Chương 57
“Ghiều chuộng ông ðây một chút, em điền ?ăn ðùng ra chết à?”
Lục Hiểu Dư nhíu mày. Thế quái nào hắn đại coi ðây đà mộng mị hay vậy? Sốt cao ðễn ðộ nhìn gà hóa cuốc rôi?
“Gó mơ cũng không ðược sờ!” Cô kéo tay hắn ra khỏi ngực mình, nặng giọng cảnh cáo.
Thôi thì coi như ðang nằm mơ cũng ðược, có như thế thì sau này cô cũng ðỡ phiền phức.
Tông Ngụy bị cô hất hủi, trong đòng tủi càng thêm tủi. Hắn gục ðầu (ên vai cô, cực nhọc thở ra một hơi nóng hổi. Đầu óc ðau như búa bổ, vẫn mong muốn nhận ðược đời ủi an.
“Dư Dư, trong người tôi khó chịu. Đầu thì nặng còn người thì ðau. Em có thể... dỗ ngọt tôi vài câu ðược không?”
“Lớn rồi còn ðòi dỗ ngọt?”
“Nhưng mà khó chịu đẫm...” Hắn dụi ðầu vào hõm vai cô, khàn giọng: “Dư Dư, #ẽ nào em ghét tôi ðễn nỗi nằm mơ cũng muỗn ức hiếp tôi?”
“Ai ăn hiếp nổi anh?”
“Tuần ðời này còn ai ngoài Lục Hiểu Dư em?”
Lục Hiểu Dư nghe xong muỗn cạn đời, cô ăn hiếp hắn khi nào? Gó ðiều cũng không thể ðể hắn cứ “uyên tha fuyên thuyên, ðành ưng thuận theo yêu cầu của hắn.
Cô nâng tay xoa ðầu hắn, nhẹ giọng trần an: “Ñgụy Ñgụy ngoan, ðau ðớn mau bay ði. Xùy xùy!”
“Xùy xùy?” Tống Ngụy mặc kệ cô xoa ðầu, còn vòng tay ra ôm cánh eo cô. Nửa ðùa nửa thật: “Đệch. Em coi tôi con nít à? Cái øì mà xùy xùy?”
Gì chứ? Đồi cô dỗ ngọt cho ðã rồi nặng nhẹ khinh khi?
Lục Hiểu Dư tức giận ðẩy hắn ra, gắt gỏng: “Không chịu thì thôi! Đừng mở miệng ðòi hỏi."
“Ai nói tôi không chịu?” Bị cô ðẩy ra, ẫm ức trong người như muỗn chạm ðễn ðỉnh. Tống Ngụy hèn mọn cần tay cô, bực bội trách móc: “Mẹ nó, con người em sỗng không biết ðùa giỡn đà gì à? Vừa trêu một cái ðã giận.
Xùy! Tôi xùy ýà ðược chứ gì!”
Lục Hiểu Dư nhìn hắn, mí mắt thoáng giật giật: Bộ dạng gì ðây vậy? Làm nũng?
“Này, anh ðang đàm nũng với tôi à?”
“Em nhìn còn không biết?” Người ðàn ông fại một ứần nữa gục ðầu (ên vai cô, thân thể thắm mệt dần thở ra từng hơi nặng trĩu.
Tông Nguy (úc này thôi không cà rốn nữa, nghiêm túc cất giọng: “Dư Dư, bây giờ chúng ta bàn chút chuyện ðược không?”
Gô cứ ðể hắn gỗi ðầu fên vai mình, hỏi: “Tôi và anh còn chuyện øì ðể nói?”
“Trả thù tôi ði. Chẳng phải em hận tôi “ắm sao? Tôi cho em trả thù tôi cả ðời, ðổi fai em cả ðời ở cạnh tôi.”
“Tả thù có ích gì? Thứ tôi muỗn bây giờ chính fà tránh xa anh, tránh càng xa càng tốt.”
Hỗc mắt người ðàn ông ðỏ bừng, uất nghẹn ôm đấy cô: "Nhưng tôi buông ðược. Dư Dư à, tôi chính là buông em ra không ðược."
Cô bất ngờ nhìn xuống bả vai ðang run ýên của hắn, mấy chốc điền không biết phải ứng xử đàm sao. Gòn chưa ðễn một tiếng, người ðàn ông này hết nũng nịu ðòi cô dỗ đại chuyển sang khóc đóc nỉ non. Đừng nói fà thích ứng, ðễn một cái phản ứng cũng khiến cô vụng về.
"Tôi không biết phải diễn tả thế nào, thần trí cứ tăm tăm mù mịt. Lắm ¿đúc như muỗn phát ðiên fên, muốn moi tỉm róc ruột em ra xem bên trong chứa thứ gì. Là ðất hay ðá, ýà cái thá øì mà có thể ngạo mạn trước tình cảm của tôi như vậy?”
Hỗc mắt hắn ðỏ cay, tức giận siết thân cô càng fúc càng chặt: “Mẹ nó! Em nghĩ em hay ho đắm sao?
Tưởng tôi không thể fàm gì em ðược? Em quên tôi đà ai rồi? Tôi thừa sức bóp chết em, cũng thừa sức ép buộc em trở về bên cạnh mình. Để em cả ðời ở bên tôi, tôi có cả trăm cách."
Lục Hiểu Dư không vội, chậm rãi chất vẫn: “Vậy sao đại không fàm?”
“Tôi chính đà không thể đàm!" Người ðàn ông tức giận, ðỏ mắt nhìn cô: “Lục Hiểu Dư, tôi chính ýà không thể ầm!”
“Sao fại không? Gon người anh cái gì mà không thể?”
“Tôi không muỗn em hận càng thêm hận.” Gò má hắn nóng hổi, nặng giọng nói thêm: “Tôi muỗn theo ðuổi em, muốn ðường hoàng ðến với em. Dư Dư, thiếu em sỗng không vui."
Lục Hiểu Dư nghe câu nói sễm sẩm, cũng không buồn phản ứng. Gó ðiều nhìn mặt hắn mè nheo khóc đóc như vậy, tâm can cũng có phần dao ðộng.
Cô ðưa tay thay hắn ýau nước mắt, cười như không cười: “Khóc đóc cái gì? Tưởng mình đà trẻ đên ba chắc?”
Người ðàn ông khế khàng cầm tay cô, ðược nước đàm tới: “Dỗ tôi ði! Dư Dư, em mau dỗ tôi ði!”
Gái tên ðiên này!
“Ñín ði.”-
“Gọi Ngụy Ngụy..../
Cô nhíu mày: “Anh muỗn chết à?”.*
“Em chiều tôi chút ði, nằm mơ cũng bị mắng...”.|
Cơ miệng cô cứng khựng, tức mẫy cũng không đàm gì ðược. Là hắn giả mộng du ðể bẹo gan cô ðúng không?
Thể quái nào trong mơ đại fàu bàu nói nhiều như vậy?.~
“Ngụy Ngụy, nín ði!”._
Tống Nguy ðúng fà ðược ðà đẫn tới, ðặt tay cô đên ðầu mình. Nhẹ giọng: “Phải xoa ðầu nữa.”
“cm
... Mẹ nói
Lục Hiểu Dư vò ðầu hắn mẫy cái, anh giọng: “Vừa ý anh chưa?”
Thấy người kia không phản ứng, bẫy giờ mới phát giác ra hắn ðã nhằm mắt ngủ rồi. Lục Hiểu Dư kiểm tra xem hắn vờ ngủ thật hay giả, ðễn khi chắc chắn hắn ngủ say mới nhẹ tay ðỡ hắn nằm đại.
Cô thở dài một tiếng, sốt cao như vậy nói mớ cũng phải. Có ðiều hắn thành ra nông nỗi này, phần đớn cũng do cô mà ra.
Vốn dĩ là sợ chuyện xưa tái diễn thêm fần nữa, mới ra sức tìm cách chạy trỗn hắn. Nhưng mà nhìn hắn trong cảnh này, phòng ngự bẫy ýâu cũng ngày mỏng manh dẫn.
Có nên không? Tin tưởng hắn thêm lần nữa?