Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh ra khỏi Cục Cảnh sát, hai người đứng ở cửa nhìn chằm chằm bức ảnh chiếc kim cài áo kia. Tuy rằng hai người đều xuất thân từ gia đình giàu có, nhưng hoàn toàn không có hiểu biết gì về đồ hiếm lạ giá trị này.

“Khi còn nhỏ, đồ quý nhất trong nhà mà tớ thấy là nhẫn kết hôn của bố mẹ.” Quý Duyệt Sênh thẳng thắn: “Lấy chơi một lần, sau đó bị bố phạt đứng năm phút.”

“Ha ha...” Kỳ Tư bật cười: “Chứng tỏ bố cậu cực yêu mẹ cậu.”

“À, không! Chắc bố lo tớ làm mất, sợ mẹ bắt mua cái mới.” Quý Duyệt Sênh nghiêm trang làm rõ.

Kỳ Tư càng cảm thấy gia đình cô cực kỳ yêu thương nhau. Ngẫm lại cũng đúng, chỉ có gia đình đầy tình yêu thương mới có thể bồi dưỡng ra cô gái có tính cách tốt lại có dạy dỗ như Quý Duyệt Sênh.

“Đội trưởng Giang cho tớ địa chỉ nhà Quan Thấm. Hôm nay thứ sáu, coi như chúng ta tới tìm cậu ấy sau khi làm lễ hạ cờ ở trường, tránh cho bố mẹ cậu ấy sinh lòng nghi ngờ.” Kỳ Tư dặn dò.

Quý Duyệt Sênh gật đầu, sau đó cùng anh lên tàu điện ngầm. Cả quãng đường phải đổi chuyến hai lần, còn mua chút đồ ăn lấp bụng ở quán tạp hóa gần cửa ga tàu điện ngầm. Mãi gần đến giờ, bọn họ mới tới nhà Quan Thấm, ấn chuông cửa.

“Sao các cậu lại đến?”

Vốn tưởng Quan Thấm mở cửa nhìn thấy bọn họ sẽ lộ ra vẻ kinh ngạc và trốn tránh không kịp, không ngờ vẻ mặt cậu ấy khá bất ngờ và âm thầm chịu đựng.

“Đến thăm cậu.” Quý Duyệt Sênh hào phóng trả lời.

Kỳ Tư đi theo sau, thấy chỗ huyền quan chỉ có dép của một mình Quan Thấm, khi vào cửa mới hỏi: “Trong nhà chỉ có mình cậu à?”

Quan Thấm nghiêng người đứng ở cạnh cửa, thật thà nói: “Mẹ tớ ra ngoài mua đồ ăn, bố tớ còn chưa tan làm.”

“Chuyện bà cậu...” Quý Duyệt Sênh thay dép lê vào nhà, khó xử mở miệng.

Quan Thấm biết Quý Duyệt Sênh nhất định sẽ đề cập đến chuyện này, không cảm thấy bất ngờ, chỉ cười khổ nói: “Thật ra tớ cũng không quá đau khổ. Nói vậy dường như cực kỳ hỗn, nhưng sau khi tớ biết đấy chính là bà thì lại nhẹ nhàng thở ra. Ký ức quá mờ mịt, tớ chỉ nhớ mang máng bà là một người cực kỳ hiền từ và hay đùa. Mấy ngày nay tớ ở nhà, mơ thấy nhiều nhất là bà nói chuyện với tớ. Bà nói: Thấm Thấm à, nhỡ ngày nào đó bà đi lạc thì đừng vội vã tìm, bà sẽ sống rất tốt.” Cô ấy nói rồi mở tủ lạnh, lấy hai chai nước đưa cho Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh không ngại cực khổ tới thăm cô ấy. Còn mình thì tự rót một cốc nước lọc, đưa bọn họ đến sofa phòng khách ngồi.

“Khi còn nhỏ, người có thân tới đâu, một khi qua đoạn thời gian đó, nói chung sẽ trở nên không còn quan trọng đến thế nữa. Mấy ngày nay, tâm trạng của mẹ tớ cũng không tốt. Không chỉ có bố mẹ tớ, mấy bác tớ cũng cực kỳ khó chịu.”

Quý Duyệt Sênh liếc Kỳ Tư, dường như muốn nói quả nhiên không ngoài dự đoán của đội trưởng Giang. Trong tay Kỳ Tư cầm đồ uống có ga, sau khi mở ra thì đặt vào trong tay Quý Duyệt Sênh, còn dặn dò cô uống ít thôi.

“Ừm, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, người lớn chắc chắn rất nhọc lòng.” Kỳ Tư nói theo Quan Thấm, tầm mắt vừa chuyển, phát hiện trên tủ tivi nhà cô ấy bày nhiều khung ảnh cả lớn cả nhỏ.

Quý Duyệt Sênh cũng thất thần đánh giá nhà cô ấy, sau đó buông chai nước xuống thẹn thùng hỏi: “Quan Thấm, toilet nhà cậu ở đâu?”

“À, ra khỏi phòng khách rẽ phải.” Quan Thấm duỗi tay chỉ đường, “Cần tớ dẫn cậu đi không?”

“Không cần, không cần.” Quý Duyệt Sênh cười đứng dậy, tự mình đi về hướng Quan Thấm chỉ.

Kỳ Tư cũng vừa lúc gọi Quan Thấm lại, nói chuyện với cô ấy về giấc mơ.

Trên thực tế, giấc mơ có thể chứng minh cái gì, không ai có thể đưa ra đáp án. Nhưng đúng là giấc mơ có thể đưa ra nhắc nhở dưới tình huống đặc thù nào đó. Mà nhắc nhở này rất bí ẩn, bí ẩn đến mức làm người ta chỉ thừa nhận nó là một “giấc mơ”.

“Mấy ngày nay tớ mơ thấy bà khá nhiều, nhưng không mơ thấy căn nhà kia nữa. Tuy rằng thỉnh thoảng vẫn bị bóng đè, nhưng có một đêm, tớ mơ thấy trên cái cây ngoài cửa sổ có cái khăn lụa màu đỏ bay bay. Khăn lụa kia phân cách hình ảnh trong mơ, hơn nữa nói sao nhỉ, là khi nhìn thấy khăn lụa đỏ kia đồng thời tớ còn ngửi được một mùi giống với mùi máu tươi...”

Thần thái của Kỳ Tư thản nhiên, không có dao động cảm xúc rõ ràng, chỉ rất bình tĩnh nói: “Có lẽ lần trước phát hiện thi thể tên ăn trộm, ngửi được mùi đó nên còn lưu lại trong trí nhớ của cậu.”

Quan Thấm cũng không giải thích được, nhưng cô ấy cảm thấy có lẽ đáp án này của Kỳ Tư là hợp lý nhất.

“Có một loại hiện tượng tên ‘Cảm giác kèm’ (*), cậu nghe bao giờ chưa?” Kỳ Tư hỏi ngược lại.

(*) Cảm giác kèm (synesthesia) là hiện tượng hiếm gặp về sự pha trộn các giác quan (thị giác, thính giác, vị giác), trong đó sự k1ch thích ở giác quan này sẽ gây ra một hiệu ứng có thể đoán trước và lặp đi lặp lại ở giác quan khác.

Quan Thấm cái hiểu cái không nói: “Hình như từng nghe rồi, nhưng không có hiểu biết cụ thể.”

“Đơn giản mà nói, là khi cậu nghe được người khác nói mặt cỏ, cậu lập tức có thể ngửi được mùi bùn đất. Đây là hiện tượng cảm giác kèm. Không phải ai cũng có cảm giác này.”

“À...” Quan Thấm gật đầu đã hiểu, tiếp đó lại hỏi: “Cho nên?”

“Cho nên tớ suy nghĩ cảm quan khác nhau của cậu đã từng xảy ra liên hệ nào đó, thế cho nên khi cậu nhìn thấy khăn lụa đỏ thì có thể ngửi được mùi máu tươi.” Kỳ Tư uống một ngụm nước. Cảm giác k1ch thích từ đồ uống có ga lập tức xộc lên đầu, hơi khó chịu, nhưng ở mùa hè, thứ này thật sự là thứ đồ tránh nóng hàng đầu.

Quan Thấm cảm thấy lời Kỳ Tư có chút mâu thuẫn. Nếu đã đưa ra lời giải thích, vì sao còn muốn cho thêm về hiện tượng cảm giác kèm? Thứ này hoàn toàn lật đổ đáp án anh đưa ra trước đó. Là có ám chỉ khác hay thuần túy chỉ là trùng hợp nhắc tới?

“Đáp án không phải duy nhất. Cho nên tớ cố hết khả năng cung cấp nhiều khía cạnh mà cậu cảm thấy đáng tin cậy.” Kỳ Tư như nhìn thấu tâm tư của cô ấy, nói thẳng.

Trong lòng Quan Thấm chênh vênh, dù sao Kỳ Tư nói gì cô ấy cũng tin. Lúc này, hai người ở một chỗ, cô ấy đột nhiên cảm thấy, nếu không phải bởi vì Kỳ Tư có Quý Duyệt Sênh, có lẽ cô ấy sẽ thích anh. Dịu dàng, cẩn thận, hơn nữa luôn đặt Quý Duyệt Sênh lên đầu, Kỳ Tư thật sự cho người ta cảm giác an toàn hơn bất kỳ chàng trai nào.

Quan Thấm ý thức được mình suy nghĩ vớ vẩn, có phần lúng túng đứng lên: “Phòng bếp còn có trái cây, để tớ đi gọt cho các cậu.” Cô ấy mượn lý do này, rời khỏi phòng khách.

“Duyệt Sênh?”

Không ngờ ở chỗ rẽ, thấy Quý Duyệt Sênh đang lẳng lặng đứng trên hành lang từ phòng khách thông đến phòng sách. Lúc Quan Thấm gọi tên cô, cô còn nhìn chằm chằm bức ảnh treo trên tường hành lang.

“Đây là ảnh gia đình à?” Quý Duyệt Sênh thấy Quan Thấm đi tới thì hỏi.

Quan Thấm đứng cạnh cô, cũng ngửa đầu nhìn chăm chú: “Ừm, đây là chụp lúc mừng thọ bà tớ sáu mươi.”

“Thế cái người đẹp trai kia là ai?” Quý Duyệt Sênh tùy tay chỉ vào một thanh niên đứng cạnh bác cả của Quan Thấm, đầy tò mò hỏi.

“Con trai của bác hai tớ.” Quan Thấm nhìn thẳng, giọng điệu lạnh nhạt.

“Ồ.” Quý Duyệt Sênh nghiêng đầu, nhìn một lượt không thấy bác hai của Quan Thấm. Cô ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Trông sắc mặt bà cậu tốt như vậy, tinh thần như vậy, không giống bị bệnh đãng trí tuổi già.”

“Cái gì?” Quan Thấm khiếp sợ nhìn về phía Quý Duyệt Sênh: “Ai bảo với cậu là bà tớ bị bệnh đãng trí tuổi già?”

Quý Duyệt Sênh vội che miệng, xua tay xin lỗi: “Xin lỗi! Tớ cũng nghe đội trưởng Giang nói. Anh ta nói bác cả của cậu đến Cục Cảnh sát làm ầm lên, bắt cảnh sát phải cho nhà cậu trả lời. Bác cả cậu nói bà cậu mất tích là chuyện thường, vì bà bị bệnh đãng trí tuổi già mà thường xuyên đi lạc.”

Quan Thấm giật mình đứng sững tại chỗ như nghe thấy tiếng kêu thê lương của quái vật. Cô ấy không hề cảm thấy bà có chỗ nào không bình thường. Đãng trí tuổi già gì chứ? Vì sao lại có chuyện buồn cười vậy?

“Cậu xác định là bác cả tớ nói à?”

“Ừ, dẫu sao đội trưởng Giang sẽ không đến mức lừa một người râu ria như tớ chứ?”

Quan Thấm rơi vào trầm tư. Cô ấy cúi đầu im lặng trong chốc lát mới nói với Quý Duyệt Sênh: “Cảm ơn các cậu đến thăm tớ.”

Á, xong đời! Câu cảm ơn này, hiện tại nghe giống như “lệnh đuổi khách”. Quý Duyệt Sênh cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, đang êm đẹp lại làm cho Quan Thấm mờ mịt và thương cảm. Trong lòng cô nói ngàn vạn câu xin lỗi, cũng kiên định muốn cho cô ấy một chân tướng.

“Cái này tặng cho cậu.” Đang lúc khó xử, Kỳ Tư đi đến, từ trong túi lấy ra một túi thơm nhỏ đưa cho Quan Thấm: “Đây là ông nội của tớ làm, bên trong là thuốc nam, có hiệu quả an thần.”

“Cảm ơn.” Quan Thấm nhận lấy, đặt dưới mũi hít, mỉm cười: “Đúng là thuốc nam.”

Quý Duyệt Sênh thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Kỳ Tư, giơ ngón tay cái vì hành động “cứu bồ” của anh.

“Vậy cậu nghỉ ngơi đi, bọn tớ về đây! Gặp lại ở trường.” Kỳ Tư vòng đến bên cạnh Quý Duyệt Sênh, kéo tay cô, chào Quan Thấm.

“Ừm, thật sự cảm ơn các cậu.” Quan Thấm nắm chặt cái túi thơm kia, cũng nói hẹn gặp lại bọn họ.

Khi Quý Duyệt Sênh quay đầu, Quan Thấm vẫn đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, trên mặt nở nụ cười, ánh mắt lại lộ ra bi ai.

Quan Thấm vẫy tay với cô, không nhiều lời một câu nào nữa.

“Cái kim cài áo kia của con trai nhà bác hai Quan Thấm, nhưng tớ không tìm được bác hai của cậu ấy trên ảnh gia đình.” Ra cửa, Quý Duyệt Sênh lập tức nói phát hiện của mình cho Kỳ Tư: “Hơn nữa, lúc Quan Thấm nhắc tới anh họ cậu ấy, giọng điệu có thay đổi rõ ràng.”

Hai người bước nhanh về phía ga tàu điện ngầm, Kỳ Tư đi phía bên ngoài. Anh nhận lấy di động từ trong tay Quý Duyệt Sênh, thấy bức ảnh gia đình mà cô đã chụp. Tuy rằng sau khi phóng to vẫn khó có thể nhìn rõ cái kim cài áo trên áo của anh họ Quan Thấm, nhưng dựa theo độ lớn nhỏ của kim cài áo và màu lục bảo thạch, cơ bản có thể kết luận đúng là cái kim cài áo kia.

“Nếu có thể cầm bức ảnh về cho đội trưởng Giang, chắc bọn họ sẽ có biện pháp phục hồi chất lượng cao.” Kỳ Tư hơi tiếc nuối nói.

Quý Duyệt Sênh không cảm thấy đây là việc khó. Nếu bên đội trưởng Giang thật sự nắm giữ chứng cứ, hoàn toàn có thể mang bức ảnh kia đi điều tra. Nhưng, trước mắt…

“Rốt cuộc bà của Quan Thấm có bị bệnh đãng trí tuổi già không? Vì sao Quan Thấm và bác của cậu ấy lại nhìn nhận khác biệt như vậy?”

Kỳ Tư hít sâu một hơi: “Khó nói. Nếu chỉ suy xét về tuổi tác, lúc ấy Quan Thấm chưa hoàn toàn độc lập, chưa có nhân cách hoàn chỉnh. Cậu ấy nhìn bất cứ thứ gì cũng cảm thấy tốt đẹp, cho nên rất có khả năng sinh ra nhận thức khác biệt. Nếu sự thật không phải như thế, vậy cần phải điều tra lý do bác cả của Quan Thấm nói dối.”

“Ừm.” Quý Duyệt Sênh tạm thời cũng không thể nghĩ ra điều gì. Sau khi tạm dừng một chút, cô giữ chặt Kỳ Tư, cẩn thận hỏi một câu: “Sao tớ cảm thấy lúc nói hẹn gặp lại với cậu, Quan Thấm còn để tâm hơn cả với tớ thế? Có phải bởi tớ quá đáng, chọc cậu ấy không vui không?”

Kỳ Tư nhìn Quý Duyệt Sênh, ánh mắt mềm nhẹ: “Về sau đừng tránh đi một mình vì nhiệm vụ.”

“Thế có cách nào đây?” Quý Duyệt Sênh giải thích: “Nếu không, lần sau cậu nói cậu muốn đi toilet.”

“Xem tình hình đã. Nếu lần sau đối tượng điều tra là nam, vậy vẫn là cậu đi toilet thôi.” Kỳ Tư nói chuyện kín kẽ. Hành động tách ra này là cần thiết, nhưng nếu để Quý Duyệt Sênh ở riêng với chàng trai khác... Ừm, loại chuyện này, anh không làm được.

Quý Duyệt Sênh đắm chìm trong suy tư, cô cảm thấy giữa Quan Thấm và con trai của bác hai đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng lại không tiện suy đoán bừa. Với tình hình hiện tại, có phải tiếp sau đây nên đi tìm con trai của bác hai “nói chuyện” không?

“Khi đi đường đừng suy nghĩ linh tinh.” Kỳ Tư không yên tâm, lại kéo tay cô, dắt cô qua đường.

“Sao cậu giống bố mẹ tớ thế?” Quý Duyệt Sênh buồn cười, sau khi tốt nghiệp nhà trẻ, cô không còn được ai dẫn qua đường nữa. Bây giờ lên đại học rồi lại thành trẻ con.

Người đi trên đường rất đông, đang giờ cao điểm tan tầm, tàu điện ngầm chắc cũng sẽ chen chúc. Ngay khi đến ga tàu điện ngầm, Kỳ Tư thuận miệng hỏi một câu: “Không thích à?”

“Thích chứ.” Quý Duyệt Sênh gần như buột miệng thốt ra.

Nhiều người sốt ruột đuổi theo tàu điện ngầm, từng người ngược dòng, có chút va chạm đều là bình thường. Nhưng ở bên cạnh Kỳ Tư, Quý Duyệt Sênh lại không hề lo lắng. Cô được bảo vệ rất tốt, cho dù chỉ là cùng nhau ngồi tàu điện ngầm.

“Tớ thì sao?” Kỳ Tư cảm thấy ban đầu mình hỏi là “hành động”, giờ phút này anh muốn hỏi là “anh”.

Quý Duyệt Sênh chớp chớp mắt, trả lời: “Đương nhiên cũng thích rồi.”

Mỗi lần Quý Duyệt Sênh trả lời mà không suy nghĩ, Kỳ Tư đều cảm thấy cô không hiểu ý mà anh muốn bày tỏ. Dựa theo lẽ thường, không có cô gái nào sẽ trả lời luôn một câu hỏi mập mờ mà không cần nghĩ ngợi cả.

Kỳ Tư tạm dừng một lát, kìm nén xao động trong lòng: “Tớ nói là thích giữa nam và nữ.”

Cuối cùng cũng chính thức hỏi ra. Ba năm đại học, đây vẫn là lần đầu tiên anh nhắc tới tình cảm nam nữ trên cả tình bạn với Quý Duyệt Sênh.

Khi Quý Duyệt Sênh nghe được lời này, lập tức cảm thấy bàn tay mình được anh cầm hơi tê dại. Đó là cảm giác gì? Hình như cả người đều nhộn nhạo, khiến trái tim cũng tê rần.

“Hửm?” Anh thấy cô không trả lời, nhẹ nhàng siết chặt tay cô.

Quý Duyệt Sênh lập tức đỏ mặt, trái tim như nai con chạy loạn. Xung quanh là đám người không ngừng di chuyển, mà Kỳ Tư ở trước mắt không đứng trên cao như Cố Sâm, cũng không lộng lẫy giống sao trời, lại dịu dàng nhàn nhạt giống như ánh trăng sáng, khiến người ta yên tâm.

“Chờ một chút.”

Không chờ cô trả lời, Kỳ Tư đã kéo cô đứng xếp hàng ở vạch vàng. Anh không hỏi lại, cúi đầu thấy khóe miệng cô mỉm cười, dáng vẻ thẹn thùng và rụt rè, như đã miêu tả sinh động đáp án.

Anh không phải người so đo, cũng không thích cưỡng ép người khác, bất kỳ chuyện gì anh đều ôm thái độ thuận theo tự nhiên. Với anh có thể hoặc là không thể, không khác nhau nhiều. Chỉ riêng chuyện của Quý Duyệt Sênh, anh có sự chấp nhất khác với người thường. Cho dù, phần chấp nhất này cũng không làm anh lấy hết can đảm tiến thêm một bước với Quý Duyệt Sênh.

“Cậu chuẩn bị cái túi thơm kia từ khi nào?”

Trên tàu điện ngầm, Quý Duyệt Sênh bị đám người chen vào sát cửa cố sức quay người lại hỏi Kỳ Tư. Cô cũng có một thời gian ngủ không ngon đó, sao không thấy anh cho cô một cái?

Được rồi! Sao có thể hụt hẫng vậy chứ?

“Trong phòng ký túc xá, Kiều Khải Vọng hình như bị mộng du. Có một đêm, cậu ấy mộng du đi vào phòng vệ sinh rồi khóa trái cửa, mấy người trong phòng tớ nhịn tiểu đến hừng đông...” Kỳ Tư nghiêm trang giải thích. Anh cúi đầu nhìn cô một cái, đột nhiên ngượng ngùng: “Đừng để ý! Con trai ở với nhau luôn khá thoải mái.”

Ồ, hóa ra là vậy. Quý Duyệt Sênh trở lại bình thường, nhưng biết rõ còn cố hỏi: “Cho nên túi thơm vốn chuẩn bị cho Kiều Khải Vọng?”

“Ừ! Mộng du có tính di truyền nhất định, phần lớn là nam giới và trẻ em. Nhưng cũng may Kiều Khải Vọng không thường xuyên mộng du, chứ không thì phải dẫn cậu ấy đi khám bác sĩ. Tớ nghĩ có thể gần đây cậu ấy bị áp lực tinh thần khá lớn, cần phát ti3t. Túi thơm chẳng qua là tớ cho cậu ấy một bài học tiềm thức, bởi vì cậu ấy ghét ngửi mùi thuốc nam. Ghét cay ghét đắng.”

“Cậu ấy ghét mà cậu còn đưa cho cậu ấy?” Quý Duyệt Sênh không hiểu.

Lúc này, tàu đến trạm, lại một nhóm người đi lên. Kỳ Tư nhích sát lại gần Quý Duyệt Sênh một bước, để cô đứng vào trong góc, tránh người khác đụng phải cô.

“Tuy rằng tớ không biết lý do Kiều Khải Vọng bị áp lực, nhưng trị liệu mộng du có một liệu pháp tên “cực ghét”. Lúc cậu ấy ngủ, tớ buộc tay của tớ và tay cậu ấy vào cùng một cái dây thừng, cậu ấy có bất kỳ hành động gì, tớ đều có thể biết luôn. Khi cậu ấy mộng du, tớ lập tức xuống giường để sát túi thơm vào mũi cậu ấy. Cậu ấy vừa hít vào là nôn ọe, sau đó có thể tỉnh lại. Làm như vậy hai, ba lần, cậu ấy sẽ không mộng du nữa.”

Quý Duyệt Sênh nhỏ giọng kinh ngạc cảm thán, cảm thấy Kỳ Tư thật sự gì cũng biết. Vậy mà còn có thể dùng cách như vậy để chữa mộng du cho Kiều Khải Vọng. Người bình thường hẳn sẽ sợ muốn chết. Cho dù không sợ, cũng sẽ không để ý, càng sẽ không sẵn lòng hy sinh giấc ngủ để trợ giúp Kiều Khải Vọng như anh.

“Kỳ Tư, cậu thật tốt.” Cô nói từ tận đáy lòng. Tuy rằng cô đã biết từ rất sớm, nhưng mỗi lần vẫn bị sự nhiệt tình và lương thiện của anh làm cho cảm động.

“Vừa đẹp trai lại hiểu biết nhiều, còn tốt nữa, đúng là không có nhiều chàng trai như vậy.”

Với sự khích lệ liên tục của Quý Duyệt Sênh, Kỳ Tư dĩ nhiên vui như nở hoa. Chẳng qua, anh luôn muốn xác nhận, sự khích lệ của cô đặc biệt nhắm vào anh, hay là về việc anh làm với người khác.

“Vì sao cậu có thể tốt với tất cả mọi người như vậy?” Trong ánh mắt Quý Duyệt Sênh toát ra sùng bái, rồi lại tò mò tinh thần cống hiến chí công vô tư này sinh ra đã có sẵn hay là một loại thói quen.

Kỳ Tư vẫn duy trì tư thế cúi đầu nhìn cô chăm chú. Giữa anh và cô không tồn tại khoảng cách, sự thân mật gần gũi khiến người ta mơ màng. Nhưng trong lòng anh biết rõ, anh không muốn tốt với tất cả mọi người.

Trên thực tế, anh không thân thiện với tất cả mọi người giống như Quý Duyệt Sênh nói.

“Tớ cũng có lòng ích kỷ.” Anh nhẹ giọng thẳng thắn: “Cũng không tốt như cậu nói.”

Quý Duyệt Sênh cười khẽ nhìn anh: “Tớ bảo tốt là tốt, cấm cãi. Hơn nữa, nếu cậu mà không tốt thì quả thực người như tớ không có mặt mũi nào sống nữa.”

“Cậu tốt hơn cậu nghĩ nhiều.” Kỳ Tư nghiêm túc nói: “Về cái này, cũng cấm cãi.”

“Hừ.” Quý Duyệt Sênh thấy anh học mình, mặt đầy hờn dỗi không nói chuyện.

Có vài người nói chuyện tràn ngập ma lực, rõ ràng đổi thành người khác có lẽ cô sẽ trợn trắng mắt dỗi ngược lại. Nhưng đổi thành Kỳ Tư, cô lại cảm thấy anh nói gì cũng đúng.

Hai người đi tàu điện ngầm qua năm trạm, khi về tới Cục Cảnh sát đã là 7 giờ tối. Vốn định đến chào Giang Chính một tiếng rồi đi luôn, nhưng vừa đến cửa văn phòng thì nghe thấy Giang Chính đang gọi điện thoại.

“Tra được phải không? Được, đợi chút tôi đến ngay đây.”

Hai người Quý Duyệt Sênh đi qua, đứng ở cửa văn phòng chờ Giang Chính nói chuyện điện thoại xong. Giang Chính liếc thấy hai người bọn họ thì ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho bọn họ vào phòng, còn mình thì cầm điện thoại đi tới bên cửa sổ.

“Ừ, tạm thời đừng rút dây động rừng.”

Sau dăm ba câu, Quý Duyệt Sênh đã nghe hiểu. Người ở đầu bên kia điện thoại nói là đã tra được tình huống cụ thể của kim cài áo, bao gồm thân phận hai bên mua bán. Vì thế, cô che miệng nhỏ giọng nói tin tức này cho Kỳ Tư.

“Có thu hoạch à?” Giang Chính cúp máy, xoay người kéo ghế dựa ra ngồi đối diện với bọn họ, đi thẳng vào vấn đề.

Quý Duyệt Sênh “chậc” một tiếng, nghịch ngợm nói: “Đội trưởng Giang, anh xúi giục chúng tôi lợi dụng tình cảm bạn học tìm hiểu tin tức giúp anh, có phải quá không phúc hậu hay không?”

Giang Chính thừa nhận sự thật này. Anh ta ngại ngùng dứt khoát bỏ qua chủ đề này, đứng đắn hỏi: “Cho nên có tin tốt gì muốn chia sẻ à?”

“Cho anh.” Quý Duyệt Sênh đưa di động của mình cho Giang Chính: “Đây là bức ảnh gia đình mà em chụp được ở trong nhà Quan Thấm. Bà cụ ngồi trước là bà của Quan Thấm, đứng ở hàng sau có con trai nhà bác hai Quan Thấm.”

Giang Chính cầm ngang điện thoại di động, phóng to một chi tiết nào đó, mày nhăn lại. Trên cổ áo của con trai bác hai có một thứ nhìn giống như cái kim cài áo kia.

“Nhìn trên ảnh không quá rõ, bọn em cũng hoài nghi. Nhưng khi Quan Thấm nhắc tới con trai bác hai thì thái độ khá kỳ lạ, em không hỏi lại.” Quý Duyệt Sênh giải thích.

“Ừ.” Giang Chính nhìn ảnh, lại nhìn bọn họ, sau khi đắn đo mãi mới nói với bọn họ: “Nếu kim cài áo xuất hiện ở hiện trường một vụ án mười mấy năm trước, vậy chắc chắn thời đại của nó cũng đã rất lâu. Chúng tôi dựa theo hình thức tiến hành điều tra tìm kiếm, thật sự đã tìm được. May mắn là, trên đời này chỉ có duy nhất một cái kim cài áo này. Cho nên chúng tôi không cần tiến hành loại trừ.”

Kỳ Tư nghe xong cảm thấy điều tra khá thuận lợi, mới hỏi: “Cho nên, người sở hữu kim cài áo là ai?”

Giang Chính cầm lấy cốc nước uống một ngụm: “Một kẻ giàu có đã qua đời, rất giàu. Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, mười mấy năm trước đã ra nước ngoài buôn bán. Cái kim cài áo này là ông ta mua được trong một buổi đấu giá ở nước ngoài, tôi không thể nói bao nhiêu tiền. Dù sao hiện tại còn xa thì tôi mới có được số tiền đó.”

“Vậy vì sao nó lại xuất hiện ở trên người con trai nhà bác hai của Quan Thấm?” Quý Duyệt Sênh hỏi.

Ban đầu khi Giang Chính nghe được Quý Duyệt Sênh nói kim cài áo xuất hiện ở trên người anh họ Quan Thấm, anh ta cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng hiện tại ngẫm kỹ lại thì dường như có thể đưa ra giải thích hợp lý.

“Anh họ của Quan Thấm tên Quan Triển Tường, đúng không?”

Quý Duyệt Sênh và Kỳ Tư sôi nổi lắc đầu, chuyện này bọn họ chưa từng hỏi Quan Thấm thì làm sao mà biết được.

“Tôi đã cho người điều tra cả nhà đó. Trong đó mười mấy năm trước, Quan Triển Tường gần như ăn mặc không lo, mỗi ngày đều trà trộn ở nơi giao lưu của giới thượng lưu, cái ăn cái mặc đều đứng đầu. Các em phải biết rằng nhà họ Quan không phải gia đình giàu có gì, sau khi bà Quan Thấm chết để lại ba căn hộ đã là giá trị lớn nhất. Hơn nữa trong ba anh em, bác hai của Quan Thấm kém cỏi nhất. Thứ duy nhất để ông ta có thể lấy ra khoe là con trai ông ta có diện mạo đẹp trai.”

Giang Chính để lộ ra tin tức đều để giải thích rõ việc kim cài áo xuất hiện ở trong tay Quan Triển Tường, nhưng trong đó còn thiếu một nhân vật mang tính mấu chốt.

“Được rồi, lúc khác nói tiếp. Bây giờ tôi phải đi ra ngoài một chuyến.” Nói được một nửa, Giang Chính lập tức đứng dậy muốn đi: “Các em đói thì gọi cơm hộp, ở trong cục ăn tạm cho no. Chờ tôi quay lại sẽ đưa các em về.”

“Cùng đi đi.” Quý Duyệt Sênh cũng vội vàng đứng dậy: “Em biết anh muốn đi tìm Quan Triển Tường. Bởi vì mấy năm gần đây, ông ta đều đi làm ở tỉnh ngoài, mấy ngày trước mới trở về. Nhỡ đâu các anh không tìm thấy ông ta, em còn có thể lợi dụng lỗ tai khác người thường của mình giúp các anh tìm xem.”

Kỳ Tư nhịn cười, cảm thấy Quý Duyệt Sênh dùng lý do như vậy yêu cầu cùng phá án có chút buồn cười. Nhưng không thể không thừa nhận, cho dù buồn cười, cô cũng có thể biến nó thành vô cùng đáng yêu.

“Ồ!” Giang Chính cũng cười, “Đừng biến lỗ tai mình thành cái radar chứ. Tôi có nghe đội trưởng Uông nói, thể lực của em rất kém, đến lúc đó đừng liên lụy chúng tôi.”

“Không cần lo đâu ạ, có Kỳ Tư mà.” Quý Duyệt Sênh vỗ ngực Kỳ Tư cam đoan: “Nhỡ mà đến lúc đó phải so thể lực, em sẽ ngoan ngoãn đứng ở một bên, nhìn hai người hành động.”

Giang Chính cạn lời, lúc này không biết nên nói trường cảnh sát thế nào nữa. Rốt cuộc chỗ đó đào tạo ra một thiên tài vô dụng, hay là may mắn gặp phải một thiên tài không cần phải dạy dỗ. Tóm lại, tạm thời vẫn làm theo Quý Duyệt Sênh thôi. Bởi vì nhìn cô có vẻ giống công chúa nhỏ không hiểu gì, lại có đầy nhiệt huyết, cho nên tốt nhất đừng đả kích sự tích cực của cô.

“Tự cậu trông nom đi.” Khi Giang Chính đi đến bên cạnh bọn họ, anh ta vỗ bả vai Kỳ Tư, dặn dò như vậy.

Tuy rằng chỉ tìm gặp Quan Triển Tường, nhưng Kỳ Tư cũng cực kỳ lo lắng. Quá trình phá án sẽ xảy ra việc gì thì không ai có thể đoán trước được, cho nên thật sự cần cẩn thận một chút.

“Nhớ rõ gặp chuyện đừng xúc động, cũng đừng đơn độc hành động.” Trước khi ra cửa, Kỳ Tư dặn dò.

Quý Duyệt Sênh tùy tiện cúi chào nói: “Sir Kỳ, tớ bảo đảm, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tớ sẽ trốn ra sau mọi người!”

“Ừ, ngoan.”

Vì thế, Giang Chính mang theo hai sinh viên và đồng nghiệp ở trung đội cùng lái xe đến nơi phát hiện hành tung của Quan Triển Tường. Thật ra, trong này còn có một hiện tượng khả nghi khác, Giang Chính chưa nói.

Đó là ngày thứ ba sau khi xác nhận xương trắng thuộc về Hà Thưởng Quyên, Quan Đình Diệu cũng chính là bác hai của Quan Thấm đã chết. Trên thực tế, Quan Đình Diệu vẫn luôn bị ốm nằm viện, thời gian không còn nhiều lắm, nhưng ngày thứ ba sau khi chuyện xảy ra lại đột nhiên tắt thở. Sự trùng hợp này thật khiến người ta sợ hãi.

Một ngày trước, bọn họ mới biết được con trai của Quan Đình Diệu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện