“Hôm nay là ngày đầu tiên thực hiện nhiệm vụ làm bạn trai giả bên ngoài, lão sếp lôi mình ra ngoại thành chôn phân gà. Đương nhiên thân là tổng tài, anh ta sẽ không đích thân chôn phân, mà anh ta phát huy trọn vẹn bản tính chèn ép của giai cấp tư bản, bắt mình làm cả, còn phát cho mình cái khẩu trang nói là phúc lợi của nhân viên…”

Trần Thái giận dữ viết hai dòng, viết xong còn tặng thêm hai dấu chấm than.

Tuy rằng viết như thể y làm được rất nhiều việc lớn, nhưng trên thực tế ban nãy y cũng chỉ mới xúc hai xẻng mà thôi. Lúc Lục Tiệm Hành lái xe đưa y đến khu nhà lầu ở dưới chân núi này thì chủ nhà cũng đã làm gần xong việc.

Trần Thái sau khi xuống xe mới nhận ra chủ nhà đang bận bịu là chú tài xế mọi khi. Lục Tiệm Hành gọi người kia là chú Thành, Trần Thái liếc nhìn, cũng gọi theo như vậy.

Chú Thành lúc đó đang vùi phân gà đã ủ dưới gốc một khóm hoa nguyệt quý. Y thấy hiếu kỳ, bịt mũi đi đến gần hỏi: “Hoa này sao vẫn chưa nở vậy chú?”

Chú Thành cười giải thích: “Đây là nhặt được ở bên ngoài, muốn nhanh cũng không được, phải cắt đi một lần rồi chậm rãi trồng lại. Nhưng mà đất ở đây không màu mỡ nên chú mới vùi ít phân bón hữu cơ để cải tạo chất lượng đất.”

Trần Thái bị mùi phân bón làm cho ngạt thở. Gia đình y vốn cũng trồng ít hoa, nhưng chỉ là một hai chậu, đa số là lan quân tử và hoa đỗ quyên, đều là thú vui của người trung niên. Hoa nguyệt quý thì trong luống hoa dưới tòa nhà cũng có, nhưng số lượng không nhiều mà cũng không ai dám bón phân hữu cơ như này nếu không muốn bị mắng chết.

Y thấy cái mùi này thật sự khó chịu, nhìn một chút rồi khen hai câu: “Chú thật lợi hại, cái gì cũng biết, nếu là cháu thì không làm được.” Nói xong vừa định lặng lẽ chạy đi thì lại nghe chú Thành nhiệt tình chào mời: “Này thì có cái gì khó, nếu cậu hiếu kỳ thì qua làm thử xem.”

Trần Thái: “…” Không muốn thử mà!

Nhưng cũng không tiện từ chối, Lục Tiệm Hành đang rúc trên xe nhìn rồi cười nhạo đấy.

Vì vậy y đành nhắm mắt học theo đi ủ phân cho hai khóm hoa, đến khi xong xuôi lại thành công thần góp công góp sức, thế là được hưởng đãi ngộ ngồi ghế mây uống trà trong khu vườn nhỏ của chú Thành.

Trần Thái không hiểu về trà, thế nhưng cũng có thể nhận ra vị trà này không tồi.

Nhìn ngôi nhà lầu này trông thì có vẻ bình thường, nhưng được thiết kế theo kiến trúc Huy Châu(1), tường đầu ngựa ngói bướm, bên trong nhà ở chính giữa là một cái giếng trời, có một hòn non bộ cao cỡ nửa người, phía dưới xây thêm một ao ước nhỏ để nuôi mấy con cá. Bên ngoài khu nhà chính là vườn hoa nhỏ chỗ Trần Thái ngồi nghỉ ngơi, rải đá lót đường, trồng rất nhiều hoa nhưng không hỗn tạp, hoa cỏ bổ sung lẫn nhau, nơi đâu cũng thể hiện là được chủ nhà tỉ mỉ thiết kế.

Trần Thái không khỏi chua xót mà nghĩ, vốn cứ nghĩ chú Thành chỉ là một tài xế, giờ mới biết người ta có lẽ cũng là một phú hào ẩn mình.

Thì ra trên đời vẫn chỉ có mình là nghèo nhất.

Lục Tiệm Hành vừa hái được một ít dâu tây trong vườn đi lại đây, nhìn y rúc trên ghế viết gì đó, vừa lắc đầu vừa thở dài, hiếu kỳ liếc nhìn: “Làm gì đấy?”

Trần Thái lập tức khép quyển sổ lại nhét dưới mông ngồi đè lên, lắc đầu nói: “Không có gì, ghi lại công việc ngày hôm qua thôi.”

Quyển nhật ký trở mặt và xéo sắc đó của y Lục Tiệm Hành đã sớm xem qua, cũng không cảm thấy có gì tò mò, nhưng giờ thấy y coi như báu vật mà che giấu, không nhịn được hỏi: “Có phải là viết xấu về tôi không? Ỷ vào việc tôi không nhìn ra hả?”

Trần Thái nghĩ thầm anh đoán đúng rồi đấy, ngoài miệng lại nói, “Đâu có, viết về đạo diễn Trần.”

Y giờ mới nhớ trưa nay đạo diễn Trần phải về bên kia rồi, quay đầu lại hỏi Lục Tiệm Hành: “Lục tổng, số điện thoại tôi gửi cho anh, anh nhận được chưa?”

Lục Tiệm Hành rửa từng quả dâu tây, rồi nhặt mấy quả để vào bát đưa cho y, rồi trả lời: “Tôi gặp ông ấy rồi, thể loại phim chiếu rạp này e là khó mà hot, Thiên Di sẽ không đầu tư đâu. Cho nên chỉ có thể do Wana đầu tư, giao cho Lưu tổng lo liệu.” Anh nói xong thấy Trần Thái cắn một quả dâu tây, cười hỏi: “Ngọt không?”

“Ngọt, tự mình trồng ra là nhất, ” Trần Thái lại ăn thêm quả nữa, lực chú ý vẫn nằm ở những gì anh vừa nói, “Không hot khi chiếu rạp thì anh còn nhảy vào làm gì, không sợ lỗ sao?”

Lục Tiệm Hành nói: “Sợ chứ, tiền cũng không nhiều, lỗ nhiều hơn tiền vốn là không được.”

Trần Thái quay đầu nhìn anh.

“Nhưng mà nghệ thuật là nghệ thuật, tiền nong là tiền nong, ” Lục Tiệm Hành ngồi ở ghế dài bên cạnh, bộ dạng đúng kiểu ‘ông đây nhiều tiền thích tiêu sao chả được’, phất tay nói, “Lỗ vốn ở mức thích hợp cũng không sao, lỗ ít cũng vui. Hơn nữa cũng có thể để lão Lưu đi kéo mấy nhà tài trợ quảng cáo, làm phim giá rẻ thì chi phí cũng rẻ, mỗi cảnh nhét vào tám mười cái quảng cáo, cũng coi như bù vốn.”

Trần Thái: “…” Tận tám đến mười cái quảng cáo? Trần Thái bị hoảng rồi.

Y biết trong những bộ phim mà Thiên Di đầu tư, một cái quảng cáo nửa chừng bết bát nhất cũng phải mấy triệu, từng có một website mua sắm bỏ ra giá hơn 30 triệu để mua quảng cáo. Giờ phí quảng cáo của bộ phim giá rẻ này lại càng thấp, chỉ cần có thể lên sóng thì chắc cũng chẳng phải của ôi của thiu đâu nhỉ? Tám mười cái quảng cáo, hơn nữa Lục Tiệm Hành còn được chia lợi nhuận từ phòng vé nữa… Thế này thì lỗ sao nổi.

Trần Thái trước đó vẫn hay nghe người ta nói Lục Tiệm Hành không biết kiếm tiền, giờ mới thấy bản thân phần nhiều bị vẻ ngoài của người này mê hoặc, cứ nghĩ là anh ta chỉ được cái mặt đẹp chứ không có năng lực, hơn nữa thấy anh ta còn không nhìn ra vài thủ đoạn lẻ tẻ của mình, cho nên y mới có thể đắc chí, còn hơi khinh thường anh.

Nào ngờ quân tử chỉ làm việc lớn chứ không chú ý chuyện vặt vãnh, chắc là ông chủ lớn lúc kiếm tiền cũng chẳng thèm để ý đến mấy món hời nhỏ, cho nên mới không so đo những điều nhỏ nhoi đó.

Trần Thái bỗng thấy sùng bái vô cùng.

“Vậy nói như thế, anh chưa từng lỗ bao giờ à?” Trần Thái không nhịn được hỏi, “Hiện tại chi phí quảng cáo rất đắt mà.”

Lục Tiệm Hành lại lắc đầu nói: “Sao có thể thế được, cũng từng lỗ rồi, lỗ khá lớn là đằng khác. Phim ảnh không giống những thứ khác, những thứ khác nếu có tồi quá vẫn có thể bán tháo hay đem tặng vẫn được. Còn phim ảnh mà tồi quá thì có tặng không cũng chẳng ai thèm xem. Nhưng mà nhiều lúc không thể chỉ để ý mỗi có lỗ hay không, danh tiếng và sức ảnh hưởng cũng rất quan trọng.”

Trần Thái nhân cơ hội hỏi: “Wana giờ là tại đang tạo danh tiếng sao?”

Wana chính là công ty nhỏ kia của Lục Tiệm Hành, Trần Thái trước đó lén hỏi thăm nhưng không dám hỏi nhiều, giờ nhân lúc bầu không khí đang hài hòa mới lắm mồm một câu.

Ai ngờ Lục Tiệm Hành lại không trả lời, mà im lặng nhìn y như có điều suy nghĩ một lát, đột nhiên hỏi: “Chị VV của truyền thông Thiên Di, có phải là từng muốn chiêu mộ cậu?”

Việc này cũng không phải bí mật, Trần Thái gật đầu.

Lục Tiệm Hành lại cười hỏi: “Vậy cậu nghĩ sao? Nếu như chị ấy tới tìm cậu lần nữa, cậu sẽ tới Thiên Di hay là ở lại Wana.”

Câu hỏi này của anh dường như chỉ là thuận miệng nói ra, nhưng Trần Thái lại hơi run trong lòng.

Gần đây y quả thực tại đang do dự giữa hai người này. Ngày hôm qua tán gẫu với BeBe, Trần Thái còn hỏi qua ý kiến của đối phương. Băn khoăn lớn đương nhiên là hiện trạng của công ty mới như Wana, tuy rằng cũng thuộc quyền quản lý của Lục Tiệm Hành, nhưng dường như không có triển vọng cho lắm.

BeBe lúc đó rất kinh ngạc, hỏi y: “Vậy anh ta còn mở công ty mới làm gì? Vẫn cùng một lĩnh vực, sao không lợi dụng điều kiện tốt sẵn có của Thiên Di chứ?”

“Chắc vì tự do, ” Trần Thái suy đoán nói, “Anh ta giờ đang là tổng tài của Thiên Di chứ đâu phải chủ tịch. Nói trắng ra tổng tài cũng chỉ là một giám đốc chuyên nghiệp, một người làm công cao cấp mà thôi. Công ty này ra sao, không phải chỉ mình anh ta nói là được, các cấp các ban ngành bên dưới, còn bao nhiêu người nắm quyền nữa. Cuối cùng là chuyện kiếm tiền, lãi lớn cũng đâu liên quan gì đến anh ta, lần trước tao nghe người khác nói cổ phần của anh ta ở Thiên Di có chút xíu thôi, còn không nhiều bằng đạo diễn Vương Kỳ cơ.”

“Ít như vậy á?” BeBe giật mình nói, “Vậy sau này nếu đưa lên thị trường thì anh ta phải bỏ ra bao nhiêu tiền?”

“Nói thì nói thế, chuyện đưa ra thị trường đã được tính lâu rồi, hơn nữa anh ta kiếm được ngần ấy cũng không oan đâu, ngày nào cũng đến trưa mới tới công ty, tâm trạng không vui thì không thèm đi làm luôn. Làm còn không nhiều bằng em trai anh ta.” Trần Thái suy nghĩ một chút, thở dài nói, “Dù sao anh ta cũng không thiếu tiền, công ty mới có khi thật sự là để chơi đùa thôi, đánh cược làm phim kinh phí rẻ một lần, thắng thì kiếm được món hời, mà thua cũng không ảnh hưởng quá nhiều. Chẳng qua tao vẫn đang rối rắm chuyện nên ở lại công ty nhỏ cùng anh ta, hay là suy nghĩ đến chuyện sang công ty lớn?”

BeBe nói một câu gãi đúng chỗ ngứa: “Vậy thì còn phải xem quan hệ của hai người, quan hệ tốt thì ở lại công ty nhỏ. Quan hệ bình thường thì sang công ty lớn.”

BeBe cũng không phải người duy nhất nói như vậy, trước đó khi Trần Thái hỏi Mộng Viên về cách thức liên hệ với đạo diễn, Mộng Viên cũng thuận miệng hỏi y một câu, sau này vẫn định ở lại công ty nhỏ sao.

Trần Thái chỉ cười ha ha, nhưng trong lòng không nghĩ gì nhiều. Mộng Viên lại nói tiếp, anh bây giờ và Lục Tiệm Hành sao rồi? Thật ra em nghĩ nếu quan hệ của hai người tốt, anh nên ở lại công ty mới thì tốt hơn, có anh ta là vua một cõi ở đó, anh muốn cái gì mà chẳng được. Nhưng nếu như không dựa dẫm được gì vào anh ta, thì sớm nên nhảy việc đi. Dù sao sau khi công ty hoàn tất việc bị thu mua, theo thường lệ các nhân viên kì cựu sẽ muốn mở cuộc họp, đến lúc đó những người từ chức có khi còn được bồi thường.

Lời cô nói coi như là thành thật với nhau, đương nhiên lời trong lời ngoài vẫn là cảm thấy Lục Tiệm Hành không phải người có thể nhờ cậy cho lắm.

Trần Thái không nghĩ tới ngày hôm nay Lục Tiệm Hành sẽ hỏi chuyện này.

Lúc này y không trả lời thẳng, cười ha ha đánh trống lảng, nói với Lục Tiệm Hành: “Đi đâu mà chẳng là theo anh, dù sao cũng đều là làm việc dưới tay anh mà, tôi chạy đâu cho hết nắng.”

Lục Tiệm Hành nghĩ cũng thấy đúng, chỉ cười không tiếp tục hỏi nữa, híp mắt dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi.

Bữa trưa chú Thành làm bốn món ăn một món canh, bày ra chiếc bàn dài ở giữa giếng trời. Hai bên bàn vốn có hai chiếc ghế dài, lúc này bị dọn đi một cái, thay bằng chiếc ghế gỗ nhỏ được lót miếng đệm thật dày.

Trần Thái vốn nghĩ vị trí kia dành cho Lục Tiệm Hành, sau một lát lại thấy chú Thành đỡ một người phụ nữ chống gậy từ bên trong đi ra, chậm rãi ngồi xuống. Người phụ nữ đó cũng khoảng ngoài năm mươi, mái tóc lấm tấm sợi bạc, vóc người hơi mập, cười hiền, thoạt nhìn là người rất thân thiện.

Trần Thái vội đứng lên chào hỏi, không nhịn được lén quan sát, tò mò mấy người này có phải là có quan hệ cẩu huyết nào đó không.

Trước đây y từng nghe nói ba mẹ Lục Tiệm Hành đều đã qua đời, lúc đó chỉ nghĩ quá nửa là lời đồn nhảm cho nên xưa nay không để trong lòng.

Nào ngờ người phụ nữ đó lại cười nói với y: “Vị này chính là lãnh đạo trẻ sao?”

Trần Thái ngẩn ra, liền nghe Lục Tiệm Hành ngồi bên cạnh nói: “Không phải, y là một thanh niên trong công ty cháu.”

“Thím nói rồi mà.” Bà nở nụ cười, “Nhìn cũng không giống lắm, cậu thanh niên này rất được. Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

Trần Thái vội đáp: “Hai mươi tám ạ.”

“Tuổi đang đẹp, ” thím đó nói, “Cũng sấp sỉ với tuổi của con trai ta.”

Trần Thái nghĩ thầm ồ, con trai của thím sao?

Chú Thành thấy y mờ mịt, lên tiếng quở trách: “Bà đừng nói mò, Tiểu Thành vừa mới tốt nghiệp, sao mà bằng tuổi được?”

Bà lại nói: “Không phải đều là hơn hai mươi sao, như nhau.”

Mấy người ngồi cùng nhau phân đũa bắt đầu ăn, thím đó có vẻ rất nhiệt tình với Trần Thái, kêu y ăn cái này uống cái kia. Cơm nhà làm bao giờ cũng rất ngon, Trần Thái ban đầu còn định hôm nay sẽ ăn ít, giờ bị dụ dỗ ăn hết bát này đến bát khác đến no căng.

Buổi chiều Lục Tiệm Hành cầm máy ảnh kĩ thuật số tới chụp cho hai vợ chồng chú Thành, Trần Thái thì bị sai khiến làm phụ tá, chốc chốc lại giơ tấm phản quang chạy tới chạy lui, lát lát lại dịch chuyển mấy chậu hoa chậu cây sang chỗ này chỗ kia. Chụp người, chụp vườn hoa, còn chụp đặc tả cả mấy bông hoa…

Trần Thái làm một lát là thấy mệt, thấy Lục Tiệm Hành không chú ý thế là lén chuồn sang một bên vừa ăn dâu tây vừa xem trò vui.

Lục Tiệm Hành không phát hiện, vẫn ở phía xa quỳ một chân không biết đang chụp cái gì, bởi vì ống tay áo sơ mi hơi chật nên anh cởi cúc cổ tay rồi xắn lên một đoạn, để lộ ra cánh tay.

Trần Thái ngồi phía xa nhìn lại, luôn cảm thấy giữa một đám hoa tươi cỏ xanh người này nom còn hợp mắt hơn, nhất thời kích động, lấy điện thoại di động ra tách tách chụp mấy bức về anh.

Lục Tiệm Hành nghe tiếng màn chập liền quay đầu lại, Trần Thái liền khẽ nghiêng đi một chút, làm bộ đang chụp khóm hoa nguyệt quý trước mặt.

Đợi đến khi trên đường về, Lục Tiệm Hành mới hỏi: “Ban nãy cậu chụp trộm tôi đúng không? Mau đưa tôi xem nào.”

“Đâu có, ” Trần Thái trợn mắt nói dối, “Vừa nãy tôi chụp hoa nguyệt quý thôi.” Lúc đó bị phát hiện thế là y vội vàng kéo hai tấm hình đó vào album đã được khóa, giờ còn cố ý lấy điện thoại ra cho Lục Tiệm Hành xem, “Không tin thì anh cứ kiểm tra xem.”

Lục Tiệm Hành vậy mà thật sự cầm tới xem. Kéo lên trên một lúc, thấy quả thật không có ảnh của mình, không nhịn được lại có chút mất hứng.

Lục Tiệm Hành ném trả điện thoại, khinh bỉ nói: “Mấy đóa hoa có gì mà đẹp? Còn chụp tới chụp lui hăng say như thế.”

Trần Thái thấy buồn cười trong lòng, cũng đáp trả: “Không phải anh chụp còn hăng say hơn tôi à.”

“Không giống nhau, chụp cho chú Thành đấy chứ.” Lục Tiệm Hành chậm rãi đánh vô-lăng, giải thích nói, “Vườn hoa đó là do con trai của chú Thành bố trí. Giờ cậu ta đang ở nước ngoài, mỗi năm về nhà một lần, không kịp mùa hoa nở cho nên chú Thành đều chụp hình gửi cho cậu ta xem. Nhưng chụp bằng di động không đẹp lắm.”

Trần Thái nghĩ thầm chẳng trách mang cả máy ảnh lại đây, nhưng mà tư thế ban nãy của Lục Tiệm Hành rất tiêu chuẩn, đầu gối bên phải chấm đất, đầu gối bên trái để đỡ cánh tay trái giữ ổn định máy ảnh… Cho nên chắc là chụp rất đẹp.

Tâm trạng của Lục Tiệm Hành hơi rơi xuống, anh nhìn con đường phía trước lái xe một lát, bỗng nhiên lại nói: “Thật ra, khi cha mẹ còn đừng nên đi xa mới đúng, có một số việc nếu đã bỏ lỡ thì sẽ chẳng bao giờ quay lại được nữa.” Anh nói xong liền quay đầu sang hỏi y, “Ba mẹ cậu ở đâu? Cho cậu nghỉ phép vài ngày nhé, về nhà thăm họ đi.”

Trần Thái nhất thời không phản ứng kịp, trả lời thành thật: “Tôi là người vùng này, ở khu Thành Đông… Hở? Cái gì? Nghỉ phép?”

Lục Tiệm Hành liếc y một cái.

“Thế cho tôi nghỉ nhé, ” Trần Thái cười cười lấy lòng, “Mặc dù cùng là thành phố này, thế nhưng tôi cũng đã rất lâu rồi không về nhà. Lần trước tôi còn bị mẹ tôi gọi điện mắng một trận, nói nhớ tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.”

Thật ra là mẹ y kêu y kiếm cho bà hai tấm vé đi off fan của tiểu thịt tươi nào đó, Trần Thái không kiếm được thế là bị ăn mắng.

Trần Thái còn nghe bố y nói mẹ y giờ cuồng lắm rồi, trong nhà có hẳn hai cái hòm đều là album mới của idol trẻ kia, chất đống trong phòng ngủ của Trần Thái, còn chưa bóc cả tem. Đồ của Pechoin(2) và Đại Bảo(3) thường dùng trước đây giờ bỏ hết, thay vào đó là đi thẳng đến trung tâm thương mại mua bằng được những bộ đồ phong cách thiếu nữ hiện đại mà idol làm gương mặt đại diện.

Giờ ông Trần chẳng sợ gì, chỉ sợ idol của bà nhà làm đại diện cho thương hiệu khác nữa. Ông cũng không muốn ăn mặc hoa hòe hoa sói đi chơi chim với mấy ông bạn già của mình.

Trần Thái cũng định mấy ngày này về nhà, quần áo dơ đã chất thành đống rồi, nhưng nghe thế thì nào dám về nhà nữa.

Y xin Lục Tiệm Hành nghỉ phép thật ra là định tự do tự tại đi chơi.

Lục Tiệm Hành không nghĩ nhiều, sảng khoái đáp lại: “Được, vậy cậu muốn về mấy ngày?”

Trần Thái tính toán một chút, ngày mai vốn là nghỉ theo luật định, nếu tính vào thì thiệt thân, nghĩ một lúc rồi hỏi lại: “Ba ngày mồng 4, 5, 6 đi, được không?”

“Được.” Lục Tiệm Hành đồng ý rất thoải mái.

Trần Thái thầm vui sướng trong lòng, nhanh chóng lấy điện thoại di động hẹn thời gian gặp BeBe, tin nhắn vừa gửi đi, lại ríu rít lên kế hoạch với lũ bạn khác.

Lục Tiệm Hành lại hỏi: “Vậy cậu định mang gì về nhà?”

“Tôi không mang theo đồ gì hết, ” Trần Thái nói, “Vẫn thường về nhà mà, tôi mang gì bố mẹ tôi cũng không coi là của hiếm.”

Lục Tiệm Hành chậm rãi “Ồ” một tiếng, “Vừa hay tôi có một đề nghị này rất được.”

“Đề nghị gì?” Trần Thái nhìn anh.

“Hay là… Lần này mang theo tôi về đi?” Lục Tiệm Hành có chút ngượng ngùng, vân vê vành tai đỏ ửng của mình, cũng không nhìn Trần Thái, “Tôi nghĩ bản thân mình cũng có thể được coi là ‘của hiếm’.”

————————

Chú thích:

(1) Kiến trúc Huy Châu: Xem chi tiết và ảnh thực tế ở đây: Link

Hoa nguyệt quý (hay hoa hồng Trung Hoa):

1jpg

Hoa lan quân tử: (còn có tên gọi khác là Lan huệ cam)

2jpg

(2) Pechoin là một thương hiệu chăm sóc da nội địa của Trung Quốc. Hiện đang do Châu Kiệt Luân làm gương mặt đại diện.

3

4

(3) Đại Bảo cũng là một thương hiệu chăm sóc da nội địa của Trung Quốc. Hiện đang do Trương Nhất Sơn làm gương mặt đại diện.

1

2_0

Hết chương 29.

———————–

Ư ư ư cái đoạn anh Lục chụp ảnh, vốn biết anh đẹp troai lắm lắm rồi nhưng thật sự chỉ có chi tiết xắn tay áo thôi mà vẫn phải ôm mặt thét lên thay Trần yêu nghiệt  là “đẹp trai quá á á anh ơiiiii” =))))

Đôi lời tâm hự dài dòng nữa:

Mình muốn nói thêm chút về vụ poll mình có lập hôm trước (ở chương 22) để hỏi ý kiến mọi người về việc có nên dịch lược bớt một số chi tiết râu ria hay không.

Kết quả là có 19/25 vote lược bỏ và 6/25 vote muốn dịch nguyên vẹn. Như bình thường thì mình sẽ theo ý kiến số đông là lược bỏ chi tiết ngoài lề quá dài dòng, nhưng hôm nay mình mới đọc được cmt của một bạn để lại ở phần poll đó (sorry cậu vì đến hôm nay mới đọc được cmt của cậu, mình không để ý nên may mà có Điềm beta nhắc nhở mình mới biết), bạn ấy cũng muốn mình tôn trọng nguyên tác.

Thật ra đến nay mình vẫn khá lấn cấn về việc có nên lược không, suy nghĩ của mình vẫn là muốn tôn trọng nguyên tác của chị Ngũ. Song thời gian của mình không quá dư dả, đều là tranh thủ lúc rảnh trong giờ làm việc để edit được từng nào hay từng ấy, cho nên gặp những đoạn quá ngoài lề chỉ muốn trực tiếp nhảy qua để làm cho nhanh thôi, cũng là để mọi người đọc không bị loãng về tình cảm của nhân vật chính. Đã định hỏi các bạn từ những chương đầu rồi nhưng lại thôi và dịch nguyên vẹn ra, về sau do lười nữa nên mới quyết định lập poll. 

Nói là lược nhưng mình xin đảm bảo cho đến chương 29 này, đoạn duy nhất mình lược chỉ có 2 câu thơ nói về con cá quế mà Trần tra nam giải nguy cho Lục tổng tài ở chương 23 thôi. Ở cuối cũng đã giải thích rõ ràng về đoạn lược đi đó, thứ nhất là do mình không giỏi văn thơ, không dịch được câu đối đó sang tiếng Việt sao cho thuần nhất, viết đi viết lại vẫn thấy dài dòng ngang phè ý; thứ hai là cũng không tìm được bản dịch tham khảo nào nên đành lược đi để đến cuối múa bút diễn giải cho dễ.

Nói dài vậy để mọi người hiểu và yên tâm là mình sẽ không tùy tiện cắt bỏ nguyên tác đâu. Và quyết định cuối cùng thế này, mình sẽ cố gắng dịch đầy đủ nhất, chỉ khi dài quá không liên quá (hoặc khó quá do năng lực có hạn T_T)mới sẽ lược nhưng không lược nhiều đâu. Đoạn nào lược dù ít dù nhiều mình sẽ đều chú thích đầy đủ cả. Mọi người yên tâm nhé. Cảm ơn các bạn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện