Lục Tiệm Hành mang theo quyết tâm liều chết mở cửa.
Dù sao chút nữa cô của Vưu Gia cũng sẽ qua đây, sớm muộn gì cũng không thoát được.
Ngoài cửa, Trần Thái mặc sơ mi quần tây, thấy anh mở cửa, xắn ống tay áo lên, sau đó nở nụ cười rất “ôn hòa”.
Lục Tiệm Hành thấy nụ cười này rất có thâm ý, bất giác giơ tay lên, ngay lúc Trần Thái vào cửa vội vã giải thích: “Em đừng nóng giận, tối nay Vưu Gia gọi điện thoại nói muốn ký hợp đồng, Tiệm Viễn liền qua đó, nào ngờ tới nơi cậu ta đã say mềm rồi, không con cách nào mới đưa tới đây… Hai bọn anh cũng mới vào nhà, chưa có làm gì hết…”
Anh sốt ruột nên nói chuyện cũng hỗn loạn, ý tứ muốn biểu đạt cứ quái quái.
Lục Tiệm Hành ảo não vô cùng, đang định sắp xếp lại câu chữ để nói lại lần nữa thì nghe Trần Thái chép miệng, quay đầu lại cười nhìn anh: “Anh cuống gì thế?”
Lục Tiệm Hành: “… Anh không, không có cuống.”
“Vậy được rồi, ” Trần Thái cười hì hì nói, “Đợi em nhìn trước xem thế nào đã nhở!”
Thật ra cũng chẳng có gì hay mà nhìn, Vưu Gia đang nằm nghiêng trên ghế salông giữa phòng khách, một chân gập lại. Bởi vì trước đó đã lôi kéo với Lục em, lúc này quần áo xộc xệch, lộ ra cả eo, tóc tai cũng rối như tơ vò, cả người toàn mùi rượu nồng nặc…
Trần Thái đến gần, đi tới đi lui xoay quanh vài vòng, từ trên xuống dưới đều nhìn cho kỹ. Lát sau mới lại quay về chính diện, chà xát tay, bắt đầu sờ mó vùng thắt lưng Vưu Gia: “Chà chà, ai yo eo nhỏ hông thon này, sờ thích thật.”
Lục Tiệm Hành: “!!!”
Cái gì thế này? Động tác của Trần Thái vô cùng nhục dục, lúc nhẹ lúc mạnh, sờ một cái nhéo một cái, còn thỉnh thoảng liếm môi nuốt nước miếng, Lục Tiệm Hành nhìn vài giây mới phản ứng được, đi qua ngăn cản y: “… Em làm cái gì vậy?”
“Em sờ chút thôi mờ, ” Trần Thái ngẩng đầu nhìn anh, nháy mắt mấy cái, “Thế cũng không được sao?”
Lục Tiệm Hành: “…”
Anh nhìn Vưu Gia say như chết, lại nhìn khuôn mặt vô tội của Trần Thái… Cứ thấy là lạ chỗ nào đó.
Giờ này không phải tiết mục giận dữ bắt kẻ gian dâm sao? Sao lại thành sờ mó?
Hay là nói sức hấp dẫn của Vưu Gia quá lớn? Khiến Trần Thái quên mất mục đích quan trọng?
Tay Trần Thái thò vào trong quần áo Vưu Gia, bắt đầu dò lên trên không chút an phận.
Lục Tiệm Hành sợ hết hồn, vội tóm lấy cổ tay y, khuyên nhủ: “Cô cậu ta sắp đến rồi.”
“Vậy được rồi, ” Trần Thái ôm Vưu Gia không buông tay, “Cô của anh ta sắp đến, thời gian không còn nhiều nữa, em sờ thêm mấy bận nữa thì sao nào?”
“Như vậy không hay đâu, ” Lục Tiệm Hành nghĩ trong lòng hai ngươi lại đâu có quen biết, như thế không phải là đùa giỡn lưu manh sao, thế nhưng anh cũng không dám nói thế, chỉ đành nói ẩn ý, “Cậu ta là người ngoài… Phải duy trì khoảng cách chứ.”
“Người ngoài cái trứng chim, ” nào ngờ Trần Thái lại cười, sau đó nhíu mày, lạnh giọng hỏi, “Người ngoài còn có thể chạy vào nhà anh?”
“…”
“Đã là lão yêu tinh ngàn năm rồi, giờ còn ra vẻ trong trắng cái nỗi gì!” Trần Thái lộ nguyên hình, giơ tay đẩy anh ra, cả người ngồi khóa trên người Vưu Gia, kéo cổ tay anh ta gọi dậy, “Đừng ngủ chứ người chị em! Dậy chơi với nhau đi nào! Song phi cực vui, vì bạn xứng đáng!”
Vưu Gia tối nay quả thực say không nhẹ, người đại diện trước đó bỏ đi ảnh hưởng không hề nhỏ với anh ta, dù sao rất nhiều tài nguyên cũng bị người đó đoạt mất, cô của anh ta tuy rằng có khả năng thế nhưng vòng quan hệ xã hội lại hẹp, tính cách bà quá hung hăng, lúc nào cũng phô trương muốn người khác cúi đầu khom lưng với mình, cho nên mấy ngày nay đắc tội không ít người.
Người phóng viên đăng bài kia chỉ là một trong số đó, tuy rằng fan cứ đi mắng Tuyết Oánh và Trần Thái, thế nhưng anh ta biết người phóng viên đó vốn là do bất mãn. Song việc này anh ta dù có phản ứng, cô của anh ta cũng không nghe, chỉ liên tục sắp xếp quảng cáo cho anh ta, Vưu Gia càng ngày càng cảm thấy mình như công cụ kiếm tiền trong tay của những người này.
Anh ta cứ thế nén nhịn chừng mấy ngày, hôm nay rốt cuộc kiếm cớ ra ngoài, lén gặp mặt bạn trai để than vãn, uống rượu đến nửa chừng, nói còn chưa dứt lời, bạn trai đã chia tay với anh ta.
Khi Lục Tiệm Viễn qua đó, Vưu Gia đã say lắm rồi, nhầm hắn thành tên bạn trai phụ bạc, túm lấy vừa đánh vừa kéo, trên cổ cào vài phát… Mãi đến tận mới vừa rồi Lục Tiệm Hành gọi điện cho cô anh ta, anh ta mới mơ mơ màng màng tỉnh hơn chút.
Đầu óc còn chưa có nghĩ được gì, chỉ thấy trước mặt có cái đầu lắc lư không ngừng, có người gọi anh ta dậy chơi 3P.
Vưu Gia: “!!!” Anh ta hết hồn, mơ màng muốn mở mắt ra nhưng mi mắt quá nặng. Đành phải cố gắng duỗi bàn tay không chút sức lực, kéo lại quần áo mình để bảo vệ trinh tiết.
Lục Tiệm Hành cũng giật mình, đưa tay ôm lấy Trần Thái, sốt ruột nói: “Em đừng nói bừa, 3 cái gì P, em xuống mau cho anh!”
“Không xuống đấy!” Trần Thái dứt khoát nằm sấp trên người Vưu Gia, quay đầu nhìn anh chằm chằm, cả giận nói, “Các anh được phép làm loạn còn em thì không được phép gia nhập à! Chơi cùng nhau đi chứ, ai sợ ai! Cái đó của ông đây cũng không phải mọc ra vô ích!”
“!!” Lục Tiệm Hành giải thích: “Việc này không liên quan gì đến anh! Là Tiệm Viễn đưa đến chỗ anh mà, chẳng qua sợ Vưu Gia như vậy bị người ta chụp được thôi!”
“Chụp được hay không liên quan mọe gì đến hắn ta! Sao hắn ta không kéo người về nhà mình đi?” Trần Thái không phục, lại chà chà hai tiếng, “Em trai anh tốt quá nhỉ, em trai anh hay quá rồi, em trai anh tặng người cho anh còn muốn giúp anh che giấu!”
“…” Lục Tiệm Hành bị bị một tràng dài của y làm cho ngẩn người.
Trần Thái thấy anh không nói gì, cười lạnh: “Tiếp tục nào, tiếp tục giải thích đi chứ! Bằng không anh cứ suy nghĩ lời kịch trước đi cũng được, em chơi với Vưu Gia…”
Y nói xong giơ tay bắt đầu cởi quần áo, một tay cởi của mình một tay cởi của Vưu Gia.
Lục Tiệm Hành nào dám để y cởi thật, lôi mãi cũng lôi không ra, kéo mãi cũng kéo không xuống, giải thích mấy lần thấy y vẫn không ngừng, sốt ruột nói: “Lừa em là cháu em, không tin em tự mình đi hỏi Tiệm Viễn xem!”
Anh vừa quýnh quáng lại vừa tức giận, xoay người vào phòng sách lấy điện thoại.
Trần Thái nhìn anh đi xa, suy nghĩ một chút, yên lặng cài lại quần áo.
Y hiểu rõ trong lòng rằng, bộ dạng say như chết này của Vưu Gia chắc chắn không giống say rượu mất lý trí, Lục Tiệm Hành từ trước tới nay cũng không nói dối, cho nên việc này chắc là thật. Thế nhưng sự tình trùng hợp cũng không có nghĩa là y không giận, sợ tới khách sạn không an toàn thế không thể vứt người trong xe à… Ngộ nhỡ không cẩn thận xảy ra bất trắc thì làm sao bây giờ?
Y kìm nén lửa giận, lại nghĩ việc này Lục Tiệm Viễn cũng không thể vô can, tên đó không yên ổn ngồi ghế sếp tổng đi, cứ năm lần bảy lượt muốn dẫn mối cho người khác, đúng là thiếu dạy dỗ.
Y tính xong rồi, có thù báo thù có oán báo oán, trước tiên bắt đầu từ Lục Tiệm Viễn, chậm rãi thanh toán từng cái từng cái.
Trần Thái trèo từ người Vưu Gia xuống, phủi phủi quần áo, lại tìm một vị trí hùng hổ ngồi xuống thuận khí.
Bên kia Lục Tiệm Hành rất nhanh đã lấy điện thoại đi ra, đi thẳng đến bên cạnh y, lúc này mới gọi cho Lục em.
Điện thoại được nối, mở chế độ loa ngoài, Lục em hỏi: “Sao thế, anh. Lúc này không phải đang bận lắm sao?”
“Bận cái gì, ” Lục Tiệm Hành bị hắn làm sợ hết hồn, vội hỏi: “Trần Thái đang ở đây, chú mau giải thích chuyện tối nay với cậu ấy đi.”
“…” Lục em sững sờ, biết mọi chuyện không xong rồi, vội cười ngượng ngùng, gọi một câu: “Chị dâu?”
“Gọi tui sao?” Trần Thái uống một hớp nước, dựa lưng trên ghế sa lon nói với bên kia, “Danh xưng này của chú, tôi không thích ứng nổi đâu.”
Lục em chỉ đành phải cười khan.
Trần Thái hỏi: “Chú có đang bận không đó?”
“Em rảnh em rảnh, ” Lục em nói, “Có chuyện gì anh cứ hỏi em là được.”
Lục Tiệm Hành thấy hai người nói chuyện rất thuận lợi, thái độ Trần Thái cũng bình thường, rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Anh bị dằn vặt hồi lâu khát khô cổ họng, đưa điện thoại cho Trần Thái rồi đi rót chén nước uống.
Trần Thái cầm lấy di động, tiếp tục tán gẫu với Lục em: “Thật ra là, cũng không có việc gì, chỉ sợ chú không tiện.”
Lục em vội nói: “Không có gì không tiện cả, có chuyện gì anh cứ nói.”
“Vậy tôi nói thật nhé, ” Trần Thái đáp, “Chú đang rảnh thì qua đây một chuyến xem sao, tôi và Vưu Gia đều ở đây, chúng ta cùng chơi 4P đi…”
Lục em: “!!!”
Trần Thái nói: “Không phải chú thích trò kích thích sao, một mình làm không đã nghiền còn muốn lôi kéo anh trai chú, thế thì tất cả cùng chơi xếp hình đi! Đếm nay chơi hết nấc đi có được không?”
Lục Tiệm Hành bưng cốc nước đi ra, còn tưởng rằng hai người này vẫn đang nói chuyện, đợi khi nghe rõ nội dung xong thiếu chút nữa sặc chết ngụm nước vừa nuốt xuống.
Anh đặt cốc nước xuống, nhanh chóng lại đây cướp điện thoại.
“Trần Thái, ” Lục Tiệm Hành chỉ vào y gọi, “Em mà còn nói linh tinh nữa cẩn thận anh trừng trị em đấy!”
Trần Thái thấy anh đi tới, một tay chống xuống bụng Vưu Gia bay sang bên kia sô pha, Lục Tiệm Hành vừa hay đuổi tới, chỉ thấy Vưu Gia “Áu” một tiếng ngồi bật dậy, rồi lại mềm nhũn đổ người nằm xuống tiếp.
Lục Tiệm Hành: “…” Hết hồn.
Anh đành phải vòng qua đầu kia sô pha, hô Trần Thái đứng lại.
“Anh đừng trừng trị em chứ, đi mà phạt Vưu Gia kia kìa!” Trần Thái không phục cãi lại, đuổi nhau với anh khắp phòng, lại nói với đầu kia điện thoại: “Đến đây nhanh nào chú em, chúng ta cùng chơi vui! Không phải chú trông ngóng anh trai mình tính phúc được no đủ sao, tặng người đưa một lần không đủ còn phải đưa thêm lần nữa, tới xem xem chút đi, thấy tận mắt mới yên lòng đúng không!”
“…” Lục em vẫn nghĩ người đại diện mà Lục Tiệm Hành bao dưỡng là chó con, ngày hôm nay mới phát hiện mình có lẽ sai rồi, sai hoàn toàn.
Thế này thì chó con chỗ nào! Cọp cái mới tạm đúng!
Hắn nghe thấy Lục Tiệm Hành ở bên đó tức đến nổ phổi, hò hét Trần Thái không được nói lung tung.
Trần Thái cả giận nói: “Em không nói linh tinh! Em trai anh quan tâm đến con gà trống nhà anh như vậy cơ mà! Ngày nào cũng gọi điện hỏi bận hay không bận cái gì chứ, tới đây mà xem này!”
Y nói xong lại hỏi người trong điện thoại, “Có đúng không nhở Lục Tiệm Viễn, lại đây chơi cho chú xem, cho chú một lần hết nghiện luôn nè?”
Lục em ở bên này co rúc không dám lên tiếng.
Trần Thái không tha thứ, giục hắn: “Sao không nói miếng nào? Đang ngủ hửm?”
Lục em kiên trì đáp lời: “Em không, chị dâu…”
“Chú xem!” Trần Thái xuýt xoa mấy tiếng, vừaxoay quanh vừa kêu, “Chị dâu cũng đã gọi rồi, không gì ngon bằng ăn sủi cảo, không gì vui bằng chơi chị dâu! Chú hóa ra còn có ý nghĩ thế này, vậy chi bằng chú tới đây để chị dâu chú gặp cái xem nào…”
“Không tới không tới ạ!” Lục em biết mình đâm đầu vào rắc rối rồi, vội nhận sai, “Em sai rồi! Em không có ý đó!”
“Chú không sai! Người sai là tui đây!” Trần Thái mắt thấy Lục Tiệm Hành muốn đến bắt mình, liền vèo một cái chạy nhanh vào phòng ăn, trừng mắt với anh ở hai đầu bàn ăn lớn, đồng thời tiếp tục hô vào trong điện thoại: “Chỉ trách chị dâu chú không sớm nhìn ra thành ý của chú, chú không đến thì anh có thể sang đó nạ, tới tận cửa phục vụ có được hơm?”
“Em không có!” Lục em vội làm sáng tỏ, “Tuyệt đối không có, em không có suy nghĩ đó!”
“Xạo quần! Chú không có ý đó mà có thể làm ra chuyện thiếu đạo đức này sao? Tôi với anh chú chia tay thì có lợi gì cho chú?” Trần Thái chạy trốn đến mức thở hồng hộc, dừng một lát, càng cố ý đâm chọc hắn, “Chú mau nhìn thẳng vào nội tâm mình đi! Tuy rằng chú để ý người của anh chú là chuyện đi ngược đạo đức, nhưng gia phong vốn đã như vậy rồi, không phải là lỗi của chú, ai mà biết cái thứ xấu xa này lại có thể di truyền chứ!”
“…” Lục em không dám lên tiếng.
Hắn không ngờ Trần Thái ngay cả đời trước cũng dám mắng. Đây chính là đánh thẳng vào mặt hai anh em hắn đó.
Trần Thái mắng xong lập tức hối hận luôn, dù sao chuyện này là cái gai trong lòng Lục Tiệm Hành, mình giận thì giận thế nhưng không nên dùng nó để mắng người.
Y có chút chột dạ, sợ chọc vào chỗ đau của Lục Tiệm Hành, vì vậy giương mắt lén lút nhìn người đối diện.
Lục Tiệm Hành đang chống hai tay trên bàn ăn, bởi vì khuất sáng nên biểu cảm trên mặt anh đều ẩn ở trong bóng tối. Anh có vẻ rất bất đắc dĩ hỏi một câu: “Nói xong rồi?”
“Chưa, ” Trần Thái mạnh miệng, “Bên kia đang hưởng thụ tiếng thở gấp của em đấy!”
Y mới vừa nói xong, đầu dây kia sợ đến mức vội vàng cúp điện thoại.
Tiếng tút tút vang lên.
Lục Tiệm Hành vẫn đứng đối diện nhìn y, hai người im lặng chốc lát, lại nghe tiếng chuông cửa vang.
Cô của Vưu Gia dẫn theo người trợ lý của anh ta tới, hai người vừa vào đã liên tục cảm ơn Lục Tiệm Hành một hồi, còn để lại không ít quà tặng.
Trần Thái theo ở phía sau cùng đi ra, một người trợ lý vừa thấy Trần Thái, cũng vui vẻ chào hỏi, nhưng lại bị cô của Vưu Gia cản sang một bên.
Bà cười nói với Lục Tiệm Hành: “Cám ơn anh, Lục tổng, thằng nhóc này quá thật không cho người ta bớt lo, cũng bởi vì người trong nhà nói nó hai câu…”
Lục Tiệm Hành phất tay, ra hiệu bà đi nhanh lên, hiển nhiên không muốn nghe nhiều.
Trợ lý lấy khăn quàng cổ quấn vài vòng cả lên mặt Vưu Gia, còn đội mũ cho anh ta, xong xuôi mới cõng anh ta lên lưng.
Mấy người đi khỏi, Trần Thái nhìn một chút, cũng lặng lẽ theo sau, định cùng đi ra luôn.
Mới vừa đi tới cửa đã bị Lục Tiệm Hành kéo lại.
“Em đi đâu vậy?” Lục Tiệm Hành chờ những người kia vào thang máy, lúc này mới nhìn về phía Trần Thái, “Giờ đã sắp 11 giờ rồi.”
Trần Thái nói: “Về nhà chứ đâu, 11 giờ rồi về ngủ thôi.”
“Ồ, ” Lục Tiệm Hành gật đầu, lại không buông tay, kéo người vào nhà đóng cửa lại hỏi, “Vừa rồi sờ sướng không?”
“… Hỏi chính anh đi chứ, ” Trần Thái thấy tình hình không ổn, trốn về sau, tranh cãi, “Đó là người yêu cũ của anh, anh sờ so với em chắc hơn nhiều lắm.”
“Anh chưa sờ qua, ” Lục Tiệm Hành áp y trên ván cửa, thấp giọng nói, “Anh chỉ cùng cậu ta ăn mấy bữa cơm, chưa từng làm chuyện khác.”
Trần Thái: “…”
Đùa à?
Trần Thái không ngờ lúc trước Lục Tiệm Hành nói ăn cơm thật sự chỉ là ăn cơm, khó nén vẻ kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn anh.
Vẻ mặt Lục Tiệm Hành nghiêm túc, nhìn không giống như đang nói dối.
Trần Thái dù sao cũng hơi chột dạ, mắt đảo như rang lạc, cắn cắn môi.
Lục Tiệm Hành dùng ngón tay cái ấn vào môi y, rồi lại chủ động cam kết: “Nhưng mà lần này là anh sai rồi, xin lỗi em. Sau này anh sẽ chú ý.”
Hết chương 69.
———————-
Chưa thấy màn oánh ghen nào long trời lở đất như vậy =)))))))))))))))))))) Ai bảo đánh ghen là cứ phải một khóc, hai nháo, ba đòi thắt cổ, dùng chiêu này của Trần tra nam có mà ông chồng tởn đến già =)))))))))))))) Mà đâu chỉ có Lục anh, Lục em quả này cũng mất nửa cái mạng vì hết hồn rồi =)))))))))))
Dù sao chút nữa cô của Vưu Gia cũng sẽ qua đây, sớm muộn gì cũng không thoát được.
Ngoài cửa, Trần Thái mặc sơ mi quần tây, thấy anh mở cửa, xắn ống tay áo lên, sau đó nở nụ cười rất “ôn hòa”.
Lục Tiệm Hành thấy nụ cười này rất có thâm ý, bất giác giơ tay lên, ngay lúc Trần Thái vào cửa vội vã giải thích: “Em đừng nóng giận, tối nay Vưu Gia gọi điện thoại nói muốn ký hợp đồng, Tiệm Viễn liền qua đó, nào ngờ tới nơi cậu ta đã say mềm rồi, không con cách nào mới đưa tới đây… Hai bọn anh cũng mới vào nhà, chưa có làm gì hết…”
Anh sốt ruột nên nói chuyện cũng hỗn loạn, ý tứ muốn biểu đạt cứ quái quái.
Lục Tiệm Hành ảo não vô cùng, đang định sắp xếp lại câu chữ để nói lại lần nữa thì nghe Trần Thái chép miệng, quay đầu lại cười nhìn anh: “Anh cuống gì thế?”
Lục Tiệm Hành: “… Anh không, không có cuống.”
“Vậy được rồi, ” Trần Thái cười hì hì nói, “Đợi em nhìn trước xem thế nào đã nhở!”
Thật ra cũng chẳng có gì hay mà nhìn, Vưu Gia đang nằm nghiêng trên ghế salông giữa phòng khách, một chân gập lại. Bởi vì trước đó đã lôi kéo với Lục em, lúc này quần áo xộc xệch, lộ ra cả eo, tóc tai cũng rối như tơ vò, cả người toàn mùi rượu nồng nặc…
Trần Thái đến gần, đi tới đi lui xoay quanh vài vòng, từ trên xuống dưới đều nhìn cho kỹ. Lát sau mới lại quay về chính diện, chà xát tay, bắt đầu sờ mó vùng thắt lưng Vưu Gia: “Chà chà, ai yo eo nhỏ hông thon này, sờ thích thật.”
Lục Tiệm Hành: “!!!”
Cái gì thế này? Động tác của Trần Thái vô cùng nhục dục, lúc nhẹ lúc mạnh, sờ một cái nhéo một cái, còn thỉnh thoảng liếm môi nuốt nước miếng, Lục Tiệm Hành nhìn vài giây mới phản ứng được, đi qua ngăn cản y: “… Em làm cái gì vậy?”
“Em sờ chút thôi mờ, ” Trần Thái ngẩng đầu nhìn anh, nháy mắt mấy cái, “Thế cũng không được sao?”
Lục Tiệm Hành: “…”
Anh nhìn Vưu Gia say như chết, lại nhìn khuôn mặt vô tội của Trần Thái… Cứ thấy là lạ chỗ nào đó.
Giờ này không phải tiết mục giận dữ bắt kẻ gian dâm sao? Sao lại thành sờ mó?
Hay là nói sức hấp dẫn của Vưu Gia quá lớn? Khiến Trần Thái quên mất mục đích quan trọng?
Tay Trần Thái thò vào trong quần áo Vưu Gia, bắt đầu dò lên trên không chút an phận.
Lục Tiệm Hành sợ hết hồn, vội tóm lấy cổ tay y, khuyên nhủ: “Cô cậu ta sắp đến rồi.”
“Vậy được rồi, ” Trần Thái ôm Vưu Gia không buông tay, “Cô của anh ta sắp đến, thời gian không còn nhiều nữa, em sờ thêm mấy bận nữa thì sao nào?”
“Như vậy không hay đâu, ” Lục Tiệm Hành nghĩ trong lòng hai ngươi lại đâu có quen biết, như thế không phải là đùa giỡn lưu manh sao, thế nhưng anh cũng không dám nói thế, chỉ đành nói ẩn ý, “Cậu ta là người ngoài… Phải duy trì khoảng cách chứ.”
“Người ngoài cái trứng chim, ” nào ngờ Trần Thái lại cười, sau đó nhíu mày, lạnh giọng hỏi, “Người ngoài còn có thể chạy vào nhà anh?”
“…”
“Đã là lão yêu tinh ngàn năm rồi, giờ còn ra vẻ trong trắng cái nỗi gì!” Trần Thái lộ nguyên hình, giơ tay đẩy anh ra, cả người ngồi khóa trên người Vưu Gia, kéo cổ tay anh ta gọi dậy, “Đừng ngủ chứ người chị em! Dậy chơi với nhau đi nào! Song phi cực vui, vì bạn xứng đáng!”
Vưu Gia tối nay quả thực say không nhẹ, người đại diện trước đó bỏ đi ảnh hưởng không hề nhỏ với anh ta, dù sao rất nhiều tài nguyên cũng bị người đó đoạt mất, cô của anh ta tuy rằng có khả năng thế nhưng vòng quan hệ xã hội lại hẹp, tính cách bà quá hung hăng, lúc nào cũng phô trương muốn người khác cúi đầu khom lưng với mình, cho nên mấy ngày nay đắc tội không ít người.
Người phóng viên đăng bài kia chỉ là một trong số đó, tuy rằng fan cứ đi mắng Tuyết Oánh và Trần Thái, thế nhưng anh ta biết người phóng viên đó vốn là do bất mãn. Song việc này anh ta dù có phản ứng, cô của anh ta cũng không nghe, chỉ liên tục sắp xếp quảng cáo cho anh ta, Vưu Gia càng ngày càng cảm thấy mình như công cụ kiếm tiền trong tay của những người này.
Anh ta cứ thế nén nhịn chừng mấy ngày, hôm nay rốt cuộc kiếm cớ ra ngoài, lén gặp mặt bạn trai để than vãn, uống rượu đến nửa chừng, nói còn chưa dứt lời, bạn trai đã chia tay với anh ta.
Khi Lục Tiệm Viễn qua đó, Vưu Gia đã say lắm rồi, nhầm hắn thành tên bạn trai phụ bạc, túm lấy vừa đánh vừa kéo, trên cổ cào vài phát… Mãi đến tận mới vừa rồi Lục Tiệm Hành gọi điện cho cô anh ta, anh ta mới mơ mơ màng màng tỉnh hơn chút.
Đầu óc còn chưa có nghĩ được gì, chỉ thấy trước mặt có cái đầu lắc lư không ngừng, có người gọi anh ta dậy chơi 3P.
Vưu Gia: “!!!” Anh ta hết hồn, mơ màng muốn mở mắt ra nhưng mi mắt quá nặng. Đành phải cố gắng duỗi bàn tay không chút sức lực, kéo lại quần áo mình để bảo vệ trinh tiết.
Lục Tiệm Hành cũng giật mình, đưa tay ôm lấy Trần Thái, sốt ruột nói: “Em đừng nói bừa, 3 cái gì P, em xuống mau cho anh!”
“Không xuống đấy!” Trần Thái dứt khoát nằm sấp trên người Vưu Gia, quay đầu nhìn anh chằm chằm, cả giận nói, “Các anh được phép làm loạn còn em thì không được phép gia nhập à! Chơi cùng nhau đi chứ, ai sợ ai! Cái đó của ông đây cũng không phải mọc ra vô ích!”
“!!” Lục Tiệm Hành giải thích: “Việc này không liên quan gì đến anh! Là Tiệm Viễn đưa đến chỗ anh mà, chẳng qua sợ Vưu Gia như vậy bị người ta chụp được thôi!”
“Chụp được hay không liên quan mọe gì đến hắn ta! Sao hắn ta không kéo người về nhà mình đi?” Trần Thái không phục, lại chà chà hai tiếng, “Em trai anh tốt quá nhỉ, em trai anh hay quá rồi, em trai anh tặng người cho anh còn muốn giúp anh che giấu!”
“…” Lục Tiệm Hành bị bị một tràng dài của y làm cho ngẩn người.
Trần Thái thấy anh không nói gì, cười lạnh: “Tiếp tục nào, tiếp tục giải thích đi chứ! Bằng không anh cứ suy nghĩ lời kịch trước đi cũng được, em chơi với Vưu Gia…”
Y nói xong giơ tay bắt đầu cởi quần áo, một tay cởi của mình một tay cởi của Vưu Gia.
Lục Tiệm Hành nào dám để y cởi thật, lôi mãi cũng lôi không ra, kéo mãi cũng kéo không xuống, giải thích mấy lần thấy y vẫn không ngừng, sốt ruột nói: “Lừa em là cháu em, không tin em tự mình đi hỏi Tiệm Viễn xem!”
Anh vừa quýnh quáng lại vừa tức giận, xoay người vào phòng sách lấy điện thoại.
Trần Thái nhìn anh đi xa, suy nghĩ một chút, yên lặng cài lại quần áo.
Y hiểu rõ trong lòng rằng, bộ dạng say như chết này của Vưu Gia chắc chắn không giống say rượu mất lý trí, Lục Tiệm Hành từ trước tới nay cũng không nói dối, cho nên việc này chắc là thật. Thế nhưng sự tình trùng hợp cũng không có nghĩa là y không giận, sợ tới khách sạn không an toàn thế không thể vứt người trong xe à… Ngộ nhỡ không cẩn thận xảy ra bất trắc thì làm sao bây giờ?
Y kìm nén lửa giận, lại nghĩ việc này Lục Tiệm Viễn cũng không thể vô can, tên đó không yên ổn ngồi ghế sếp tổng đi, cứ năm lần bảy lượt muốn dẫn mối cho người khác, đúng là thiếu dạy dỗ.
Y tính xong rồi, có thù báo thù có oán báo oán, trước tiên bắt đầu từ Lục Tiệm Viễn, chậm rãi thanh toán từng cái từng cái.
Trần Thái trèo từ người Vưu Gia xuống, phủi phủi quần áo, lại tìm một vị trí hùng hổ ngồi xuống thuận khí.
Bên kia Lục Tiệm Hành rất nhanh đã lấy điện thoại đi ra, đi thẳng đến bên cạnh y, lúc này mới gọi cho Lục em.
Điện thoại được nối, mở chế độ loa ngoài, Lục em hỏi: “Sao thế, anh. Lúc này không phải đang bận lắm sao?”
“Bận cái gì, ” Lục Tiệm Hành bị hắn làm sợ hết hồn, vội hỏi: “Trần Thái đang ở đây, chú mau giải thích chuyện tối nay với cậu ấy đi.”
“…” Lục em sững sờ, biết mọi chuyện không xong rồi, vội cười ngượng ngùng, gọi một câu: “Chị dâu?”
“Gọi tui sao?” Trần Thái uống một hớp nước, dựa lưng trên ghế sa lon nói với bên kia, “Danh xưng này của chú, tôi không thích ứng nổi đâu.”
Lục em chỉ đành phải cười khan.
Trần Thái hỏi: “Chú có đang bận không đó?”
“Em rảnh em rảnh, ” Lục em nói, “Có chuyện gì anh cứ hỏi em là được.”
Lục Tiệm Hành thấy hai người nói chuyện rất thuận lợi, thái độ Trần Thái cũng bình thường, rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Anh bị dằn vặt hồi lâu khát khô cổ họng, đưa điện thoại cho Trần Thái rồi đi rót chén nước uống.
Trần Thái cầm lấy di động, tiếp tục tán gẫu với Lục em: “Thật ra là, cũng không có việc gì, chỉ sợ chú không tiện.”
Lục em vội nói: “Không có gì không tiện cả, có chuyện gì anh cứ nói.”
“Vậy tôi nói thật nhé, ” Trần Thái đáp, “Chú đang rảnh thì qua đây một chuyến xem sao, tôi và Vưu Gia đều ở đây, chúng ta cùng chơi 4P đi…”
Lục em: “!!!”
Trần Thái nói: “Không phải chú thích trò kích thích sao, một mình làm không đã nghiền còn muốn lôi kéo anh trai chú, thế thì tất cả cùng chơi xếp hình đi! Đếm nay chơi hết nấc đi có được không?”
Lục Tiệm Hành bưng cốc nước đi ra, còn tưởng rằng hai người này vẫn đang nói chuyện, đợi khi nghe rõ nội dung xong thiếu chút nữa sặc chết ngụm nước vừa nuốt xuống.
Anh đặt cốc nước xuống, nhanh chóng lại đây cướp điện thoại.
“Trần Thái, ” Lục Tiệm Hành chỉ vào y gọi, “Em mà còn nói linh tinh nữa cẩn thận anh trừng trị em đấy!”
Trần Thái thấy anh đi tới, một tay chống xuống bụng Vưu Gia bay sang bên kia sô pha, Lục Tiệm Hành vừa hay đuổi tới, chỉ thấy Vưu Gia “Áu” một tiếng ngồi bật dậy, rồi lại mềm nhũn đổ người nằm xuống tiếp.
Lục Tiệm Hành: “…” Hết hồn.
Anh đành phải vòng qua đầu kia sô pha, hô Trần Thái đứng lại.
“Anh đừng trừng trị em chứ, đi mà phạt Vưu Gia kia kìa!” Trần Thái không phục cãi lại, đuổi nhau với anh khắp phòng, lại nói với đầu kia điện thoại: “Đến đây nhanh nào chú em, chúng ta cùng chơi vui! Không phải chú trông ngóng anh trai mình tính phúc được no đủ sao, tặng người đưa một lần không đủ còn phải đưa thêm lần nữa, tới xem xem chút đi, thấy tận mắt mới yên lòng đúng không!”
“…” Lục em vẫn nghĩ người đại diện mà Lục Tiệm Hành bao dưỡng là chó con, ngày hôm nay mới phát hiện mình có lẽ sai rồi, sai hoàn toàn.
Thế này thì chó con chỗ nào! Cọp cái mới tạm đúng!
Hắn nghe thấy Lục Tiệm Hành ở bên đó tức đến nổ phổi, hò hét Trần Thái không được nói lung tung.
Trần Thái cả giận nói: “Em không nói linh tinh! Em trai anh quan tâm đến con gà trống nhà anh như vậy cơ mà! Ngày nào cũng gọi điện hỏi bận hay không bận cái gì chứ, tới đây mà xem này!”
Y nói xong lại hỏi người trong điện thoại, “Có đúng không nhở Lục Tiệm Viễn, lại đây chơi cho chú xem, cho chú một lần hết nghiện luôn nè?”
Lục em ở bên này co rúc không dám lên tiếng.
Trần Thái không tha thứ, giục hắn: “Sao không nói miếng nào? Đang ngủ hửm?”
Lục em kiên trì đáp lời: “Em không, chị dâu…”
“Chú xem!” Trần Thái xuýt xoa mấy tiếng, vừaxoay quanh vừa kêu, “Chị dâu cũng đã gọi rồi, không gì ngon bằng ăn sủi cảo, không gì vui bằng chơi chị dâu! Chú hóa ra còn có ý nghĩ thế này, vậy chi bằng chú tới đây để chị dâu chú gặp cái xem nào…”
“Không tới không tới ạ!” Lục em biết mình đâm đầu vào rắc rối rồi, vội nhận sai, “Em sai rồi! Em không có ý đó!”
“Chú không sai! Người sai là tui đây!” Trần Thái mắt thấy Lục Tiệm Hành muốn đến bắt mình, liền vèo một cái chạy nhanh vào phòng ăn, trừng mắt với anh ở hai đầu bàn ăn lớn, đồng thời tiếp tục hô vào trong điện thoại: “Chỉ trách chị dâu chú không sớm nhìn ra thành ý của chú, chú không đến thì anh có thể sang đó nạ, tới tận cửa phục vụ có được hơm?”
“Em không có!” Lục em vội làm sáng tỏ, “Tuyệt đối không có, em không có suy nghĩ đó!”
“Xạo quần! Chú không có ý đó mà có thể làm ra chuyện thiếu đạo đức này sao? Tôi với anh chú chia tay thì có lợi gì cho chú?” Trần Thái chạy trốn đến mức thở hồng hộc, dừng một lát, càng cố ý đâm chọc hắn, “Chú mau nhìn thẳng vào nội tâm mình đi! Tuy rằng chú để ý người của anh chú là chuyện đi ngược đạo đức, nhưng gia phong vốn đã như vậy rồi, không phải là lỗi của chú, ai mà biết cái thứ xấu xa này lại có thể di truyền chứ!”
“…” Lục em không dám lên tiếng.
Hắn không ngờ Trần Thái ngay cả đời trước cũng dám mắng. Đây chính là đánh thẳng vào mặt hai anh em hắn đó.
Trần Thái mắng xong lập tức hối hận luôn, dù sao chuyện này là cái gai trong lòng Lục Tiệm Hành, mình giận thì giận thế nhưng không nên dùng nó để mắng người.
Y có chút chột dạ, sợ chọc vào chỗ đau của Lục Tiệm Hành, vì vậy giương mắt lén lút nhìn người đối diện.
Lục Tiệm Hành đang chống hai tay trên bàn ăn, bởi vì khuất sáng nên biểu cảm trên mặt anh đều ẩn ở trong bóng tối. Anh có vẻ rất bất đắc dĩ hỏi một câu: “Nói xong rồi?”
“Chưa, ” Trần Thái mạnh miệng, “Bên kia đang hưởng thụ tiếng thở gấp của em đấy!”
Y mới vừa nói xong, đầu dây kia sợ đến mức vội vàng cúp điện thoại.
Tiếng tút tút vang lên.
Lục Tiệm Hành vẫn đứng đối diện nhìn y, hai người im lặng chốc lát, lại nghe tiếng chuông cửa vang.
Cô của Vưu Gia dẫn theo người trợ lý của anh ta tới, hai người vừa vào đã liên tục cảm ơn Lục Tiệm Hành một hồi, còn để lại không ít quà tặng.
Trần Thái theo ở phía sau cùng đi ra, một người trợ lý vừa thấy Trần Thái, cũng vui vẻ chào hỏi, nhưng lại bị cô của Vưu Gia cản sang một bên.
Bà cười nói với Lục Tiệm Hành: “Cám ơn anh, Lục tổng, thằng nhóc này quá thật không cho người ta bớt lo, cũng bởi vì người trong nhà nói nó hai câu…”
Lục Tiệm Hành phất tay, ra hiệu bà đi nhanh lên, hiển nhiên không muốn nghe nhiều.
Trợ lý lấy khăn quàng cổ quấn vài vòng cả lên mặt Vưu Gia, còn đội mũ cho anh ta, xong xuôi mới cõng anh ta lên lưng.
Mấy người đi khỏi, Trần Thái nhìn một chút, cũng lặng lẽ theo sau, định cùng đi ra luôn.
Mới vừa đi tới cửa đã bị Lục Tiệm Hành kéo lại.
“Em đi đâu vậy?” Lục Tiệm Hành chờ những người kia vào thang máy, lúc này mới nhìn về phía Trần Thái, “Giờ đã sắp 11 giờ rồi.”
Trần Thái nói: “Về nhà chứ đâu, 11 giờ rồi về ngủ thôi.”
“Ồ, ” Lục Tiệm Hành gật đầu, lại không buông tay, kéo người vào nhà đóng cửa lại hỏi, “Vừa rồi sờ sướng không?”
“… Hỏi chính anh đi chứ, ” Trần Thái thấy tình hình không ổn, trốn về sau, tranh cãi, “Đó là người yêu cũ của anh, anh sờ so với em chắc hơn nhiều lắm.”
“Anh chưa sờ qua, ” Lục Tiệm Hành áp y trên ván cửa, thấp giọng nói, “Anh chỉ cùng cậu ta ăn mấy bữa cơm, chưa từng làm chuyện khác.”
Trần Thái: “…”
Đùa à?
Trần Thái không ngờ lúc trước Lục Tiệm Hành nói ăn cơm thật sự chỉ là ăn cơm, khó nén vẻ kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn anh.
Vẻ mặt Lục Tiệm Hành nghiêm túc, nhìn không giống như đang nói dối.
Trần Thái dù sao cũng hơi chột dạ, mắt đảo như rang lạc, cắn cắn môi.
Lục Tiệm Hành dùng ngón tay cái ấn vào môi y, rồi lại chủ động cam kết: “Nhưng mà lần này là anh sai rồi, xin lỗi em. Sau này anh sẽ chú ý.”
Hết chương 69.
———————-
Chưa thấy màn oánh ghen nào long trời lở đất như vậy =)))))))))))))))))))) Ai bảo đánh ghen là cứ phải một khóc, hai nháo, ba đòi thắt cổ, dùng chiêu này của Trần tra nam có mà ông chồng tởn đến già =)))))))))))))) Mà đâu chỉ có Lục anh, Lục em quả này cũng mất nửa cái mạng vì hết hồn rồi =)))))))))))
Danh sách chương