Edit: Táo Đỏ
Lúc Diệp Lạc sinh ra thì thời tiết vừa vào đầu thu, lá đỏ bay đầy trời.
Ông nội ôm hai đứa bé trắng bóc, trầm ngâm rất lâu sau mới nói ra một câu:
“Nhất diệp lạc nhi tri thiên hạ thu!” (đại ý là: một chiếc lá vàng rơi là đã biết đất trời sang thu!)
Vì thế đôi trẻ sinh đôi mới sinh của Diệp gia đã có tên, ca ca Diệp Tri, muội muội Diệp Lạc.
Diệp Tri trời sanh tính trầm ổn, thiên phú hơn người, một tuổi biết nói, ba tuổi biết làm thơ, đáng tiếc ông trời đố kỵ anh tài, từ nhỏ thân thể hắn đã suy nhược. Một năm bốn mùa, thì có tới ba mùa đều trôi qua trên giường bệnh.
Mà cô em gái song sinh Diệp Lạc, có lẽ là đã đoạt hết dinh dưỡng của ca ca từ trong cơ thể mẹ nên rất hoạt bát hiếu động, tinh lực tràn đầy. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì có đến ba trăm ngày trong tình trạng mặt trời chưa lặn chưa về nhà.
Tất cả Diệp gia từ trên xuống dưới đều coi cô tiểu thư nhỏ bé lanh lợi đáng yêu này là chí bảo, thi thoảng có nghịch ngợm gây chuyện thì chỉ cần không gây ảnh hưởng quá lớn thì cũng đều mở một mắt nhắm một mắt làm ngơ.
Diệp Lạc không sợ trời không sợ đất, chỉ có ở trước mặt ca ca Diệp Tri sinh sớm hơn một khắc thì mới có thể nhu thuận vâng theo. Nàng tin vào câu truyện cười của mẹ, là ca ca ở trong bào thai nhường nhịn nàng nên mới rơi vào cảnh cơ thể suy yếu, mà nàng lại khỏe khắn, mạnh mẽ như đầu ngưu.
Cho nên, đối với cô bé Diệp Lạc mà nói, ca ca là người đối xử với nàng tốt nhất trên thế giới này, ca ca nói gì cũng đúng, ca ca nói gì đều muốn nghe theo.
Diệp gia là dòng dõi nhà quan, nhưng cha của Diệp Lạc lại thích đi du ngoạn, khi Diệp Lạc bảy tuổi cha và mẹ đã cùng mất vào một tai nạn trên biển.
Cùng năm đó, Thương Vụ lão nhân ngẫu nhiên gặp Diệp Lạc, liếc mắt một cái đã nhìn trúng và thu nhận hai anh em họ làm đồ đệ. Đáng tiếc Diệp Tri cơ thể luôn mắc bệnh, lên núi Thương Vụ được nửa năm, không thể không về Diệp gia tĩnh dưỡng.
Trong mười năm, Diệp Lạc tập võ học văn, dần dần trưởng thành, thân thể Diệp Tri lại ngày càng sa sút, hầu như nằm trên giường không dậy nổi.
Nhưng, trên phố lại chưa từng yên ắng tin tức về Diệp gia công tử Diệp Tri.
Khuôn mặt của nàng và ca ca tương tự nhau, mặc thêm áo trắng ca ca thích nhất, mỗi khi Diệp Lạc làm một chuyện gì đó, nếu thành công thì chắc chắn nàng sẽ nói, “Ta tên là Diệp Tri.”
Nếu nàng mắc sai lầm, bị thất bại thì sẽ sờ sờ đầu trả lời, “Ta tên là Diệp Lạc.”
Mỗi khi nghe được chuyện xưa Diệp gia công tử trường kiếm giang hồ, Diệp Tri ở sâu trong phủ đệ đều tươi cười, trong nụ cười có vô vàn sự kiêu ngạo và khen mừng.
“Ca ca, huynh đang cười trộm gì vậy?”
Diệp Tri đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên bị một tiếng hô to này làm bừng tỉnh, hắn nâng mắt nhìn, tràn đầy kinh ngạc, “Lạc Lạc, muội đã trở lại?”
Diệp Lạc nghiêng người dựa trên cửa, ngón tay gõ gõ, “Đúng vậy, đại tiểu thư Diệp gia bỗng dưng đã trở về.”
Diệp Tri “Xì” cười, tinh tế đánh giá thần sắc của nàng, bỗng nhiên, lông mi hơi nhíu, “Sao lại gầy thế?”
Diệp Lạc sờ sờ mặt, “Làm gì có gầy, ca không biết là như vậy mới tốt sao?”
Diệp Tri vẫy vẫy tay, Diệp Lạc ngoan ngoãn bước lại, ngồi ở bên giường, nắm lấy tay ca ca nhẹ nhàng xoa gò má.
“Lạc Lạc nhà ta, gầy quá.”
Chỉ là một câu đơn giản, nước mắt Diệp Lạc bỗng nhiên rơi xuống.
Trên đỉnh núi Thương Vụ, một ngày đêm nào đó, nàng không khóc;
Không quay đầu ngoảnh lại mà rời đi, nàng không khóc;
Nhưng, ca ca, vì sao huynh chỉ nói một câu, muội lại khóc? “Lạc Lạc?” Diệp Tri hoảng hốt.
Diệp Lạc ôm thắt lưng hắn, tựa đầu chôn mình trong lòng hắn, “Ca ca, huynh thành thân đi!”
Diệp Tri nhấc tay một chút, cúi đầu nhìn, nhìn nàng nhẹ giọng hỏi, “Lạc Lạc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Lạc lắc đầu, “Ca ca, huynh và tỷ tỷ Phó gia đã có hôn ước từ lâu, hai người, thành thân đi, muội lập tức đi chuẩn bị.”
“Nha đầu ngốc!” Diệp Tri nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài của nàng, “Thân thể của huynh như vậy, sao có thể làm liên lụy tới Thanh Nguyệt.” Trong nụ cười đó, có chút chua chát không thể nhận ra.
“Ca, từng có được so với mãi mãi không có gì thì vẫn tốt hơn!” Nàng ngẩng đầu lên, “Phó gia là dòng dõi thư hương, Phó bá bá là quan lễ bộ thượng thư, là bạn tri kỉ sống chết có nhau của phụ thân, cho dù huynh sống hay chết thì Phó tỷ tỷ vẫn nhất định phải là người của Diệp gia chúng ta. Chỉ có một bất đồng duy nhất, là tỷ ấy gả cho huynh hay là gả cho linh vị của huynh.”
Diệp Tri nhắm nhắm, “Huynh sẽ hủy bỏ việc hôn nhân này, tóm lại, tuyệt đối huynh sẽ không hại Thanh Nguyệt.”
Diệp Lạc thở dài một hơi, quả nhiên là quan tâm quá sẽ bị loạn, “Cho dù Diệp gia chịu được mang tiếng bội bạc thì Phó tỷ tỷ cũng không thể gánh vác nỗi nhục từ hôn, huynh làm vậy mới là bức tử nàng.”
Tay Diệp Tri dần dần nắm chặt, rất lâu không nói nên lời.
“Ca ca, huynh cưới Phó tỷ tỷ đi, còn sống một ngày, hai người hãy hạnh phúc một ngày. Huynh chết đi, tỷ ấy còn có thể có kí ức tốt đẹp mà nhớ lại.”
Ca ca, hai người chúng ta, ít nhất phải có một người có hạnh phúc!
Huống chi, Diệp Lạc hơi nhếch môi, tâm tình dần dần trầm trọng, dược hiệu của hỏa phượng hoa, chỉ có thể duy trì sinh mệnh hai năm cho ca ca. Nếu việc ca ca rời đi đã chắc chắn, nàng muốn khiến sinh mệnh ngắn ngủi của ca ca, không còn gì tiếc nuối.
Ban đêm, phủ lễ bộ thượng thư.
Quần áo Phó Thanh Nguyệt mới cởi một nửa, bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, cô quay đầu lại, chỉ kịp nhìn một thân ảnh chợt lóe trước cửa sổ, “A……”
Tiếng hét chỉ kêu một nửa lại bị đè ép nuốt trở vào.
“Diệp đại ca!” Phó Thanh Nguyệt thở nhẹ một tiếng,“Tại sao huynh……?” Bỗng nhiên ánh mắt dừng lại, cô tinh tế đánh giá người trước mắt.
Diệp Lạc lông mày khẽ nhướng, cười không lên tiếng.
Phó Thanh Nguyệt có chút chần chờ, “Muội không phải Diệp đại ca, muội là, Lạc Lạc?”
Diệp Lạc xoay người hành lễ, nở nụ cười thật lớn, “Lạc Lạc bái kiến tẩu tử tương lai.”
Phó Thanh Nguyệt mặt đỏ lên, mặc quần áo xong, đi tới, “Muội muội, mời ngồi.”
Hai người ngồi cạnh bàn, Phó Thanh Nguyệt tỉ mỉ nhìn Diệp Lạc trong chốc lát, mới nói, “Muội muội và Diệp đại ca rất giống nhau, nhất là khi đang mặc nam trang.”
“Giống nhau cũng không thể gạt được ánh mắt của tẩu tử tương lai nha,” Diệp Lạc nhìn nàng thật sâu, “Lúc muội cố ý bắt chước ca ca, có rất ít người có thể nhận ra. Hơn nữa mấy năm gần đây ca ca ít xuất hiện trước mặt người khác, cả ngày nằm trên giường, cho dù vóc người có chút khác nhau, cũng không dễ dàng nhận muội.”
Trên mặt Phó Thanh Nguyệt hơi hơi nóng lên, “Muội và Diệp đại ca có gương mặt rất giống nhau, nhưng ánh mắt, không giống.”
Diệp Lạc cười hắc hắc, “Lúc ca ca nhìn tẩu tử, tình ý triền miên, cho nền ánh mắt của muội không giống, đúng không?”
Phó Thanh Nguyệt quay đầu đi, có chút ngại ngùng, “Muội muội, đừng nói giỡn.” Hít sâu một hơi, lại quay đầu về, hỏi: “Diệp đại ca bảo muội học nghệ ở bên ngoài nhiều năm, tại sao lại đột nhiên trở về?”
Bên trong kinh thành chỉ biết Diệp gia có một vị công tử và một vị tiểu thư, nhưng vị kia tiểu thư kia từ khi cha mẹ cùng chết cũng không thấy xuất hiện nữa, họ đồn là nàng đã cùng cha mẹ xuống suối vàng rồi. Không ai biết, Diệp gia tiểu thư đã chết trong lời đồn lại ở núi Thương Vụ. Ngay cả Phó Thanh Nguyệt cũng chỉ biết Diệp Lạc học nghệ ở bên ngoài nhiều năm, cũng không biết cô bái sư đi theo Thương Vụ lão nhân.
Diệp Lạc thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói, “Phó tỷ tỷ, hôm nay ta đến, là muốn hỏi tỷ một vấn đề, tỷ hãy suy nghĩ kỹ rồi trả lời ta.”
Phó Thanh Nguyệt ngồi ngay ngắn,“Được, muội nói đi.”
Diệp Lạc nhìn nàng, không bỏ qua bất kỳ một chút biến hóa trên mặt nàng, “Thân thể ca ca ta, tỷ đã biết. Ta sẽ dùng hết mọi biện pháp kéo dài sinh mệnh của huynh ấy, nhưng có lẽ huynh ấy không sống được bao lâu nữa. Có lẽ một năm, có lẽ một tháng, không ai đoán trước được khi nào huynh ấy sẽ ngã xuống, rơi vào hôn mê. Hôm nay, ta muốn một đáp án ở tỷ, tỷ tình nguyện gả cho huynh ấy sao, cho dù có thể ngay ngày mai huynh ấy rời đi?”
Trên mặt Phó Thanh Nguyệt ý cười không thay đổi, thần sắc lạnh nhạt, giống như lời Diệp Lạc nói chỉ là một căn bệnh cảm mạo đơn giản, “Diệp đại ca còn sống một ngày, ta bên hắn một ngày; Hắn rời đi, ta cũng muốn sống tốt, thay hắn trông giữ Diệp gia, thay hắn nắm tay muội muội hắn vẫn luôn không yên lòng.”
Tầm mắt Diệp Lạc dần dần mơ hồ, nhưng nàng vẫn cố nói điều cần nói, “Phó tỷ tỷ, Diệp gia chúng ta cũng không muốn làm chậm trễ cả đời của tỷ, hiện nay tỷ đang thời thanh xuân, Phó bá bá cũng có địa vị cao, tỷ đã không có ca ca, vẫn có thể lựa chọn một trượng phu tốt. Nếu tỷ sợ Phó gia bị người ta chỉ trích bội bạc thì Diệp gia có thể đưa ra lời từ hôn. Phó tỷ tỷ, hai nhà Diệp Phó chúng ta là thế giao, cho nên chúng ta thật lòng muốn tỷ hạnh phúc, việc từ hôn cũng là chúng ta thật tình, tỷ hãy suy ngẫm kỹ lại.”
“Không cần suy nghĩ,” Phó Thanh Nguyệt lắc đầu, mỉm cười nhìn về phía nàng, “Ta chỉ là thê tử của Diệp đại ca, nếu hắn không cần ta, ta sẽ xuống tóc xuất gia.”
Bên trong là sự yên tĩnh ngắn ngủi, sau đó, Diệp Lạc chậm rãi nở nụ cười.
“Không thể tưởng tượng được Thanh Nguyệt tiểu thư dịu dàng uyển chuyển cũng có lúc cứng rắn như vậy.” Nàng đứng dậy, “Như vậy thì Phó tỷ tỷ, ca ca muội sẽ giao cho tỷ tới thuyết phục, bằng không, tỷ đi xuất gia hoặc là đợi gả cho linh vị của huynh ấy đi.”
Phó Thanh Nguyệt cũng đứng dậy theo, đôi mắt đẹp híp lại, “Được, tỷ đã biết.”
Diệp Lạc bước ra ngoài hai bước, lại quay đầu lại nói, “Đúng rồi, tẩu tử tương lai, tỷ phải nhớ kỹ, tỷ chưa từng gặp muội. Diệp gia chỉ có Diệp Tri, không có Diệp Lạc.”
Phó Thanh Nguyệt hơi hơi kinh ngạc, lại rất nhanh lộ ra nụ cười, “Ta đã biết, Diệp đại ca.”
Diệp Lạc khoát tay, nhảy cửa sổ mà đi.
Người chị dâu này, nàng thích!
Dưới bóng đêm che giấu, có thể tiến hành rất nhiều hoạt động không muốn để người khác biết.
Diệp Lạc ngồi trên mái nhà, nâng cằm, nhếch môi nở nụ cười. Vì thế cho nên, nàng thích đêm đen.
Nhìn ra, có hai bóng đen từ hai phương hướng đang đi đến, thân hình mạnh mẽ, thân thủ cực nhanh.
Diệp Lạc chỉ trừng mắt nhìn, hai thân ảnh liền quỳ gối trước mặt cô.
Nàng không động đậy, chỉ là đang đánh giá, hai vị này quỳ trên nóc nhà kiểu gì mà im lặng không chút tiếng động, cả thân hình cũng bất động.
“Công tử?” Người bên trái thiếu kiên nhẫn lên tiếng đầu tiên, không rõ vì sao công tử lại nhìn bọn họ ngây ngốc.
Người bên phải lại chỉ cúi đầu, để cho nàng đánh giá tỉ mỉ.
Thật lâu sau, Diệp Lạc mới buông tay đang nâng cằm ra, nhẹ giọng nói, “Đứng lên trước đi.”
“Công tử, tại sao ngài thích ngồi trên nóc nhà?” Người bên trái vô cùng không hiểu sở thích quái dị này của công tử nhà mình, thân mình cũng chủ động tự giác đứng lên gần trên, thấp giọng nói, “Cơ thể lại không tốt, gió thổi bị cảm, còn không chịu uống thuốc.”
Người bên phải tiếp tục giữ nguyên tư thế ngọn núi sừng sững, dường như không nghe thấy tiếng đồng bọn oán giận.
Diệp Lạc nghĩ, nàng đã biết mình muốn hai người họ đi làm việc gì rồi.
Đầu tiên, nàng nói với người bên trái, “Tinh Dương, ngươi đi thi lấy võ Trạng Nguyên trở về, được không?”
“Tốt, ngày mai ta đi.” Dường như đơn giản là đi đập vỡ bình nước tương trở về vậy.
Diệp Lạc bật cười không thành tiếng, “Thi võ vào tháng sau, không cần gấp như vậy.”
“Được, tháng sau ta đi.”
“Vậy mấy tiểu tử trong bang, cùng vào quân doanh đi.”
“Vâng.”
Diệp Lạc vừa lòng gật gật đầu, lại chuyển hướng qua người bên phải, “Kinh Hồng, ngươi biết Quân Hoằng không?”
“Có nghe qua, nhưng không quen biết.”
“Ừm!” Diệp Lạc búng ngón tay, “Vậy ngươi đi đi, về sau, ngươi chính là người của Quân Hoằng.”
“Hiểu rõ.” Trả lời đủ ý và ngắn gọn.
Diệp Lạc nhướng lông mày lên, “Đối thoại với người thông minh, luôn khiến tâm tình người ta sung sướng. Đáng tiếc quá, Kinh Hồng, về sau phần đối thoại sung sướng này sẽ tặng cho tên xú tiểu tử Quân Hoằng kia rồi.”
Dịch Kinh Hồng hơi hơi nhếch miệng, người để công tử nhà mình mở miệng hô Quân Hoằng xú tiểu tử, là đương kim thái tử.
Diệp Lạc đứng dậy, kéo kéo xiêm y, “Diệp Tinh Dương, Dịch Kinh Hồng!”
“Có!” Hai người trăm miệng một lời đáp.
“Từ hôm nay trở đi, trước khi chưa có mệnh lệnh của ta, hai ngươi và ta hoàn toàn không có một chút quan hệ nào. Cho dù ta làm cái gì, nói cái gì, các ngươi đều phải đứng trên lập trường thân phận của mình mà hành động, không cần vì ta mà thay đổi, tự ta đã có tính toán, hiểu chưa?”
“Rõ!”
“Tốt lắm,” Diệp Lạc lại nhìn Dịch Kinh Hồng, “Kinh Hồng, ta không thích so chiêu với một người hoàn toàn không phải đối thủ của mình, cho nên về sau, ngươi đứng bên người Quân Hoằng, sẽ là địch của ta.”
Ánh mắt Dịch Kinh Hồng hơi trốn tránh, cuối cùng vững lại, “Kinh Hồng đã hiểu.”
“Tốt lắm, các ngươi đi đi.”
Sau khi hai người rời đi, Diệp Lạc cầm áo choàng Diệp Tinh Dương lúc gần đi quăng cho mình, chậm rãi vò nhẹ.
Quân Bách, ông ép Diệp gia ta bán mạng cho ông, đương nhiên ta sẽ chiêu đãi đứa con bảo bối của ông thật tốt, báo đáp lại ơn tri ngộ của hoàng gia các ông.
Ta là đáp ứng ông, vì Sùng Hưng vương triều đào tạo ra một đế vương chân chính, nhưng không ai quy định ta phải dùng phương thức nào.
Nàng đứng trên nóc nhà, nhìn ánh bình minh dần sáng lên, trong mắt của cô cũng như có hào quang sáng chói, đoạt lòng người.
Hắn không thể cùng nàng ngồi nghe thủy triều lên xuống, nàng sẽ muốn cả thiên hạ này, cùng nàng nhìn hoa nở hoa tàn!
Lúc Diệp Lạc sinh ra thì thời tiết vừa vào đầu thu, lá đỏ bay đầy trời.
Ông nội ôm hai đứa bé trắng bóc, trầm ngâm rất lâu sau mới nói ra một câu:
“Nhất diệp lạc nhi tri thiên hạ thu!” (đại ý là: một chiếc lá vàng rơi là đã biết đất trời sang thu!)
Vì thế đôi trẻ sinh đôi mới sinh của Diệp gia đã có tên, ca ca Diệp Tri, muội muội Diệp Lạc.
Diệp Tri trời sanh tính trầm ổn, thiên phú hơn người, một tuổi biết nói, ba tuổi biết làm thơ, đáng tiếc ông trời đố kỵ anh tài, từ nhỏ thân thể hắn đã suy nhược. Một năm bốn mùa, thì có tới ba mùa đều trôi qua trên giường bệnh.
Mà cô em gái song sinh Diệp Lạc, có lẽ là đã đoạt hết dinh dưỡng của ca ca từ trong cơ thể mẹ nên rất hoạt bát hiếu động, tinh lực tràn đầy. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì có đến ba trăm ngày trong tình trạng mặt trời chưa lặn chưa về nhà.
Tất cả Diệp gia từ trên xuống dưới đều coi cô tiểu thư nhỏ bé lanh lợi đáng yêu này là chí bảo, thi thoảng có nghịch ngợm gây chuyện thì chỉ cần không gây ảnh hưởng quá lớn thì cũng đều mở một mắt nhắm một mắt làm ngơ.
Diệp Lạc không sợ trời không sợ đất, chỉ có ở trước mặt ca ca Diệp Tri sinh sớm hơn một khắc thì mới có thể nhu thuận vâng theo. Nàng tin vào câu truyện cười của mẹ, là ca ca ở trong bào thai nhường nhịn nàng nên mới rơi vào cảnh cơ thể suy yếu, mà nàng lại khỏe khắn, mạnh mẽ như đầu ngưu.
Cho nên, đối với cô bé Diệp Lạc mà nói, ca ca là người đối xử với nàng tốt nhất trên thế giới này, ca ca nói gì cũng đúng, ca ca nói gì đều muốn nghe theo.
Diệp gia là dòng dõi nhà quan, nhưng cha của Diệp Lạc lại thích đi du ngoạn, khi Diệp Lạc bảy tuổi cha và mẹ đã cùng mất vào một tai nạn trên biển.
Cùng năm đó, Thương Vụ lão nhân ngẫu nhiên gặp Diệp Lạc, liếc mắt một cái đã nhìn trúng và thu nhận hai anh em họ làm đồ đệ. Đáng tiếc Diệp Tri cơ thể luôn mắc bệnh, lên núi Thương Vụ được nửa năm, không thể không về Diệp gia tĩnh dưỡng.
Trong mười năm, Diệp Lạc tập võ học văn, dần dần trưởng thành, thân thể Diệp Tri lại ngày càng sa sút, hầu như nằm trên giường không dậy nổi.
Nhưng, trên phố lại chưa từng yên ắng tin tức về Diệp gia công tử Diệp Tri.
Khuôn mặt của nàng và ca ca tương tự nhau, mặc thêm áo trắng ca ca thích nhất, mỗi khi Diệp Lạc làm một chuyện gì đó, nếu thành công thì chắc chắn nàng sẽ nói, “Ta tên là Diệp Tri.”
Nếu nàng mắc sai lầm, bị thất bại thì sẽ sờ sờ đầu trả lời, “Ta tên là Diệp Lạc.”
Mỗi khi nghe được chuyện xưa Diệp gia công tử trường kiếm giang hồ, Diệp Tri ở sâu trong phủ đệ đều tươi cười, trong nụ cười có vô vàn sự kiêu ngạo và khen mừng.
“Ca ca, huynh đang cười trộm gì vậy?”
Diệp Tri đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên bị một tiếng hô to này làm bừng tỉnh, hắn nâng mắt nhìn, tràn đầy kinh ngạc, “Lạc Lạc, muội đã trở lại?”
Diệp Lạc nghiêng người dựa trên cửa, ngón tay gõ gõ, “Đúng vậy, đại tiểu thư Diệp gia bỗng dưng đã trở về.”
Diệp Tri “Xì” cười, tinh tế đánh giá thần sắc của nàng, bỗng nhiên, lông mi hơi nhíu, “Sao lại gầy thế?”
Diệp Lạc sờ sờ mặt, “Làm gì có gầy, ca không biết là như vậy mới tốt sao?”
Diệp Tri vẫy vẫy tay, Diệp Lạc ngoan ngoãn bước lại, ngồi ở bên giường, nắm lấy tay ca ca nhẹ nhàng xoa gò má.
“Lạc Lạc nhà ta, gầy quá.”
Chỉ là một câu đơn giản, nước mắt Diệp Lạc bỗng nhiên rơi xuống.
Trên đỉnh núi Thương Vụ, một ngày đêm nào đó, nàng không khóc;
Không quay đầu ngoảnh lại mà rời đi, nàng không khóc;
Nhưng, ca ca, vì sao huynh chỉ nói một câu, muội lại khóc? “Lạc Lạc?” Diệp Tri hoảng hốt.
Diệp Lạc ôm thắt lưng hắn, tựa đầu chôn mình trong lòng hắn, “Ca ca, huynh thành thân đi!”
Diệp Tri nhấc tay một chút, cúi đầu nhìn, nhìn nàng nhẹ giọng hỏi, “Lạc Lạc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Lạc lắc đầu, “Ca ca, huynh và tỷ tỷ Phó gia đã có hôn ước từ lâu, hai người, thành thân đi, muội lập tức đi chuẩn bị.”
“Nha đầu ngốc!” Diệp Tri nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài của nàng, “Thân thể của huynh như vậy, sao có thể làm liên lụy tới Thanh Nguyệt.” Trong nụ cười đó, có chút chua chát không thể nhận ra.
“Ca, từng có được so với mãi mãi không có gì thì vẫn tốt hơn!” Nàng ngẩng đầu lên, “Phó gia là dòng dõi thư hương, Phó bá bá là quan lễ bộ thượng thư, là bạn tri kỉ sống chết có nhau của phụ thân, cho dù huynh sống hay chết thì Phó tỷ tỷ vẫn nhất định phải là người của Diệp gia chúng ta. Chỉ có một bất đồng duy nhất, là tỷ ấy gả cho huynh hay là gả cho linh vị của huynh.”
Diệp Tri nhắm nhắm, “Huynh sẽ hủy bỏ việc hôn nhân này, tóm lại, tuyệt đối huynh sẽ không hại Thanh Nguyệt.”
Diệp Lạc thở dài một hơi, quả nhiên là quan tâm quá sẽ bị loạn, “Cho dù Diệp gia chịu được mang tiếng bội bạc thì Phó tỷ tỷ cũng không thể gánh vác nỗi nhục từ hôn, huynh làm vậy mới là bức tử nàng.”
Tay Diệp Tri dần dần nắm chặt, rất lâu không nói nên lời.
“Ca ca, huynh cưới Phó tỷ tỷ đi, còn sống một ngày, hai người hãy hạnh phúc một ngày. Huynh chết đi, tỷ ấy còn có thể có kí ức tốt đẹp mà nhớ lại.”
Ca ca, hai người chúng ta, ít nhất phải có một người có hạnh phúc!
Huống chi, Diệp Lạc hơi nhếch môi, tâm tình dần dần trầm trọng, dược hiệu của hỏa phượng hoa, chỉ có thể duy trì sinh mệnh hai năm cho ca ca. Nếu việc ca ca rời đi đã chắc chắn, nàng muốn khiến sinh mệnh ngắn ngủi của ca ca, không còn gì tiếc nuối.
Ban đêm, phủ lễ bộ thượng thư.
Quần áo Phó Thanh Nguyệt mới cởi một nửa, bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, cô quay đầu lại, chỉ kịp nhìn một thân ảnh chợt lóe trước cửa sổ, “A……”
Tiếng hét chỉ kêu một nửa lại bị đè ép nuốt trở vào.
“Diệp đại ca!” Phó Thanh Nguyệt thở nhẹ một tiếng,“Tại sao huynh……?” Bỗng nhiên ánh mắt dừng lại, cô tinh tế đánh giá người trước mắt.
Diệp Lạc lông mày khẽ nhướng, cười không lên tiếng.
Phó Thanh Nguyệt có chút chần chờ, “Muội không phải Diệp đại ca, muội là, Lạc Lạc?”
Diệp Lạc xoay người hành lễ, nở nụ cười thật lớn, “Lạc Lạc bái kiến tẩu tử tương lai.”
Phó Thanh Nguyệt mặt đỏ lên, mặc quần áo xong, đi tới, “Muội muội, mời ngồi.”
Hai người ngồi cạnh bàn, Phó Thanh Nguyệt tỉ mỉ nhìn Diệp Lạc trong chốc lát, mới nói, “Muội muội và Diệp đại ca rất giống nhau, nhất là khi đang mặc nam trang.”
“Giống nhau cũng không thể gạt được ánh mắt của tẩu tử tương lai nha,” Diệp Lạc nhìn nàng thật sâu, “Lúc muội cố ý bắt chước ca ca, có rất ít người có thể nhận ra. Hơn nữa mấy năm gần đây ca ca ít xuất hiện trước mặt người khác, cả ngày nằm trên giường, cho dù vóc người có chút khác nhau, cũng không dễ dàng nhận muội.”
Trên mặt Phó Thanh Nguyệt hơi hơi nóng lên, “Muội và Diệp đại ca có gương mặt rất giống nhau, nhưng ánh mắt, không giống.”
Diệp Lạc cười hắc hắc, “Lúc ca ca nhìn tẩu tử, tình ý triền miên, cho nền ánh mắt của muội không giống, đúng không?”
Phó Thanh Nguyệt quay đầu đi, có chút ngại ngùng, “Muội muội, đừng nói giỡn.” Hít sâu một hơi, lại quay đầu về, hỏi: “Diệp đại ca bảo muội học nghệ ở bên ngoài nhiều năm, tại sao lại đột nhiên trở về?”
Bên trong kinh thành chỉ biết Diệp gia có một vị công tử và một vị tiểu thư, nhưng vị kia tiểu thư kia từ khi cha mẹ cùng chết cũng không thấy xuất hiện nữa, họ đồn là nàng đã cùng cha mẹ xuống suối vàng rồi. Không ai biết, Diệp gia tiểu thư đã chết trong lời đồn lại ở núi Thương Vụ. Ngay cả Phó Thanh Nguyệt cũng chỉ biết Diệp Lạc học nghệ ở bên ngoài nhiều năm, cũng không biết cô bái sư đi theo Thương Vụ lão nhân.
Diệp Lạc thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói, “Phó tỷ tỷ, hôm nay ta đến, là muốn hỏi tỷ một vấn đề, tỷ hãy suy nghĩ kỹ rồi trả lời ta.”
Phó Thanh Nguyệt ngồi ngay ngắn,“Được, muội nói đi.”
Diệp Lạc nhìn nàng, không bỏ qua bất kỳ một chút biến hóa trên mặt nàng, “Thân thể ca ca ta, tỷ đã biết. Ta sẽ dùng hết mọi biện pháp kéo dài sinh mệnh của huynh ấy, nhưng có lẽ huynh ấy không sống được bao lâu nữa. Có lẽ một năm, có lẽ một tháng, không ai đoán trước được khi nào huynh ấy sẽ ngã xuống, rơi vào hôn mê. Hôm nay, ta muốn một đáp án ở tỷ, tỷ tình nguyện gả cho huynh ấy sao, cho dù có thể ngay ngày mai huynh ấy rời đi?”
Trên mặt Phó Thanh Nguyệt ý cười không thay đổi, thần sắc lạnh nhạt, giống như lời Diệp Lạc nói chỉ là một căn bệnh cảm mạo đơn giản, “Diệp đại ca còn sống một ngày, ta bên hắn một ngày; Hắn rời đi, ta cũng muốn sống tốt, thay hắn trông giữ Diệp gia, thay hắn nắm tay muội muội hắn vẫn luôn không yên lòng.”
Tầm mắt Diệp Lạc dần dần mơ hồ, nhưng nàng vẫn cố nói điều cần nói, “Phó tỷ tỷ, Diệp gia chúng ta cũng không muốn làm chậm trễ cả đời của tỷ, hiện nay tỷ đang thời thanh xuân, Phó bá bá cũng có địa vị cao, tỷ đã không có ca ca, vẫn có thể lựa chọn một trượng phu tốt. Nếu tỷ sợ Phó gia bị người ta chỉ trích bội bạc thì Diệp gia có thể đưa ra lời từ hôn. Phó tỷ tỷ, hai nhà Diệp Phó chúng ta là thế giao, cho nên chúng ta thật lòng muốn tỷ hạnh phúc, việc từ hôn cũng là chúng ta thật tình, tỷ hãy suy ngẫm kỹ lại.”
“Không cần suy nghĩ,” Phó Thanh Nguyệt lắc đầu, mỉm cười nhìn về phía nàng, “Ta chỉ là thê tử của Diệp đại ca, nếu hắn không cần ta, ta sẽ xuống tóc xuất gia.”
Bên trong là sự yên tĩnh ngắn ngủi, sau đó, Diệp Lạc chậm rãi nở nụ cười.
“Không thể tưởng tượng được Thanh Nguyệt tiểu thư dịu dàng uyển chuyển cũng có lúc cứng rắn như vậy.” Nàng đứng dậy, “Như vậy thì Phó tỷ tỷ, ca ca muội sẽ giao cho tỷ tới thuyết phục, bằng không, tỷ đi xuất gia hoặc là đợi gả cho linh vị của huynh ấy đi.”
Phó Thanh Nguyệt cũng đứng dậy theo, đôi mắt đẹp híp lại, “Được, tỷ đã biết.”
Diệp Lạc bước ra ngoài hai bước, lại quay đầu lại nói, “Đúng rồi, tẩu tử tương lai, tỷ phải nhớ kỹ, tỷ chưa từng gặp muội. Diệp gia chỉ có Diệp Tri, không có Diệp Lạc.”
Phó Thanh Nguyệt hơi hơi kinh ngạc, lại rất nhanh lộ ra nụ cười, “Ta đã biết, Diệp đại ca.”
Diệp Lạc khoát tay, nhảy cửa sổ mà đi.
Người chị dâu này, nàng thích!
Dưới bóng đêm che giấu, có thể tiến hành rất nhiều hoạt động không muốn để người khác biết.
Diệp Lạc ngồi trên mái nhà, nâng cằm, nhếch môi nở nụ cười. Vì thế cho nên, nàng thích đêm đen.
Nhìn ra, có hai bóng đen từ hai phương hướng đang đi đến, thân hình mạnh mẽ, thân thủ cực nhanh.
Diệp Lạc chỉ trừng mắt nhìn, hai thân ảnh liền quỳ gối trước mặt cô.
Nàng không động đậy, chỉ là đang đánh giá, hai vị này quỳ trên nóc nhà kiểu gì mà im lặng không chút tiếng động, cả thân hình cũng bất động.
“Công tử?” Người bên trái thiếu kiên nhẫn lên tiếng đầu tiên, không rõ vì sao công tử lại nhìn bọn họ ngây ngốc.
Người bên phải lại chỉ cúi đầu, để cho nàng đánh giá tỉ mỉ.
Thật lâu sau, Diệp Lạc mới buông tay đang nâng cằm ra, nhẹ giọng nói, “Đứng lên trước đi.”
“Công tử, tại sao ngài thích ngồi trên nóc nhà?” Người bên trái vô cùng không hiểu sở thích quái dị này của công tử nhà mình, thân mình cũng chủ động tự giác đứng lên gần trên, thấp giọng nói, “Cơ thể lại không tốt, gió thổi bị cảm, còn không chịu uống thuốc.”
Người bên phải tiếp tục giữ nguyên tư thế ngọn núi sừng sững, dường như không nghe thấy tiếng đồng bọn oán giận.
Diệp Lạc nghĩ, nàng đã biết mình muốn hai người họ đi làm việc gì rồi.
Đầu tiên, nàng nói với người bên trái, “Tinh Dương, ngươi đi thi lấy võ Trạng Nguyên trở về, được không?”
“Tốt, ngày mai ta đi.” Dường như đơn giản là đi đập vỡ bình nước tương trở về vậy.
Diệp Lạc bật cười không thành tiếng, “Thi võ vào tháng sau, không cần gấp như vậy.”
“Được, tháng sau ta đi.”
“Vậy mấy tiểu tử trong bang, cùng vào quân doanh đi.”
“Vâng.”
Diệp Lạc vừa lòng gật gật đầu, lại chuyển hướng qua người bên phải, “Kinh Hồng, ngươi biết Quân Hoằng không?”
“Có nghe qua, nhưng không quen biết.”
“Ừm!” Diệp Lạc búng ngón tay, “Vậy ngươi đi đi, về sau, ngươi chính là người của Quân Hoằng.”
“Hiểu rõ.” Trả lời đủ ý và ngắn gọn.
Diệp Lạc nhướng lông mày lên, “Đối thoại với người thông minh, luôn khiến tâm tình người ta sung sướng. Đáng tiếc quá, Kinh Hồng, về sau phần đối thoại sung sướng này sẽ tặng cho tên xú tiểu tử Quân Hoằng kia rồi.”
Dịch Kinh Hồng hơi hơi nhếch miệng, người để công tử nhà mình mở miệng hô Quân Hoằng xú tiểu tử, là đương kim thái tử.
Diệp Lạc đứng dậy, kéo kéo xiêm y, “Diệp Tinh Dương, Dịch Kinh Hồng!”
“Có!” Hai người trăm miệng một lời đáp.
“Từ hôm nay trở đi, trước khi chưa có mệnh lệnh của ta, hai ngươi và ta hoàn toàn không có một chút quan hệ nào. Cho dù ta làm cái gì, nói cái gì, các ngươi đều phải đứng trên lập trường thân phận của mình mà hành động, không cần vì ta mà thay đổi, tự ta đã có tính toán, hiểu chưa?”
“Rõ!”
“Tốt lắm,” Diệp Lạc lại nhìn Dịch Kinh Hồng, “Kinh Hồng, ta không thích so chiêu với một người hoàn toàn không phải đối thủ của mình, cho nên về sau, ngươi đứng bên người Quân Hoằng, sẽ là địch của ta.”
Ánh mắt Dịch Kinh Hồng hơi trốn tránh, cuối cùng vững lại, “Kinh Hồng đã hiểu.”
“Tốt lắm, các ngươi đi đi.”
Sau khi hai người rời đi, Diệp Lạc cầm áo choàng Diệp Tinh Dương lúc gần đi quăng cho mình, chậm rãi vò nhẹ.
Quân Bách, ông ép Diệp gia ta bán mạng cho ông, đương nhiên ta sẽ chiêu đãi đứa con bảo bối của ông thật tốt, báo đáp lại ơn tri ngộ của hoàng gia các ông.
Ta là đáp ứng ông, vì Sùng Hưng vương triều đào tạo ra một đế vương chân chính, nhưng không ai quy định ta phải dùng phương thức nào.
Nàng đứng trên nóc nhà, nhìn ánh bình minh dần sáng lên, trong mắt của cô cũng như có hào quang sáng chói, đoạt lòng người.
Hắn không thể cùng nàng ngồi nghe thủy triều lên xuống, nàng sẽ muốn cả thiên hạ này, cùng nàng nhìn hoa nở hoa tàn!
Danh sách chương