Cúp máy, Lục Tiệm Hành mở mắt ra, nhìn điện thoại thất thần một lát, muốn gọi cho Trần Thái, ấn xong lại hối hận, lòng nghĩ bên y giờ bận hết hạng mục này đến hoạt động khác, giờ này có lẽ vất vả lắm mới được nghỉ ngơi, thế là vội vã hủy cuộc gọi.
Anh đứng dậy xuống lầu.
Lục Tiệm Viễn đã sớm ngừng khóc, thấy anh đi xuống, ấn khóe mắt, gọi một tiếng “Anh”.
Vẻ mặt Lục Tiệm Hành trở nên phức tạp, nhìn hắn nói: “Anh ra ngoài hóng mát một chút.”
“Muộn lắm rồi, trời lại mưa, ” Lục Tiệm Viễn đỏ mắt nói, “Nếu không kêu bảo vệ đi cùng, anh đừng tự lái xe.”
Lục Tiệm Hành nhìn hắn, sau đó khoát tay một cái. Anh cũng không lái xe, đội mưa đi thẳng ra ngoài cổng lớn, lại gõ cửa sổ phòng bảo vệ ngoài cổng, ra hiệu đối phương mở cửa. Hai hàng cây dọc theo con đường ra ngoài in bóng đung đưa, đi về phía trước thêm một đoạn, bóng tối ngày càng sâu. Anh đang định quay người đi về lại bỗng thấy một chiếc xe màu cam đỗ ở góc khuất không xa.
Đèn trong xe vẫn sáng, chủ nhân chiếc xe tay trái tay phải mỗi bên cầm một cái điện thoại di động bận rộn, dường như cũng đúng lúc nhận ra có người đi tới, ngẩng đầu nhìn về trước.
Lục Tiệm Hành sửng sốt, còn nghĩ mình nhìn lầm rồi, chờ cho tới khi Trần Thái che ô bước nhanh tới, anh mới lấy lại tinh thần, chạy đến đón.
“Sao em lại ở đây?” Lục Tiệm Hành nói với vẻ khó tin, “Không phải em đi công tác sao?”
“Em vừa về hôm nay, ” Trần Thái nghiêng ô sang phía anh, cản lại mưa gió trên đầu anh, cười nói, “Không yên tâm lắm, nên ghé thăm anh một chút.”
Viền mắt Lục Tiệm Hành nóng lên, lòng thầm nói chắc là mình bị Lục Tiệm Viễn lây bệnh rồi, chỉ đành cố gắng chớp mắt vài cái để che giấu, cười nói, “Anh thì có gì mà không yên tâm? Thế mà em còn đến đây lúc hơn nửa đêm.”
“Anh nói xem, ” Trần Thái nhón chân, hôn vào cằm anh chụt một cái, nói, “Bảo bối bé nhỏ của anh nói yêu anh đã mấy ngày rồi, anh vẫn còn chưa trả lời đâu đấy.”
Lục Tiệm Hành ngẩn ra, há mồm định nói, lại đột nhiên thấy xấu hổ.
Trần Thái nhìn anh như vậy không nhịn được bật cười, nói tiếp: “Hôm nay em vừa ký được hai hợp đồng lớn, đang rất vui vẻ, vừa muốn giữ bí mật vừa muốn khoe với anh, không biết sao lại đi đến đây.”
Mặt mũi Lục Tiệm Hành bị mưa phùn xối ướt đến mức phát sáng, đứng dưới ánh đèn đường nhìn chăm chú vào y.
Trần Thái lại nói: “Cứ nghĩ anh đang nghỉ ngơi, muốn gọi điện mà không dám.”
Lục Tiệm Hành đột nhiên nói: “Anh cũng vậy.”
Trần Thái ngẩn người, chỉ thấy Lục Tiệm Hành bước lên trước một bước, sau đó đưa tay ôm lấy y, chôn mặt ở trên vai y.
Y không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ đành lẳng lặng đứng yên, một tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh, quay mặt sang, hôn lên tóc anh một cái, “Đợi khi nào anh hết bận, em tới đón anh về nhà.”
Hôm đó Trần Thái ở trong xe đợi cả một đêm. Lục Tiệm Hành như là có tâm sự, y liền câu được câu không nói chuyện với anh, bên ngoài mưa nhỏ dần ngớt, Lục Tiệm Hành bất giác chìm vào giấc ngủ. Y thấy đoạn đường này hẻo lánh, lòng lo lắng sợ gặp nguy hiểm nên cố mở mắt nhìn sắc trời từ bóng đêm đen đặc dần nhường chỗ cho ánh mặt trời ló dạng, mãi đến tận khi lơ mơ nghe thấy tiếng thông báo cập bến của xe buýt trên con đường cái phía sau, y mới dám thả lỏng, dựa vào trên ghế lim dim.
Vừa mới ngủ thiếp đi, liền bị người đánh thức.
Lục Tiệm Hành không biết đã xuống xe từ bao giờ, lúc này vòng sang bên phía y, chỉ chỉ, “Em ra phía sau ngồi đi, anh đưa em về nhà.” Lại nói, “Hôm nay đừng đi làm, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.”
Trần Thái liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 6 giờ, a một tiếng, mở miệng nói mà đầu óc vẫn choáng váng: “Tự em về cũng được, ngủ bù một giấc là khỏe rồi.” Y nói xong đánh giá Lục Tiệm Hành, cảm thấy hình như có sức sống hơn rất nhiều, cười cười, “Anh mau trở về đi, ở bên ngoài cả một đêm em trai anh chắc lo lắm. Đúng rồi, ” Trần Thái nói xong một tràng, thử thăm dò, “Chuyện về ‘Lạc hướng’ các anh biết chưa?”
“Biết rồi, ” Lục Tiệm Hành gật đầu, nói, “Tuy có hoạ từ bên ngoài, nhưng chung quy vẫn do các bộ ngành trong công ty đùn đẩy lẫn nhau, quan hệ xã hội quá yếu, không nắm được đúng thời cơ phản kích. Nhưng bây giờ không làm được gì nữa rồi, chờ sang tuần sau rồi hãy nói.”
Nói phần lớn các bộ phim chỉ trong ba ngày là biết sống hay chết cũng không hề quá đáng, mấy ngày đầu vé bán ra của “Lạc hướng” đã gặp bất lợi, lại thêm lùm xùm vụ khai man, càng về sau càng tồi tệ hơn.
Việc này không riêng Trần Thái để ý, những người khác cũng đều đang xem trò vui. Y về nhà thay quần áo, đưa Tưởng Soái đi ghi hình sau đó ăn bữa cơm với đạo diễn và nhà sản xuất của chương trình đó. Đạo diễn cũng hỏi tới.
Trần Thái cười nói: “Việc này không biết đã lan truyền đến mức độ nào, nói ra thì công ty cũng oan lắm.”
“Người trong nghề vừa nhìn là biết ngay chuyện gì, ” đạo diễn thở dài, “Thế nhưng tôi chỉ khó hiểu quan hệ xã hội của công ty bên cậu sao cứ lúc mạnh lúc yếu thế? Lần trước chẳng phải vụ của ‘Thỏ’ đã giải quyết rất êm đẹp à.”
Trần Thái nghĩ thầm Thỏ đâu chỉ dựa vào marketing xã hội, sau lưng công ty đập vào biết bao nhiêu là tiền. Y chỉ cười, giải thích: “Chủ tịch Lục tạ thế rồi.”
Tin tức này vẫn chưa chính thức công bố với truyền thông, đạo diễn thầm lấy làm kinh hãi, liếc mắt nhìn nhau với nhà sản xuất, người kia thấp giọng nói: “Chẳng trách.”
Đang lúc mấy người trò chuyện, bỗng nghe phía sau có người ồn ào. Trần Thái quay đầu nhìn lại, thấy một nhóm thanh niên trẻ vừa một càu nhàu nhân viên phục vụ vừa bước vào, nhìn chỉ khoảng 20 tuổi, dáng vóc giống nhau, giọng rất lớn, chẳng hề bận tâm đang ở nơi công cộng.
Y tập trung nhìn, nhận ra một người đi theo phía sau cùng im lìm không lên tiếng chính là Triệu Dương, lòng càng thêm để ý.
Vị đạo diễn kia lại không nhìn kỹ, chỉ liếc mắt một cái nhìn từ xa, thuận miệng nói: “Thanh niên bây giờ thật chẳng phép tắc gì, ai cũng không thiếu tiền nhưng lại bắt đầu thiếu giáo dục.”
Trần Thái nghe ông bực tức, cười nói: “Giờ áp lực của người làm cha mẹ cũng lớn, nuôi dạy con cái tốn kém vô cùng, vừa muốn cho con mình có điều kiện tốt vừa phải cắm mặt kiếm tiền, thời gian không đủ, càng không rảnh quan tâm con mình. Chỉ tiếc xã hội giờ tân tiến, trẻ con được tiếp xúc với quá nhiều thứ từ sớm, không phân biệt được tốt xấu, cũng không biết kiếm tiền có bao nhiêu vất vả.”
“Cậu nói đúng lắm, ” đạo diễn thở dài, “Nhà tôi có thằng con cũng không hiểu chuyện, ra ngoài cũng mang bộ dạng này, nói nó nó không nghe. Các cụ vẫn nói nhà nghèo nuôi con tốt, nhưng nghèo thì sợ nó bị bạn bè bắt nạt, ngày nào cũng chỉ biết mua giày mua xe mua máy chơi game, tiền kiếm cả năm để cho nó tiêu một nửa.”
Nhà sản xuất phim cũng cười: “Giống nhau thôi, con nhà anh còn nhỏ, còn có thể dạy bảo hai năm, ông tổ nhà tôi cứ như bước vào kì phản nghịch, quả thực không thể nào quản được nó.”
Đạo diễn cười ha ha, quay đầu hỏi y: “Con nhà anh bao nhiêu tuổi rồi?”
“Cấp ba, ” nhà sản xuất phim nói, “Hồi nó học tiểu học tôi chỉ muốn đưa nó sang Canada, nhưng vợ tôi không đồng ý, bảo là tuổi còn quá nhỏ. Kết quả cứ dây dưa đến bây giờ, trường học ở đây đổi mấy nơi rồi, thằng nhãi đó ngay cả IELTS cũng thi không nổi, thi môn nào cũng chỉ đủ qua.”
Đạo diễn chẹp miệng một tiếng.
Trần Thái nghe ông nhắc đến đề cái này, suy nghĩ một chút nói: “Bên Canada cũng có trường nhận bằng TOEFL mà, nếu như TOEFL cũng không qua được, có thể tham gia kỳ thi bản địa, bên Vancouver có Kỳ thi thành thạo ngôn ngữ LPI, có thể thi lấy 5, 6 điểm để qua TOEFL và IELTS.”
“Cậu cũng biết mấy thứ này à?” Nhà sản xuất phim hơi kinh ngạc, sau đó lại cười, “Tôi và mẹ nó giờ chỉ lo lắng chuyện này, ở trong nước thi không qua nổi, cả ngày chỉ biết ra ngoài chơi, cũng không biết nó muốn cái gì. Dù sao sớm muộn gì cũng phải qua cửa ải này, nhưng cứ phải tìm cho nó một trường học tử tế đáng tin đã, phải thi qua rồi mới nói tiếp.”
Trần Thái cười cười, không nói thêm gì nữa.
Mấy người cơm nước xong, y lái xe đưa mọi người về, sau khi về nhà lại lập tức gọi điện thoại cho bạn học của mình.
Hai năm đi học đó tuy rằng y không chăm chỉ lên lớp đúng lịch, nhưng quan hệ với thầy cô và bạn bè vẫn luôn rất tốt. Đợi khi đã bàn xong xuôi mọi chuyện, y mới gọi điện cho nhà sản xuất, gửi cho ông phương thức liên lạc của một trung tâm đào tạo, cũng nói bất cứ lúc nào cũng có thể tới đăng ký, bên đó đã sắp xếp sẵn thầy cô cho cậu nhóc, lớp đặc biệt một kèm một.
Nhà sản xuất phim vừa nghe thất tên của trung tâm, nhất thời lấy làm kinh hãi. Trước đây ông từng nghe bạn bè nói qua, chỗ đó vô cùng đơn giản nhưng danh tiếng khá cao, lớp phổ thông thu lệ phí 80 đô la Mỹ một giờ, càng không nói đến lớp đặc biệt. Vốn dĩ hồi mùa hè ông đã định đăng ký cho con, nhưng lớp bên đó đã sớm xếp đủ, dù muốn chen ngang cũng không vào được.
Lần này xem như là cơ hội từ trên trời rơi xuống. Nhà sản xuất phim nói cám ơn liên tục, lại hỏi trường cũ của Trần Thái, trong lòng lại thêm kính trọng y hơn. Đã như thế, ông cũng biết coi như là vì con mà nợ y một ân tình, tuy rằng Trần Thái không hề nói gì, nhưng nhà sản xuất phim cũng tự thầm lưu tâm, dặn dò các bên chăm sóc Tưởng Soái kỹ hơn chút.
Tưởng Soái cũng không biết nội tình, ngày đầu tiên tới báo danh bọn họ được phân ký túc xá nộp lại điện thoại, dựa theo quy định là thứ sáu mới có thể gọi điện thoại, nào ngờ chỉ cách một ngày, mới vừa tiến hành đánh giá sơ bộ đã bị tổ đạo diễn gọi tới.
Một chị gái dịu dàng trả lại điện thoại cho y, lại tỏ ý sau khi kết thúc ghi hình nếu muốn dùng điện thoại thì có thể tới lấy, thế nhưng chơi xong phải trả lại, không thể để cho người khác nhìn thấy.
Tưởng Soái cũng là một người cuồng điện thoại, tuy rằng y không cần thường xuyên liên lạc với người nhà, nhưng trên điện thoại di động anh em bạn bè cũng không ít, còn có một đám anh em ngày nào cũng kêu gào bắn PUBG. Hai ngày nay không được mò vào điện thoại di động quả thực cả người không thoải mái, cậu cầm di động về, còn dẻo miệng nói cảm ơn, xoay người chạy ra ban công trên tầng thượng, trốn ở đó bật máy chơi game.
Trước tiên mở công cụ thông tin chào hỏi với mọi người, lại chơi một ván, đợi đến cuối khi chơi đã nghiền, chợt nhớ ra gọi điện thoại cho Trần Thái.
Bên Trần Thái cách rất lâu mới có người tiếp.
Tưởng Soái mất hứng nói: “Anh đang bận rộn gì sao? Chuông vang tận sáu tiếng, suýt nữa thì tự động cúp rồi.”
“… Sao cậu lại được dùng điện thoại?” Trần Thái kinh ngạc nói, “Không phải thứ sáu mới cho các cậu dùng sao?”
Tưởng Soái đắc ý cười ha ha: “Anh đoán xem?”
Trần Thái: “…”
Tưởng Soái thở dài: “Nói thật nhé, là do em bán sắc… Bán một lần đổi được mười phút, chỉ để gọi điện cho anh đấy.”
Trần Thái quả thực hết nói nổi, lại nghĩ chắc là bên đó được đặc cách, nghĩ rồi nói: “Tổ tiết mục nếu như đã có quan tâm đặc biệt tới cậu, cậu cũng phải khiêm tốn một chút, đừng quá đắc ý, đắc ý sẽ dễ đắc tội người khác biết không?”
Tưởng Soái vừa nghe liền biết quả nhiên là Trần Thái đã có chuẩn bị. Tuy rằng người trong nhà sẽ lót đường cho y, thế nhưng không thể quá lộ liễu, cho nên trong mắt người khác y chẳng qua là một thí sinh bình thường.
Tưởng Soái nổi lên lòng hiếu kỳ, hỏi bên kia: “Anh làm thế nào cho em đấy?”
Trần Thái nói: “Còn có thể làm thế nào nữa, nham hiểm giả dối miệng đầy lời lươn lẹo mà làm chứ sao.”
Tưởng Soái mất hứng, sắc mặt ảm đạm, quai hàm bành ra, đưa chân đá mấy hòn đá nhỏ trên ban công.
Bên Trần Thái đang bề bộn, thấy cậu không nói gì, hỏi: “Cậu còn chuyện gì không? Không có chuyện gì tôi phải cúp máy đây.”
“Mới nói với anh có hai câu, anh làm người đại diện cứ không muốn nghe gà của mình nói chuyện như vậy à.”
Trần Thái dằn lòng, kiên nhẫn nói: “Cậu nói đi.”
Tưởng Soái kéo dài giọng “Ừm” một hồi lâu, mới bỗng nhiên thử thăm dò hỏi: “Anh thích Lục Tiệm Hành, không phải là bởi vì anh ta có tiền à?”
Trần Thái: “…”
“Em không ý gì khác, chỉ là muốn hỏi một chút, ” Tưởng Soái không được tự nhiên ho hai tiếng, gãi mũi, “Em cũng muốn dựa vào bản lĩnh của chính mình để kiếm tiền, so với anh ta còn thành công hơn, anh có cân nhắc về em không?”
Trần Thái nói: “Sẽ không đâu.”
Tưởng Soái: “…”
“Nhưng em sẽ không thua kém anh ta đâu, ” Tưởng Soái cố gắng giải thích, “Giờ em vào ngành rồi, nổi tiếng nhanh kiếm tiền cũng nhanh, chờ đến khi em hot rồi anh sẽ được kiêu ngạo, không cần ăn nói khép nép với người khác nữa, cũng không cần nói dối lừa người, muốn đùa giỡn với minh tinh thì đùa, muốn nghênh ngang thì cứ tùy ý mà vênh váo.”
Trần Thái ở bên kia nghe mà trợn mắt ngoác mồm, một hồi lâu mới hiểu được. Hóa ra ánh mắt phức tạp mà Tưởng Soái nhìn y ngày hôm đó, không phải vì hối hận mình đã nhìn lầm người, mà coi y như đóa hoa nhỏ bị ép bức làm chuyện không đắn…
“Chúng ta trước hết đi phơi nắng để đầu óc tỉnh táo hơn chút được không, ” Trần Thái vừa bực mình vừa buồn cười, nói: “Buổi tối tôi còn phải đi ăn cơm với người khác, không nói chuyện tào lao với cậu nữa.”
Nói xong đang định cúp máy, Tưởng Soái gấp gáp, nói luôn một câu: “Vậy sau này em có thể theo đuổi anh được không?”
Y nói to xong, bình thường sợ phá hủy quan hệ của hai người nên vẫn không dám hỏi thẳng mặt, giờ nói xong cũng chột dạ, vội bổ sung, “Dù sao anh và Lục Tiệm Hành cũng chưa kết hôn, em có quyền lợi cạnh tranh này đúng không?”
“Đúng cái đầu cậu ý, nếu hai chúng tôi mà có thể kết hôn sinh con thì giờ có khi đứa con thứ hai cũng đang nằm trong bụng rồi, một đôi uyên ương ân ái đang tốt đẹp, sao cậu cứ phải phá đám?”
Trần Thái nói xong, lại sợ cậu tự ái, nhẹ giọng khuyên cậu, “Hơn nữa tôi chỉ muốn tìm người lớn tuổi hơn mình, quan niệm của tôi quá khác so với cậu, cậu như quả măng cụt, bên ngoài thì đen nhưng bên trong rất trong trắng thuần khiết. Còn tôi thì như bánh trôi, bên ngoài nhìn rất trắng nhưng bên trong cắt ra thì đen thùi.”
“Như thế không phải vừa vặn bổ sung cho nhau sao? Thiên tác chi hợp đấy.” (Ông trời tác hợp)
“Đạo bất đồng bất tương vi mưu(1), ” Trần Thái nói, “Đó gọi là thiên tác chi tử.” (Số trời không cho ở bên nhau)
Y nói xong không dài dòng nữa, quả nhiên cúp máy. Tưởng Soái nhìn điện thoại di động, nghe âm thanh tút tút truyền ra, thất thần mất một lát. Đang lúc hậm hực thì lại nghe thấy phía sau có người mở cửa.
Quay đầu nhìn lại, Triệu Dương cầm trong tay thanh sô cô la, đang lén lút đi tới.
Hai người đụng mặt nhau đều sững ra, Tưởng Soái cuống quít giấu điện thoại di động, nhưng đã không còn kịp rồi. Triệu Dương kinh ngạc nói: “Anh Soái đẹp trai, sao anh không nộp điện thoại lên?”
Tưởng Soái nhét máy vào túi, chỉ đạm nhạt ậm ừ một tiếng.
Triệu Dương không nghĩ nhiều, chỉ khuyên nhủ: “Anh mà không giấu kĩ, ngộ nhỡ bị phát hiện, không tuân theo quy định sẽ bị đuổi khỏi cuộc thi đấy. Dù anh không muốn vào nghề thì cũng đừng mạo hiểm như thế.”
Tưởng Soái gật đầu: “Tôi đi nộp ngay đây.” Nói xong hỏi cậu ta, “Cậu lên đây làm chi?”
Triệu Dương giơ thanh sô cô la trong tay lên, cười hì hì, bẻ cho cậu một miếng.
Tưởng Soái không ăn, cậu biết Triệu Dương thích ăn ngọt, đặc biệt là thích ăn sô cô la, ngày trước huấn luyện ở bên kia từng thấy cậu ta trữ không ít. Khi đó trời vẫn còn nóng, mấy thanh giấu dưới gối đầu đều bị chảy ra, Triệu Dương rõ ràng là người rất thích sạch sẽ, thế mà lúc về thấy vậy cũng chẳng ngạo chi, cẩn thận bóc giấu gói ra, còn muốn liếm sạch chỗ sô cô la đã bị chảy.
Tưởng Soái lắc đầu, cánh tay khoát lên trên ghế dài, gác chéo chân nhìn phía xa.
Triệu Dương ăn hai cái xong mới hài lòng, quay đầu lại hỏi cậu: “Anh Soái đẹp trai, ký túc xá thế bên anh nào?”
Ký túc xá của Tưởng Soái là top 4 người đứng đầu trong bảng xếp hạng lần trước, mọi người lấy biệt danh là ‘team Tên Lửa’, bên Triệu Dương thuộc top giữa, trêu nhau gọi là ‘team Nhiên Liệu’.
Có khoảng 20, 30 phòng ký túc xá, tất cả mọi người đều tràn ngập hiếu kỳ và dò xét team Tên Lửa, nhưng Tưởng Soái lại không muốn nói nhiều, chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng, “Cũng tàm tạm.” Nói xong lại hỏi, “Bên các cậu thì sao?”
Triệu Dương nói: “Cũng không khác gì ký túc xá cũ, bọn họ vẫn cứ thích cười nhạo em ăn mặc quê mùa, ngày nào cũng chỉ mặc áo lót của cụ già. Nhưng mà em cũng chẳng để ý, dù sao cũng chỉ là quần áo thôi mà, bản chất chỉ là thứ để che chắn, mặc như nào mà chẳng là mặc.”
Tưởng Soái sau khi đến đây vẫn chưa nói chuyện với cậu ta lần nào, bất nhưng lại nghĩ bầu không khí trong phòng ký túc xá trước đó không hòa hảo lắm, quay đầu nhìn Triệu Dương một cái.
Triệu Dương nhìn vẻ mặt đó của cậu, lại cười: “Anh không cần thương cảm em đâu, em cũng không cần phải làm bạn với bọn họ. Có câu nói gì ấy nhỉ, đạo bất đồng bất tương vi mưu, bọn họ đã thích nhìn mấy thứ đó, em chẳng thèm so đo với bọn họ là xong.”
Cậu ta đang tự tìm lối thoát cho mình, nhưng bất chợt nói câu “đạo bất tương mưu” lại chạm đến chỗ đau của Tưởng Soái.
“Không làm bạn thì thôi, có gì hay ho đâu.” Tưởng Soái đứng lên, phủi mông một cái, không nói hai lời liền đi khỏi.
———————
Chú thích:
(1) Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Ý nói người không cùng quan điểm, chí hướng thì không thể nói chuyện, thương lượng, đàm đạo hay trở thành bạn bè được.
Anh đứng dậy xuống lầu.
Lục Tiệm Viễn đã sớm ngừng khóc, thấy anh đi xuống, ấn khóe mắt, gọi một tiếng “Anh”.
Vẻ mặt Lục Tiệm Hành trở nên phức tạp, nhìn hắn nói: “Anh ra ngoài hóng mát một chút.”
“Muộn lắm rồi, trời lại mưa, ” Lục Tiệm Viễn đỏ mắt nói, “Nếu không kêu bảo vệ đi cùng, anh đừng tự lái xe.”
Lục Tiệm Hành nhìn hắn, sau đó khoát tay một cái. Anh cũng không lái xe, đội mưa đi thẳng ra ngoài cổng lớn, lại gõ cửa sổ phòng bảo vệ ngoài cổng, ra hiệu đối phương mở cửa. Hai hàng cây dọc theo con đường ra ngoài in bóng đung đưa, đi về phía trước thêm một đoạn, bóng tối ngày càng sâu. Anh đang định quay người đi về lại bỗng thấy một chiếc xe màu cam đỗ ở góc khuất không xa.
Đèn trong xe vẫn sáng, chủ nhân chiếc xe tay trái tay phải mỗi bên cầm một cái điện thoại di động bận rộn, dường như cũng đúng lúc nhận ra có người đi tới, ngẩng đầu nhìn về trước.
Lục Tiệm Hành sửng sốt, còn nghĩ mình nhìn lầm rồi, chờ cho tới khi Trần Thái che ô bước nhanh tới, anh mới lấy lại tinh thần, chạy đến đón.
“Sao em lại ở đây?” Lục Tiệm Hành nói với vẻ khó tin, “Không phải em đi công tác sao?”
“Em vừa về hôm nay, ” Trần Thái nghiêng ô sang phía anh, cản lại mưa gió trên đầu anh, cười nói, “Không yên tâm lắm, nên ghé thăm anh một chút.”
Viền mắt Lục Tiệm Hành nóng lên, lòng thầm nói chắc là mình bị Lục Tiệm Viễn lây bệnh rồi, chỉ đành cố gắng chớp mắt vài cái để che giấu, cười nói, “Anh thì có gì mà không yên tâm? Thế mà em còn đến đây lúc hơn nửa đêm.”
“Anh nói xem, ” Trần Thái nhón chân, hôn vào cằm anh chụt một cái, nói, “Bảo bối bé nhỏ của anh nói yêu anh đã mấy ngày rồi, anh vẫn còn chưa trả lời đâu đấy.”
Lục Tiệm Hành ngẩn ra, há mồm định nói, lại đột nhiên thấy xấu hổ.
Trần Thái nhìn anh như vậy không nhịn được bật cười, nói tiếp: “Hôm nay em vừa ký được hai hợp đồng lớn, đang rất vui vẻ, vừa muốn giữ bí mật vừa muốn khoe với anh, không biết sao lại đi đến đây.”
Mặt mũi Lục Tiệm Hành bị mưa phùn xối ướt đến mức phát sáng, đứng dưới ánh đèn đường nhìn chăm chú vào y.
Trần Thái lại nói: “Cứ nghĩ anh đang nghỉ ngơi, muốn gọi điện mà không dám.”
Lục Tiệm Hành đột nhiên nói: “Anh cũng vậy.”
Trần Thái ngẩn người, chỉ thấy Lục Tiệm Hành bước lên trước một bước, sau đó đưa tay ôm lấy y, chôn mặt ở trên vai y.
Y không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ đành lẳng lặng đứng yên, một tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh, quay mặt sang, hôn lên tóc anh một cái, “Đợi khi nào anh hết bận, em tới đón anh về nhà.”
Hôm đó Trần Thái ở trong xe đợi cả một đêm. Lục Tiệm Hành như là có tâm sự, y liền câu được câu không nói chuyện với anh, bên ngoài mưa nhỏ dần ngớt, Lục Tiệm Hành bất giác chìm vào giấc ngủ. Y thấy đoạn đường này hẻo lánh, lòng lo lắng sợ gặp nguy hiểm nên cố mở mắt nhìn sắc trời từ bóng đêm đen đặc dần nhường chỗ cho ánh mặt trời ló dạng, mãi đến tận khi lơ mơ nghe thấy tiếng thông báo cập bến của xe buýt trên con đường cái phía sau, y mới dám thả lỏng, dựa vào trên ghế lim dim.
Vừa mới ngủ thiếp đi, liền bị người đánh thức.
Lục Tiệm Hành không biết đã xuống xe từ bao giờ, lúc này vòng sang bên phía y, chỉ chỉ, “Em ra phía sau ngồi đi, anh đưa em về nhà.” Lại nói, “Hôm nay đừng đi làm, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.”
Trần Thái liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 6 giờ, a một tiếng, mở miệng nói mà đầu óc vẫn choáng váng: “Tự em về cũng được, ngủ bù một giấc là khỏe rồi.” Y nói xong đánh giá Lục Tiệm Hành, cảm thấy hình như có sức sống hơn rất nhiều, cười cười, “Anh mau trở về đi, ở bên ngoài cả một đêm em trai anh chắc lo lắm. Đúng rồi, ” Trần Thái nói xong một tràng, thử thăm dò, “Chuyện về ‘Lạc hướng’ các anh biết chưa?”
“Biết rồi, ” Lục Tiệm Hành gật đầu, nói, “Tuy có hoạ từ bên ngoài, nhưng chung quy vẫn do các bộ ngành trong công ty đùn đẩy lẫn nhau, quan hệ xã hội quá yếu, không nắm được đúng thời cơ phản kích. Nhưng bây giờ không làm được gì nữa rồi, chờ sang tuần sau rồi hãy nói.”
Nói phần lớn các bộ phim chỉ trong ba ngày là biết sống hay chết cũng không hề quá đáng, mấy ngày đầu vé bán ra của “Lạc hướng” đã gặp bất lợi, lại thêm lùm xùm vụ khai man, càng về sau càng tồi tệ hơn.
Việc này không riêng Trần Thái để ý, những người khác cũng đều đang xem trò vui. Y về nhà thay quần áo, đưa Tưởng Soái đi ghi hình sau đó ăn bữa cơm với đạo diễn và nhà sản xuất của chương trình đó. Đạo diễn cũng hỏi tới.
Trần Thái cười nói: “Việc này không biết đã lan truyền đến mức độ nào, nói ra thì công ty cũng oan lắm.”
“Người trong nghề vừa nhìn là biết ngay chuyện gì, ” đạo diễn thở dài, “Thế nhưng tôi chỉ khó hiểu quan hệ xã hội của công ty bên cậu sao cứ lúc mạnh lúc yếu thế? Lần trước chẳng phải vụ của ‘Thỏ’ đã giải quyết rất êm đẹp à.”
Trần Thái nghĩ thầm Thỏ đâu chỉ dựa vào marketing xã hội, sau lưng công ty đập vào biết bao nhiêu là tiền. Y chỉ cười, giải thích: “Chủ tịch Lục tạ thế rồi.”
Tin tức này vẫn chưa chính thức công bố với truyền thông, đạo diễn thầm lấy làm kinh hãi, liếc mắt nhìn nhau với nhà sản xuất, người kia thấp giọng nói: “Chẳng trách.”
Đang lúc mấy người trò chuyện, bỗng nghe phía sau có người ồn ào. Trần Thái quay đầu nhìn lại, thấy một nhóm thanh niên trẻ vừa một càu nhàu nhân viên phục vụ vừa bước vào, nhìn chỉ khoảng 20 tuổi, dáng vóc giống nhau, giọng rất lớn, chẳng hề bận tâm đang ở nơi công cộng.
Y tập trung nhìn, nhận ra một người đi theo phía sau cùng im lìm không lên tiếng chính là Triệu Dương, lòng càng thêm để ý.
Vị đạo diễn kia lại không nhìn kỹ, chỉ liếc mắt một cái nhìn từ xa, thuận miệng nói: “Thanh niên bây giờ thật chẳng phép tắc gì, ai cũng không thiếu tiền nhưng lại bắt đầu thiếu giáo dục.”
Trần Thái nghe ông bực tức, cười nói: “Giờ áp lực của người làm cha mẹ cũng lớn, nuôi dạy con cái tốn kém vô cùng, vừa muốn cho con mình có điều kiện tốt vừa phải cắm mặt kiếm tiền, thời gian không đủ, càng không rảnh quan tâm con mình. Chỉ tiếc xã hội giờ tân tiến, trẻ con được tiếp xúc với quá nhiều thứ từ sớm, không phân biệt được tốt xấu, cũng không biết kiếm tiền có bao nhiêu vất vả.”
“Cậu nói đúng lắm, ” đạo diễn thở dài, “Nhà tôi có thằng con cũng không hiểu chuyện, ra ngoài cũng mang bộ dạng này, nói nó nó không nghe. Các cụ vẫn nói nhà nghèo nuôi con tốt, nhưng nghèo thì sợ nó bị bạn bè bắt nạt, ngày nào cũng chỉ biết mua giày mua xe mua máy chơi game, tiền kiếm cả năm để cho nó tiêu một nửa.”
Nhà sản xuất phim cũng cười: “Giống nhau thôi, con nhà anh còn nhỏ, còn có thể dạy bảo hai năm, ông tổ nhà tôi cứ như bước vào kì phản nghịch, quả thực không thể nào quản được nó.”
Đạo diễn cười ha ha, quay đầu hỏi y: “Con nhà anh bao nhiêu tuổi rồi?”
“Cấp ba, ” nhà sản xuất phim nói, “Hồi nó học tiểu học tôi chỉ muốn đưa nó sang Canada, nhưng vợ tôi không đồng ý, bảo là tuổi còn quá nhỏ. Kết quả cứ dây dưa đến bây giờ, trường học ở đây đổi mấy nơi rồi, thằng nhãi đó ngay cả IELTS cũng thi không nổi, thi môn nào cũng chỉ đủ qua.”
Đạo diễn chẹp miệng một tiếng.
Trần Thái nghe ông nhắc đến đề cái này, suy nghĩ một chút nói: “Bên Canada cũng có trường nhận bằng TOEFL mà, nếu như TOEFL cũng không qua được, có thể tham gia kỳ thi bản địa, bên Vancouver có Kỳ thi thành thạo ngôn ngữ LPI, có thể thi lấy 5, 6 điểm để qua TOEFL và IELTS.”
“Cậu cũng biết mấy thứ này à?” Nhà sản xuất phim hơi kinh ngạc, sau đó lại cười, “Tôi và mẹ nó giờ chỉ lo lắng chuyện này, ở trong nước thi không qua nổi, cả ngày chỉ biết ra ngoài chơi, cũng không biết nó muốn cái gì. Dù sao sớm muộn gì cũng phải qua cửa ải này, nhưng cứ phải tìm cho nó một trường học tử tế đáng tin đã, phải thi qua rồi mới nói tiếp.”
Trần Thái cười cười, không nói thêm gì nữa.
Mấy người cơm nước xong, y lái xe đưa mọi người về, sau khi về nhà lại lập tức gọi điện thoại cho bạn học của mình.
Hai năm đi học đó tuy rằng y không chăm chỉ lên lớp đúng lịch, nhưng quan hệ với thầy cô và bạn bè vẫn luôn rất tốt. Đợi khi đã bàn xong xuôi mọi chuyện, y mới gọi điện cho nhà sản xuất, gửi cho ông phương thức liên lạc của một trung tâm đào tạo, cũng nói bất cứ lúc nào cũng có thể tới đăng ký, bên đó đã sắp xếp sẵn thầy cô cho cậu nhóc, lớp đặc biệt một kèm một.
Nhà sản xuất phim vừa nghe thất tên của trung tâm, nhất thời lấy làm kinh hãi. Trước đây ông từng nghe bạn bè nói qua, chỗ đó vô cùng đơn giản nhưng danh tiếng khá cao, lớp phổ thông thu lệ phí 80 đô la Mỹ một giờ, càng không nói đến lớp đặc biệt. Vốn dĩ hồi mùa hè ông đã định đăng ký cho con, nhưng lớp bên đó đã sớm xếp đủ, dù muốn chen ngang cũng không vào được.
Lần này xem như là cơ hội từ trên trời rơi xuống. Nhà sản xuất phim nói cám ơn liên tục, lại hỏi trường cũ của Trần Thái, trong lòng lại thêm kính trọng y hơn. Đã như thế, ông cũng biết coi như là vì con mà nợ y một ân tình, tuy rằng Trần Thái không hề nói gì, nhưng nhà sản xuất phim cũng tự thầm lưu tâm, dặn dò các bên chăm sóc Tưởng Soái kỹ hơn chút.
Tưởng Soái cũng không biết nội tình, ngày đầu tiên tới báo danh bọn họ được phân ký túc xá nộp lại điện thoại, dựa theo quy định là thứ sáu mới có thể gọi điện thoại, nào ngờ chỉ cách một ngày, mới vừa tiến hành đánh giá sơ bộ đã bị tổ đạo diễn gọi tới.
Một chị gái dịu dàng trả lại điện thoại cho y, lại tỏ ý sau khi kết thúc ghi hình nếu muốn dùng điện thoại thì có thể tới lấy, thế nhưng chơi xong phải trả lại, không thể để cho người khác nhìn thấy.
Tưởng Soái cũng là một người cuồng điện thoại, tuy rằng y không cần thường xuyên liên lạc với người nhà, nhưng trên điện thoại di động anh em bạn bè cũng không ít, còn có một đám anh em ngày nào cũng kêu gào bắn PUBG. Hai ngày nay không được mò vào điện thoại di động quả thực cả người không thoải mái, cậu cầm di động về, còn dẻo miệng nói cảm ơn, xoay người chạy ra ban công trên tầng thượng, trốn ở đó bật máy chơi game.
Trước tiên mở công cụ thông tin chào hỏi với mọi người, lại chơi một ván, đợi đến cuối khi chơi đã nghiền, chợt nhớ ra gọi điện thoại cho Trần Thái.
Bên Trần Thái cách rất lâu mới có người tiếp.
Tưởng Soái mất hứng nói: “Anh đang bận rộn gì sao? Chuông vang tận sáu tiếng, suýt nữa thì tự động cúp rồi.”
“… Sao cậu lại được dùng điện thoại?” Trần Thái kinh ngạc nói, “Không phải thứ sáu mới cho các cậu dùng sao?”
Tưởng Soái đắc ý cười ha ha: “Anh đoán xem?”
Trần Thái: “…”
Tưởng Soái thở dài: “Nói thật nhé, là do em bán sắc… Bán một lần đổi được mười phút, chỉ để gọi điện cho anh đấy.”
Trần Thái quả thực hết nói nổi, lại nghĩ chắc là bên đó được đặc cách, nghĩ rồi nói: “Tổ tiết mục nếu như đã có quan tâm đặc biệt tới cậu, cậu cũng phải khiêm tốn một chút, đừng quá đắc ý, đắc ý sẽ dễ đắc tội người khác biết không?”
Tưởng Soái vừa nghe liền biết quả nhiên là Trần Thái đã có chuẩn bị. Tuy rằng người trong nhà sẽ lót đường cho y, thế nhưng không thể quá lộ liễu, cho nên trong mắt người khác y chẳng qua là một thí sinh bình thường.
Tưởng Soái nổi lên lòng hiếu kỳ, hỏi bên kia: “Anh làm thế nào cho em đấy?”
Trần Thái nói: “Còn có thể làm thế nào nữa, nham hiểm giả dối miệng đầy lời lươn lẹo mà làm chứ sao.”
Tưởng Soái mất hứng, sắc mặt ảm đạm, quai hàm bành ra, đưa chân đá mấy hòn đá nhỏ trên ban công.
Bên Trần Thái đang bề bộn, thấy cậu không nói gì, hỏi: “Cậu còn chuyện gì không? Không có chuyện gì tôi phải cúp máy đây.”
“Mới nói với anh có hai câu, anh làm người đại diện cứ không muốn nghe gà của mình nói chuyện như vậy à.”
Trần Thái dằn lòng, kiên nhẫn nói: “Cậu nói đi.”
Tưởng Soái kéo dài giọng “Ừm” một hồi lâu, mới bỗng nhiên thử thăm dò hỏi: “Anh thích Lục Tiệm Hành, không phải là bởi vì anh ta có tiền à?”
Trần Thái: “…”
“Em không ý gì khác, chỉ là muốn hỏi một chút, ” Tưởng Soái không được tự nhiên ho hai tiếng, gãi mũi, “Em cũng muốn dựa vào bản lĩnh của chính mình để kiếm tiền, so với anh ta còn thành công hơn, anh có cân nhắc về em không?”
Trần Thái nói: “Sẽ không đâu.”
Tưởng Soái: “…”
“Nhưng em sẽ không thua kém anh ta đâu, ” Tưởng Soái cố gắng giải thích, “Giờ em vào ngành rồi, nổi tiếng nhanh kiếm tiền cũng nhanh, chờ đến khi em hot rồi anh sẽ được kiêu ngạo, không cần ăn nói khép nép với người khác nữa, cũng không cần nói dối lừa người, muốn đùa giỡn với minh tinh thì đùa, muốn nghênh ngang thì cứ tùy ý mà vênh váo.”
Trần Thái ở bên kia nghe mà trợn mắt ngoác mồm, một hồi lâu mới hiểu được. Hóa ra ánh mắt phức tạp mà Tưởng Soái nhìn y ngày hôm đó, không phải vì hối hận mình đã nhìn lầm người, mà coi y như đóa hoa nhỏ bị ép bức làm chuyện không đắn…
“Chúng ta trước hết đi phơi nắng để đầu óc tỉnh táo hơn chút được không, ” Trần Thái vừa bực mình vừa buồn cười, nói: “Buổi tối tôi còn phải đi ăn cơm với người khác, không nói chuyện tào lao với cậu nữa.”
Nói xong đang định cúp máy, Tưởng Soái gấp gáp, nói luôn một câu: “Vậy sau này em có thể theo đuổi anh được không?”
Y nói to xong, bình thường sợ phá hủy quan hệ của hai người nên vẫn không dám hỏi thẳng mặt, giờ nói xong cũng chột dạ, vội bổ sung, “Dù sao anh và Lục Tiệm Hành cũng chưa kết hôn, em có quyền lợi cạnh tranh này đúng không?”
“Đúng cái đầu cậu ý, nếu hai chúng tôi mà có thể kết hôn sinh con thì giờ có khi đứa con thứ hai cũng đang nằm trong bụng rồi, một đôi uyên ương ân ái đang tốt đẹp, sao cậu cứ phải phá đám?”
Trần Thái nói xong, lại sợ cậu tự ái, nhẹ giọng khuyên cậu, “Hơn nữa tôi chỉ muốn tìm người lớn tuổi hơn mình, quan niệm của tôi quá khác so với cậu, cậu như quả măng cụt, bên ngoài thì đen nhưng bên trong rất trong trắng thuần khiết. Còn tôi thì như bánh trôi, bên ngoài nhìn rất trắng nhưng bên trong cắt ra thì đen thùi.”
“Như thế không phải vừa vặn bổ sung cho nhau sao? Thiên tác chi hợp đấy.” (Ông trời tác hợp)
“Đạo bất đồng bất tương vi mưu(1), ” Trần Thái nói, “Đó gọi là thiên tác chi tử.” (Số trời không cho ở bên nhau)
Y nói xong không dài dòng nữa, quả nhiên cúp máy. Tưởng Soái nhìn điện thoại di động, nghe âm thanh tút tút truyền ra, thất thần mất một lát. Đang lúc hậm hực thì lại nghe thấy phía sau có người mở cửa.
Quay đầu nhìn lại, Triệu Dương cầm trong tay thanh sô cô la, đang lén lút đi tới.
Hai người đụng mặt nhau đều sững ra, Tưởng Soái cuống quít giấu điện thoại di động, nhưng đã không còn kịp rồi. Triệu Dương kinh ngạc nói: “Anh Soái đẹp trai, sao anh không nộp điện thoại lên?”
Tưởng Soái nhét máy vào túi, chỉ đạm nhạt ậm ừ một tiếng.
Triệu Dương không nghĩ nhiều, chỉ khuyên nhủ: “Anh mà không giấu kĩ, ngộ nhỡ bị phát hiện, không tuân theo quy định sẽ bị đuổi khỏi cuộc thi đấy. Dù anh không muốn vào nghề thì cũng đừng mạo hiểm như thế.”
Tưởng Soái gật đầu: “Tôi đi nộp ngay đây.” Nói xong hỏi cậu ta, “Cậu lên đây làm chi?”
Triệu Dương giơ thanh sô cô la trong tay lên, cười hì hì, bẻ cho cậu một miếng.
Tưởng Soái không ăn, cậu biết Triệu Dương thích ăn ngọt, đặc biệt là thích ăn sô cô la, ngày trước huấn luyện ở bên kia từng thấy cậu ta trữ không ít. Khi đó trời vẫn còn nóng, mấy thanh giấu dưới gối đầu đều bị chảy ra, Triệu Dương rõ ràng là người rất thích sạch sẽ, thế mà lúc về thấy vậy cũng chẳng ngạo chi, cẩn thận bóc giấu gói ra, còn muốn liếm sạch chỗ sô cô la đã bị chảy.
Tưởng Soái lắc đầu, cánh tay khoát lên trên ghế dài, gác chéo chân nhìn phía xa.
Triệu Dương ăn hai cái xong mới hài lòng, quay đầu lại hỏi cậu: “Anh Soái đẹp trai, ký túc xá thế bên anh nào?”
Ký túc xá của Tưởng Soái là top 4 người đứng đầu trong bảng xếp hạng lần trước, mọi người lấy biệt danh là ‘team Tên Lửa’, bên Triệu Dương thuộc top giữa, trêu nhau gọi là ‘team Nhiên Liệu’.
Có khoảng 20, 30 phòng ký túc xá, tất cả mọi người đều tràn ngập hiếu kỳ và dò xét team Tên Lửa, nhưng Tưởng Soái lại không muốn nói nhiều, chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng, “Cũng tàm tạm.” Nói xong lại hỏi, “Bên các cậu thì sao?”
Triệu Dương nói: “Cũng không khác gì ký túc xá cũ, bọn họ vẫn cứ thích cười nhạo em ăn mặc quê mùa, ngày nào cũng chỉ mặc áo lót của cụ già. Nhưng mà em cũng chẳng để ý, dù sao cũng chỉ là quần áo thôi mà, bản chất chỉ là thứ để che chắn, mặc như nào mà chẳng là mặc.”
Tưởng Soái sau khi đến đây vẫn chưa nói chuyện với cậu ta lần nào, bất nhưng lại nghĩ bầu không khí trong phòng ký túc xá trước đó không hòa hảo lắm, quay đầu nhìn Triệu Dương một cái.
Triệu Dương nhìn vẻ mặt đó của cậu, lại cười: “Anh không cần thương cảm em đâu, em cũng không cần phải làm bạn với bọn họ. Có câu nói gì ấy nhỉ, đạo bất đồng bất tương vi mưu, bọn họ đã thích nhìn mấy thứ đó, em chẳng thèm so đo với bọn họ là xong.”
Cậu ta đang tự tìm lối thoát cho mình, nhưng bất chợt nói câu “đạo bất tương mưu” lại chạm đến chỗ đau của Tưởng Soái.
“Không làm bạn thì thôi, có gì hay ho đâu.” Tưởng Soái đứng lên, phủi mông một cái, không nói hai lời liền đi khỏi.
———————
Chú thích:
(1) Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Ý nói người không cùng quan điểm, chí hướng thì không thể nói chuyện, thương lượng, đàm đạo hay trở thành bạn bè được.
Danh sách chương