Trở lại trường học đã là 6 giờ sáng ngày chủ nhật, cơn buồn ngủ thổi bay tất cả suy nghĩ của ba người. Ngay cả lời tạm biệt cũng có vẻ vội vàng và uể oải, trở lại phòng ngủ nằm trên giường, ba người vừa đặt đầu là tiến vào mộng đẹp ngay.

Quý Duyệt Sênh ngủ không yên, nhưng không tỉnh lại giữa chừng. Trong lúc ngủ mơ, cô nghe thấy rất nhiều âm thanh, có tiếng ba người bọn họ nói chuyện, cũng có tiếng chó sủa ban ngày. Trong hiện thực, cô không nghe được cậu nhóc ăn mày kia mở miệng nói chuyện, ở trong mơ vẫn không nghe được. Cô thấy chỉ là gương mặt gầy gò đen xì và một đôi mắt quật cường.

“... Giết anh ta!”

“Ha ha, dưới lầu có cô gái.”

“Chuốc say dễ làm việc.”

Cuộc đối thoại đã thay đổi, ở trong mơ, Quý Duyệt Sênh không phân rõ nội dung những lời này là thật hay giả. Lúc này cô đang ở trong biệt thự, đứng trước sofa trong phòng khách. Trên mặt đất là chai rượu đổ tứ tung, ba người đàn ông dáng người trung đẳng đưa lưng về phía cô, một tay cởi bỏ thắt lưng quần. Tim cô đập nhanh hơn, không thấy rõ mặt mấy gã đàn ông và dáng vẻ cô gái kia.

Cảm giác căng thẳng trong lòng lại lần nữa cắn nuốt lý trí cô.

“Không muốn, không muốn...” Cô trợn tròn mắt, trong miệng lẩm bẩm gì đó, sau đó đẩy ba gã đàn ông kia ra như phát điên, chắn trước cô gái nằm lặng im trên sofa.

Ba người đàn ông đứng bất động ở đó, chỉ nhìn chằm chằm cô và cười gian.

Quý Duyệt Sênh run rẩy, vậy mà lại thấy mặt cô gái nằm ở trên sofa giống cô như đúc...

“Duyệt Sênh, rời giường!”

3 giờ 45 phút chiều, Lục Địch cùng phòng ký túc là người đầu tiên về trường học, ngay sau đó cô ấy vỗ thanh chắn mép giường gọi cô rời giường, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Chắc chắn lại đi ra ngoài lêu lổng cùng Kỳ Tư, ngủ đến bây giờ.”

Quý Duyệt Sênh gian nan mở mắt, đầu óc lơ mơ. Hậu quả của việc ngủ say là sau khi tỉnh lại sẽ tạm mất trí nhớ, không rõ thời gian, không rõ địa điểm, thậm chí không rõ thân phận người trước mắt.

Nhưng sau khi cô tỉnh táo thì phát ra một tiếng thở dài. Thật ra, trong mơ và hiện thực không có gì bất đồng, đáp án chưa được giải sẽ vẫn thành câu đố. Những thứ không biết giống như ma quỷ, không biết mặt, thay đổi thất thường. Tâm lý sợ hãi và tò mò là ngang nhau, bạn tò mò bao nhiêu thì sẽ sợ hãi bấy nhiêu.

“Sao tớ không biết lúc ngủ cậu còn sẽ nói mớ nhỉ, mơ thấy cái gì đấy?” Lục Địch vừa dọn dẹp phòng vừa dò hỏi Quý Duyệt Sênh mới ngồi dậy, vẻ mặt vẫn ngây ra.

Quý Duyệt Sênh chớp chớp đôi mắt nhập nhèm: “Thế à?”

“Nói gì mà cậu đã từng nghe âm thanh này, nghe không hiểu cậu đang nói gì.” Lục Địch bò lên trên giường, ôm chăn mà mình mang từ nhà đến xuống, chuẩn bị cho ra ban công phơi. Thời tiết hôm nay đẹp hiếm có.

Âm thanh gì? Quý Duyệt Sênh buồn bực, cũng không nhớ nổi chi tiết này trong mơ. Cô lần nữa nằm xuống, trở mình, lại cảm thấy giấc mơ còn lưu trên gối đã chạy về trong đầu cô.

“Âm thanh! Tiếng người kia nói chuyện!”

Cô đột nhiên hiểu ra, song không dám rời khỏi gối đầu. Sợ vừa rời đi, những chi tiết đó sẽ thoát khỏi đầu cô.

“Tiểu Địch, cậu có thể lấy di động hộ tớ không?” Cô vẫn không nhúc nhích, chỉ có thể gọi Lục Địch.

Lục Địch phơi xong chăn, lải nhải đi vào, cầm lấy di động mà cô đặt trên bàn, rút sạc, giơ tay đưa cho cô: “Cậu đó, thật là càng ngày càng lười. Cái này phải trách Kỳ Tư, làm gì mà cưng chiều một cô gái thành đức hạnh này luôn.” Nói xong, còn ra vẻ “hận rèn sắt không thành thép”.

Quý Duyệt Sênh nào có tâm trạng cãi nhau, lập tức gọi điện thoại cho Kỳ Tư. Sau ba hồi chuông, bên kia truyền đến chất giọng trầm thấp lại mềm mại tới bùng nổ của Kỳ Tư.

“Duyệt Sênh, làm sao vậy?”

Hóa ra Kỳ Tư chưa tỉnh ngủ là như này, giọng hay tới mức lỗ tai muốn mang thai luôn! Quý Duyệt Sênh hoàn toàn không có sức chống cự, lập tức đắm chìm ở trong ảo tưởng, một lúc lâu không nói gì.

“A lô?”

Kỳ Tư xoay người, ngồi dậy, một tay đỡ trán.

“À, cái đó...” Quý Duyệt Sênh nói năng hơi lộn xộn: “Giọng anh nói chuyện hay quá, cực kỳ dịu dàng.”

Kỳ Tư sửng sốt, bị lời “tỏ tình” của cô k1ch thích cho tỉnh táo. Khóe miệng anh cong lên ý cười, che lại gương mặt hơi nóng, cố giữ lý trí hỏi: “Ngủ ngon không?”

“Không tốt lắm.” Quý Duyệt Sênh thật thà trả lời, nhưng cô rất nhanh nói ra lý do gọi điện cho anh: “Giọng đêm qua em nghe thấy rất quen, em xác định em đã từng tiếp xúc ở đâu đó.”

“Ai?”

“Giọng một người đàn ông trong biệt thự, nhưng em không nhớ nổi là đã nghe thấy ở đâu.” Quý Duyệt Sênh rối rắm với quá khứ như nước chảy không cách nào nắm bắt. Sau khi chợt thoáng qua, ký ức ngủ say bị đánh thức, lại chỉ là mở đầu.

Kỳ Tư cực kỳ mẫn cảm với loại trùng hợp bất chợt xuất hiện này. Anh tin tưởng Quý Duyệt Sênh phán đoán âm thanh sẽ không nhầm, như vậy trùng hợp này đáng để bọn họ tìm hiểu.

“Em không có khả năng nhớ kỹ âm thanh của tất cả mọi người, vì sao lại ấn tượng với âm thanh này?” Kỳ Tư hỏi ngược lại.

Quý Duyệt Sênh dựa vào gối, nghĩ cũng đúng. Trong một ngày, cô có thể nghe thấy cả trăm, cả ngàn loại âm thanh. Dựa theo lẽ thường giọng một người đàn ông không có khả năng khiến cho cô chú ý, đương nhiên trừ Kỳ Tư.

“Em cũng không rõ lắm, nhưng âm thanh này rất quen thuộc. Em cảm thấy em đã từng nghiêm túc nghe người này nói chuyện. Chẳng lẽ trước kia ông ta là thầy của em?” Quý Duyệt Sênh vận động đầu óc. Có thể làm cô nghiêm túc nghe lời chỉ có bố, mẹ và Kỳ Tư, còn lại là giáo viên trong trường.

Nhưng rất rõ ràng, giả thiết như vậy không chính xác. Cô không có khả năng không nhận ra giọng giáo viên, cũng không có khả năng nhầm lẫn.

“Đừng có vội, từ từ nghĩ lại xem.” Kỳ Tư dẫn đường cho cô: “Có lẽ còn tồn tại một khả năng khác. Là trong lúc vô ý, em nghe được anh ta nói chuyện, căn cứ vào tình huống riêng nào đó, em có ấn tượng khắc sâu với giọng anh ta.”

Quý Duyệt Sênh nheo mắt. Dưới hình huống nào nhỉ?

“Em dậy chưa?” Kỳ Tư hỏi tiếp.

“Ừm... còn đang cố gắng.”

“Cùng nhau ăn cơm đi.”

“Được.”

Kỳ Tư cười buông di động. Nhớ lại tất cả những gì xảy ra ngày hôm qua, anh còn cảm thấy có phần điên cuồng. Tuy rằng tìm được đủ ám hiệu rồi, nhưng không biết rốt cuộc ám hiệu muốn dẫn đường cho bọn họ làm gì. Đến nay, bọn họ không có kỳ manh mối gì về Coco. Hơn nữa vị trí ám hiệu, trong đó có một cái làm anh đặc biệt để ý.

Vì thế, anh gọi điện thoại cho Cố Sâm.

“Anh, anh dậy chưa?” Sau khi bên kia nhấc máy, anh mở miệng hỏi luôn.

“Em với anh bị lệch múi giờ à? Ba giờ chiều em hỏi anh vấn đề này?”

“Xin lỗi.” Kỳ Tư không nhịn được bật cười, sau đó nhanh chóng đi vào vấn đề chính: “Anh có thể tra giúp em một dãy số không?”

“Không tiện.” Cố Sâm dứt khoát từ chối.

Kỳ Tư há mồm nói luôn: “Dãy số là 1357×××××××, anh nhớ chưa thế?”

“...”

Hiếm thấy, Cố Sâm cũng có lúc chịu thiệt. Rõ ràng biết anh chỉ nghe một lần là có thể nhớ kỹ, Kỳ Tư còn cố ý ra vẻ này. Bây giờ có không tiện cũng phải tiện.

Kỳ Tư thoáng đắc ý, rèn sắt khi còn nóng, nói: “Anh có biết ngân hàng gần đường Cao Thị không? Vì sao nó lại tồn tại nguy hiểm?”

Bên kia điện thoại, Cố Sâm nghe xong vội vàng nói một câu: “Buổi tối gọi lại cho em.”

“Vâng.”

Như vậy xem ra, ngân hàng kia thật sự có vấn đề. Kỳ Tư như suy tư gì cầm di động xuống giường, quyết định trước buổi tối sẽ điều tra rõ ngân hàng kia.

Dẫu sao vẫn hơi mất mặt, mỗi một lần gặp được vấn đề này, người đầu tiên anh nghĩ đến là anh họ mình. Không có cách nào, đầu óc Cố Sâm thật sự quá đỉnh, tiết kiệm sức lực và thời gian lại không tốn tiền.

“Ôi, không thể nghĩ vậy, không thể, không thể.” Kỳ Tư lắc lắc đầu, xoay người vào toilet.

Lúc này trong ký túc xá nam, còn có Kiều Khải Vọng đang ngủ ngon lành, hoàn toàn không biết chuyện Kỳ Tư gọi điện thoại. Ngày hôm qua khiến anh ta mệt đến nằm mơ cũng đang chạy 1,5km, cuối cùng ở vòng cuối chạy cự li dài, anh ta thấy Quý Duyệt Sênh cười tươi cổ vũ anh ta, lập tức cười tới tỉnh luôn.

Sau khi tỉnh lại, trong lòng Kiều Khải Vọng nảy lên một cảm giác vô cùng khó lòng giải thích, đặc biệt sau khi thấy Kỳ Tư, anh ta cảm thấy mình mơ một giấc mơ thật quá đáng.

Nửa tiếng sau, Kỳ Tư đứng chờ Quý Duyệt Sênh ở dưới lầu ký túc xá của cô. Lúc này, đã có thật rất nhiều sinh viên lục tục về trường. Việc đầu tiên sau khi về trường là thay đồng phục đông, trời lạnh còn phải đeo cả cổ lông vào.

“Chào đàn anh.”

Mỗi em gái đi ngang qua đều rất lễ phép chào hỏi anh. Chuyện như vậy mỗi ngày đều xảy ra. Lúc Kỳ Tư còn học năm nhất, năm hai, đi ở trên đường thấy đàn anh, đàn chị khóa trên cũng luôn dừng bước chân chào hỏi. Đây là lễ nghĩa, lúc huấn luyện quân đội, đội trưởng Uông đội đã dạy bọn họ như vậy.

“Đợi lâu rồi.”

Quý Duyệt Sênh đã khôi phục vẻ hoạt bát, chạy chậm đến, trên người mặc đồng phục đông ấm áp dễ chịu, trên chân đổi từ đôi giày đen thường đi thành giày nhung.

Sau khi vào trường cảnh sát, hầu như nữ sinh không cần mua quần áo. Bởi vì một năm bốn mùa trường học đều sẽ phát quần áo, từ áo khoác bên ngoài đến áo cộc bên trong, đầy đủ mọi thứ, hơn nữa ngay cả giày cũng thống nhất.

Cho dù nữ sinh mua ở ngoài thì giày cũng phải là giày da màu đen, thêm nữa gót giày không cho phép vượt quá 4cm. Mùa hè lúc đi giày, màu tất cũng phải thống nhất, đó là tất ngắn màu đen. Cho nên nữ sinh đều mua một lần cả tá, bởi vì tất chân dễ bị rách.

“Ngày hôm qua lỗ tai em đã nứt hết rồi. Anh xem tay em này, em cũng không biết là nứt da hay là lúc ấy ngã bị đập sưng nữa.”

Quý Duyệt Sênh duỗi tay cho Kỳ Tư xem, vốn là lời dạo đầu nghịch ngợm ngắn gọn. Nhưng sau khi bị Kỳ Tư thấy, sự đau lòng toát ra trong mắt anh làm cô cảm thấy mình đang làm nũng.

“Đến phòng y tế đã.” Kỳ Tư nhanh chóng quyết định.

Quý Duyệt Sênh vội vàng ngăn lại: “Đừng, ăn cơm trước đã. Anh xem, em gầy một vòng luôn rồi.”

Lựa chọn giữa đau và đói bụng, Kỳ Tư cũng rơi vào thế khó chọn. Quý Duyệt Sênh thuộc về kiểu không ăn sẽ chết, nhưng anh lại thật sự cảm thấy khớp xương tay đang sưng lên kia nhìn khá ghê người.

“Thế này đi, em đến nhà ăn số ba trước đi, anh đến phòng y tế mua kem nẻ cho em.” Một khi đã như vậy, Kỳ Tư đành phải lựa chọn biện pháp một mũi tên trúng hai con chim.

Quý Duyệt Sênh ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: “Vậy anh muốn ăn gì, em gọi cho anh luôn.”

“Giống em là được.” Kỳ Tư mỉm cười nói.

“Vâng.”

Quý Duyệt Sênh vui sướng đi về phía nhà ăn số ba.

Kỳ Tư nhìn cô đi vào nhà ăn rồi mới xoay người đi phòng y tế. Anh nghĩ, có thể mỗi ngày gặp mặt ở trong trường học, mỗi ngày nói chuyện phiếm, thật sự là quá hạnh phúc.

Chính vì hạnh phúc, anh mới không hy vọng trong này phát sinh bất kỳ chuyện gì khiến cô không vui. Thỉnh thoảng, Kỳ Tư sẽ nghi ngờ có phải mình không đủ hiểu Quý Duyệt Sênh không? Cô luôn sống thoải mái không gò bó, cho dù bị Quan Triển Tường “sỉ nhục”, cô vẫn bình chân như vại, không hề làm ra vẻ.

Có lẽ, cô nên cảm thấy khổ sở, lúc này mới bình thường.

Kỳ Tư luôn canh cánh trong lòng với những chuyện không tốt xảy ra với cô, anh lại có vẻ để ý hơn cả Quý Duyệt Sênh. Trên đường đến phòng y tế, anh không khỏi suy nghĩ rất nhiều.

“Ăn cái gì bây giờ nhỉ?” Ở nhà ăn số ba, Quý Duyệt Sênh khó khăn đối diện với một loạt cửa sổ. Cô thích cơm trộn thịt xào sốt cá, cô cũng thích cả súp đậu hủ bánh canh, sủi cảo nhân củ cải chua thì cô có thể ăn được hai xửng...

“Một phần cơm trộn thịt xào sốt cá, một phần súp đậu hủ bánh canh, lại thêm một xửng sủi cảo nhân củ cải chua.” Không đợi Quý Duyệt Sênh đưa ra lựa chọn, Kỳ Tư ở phía sau đi vào đã nhanh nhẹn gọi món cho cô. Cuối cùng anh hỏi: “Còn muốn gì không?”

Quý Duyệt Sênh kinh ngạc khẽ nhếch miệng, không thể tưởng tượng nói: “Anh biết đọc tâm à?”

“Chỉ có tác dụng với em.” Kỳ Tư vừa cười vừa cùng Quý Duyệt Sênh đi đến chỗ trống. Sau khi ngồi xuống, anh lấy kem nẻ ra nói với cô: “Vén tóc ra sau tai một chút nào.”

“Bây giờ á?”

Quý Duyệt Sênh thấp thỏm nhìn bốn phía, nghĩ xem đội kỷ luật có đến chỗ này không.

Kỳ Tư xoay cái đầu đang dáo dác ngó quanh của cô lại, trấn an: “Đội kỷ luật còn chưa vào ca trực. Hơn nữa, hiện tại chúng ta đã năm ba, nhóm đàn em sẽ nương tay.”

“Khó nói. Nhóm đàn em vừa mặc đồ của đội kỷ luật vào là lục thân không nhận, tóm được ai đều trừ điểm.” Quý Duyệt Sênh có cảm giác sợ hãi rất sâu với đội kỷ luật, mỗi lần kiểm tra phòng đều có thể bị dọa toát mồ hôi lạnh. Nhưng nói thì nói vậy, cô vẫn nghe lời vén tóc ra sau tai.

Kỳ Tư mở tuýp thuốc mỡ, dùng ngón trỏ chấm chút thuốc mỡ nhẹ nhàng xoa lên tai cô, động tác mềm nhẹ.

“Sưng hết lên rồi.” Anh nhẹ giọng nói.

Quý Duyệt Sênh thở dài: “Có phải thành lỗ tai heo rồi không?”

“Vẫn đẹp.” Kỳ Tư cười khẽ.

Kem bôi nẻ kia có mùi thuốc nam rất nồng, Quý Duyệt Sênh chu môi, không nói gì. Lúc này cô nhìn thấy dì cấp dưỡng đang dùng máy tính bảng xem trên bàn cơm vào lúc nghỉ ngơi, hình như đang xem phim cảnh sát bắt cướp.

Góc độ của Quý Duyệt Sênh vừa hay cũng có thể nhìn thấy nội dung trên máy tính bảng, vì thế cô cũng nhìn chằm chằm trong chốc lát. Lúc này cốt truyện là cảnh sát đang thẩm tra đối chiếu giọng nghi phạm bị vô ý ghi âm lại ở hiện trường vụ án. Thông qua một loạt kỹ thuật so sánh, thành công so khớp được tần số âm thanh tương tự với người bị hiềm nghi.

“Nào bên kia.” Kỳ Tư cắt đứt suy nghĩ của Quý Duyệt Sênh, chuẩn bị bôi lên tai bên kia cho cô.

Nhưng Quý Duyệt Sênh không dao động, tầm mắt khóa chặt trên cái máy tính bảng kia, cau mày. Gần như trong nháy mắt, đủ thứ như ẩn như hiện quanh quẩn trong đầu cô được chứng thực. Loại bừng tỉnh hiểu ra này khiến cô run lên.

Sau một lát, cô đứng bật dậy, cực kỳ khiếp sợ nói: “Trời ạ, em biết người kia là ai!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện