Thiết Tâm Nguyên bị đánh sưng đít, chỉ có thể nằm trên nóc nhà ngó xung quanh.
Vương Nhu Hoa cũng bị dọa sợ nên càng ngày nàng càng ít ở lại tiệm mì Thất Ca mà thuê một chưởng quỹ tới trông coi cửa hàng. Có điều nàng vẫn phải tự tay nấu thịt chứ không dám nhờ người khác.
Nàng phải tận tay nêm nếm thịt sau đó bỏ vô nồi nấu thì mới an tâm đi về trông chừng Thiết Tâm Nguyên, tuyệt không cho hắn chạy loạn nữa. Đặc biệt là mấy tên nhóc lưu manh trong viện tử bỏ hoang, chuyện giết hãn tướng Tây tặc đã đồn ra ngoài, nàng càng quyết tâm cấm con mình chơi với tụi nó.
Theo nàng nghĩ thì con trai mình từ nhỏ đã ngoan ngoãn vâng lời, bởi vì đi theo mấy tên nhóc lưu manh mới bị nhiễm hư.
Mây trời chầm chậm trôi, chim bay theo đàn, con chim bồ câu mà Thiết Tâm Nguyên nuôi cũng một đi không trở lại. Việc này khiến mẫu thân trêu hắn suốt ngày.
Chợt một cành trúc dài cột một cái túi lụa trắng lén lút lướt qua đầu hắn, rà tới cây lê trong vườn Thiết gia. Đầu cành trúc bị uốn cong nhẹ nhàng kéo quả lê một cái, quả lê to liền rơi xuống túi lụa, sau đó cành trúc từ từ được thu về.
Thiết Tâm Nguyên còn nghe cô bé kia cười khúc khích, còn tiếng cười còn xen lẫn mấy chữ ‘thằng ngốc’. Rốt cuộc hắn không nhịn được nửa, giận dữ hét lên:
- Trộm lê thì lo trộm lê đi, ngứa miệng mắng gì hả? Nếu ta không ngốc thì các ngươi trộm được lê à? Lúc này cành trúc đang được thu về, túi lụa nằm ngay trên đỉnh đầu Thiết Tâm Nguyên, người trộm lê không nghĩ hắn đã tỉnh lại nên giật mình buông cành trúc ra, trái lê to rớt xuống đầu Thiết Tâm Nguyên làm hắn đau đớn la ầm lên.
Hắn tức giận kéo cành trúc lên, ngẩng đầu nhìn về phía tường thành, chỉ thấy vẻ mặt kỳ quái của mấy người thủ vệ, hình như không thu hoạch được gì.
Đám thủ vệ nhìn về phía lỗ châu mai trên tường hoàng thành, ở đó thò ra hai búi tóc tròn to đùng.
Thiết Tâm Nguyên thấy mấy thủ vệ nhìn mình lắc lắc đầu liền biết lần này mình xui xẻo rồi. Hắn vứt cành trúc sang một bên, móc quả lê ra hung hăng cắn một cái. Miếng lê chín ngọt tan ra trong miệng hắn, không giống năm ngoái, quả nào cũng toàn hạt.
- Tên ngốc, trả lại cành trúc cho chúng ta.
Một cô bé mặc xiêm áo màu xanh thò đầu lên, hung hăng quát Thiết Tâm Nguyên.
Thiết Tâm Nguyên đã từng thấy rất nhiều cung nữ nhỏ tuổi nên cũng chả quan tâm. Hắn nằm xuống, ngứa chân đá con hồ ly một cái. Cái con này đang thay lông, đi đến đâu cũng rụng lông đầy đất.
- Á à, ngươi dám đá Chấn Vũ tướng quân, đây chính là phạm thượng!
Cung nữ nhỏ hét ầm lên. Ở trong cung, hồ ly rất được sủng ái, bất luận là ai nhìn thấy nó cũng đối đãi vô cùng khách khí. Cho dù là ở tẩm cung của hoàng hậu, nó cũng được để dành cho một bát sữa bò.
- Ai đá nó? Là nó van xin ta đá đó! Không tin thì ngươi nhìn đi, nó còn rất vui vẻ kìa!
Thiết Tâm Nguyên vừa nói vừa kéo hai má hồ ly ra phía sau, làm mặt nó biến thành như đang cười cho cô bé cung nữ nhìn.
- A! Ngươi lại dám đối xử như thế với Ngân Tử đại tướng quân!
Một cô bé khác đội nón nhọn cũng nhịn không được đứng thẳng lên, tức giận chỉ Thiết Tâm Nguyên, hét lên.
- Ngân Tử đại tướng quân? Ồ, biệt danh này không tệ nha, Ngân Tử đại tướng quân đương nhiên tung hoành vô địch, ngươi nói có có phải không hả Ngân Tử đại tướng quân?
Thiết Tâm Nguyên day day cái lỗ mũi đen ướt ướt của hồ ly, cười nói.
Hồ ly tưởng là Thiết Tâm Nguyên đang giỡn với nó liền dụi dụi đầu vào bụng hắn hai cái rồi nhảy lên chóp nhà, chờ Thiết Tâm Nguyên đuổi theo.
Hai cô bé bên kia tường lại cho rằng Thiết Tâm Nguyên đang khi dễ hồ ly, không ngừng mắng chửi hắn.
Một tên thị vệ tráng kiện đi ngang qua, thấy hai cô bé này đang chỉ trỏ mắng chửi xuống dưới thành liền bó tay giả điên nhìn trời. Hắn không muốn bị cuốn vào việc này tí nào.
Hai cô bé thì biết được mấy từ mắng chửi? Lăn qua lộn lại cũng chỉ biết mắng Thiết Tâm Nguyên gì mà vô lại, gì mà người xấu.
Đối với trình độ mắng chửi như vậy, Thiết Tâm Nguyên đương nhiên không để ý, thỉnh thoảng mắng lại đôi câu liền khiến mặt hai cô bé đỏ tận mang tai, chỉ biết tiếp tục dậm chân mắng hắn người xấu, vô lại.
Thiết Tâm Nguyên cũng không dám mắng chửi đến cha mẹ ông bà tụi nó, có trời mới biết cái cô bé đội mũ nhọn kia có địa vị gì. Vạn nhất đụng ngay công chúa thì chẳng phải hắn đang chửi mười tám đời tổ tiên của Triệu Trinh sao? Lúc đó chém đầu đã là nhẹ…
Sau khi đi tới thế giới này, Thiết Tâm Nguyên ghét nhất là chém đầu. Nếu không phải hắn phước lớn mạng lớn thì đầu đã rớt lâu rồi.
Rất lâu rồi hắn mới có một cuộc sống bình thường như mọi người như vậy, đột nhiên hắn cảm thấy làm một đứa trẻ cũng không tệ lắm.
Vương Nhu Hoa cũng bị dọa sợ nên càng ngày nàng càng ít ở lại tiệm mì Thất Ca mà thuê một chưởng quỹ tới trông coi cửa hàng. Có điều nàng vẫn phải tự tay nấu thịt chứ không dám nhờ người khác.
Nàng phải tận tay nêm nếm thịt sau đó bỏ vô nồi nấu thì mới an tâm đi về trông chừng Thiết Tâm Nguyên, tuyệt không cho hắn chạy loạn nữa. Đặc biệt là mấy tên nhóc lưu manh trong viện tử bỏ hoang, chuyện giết hãn tướng Tây tặc đã đồn ra ngoài, nàng càng quyết tâm cấm con mình chơi với tụi nó.
Theo nàng nghĩ thì con trai mình từ nhỏ đã ngoan ngoãn vâng lời, bởi vì đi theo mấy tên nhóc lưu manh mới bị nhiễm hư.
Mây trời chầm chậm trôi, chim bay theo đàn, con chim bồ câu mà Thiết Tâm Nguyên nuôi cũng một đi không trở lại. Việc này khiến mẫu thân trêu hắn suốt ngày.
Chợt một cành trúc dài cột một cái túi lụa trắng lén lút lướt qua đầu hắn, rà tới cây lê trong vườn Thiết gia. Đầu cành trúc bị uốn cong nhẹ nhàng kéo quả lê một cái, quả lê to liền rơi xuống túi lụa, sau đó cành trúc từ từ được thu về.
Thiết Tâm Nguyên còn nghe cô bé kia cười khúc khích, còn tiếng cười còn xen lẫn mấy chữ ‘thằng ngốc’. Rốt cuộc hắn không nhịn được nửa, giận dữ hét lên:
- Trộm lê thì lo trộm lê đi, ngứa miệng mắng gì hả? Nếu ta không ngốc thì các ngươi trộm được lê à? Lúc này cành trúc đang được thu về, túi lụa nằm ngay trên đỉnh đầu Thiết Tâm Nguyên, người trộm lê không nghĩ hắn đã tỉnh lại nên giật mình buông cành trúc ra, trái lê to rớt xuống đầu Thiết Tâm Nguyên làm hắn đau đớn la ầm lên.
Hắn tức giận kéo cành trúc lên, ngẩng đầu nhìn về phía tường thành, chỉ thấy vẻ mặt kỳ quái của mấy người thủ vệ, hình như không thu hoạch được gì.
Đám thủ vệ nhìn về phía lỗ châu mai trên tường hoàng thành, ở đó thò ra hai búi tóc tròn to đùng.
Thiết Tâm Nguyên thấy mấy thủ vệ nhìn mình lắc lắc đầu liền biết lần này mình xui xẻo rồi. Hắn vứt cành trúc sang một bên, móc quả lê ra hung hăng cắn một cái. Miếng lê chín ngọt tan ra trong miệng hắn, không giống năm ngoái, quả nào cũng toàn hạt.
- Tên ngốc, trả lại cành trúc cho chúng ta.
Một cô bé mặc xiêm áo màu xanh thò đầu lên, hung hăng quát Thiết Tâm Nguyên.
Thiết Tâm Nguyên đã từng thấy rất nhiều cung nữ nhỏ tuổi nên cũng chả quan tâm. Hắn nằm xuống, ngứa chân đá con hồ ly một cái. Cái con này đang thay lông, đi đến đâu cũng rụng lông đầy đất.
- Á à, ngươi dám đá Chấn Vũ tướng quân, đây chính là phạm thượng!
Cung nữ nhỏ hét ầm lên. Ở trong cung, hồ ly rất được sủng ái, bất luận là ai nhìn thấy nó cũng đối đãi vô cùng khách khí. Cho dù là ở tẩm cung của hoàng hậu, nó cũng được để dành cho một bát sữa bò.
- Ai đá nó? Là nó van xin ta đá đó! Không tin thì ngươi nhìn đi, nó còn rất vui vẻ kìa!
Thiết Tâm Nguyên vừa nói vừa kéo hai má hồ ly ra phía sau, làm mặt nó biến thành như đang cười cho cô bé cung nữ nhìn.
- A! Ngươi lại dám đối xử như thế với Ngân Tử đại tướng quân!
Một cô bé khác đội nón nhọn cũng nhịn không được đứng thẳng lên, tức giận chỉ Thiết Tâm Nguyên, hét lên.
- Ngân Tử đại tướng quân? Ồ, biệt danh này không tệ nha, Ngân Tử đại tướng quân đương nhiên tung hoành vô địch, ngươi nói có có phải không hả Ngân Tử đại tướng quân?
Thiết Tâm Nguyên day day cái lỗ mũi đen ướt ướt của hồ ly, cười nói.
Hồ ly tưởng là Thiết Tâm Nguyên đang giỡn với nó liền dụi dụi đầu vào bụng hắn hai cái rồi nhảy lên chóp nhà, chờ Thiết Tâm Nguyên đuổi theo.
Hai cô bé bên kia tường lại cho rằng Thiết Tâm Nguyên đang khi dễ hồ ly, không ngừng mắng chửi hắn.
Một tên thị vệ tráng kiện đi ngang qua, thấy hai cô bé này đang chỉ trỏ mắng chửi xuống dưới thành liền bó tay giả điên nhìn trời. Hắn không muốn bị cuốn vào việc này tí nào.
Hai cô bé thì biết được mấy từ mắng chửi? Lăn qua lộn lại cũng chỉ biết mắng Thiết Tâm Nguyên gì mà vô lại, gì mà người xấu.
Đối với trình độ mắng chửi như vậy, Thiết Tâm Nguyên đương nhiên không để ý, thỉnh thoảng mắng lại đôi câu liền khiến mặt hai cô bé đỏ tận mang tai, chỉ biết tiếp tục dậm chân mắng hắn người xấu, vô lại.
Thiết Tâm Nguyên cũng không dám mắng chửi đến cha mẹ ông bà tụi nó, có trời mới biết cái cô bé đội mũ nhọn kia có địa vị gì. Vạn nhất đụng ngay công chúa thì chẳng phải hắn đang chửi mười tám đời tổ tiên của Triệu Trinh sao? Lúc đó chém đầu đã là nhẹ…
Sau khi đi tới thế giới này, Thiết Tâm Nguyên ghét nhất là chém đầu. Nếu không phải hắn phước lớn mạng lớn thì đầu đã rớt lâu rồi.
Rất lâu rồi hắn mới có một cuộc sống bình thường như mọi người như vậy, đột nhiên hắn cảm thấy làm một đứa trẻ cũng không tệ lắm.
Danh sách chương