, nhưng chắc chắn nó được cậu đặt ở một chỗ rất an toàn.”
“Hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.” Cuối cùng, Quan Thấm ông nói gà bà nói vịt đáp một câu.
Kỳ Tư nhớ lại đêm đó lúc bọn họ phát hiện thi thể, từ lúc bắt đầu Quan Thấm đã đứng cạnh cây cột. Lúc cô ấy phát hiện đôi mắt người chết, hai tay đều buông thõng. Nói cách khác lúc ấy cô ấy không cào chữ, hoặc là đã cào xong rồi.
Nếu chuyện cào chữ xảy ra trước khi phát hiện người chết, như vậy từ khi bước vào nhà Quan Thấm đã bắt đầu căng thẳng. Hơn nữa, anh khẳng định việc này chắc chắn xảy ra trước đó.
Bởi vì sau khi phát hiện người chết, Quan Thấm không có thừa thời gian để làm chuyện này.
Giấc mơ thường xuyên xuất hiện khiến Quan Thấm cảm thấy lo âu. Cô ấy lo âu tới mức không cách nào đi vào giấc ngủ, còn không đến mức rơi vào trạng thái sợ hãi. Nhưng vừa vào nhà bà, cảm xúc tiêu cực lập tức bị phóng đại, sự lo âu của cô ấy lập tức chuyển thành sợ hãi.
“Trước đó, trên xe buýt, cậu cũng mơ.” Kỳ Tư nói xong, trầm ngâm một lát: “Khi đó có phải giấc mơ của cậu liên quan đến căn bếp nhà bà cậu không?”
Tuy rằng đây là từ suy luận tới chứng minh, kết luận điều kiện sự thật nào đó. Phương pháp này chưa chắc đã đúng, cũng không nhất định có thể suy luận ra điều kiện duy nhất. Nhưng cho dù không phải duy nhất, ít nhất cũng là “một” trong số đó.
Quý Duyệt Sênh lập tức hiểu dụng ý trong câu hỏi của Kỳ Tư. Hành vi của một người đều đi đôi với tiềm thức, sau khi Quan Thấm vào phòng bếp nhà bà thì vẫn luôn đứng bất động ở vị trí nào đó, hơn nữa tầm mắt cũng cố định ở chỗ mắt bếp. Một loạt hành vi này chắc chắn có chỉ có bản thân cô ấy mới có thể biết.
“Ừ.” Động tác nuốt nước bọt của Quan Thấm rất rõ ràng. Cô ấy không nhớ nổi từng hình ảnh cụ thể, chỉ là sau khi bước vào phòng bếp, cô ấy lại nhớ tới đoạn cuối trong giấc mơ một cách không thể hiểu được: “Tớ mơ thấy trong mắt bếp có một con rắn chui ra, cho nên bị dọa tỉnh.”
Sau khi dừng một chút, cô ấy lại nói: “Tớ rất sợ rắn. Cho nên, lúc Duyệt Sênh ngồi ở chỗ mắt bếp, tớ mơ hồ cảm thấy không ổn. Muốn gọi cậu ấy đứng dậy, nhưng lại cảm thấy mình làm như vậy rất kỳ quái.”
Lời đến bên miệng rồi, Quý Duyệt Sênh lại nuốt về, vậy thì cô không thể nói trước mặt Quan Thấm. Nhưng vào lúc này, di động của Quan Thấm vang lên. Người gọi điện là bạn học cùng phân khu, nói cô ấy phải dọn phòng, hỏi cô ấy có về trường học không.
“Tớ về dọn dẹp phòng trước.” Quan Thấm chỉnh đốn một chút sau đó đứng dậy. Cô ấy giãy giụa trong chốc lát lại nói với hai người Quý Duyệt Sênh: “Cảm ơn các cậu. Kỳ Tư nói đúng, nên tới thì vẫn sẽ tới. Tớ nghĩ rồi, người chết cũng đã gặp, thật sự không sợ.”
Quý Duyệt Sênh không biết nên đưa ánh mắt an ủi hay ánh mắt cổ vũ cho Quan Thấm. Mãi tới khi Quan Thấm xoay người đi rồi, cô cũng không thể nói ra một câu.
“Ăn no chưa?” Kỳ Tư quan tâm hỏi.
Quý Duyệt Sênh lắc đầu: “Hoàn toàn không có cảm giác chắc bụng, có thể là bị chuyện kỳ lạ này làm cho xoay vòng vòng.”
Kỳ Tư mỉm cười đứng lên: “Tớ lại gọi thêm mấy món cho cậu, ăn nhiều một chút.”
“Được đó!”
Chờ khi Quý Duyệt Sênh ăn no ra khỏi nhà ăn thì đã là hai giờ chiều. Hai người sóng vai, đi vô cùng thảnh thơi, đều suy nghĩ chuyện của Quan Thấm và hai vụ án kia.
“Cậu nói xem đống xương trắng kia có phải bà của Quan Thấm không?” Quý Duyệt Sênh biết rõ còn cố hỏi. Cô chỉ cảm thấy không ai hy vọng chuyện như vậy xảy ra, đặc biệt là Quan Thấm.
Giọng Kỳ Tư trầm thấp: “Tám chín phần mười là vậy.”
Trên đường đá nhỏ, bạn học qua lại đã sớm thay đồng phục cảnh sát hoặc là đồ thể dục. Quý Duyệt Sênh và Kỳ Tư còn mặc thường phục đi đường, có lẽ không cần phải đi xếp hàng nên vẫn khá tùy ý.
Nhớ tới lúc mới vào trường cảnh sát không bao lâu, bởi vì mọi người đều cắt tóc ngắn, mặc quần áo giống nhau, cực kỳ có lòng trung thành và cảm giác giống nhau. Cho nên một khi trong trường xuất hiện người ăn mặc, để tóc khác, ánh mắt bọn họ sẽ lập tức trở nên khác thường.
Phó Kiêu Kiêu cùng phòng ngủ với cô càng thái quá. Mỗi lần cô ấy nhìn thấy nữ sinh tóc dài ngoài trường, cô ấy luôn ép bạn cùng phòng phải chung kẻ địch với mình, gọi người đẹp trường khác là “Yêu nghiệt”, còn ồn ào các bạn ấy nhất định đến trường cảnh sát cướp trai, khiến mọi người đều buồn cười.
“Kỳ Tư, có người đang theo đuổi cậu à?” Nghĩ vậy, Quý Duyệt Sênh đột nhiên hỏi.
Ban đầu Kỳ Tư buồn bực nhìn thoáng qua phía sau: “Ai đuổi theo tớ?” Sau đó, anh quay lại đối diện với Quý Duyệt Sênh, xấu hổ hiểu ra: “Không có.”
“Sao có thể?” Quý Duyệt Sênh không tin: “Cậu vừa dịu dàng lại săn sóc, văn võ song toàn, chắc chắn rất nhiều người thích cậu.”
Kỳ Tư cười, không phủ nhận lời khen của cô, chỉ để ý, hỏi: “Cậu hy vọng có rất nhiều người thích tớ à?”
“Đương nhiên.” Quý Duyệt Sênh gật đầu mà không cần nghĩ ngợi: “Tớ hy vọng toàn thế giới đều thích cậu, bởi vì cậu là người tốt nhất mà tớ gặp.”
Kỳ Tư hiểu ý cô, vừa lòng cười sờ đầu cô: “Nhưng tớ lại không muốn nhiều người thích mình như vậy.”
Có đôi khi, anh cảm thấy mình rất kỳ lạ. Có lẽ câu vừa rồi không nên nói như vậy, phải nói trực tiếp hơn một chút. Nhưng, anh lại không thể không cẩn thận.
“Cậu thích tớ là được rồi.” Cuối cùng, anh vẫn không kiềm được.
Quý Duyệt Sênh nghe xong che miệng cười trộm: “Tớ có sức nặng hơn toàn thế giới à?”
“Ừ.” Anh trả lời khẳng định. Quan trọng hơn toàn thế giới.
“Cậu đang nói tớ béo đấy à?”
“...”
Quý Duyệt Sênh thấy Kỳ Tư nghẹn lời, lại thỏa hiệp thừa nhận: “Phòng của tớ, chỉ có tớ là trên 50 ký, nhưng tớ đã rất cố gắng duy trì 51,5 ký không đổi, thỉnh thoảng 53...”
“Dựa theo cân nặng tiêu chuẩn, thì cậu khá gầy.” Kỳ Tư chợt đưa ra lý luận tri thức: “Cậu cao 1m66, mà chỉ nặng 50 ký. Con người nên tích trữ một ít mỡ, cũng có tác dụng bảo vệ thân thể.”
Quý Duyệt Sênh lạnh mắt, mím môi nói: “Vì sao cứ muốn nói lý với tớ? Cậu nói thẳng dáng người tớ như này là hoàn mỹ nhất không phải được rồi à? Thật là! Tớ không quan tâm tiêu chuẩn hay không tiêu chuẩn, khen tớ một câu khó vậy sao?”
Kỳ Tư đột nhiên bị Quý Duyệt Sênh lên án, lập tức dở khóc dở cười.
“Á, à... Tớ chưa từng thấy Duyệt Sênh vô cớ gây rối. Cho dù cậu ấy gọi điện thoại về nhà xin bố tiền sinh hoạt cũng chưa làm nũng ngang ngược vậy.”
Phía sau, đột ngột truyền đến tiếng của bạn cùng phòng cô, Lục Địch.
“Kỳ Tư, tên này chắc chắc thích cậu, nếu không sẽ không làm nũng vậy với cậu đâu! Buồn nôn muốn chết!”
Chuyện phá đám trước mặt mọi người này, Lục Địch là vô địch. Hơn nữa cô ấy không hề lo lắng Quý Duyệt Sênh sẽ tức giận, bởi vì cô ấy đang nói sự thật. Nếu Quý Duyệt Sênh không thích Kỳ Tư, cô ấy dám livestream ăn cớt.
“Tớ biết.” Kỳ Tư không nhịn được cong khóe miệng, nhìn Quý Duyệt Sênh xấu hổ lại thẹn thùng. Anh ngẫm nghĩ, chuyện xác định lòng nhau này, ngầm tìm một cơ hội xác nhận thôi.
Quý Duyệt Sênh bĩu môi, đẩy Lục Địch không mời mà đến, hỏi: “Cậu cũng về trường à?”
“Chứ sao nữa? Tớ đâu được như hai cậu, cuối tuần lại đi ra ngoài chơi, còn ở bên ngoài qua đêm.” Từ trước đến nay Lục Địch nói chuyện thẳng thắn nhất, lúc nói còn hâm mộ ghen tị đưa sang một ánh mắt xem thường.
Rõ ràng còn có Quan Thấm mà? Nhưng Quý Duyệt Sênh cũng lười giải thích, nếu không vừa giải thích lại phải kể từ đầu đến cuối cho Lục Địch, ngẫm lại vẫn thôi đi.
“Tớ nói chứ, rốt cuộc hai cậu ưng nhau từ khi nào?” Lục Địch đi giữa hai bọn họ. Câu này cô ấy đã hỏi trăm lần rồi mà vẫn luôn duy trì cảm giác mới mẻ.
Quý Duyệt Sênh đã quên, cô không nhớ nổi mình làm thế nào quen với Kỳ Tư. Mà Kỳ Tư, vẫn luôn giữ thái độ thần bí.
Không phải anh không nói, mà là nói ra một đáp án bọn họ hoàn toàn không thể tưởng tượng.
Anh nói: “Sau khi tốt nghiệp cấp ba.”
Rốt cuộc là ngày nào, Kỳ Tư nhất định không chịu trả lời nữa. Quý Duyệt Sênh đã từng cũng hỏi vài lần nhưng không có kết quả. Cô chỉ loáng thoáng nhớ rõ ánh mắt của Kỳ Tư vào lần đầu tiên hai người nói chuyện khi vào trường cảnh sát, cực kỳ dịu dàng.
Đại khái cô nhận định Kỳ Tư là chàng trai rất tốt tính, cho dù thế nào cũng không cáu giận, mới có thể có quan hệ tốt với anh như vậy. Nếu không, vì sao ngoài Kỳ Tư ra, cô lại không có người bạn khác giới nào.
“Đúng rồi, câu lạc bộ của các cậu sao rồi? Bí thư Ứng còn nói đến chuyện giải tán không?”
Ba người ra khỏi con đường đá, chớp mắt đã thấy được phòng câu lạc bộ cách đó không xa. Lục Địch không nhịn được lo lắng cho bọn họ.
“Cho dù có giải tán hay không, chúng mình cứ làm tốt chuyện trước mắt là được.” Quý Duyệt Sênh lạc quan trả lời.
Kỳ Tư không nói gì, chỉ tỏ thái độ khẳng định với cô.
“Thế rốt cuộc câu lạc bộ của các cậu tên là gì?” Đến tận bây giờ Lục Địch cũng chưa rõ về câu lạc bộ của bọn họ.
Kỳ Tư ngẫm nghĩ: “Vậy gọi câu lạc bộ ‘Kỳ Quý’ đi.”
Tên hơi lạ, nhưng chỉ có sáng tạo kỳ tích mới có thể không bị đào thải. Sáng tạo kỳ tích thuộc về hai người, nói khó cũng không khó, nói dễ cũng chẳng dễ.
Tiếc nuối ngày xưa luôn cần tương lai để bù đắp, chuyện khiến ta hối hận đã xảy ra thì không còn đường để quay đầu. Cho nên chỉ có thể nỗ lực sáng tạo kỳ tích, an ủi quá khứ, tha thứ cho bản thân ở hiện tại.
Ít nhất, Kỳ Tư hy vọng Quý Duyệt Sênh có thể hướng về phía trước.
Không làm gì khác, chỉ ở nhà ăn trong trường nhìn Quý Duyệt Sênh đối mặt với đồ ngon, ăn ngấu nghiến.
“Cậu ăn từ từ thôi.” Kỳ Tư vỗ vỗ lưng cô, khuyên nhủ: “Không ai tranh với cậu đâu.”
Quý Duyệt Sênh cắn miếng sủi cảo nhân dưa chua, lại ăn một miếng cháo gà, thỏa mãn nói: “Đây mới là thiên đường. Hai cậu không ăn à?”
Quan Thấm cười mệt mỏi, lắc đầu nói: “Không sao! Cậu ăn nhiều một chút, bữa này tớ mời. Hại các cậu gặp chuyện không tốt. Cũng do tớ, đang yên đang lành vì sao cứ nhất định phải tìm hiểu một giấc mơ.”
Quý Duyệt Sênh buông đôi đũa trong tay, muốn trấn an cô ấy, lại bị Kỳ Tư ngăn cản. Cô chỉ đành liếc Kỳ Tư, rồi tiếp tục vùi đầu ăn.
“Tớ đã nói, chuyện nên xảy ra sẽ không tránh được. Nếu đã xảy ra, phải đối mặt với nó. Cậu chỉ cần biết rõ, cậu không phải là người gây ra, cậu không cần quá mức tự trách.”
Đạo lý mà Kỳ Tư nói, Quan Thấm có thể hiểu rõ. Chẳng qua, một khi chuyện mà cô ấy sợ hãi bắt đầu, muốn dừng lại sẽ trở nên vô cùng khó khăn. Cô ấy cũng đã từng nghi ngờ, có phải giấc mơ này có liên quan đến đoạn ký ức bị mất năm cô ấy bảy tuổi không? Nhưng ký ức đã mất, cô ấy cũng không thể nhớ lại.
“Nói thật thì, khi còn nhỏ tớ từng bị sốc. Tớ không biết có phải liên quan đến giấc mơ này hay không?” Quan Thấm thở dài, đơn giản kể ra câu chuyện thái quá kia: “Năm bảy tuổi...”
Khi đó là mùa nào, Quan Thấm đã không thể nhớ cụ thể. Chỉ biết lúc nhỏ, cô ấy nửa đêm tỉnh dậy phát hiện không thấy bố mẹ, vì thế cô ấy mặc thêm áo đi ra cửa tìm kiếm. Lúc ấy trên đường không có một bóng người, cho nên cô ấy cảm thấy có lẽ chuyện xảy ra lúc rạng sáng.
Cô ấy lo lắng đề phòng đi trên con đường quen thuộc, cảnh sắc ban ngày và đêm tối thật sự hoàn toàn khác biệt. Cảm xúc căng thẳng lan tràn, khiến toàn thân cô ấy không kiềm được mà căng thẳng. Dưới ánh đèn đường lờ mờ xuất hiện bóng dáng của chính mình cũng có thể dọa cô ấy chết khiếp, nhưng cô ấy vẫn dũng cảm và lẻ loi đi đến nhà bà.
Quan Thấm không biết vì sao mình lại khóa mục tiêu vào nhà bà đầu tiên. Có lẽ đó là chỗ duy nhất mà cô ấy có thể nhớ tới khi không thấy bố mẹ vào tuổi đó.
“Giờ phút này tớ vẫn còn có thể cảm nhận được hoàn cảnh xung quanh, vô cùng thê lương và quạnh quẽ. Giống như đi trong địa ngục, chỉ sợ bên cạnh đột nhiên xuất hiện yêu ma quỷ quái nào đó. Trong ấn tượng của tớ, tớ chưa từng đi con đường dài đến vậy. Nhà bà như ở cuối vực sâu, làm cách nào cũng không đến nổi...”
Lúc Quan Thấm nhớ lại, cô ấy theo bản năng dùng tay ôm lấy mình. Đến nay, cô ấy còn nhớ rõ cảm giác đi trên con đường kia, lẻ loi một mình, không dám gọi ai, không dám dừng lại, càng không dám quay đầu.
“Đến nhà bà rồi, cảm thấy như rất nhiều người ở đó.” Quan Thấm nhẹ giọng nói: “Cuối cùng tớ cũng chỉ còn nhớ, mẹ bế tớ lên, không ngừng trấn an tớ, còn nói tớ bị sốt... Sau đó, tớ hoàn toàn không nhớ nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Quý Duyệt Sênh đã ăn xong một xửng sủi cảo hấp, chuẩn bị nghỉ một chút. Cô uống một ngụm nước mà Kỳ Tư rót cho cô, nói với Quan Thấm: “Vì sao quá nửa đêm rồi mà còn nhiều người ở trong nhà của bà cậu? Là phòng bếp mà hôm qua chúng ta thấy phải không?”
Quan Thấm gật đầu, mặt cũng lộ ra vẻ kỳ lạ: “Hình như nhà bác cả cũng ở... À! Tớ nhớ ra rồi, nói là bà giết lợn nên đến hỗ trợ. Hình như mẹ tớ nói vậy với tớ.”
Nói giết lợn cũng là hợp tình hợp lý, đúng là nhà bà Quan Thấm có chuồng lợn, hơn nữa cũng từng nuôi lợn. Nhưng đã quá nửa đêm...
“Cậu xác định thời gian là quá nửa đêm à?” Kỳ Tư có phần khó hiểu với thời gian này.
“Lúc tớ tỉnh dậy thì cảm thấy đã là rạng sáng, cảm giác mình đã ngủ rất lâu.”
Quý Duyệt Sênh có thể hiểu trong quá trình ngủ sẽ sinh ra ảo giác với độ dài ngắn của thời gian. Lúc cô học tiểu học, cô bắt đầu ngủ từ trưa đến bảy giờ tối, lúc tỉnh lại cả người đều mơ hồ đến đánh mất ký ức, tưởng là buổi sáng ngày hôm sau.
“Điều này không quan trọng. Tớ cảm thấy cậu về nhà hỏi mẹ là được.” Quý Duyệt Sênh ra chủ ý. Có lẽ ký ức của trẻ con sẽ có khác biệt, nhưng bố mẹ hẳn sẽ không.
Quan Thấm không trả lời, trên mặt tối tăm, giống như lúc này làm bất cứ chuyện gì đều khó khăn.
“Còn có một vấn đề.” Kỳ Tư tận dụng mọi thứ, thật sự không phải ép hỏi. Chỉ là đương sự ở chỗ này, có vài vấn đề có thể lấy được đáp án trực tiếp.
“Cái gì?”
“Tony là ai?”
Quý Duyệt Sênh nghe Kỳ Tư hỏi ra, cũng dựng lỗ tai lên chuẩn bị nghe Quan Thấm trả lời. Nhưng Quan Thấm giật mình, trong ánh mắt tràn ngập hoang mang. Rõ ràng giống như đã từng quen biết, lời nói quen thuộc ở ngay bên miệng, nhưng đáp án có làm cách nào cũng không thốt ra được.
Quan Thấm cau mày, loại cảm giác như có như không này thật sự khiến người ta rất khó chịu.
Kỳ Tư thấy thế, dứt khoát lấy di động ra, đưa hình ảnh chụp được đêm qua cho cô ấy xem.
“Đây là vết xước bọn tớ phát hiện trên cây cột trong nhà bà cậu, chính xác, là hai vết xước.”
Quan Thấm hoài nghi nhận lấy di động, nhìn hình ảnh chữ “Tony” rõ ràng và vết chữ “T” sau khi cẩn thận phân biệt. Cô ấy càng thêm khó hiểu.
“Chữ T trên này đúng là tớ làm. Lúc tớ căng thẳng bất an sẽ dùng móng tay cào đồ ở trên tường. Nhưng đây chỉ là vô thức, ngay sau đó, tớ sẽ quên. Đây là một thói quen, thậm chí tớ cũng không hiểu được vì sao tớ lại vẽ ra chữ T.”
Quý Duyệt Sênh ngồi đối diện cô, suy nghĩ trong chốc lát nói: “Vậy chữ Tony hoàn chỉnh này là cậu cào à? Cậu nói lúc cậu căng thẳng bất an sẽ xuất hiện thói quen này. Vậy nếu chữ Tony này là cậu cào thì lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?”
“Tớ...” Quan Thấm cảm thấy không thể giải thích vấn đề này.
“Cậu chuyển nhà năm tám tuổi. Bảy tuổi lại trải qua một lần sốc dẫn tới mất phần lớn ký ức đêm đó.” Lúc Kỳ Tư nói, anh cũng thừa nhận lời này của mình có chứa tác dụng dẫn đường nhất định, nhưng suy luận ra thì thật sự khiến người ta hoài nghi.
Quan Thấm vẫn luôn vùi đầu tự hỏi về chữ Tony này. Cô ấy cực kỳ quen thuộc, thậm chí cảm thấy hơn nửa thời gian thơ ấu của cô ấy là trải qua với Tony. Nhưng quan hệ tốt như vậy, vì sao cô ấy lại không nhớ nổi Tony?
Hay là, đây chỉ đơn giản là một từ đơn thôi?
“Có lẽ là bạn của tớ...” Cuối cùng, Quan Thấm do dự đưa ra một đáp án ba phải kiểu nào cũng được. Càng khó mở miệng nói, cô ấy cảm thấy nói ra sẽ rất buồn cười.
Nhưng Quý Duyệt Sênh nhận thấy được sự thay đổi của cô ấy, cô ấy đắn đo ở từ “bạn”. Cô thật cẩn thận hỏi một câu: “Là người bạn mà cậu tưởng tượng ra?”
Nghe được lời này, Quan Thấm không khỏi thở phào, cười khổ nói: “Tớ đang nghĩ sao mà quen vậy! Thật sự bị Duyệt Sênh nói trúng rồi, Tony không phải người.”
Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh liếc nhau, đều không nói gì.
“Nhưng nó không phải người bạn mà tớ tưởng tượng ra. Nó hẳn là thú bông của tớ, bà tặng tớ. Hình như nó là một con gấu nhỏ màu nâu, trên bụng nó thêu chữ Tony này. Nhưng mà hiện tại không biết đã lạc mất đâu rồi.”
Quý Duyệt Sênh tin tưởng Quan Thấm nói là sự thật, nhưng đối với kết quả cuối cùng, cô giữ thái độ bất đồng: “Cậu viết tên Tony vào lúc trạng thái cảm xúc không ổn định, chứng minh nó rất quan trọng với cậu. Chắc chắn cậu đã giao lưu với nó một thời gian dài, tuy rằng nó không thể nói chuyện với cậu. Lúc cậu chuyển nhà đã để lại gần như toàn bộ đồ. Tớ không xác định cụ thể con gấu kia ở đâu, nhưng chắc chắn nó được cậu đặt ở một chỗ rất an toàn.”
“Hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.” Cuối cùng, Quan Thấm ông nói gà bà nói vịt đáp một câu.
Kỳ Tư nhớ lại đêm đó lúc bọn họ phát hiện thi thể, từ lúc bắt đầu Quan Thấm đã đứng cạnh cây cột. Lúc cô ấy phát hiện đôi mắt người chết, hai tay đều buông thõng. Nói cách khác lúc ấy cô ấy không cào chữ, hoặc là đã cào xong rồi.
Nếu chuyện cào chữ xảy ra trước khi phát hiện người chết, như vậy từ khi bước vào nhà Quan Thấm đã bắt đầu căng thẳng. Hơn nữa, anh khẳng định việc này chắc chắn xảy ra trước đó.
Bởi vì sau khi phát hiện người chết, Quan Thấm không có thừa thời gian để làm chuyện này.
Giấc mơ thường xuyên xuất hiện khiến Quan Thấm cảm thấy lo âu. Cô ấy lo âu tới mức không cách nào đi vào giấc ngủ, còn không đến mức rơi vào trạng thái sợ hãi. Nhưng vừa vào nhà bà, cảm xúc tiêu cực lập tức bị phóng đại, sự lo âu của cô ấy lập tức chuyển thành sợ hãi.
“Trước đó, trên xe buýt, cậu cũng mơ.” Kỳ Tư nói xong, trầm ngâm một lát: “Khi đó có phải giấc mơ của cậu liên quan đến căn bếp nhà bà cậu không?”
Tuy rằng đây là từ suy luận tới chứng minh, kết luận điều kiện sự thật nào đó. Phương pháp này chưa chắc đã đúng, cũng không nhất định có thể suy luận ra điều kiện duy nhất. Nhưng cho dù không phải duy nhất, ít nhất cũng là “một” trong số đó.
Quý Duyệt Sênh lập tức hiểu dụng ý trong câu hỏi của Kỳ Tư. Hành vi của một người đều đi đôi với tiềm thức, sau khi Quan Thấm vào phòng bếp nhà bà thì vẫn luôn đứng bất động ở vị trí nào đó, hơn nữa tầm mắt cũng cố định ở chỗ mắt bếp. Một loạt hành vi này chắc chắn có chỉ có bản thân cô ấy mới có thể biết.
“Ừ.” Động tác nuốt nước bọt của Quan Thấm rất rõ ràng. Cô ấy không nhớ nổi từng hình ảnh cụ thể, chỉ là sau khi bước vào phòng bếp, cô ấy lại nhớ tới đoạn cuối trong giấc mơ một cách không thể hiểu được: “Tớ mơ thấy trong mắt bếp có một con rắn chui ra, cho nên bị dọa tỉnh.”
Sau khi dừng một chút, cô ấy lại nói: “Tớ rất sợ rắn. Cho nên, lúc Duyệt Sênh ngồi ở chỗ mắt bếp, tớ mơ hồ cảm thấy không ổn. Muốn gọi cậu ấy đứng dậy, nhưng lại cảm thấy mình làm như vậy rất kỳ quái.”
Lời đến bên miệng rồi, Quý Duyệt Sênh lại nuốt về, vậy thì cô không thể nói trước mặt Quan Thấm. Nhưng vào lúc này, di động của Quan Thấm vang lên. Người gọi điện là bạn học cùng phân khu, nói cô ấy phải dọn phòng, hỏi cô ấy có về trường học không.
“Tớ về dọn dẹp phòng trước.” Quan Thấm chỉnh đốn một chút sau đó đứng dậy. Cô ấy giãy giụa trong chốc lát lại nói với hai người Quý Duyệt Sênh: “Cảm ơn các cậu. Kỳ Tư nói đúng, nên tới thì vẫn sẽ tới. Tớ nghĩ rồi, người chết cũng đã gặp, thật sự không sợ.”
Quý Duyệt Sênh không biết nên đưa ánh mắt an ủi hay ánh mắt cổ vũ cho Quan Thấm. Mãi tới khi Quan Thấm xoay người đi rồi, cô cũng không thể nói ra một câu.
“Ăn no chưa?” Kỳ Tư quan tâm hỏi.
Quý Duyệt Sênh lắc đầu: “Hoàn toàn không có cảm giác chắc bụng, có thể là bị chuyện kỳ lạ này làm cho xoay vòng vòng.”
Kỳ Tư mỉm cười đứng lên: “Tớ lại gọi thêm mấy món cho cậu, ăn nhiều một chút.”
“Được đó!”
Chờ khi Quý Duyệt Sênh ăn no ra khỏi nhà ăn thì đã là hai giờ chiều. Hai người sóng vai, đi vô cùng thảnh thơi, đều suy nghĩ chuyện của Quan Thấm và hai vụ án kia.
“Cậu nói xem đống xương trắng kia có phải bà của Quan Thấm không?” Quý Duyệt Sênh biết rõ còn cố hỏi. Cô chỉ cảm thấy không ai hy vọng chuyện như vậy xảy ra, đặc biệt là Quan Thấm.
Giọng Kỳ Tư trầm thấp: “Tám chín phần mười là vậy.”
Trên đường đá nhỏ, bạn học qua lại đã sớm thay đồng phục cảnh sát hoặc là đồ thể dục. Quý Duyệt Sênh và Kỳ Tư còn mặc thường phục đi đường, có lẽ không cần phải đi xếp hàng nên vẫn khá tùy ý.
Nhớ tới lúc mới vào trường cảnh sát không bao lâu, bởi vì mọi người đều cắt tóc ngắn, mặc quần áo giống nhau, cực kỳ có lòng trung thành và cảm giác giống nhau. Cho nên một khi trong trường xuất hiện người ăn mặc, để tóc khác, ánh mắt bọn họ sẽ lập tức trở nên khác thường.
Phó Kiêu Kiêu cùng phòng ngủ với cô càng thái quá. Mỗi lần cô ấy nhìn thấy nữ sinh tóc dài ngoài trường, cô ấy luôn ép bạn cùng phòng phải chung kẻ địch với mình, gọi người đẹp trường khác là “Yêu nghiệt”, còn ồn ào các bạn ấy nhất định đến trường cảnh sát cướp trai, khiến mọi người đều buồn cười.
“Kỳ Tư, có người đang theo đuổi cậu à?” Nghĩ vậy, Quý Duyệt Sênh đột nhiên hỏi.
Ban đầu Kỳ Tư buồn bực nhìn thoáng qua phía sau: “Ai đuổi theo tớ?” Sau đó, anh quay lại đối diện với Quý Duyệt Sênh, xấu hổ hiểu ra: “Không có.”
“Sao có thể?” Quý Duyệt Sênh không tin: “Cậu vừa dịu dàng lại săn sóc, văn võ song toàn, chắc chắn rất nhiều người thích cậu.”
Kỳ Tư cười, không phủ nhận lời khen của cô, chỉ để ý, hỏi: “Cậu hy vọng có rất nhiều người thích tớ à?”
“Đương nhiên.” Quý Duyệt Sênh gật đầu mà không cần nghĩ ngợi: “Tớ hy vọng toàn thế giới đều thích cậu, bởi vì cậu là người tốt nhất mà tớ gặp.”
Kỳ Tư hiểu ý cô, vừa lòng cười sờ đầu cô: “Nhưng tớ lại không muốn nhiều người thích mình như vậy.”
Có đôi khi, anh cảm thấy mình rất kỳ lạ. Có lẽ câu vừa rồi không nên nói như vậy, phải nói trực tiếp hơn một chút. Nhưng, anh lại không thể không cẩn thận.
“Cậu thích tớ là được rồi.” Cuối cùng, anh vẫn không kiềm được.
Quý Duyệt Sênh nghe xong che miệng cười trộm: “Tớ có sức nặng hơn toàn thế giới à?”
“Ừ.” Anh trả lời khẳng định. Quan trọng hơn toàn thế giới.
“Cậu đang nói tớ béo đấy à?”
“...”
Quý Duyệt Sênh thấy Kỳ Tư nghẹn lời, lại thỏa hiệp thừa nhận: “Phòng của tớ, chỉ có tớ là trên 50 ký, nhưng tớ đã rất cố gắng duy trì 51,5 ký không đổi, thỉnh thoảng 53...”
“Dựa theo cân nặng tiêu chuẩn, thì cậu khá gầy.” Kỳ Tư chợt đưa ra lý luận tri thức: “Cậu cao 1m66, mà chỉ nặng 50 ký. Con người nên tích trữ một ít mỡ, cũng có tác dụng bảo vệ thân thể.”
Quý Duyệt Sênh lạnh mắt, mím môi nói: “Vì sao cứ muốn nói lý với tớ? Cậu nói thẳng dáng người tớ như này là hoàn mỹ nhất không phải được rồi à? Thật là! Tớ không quan tâm tiêu chuẩn hay không tiêu chuẩn, khen tớ một câu khó vậy sao?”
Kỳ Tư đột nhiên bị Quý Duyệt Sênh lên án, lập tức dở khóc dở cười.
“Á, à... Tớ chưa từng thấy Duyệt Sênh vô cớ gây rối. Cho dù cậu ấy gọi điện thoại về nhà xin bố tiền sinh hoạt cũng chưa làm nũng ngang ngược vậy.”
Phía sau, đột ngột truyền đến tiếng của bạn cùng phòng cô, Lục Địch.
“Kỳ Tư, tên này chắc chắc thích cậu, nếu không sẽ không làm nũng vậy với cậu đâu! Buồn nôn muốn chết!”
Chuyện phá đám trước mặt mọi người này, Lục Địch là vô địch. Hơn nữa cô ấy không hề lo lắng Quý Duyệt Sênh sẽ tức giận, bởi vì cô ấy đang nói sự thật. Nếu Quý Duyệt Sênh không thích Kỳ Tư, cô ấy dám livestream ăn cớt.
“Tớ biết.” Kỳ Tư không nhịn được cong khóe miệng, nhìn Quý Duyệt Sênh xấu hổ lại thẹn thùng. Anh ngẫm nghĩ, chuyện xác định lòng nhau này, ngầm tìm một cơ hội xác nhận thôi.
Quý Duyệt Sênh bĩu môi, đẩy Lục Địch không mời mà đến, hỏi: “Cậu cũng về trường à?”
“Chứ sao nữa? Tớ đâu được như hai cậu, cuối tuần lại đi ra ngoài chơi, còn ở bên ngoài qua đêm.” Từ trước đến nay Lục Địch nói chuyện thẳng thắn nhất, lúc nói còn hâm mộ ghen tị đưa sang một ánh mắt xem thường.
Rõ ràng còn có Quan Thấm mà? Nhưng Quý Duyệt Sênh cũng lười giải thích, nếu không vừa giải thích lại phải kể từ đầu đến cuối cho Lục Địch, ngẫm lại vẫn thôi đi.
“Tớ nói chứ, rốt cuộc hai cậu ưng nhau từ khi nào?” Lục Địch đi giữa hai bọn họ. Câu này cô ấy đã hỏi trăm lần rồi mà vẫn luôn duy trì cảm giác mới mẻ.
Quý Duyệt Sênh đã quên, cô không nhớ nổi mình làm thế nào quen với Kỳ Tư. Mà Kỳ Tư, vẫn luôn giữ thái độ thần bí.
Không phải anh không nói, mà là nói ra một đáp án bọn họ hoàn toàn không thể tưởng tượng.
Anh nói: “Sau khi tốt nghiệp cấp ba.”
Rốt cuộc là ngày nào, Kỳ Tư nhất định không chịu trả lời nữa. Quý Duyệt Sênh đã từng cũng hỏi vài lần nhưng không có kết quả. Cô chỉ loáng thoáng nhớ rõ ánh mắt của Kỳ Tư vào lần đầu tiên hai người nói chuyện khi vào trường cảnh sát, cực kỳ dịu dàng.
Đại khái cô nhận định Kỳ Tư là chàng trai rất tốt tính, cho dù thế nào cũng không cáu giận, mới có thể có quan hệ tốt với anh như vậy. Nếu không, vì sao ngoài Kỳ Tư ra, cô lại không có người bạn khác giới nào.
“Đúng rồi, câu lạc bộ của các cậu sao rồi? Bí thư Ứng còn nói đến chuyện giải tán không?”
Ba người ra khỏi con đường đá, chớp mắt đã thấy được phòng câu lạc bộ cách đó không xa. Lục Địch không nhịn được lo lắng cho bọn họ.
“Cho dù có giải tán hay không, chúng mình cứ làm tốt chuyện trước mắt là được.” Quý Duyệt Sênh lạc quan trả lời.
Kỳ Tư không nói gì, chỉ tỏ thái độ khẳng định với cô.
“Thế rốt cuộc câu lạc bộ của các cậu tên là gì?” Đến tận bây giờ Lục Địch cũng chưa rõ về câu lạc bộ của bọn họ.
Kỳ Tư ngẫm nghĩ: “Vậy gọi câu lạc bộ ‘Kỳ Quý’ đi.”
Tên hơi lạ, nhưng chỉ có sáng tạo kỳ tích mới có thể không bị đào thải. Sáng tạo kỳ tích thuộc về hai người, nói khó cũng không khó, nói dễ cũng chẳng dễ.
Tiếc nuối ngày xưa luôn cần tương lai để bù đắp, chuyện khiến ta hối hận đã xảy ra thì không còn đường để quay đầu. Cho nên chỉ có thể nỗ lực sáng tạo kỳ tích, an ủi quá khứ, tha thứ cho bản thân ở hiện tại.
Ít nhất, Kỳ Tư hy vọng Quý Duyệt Sênh có thể hướng về phía trước.
Danh sách chương