Kỳ nghỉ đông năm ba, trong nhà Kỳ Tư.

"Ôi, em còn giữ à?”

Trong phòng ngủ của Kỳ Tư, vì giúp anh tìm điều khiển điều hoà, Cố Sâm kéo ngăn kéo giữa bàn học ra, trong lúc lơ đãng phát hiện một vật phẩm tồn tại ở trong hồi ức.

Kỳ Tư tập trung nhìn vào, cười khẽ không nói lời nào.

"Em nói với em ấy chưa?" Cố Sâm nhìn thấy hết những cảm xúc bộc lộ ra ngoài của anh, cẩn thận thả miếng gỗ nhỏ buộc dây đỏ này vào trong ngăn kéo, rồi hỏi tới Quý Duyệt Sênh, "Em ấy biết không?"

"Không." Kỳ Tư đến gần, sóng vai đứng cùng Cố Sâm, trầm tư nửa ngày, đột nhiên tự giễu, "Nếu như cô ấy biết, hẳn sẽ thẹn thùng đến đánh em mất."

Cố Sâm cũng cười: "Tám chín phần mười."

Nói xong, ánh mắt của hai người không hẹn mà cùng rơi xuống miếng gỗ nhỏ dài kia.

Kỳ Tư không biết giờ phút này Quý Duyệt Sênh đang làm cái gì, nội tâm nổi lên một cảm giác tò mò mãnh liệt.

"Ngày đầu tiên báo danh ở trường cảnh sát, em đã nhận ra cô ấy rồi." Hồi lâu, Kỳ Tư nói.

Cố Sâm thuận miệng hỏi một câu: "Là bởi vì chữ của em ấy?"

"Ừ."

Nói đến buồn cười, ban đầu không phải anh nhìn thấy cô, mà là chữ của cô.

Chữ viết sạch sẽ xinh đẹp.

Mùa hè sau khi kỳ thi đại học kết thúc ba năm trước, Kỳ Tư và Cố Sâm đi du lịch, đi một mạch tới thành phố C tỉnh H. Mới xuống xe buýt, Kỳ Tư đã bị một cây đại thụ ở công viên gần đó hấp dẫn.

Trên cái cây đó kia treo đầy các miếng gỗ dùng dây đỏ buộc lên, trên miếng gỗ viết đầy chữ.

"Anh, anh nhìn cái này..."

Kỳ Tư vô cùng phấn khởi gọi Cố Sâm qua xem, lúc tay của anh chạm vào miếng gỗ không giống bình thường kia, phần dây đỏ đột nhiên tuột khỏi nhánh cây, miếng gỗ rơi thẳng vào trong tay anh.

"Miếng gỗ này chọn trúng em rồi." Cố Sâm trêu chọc anh cũng không quên nhìn nội dung viết sau miếng gỗ, sau khi xem xong mới hiểu lí do Kỳ Tư hưng phấn như vậy, thế là cũng không che giấu được ý cười nói, "Người viết cái này chắc là một nữ sinh, chắc cô ấy coi đây là một cây cầu nguyện."

Kỳ Tư cười xấu hổ. Trên thực tế, đó cũng không phải cây cầu nguyện, mà là cây xem mắt. Nam nữ độc thân viết thông tin của mình lên miếng gỗ rồi treo lên cây, lại chờ sau này có người hữu duyên nhìn thấy tiện tìm hiểu và liên hệ.

Nhưng trên miếng gỗ này lại viết "Phù hộ mình có thể thi được trường đại học ngưỡng mộ trong lòng! Làm người có cống hiến đối với xã hội", tên thì chỉ viết một chữ “Quý”.

"Anh, giờ em phải làm sao?" Kỳ Tư đột nhiên cảm thấy miếng gỗ đặc biệt này giống củ khoai bỏng tay, không biết xử lý thế nào.

Cố Sâm không che giấu được ý cười, nghĩ kế: "Hoặc là buộc lại, hoặc là mang về. Anh thì thiên về cái sau, hiển nhiên tuổi của nữ sinh này xấp xỉ em, không chừng sau này các em còn có thể gặp nhau, vậy thì cái này chính là tín vật."

"Anh, anh trở nên lãng mạn như thế từ lúc nào vậy?" Kỳ Tư không thể tin nổi hỏi.

Cố Sâm vội nghiêm túc ho một tiếng: "Lúc nói đùa."

Lúc này, không hiểu sao bên cạnh hai anh em bỗng nhiên tụ tập không ít người. thiếu niên trẻ tuổi và tuấn tú tự nhiên làm cho người ta thích, ngay cả người qua đường cũng không hề keo kiệt đặt ánh mắt lên người họ.

"Đi... Đi thôi."

Kỳ Tư nắm chặt miếng gỗ trong tay, bởi vì không chịu được ánh nhìn chăm chú của người qua đường, anh lựa chọn mang "tín vật" rời đi. Nghĩ hẳn Cố Sâm cũng biết, ở trước mặt mọi người, anh không có khả năng buộc miếng gỗ khiến người ta hiểu lầm này lên.

Anh mới mười tám tuổi, đã muốn xem mắt? Da mặt quá mỏng, không chịu được hiểu lầm kiểu này.

Hai người quay người xuyên qua đám người chen chúc, phía sau truyền đến giọng nói nóng nảy của nữ sinh.

"Miếng nào là của em? Không tìm được... Trời ạ, muốn chết."

"Duyệt Sênh, em xong đời rồi, mới không lâu đã bị người lấy đi!"

"Chị họ chị đừng cười, mau tìm giúp em đi!"

"Ai thèm cái miếng gỗ kia của em? Trên cả cái cây này toàn là thông tin xem mắt của thiện nam tín nữ, không ai sẽ chú ý tới miếng gỗ của em đâu. Yên tâm, cứ để nó ở trên cái cây này làm một miếng gỗ cá biệt đi."

"Nhưng em thật lòng thành tâm cầu nguyện mà!"

"Cầu nguyện hi vọng thi đậu trường cảnh sát với cây xem mắt thì có tác dụng gì."

"..."

Nam sinh và nữ sinh cách người đông nghìn nghịt, ngược hướng mà đi, chắc chắn bọn họ chẳng thể ngờ được, một ngày nào đó của tháng chín, bọn họ sẽ gặp nhau lần nữa giống như số phận đã an bài…

- Hết truyện -
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện