Một quyển thánh chỉ được đặt vào tay Diệp Lạc.
– Trong bất cứ thời điểm nào, nếu ngươi muốn rời đi, trẫm cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi! Trong nháy mắt kia khi Thái Phó ngãxuống, ông đã lưu lại một câu cuối cùng, đó là, trả tự do cho ngươi.
Diệp Lạc ôm Diệp Cạnh, nước mắt lặng yên rơi xuống.
Chỉ vì tự do của Lạc Lạc mà người phải đổi lại bằng chính tính mạng của mình, gia gia, người có biết hay không, sự tự do này, nặng tựa ngàn cân!
Thật lâu sau sau, Diệp Lạc lau nước mắt, thu thánh chỉ vào trong lòng, rồi cúi xuống ôm lấy Diệp Cạnh. Ông nhẹ đến mức khiến nàng suýt chút nữa muốn khóc, nhưng cuối cùng nàng vẫn không khóc.
– Gia gia, chúng ta về nhà thôi.
Nàng vừa đi được hai bước, chợt nghe thấy phía sau có thanh âm người ngã xuống.
– Hoàng Thượng!
– Hoàng Thượng!
Nàng cả kinh, quay đầu lại, đã thấy Quân Bách ngã xuống.
Lực đạo của mũi tên kia rất lớn, sau khi đâm xuyên qua người Diệp Cạnh, thì cũng cắm sâu vào người Quân Bách. Có điều lúc đó, Thái tử còn chưa trở về, mà Quân Bách lại không có cách nào chống đỡ nổi để lên triều, vậy nên mới phải áp dụng sách lược bế cung không ra, làm cho người ta không rõ thật giả, mà không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Diệp Cạnh cố gắng chống đỡ, là để chờ đợi đứa cháu gái ông thương yêu nhất.
Mà Quân Bách, là vì Thái tử, để Thái tử có thể thuận lợi tiếp nhận thiên hạ này.
Diệp Lạc bình an trở về, cho nên Diệp Cạnh rốt cục đã có thể yên tâm rời đi.
Quân Hoằng trở về, Quân Bách đã có thể an tâm ngã xuống.
Thái y khẩn cấp châm cứu, Quân Bách nằm ở trên giường, dùng ánh mắt chờ mong nhìn Diệp Lạc đang đứng cách đó mấy bước.
– Diệp Tri, ngươi sẽ giúp Hoằng nhi đúng không? Ông biết nữ tử này có bao nhiêu khinh thường đối với chốn cung đình âm u tăm tối.
Trước kia, ông lấy linh dược để dụ, lấy binh tướng Diệp gia để uy hiếp mới giữ chân được nàng.
Mà nay, Diệp Cạnh xả thân vì chủ, dù thế nào ông cũng không thể nhẫn tâm để cho lão Thái Phó ra đi trong tiếc thương, cho nên ông đã viết một thánh chỉ, cho phép nàng có thể rời đi bất cứ khi nào.
Nhưng ông vẫn lo lắng, nếu nàng cứ như vậy mà buông tay mặc kệ. Thái tử một mình một người, không có họ ngoại chống đỡ, không có sự ủng hộ của các đại thần, thì hắn phải làm thế nào để thu dọn đại cục hỗn loạn hiện nay.
Diệp Lạc rũ mắt xuống, tránh tầm mắt của Quân Bách.
– Hoàng Thượng, hiện tại thần phải trở về xử lý hậu sự cho gia gia. Thái tử còn đang ở bên ngoài điện, thần ra bảo hắn đi vào!
Quân Bách thầm than một tiếng.
– Vậy ngươi đi đi.
Trong chính điện, chúng quần thần đang đứng đợi, nghe được tiếng bước chân từ nội điện truyền ra, đều ngẩng đầu lên.
Quân Hoằng và Phong Gian Ảnh cũng vô thức bước lên phía trước mấy bước, bởi vì bọn họ nghe ra được người đi ra là ai.
Thị vệ tách ra hai bên tạo thành lối đi, người đi ra, là Diệp Lạc, và Diệp Cạnh đang được nàng ôm trên tay.
– Diệp Tri! – Quân Hoằng vội tiến lên, nhìn người trong lòng nàng, sắc mặt trắng bệch.
Diệp Lạc thản nhiên nhìn hắn một cái, yếu ớt gật đầu.
– Hoàng Thượng có chỉ, tuyên thái tử tấn kiến!
– Diệp Tri! – Quân Hoằng đưa tay tiếp lấy Diệp Cạnh.
– Ta giúp ngươi!
Diệp Lạc nghiêng người tránh hai tay hắn, lập tức bước ra ngoài.
– Không cần.
Tuy nàng hiểu được tư tưởng trung quân hiếu quốc của gia gia, đổi lại là nàng, có lẽ tại một khắc kia nàng cũng sẽ lấy thân hộ chủ, nhưng giờ phút này, ôm thi thể lạnh lẽo của gia gia, trong lòng nàng sao có thể không có chút oán hận nào?
– Công tử! – Phong Gian Ảnh đi tới.
– Chúng ta về nhà.
– Được, chúng ta về nhà! – Diệp Lạc siết chặt hai tay, lẩm bẩm.
– Gia gia, chúng ta về nhà!
Hai người cùng nhau rời đi, Diệp Tinh Dương và Kinh Hồng đăm đắm nhìn theo họ, trong mắt rốt cuộc vẫn không khống chế được mà ẩm ướt.
Trước cổng Diệp phủ, Tang Du cùng Giản Phàm thu được tin tức đã sớm đứng đợi, cánh cổng đại môn màu son thiếp vàng, nay nhìn lại thấy vô cùng chói mắt.
– Tiểu thư! – Tang Du đi lên đón.
Thần trí đang hoảng hốt của Diệp Lạc nhờ tiếng gọi này mà tỉnh táo lại, nàng nhìn Tang Du một cái.
Hai mắt Tang Du đỏ ửng.
– Ngày hôm nay, bất cứ kẻ nào dám đến giám thị xung quanh Diệp phủ, giết không tha!
Diệp gia hàng trăm năm sống thu liễm, không tranh quyền, không tranh lợi, tích lũy thế lực cường đại, chỉ là để bảo vệ cho tôn nghiêm cùng tự do của Diệp gia.
Nếu vào triều làm quan, có tâm tiến thủ, thì có thể phát huy năng lực và quyền lực, không phải chịu uy hiếp hãm hại.
Nếu đi du lịch giang hồ, cũng có thể uống rượu ca hát, tiêu dao mà sống.
Nghe nói từng có một vị tổ tiên của Diệp gia bởi vì làm quan thanh liêm, không chịu thông đồng cùng các quyền thần làm bậy, cho nên đã bị hại chết. Lưu lại đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ, đứa trẻ đó sau khi lớn lên, đã thành lập Diệp gia phủ binh, để tránh cho con cháu của Diệp gia sau này không phải chịu số phận thê thảm như vậy nữa.
Người Diệp gia từ đó về sau, không bao giờ bộc lộ ra chính mình với bên ngoài, phủ binh Diệp gia là thế lực Diệp gia che giấu sâu nhất, không ai rõ thế lực đó sâu tới nhường nào.
Lần này Diệp Lạc gặp chuyện không may, sau khi được Diệp Tam, Diệp Cửu báo tin, hầu như tất cả thành phần tinh anh trong phủ binh của Diệp gia đều tụ tập về Diệp phủ. Ngày hôm nay, khu vực xung quanh phủ tề tụ vô số nhân vật không rõ thân phận.
Diệp Lạc giờ phút này cũng không có tâm tình đi yêu cầu phủ binh làm việc thu liễm, nàng chỉ gật gật đầu.
– Đại công tử đâu?
Tang Du rũ mắt xuống.
– Đại công tử đã chuẩn bị tốt mọi việc kế tiếp, đồ an táng cho lão thái gia đều là đại công tử tự mình chọn lựa.
Quãng đường từ hoàng cung đến Diệp phủ, nàng ôm gia gia đi như thể đã đi qua cả đời.
Mà ca ca phải ở trong phủ chờ đợi suốt nửa canh giờ, lúc chuẩn bị hậu sự gia gia, ca ca làm thế nào chịu được sự thống khổ dày vò đó?
– Được!
Diệp Tri một thân y phục trắng, sắc mặt bình tĩnh đứng trong chính sảnh, phía sau lưng hắn, câu đối phúng điếu đã được treo lên, ngọn nến khẽ lay động trong gió.
– Lạc Lạc, muội đã trở lại! – Hắn mỉm cười, giọng vẫn ấm áp như dĩ vãng.
– Đúng vậy, ca ca!
Ánh mắt Diệp Tri chuyển đến trên người Diệp Cạnh, ý cười chậm rãi phai nhạt, cho đến khi biến mất.
Hắn vươn tay ra, từ trong lòng Diệp Lạc ôm lấy Diệp Cạnh.
– Gia gia, người cũng đã trở lại!
Lần này, không ai đáp lại.
Diệp Tri chớp mắt, ôm Diệp Cạnh đi vào buồng trong.
– Ta đi thay y phục cho gia gia, Lạc Lạc, muội mau đi ăn lót dạ đi.
Giản Phàm đè vai Diệp Lạc lại.
– Yên tâm, có ta ở bên cạnh, đại công tử tạm thời không có việc gì!
Chờ Diệp Lạc gật đầu với hắn, hắn mới đi theo vào buồng trong. Diệp Tri vừa ôm Diệp Cạnh đi vào trong phòng, thân hình chợt lảo đảo.
Giản Phàm bước tới đỡ, Diệp Tri nhắm mắt lại, ổn định lại hơi thở, rồi tiếp tục đi đến bên giường.
Đặt Diệp Cạnh nằm lên trên giường, hắn nhẹ giọng nói.
– Giản Phàm, ngươi ra ngoài cửa chờ. Ta muốn giúp gia gia lau người đổi kiện y phục khác.
Cổ họng Giản Phàm nghẹn lại, hơn nửa ngày, mới phát ra thanh âm.
– Vâng, đại công tử. Nước ở bên cạnh, ngài cẩn thận một chút, có việc cứ gọi ta!
Diệp Tri gật đầu.
Trong phòng, Diệp Tri chậm rãi cởi y phục cho Diệp Cạnh, vết thương trên ngực đã đóng vảy, nhưng nhìn đến vết thương hắn vẫn thấy đau đến tê tâm liệt phế.
Hắn nhắm mắt lại, điều chỉnh lại cảm xúc trong chốc lát, rồi vắt khăn bắt đầu lau người cho ông.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh mà chuyên chú.
Thật ra hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, thư từ về nhà luôn luôn có quy luật, khi đột nhiên bị gián đoạn, hắn cũng đã có dự cảm không tốt. Hơn nữa gia gia sau khi cùng Hoàng Thượng xuất hành lại không quay lại, nghĩ như thế nào cũng thấy không phải là cách hành sự của ông.
Ám vệ Diệp gia mấy lần lẻn vào hoàng cung cũng không thể tiếp cận tẩm điện của Hoàng Thượng, Tang Du cung cấp tin tức rất mơ hồ, hơn nữa hầu như toàn bộ phủ binh đều được điều động, trong phủ canh phòng ngày càng sâm nghiêm.
Hắn thiếu chút nữa đã nghĩ, hắn phải làm thế nào khi mất đi cả hai người bọn họ.
Hiện tại, hắn nên thấy may mắn, ít nhất còn có một người bình an trở về.
– Công tử! – Phong Gian Ảnh an bài xong việc bên ngoài, vừa tiến vào liền bắt gặp cảnh Diệp Lạc ôm đầu gối ngồi trên hành lang, sống mũi cay cay, hắn ngồi xổm xuống.
– Đừng ngồi dưới đất, chúng ta vào nhà đã!
Diệp Lạc ngẩng mặt, chớp mắt mấy cái, cười nhẹ.
– Phong Gian, đừng treo lên cái bộ dạng này, không giống ngươi.
Nàng đưa tay kéo khoé miệng hắn lên, nói.
– Phải cười như vậy mới đúng.
Phong Gian Ảnh kệ cho nàng dày vò mặt mình, miễn cưỡng cong khóe miệng.
– Công tử, ta cùng ngươi vào nhà ngồi đi!
Diệp Lạc ấn bờ vai của hắn, đứng dậy.
– Ta không sao, Phong Gian, kêu Tang Du và Giản Phàm đến.
Không bảo vệ được người nhà của chính mình, nàng có tư cách gì ở đây bi thương?
Tang Du vẫn quỳ trên mặt đất, Diệp Lạc cũng không cho hắn đứng lên.
– Ta nhớ rõ ta đã giao cho ngươi nhiệm vụ bảo vệ họ an toàn.
Tang Du cúi đầu, không rên một tiếng.
– Công tử, sự việc phát sinh quá đột ngột, hơn nữa là lão thái gia vọt tới trước mặt hoàng thượng, nhóm ám vệ không kịp phản ứng. – Phong Gian Ảnh ở bên cạnh giải thích.
Diệp Lạc trầm mặc trong chốc lát, lại lên tiếng.
– Là ai?
Tang Du nâng lên hai mắt ửng đỏ.
– Lực đạo của mũi tên vô cùng lớn, tên gọi của nó thì chưa từng nghe thấy. Nhóm Ám vệ không thể xác định thân phận của người bắn tên, có điều cũng đã suy đoán, có thể là người thị vệ Lương tướng mới đưa cho Thất hoàng tử trong thời gian gần đây. Người thị vệ này tên là Lương Phóng, là người Mông Cổ, sức khoẻ phi thường, đầu tháng này mới lấy thân phận mã phu xuất hiện bên người Thất hoàng tử.
Diệp Lạc rũ mắt xuống, Tang Du tiếp tục nói.
– Tên Lương Phóng này, nếu xác định là hắn, ta sẽ không để cho hắn sống quá một tháng.
– Không cần! – Diệp Lạc lắc đầu.
– Tiểu thư? – Tang Du vội la lên.
– Ta biết chính mình bảo hộ bất lực, nhưng chuyện này có thể giao cho ta xử lý hay không?
– Không! – Diệp Lạc chậm rãi nâng mắt lên.
– Ta tự mình đi.
Nhất tiễn xuyên tim, nỗi đau đó, nàng muốn đối phương cũng phải hứng chịu, nếu không mối hận trong lòng nàng sẽ không thể nào tiêu nổi.
– Giản Phàm, thân thể ca ca thế nào? – Đoạn thời gian gần đây, nàng cùng gia gia trước sau đều gặp chuyện không may, nàng rất lo lắng thân thể của sẽ không chịu được cú sốc.
– Tiểu thư yên tâm, đại công tử vẫn khống chế được cảm xúc của chính mình, có chút ưu tư phiền muộn, nhưng cũng không đến mức thương tổn đến tâm mạch của ngài ấy. – Giản Phàm nhìn sắc mặt của nàng, lại bổ sung thêm.
– Tiểu thư, đại công tử là người có tâm trí kiên định hiếm thấy trên đời, người không cần lo lắng.
Vậy là tốt rồi, Diệp Lạc khẽ thở phào nhẹ nhõm.
– Thân thể của thiếu phu nhân đã trở nên nặng nề, chúng ta an bài nàng ở trong tiểu viện, tạm thời không có ảnh hưởng gì. Mặt khác, tiểu thư, đây là đồ tang đại công tử chuẩn bị cho người, người thay đi! – Giản Phàm cầm lên một bộ y phục trắng, trắng đến chói mắt.
Diệp Lạc nhìn nửa ngày vẫn không tiếp lấy, đó là một bộ tang phục cho nữ tử màu trắng.
Giản Phàm cúi đầu, thanh âm có chút nghẹn ngào.
– Hôm nay không tiếp người ngoài, là buổi đưa tiễn riêng của người Diệp gia nhân với lão thái gia. Đại công tử nói, Diệp Tri, Diệp Lạc, một người cũng không thể thiếu.
Diệp Lạc yên lặng tiếp lấy, ôm vào trong ngực.
– Tiểu thư, còn một việc nữa.
Tang Du nhìn nàng, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cắn răng nói ra.
– Thương Vụ Môn, chúng ta không thu hoạch được gì. Diệp Lạc nhắm mắt lại.
– Tinh Dương đã nói cho ta biết.
Tang Du hòa Phong Gian liếc nhau, xoay người đi ra ngoài cửa.
– Phong Gian, thư cho ta đâu? – Diệp Lạc nhắm mắt mà như vẫn có thể nhìn thấy động tác của bọn họ, đột nhiên nói ra một câu này.
Phong Gian Ảnh sửng sốt.
– Thư gì, ta không biết.
Diệp Lạc tựa đầu vào thành ghế.
– Tang Du, đưa cho ta.
Tang Du bước lên mấy bước, Phong Gian Ảnh trừng mắt, hắn lại ngừng chân.
– Tang Du! – Diệp Lạc đề cao âm điệu.
Tang Du hít sâu một hơi, làm như không thấy ánh mắt uy hiếp của Phong Gian Ảnh, từ trong lòng lấy ra một phong thư, đặt lên bàn bên cạnh Diệp Lạc.
Sau khi những người khác lui ra ngoài, Diệp Lạc mới ngồi ngay ngắn lại, mở thư ra.
Chữ viết trên thư, rồng bay phượng múa, chữ như người, vĩnh viễn có thần thái hiên ngang hào hùng, không ai bì nổi. Hơi thở quen thuộc, dường như, còn có sự ấm áp của hắn.
Diệp Lạc dừng ở câu mở đầu của thư.
“Lạc Lạc, đọc thư như gặp mặt”
Gặp lại cũng coi như không thấy, vậy thì tại sao phải gặp?
Nỗi đau bỗng ồ ạt trào lên trong lòng, nàng ôm ngực, mờ mịt không biết làm sao.
Về sau phải chăng mỗi một lần gặp lại, đều phải trải qua sự bi ai như vậy?
Rõ ràng là yêu nhau, lại phải làm bộ như không nhìn thấy, thậm chí còn rút kiếm hướng về đối phương!
“Đồ cưới đã được lấy đi, sính lễ là hứa hẹn của ta, mùa xuân hai năm sau, cưới Lạc Lạc làm thê tử của Phi Tự!”
Hai tay nhấc lên, lá thư trong nháy mắt hóa thành vô số mảnh vụn bay xuống đất.
Không cần giữ lại hy vọng, như vậy sẽ không phải ôm kỳ vọng sống một ngày bằng một năm, sau đó, đợi cho đến một ngày nào đó, lại trải qua nỗi tuyệt vọng cảnh còn người mất.
Diệp Lạc một thân váy trắng, tóc đen như mực, không đeo lên bất cứ trang sức gì.
Eo nhỏ thon thả, từ xa đi tới, thướt tha uyển chuyển, một loại sắc đẹp khiến người ta thương tiếc, ai uyển mà tuyệt luân.
Nhưng vẻ điềm đạm yên lặng trên mặt, ánh mắt ẩn chứa anh khí bừng bừng, lại phát ra phong thái làm cho người ta rung động hoa mắt.
Diệp Tri đứng ở thính tiền, vươn tay ra.
Diệp Lạc nâng tay nắm lấy tay hắn, tay hai người đều lạnh, nhưng nơi tiếp xúc chặt chẽ giữa hai bàn tay, lại có độ ấm.
Hai người sóng vai đi vào chính sảnh, một tả một hữu quỳ gối trước linh đường.
– Tôn nhi Diệp Tri!
– Cháu gái Diệp Lạc!
– Bái biệt trước gia gia.
Trong mắt Diệp Lạc không có lấy nửa giọt nước mắt.
– Gia gia, người yên tâm, Diệp gia sẽ không có nước mắt, chỉ có cười vui vẻ, trong tương lai, vẫn sẽ là như vậy. Việc Lạc Lạc đã đáp ứng người, nhất định sẽ làm được.
– Gia gia! – Diệp Tri dừng một chút, mới nói.
– Ta biết người không yên lòng nhất chính là Lạc Lạc. Người ở trên trời có linh thiêng, hãy nhìn, Lạc Lạc của chúng ta, nhất định sẽ hạnh phúc.
“Đúng vậy, lão thái gia, tiểu thư nhà chúng ta, nhất định sẽ hạnh phúc!” – Đây là lời nói dưới đáy lòng của Giản Phàm khi hắn quỳ xuống.
“Diệp gia phủ binh, sẽ không phụ kỳ vọng của ngài, về sau nhất định sẽ bảo vệ tốt cho tiểu thư và công tử.” – Tang du âm thầm thề.
Từng nhóm ba người trong phủ binh xếp thành đội ngũ đi vào, bái biệt Diệp lão gia.
Lặng yên không một tiếng động tiến vào, rồi lại im lặng lui ra ngoài. Đông nghìn nghịt gần mấy ngàn người, khi sáng khi tối tụ tập trong khoảng sân nho nhỏ của Diệp gia, lại không gây ra rất cứ động tĩnh gì.
Không cần những lời nói hùng hồn dư thừa, cũng đủ làm cho người ta thấy được sự bi tráng.
Đây là lần đầu tiên Phong Gian Ảnh được tiếp xúc chân chính với Diệp gia phủ binh, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng không thể không âm thầm tán thưởng dưới đáy lòng.
Nhóm phủ binh tựa như từ hư không toát ra, như trận thủy triều không tiếng động dâng lên, rồi lại im lặng rút xuống. Không biết từ đâu mà đến, cũng không biết đi về hướng nào, tóm lại, quay lại đều không tiếng động, không có dấu vết để truy tìm.
– Tiểu thư, Thái tử đến. – Thị vệ gác cửa báo lại, Tang Du cũng không đưa ra được chủ ý gì, đành phải tới hỏi Diệp Lạc.
– Bảo hắn trở về, Diệp phủ hôm nay không tiếp người ngoài. – Diệp Lạc nói mà không quay đầu lại.
Tang Du có chút do dự.
– Tiểu thư, hôm nay là ngày phủ binh bái biệt lão thái gia, Tinh Dương cùng Kinh Hồng cũng đi theo bên người Thái tử, ta nghĩ, bọn họ…
Suy bụng ta ra bụng người, Tinh Dương cùng Kinh Hồng đã không thể quang minh chính đại biểu đạt sự quan tâm đối với tiểu thư, nếu bọn họ không thể lấy thân phận người Diệp gia để bái biệt cùng lão thái gia, như vậy, đối với bọn họ mà nói, là một sự tiếc nuối vĩnh viễn không thể bù lại.
– Để Quân Hoằng trở về, Tinh Dương cùng Kinh Hồng tiến vào.
– Ách? – Tang Du sửng sốt, cái này bảo hắn nói như thế nào.
Diệp Tri nhìn Diệp Lạc, lên tiếng.
– Cho bọn họ cùng nhau vào đi, nói cho Thái tử, hôm nay chỉ cần tiễn đưa người đã khuất, những lời an ủi nhàm chán thì không cần thiết.
Khẽ thở dài, hắn nâng tay đè vai Diệp Lạc lại.
– Chúng ta cúi đầu tỏ vẻ cảm tạ, khăn tang che mặt, không cùng hắn nhiều lời, không có vấn đề gì. Lạc Lạc, đó là Thái tử, đừng quá tùy hứng.
Diệp Tam, Diệp Cửu đang cúi đầu quỳ gối ở phía sau, thầm nghĩ, thật ra những việc bốc đồng hơn thế, tiểu thư đều đã làm qua.
– Trong bất cứ thời điểm nào, nếu ngươi muốn rời đi, trẫm cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi! Trong nháy mắt kia khi Thái Phó ngãxuống, ông đã lưu lại một câu cuối cùng, đó là, trả tự do cho ngươi.
Diệp Lạc ôm Diệp Cạnh, nước mắt lặng yên rơi xuống.
Chỉ vì tự do của Lạc Lạc mà người phải đổi lại bằng chính tính mạng của mình, gia gia, người có biết hay không, sự tự do này, nặng tựa ngàn cân!
Thật lâu sau sau, Diệp Lạc lau nước mắt, thu thánh chỉ vào trong lòng, rồi cúi xuống ôm lấy Diệp Cạnh. Ông nhẹ đến mức khiến nàng suýt chút nữa muốn khóc, nhưng cuối cùng nàng vẫn không khóc.
– Gia gia, chúng ta về nhà thôi.
Nàng vừa đi được hai bước, chợt nghe thấy phía sau có thanh âm người ngã xuống.
– Hoàng Thượng!
– Hoàng Thượng!
Nàng cả kinh, quay đầu lại, đã thấy Quân Bách ngã xuống.
Lực đạo của mũi tên kia rất lớn, sau khi đâm xuyên qua người Diệp Cạnh, thì cũng cắm sâu vào người Quân Bách. Có điều lúc đó, Thái tử còn chưa trở về, mà Quân Bách lại không có cách nào chống đỡ nổi để lên triều, vậy nên mới phải áp dụng sách lược bế cung không ra, làm cho người ta không rõ thật giả, mà không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Diệp Cạnh cố gắng chống đỡ, là để chờ đợi đứa cháu gái ông thương yêu nhất.
Mà Quân Bách, là vì Thái tử, để Thái tử có thể thuận lợi tiếp nhận thiên hạ này.
Diệp Lạc bình an trở về, cho nên Diệp Cạnh rốt cục đã có thể yên tâm rời đi.
Quân Hoằng trở về, Quân Bách đã có thể an tâm ngã xuống.
Thái y khẩn cấp châm cứu, Quân Bách nằm ở trên giường, dùng ánh mắt chờ mong nhìn Diệp Lạc đang đứng cách đó mấy bước.
– Diệp Tri, ngươi sẽ giúp Hoằng nhi đúng không? Ông biết nữ tử này có bao nhiêu khinh thường đối với chốn cung đình âm u tăm tối.
Trước kia, ông lấy linh dược để dụ, lấy binh tướng Diệp gia để uy hiếp mới giữ chân được nàng.
Mà nay, Diệp Cạnh xả thân vì chủ, dù thế nào ông cũng không thể nhẫn tâm để cho lão Thái Phó ra đi trong tiếc thương, cho nên ông đã viết một thánh chỉ, cho phép nàng có thể rời đi bất cứ khi nào.
Nhưng ông vẫn lo lắng, nếu nàng cứ như vậy mà buông tay mặc kệ. Thái tử một mình một người, không có họ ngoại chống đỡ, không có sự ủng hộ của các đại thần, thì hắn phải làm thế nào để thu dọn đại cục hỗn loạn hiện nay.
Diệp Lạc rũ mắt xuống, tránh tầm mắt của Quân Bách.
– Hoàng Thượng, hiện tại thần phải trở về xử lý hậu sự cho gia gia. Thái tử còn đang ở bên ngoài điện, thần ra bảo hắn đi vào!
Quân Bách thầm than một tiếng.
– Vậy ngươi đi đi.
Trong chính điện, chúng quần thần đang đứng đợi, nghe được tiếng bước chân từ nội điện truyền ra, đều ngẩng đầu lên.
Quân Hoằng và Phong Gian Ảnh cũng vô thức bước lên phía trước mấy bước, bởi vì bọn họ nghe ra được người đi ra là ai.
Thị vệ tách ra hai bên tạo thành lối đi, người đi ra, là Diệp Lạc, và Diệp Cạnh đang được nàng ôm trên tay.
– Diệp Tri! – Quân Hoằng vội tiến lên, nhìn người trong lòng nàng, sắc mặt trắng bệch.
Diệp Lạc thản nhiên nhìn hắn một cái, yếu ớt gật đầu.
– Hoàng Thượng có chỉ, tuyên thái tử tấn kiến!
– Diệp Tri! – Quân Hoằng đưa tay tiếp lấy Diệp Cạnh.
– Ta giúp ngươi!
Diệp Lạc nghiêng người tránh hai tay hắn, lập tức bước ra ngoài.
– Không cần.
Tuy nàng hiểu được tư tưởng trung quân hiếu quốc của gia gia, đổi lại là nàng, có lẽ tại một khắc kia nàng cũng sẽ lấy thân hộ chủ, nhưng giờ phút này, ôm thi thể lạnh lẽo của gia gia, trong lòng nàng sao có thể không có chút oán hận nào?
– Công tử! – Phong Gian Ảnh đi tới.
– Chúng ta về nhà.
– Được, chúng ta về nhà! – Diệp Lạc siết chặt hai tay, lẩm bẩm.
– Gia gia, chúng ta về nhà!
Hai người cùng nhau rời đi, Diệp Tinh Dương và Kinh Hồng đăm đắm nhìn theo họ, trong mắt rốt cuộc vẫn không khống chế được mà ẩm ướt.
Trước cổng Diệp phủ, Tang Du cùng Giản Phàm thu được tin tức đã sớm đứng đợi, cánh cổng đại môn màu son thiếp vàng, nay nhìn lại thấy vô cùng chói mắt.
– Tiểu thư! – Tang Du đi lên đón.
Thần trí đang hoảng hốt của Diệp Lạc nhờ tiếng gọi này mà tỉnh táo lại, nàng nhìn Tang Du một cái.
Hai mắt Tang Du đỏ ửng.
– Ngày hôm nay, bất cứ kẻ nào dám đến giám thị xung quanh Diệp phủ, giết không tha!
Diệp gia hàng trăm năm sống thu liễm, không tranh quyền, không tranh lợi, tích lũy thế lực cường đại, chỉ là để bảo vệ cho tôn nghiêm cùng tự do của Diệp gia.
Nếu vào triều làm quan, có tâm tiến thủ, thì có thể phát huy năng lực và quyền lực, không phải chịu uy hiếp hãm hại.
Nếu đi du lịch giang hồ, cũng có thể uống rượu ca hát, tiêu dao mà sống.
Nghe nói từng có một vị tổ tiên của Diệp gia bởi vì làm quan thanh liêm, không chịu thông đồng cùng các quyền thần làm bậy, cho nên đã bị hại chết. Lưu lại đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ, đứa trẻ đó sau khi lớn lên, đã thành lập Diệp gia phủ binh, để tránh cho con cháu của Diệp gia sau này không phải chịu số phận thê thảm như vậy nữa.
Người Diệp gia từ đó về sau, không bao giờ bộc lộ ra chính mình với bên ngoài, phủ binh Diệp gia là thế lực Diệp gia che giấu sâu nhất, không ai rõ thế lực đó sâu tới nhường nào.
Lần này Diệp Lạc gặp chuyện không may, sau khi được Diệp Tam, Diệp Cửu báo tin, hầu như tất cả thành phần tinh anh trong phủ binh của Diệp gia đều tụ tập về Diệp phủ. Ngày hôm nay, khu vực xung quanh phủ tề tụ vô số nhân vật không rõ thân phận.
Diệp Lạc giờ phút này cũng không có tâm tình đi yêu cầu phủ binh làm việc thu liễm, nàng chỉ gật gật đầu.
– Đại công tử đâu?
Tang Du rũ mắt xuống.
– Đại công tử đã chuẩn bị tốt mọi việc kế tiếp, đồ an táng cho lão thái gia đều là đại công tử tự mình chọn lựa.
Quãng đường từ hoàng cung đến Diệp phủ, nàng ôm gia gia đi như thể đã đi qua cả đời.
Mà ca ca phải ở trong phủ chờ đợi suốt nửa canh giờ, lúc chuẩn bị hậu sự gia gia, ca ca làm thế nào chịu được sự thống khổ dày vò đó?
– Được!
Diệp Tri một thân y phục trắng, sắc mặt bình tĩnh đứng trong chính sảnh, phía sau lưng hắn, câu đối phúng điếu đã được treo lên, ngọn nến khẽ lay động trong gió.
– Lạc Lạc, muội đã trở lại! – Hắn mỉm cười, giọng vẫn ấm áp như dĩ vãng.
– Đúng vậy, ca ca!
Ánh mắt Diệp Tri chuyển đến trên người Diệp Cạnh, ý cười chậm rãi phai nhạt, cho đến khi biến mất.
Hắn vươn tay ra, từ trong lòng Diệp Lạc ôm lấy Diệp Cạnh.
– Gia gia, người cũng đã trở lại!
Lần này, không ai đáp lại.
Diệp Tri chớp mắt, ôm Diệp Cạnh đi vào buồng trong.
– Ta đi thay y phục cho gia gia, Lạc Lạc, muội mau đi ăn lót dạ đi.
Giản Phàm đè vai Diệp Lạc lại.
– Yên tâm, có ta ở bên cạnh, đại công tử tạm thời không có việc gì!
Chờ Diệp Lạc gật đầu với hắn, hắn mới đi theo vào buồng trong. Diệp Tri vừa ôm Diệp Cạnh đi vào trong phòng, thân hình chợt lảo đảo.
Giản Phàm bước tới đỡ, Diệp Tri nhắm mắt lại, ổn định lại hơi thở, rồi tiếp tục đi đến bên giường.
Đặt Diệp Cạnh nằm lên trên giường, hắn nhẹ giọng nói.
– Giản Phàm, ngươi ra ngoài cửa chờ. Ta muốn giúp gia gia lau người đổi kiện y phục khác.
Cổ họng Giản Phàm nghẹn lại, hơn nửa ngày, mới phát ra thanh âm.
– Vâng, đại công tử. Nước ở bên cạnh, ngài cẩn thận một chút, có việc cứ gọi ta!
Diệp Tri gật đầu.
Trong phòng, Diệp Tri chậm rãi cởi y phục cho Diệp Cạnh, vết thương trên ngực đã đóng vảy, nhưng nhìn đến vết thương hắn vẫn thấy đau đến tê tâm liệt phế.
Hắn nhắm mắt lại, điều chỉnh lại cảm xúc trong chốc lát, rồi vắt khăn bắt đầu lau người cho ông.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh mà chuyên chú.
Thật ra hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, thư từ về nhà luôn luôn có quy luật, khi đột nhiên bị gián đoạn, hắn cũng đã có dự cảm không tốt. Hơn nữa gia gia sau khi cùng Hoàng Thượng xuất hành lại không quay lại, nghĩ như thế nào cũng thấy không phải là cách hành sự của ông.
Ám vệ Diệp gia mấy lần lẻn vào hoàng cung cũng không thể tiếp cận tẩm điện của Hoàng Thượng, Tang Du cung cấp tin tức rất mơ hồ, hơn nữa hầu như toàn bộ phủ binh đều được điều động, trong phủ canh phòng ngày càng sâm nghiêm.
Hắn thiếu chút nữa đã nghĩ, hắn phải làm thế nào khi mất đi cả hai người bọn họ.
Hiện tại, hắn nên thấy may mắn, ít nhất còn có một người bình an trở về.
– Công tử! – Phong Gian Ảnh an bài xong việc bên ngoài, vừa tiến vào liền bắt gặp cảnh Diệp Lạc ôm đầu gối ngồi trên hành lang, sống mũi cay cay, hắn ngồi xổm xuống.
– Đừng ngồi dưới đất, chúng ta vào nhà đã!
Diệp Lạc ngẩng mặt, chớp mắt mấy cái, cười nhẹ.
– Phong Gian, đừng treo lên cái bộ dạng này, không giống ngươi.
Nàng đưa tay kéo khoé miệng hắn lên, nói.
– Phải cười như vậy mới đúng.
Phong Gian Ảnh kệ cho nàng dày vò mặt mình, miễn cưỡng cong khóe miệng.
– Công tử, ta cùng ngươi vào nhà ngồi đi!
Diệp Lạc ấn bờ vai của hắn, đứng dậy.
– Ta không sao, Phong Gian, kêu Tang Du và Giản Phàm đến.
Không bảo vệ được người nhà của chính mình, nàng có tư cách gì ở đây bi thương?
Tang Du vẫn quỳ trên mặt đất, Diệp Lạc cũng không cho hắn đứng lên.
– Ta nhớ rõ ta đã giao cho ngươi nhiệm vụ bảo vệ họ an toàn.
Tang Du cúi đầu, không rên một tiếng.
– Công tử, sự việc phát sinh quá đột ngột, hơn nữa là lão thái gia vọt tới trước mặt hoàng thượng, nhóm ám vệ không kịp phản ứng. – Phong Gian Ảnh ở bên cạnh giải thích.
Diệp Lạc trầm mặc trong chốc lát, lại lên tiếng.
– Là ai?
Tang Du nâng lên hai mắt ửng đỏ.
– Lực đạo của mũi tên vô cùng lớn, tên gọi của nó thì chưa từng nghe thấy. Nhóm Ám vệ không thể xác định thân phận của người bắn tên, có điều cũng đã suy đoán, có thể là người thị vệ Lương tướng mới đưa cho Thất hoàng tử trong thời gian gần đây. Người thị vệ này tên là Lương Phóng, là người Mông Cổ, sức khoẻ phi thường, đầu tháng này mới lấy thân phận mã phu xuất hiện bên người Thất hoàng tử.
Diệp Lạc rũ mắt xuống, Tang Du tiếp tục nói.
– Tên Lương Phóng này, nếu xác định là hắn, ta sẽ không để cho hắn sống quá một tháng.
– Không cần! – Diệp Lạc lắc đầu.
– Tiểu thư? – Tang Du vội la lên.
– Ta biết chính mình bảo hộ bất lực, nhưng chuyện này có thể giao cho ta xử lý hay không?
– Không! – Diệp Lạc chậm rãi nâng mắt lên.
– Ta tự mình đi.
Nhất tiễn xuyên tim, nỗi đau đó, nàng muốn đối phương cũng phải hứng chịu, nếu không mối hận trong lòng nàng sẽ không thể nào tiêu nổi.
– Giản Phàm, thân thể ca ca thế nào? – Đoạn thời gian gần đây, nàng cùng gia gia trước sau đều gặp chuyện không may, nàng rất lo lắng thân thể của sẽ không chịu được cú sốc.
– Tiểu thư yên tâm, đại công tử vẫn khống chế được cảm xúc của chính mình, có chút ưu tư phiền muộn, nhưng cũng không đến mức thương tổn đến tâm mạch của ngài ấy. – Giản Phàm nhìn sắc mặt của nàng, lại bổ sung thêm.
– Tiểu thư, đại công tử là người có tâm trí kiên định hiếm thấy trên đời, người không cần lo lắng.
Vậy là tốt rồi, Diệp Lạc khẽ thở phào nhẹ nhõm.
– Thân thể của thiếu phu nhân đã trở nên nặng nề, chúng ta an bài nàng ở trong tiểu viện, tạm thời không có ảnh hưởng gì. Mặt khác, tiểu thư, đây là đồ tang đại công tử chuẩn bị cho người, người thay đi! – Giản Phàm cầm lên một bộ y phục trắng, trắng đến chói mắt.
Diệp Lạc nhìn nửa ngày vẫn không tiếp lấy, đó là một bộ tang phục cho nữ tử màu trắng.
Giản Phàm cúi đầu, thanh âm có chút nghẹn ngào.
– Hôm nay không tiếp người ngoài, là buổi đưa tiễn riêng của người Diệp gia nhân với lão thái gia. Đại công tử nói, Diệp Tri, Diệp Lạc, một người cũng không thể thiếu.
Diệp Lạc yên lặng tiếp lấy, ôm vào trong ngực.
– Tiểu thư, còn một việc nữa.
Tang Du nhìn nàng, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cắn răng nói ra.
– Thương Vụ Môn, chúng ta không thu hoạch được gì. Diệp Lạc nhắm mắt lại.
– Tinh Dương đã nói cho ta biết.
Tang Du hòa Phong Gian liếc nhau, xoay người đi ra ngoài cửa.
– Phong Gian, thư cho ta đâu? – Diệp Lạc nhắm mắt mà như vẫn có thể nhìn thấy động tác của bọn họ, đột nhiên nói ra một câu này.
Phong Gian Ảnh sửng sốt.
– Thư gì, ta không biết.
Diệp Lạc tựa đầu vào thành ghế.
– Tang Du, đưa cho ta.
Tang Du bước lên mấy bước, Phong Gian Ảnh trừng mắt, hắn lại ngừng chân.
– Tang Du! – Diệp Lạc đề cao âm điệu.
Tang Du hít sâu một hơi, làm như không thấy ánh mắt uy hiếp của Phong Gian Ảnh, từ trong lòng lấy ra một phong thư, đặt lên bàn bên cạnh Diệp Lạc.
Sau khi những người khác lui ra ngoài, Diệp Lạc mới ngồi ngay ngắn lại, mở thư ra.
Chữ viết trên thư, rồng bay phượng múa, chữ như người, vĩnh viễn có thần thái hiên ngang hào hùng, không ai bì nổi. Hơi thở quen thuộc, dường như, còn có sự ấm áp của hắn.
Diệp Lạc dừng ở câu mở đầu của thư.
“Lạc Lạc, đọc thư như gặp mặt”
Gặp lại cũng coi như không thấy, vậy thì tại sao phải gặp?
Nỗi đau bỗng ồ ạt trào lên trong lòng, nàng ôm ngực, mờ mịt không biết làm sao.
Về sau phải chăng mỗi một lần gặp lại, đều phải trải qua sự bi ai như vậy?
Rõ ràng là yêu nhau, lại phải làm bộ như không nhìn thấy, thậm chí còn rút kiếm hướng về đối phương!
“Đồ cưới đã được lấy đi, sính lễ là hứa hẹn của ta, mùa xuân hai năm sau, cưới Lạc Lạc làm thê tử của Phi Tự!”
Hai tay nhấc lên, lá thư trong nháy mắt hóa thành vô số mảnh vụn bay xuống đất.
Không cần giữ lại hy vọng, như vậy sẽ không phải ôm kỳ vọng sống một ngày bằng một năm, sau đó, đợi cho đến một ngày nào đó, lại trải qua nỗi tuyệt vọng cảnh còn người mất.
Diệp Lạc một thân váy trắng, tóc đen như mực, không đeo lên bất cứ trang sức gì.
Eo nhỏ thon thả, từ xa đi tới, thướt tha uyển chuyển, một loại sắc đẹp khiến người ta thương tiếc, ai uyển mà tuyệt luân.
Nhưng vẻ điềm đạm yên lặng trên mặt, ánh mắt ẩn chứa anh khí bừng bừng, lại phát ra phong thái làm cho người ta rung động hoa mắt.
Diệp Tri đứng ở thính tiền, vươn tay ra.
Diệp Lạc nâng tay nắm lấy tay hắn, tay hai người đều lạnh, nhưng nơi tiếp xúc chặt chẽ giữa hai bàn tay, lại có độ ấm.
Hai người sóng vai đi vào chính sảnh, một tả một hữu quỳ gối trước linh đường.
– Tôn nhi Diệp Tri!
– Cháu gái Diệp Lạc!
– Bái biệt trước gia gia.
Trong mắt Diệp Lạc không có lấy nửa giọt nước mắt.
– Gia gia, người yên tâm, Diệp gia sẽ không có nước mắt, chỉ có cười vui vẻ, trong tương lai, vẫn sẽ là như vậy. Việc Lạc Lạc đã đáp ứng người, nhất định sẽ làm được.
– Gia gia! – Diệp Tri dừng một chút, mới nói.
– Ta biết người không yên lòng nhất chính là Lạc Lạc. Người ở trên trời có linh thiêng, hãy nhìn, Lạc Lạc của chúng ta, nhất định sẽ hạnh phúc.
“Đúng vậy, lão thái gia, tiểu thư nhà chúng ta, nhất định sẽ hạnh phúc!” – Đây là lời nói dưới đáy lòng của Giản Phàm khi hắn quỳ xuống.
“Diệp gia phủ binh, sẽ không phụ kỳ vọng của ngài, về sau nhất định sẽ bảo vệ tốt cho tiểu thư và công tử.” – Tang du âm thầm thề.
Từng nhóm ba người trong phủ binh xếp thành đội ngũ đi vào, bái biệt Diệp lão gia.
Lặng yên không một tiếng động tiến vào, rồi lại im lặng lui ra ngoài. Đông nghìn nghịt gần mấy ngàn người, khi sáng khi tối tụ tập trong khoảng sân nho nhỏ của Diệp gia, lại không gây ra rất cứ động tĩnh gì.
Không cần những lời nói hùng hồn dư thừa, cũng đủ làm cho người ta thấy được sự bi tráng.
Đây là lần đầu tiên Phong Gian Ảnh được tiếp xúc chân chính với Diệp gia phủ binh, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng không thể không âm thầm tán thưởng dưới đáy lòng.
Nhóm phủ binh tựa như từ hư không toát ra, như trận thủy triều không tiếng động dâng lên, rồi lại im lặng rút xuống. Không biết từ đâu mà đến, cũng không biết đi về hướng nào, tóm lại, quay lại đều không tiếng động, không có dấu vết để truy tìm.
– Tiểu thư, Thái tử đến. – Thị vệ gác cửa báo lại, Tang Du cũng không đưa ra được chủ ý gì, đành phải tới hỏi Diệp Lạc.
– Bảo hắn trở về, Diệp phủ hôm nay không tiếp người ngoài. – Diệp Lạc nói mà không quay đầu lại.
Tang Du có chút do dự.
– Tiểu thư, hôm nay là ngày phủ binh bái biệt lão thái gia, Tinh Dương cùng Kinh Hồng cũng đi theo bên người Thái tử, ta nghĩ, bọn họ…
Suy bụng ta ra bụng người, Tinh Dương cùng Kinh Hồng đã không thể quang minh chính đại biểu đạt sự quan tâm đối với tiểu thư, nếu bọn họ không thể lấy thân phận người Diệp gia để bái biệt cùng lão thái gia, như vậy, đối với bọn họ mà nói, là một sự tiếc nuối vĩnh viễn không thể bù lại.
– Để Quân Hoằng trở về, Tinh Dương cùng Kinh Hồng tiến vào.
– Ách? – Tang Du sửng sốt, cái này bảo hắn nói như thế nào.
Diệp Tri nhìn Diệp Lạc, lên tiếng.
– Cho bọn họ cùng nhau vào đi, nói cho Thái tử, hôm nay chỉ cần tiễn đưa người đã khuất, những lời an ủi nhàm chán thì không cần thiết.
Khẽ thở dài, hắn nâng tay đè vai Diệp Lạc lại.
– Chúng ta cúi đầu tỏ vẻ cảm tạ, khăn tang che mặt, không cùng hắn nhiều lời, không có vấn đề gì. Lạc Lạc, đó là Thái tử, đừng quá tùy hứng.
Diệp Tam, Diệp Cửu đang cúi đầu quỳ gối ở phía sau, thầm nghĩ, thật ra những việc bốc đồng hơn thế, tiểu thư đều đã làm qua.
Danh sách chương