Lục Tiệm Viễn cũng không biết anh trai hắn có bao nhiêu tài sản, nhưng hắn có thể khẳng định không ít. Lục Tiệm Hành thường hay đổi xe, kiểu mới kiểu cũ hàng limited, bất động sản của cải cũng rất nhiều, còn có trang trại ngựa, trang trại rượu, hàng sưu tầm…

Thế nhưng nói đi nói lại, nếu như công ty thật sự gặp vấn đề, có lẽ chút tài sản cá nhân của Lục Tiệm Hành cũng chỉ như muối bỏ biển. Lục Tiệm Viễn nhất thời thấy hối hận đáng lẽ mình không nên hỏi như vậy, cúi đầu cười ngượng ngùng.

Lục Tiệm Hành lại tiếp tục nói: “Làm anh của chú, chỉ cần anh còn ngồi ở vị trí này, anh sẽ dốc toàn lực ủng hộ quyết định của chú, cho nên đề nghị của chủ tịch Vương chúng ta vẫn có thể phủ quyết.”

“Nhưng mà hạng mục của chúng ta cũng sẽ gặp trở ngại. Đám người họ hàng một khi phản bội, chúng ta sẽ không thể thông qua bất kỳ hạng mục nào được, chỉ có thể rơi vào cục diện bế tắc.”

“Chú cứ vận động lại xem, thu mua giá cao một ít trong tay người khác xem thế nào?”

“Tiền của em giờ đều dồn vào hạng mục của Ngô lão, hiện kinh tế đang rất eo hẹp, ” Lục Tiệm Viễn xoa mi tâm, nói, “Hơn nữa đạo diễn Vương đang quay phim, những người họ hàng khác… Trên bàn cơm hôm nay đã như vậy, nhìn là rõ rồi. Em vẫn nên nghĩ biện pháp khác thì hơn.”

Lục Tiệm Hành gật đầu, hai người trò chuyện thêm vài câu, Lục Tiệm Viễn mới nhớ tới, cười nói: “Suýt thì quên, cậu Trần Thái kia, có cần quan tâm hơn chút không?”

“Không cần, công và tư rõ ràng thì hơn, chú cứ coi như không quen biết đi, ” Lục Tiệm Hành nói xong dừng lại, có chút kiêu ngạo, “Hơn nữa bản lĩnh của cậu ấy cũng rất lớn đấy.”

Trần bản-lĩnh-lớn Thái lúc này đang điên cuồng mua đồ với BB.

Bình thường y rất ít khi mua hàng xa xỉ, mà BB là một tên cuồng hàng hiệu, vừa cơm nước xong hai người đi dạo, đúng lúc thấy mấy cửa hàng đồ cao cấp đang có chương trình giảm giá, BB mừng hớn bắt đầu mua mua mua.

Trần Thái ban đầu còn đi bên cạnh mỉa mai hắn, thế nhưng mỉa được hai câu, nhìn cái này Lục Tiệm Hành mặc chắc đẹp lắm, cái kia Lục Tiệm Hành có lẽ sẽ thích, không nhịn được cũng bắt đầu ra tay.

Đợi đến khi hai người đi ra tính tiền, trong tay BB có bốn cái túi, Trần Thái tám cái…

Trần Thái nhất thời đau lòng, chỉ muốn ngồi dưới đất sám hối.

BB cười ha ha, nói y: “Phải như thế từ sớm rồi mới đúng, trước đây sống chết khuyên mày, mày cũng không mua, uổng cho vẻ ngoài trời sinh của mày, mặc đồ rẻ tiền cũng không có cảm xúc.”

Trần Thái cũng không có mua cho bản thân, lắc đầu nói: “Tao cần cảm xúc làm gì, thoải mái là được.”

“Mày thoải mái nhưng kim chủ không nhất định thoải mái đâu, ” BB nói đến đây cười hì hì, lại gần mập mờ nói, “À, đúng rồi, gần đây tao đang đi làm đẹp chỗ đó.”

“Chỗ nào?”

“Chỗ đó đó, ” BB nhỏ giọng nói, “Bông cúc hoang dại.”

Trần Thái: “!!!”

“Rất đơn giản, chính là đi làm trắng mấy ngày không thể làm chuyện đó, mày lúc nào rảnh thử xem.” BB cười hì hì, “Để hôm nào tao đưa giáo trình cho mày.”

“Không cần!” Trần Thái hốt hoảng, “Toàn thứ vớ vẩn, tẩy trắng cái đầu mày!”

“Mày có giác ngộ làm chim hoàng yến của kim chủ hay không hả? Ma sát nhiều sinh nhiệt sẽ làm đen đi biết không? Lâu dần mất thẩm mỹ.” BB kéo y lại, nghiêm túc truyền dạy, “Hơn nữa kim chủ nhà mày mỗi ngày đều nhìn đủ kiểu nam thanh nữ tú, mày phải sớm hoạch định đường lối cho nghề nghiệp kiếm sống của mình đi chứ, ví dụ như đi theo phong cách xinh đẹp hay là ngây thơ?”

“Thôi mày tha cho tao đi, ” Trần Thái dở khóc dở cười, quay đầu nhìn hắn, “Tao thích khác bọt(1).”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía trước. Bên ngoài mây khá dày dù đã che gần kín mặt trời nhưng những tia sáng vẫn cứ rất gay gắt. BB thò tay vào túi lấy kính râm, vừa quay đầu, lại nhìn thấy một anh đẹp zai chân dài đang đứng cách đó không xa.

Người đó ngậm trong miệng một điếu thuốc nhỏ, nghiêng người tựa vào một chiếc siêu xe màu trắng, có lẽ do trời nóng, người đó cởi hai khuy áo sơ mi trên người ra, ống tay áo cũng xắn lên, có thể thấy thấp thoáng đường cơ bắp rắn rỏi.

BB khen một câu cực phẩm trong lòng, kích động gọi Trần Thái nhìn cùng.

Trần Thái đang cúi đầu lướt điện thoại, nghe vậy cười hắn: “Nơi này chả có mấy bóng người, đâu ra mà có soái ca.”

Y nói xong theo thói quen thoáng nhìn sang bên đó, nhất thời ngây ngẩn.

Lục Tiệm Hành đã đợi ở đấy một lúc rồi, lúc quay đầu thấy Trần Thái hai tay treo đầy túi lao nhanh về mình, tuy rằng trong lòng vẫn còn đang giận nhưng khóe miệng đã không tự chủ cong lên.

“Sao anh không gọi điện cho em?” Trần Thái vọt thẳng tới trước mặt anh, hỏi đầy ngạc nhiên, “Em đang ở bên trong mua đồ mà.”

“Anh thấy rồi, sợ em chưa mua xong.”

Trần Thái bỗng nghe ra chút cưng chiều trong lời anh, mừng rỡ cười không ngừng, giờ mới phát hiện Lục Tiệm Hành không phải đang ngậm thuốc lá, mà là kẹo mút.

“Anh lại thích ăn cái này, ” Trần Thái kiếm chuyện làm quà, “Mua từ lúc nào thế?”

“Vừa rồi có một cậu nhóc cho.” Lục Tiệm Hành cười nói, “Mẹ của nhóc ấy không cho ăn kẹo, dỗ dành bảo nhóc đưa cho anh.”

Trần Thái chợt thấy lòng ghen tuông vô cớ, nghĩ thầm sao mà anh biết được là người mẹ trẻ đó không muốn cho con mình ăn hay là cố tình muốn đưa cho anh ăn chứ. Ngộ nhỡ trong kẹo có bỏ thêm thuốc thì làm sao bây giờ? Không bỏ thuốc thì cũng không được tùy tiện ăn chứ, biết đâu người ta cố ý muốn nhìn thấy dáng vẻ anh lúc ăn thì sao.

Y càng nghĩ càng cảm thấy mình bị dở hơi, chuyện không đâu cũng có thể nảy sinh cơn ghen chua lòm, lòng đang rối bời thì nghe Lục Tiệm Hành tò mò hỏi: “Cái người mặc quần hoa kia là ai thế?”

BB da đen tóc dài quần hoa, hôm nay trông vô cùng lẳng lơ.

“Bạn thân của em, BB.” Trần Thái vội quay đầu gọi người, rồi giới thiệu hai người với nhau.

Lục Tiệm Hành trước đó cũng từng nghe Trần Thái nói qua người này rồi, biết đây là bạn thân nhiều năm của y, lập tức nghiêm túc, bọc que kẹo chưa ăn xong vào giấy gói rồi bỏ đi, đứng thẳng người.

BB cũng không ngờ soái ca cực phẩm lại chính là Lục Tiệm Hành, lòng vô cùng kích động gào thét lên ngao ngao, nhưng ngoài mặt lại rất nghiêm túc, nghĩ trong lòng mình hiện giờ là người đại diện cho bên Trần Thái, cũng không thể thể hiện là người không có kiến thức, càng không thể quá tầm thường.

“Xin chào, anh Lục, ” BB làm vẻ mặt đứng đắn, “Tôi là bạn thân của Trần Thái, tên Ngô Ba.”

“Xin chào, ” Lục Tiệm Hành cũng đàng hoàng trịnh trọng, “Ngưỡng mộ danh tiếng anh Ngô đã lâu.”

“Đâu có đâu có.”

Hai người khom lưng bắt tay.

Trần Thái cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, nhìn hai bên, không biết sao hai người này đột nhiên biến thành cuộc đàm phán thương mại.

Hơn nữa BB bao năm nay chưa từng nói tới hai chữ Ngô Ba này, hắn chê cái tên này quê mùa, ngày trước ai mà gọi hắn như thế hắn sẽ nổi nóng với người đó.

Nhưng mà rất nhanh, BB liền có vẻ “Tây” hẳn: “Đáng lẽ là bạn thân của Trần Thái, thì tôi nên ở lại chuyện trò. Nhưng gần đây tôi bận rất nhiều chuyện, thật sự là endless (nhiều vô tận). Buổi chiều lại có cái meeting cần phải attend (tham dự).”

Trần Thái: “???”

BB vung vung tay, khách khí chào tạm biệt: “Cho nên không quấy rầy hai vị nữa, chúc hai người enjoy your time.”

Trần Thái còn kịp hiểu rõ tình huống, BB đã nói xong quay người, chuồn đi thật nhanh.

Chờ đến khi người chạy mất dạng, Lục Tiệm Hành mới hoàn hồn, không xác định hỏi: “Bạn em có phải là không thích anh không?”

“Không phải đâu, ” Trần Thái mở mắt nói mò, “Nó vẫn hay như vậy, khá là… quốc tế hóa.”

“Ồ.”

Hai người đều còn có chút mơ hồ, nhìn nhau một cái.

Dưới ánh mặt trời, đôi mắt Lục Tiệm Hành hơi híp lại, đẹp trai đến mức ngay cả sợi tóc cũng như phát sáng. Trần Thái lại nghĩ tới vừa rồi, người này mặt mũi đã đẹp lại còn cao ráo khí chất xuất chúng, dựa vào bên cạnh xe ung dung cắn kẹo mút, cũng không biết đã thu hút bao ánh mắt người đi đường. Nhưng bản thân anh lại không hề phát giác, mặc kệ ai đưa thứ gì, thế mà nhận lấy liền ăn, cũng không có chút phòng bị.

Trần Thái nói nghiêm túc: “Sau này phải tăng cao cảnh giác nha, người ngoài đưa đồ đừng tùy tiện cho vào miệng.”

Lục Tiệm Hành hơi ngẩn ra, sau đó hiểu được, gật đầu một cái.

Trần Thái sợ anh không coi trọng, thấy anh vòng sang bên kia mở cửa xe, vội vàng ngồi theo vào trong xe, nhấn mạnh lần nữa: “Thật sự phải cẩn thận đấy, người ngoài đưa nước hay đồ ăn, không được ăn ngay. Nhất là thứ gì đưa vào miệng, từng có rất nhiều vụ án kiểu này rồi.”

Y nói đến đây lại nghĩ tới mấy điều bình thường hay dạy nghệ sĩ, tiếp tục dặn dò, “Nếu như tới quán bar, một khi đã rời khỏi chỗ ngồi, lúc sau quay lại không được đụng vào đồ trước đó nữa. Cho dù là cốc của mình cũng không được uống.”

Lục Tiệm Hành ngược lại bắt được trọng điểm, hỏi y: “Em từng tới quán bar rồi?”

“Đi rồi chứ, ” Trần Thái nói, “Nhưng bây giờ trọng điểm là đang nhắc nhở anh.”

“Anh chưa từng tới đó.” Lục Tiệm Hành nghiêng mặt sang nhìn y, nhấn mạnh, “Từ trước tới nay chưa một lần.”

Trần Thái: “…”

Trí nhớ Lục Tiệm Hành rất tốt, quả nhiên, câu tiếp theo liền hỏi y: “Quán bar em tới, có phải là chỗ Tưởng Soái không?”

“…” Trần Thái quả thực sợ hãi.

Năng lực liên tưởng của người này cũng quá mạnh đi! Sau đó ngay cả cơn hốt hoảng với Lục Tiệm Hành cũng chưa thể toát ra, bởi vì khi bạn chưa nhớ được chi tiết thì anh đã có thể xâu chuỗi tất cả rồi.

Trần Thái lòng kêu thảm không thôi, nghĩ đến chuyện anh hai Tề sáng nay còn chưa giải quyết, giờ lại thêm một Tưởng Soái càng thêm phiền, thế này thì xong đời thật rồi.

Lòng y hoảng loạn, vội nói sang chuyện khác: “Trọng tâm cuộc nói chuyện của em và anh không phải quán bar, là kẹo mút! Em sợ kẹo mút anh ăn bị bỏ thuốc ấy.”

Lục Tiệm Hành lắc đầu: “Không có, anh ăn mùi vị rất truyền thống.”

Trần Thái nhanh chóng hỏi: “Vị gì?”

“Sô cô la.”

“Há, ” Trần Thái nháy mắt mấy cái, nhìn anh, “Ăn ngon không?”

Lục Tiệm Hành: “…”

“Em cũng muốn ăn, ” Trần Thái chủ động lại gần, nói khe khẽ, “Cho em nếm thử.”

Kẹo mút đã sớm ném đi rồi, Lục Tiệm Hành nghiêng người sang đi, không khách khí đưa tới một  nụ hôn sâu, cho y nếm thử toàn bộ.

Thời điểm hai người tách ra đều thở hồng hộc, ánh mắt cũng không đúng.

Đường về mất chưa đầy mười phút.

Trần Thái xách theo mấy cái túi, vào cửa xong lập tức ôm chặt lấy Lục Tiệm Hành, hai người hôn một lèo đến buồng tắm, túi rơi hết dưới mặt đất, quần áo cũng vứt khắp nơi.

“Em chính là đồ yêu tinh, ” Lục Tiệm Hành hôn vẫn không đã nghiền, cắn mạnh một cái lên bả vai Trần Thái, nghiến lợi nói: “Chỗ nào cũng lẳng lơ phát tình, xem anh thu thập em thế nào.”

Trần Thái bị anh cắn hơi đau, nhưng chưa kịp kêu thành tiếng lại được liếm một cái, nhất thời một trận kích thích tê dại xông thẳng tới lòng bàn chân.

Trong lòng y vừa ngứa vừa mềm mại, im lặng lui người xuống đến vòi sen, nhấn một cái, đến khi dòng nước trút xuống từ đỉnh đầu mới cười nói: “Em là yêu tinh, thế anh là gì?”

Lục Tiệm Hành bị dòng nước xối vào không mở nổi mắt, lau mặt, lúc này mới cười như không cười nhìn thẳng vào y.

Trần Thái liếm liếm miệng, tự hỏi tự trả lời nói: “Vậy anh coi như Đường Tăng đi.”

Lục Tiệm Hành cố ý nói: “Vậy há chẳng phải là anh không thể làm gì?”

“Đúng vậy, ” Trần Thái đẩy anh vào tường, hơi nhón chân, cũng căn một cái lên bả vai anh, “Ngày hôm nay anh không được làm gì hết.”

——————–

Chú thích:

(1) Câu gốc là “kiếm tẩu thiên phong”: 1 thuật ngữ bình luận kiếm pháp, nghĩa là kiếm pháp linh hoạt, người dùng kiếm thường chú trọng tốc độ, thân pháp linh hoạt, chiêu thức tinh tế kỳ lạ. Nghĩa rộng là không làm việc theo lẽ thường, dùng một vài biện pháp kỳ lạ để chiến thắng bất ngờ.

——————–

Trần Thái là tiểu yêu tinh thì BB chắc chắn là đại yêu nghiệt không có sai đâuuu =)))))) Trời má đoạn rủ đi làm đẹp cúc xinh mà cười ná thở, cả đoạn dùng Chinlish nữa =)))))))))))))) Cực phẩm yêu nghiệt này cầu tác giả cho ẻm một bộ đi chứ!!!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện