Edit: Lam Sắc
Diệp Thiên Hạ uống no, hai tay nắm thành nắm đấm, giơ lên trên đầu, tứ chi tạo thành hình chữ “大”, ngủ ngon lành.
Diệp Lạc dịch chăn cho nó xong, mới quay sang Quân Hồng Tụ.
“Yên Nhiên, ngươi có muốn nghe một câu chuyện không?”
Quân Hồng Tụ gật đầu: “Công tử kể đi, ta nghe.”
Diệp Lạc cười cười, bắt đầu kể, nói về một đôi long phượng thai, câu chuyện này rất dài, đợi nàng kể xong, thì đêm đã khuya.
Mọi thứ đều yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, Quân Hồng Tụ cắn chặt răng: “Chuyện này có liên quan gì với công tử?” Trên mặt đã trắng bệch, có lẽ nàng đã đoán được đáp án.
Diệp Lạc rút dây buộc tóc ra, một đầu tóc đen rơi ra: “Ta chính muội muội đó.”
Quân Hồng Tụ ngẩng đầu lên, hơn nửa ngày mới lẩm bẩm: “Công tử là tiểu thư?”
Diệp Lạc không đành lòng, nhưng vẫn phải nói: “Xin lỗi, Yên Nhiên, ta không biết ngươi vẫn nhớ ta nhiều năm như vậy, làm trễ thanh xuân của ngươi là lỗi của ta.” Nàng cũng không biết chỉ là một phút mềm lòng, lại khiến một nữ tử nhớ nàng nhiều năm như vậy.
Quân Hồng Tụ cúi đầu, nước mắt từng chuỗi rơi xuống. Công tử mà nàng yêu nhiều năm như vậy, lại là nữ nhi. Lưu luyến si mê nhiều năm, chớp mắt đã biến thành một chuyện cười, bảo nàng làm sao chịu nổi chứ? “Xin lỗi!” Diệp Lạc không biết nên nói gì, nàng chậm rãi ngồi xuống, cầm tay Quân Hồng Tụ: “Xin lỗi, Yên Nhiên.”
“Sao lại nói cho ta biết? Ngươi không sợ ta nói ra sao?”
Diệp Lạc hơi hơi nhếch khóe miệng: “Tuy ta phẫn nam trang, nhưng có thánh chỉ trong tay, sẽ không phạm tội khi quân. Mặc dù không thể sống yên trên triều đình, nhưng đối với ta cũng không có tổn thất lớn. Vốn dĩ ta cũng không cần quan to lộc hậu. Cùng lắm thì đến từ chốn giang hồ, lại trở về chốn giang hồ thôi.”
Im lặng một lát, Quân Hồng Tụ mới lau nước mắt, nói: “Thật ra thì cũng không phải công tử không có tổn thất gì. Công tử bỏ đồ nữ nhi, là muốn làm một số chuyện quan trọng đúng không?”
Không chờ Diệp Lạc trả lời, nàng lại nói tiếp: “Công tử, hôm nay ngươi nói cho ta biết, vì sợ ta si tình với ngươi sẽ chậm trễ thanh xuân của ta sao?”
Diệp Lạc thở dài một hơi: “Yên Nhiên, ngươi là cô nương tốt. Có thể lấy được ngươi, nhất định là đã tu ba đời.”
Có những lời này, của công tử nàng đã thấy đủ rồi, Quân Hồng Tụ hít mũi: “Công tử, ta muốn đi ngủ.”
Diệp Lạc nhìn vẻ mặt nàng, mặc dù có chút tái nhợt, nhưng cũng coi như là bình thường. Nàng thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy, tiện tay buộc tóc lại: “Đi thôi, ta dẫn ngươi tới phòng khách.”
Phòng khách không xa, Diệp Lạc đưa Quân Hồng Tụ tới nơi, đang định rời đi, thì Quân Hồng Tụ lại gọi nàng: “Công tử, có thể ôm ta một cái không?”
Diệp Lạc dừng lại một chút, nhưng vẫn giơ tay ôm nàng vào lòng.
Hai tay Quân Hồng Tụ đặt ở sau lưng nàng, ôm chặt, nhắm mắt lại.
Đây là cái ôm nàng khát vọng từ lâu, nhưng vì sao lúc này, nàng lại bi ai muốn khóc.
Diệp Lạc đi rồi, Quân Hồng Tụ ngồi trên giường, che miệng lại, khóc rất lâu.
Nàng biết, không thể trách công tử, nhưng tình cảm của nàng, làm sao thu lại được?
Sáng hôm sau, Tang Du nói cho Diệp Lạc biết, Quân Hồng Tụ đi rồi.
Diệp Lạc sửng sốt, nhưng cũng không ngoài ý muốn, chân tướng như vậy, nếu hai người gặp mặt thì không tránh được sẽ xấu hổ. Nếu cứ đi như vậy cũng tốt: “Có ai bảo vệ nàng không?”
“Có ạ, đi theo tới khách điếm, thấy quận chúa tụ hợp với thị vệ của nàng.”
“Vậy là tốt rồi.“ Diệp Lạc gật đầu.
“Tiểu thư.“ Tang Du cau mày: “Có khi nào Nhàn Vân vương gia sẽ gây phiền phức cho chúng ta không?”
Diệp Lạc cào tóc: “Các ngươi có phải đối thủ của hắn không? Đến lúc đó cho các ngươi ngăn cản.”
Tang Du trầm mặc: “Ta đã biết.” Sau đó đi mất. Vẻ mặt này của tiểu thư nhà hắn, đã nói lên là không cần quan tâm.
Diệp Lạc đến thì Thiên Hạ đã tỉnh, thằng nhóc kia vậy mà không khóc, mở to đôi mắt đen bóng, tò mò nhìn nàng chằm chằm. Vừa thấy nàng quay đầu, thì tay nhỏ giật giật, cho vào trong miệng.
Diệp Lạc vội vàng nhảy tới giữ lại, Thiên Hạ giật giật, sau đó nhìn nàng, miệng vừa mở đã khóc.
Diệp Lạc ôm lấy nó, buồn cười nói: “Cô không nhìn cháu, thì cháu còn ngoan ngoãn nằm, cô vừa tới nhìn, thì cháu lại giở trò hả?”
Đương nhiên Thiên Hạ không hiểu, nó chỉ biết, nó đói bụng, muốn ăn rồi.
Diệp Lạc ôm Thiên Hạ đi tìm nhũ mẫu.
Diệp Thiên Hạ ăn ngon lành, Diệp Lạc ở bên cạnh nhìn nó. Phong Gian Ảnh lắc lắc đầu: “Công tử, ngươi lại không vào triều à?”
“Không đi, ta xin nghỉ rồi.”
Phong Gian Ảnh trơn trắng mắt: “Việc của Hộ Bộ không cần làm à?”
“Có Quân Hối mà.”
“Thế còn khoa thi?”
“…….”
“Công tử, ngươi không thể cả ngày đều xoay quanh tiểu thiếu gia được đâu.” Vẻ mặt Phong Gian Ảnh cầu xin: “Còn cả Kinh Hồng nữa, ngươi cũng không quản sao?”
“Kinh Hồng làm sao hả?” Diệp Lạc hỏi.
“Kinh Hồng đưa tin về, đối với việc chứng thực các châu huyện báo giả, Hoàng Thượng giao cho hắn chức quyền to. Trước mắt hắn đã tuần tra được hơn một nửa rồi, quả thực là phát hiện ra nhiều vấn đề, đang xin chỉ thị của Hoàng Thượng.”
Diệp Lạc trầm ngâm nửa ngày, lúc này Diệp Thiên Hạ cũng no rồi, hai mắt nhíu lại sắp ngủ mất. Diệp Lạc hôn lên trên trán nó một cái, rồi mới dẫn Phong Gian Ảnh ra ngoài: “Nói với Kinh Hồng, dẫn toàn bộ người bị tình nghi về kinh, không được xử lý tại chỗ.”
“Dạ.”
Diệp Lạc cười cười: “Quân Hoằng mới đăng cơ, xử lý bọn họ, không thể để lên đầu hắn. Hơn nữa, đưa những người này về, còn có một tác dụng nữa.”
“Tác dụng gì chứ?”
“Chức Thừa Tướng chứ sao, ta đã nhìn trúng nó lâu rồi.” Diệp Lạc cười ngọt ngào.
Tuy việc này là của Hộ Bộ, nhưng việc tham ô quốc khố, không phải là việc nhỏ. Lương Lược là Thừa Tướng, cũng không tránh được liên quan. Thứ nàng nhìn trúng, cho dù mỗi lần chỉ có thể tiến một bước nhỏ, cũng nhất định phải lấy được.
Lúc Dịch Kinh Hồng trở về, có thể nói là rất chậm rãi, cí thị vệ tùy thân, hơn nữa còn áp giải người có liên quan về, khiến kinh thành náo nhiệt một phen.
Lần đi tuần này của Dịch Kinh Hồng, có thể nói là càng vất vả công lao càng lớn. Tất cả mọi quận huyện báo thất thu lên Hộ Bộ, sau khi kiểm tra lại không thừa nhận hoặc nộp bù, cho dì đã từ chức hay chuyển đi nơi khác, Dịch Kinh Hồng đều không lưu tình tra bằng được.
Nói thật thì, lúc Phong Gian Ảnh nhận được tin tức, cũng giật mình sửng sốt hồi lâu, hắn làm thế nào cũng không tin được người có thủ đoạn mạnh mẽ như vậy là Nhiều Não Quái.
Diệp Lạc lại không thấy ngạc nhiên. Kinh Hồng luôn có ý tưởng, nhưng do luôn đi theo nàng, ít khi cần tự mình động thủ. Nhưng một người từng trải qua nhiều khổ cực như Kinh Hồng, làm sao có thể là thư sinh dịu dàng chứ?
Hôm sau, Dịch Kinh Hồng vào triều, chất vấn Thừa Tướng Lương Lược: “Lương Thừa Tướng, lần này áp giải về kinh bảy mươi quan viên lớn nhỏ, trong đó môn sinh của ngài có hai mươi ba người, xin hỏi lúc trước ngài thật sự không biết gì sao?”
Lương Lược mở to hai mắt: “Môn sinh của lão phu ở khắp thiên hạ, việc nhỏ nhoi của mấy châu quận này, làm sao mà biết rõ được.”
Dịch Kinh Hồng cười lạnh: “Việc quốc khố là việc nhỏ, thì việc gì lớn chứ! Hoàng Thượng!” Hắn chắp tay về phía Quân Hoằng: “Thừa Tướng đứng đầu chúng quan, việc quốc khố trống rỗng, Thừa Tướng cũng có tội không giám sát chu toàn.”
“Ngươi là một Kinh Thành Phủ Doãn nho nhỏ, lại dám chỉ trích bổn tướng, Hoàng Thượng, xin ngài làm chủ cho lão thần.”
Dịch Kinh Hồng cũng hành lễ với Quân Hoằng, nói: “Hoàng Thượng, vi thần còn có việc muốn khải tấu, có liên quan tới Lương tướng.”
Quân Hoằng giương mắt, an ủi Lương Lược hai câu: “Thừa Tướng an tâm đi, trước nghe xem Dịch Kinh Hồng còn có gì muốn nói, nếu là hồ ngôn loạn ngữ, Trẫm tất nhiên sẽ chủ trì công đạo.”
Lương Lược “Hừ” một tiếng, ai chẳng biết Dịch Kinh Hồng là tâm phúc Hoàng Đế, Dịch Kinh Hồng có gì muốn nói, còn không phải là Hoàng Đế có gì muốn nói sao. Vẻ mặt Lương Lược trầm xuống, không thèm nhắc lại nữa, hắn cũng muốn xem xem, hai tên nhãi con chưa dứt sữa thì làm gì được hắn.
Dịch Kinh Hồng lấy tờ giấy trong lòng ra, đưa cho thái giám: “Hoàng Thượng, đây là một số manh mối vi thần lấy được trong quá trình thẩm vấn, có vài châu huyện rõ ràng không báo mất mùa, nhưng vẫn xuất hiện trên danh sách thất thu. Mà quan viên thì bị bãi chức vô lý, đã khiếu nại lên Lại Bộ, nhưng không thấy người của triều đình tới xử lý. Có một vị Huyện lệnh khác không phục vì bị bãi chức vô lý, lập tức tới kinh thành, muốn gặp Lương tướng, hy vọng có được công đạo. Nhưng người nhà hắn nói, từ khi rời nhà đi đến nay bặt vô âm tín. Có Tri phủ Giang Nam khác, năm trước trời đổ mưa to, mặc dù hơi ảnh hưởng tới việc thu hoạch, nhưng không chậm trễ việc nộp thuế. Sau khi nộp hai mươi vạn thạch lương thực lên, lại được triều đình trả lại năm vạn thạch, công bố là triều đình thương hại dân chúng khó khăn, ghi nhận quận Giang Nam nất mùa, trả lại năm vạn thạch cho dân chúng. Nhưng kỳ lạ là, trên bảng vàng công bố thất thu năm nay lại bảo là chưa nộp xu nào, Tri phủ Giang Nam suốt đêm viết tấu chương. Mà mười ngày sau bị phát hiện đã tự sát trong nhà. Còn nhiều tình huống tương tự như vậy, thần đã liệt kê ra, mời Hoàng Thượng xem qua.”
Vẻ mặt Quân Hoằng không thể khó coi hơn: “Lương Lược!”
“Dạ, lão thần ở.”
“Ngươi là nguyên lão tam triều (làm quan ba đời vua), Thừa Tướng đương triều, tấu chương được trình lên cũng phải qua tay ngươi, tấu chương của Quận Giang Nam, ngươi có thấy không?”
“Hồi Hoàng Thượng, thần không biết. Không phải tấu chương nào lão thần cũng xem xét, xin Hoàng Thượng minh xét.”
“Lương tướng.“ Dịch Kinh Hồng một bước cũng không nhường: “Tri phủ Giang Nam là môn sinh đắc ý của ngài, hằng ngày hay lui tới, hắn thấy có việc kỳ quái, không báo cho ngài trước, thì báo cho ai?”
“Dịch Kinh Hồng, ngươi đừng có nói bậy, lão phu đúng là có lui tới với hắn, nhưng hắn ở Lại Bộ, chuyện tiền bạc là ở Hộ Bộ. Hắn là người đứng đầu một quận, việc này có báo thì sao có thể báo cho lão phu?”
Dịch Kinh Hồng mỉm cười: “Lương tướng lời nói thật đúng, hắn có thể làm môn sinh đắc ý của Lương Tướng, tất nhiên sẽ có chỗ hơn người.”
Hắn lại lấy trong tay áo ra một phong thư: “Hoàng Thượng, đây là một phần tấu chương Tri phủ Giang Nam chép lại, giống hệt tấu chương của hắn. Hắn cố ý ghi rõ là sao chép lại, để trong mật thất ở thư phòng, cũng đóng ấn làm chứng. Kì lạ ở chỗ, mở đầu phong thư này, viết là kính ân sư Lương tướng. Hơn nữa…“ Hắn hơi dừng lại, chỉ vào Lương Lược: “Kì lạ là, bên cạnh chữ kí của hắn, lại dùng máu viết một chữ ‘Thừa”, Lương tướng, không biết ngươi có cảm nghĩ gì.”
“Bịa đặt, đây hoàn toàn là bịa đặt!” Mặt Lương Lược đỏ lên, trên trán cũng có mồ hoi, lập tức quỳ xuống nói với Quân Hoằng: “Hoàng Thượng minh xét, Hoàng Thượng minh xét!”
Quân Hoằng vỗ vào long ỷ: “Lương Lược, ngươi đứng đầu bách quan, làm việc không nghiêm, khiến quốc khố trống không, Lại bộ hỗn loạn, bây giờ còn giết người diệt khẩu, ngươi còn gì để nói nữa?”
“Hoàng Thượng, lão thần có tội lơ là, sẽ chú ý hơn, không dám tái phạm nữa.”
“Chú ý hơn?” Quân Hoằng cười lạnh, nói thật nhẹ nhàng: “Đường đường là quốc khố một quốc gia, mà lại trống không, ngươi nói với Trẫm, ngươi sẽ chú ý hơn. Người đâu, lột mũ quan của Lương Lược, đưa vào thiên lao để tỉnh lại.”
“Xin Hoàng Thượng cân nhắc!” Binh Bộ Thượng Thư Trương Đài Minh tiến lên, quỳ xuống nói: “Lương tướng đức cao vọng chúng, chỉ dựa vào một tờ giấy đã định tội, thì khó có thể phục chúng.”
“Đúng vậy, đúng vậy, nên giao cho tam tư hội thẩm, không thể tùy tiện định tội như vậy!” Hình Bộ Thị Lang Lâm Tiến cũng bước ra khỏi hàng quỳ xuống.
“Dạ, xin Hoàng Thượng cân nhắc, giao cho tam tư định đoạt.”
……
Người trong triều đình quỳ xuống hơn nửa.
Quân Hoằng âm tình bất định, đứng ở đó, không nói gì.
Trong thời khắc giằng co này, Diệp Lạc đứng dậy: “Hoàng Thượng, cứ giao cho tam tư hội thẩm đi.”
Quân Hoằng nhìn về phía nàng, Diệp Lạc cười cười: “Chức vị Đại Lý Tự Khanh hiện nay đang trống, nếu muốn tam tư đồng thẩm, vi thần chỉ có thể tự xin phục hồi chức quan, để tam tư này danh chính ngôn thuận.”
“Chuẩn tấu!”
“Còn có, việc này rất lớn, để dân chúng trong thiên hạ có thể trừ gian giúp triều đình, vi thần đề nghị, chẳng những là tam tư hội thẩm, còn phải thiên hạ đồng thẩm. Do đó, địa điểm thẩm vấn lần này, tổ chức ở đài luận thi kinh thành, xin Hoàng Thượng thông báo trên bảng vàng, dân chúng đều có thể tham dự. Đồng thời, lần thẩm vấn này, cũng coi như vòng đầu của khoa khảo, cho các học trò tham dự, cũng có thể đánh giá họ.”
Trong mắt Quân Hoằng có ý cười: “Vậy theo lời ái khanh đi. Lương Lược có tội trên người, tạm thời bãi chức Thừa Tướng, đợi tam tư hội thẩm rồi định đoạt sau.”
Việc này quyết định như vậy, vô luận trong lòng Lương Lược nghĩ gì, thì lúc này cũng khó mà vãn hồi.
Khóe mắt Diệp Lạc quét về phía Lương Lược, trong lòng cười lạnh. Vốn dĩ hắn còn có rất nhiều đường lui, bới thực lực hiện tại của Quân Hoằng, căn bản không làm gì được hắn, cho dù tạm thời miễn chức Thừa Tướng, hắn cũng có thể thao túng sau lưng. Nhưng hắn không nên đòi tam tư hội thẩm, để cho nàng có được cơ hội tuyệt vời.
Lương Lược không chỉ phải chết, hơn nữa còn phải chết trong lời phỉ nhổ của dân chúng, vĩnh viễn không xoay người được.
“Diệp Tri.“ Tan triều, Quân Nặc gọi nàng: “Thê tử chi vong, xin nén bi thương.”
Diệp Tri gật đầu hành lễ: “Cám ơn đã quan tâm.”
“Diệp Tri.“ Quân Nặc muốn nói lại thôi: “Diệp Lạc đâu?”
Diệp Lạc trong lòng cả kinh, kinh nghi bất định: “Ngươi nhận thức xá muội?” Đáy lòng lại đang suy xét, nàng gặp Quân Nặc bao giờ chứ.
Quân Nặc mỉm cười: “Có chút duyên phận, hôm luận võ kén rể, ta đã thấy nàng. Chính là việc kén rể vô bệnh mà chết, không biết lệnh muội hiện nay đang ở đâu?”
Diệp Lạc cười: “Diệp Tinh Dương là người cuối cùng đứng trên đài, ngô muội còn muốn khảo sát nhân phẩm của Diệp Tinh Dương, vì thế ta để nàng vụng trộm đi theo rồi.” Ngượng ngùng cười: “Tiểu muội từ nhỏ bướng bỉnh, ta làm ca ca, cũng chỉ có thể chiều theo nàng.”
“Như vậy à!” Quân Nặc lẩm nhẩm một câu, còn định nói thêm, thì Phong Gian Ảnh chờ bên ngoài đã đi tới.
Diệp Lạc nói: “Điện hạ, vậy Diệp Tri cáo lui trước.”
Quân Nặc gật gật đầu, nhìn bọn họ rời đi.
“Phong Gian!” Diệp Lạc thấp giọng nói.
“Dạ!”
“Mau hồi phủ, Kinh Hồng có việc muốn tìm chúng ta.” Lúc nàng vừa mới vào triều, đã thấy Dịch Kinh Hồng ám chỉ rồi.
Trở về phủ một lát, quả nhiên Dịch Kinh Hồng đến.
“Công tử, việc này vẫn cần ngươi ra tay.”
“Còn làm gì nữa, chứng cớ đã vô cùng xác thực, Lương Lược sẽ hết đường chối cãi.” Phong Gian Ảnh ngạc nhiên nói, trên đường về, Diệp Lạc đã niis đại khái rồi.
Dịch Kinh Hồng nhếch miệng: “Vấn đề là không có chứng cớ, lá thư này là giả, chữ kia cũng là giả.”
“Giả à?” Phong Gian Ảnh há mồm cứng lưỡi.
Kinh Hồng gật đầu.
“Hoàng Thượng có biết không?” Hơn nửa ngày, Phong Gian Ảnh mới tìm lại tiếng nói.
“Không biết, cho nên mới có thể lừa gạt lão gian thần Lương Lược.” Dịch Kinh Hồng chuyển sang phía Diệp Lạc: “Công tử, chúng ta không thể bị động chờ nữa, chúng ta chỉ có thể chủ động ra chiêu thôi.”
Diệp Lạc gõ bàn hai cái, cười nói: “Kinh Hồng, làm tốt lắm!”
Dịch Kinh Hồng hai mắt sáng ngời: “Công tử?”
Diệp Lạc cười: “Yên tâm đi, tạm thời nhẫn hai ngày đã, đã chủ động ra chiêu, cũng phải lấy tĩnh chế động, hậu phát chế nhân, hiện tại người không ngồi im được, là Lương Lược kìa. Ngươi trở về, bảo Quân Hoằng giám thị phủ Hoàng Tử và phủ Thừa Tướng ngày đêm, cả phủ của Trương Đài Minh nữa.”
“Dạ.”
“Phong Gian, ngươi bảo Tang Du điều động phủ binh, âm thầm tăng thêm thủ vệ cho Hoàng Cung. Đồng thời, ngươi dẫn theo ám vệ canh giữ xung quanh cửa thành, người đi ra khỏi kinh vào ban đêm trừ người có lệnh bài của Hoàng Thượng ra, còn lại đều phải điều tra rõ hướng đi.”
“Dạ.”
Diệp Lạc vừa lòng xoa cằm “Bẹp!” hôn lên trán Thiên Hạ một chút.
Tiểu tử kia chép chép miệng, tiếp tục ngủ say.
“Công tử, lúc trẻ con ngủ không thể hôn trộm.”
“Ta không hôn trộm, ta hôn quang minh chính đại.” Diệp Lạc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Phong Gian Ảnh và Dịch Kinh Hồng không còn gì để nói.
<!--more-->
Diệp Thiên Hạ uống no, hai tay nắm thành nắm đấm, giơ lên trên đầu, tứ chi tạo thành hình chữ “大”, ngủ ngon lành.
Diệp Lạc dịch chăn cho nó xong, mới quay sang Quân Hồng Tụ.
“Yên Nhiên, ngươi có muốn nghe một câu chuyện không?”
Quân Hồng Tụ gật đầu: “Công tử kể đi, ta nghe.”
Diệp Lạc cười cười, bắt đầu kể, nói về một đôi long phượng thai, câu chuyện này rất dài, đợi nàng kể xong, thì đêm đã khuya.
Mọi thứ đều yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, Quân Hồng Tụ cắn chặt răng: “Chuyện này có liên quan gì với công tử?” Trên mặt đã trắng bệch, có lẽ nàng đã đoán được đáp án.
Diệp Lạc rút dây buộc tóc ra, một đầu tóc đen rơi ra: “Ta chính muội muội đó.”
Quân Hồng Tụ ngẩng đầu lên, hơn nửa ngày mới lẩm bẩm: “Công tử là tiểu thư?”
Diệp Lạc không đành lòng, nhưng vẫn phải nói: “Xin lỗi, Yên Nhiên, ta không biết ngươi vẫn nhớ ta nhiều năm như vậy, làm trễ thanh xuân của ngươi là lỗi của ta.” Nàng cũng không biết chỉ là một phút mềm lòng, lại khiến một nữ tử nhớ nàng nhiều năm như vậy.
Quân Hồng Tụ cúi đầu, nước mắt từng chuỗi rơi xuống. Công tử mà nàng yêu nhiều năm như vậy, lại là nữ nhi. Lưu luyến si mê nhiều năm, chớp mắt đã biến thành một chuyện cười, bảo nàng làm sao chịu nổi chứ? “Xin lỗi!” Diệp Lạc không biết nên nói gì, nàng chậm rãi ngồi xuống, cầm tay Quân Hồng Tụ: “Xin lỗi, Yên Nhiên.”
“Sao lại nói cho ta biết? Ngươi không sợ ta nói ra sao?”
Diệp Lạc hơi hơi nhếch khóe miệng: “Tuy ta phẫn nam trang, nhưng có thánh chỉ trong tay, sẽ không phạm tội khi quân. Mặc dù không thể sống yên trên triều đình, nhưng đối với ta cũng không có tổn thất lớn. Vốn dĩ ta cũng không cần quan to lộc hậu. Cùng lắm thì đến từ chốn giang hồ, lại trở về chốn giang hồ thôi.”
Im lặng một lát, Quân Hồng Tụ mới lau nước mắt, nói: “Thật ra thì cũng không phải công tử không có tổn thất gì. Công tử bỏ đồ nữ nhi, là muốn làm một số chuyện quan trọng đúng không?”
Không chờ Diệp Lạc trả lời, nàng lại nói tiếp: “Công tử, hôm nay ngươi nói cho ta biết, vì sợ ta si tình với ngươi sẽ chậm trễ thanh xuân của ta sao?”
Diệp Lạc thở dài một hơi: “Yên Nhiên, ngươi là cô nương tốt. Có thể lấy được ngươi, nhất định là đã tu ba đời.”
Có những lời này, của công tử nàng đã thấy đủ rồi, Quân Hồng Tụ hít mũi: “Công tử, ta muốn đi ngủ.”
Diệp Lạc nhìn vẻ mặt nàng, mặc dù có chút tái nhợt, nhưng cũng coi như là bình thường. Nàng thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy, tiện tay buộc tóc lại: “Đi thôi, ta dẫn ngươi tới phòng khách.”
Phòng khách không xa, Diệp Lạc đưa Quân Hồng Tụ tới nơi, đang định rời đi, thì Quân Hồng Tụ lại gọi nàng: “Công tử, có thể ôm ta một cái không?”
Diệp Lạc dừng lại một chút, nhưng vẫn giơ tay ôm nàng vào lòng.
Hai tay Quân Hồng Tụ đặt ở sau lưng nàng, ôm chặt, nhắm mắt lại.
Đây là cái ôm nàng khát vọng từ lâu, nhưng vì sao lúc này, nàng lại bi ai muốn khóc.
Diệp Lạc đi rồi, Quân Hồng Tụ ngồi trên giường, che miệng lại, khóc rất lâu.
Nàng biết, không thể trách công tử, nhưng tình cảm của nàng, làm sao thu lại được?
Sáng hôm sau, Tang Du nói cho Diệp Lạc biết, Quân Hồng Tụ đi rồi.
Diệp Lạc sửng sốt, nhưng cũng không ngoài ý muốn, chân tướng như vậy, nếu hai người gặp mặt thì không tránh được sẽ xấu hổ. Nếu cứ đi như vậy cũng tốt: “Có ai bảo vệ nàng không?”
“Có ạ, đi theo tới khách điếm, thấy quận chúa tụ hợp với thị vệ của nàng.”
“Vậy là tốt rồi.“ Diệp Lạc gật đầu.
“Tiểu thư.“ Tang Du cau mày: “Có khi nào Nhàn Vân vương gia sẽ gây phiền phức cho chúng ta không?”
Diệp Lạc cào tóc: “Các ngươi có phải đối thủ của hắn không? Đến lúc đó cho các ngươi ngăn cản.”
Tang Du trầm mặc: “Ta đã biết.” Sau đó đi mất. Vẻ mặt này của tiểu thư nhà hắn, đã nói lên là không cần quan tâm.
Diệp Lạc đến thì Thiên Hạ đã tỉnh, thằng nhóc kia vậy mà không khóc, mở to đôi mắt đen bóng, tò mò nhìn nàng chằm chằm. Vừa thấy nàng quay đầu, thì tay nhỏ giật giật, cho vào trong miệng.
Diệp Lạc vội vàng nhảy tới giữ lại, Thiên Hạ giật giật, sau đó nhìn nàng, miệng vừa mở đã khóc.
Diệp Lạc ôm lấy nó, buồn cười nói: “Cô không nhìn cháu, thì cháu còn ngoan ngoãn nằm, cô vừa tới nhìn, thì cháu lại giở trò hả?”
Đương nhiên Thiên Hạ không hiểu, nó chỉ biết, nó đói bụng, muốn ăn rồi.
Diệp Lạc ôm Thiên Hạ đi tìm nhũ mẫu.
Diệp Thiên Hạ ăn ngon lành, Diệp Lạc ở bên cạnh nhìn nó. Phong Gian Ảnh lắc lắc đầu: “Công tử, ngươi lại không vào triều à?”
“Không đi, ta xin nghỉ rồi.”
Phong Gian Ảnh trơn trắng mắt: “Việc của Hộ Bộ không cần làm à?”
“Có Quân Hối mà.”
“Thế còn khoa thi?”
“…….”
“Công tử, ngươi không thể cả ngày đều xoay quanh tiểu thiếu gia được đâu.” Vẻ mặt Phong Gian Ảnh cầu xin: “Còn cả Kinh Hồng nữa, ngươi cũng không quản sao?”
“Kinh Hồng làm sao hả?” Diệp Lạc hỏi.
“Kinh Hồng đưa tin về, đối với việc chứng thực các châu huyện báo giả, Hoàng Thượng giao cho hắn chức quyền to. Trước mắt hắn đã tuần tra được hơn một nửa rồi, quả thực là phát hiện ra nhiều vấn đề, đang xin chỉ thị của Hoàng Thượng.”
Diệp Lạc trầm ngâm nửa ngày, lúc này Diệp Thiên Hạ cũng no rồi, hai mắt nhíu lại sắp ngủ mất. Diệp Lạc hôn lên trên trán nó một cái, rồi mới dẫn Phong Gian Ảnh ra ngoài: “Nói với Kinh Hồng, dẫn toàn bộ người bị tình nghi về kinh, không được xử lý tại chỗ.”
“Dạ.”
Diệp Lạc cười cười: “Quân Hoằng mới đăng cơ, xử lý bọn họ, không thể để lên đầu hắn. Hơn nữa, đưa những người này về, còn có một tác dụng nữa.”
“Tác dụng gì chứ?”
“Chức Thừa Tướng chứ sao, ta đã nhìn trúng nó lâu rồi.” Diệp Lạc cười ngọt ngào.
Tuy việc này là của Hộ Bộ, nhưng việc tham ô quốc khố, không phải là việc nhỏ. Lương Lược là Thừa Tướng, cũng không tránh được liên quan. Thứ nàng nhìn trúng, cho dù mỗi lần chỉ có thể tiến một bước nhỏ, cũng nhất định phải lấy được.
Lúc Dịch Kinh Hồng trở về, có thể nói là rất chậm rãi, cí thị vệ tùy thân, hơn nữa còn áp giải người có liên quan về, khiến kinh thành náo nhiệt một phen.
Lần đi tuần này của Dịch Kinh Hồng, có thể nói là càng vất vả công lao càng lớn. Tất cả mọi quận huyện báo thất thu lên Hộ Bộ, sau khi kiểm tra lại không thừa nhận hoặc nộp bù, cho dì đã từ chức hay chuyển đi nơi khác, Dịch Kinh Hồng đều không lưu tình tra bằng được.
Nói thật thì, lúc Phong Gian Ảnh nhận được tin tức, cũng giật mình sửng sốt hồi lâu, hắn làm thế nào cũng không tin được người có thủ đoạn mạnh mẽ như vậy là Nhiều Não Quái.
Diệp Lạc lại không thấy ngạc nhiên. Kinh Hồng luôn có ý tưởng, nhưng do luôn đi theo nàng, ít khi cần tự mình động thủ. Nhưng một người từng trải qua nhiều khổ cực như Kinh Hồng, làm sao có thể là thư sinh dịu dàng chứ?
Hôm sau, Dịch Kinh Hồng vào triều, chất vấn Thừa Tướng Lương Lược: “Lương Thừa Tướng, lần này áp giải về kinh bảy mươi quan viên lớn nhỏ, trong đó môn sinh của ngài có hai mươi ba người, xin hỏi lúc trước ngài thật sự không biết gì sao?”
Lương Lược mở to hai mắt: “Môn sinh của lão phu ở khắp thiên hạ, việc nhỏ nhoi của mấy châu quận này, làm sao mà biết rõ được.”
Dịch Kinh Hồng cười lạnh: “Việc quốc khố là việc nhỏ, thì việc gì lớn chứ! Hoàng Thượng!” Hắn chắp tay về phía Quân Hoằng: “Thừa Tướng đứng đầu chúng quan, việc quốc khố trống rỗng, Thừa Tướng cũng có tội không giám sát chu toàn.”
“Ngươi là một Kinh Thành Phủ Doãn nho nhỏ, lại dám chỉ trích bổn tướng, Hoàng Thượng, xin ngài làm chủ cho lão thần.”
Dịch Kinh Hồng cũng hành lễ với Quân Hoằng, nói: “Hoàng Thượng, vi thần còn có việc muốn khải tấu, có liên quan tới Lương tướng.”
Quân Hoằng giương mắt, an ủi Lương Lược hai câu: “Thừa Tướng an tâm đi, trước nghe xem Dịch Kinh Hồng còn có gì muốn nói, nếu là hồ ngôn loạn ngữ, Trẫm tất nhiên sẽ chủ trì công đạo.”
Lương Lược “Hừ” một tiếng, ai chẳng biết Dịch Kinh Hồng là tâm phúc Hoàng Đế, Dịch Kinh Hồng có gì muốn nói, còn không phải là Hoàng Đế có gì muốn nói sao. Vẻ mặt Lương Lược trầm xuống, không thèm nhắc lại nữa, hắn cũng muốn xem xem, hai tên nhãi con chưa dứt sữa thì làm gì được hắn.
Dịch Kinh Hồng lấy tờ giấy trong lòng ra, đưa cho thái giám: “Hoàng Thượng, đây là một số manh mối vi thần lấy được trong quá trình thẩm vấn, có vài châu huyện rõ ràng không báo mất mùa, nhưng vẫn xuất hiện trên danh sách thất thu. Mà quan viên thì bị bãi chức vô lý, đã khiếu nại lên Lại Bộ, nhưng không thấy người của triều đình tới xử lý. Có một vị Huyện lệnh khác không phục vì bị bãi chức vô lý, lập tức tới kinh thành, muốn gặp Lương tướng, hy vọng có được công đạo. Nhưng người nhà hắn nói, từ khi rời nhà đi đến nay bặt vô âm tín. Có Tri phủ Giang Nam khác, năm trước trời đổ mưa to, mặc dù hơi ảnh hưởng tới việc thu hoạch, nhưng không chậm trễ việc nộp thuế. Sau khi nộp hai mươi vạn thạch lương thực lên, lại được triều đình trả lại năm vạn thạch, công bố là triều đình thương hại dân chúng khó khăn, ghi nhận quận Giang Nam nất mùa, trả lại năm vạn thạch cho dân chúng. Nhưng kỳ lạ là, trên bảng vàng công bố thất thu năm nay lại bảo là chưa nộp xu nào, Tri phủ Giang Nam suốt đêm viết tấu chương. Mà mười ngày sau bị phát hiện đã tự sát trong nhà. Còn nhiều tình huống tương tự như vậy, thần đã liệt kê ra, mời Hoàng Thượng xem qua.”
Vẻ mặt Quân Hoằng không thể khó coi hơn: “Lương Lược!”
“Dạ, lão thần ở.”
“Ngươi là nguyên lão tam triều (làm quan ba đời vua), Thừa Tướng đương triều, tấu chương được trình lên cũng phải qua tay ngươi, tấu chương của Quận Giang Nam, ngươi có thấy không?”
“Hồi Hoàng Thượng, thần không biết. Không phải tấu chương nào lão thần cũng xem xét, xin Hoàng Thượng minh xét.”
“Lương tướng.“ Dịch Kinh Hồng một bước cũng không nhường: “Tri phủ Giang Nam là môn sinh đắc ý của ngài, hằng ngày hay lui tới, hắn thấy có việc kỳ quái, không báo cho ngài trước, thì báo cho ai?”
“Dịch Kinh Hồng, ngươi đừng có nói bậy, lão phu đúng là có lui tới với hắn, nhưng hắn ở Lại Bộ, chuyện tiền bạc là ở Hộ Bộ. Hắn là người đứng đầu một quận, việc này có báo thì sao có thể báo cho lão phu?”
Dịch Kinh Hồng mỉm cười: “Lương tướng lời nói thật đúng, hắn có thể làm môn sinh đắc ý của Lương Tướng, tất nhiên sẽ có chỗ hơn người.”
Hắn lại lấy trong tay áo ra một phong thư: “Hoàng Thượng, đây là một phần tấu chương Tri phủ Giang Nam chép lại, giống hệt tấu chương của hắn. Hắn cố ý ghi rõ là sao chép lại, để trong mật thất ở thư phòng, cũng đóng ấn làm chứng. Kì lạ ở chỗ, mở đầu phong thư này, viết là kính ân sư Lương tướng. Hơn nữa…“ Hắn hơi dừng lại, chỉ vào Lương Lược: “Kì lạ là, bên cạnh chữ kí của hắn, lại dùng máu viết một chữ ‘Thừa”, Lương tướng, không biết ngươi có cảm nghĩ gì.”
“Bịa đặt, đây hoàn toàn là bịa đặt!” Mặt Lương Lược đỏ lên, trên trán cũng có mồ hoi, lập tức quỳ xuống nói với Quân Hoằng: “Hoàng Thượng minh xét, Hoàng Thượng minh xét!”
Quân Hoằng vỗ vào long ỷ: “Lương Lược, ngươi đứng đầu bách quan, làm việc không nghiêm, khiến quốc khố trống không, Lại bộ hỗn loạn, bây giờ còn giết người diệt khẩu, ngươi còn gì để nói nữa?”
“Hoàng Thượng, lão thần có tội lơ là, sẽ chú ý hơn, không dám tái phạm nữa.”
“Chú ý hơn?” Quân Hoằng cười lạnh, nói thật nhẹ nhàng: “Đường đường là quốc khố một quốc gia, mà lại trống không, ngươi nói với Trẫm, ngươi sẽ chú ý hơn. Người đâu, lột mũ quan của Lương Lược, đưa vào thiên lao để tỉnh lại.”
“Xin Hoàng Thượng cân nhắc!” Binh Bộ Thượng Thư Trương Đài Minh tiến lên, quỳ xuống nói: “Lương tướng đức cao vọng chúng, chỉ dựa vào một tờ giấy đã định tội, thì khó có thể phục chúng.”
“Đúng vậy, đúng vậy, nên giao cho tam tư hội thẩm, không thể tùy tiện định tội như vậy!” Hình Bộ Thị Lang Lâm Tiến cũng bước ra khỏi hàng quỳ xuống.
“Dạ, xin Hoàng Thượng cân nhắc, giao cho tam tư định đoạt.”
……
Người trong triều đình quỳ xuống hơn nửa.
Quân Hoằng âm tình bất định, đứng ở đó, không nói gì.
Trong thời khắc giằng co này, Diệp Lạc đứng dậy: “Hoàng Thượng, cứ giao cho tam tư hội thẩm đi.”
Quân Hoằng nhìn về phía nàng, Diệp Lạc cười cười: “Chức vị Đại Lý Tự Khanh hiện nay đang trống, nếu muốn tam tư đồng thẩm, vi thần chỉ có thể tự xin phục hồi chức quan, để tam tư này danh chính ngôn thuận.”
“Chuẩn tấu!”
“Còn có, việc này rất lớn, để dân chúng trong thiên hạ có thể trừ gian giúp triều đình, vi thần đề nghị, chẳng những là tam tư hội thẩm, còn phải thiên hạ đồng thẩm. Do đó, địa điểm thẩm vấn lần này, tổ chức ở đài luận thi kinh thành, xin Hoàng Thượng thông báo trên bảng vàng, dân chúng đều có thể tham dự. Đồng thời, lần thẩm vấn này, cũng coi như vòng đầu của khoa khảo, cho các học trò tham dự, cũng có thể đánh giá họ.”
Trong mắt Quân Hoằng có ý cười: “Vậy theo lời ái khanh đi. Lương Lược có tội trên người, tạm thời bãi chức Thừa Tướng, đợi tam tư hội thẩm rồi định đoạt sau.”
Việc này quyết định như vậy, vô luận trong lòng Lương Lược nghĩ gì, thì lúc này cũng khó mà vãn hồi.
Khóe mắt Diệp Lạc quét về phía Lương Lược, trong lòng cười lạnh. Vốn dĩ hắn còn có rất nhiều đường lui, bới thực lực hiện tại của Quân Hoằng, căn bản không làm gì được hắn, cho dù tạm thời miễn chức Thừa Tướng, hắn cũng có thể thao túng sau lưng. Nhưng hắn không nên đòi tam tư hội thẩm, để cho nàng có được cơ hội tuyệt vời.
Lương Lược không chỉ phải chết, hơn nữa còn phải chết trong lời phỉ nhổ của dân chúng, vĩnh viễn không xoay người được.
“Diệp Tri.“ Tan triều, Quân Nặc gọi nàng: “Thê tử chi vong, xin nén bi thương.”
Diệp Tri gật đầu hành lễ: “Cám ơn đã quan tâm.”
“Diệp Tri.“ Quân Nặc muốn nói lại thôi: “Diệp Lạc đâu?”
Diệp Lạc trong lòng cả kinh, kinh nghi bất định: “Ngươi nhận thức xá muội?” Đáy lòng lại đang suy xét, nàng gặp Quân Nặc bao giờ chứ.
Quân Nặc mỉm cười: “Có chút duyên phận, hôm luận võ kén rể, ta đã thấy nàng. Chính là việc kén rể vô bệnh mà chết, không biết lệnh muội hiện nay đang ở đâu?”
Diệp Lạc cười: “Diệp Tinh Dương là người cuối cùng đứng trên đài, ngô muội còn muốn khảo sát nhân phẩm của Diệp Tinh Dương, vì thế ta để nàng vụng trộm đi theo rồi.” Ngượng ngùng cười: “Tiểu muội từ nhỏ bướng bỉnh, ta làm ca ca, cũng chỉ có thể chiều theo nàng.”
“Như vậy à!” Quân Nặc lẩm nhẩm một câu, còn định nói thêm, thì Phong Gian Ảnh chờ bên ngoài đã đi tới.
Diệp Lạc nói: “Điện hạ, vậy Diệp Tri cáo lui trước.”
Quân Nặc gật gật đầu, nhìn bọn họ rời đi.
“Phong Gian!” Diệp Lạc thấp giọng nói.
“Dạ!”
“Mau hồi phủ, Kinh Hồng có việc muốn tìm chúng ta.” Lúc nàng vừa mới vào triều, đã thấy Dịch Kinh Hồng ám chỉ rồi.
Trở về phủ một lát, quả nhiên Dịch Kinh Hồng đến.
“Công tử, việc này vẫn cần ngươi ra tay.”
“Còn làm gì nữa, chứng cớ đã vô cùng xác thực, Lương Lược sẽ hết đường chối cãi.” Phong Gian Ảnh ngạc nhiên nói, trên đường về, Diệp Lạc đã niis đại khái rồi.
Dịch Kinh Hồng nhếch miệng: “Vấn đề là không có chứng cớ, lá thư này là giả, chữ kia cũng là giả.”
“Giả à?” Phong Gian Ảnh há mồm cứng lưỡi.
Kinh Hồng gật đầu.
“Hoàng Thượng có biết không?” Hơn nửa ngày, Phong Gian Ảnh mới tìm lại tiếng nói.
“Không biết, cho nên mới có thể lừa gạt lão gian thần Lương Lược.” Dịch Kinh Hồng chuyển sang phía Diệp Lạc: “Công tử, chúng ta không thể bị động chờ nữa, chúng ta chỉ có thể chủ động ra chiêu thôi.”
Diệp Lạc gõ bàn hai cái, cười nói: “Kinh Hồng, làm tốt lắm!”
Dịch Kinh Hồng hai mắt sáng ngời: “Công tử?”
Diệp Lạc cười: “Yên tâm đi, tạm thời nhẫn hai ngày đã, đã chủ động ra chiêu, cũng phải lấy tĩnh chế động, hậu phát chế nhân, hiện tại người không ngồi im được, là Lương Lược kìa. Ngươi trở về, bảo Quân Hoằng giám thị phủ Hoàng Tử và phủ Thừa Tướng ngày đêm, cả phủ của Trương Đài Minh nữa.”
“Dạ.”
“Phong Gian, ngươi bảo Tang Du điều động phủ binh, âm thầm tăng thêm thủ vệ cho Hoàng Cung. Đồng thời, ngươi dẫn theo ám vệ canh giữ xung quanh cửa thành, người đi ra khỏi kinh vào ban đêm trừ người có lệnh bài của Hoàng Thượng ra, còn lại đều phải điều tra rõ hướng đi.”
“Dạ.”
Diệp Lạc vừa lòng xoa cằm “Bẹp!” hôn lên trán Thiên Hạ một chút.
Tiểu tử kia chép chép miệng, tiếp tục ngủ say.
“Công tử, lúc trẻ con ngủ không thể hôn trộm.”
“Ta không hôn trộm, ta hôn quang minh chính đại.” Diệp Lạc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Phong Gian Ảnh và Dịch Kinh Hồng không còn gì để nói.
<!--more-->
Danh sách chương