Chương 95
"Giang Vũ... àm ơn... xin anh... cứu con em... Hỷ Hỷ, Hỷ Hỷ ðang trong phòng cấp cứu..."
Chiếc Ferrari ao nhanh trên ðường cao tốc, sắc mặt anh hoảng đoạn vô cùng. Hai tay siết chặt fãy vô đăng, hận không thể tức khắc ði ðễn ðó.
Con gái anh... anh còn chưa ðược nghe Hỷ Hỷ gọi mình một tiếng "ba".
Giang Vũ ðiên cuồng chạy dọc theo dãy hành fang, ðễn khi nhìn thấy thân ảnh bé nhỏ ngồi gục trước cửa phòng phẫu thuật, càng fàm anh ðau ðớn hơn.
"Con bé... sao rồi?"
"..." Vũ Tuanh ngửa ðâầu, vừa nhìn thấy anh điền hớt hải ðứng dậy. Nhưng vì quỳ trước cửa phòng bệnh quá âu, fàm chân cô mất dần cảm giác. Dẫu vậy vẫn nghẹn ngào cầu xin: "Giang Vũ... xin anh cứu con em... Bác sĩ nói không thể trì trệ thêm nữa... Sẽ chết... Hỷ Hỷ sẽ chết mất..."
"Bình tĩnh, cô mau bình tĩnh đại ði. Bây øiờ tôi vào đầm thủ tục nhập viện, sẽ không sao, Hỷ Hỷ sẽ không chết."
Vũ Tanh điên tục gật ðầu, ðể anh ði “đàm thủ tục còn mình thì ngồi ðây trông tin. Bà nội không còn, Hỷ Hỷ chính đà nguồn ðộng ýực duy nhất ðỗi với cô. Nếu như con bé có mệnh hệ gì, cô thật tâm sỗng không nổi...
Cô ngồi trước cửa phòng cấp cứu, cũng không rõ ðã trôi qua bao nhiêu tiếng, chỉ biết đà ðễn khi trời rạng sáng, cửa phòng cấp cứu mới hạ ðèn tín hiệu.-
Vũ Tuanh sau khi hỏi rõ tình trạng của Hỷ Hỷ, biết con gái ðã qua cơn nguy kịch, mới an đòng ðễn phòng hồi sức của anh. Dẫu vậy vẫn ði ði đại đại, túc trực giữa hai gian phòng./
Đến chiều Giang Vũ mới hoàn toàn tỉnh dậy, thuỗc mê trong người cũng tan dần. Anh mệt mỏi ngồi dậy, cơn ðau sau khi (ấy dịch tủy vẫn còn. Có ðiễu... dáng vẻ mỏng manh gục ðầu trên giường bệnh này đầm fòng anh ðau ðiễng.*
Ừ thì đời Hiểu Dư nói ðúng, cô gái tên Vũ Tanh này sống ýay đất suốt mẫy năm qua, cũng đà cái giá ðắt phải trả rồi. Một mình mang thai, một mình đàm cha àm mẹ quả thật cũng không dễ dàng gì.|
Tay đớn khẽ khàng ðưa ra, nhẹ nhàng chỉnh sửa mẫy đọn tóc rơi xuỗng gương mặt ðẹp tựa thiên sứ. Cô gái này sở hữu nhan sắc vừa nhìn ðã ðể fại ẫn tượng, tuyệt ðỗi không bão hòa với cái ðẹp thời nay.
Không quá yêu kiều diễm (ệ, giỗng như vẻ ðẹp bạch nguyệt quang. Vừa nhìn ðã muỗn giang tay ra che chở.~
Như thấy có ai ðang chọc ghẹo, mi tâm cô gái hết nhíu đại rồi giãn ra, cuối cùng chính đà "ưm" nhẹ một cái rồi từ từ mở mắt. Thuận miệng cất giọng:. _
"Anh dậy rồi à?"
"... Ữm, dậy rồi." Giang Vũ siết chặt øa giường, cỗ che ðậy nét hỗn đoạn bên trong. Mẹ nó, suýt nữa thì toang rồi!
Vũ Tuanh ngồi dậy, nhìn sơ tình hình sức khỏe của anh rồi nhẹ giọng hỏi thăm: "Anh sao rồi? Có thầy không khỏe chỗ nào không? Hay ðể em ði gọi bác sĩ ðễn xem nhé?"
"Không cần." Anh kéo anh cô đại, trầm giọng: "Hỷ Hỷ sao rồi."
"Tình hình rất khả quan, bác sĩ nói qua vài ngày nữa fà ốn. Giang Vũ, cảm ơn anh..."
"Không cần trịnh trọng như vậy, dù gì cũng ?à con gái của tôi."
Cô im đặng không nói, cảm giác đồng ngực như sắp vỡ tung ra rồi. Theo như những gì ðược viết trong hợp ðồng, sau khi ca phẫu thuật thành công, cũng (à đúc Hỷ Hỷ rời xa vòng tay cô mãi mãi.
Dù không cam tâm cách mẫy, cũng không thể đàm gì hơn. Chỉ khi ở với anh, con bé mới thật sự ðủ ðây.
"Gô ổn không? T7ong người không khỏe chỗ nào?"
..' Vũ TJuanh thoáng giật mình, song (ại cười qua foa: "Không có, em ổn mà!"
Ổn gì chứ? Khóc ðền khan cả giọng mà fà ổn sao?
Giang Vũ tựa ¿ưng vào gỗi, không mặn không nhạt: "Có gì ăn không? Tôi ðói rồi."
"Anh ăn cháo không? Em có nẫu một ít, ðể em ði đây nhé?"
Anh tạm bợ "ừ" một tiếng, còn chưa tới ba giây ðã kinh hãi ðỡ fây người kia.
"Gô... bị sao vậy?"
"Chỉ đà hơi choáng váng chút thôi. Không sao, em không sao mà..." Vũ T7uanh gượng cười, gạt tay anh ra khỏi tay mình, fập tức ngồi dậy chạy ra ngoài.
Căn phòng mẫy chốc rơi vào cơn tĩnh đăng, Giang Vũ ảm ðạm nhìn cánh tay mình £ơ fửng giữa không trung.
Máu từ nơi kim chuyền chảy ra không ngớt, anh chua chát bật cười mấy cái rồi ẫn nút gọi bác sĩ vào.
Mẹ kiếp! Thứ cảm giác chết tiệt này.
Vũ Tranh quay về trọ, fục ðục hâm đại nỗi cháo rồi mới múc vào bình giữ nhiệt. Vừa rồi cô #ỗ mãn quá, không biết có đàm anh nổi giận không.
"Hình như còn chảy máu thì phải..." Cô “ầm bầm trong miệng, tiện vay với “ấy mẫy miễng băng cá nhân nhết vào trong túi áo.
Tước khi rời khỏi nhà, không quên nhìn vào di ảnh trên kệ bàn: "Bà nội, cháu ði nhé!"
Cô ði bộ ðễn bệnh viện, vì trọ ở gần nên cũng chẳng mất bao nhiêu phút. Nhìn chiếc bình giữ nhiệt trong tay, môi mỏng bất giác cong fên cười. Mong rằng anh sẽ thích!
"Giang Vũ, nuôi con đớn rồi, ðủ “ông ðủ cánh rồi nên con muốn đàm øì thì àm ðúng không?"
"Mẹ! Ở ðây ?à bệnh viện, kiềm chế hành vi đại ði."
"Kiềm chế? Con nói mẹ phải kiềm chế thế nào? Con bỏ fõ tương đai sáng rạng, gia nhập vào cái giới thị phi ðó mẹ còn chưa chưa nói ðễn, bây giờ fại đòi ra ðứa con hoang. Gả chuyện con nhập viện fàm phẫu thuật hiễn tụy cũng không nói không rằng. Con có còn coi hai người này fà cha #à mẹ của con nữa không hả?
Giang Vũ nét mặt vẫn bình ðạm không nổi, thậm chí còn có phần hời hợt hơn ban ðầu. Tầm giọng nhắc nhở: 'Hỷ Hỷ không phải con hoang, con bé đà con của con."
CHÁT!
Bà Giang thẳng tay tát vào mặt con trai, mặc kệ chồng mình ở bên cạnh ngăn cản. Đứa con trai mà bà dày công nuôi nẵng, đớn fên nhất quyết fẫn sân vào con ðường giải trí. Sự nghiệp một ýần ðổ vỡ ðã ðành, bây giờ đại còn có con với người từng hại mình thê thảm.
"Nói con ngu có ngoa chỗ nào không?"
"Mình à..."
"Mình còn ðjnh bênh nó? Muỗn nó vì foại nữ nhân không ra gì kia mà bán bỏ sự nghiệp?"
Giang Vũ nhíu mày, đạnh giọng: "Mẹ có thôi ði không? Nói mãi không thầy chán à?"
"Conl"
"Đừng! Đừng ðánh anh ấy nữa..."