Tố Tố càng tỏ ra bình thản, Mục Lan càng là cảm thấy không ổn, ngày thứ hai lại gọi điện thoại cho cô, "Tố Tố, cậu không sao chứ?" Tố Tố nói: "Tôi không sao." Trong điện thoại không tiện nói nhiều lời, Mục Lan đành phải nói hai câu qua loa. Tố Tố bỏ ống nghe xuống, chuông điện thoại lại vang lên, là Mộ Dung Thanh Dịch: "Em ở nhà làm gì vậy? Hôm nay tôi trở về, em đợi tôi về ăn cơm chiều được không?" Tố Tố "Ừ" một tiếng, nói: "Được, vậy em chờ anh." Anh nói: "Em lại làm sao rồi? Hình như không vui." Cô nói khẽ: "Em có gì không vui đâu, tâm trạng đang rất tốt." Anh cảm thấy không đúng, truy hỏi: "Em nói thật với tôi, xảy ra chuyện gì rồi?" Cô nói: "Không có việc gì, chắc là hôm qua ngủ bị cảm lạnh, cho nên có chút đau đầu."
Buổi chiều nắng nóng, cô nằm trên giường, dưới cổ đều là mồ hôi, nhơn nhớt khiến người khó chịu, hận không thể đi tắm rửa lần nữa. Dần dần đầu mỏi mắt mệt, sách trong tay dần hạ xuống, trong lúc mơ mơ màng màng buồn ngủ bỗng nhiên có người nhẹ nhàng đặt tay lên trán, mở mắt nhìn thấy đầu tiên là quân hàm sáng loáng trên vai anh. Chưa thay quân phục, chắc là vừa xuống xe đã đi lên lầu, đi rất vội, hơi thở chưa điều hoà. Thời tiết như vậy nên mặt đầy mồ hôi, thấy cô mở mắt ra, mỉm cười: "Đánh thức em rồi à? Tôi sợ em phát sốt, nhìn mặt em đỏ như vậy."
Tố Tố lắc đầu, nói: "Anh đi thay quần áo đi, thời tiết nóng." Anh đi tắm rửa thay quần áo ra ngoài, cô lại ngủ rồi, lông mày cau lại, như khói nhẹ che phủ. Anh bất tri bất giác cúi người, muốn hôn lên đôi chân mày kia, nhưng đôi môi vừa mới chạm đến trán, cô giật mình tỉnh lại, theo bản năng lại rụt người về sau, trong mắt rõ ràng hiện lên căm hận. Anh ngẩn người, đưa tay nắm lấy tay cô, cũng không nhúc nhích tùy ý anh nắm chặt, lại rũ mắt xuống. Anh hỏi: "Em lại làm sao rồi?" Cô chỉ lắc đầu. Anh hỏi: "Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?" Cô chỉ nói một câu đơn giản: "Không có gì." Anh vô cùng phiền não, cô rõ ràng ở ngay trước mắt, thế nhưng đã xa cách, xa cách đến làm anh thấp thỏm không yên, "Tố Tố, em có tâm sự." Cô vẫn nhàn nhạt như cũ, nói: "Không có."
Thời tiết nóng như thế, ve ngoài cửa sổ khàn giọng kêu. Anh cố kềm chế tính tình, "Em lại muốn giấu tôi, có chuyện gì nói rõ ràng ra."
Cô vẫn ngậm miệng không nói, anh có chút nổi giận, "Tôi gấp gáp trở về như vậy, chỉ là vì lo lắng cho em, em lại dùng cái bộ dạng này đối với tôi, rốt cuộc em muốn tôi thế nào?"
Còn có tư cách gì để yêu cầu? Anh một lần nữa nhớ tới cô, đã là ân sủng lớn lao, cô làm gì còn dám có yêu cầu khác? Bên môi lạnh lẽo, nét mặt lại mỉm cười cuối cùng làm anh tức giận, "Đồ không biết tốt xấu!" Cô lại lui về phía sau, cuối cùng làm cho anh thất vọng vô lực quay mặt đi. Anh cố gắng đến thế này, toàn tâm toàn lực cẩn thận từng li từng tí, cô vẫn sợ hãi, thậm chí, bắt đầu chán ghét anh. Trước đó vài ngày, cho anh hi vọng, nhưng hôm nay, hi vọng này cuối cùng vẫn đánh mất.
Anh nhìn cô, sắc mặt tái nhợt, yếu đuối bất lực giống một ngọn cỏ nhỏ, thế nhưng cỏ này sinh trưởng ở trong lòng, lại đáng sợ hoang vu. Anh đè nén tính tình, sợ lời mình nói ra tổn thương người khác, cô chỉ im miệng không nói câu nào. Anh im lặng nắm chặt nắm đấm, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay. Tố Tố ở trước mặt anh, thế nhưng lại cách anh xa như vậy... ở giữa như chân trời không thể vượt qua... chỉ có cô, chỉ có cô mới làm anh bất lực đến thế, vô kế khả thi không nghĩ ra được cách nào, chỉ không thể làm gì, lừa mình dối người hóa ra đều là si tâm vọng tưởng.
Mộ Dung Thanh Dịch đi Song Kiều gặp cha mẹ, ở lại cùng Mộ Dung phu nhân ăn cơm chiều. Sau khi cơm nước xong xuôi uống cà phê ở phòng nghỉ, Mộ Dung phu nhân xua tay để hạ nhân lui xuống, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Uông Ỷ Lâm đó, là xảy ra chuyện gì?" Anh không ngờ Mộ Dung phu nhân lại đề cập đến người này, ngơ ngác một chút mới nói: "Sao mẹ lại hỏi chuyện này?" Mộ Dung phu nhân nói: "Bên ngoài đều đồn ầm lên rồi... tôi nhìn anh đúng là đồ ngu đần. Tôi nghe nói cô ta có con của anh, có phải thật không?" Mộ Dung Thanh Dịch kêu lên: "Sao có thể được? Năm nay con có gặp mặt cô ta đâu." Sắc mặt Mộ Dung phu nhân hơi dịu xuống, nhưng giọng nói vẫn nghiêm khắc, "Chuyện này anh đừng nghĩ có thể mập mờ cho qua, thành thành thật thật nói với tôi. Nếu như anh không chịu nói, tôi đi nói cho cha anh, để ông ấy tự đến hỏi anh." Mộ Dung Thanh Dịch nói: "Mẹ, con sẽ không làm chuyện hoang đường như thế. Con đúng là có qua lại chơi bời với cô ta một thời gian, từ khi qua năm cũ đã chia tay rồi. Chuyện có con chắc chắn là cô ta nói láo, nếu như thật, ít thì đã được sáu tháng, cô ta còn ra ngoài gặp người được sao?"
Lúc này Mộ Dung phu nhân mới khẽ gật đầu một cái, "Như vậy cũng tốt, tôi cũng nghĩ như thế, anh sẽ không chủ quan như vậy. Chẳng qua người bên ngoài lan truyền xôn xao, đến cùng cũng đổ lên đầu anh."
Mộ Dung Thanh Dịch cả giận nói: "Đúng là nhàm chán, không nghĩ cô ta làm loạn đến mức này." Mộ Dung phu nhân nói: "Cũng do anh không cẩn thận, cứ phải đến lúc ăn thua thiệt mới biết tốt xấu. Tố Tố không để ý tới tình trường phong lưu của anh, nó hiểu chuyện nghe lời như vậy, anh lại tổn thương nó." Mộ Dung Thanh Dịch nhớ tới bộ dạng của cô, đột nhiên tỉnh ngộ, "Chỉ sợ Tố Tố đã nghe được gì rồi... hôm nay con trở về, cô ấy có gì đó không đúng lắm." Mộ Dung phu nhân nói: "Tóm lại là anh mắc thêm lỗi lầm, nó còn cho anh mặt mũi đó."
Trong lòng anh áy náy, trên đường về nhà liền chần chừ suy nghĩ xem giải thích như thế nào. Ai ngờ sau khi về nhà chị Tân nói: "Thiếu nãi nãi ra ngoài rồi." Anh hỏi: "Đi đâu rồi?" Chị Tân nói: "Cậu vừa đi, Thiếu nãi nãi nhận được điện thoại, liền ra ngoài luôn." Anh thấy xe Tố Tố còn trong nhà, hỏi: "Là ai gọi điện thoại đến? Tại sao Thiếu nãi nãi không dùng xe ô tô ra ngoài?" Chị Tân lắc đầu một cái, "Cái này tôi cũng không biết.
Mùa hạ trời trong, rất muộn mới tối hẳn. Bóng đêm dày đặc, ngoài cửa sổ bóng cây dần dần tan ra, giống như mực nước, từng hàng không rõ ràng. Mộ Dung Thanh Dịch chờ đến mức nóng nảy, loanh quanh đi đi lại lại trong phòng khách. Lúc đầu Lôi Thiếu Công muốn về nhà, nhìn thấy bộ dạng này của anh lại không yên tâm. Thế là nói: "Tam công tử, muốn phái người ra ngoài đi tìm không?" Anh nhớ tới hôm trước, ánh mắt kia lãnh đạm mà vô lực kiên quyết, đột nhiên kinh sợ, chỉ sợ Tố Tố lại nghĩ quẩn cái gì, trong lòng loạn lên. Vội vàng nói: "Nhanh! Bảo tất cả bọn họ đi tìm."
Lôi Thiếu Công "Vâng" một tiếng, ra ngoài thu xếp. Mộ Dung Thanh Dịch trong lòng lo lắng đi tới đi lui, lại nghĩ tới một chuyện, nói với Lôi Thiếu Công: "Cậu thay tôi nối máy cho Uông Ỷ Lâm, tôi có việc muốn hỏi cô ta."
Uông Ỷ Lâm nghe giọng của Mộ Dung Thanh Dịch, cười như chuông bạc, "Hôm nay anh nghĩ thế nào mà lại gọi cho tôi rồi?" Mộ Dung Thanh Dịch không muốn nói nhiều với cô ta, chỉ nói: "Cô ở bên ngoài nói bậy bạ cái gì đấy?" Uông Ỷ Lâm "A" một tiếng, nói: "Tôi chưa từng nói cái gì nha. Sao anh một cước tới tận cửa hỏi tội thế này?" Anh cười lạnh một tiếng, nói: "Cô đừng giả bộ hồ đồ, mẹ tôi còn nghe nói đến chuyện này... cô mang thai? Với ai?" Uông Ỷ Lâm nhẹ nhàng 'xì' một tiếng, giọng hờn dỗi nói: "Anh cái đồ không có lương tâm này, sao mở miệng là tổn thương người ta thế? Lời này anh nghe ai nói? Ai độc mồm thế, đồn ác như vậy? Người nhà tôi mà nghe được, không phải chọc tức lão nhân gia hay sao."
Mộ Dung Thanh Dịch thấy cô ta một mực phủ nhận, chỉ lạnh lùng: "Cô muốn tôi làm gì, tôi cũng đã thay cô lo liệu, chúng ta mỗi người mỗi ngả, không ai thiếu nợ ai. Sau này tốt nhất đừng có nhàm chán như vậy, nếu không, cô nhất định sẽ phải hối hận." Uông Ỷ Lâm nhẹ nhàng cười một tiếng, "Chẳng trách mấy cô gái khác đều nói anh tuyệt tình nhất, quả không sai chút nào." Anh không muốn nhiều lời với cô ta, đưa tay cúp điện thoại.
Đợi đến lúc đã qua mười giờ tối, trong lòng sốt ruột, ngồi xuống đọc qua công văn, lại không tập trung nổi. Lôi Thiếu Công sợ xảy ra chuyện, ở lại không về. Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đồng hồ ở góc tường, phái đám người hầu đi tìm nhưng vẫn không có tin tức. Mộ Dung Thanh Dịch lo lắng, "Bốp" một tiếng, cầm công văn trong tay ném trên bàn, nói: "Tôi tự mình ra ngoài tìm xem." Lời còn chưa dứt, chuông điện thoại reo lên. Lôi Thiếu Công liền vội vàng đi nghe, là Mục Lan, hình như không nhận ra giọng của hắn, chỉ tưởng là người hầu bình thường, nói: "Mời Thiếu nãi nãi nghe điện thoại." Lôi Thiếu Công nghe lời này của cô, trong lòng chẳng biết tại sao có chút trầm xuống, chỉ hỏi: "Trương thái thái phải không? Tam thiếu phu nhân không ở cùng cô sao?"
Mục Lan nói: "Tôi ra ngoài vừa mới trở về, nghe nói có điện thoại từ bên đó tìm tôi, nên về đến nhà gọi điện thoại lại, anh là..." Lôi Thiếu Công nói: "Tôi là Lôi Thiếu Công, hôm nay Tam thiếu phu nhân không phải có hẹn với cô sao?" Mục Lan nói: "Tôi cùng cô ấy ăn cơm ở Vân Hoa Đài, sau đó cô ấy đi về trước, tôi đi nghe hí kịch nên giờ mới về."
Mộ Dung Thanh Dịch ngồi cạnh chăm chú lắng nghe, giờ phút này càng lo lắng. Chỉ sợ đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn, tâm loạn lên, nói với Lôi Thiếu Công: "Gọi điện thoại cho Chu Huân Văn, bảo cậu ta phái người hỗ trợ." Lôi Thiếu Công định nói lại thôi, biết anh chắc là không chịu nghe lời khuyên, đành phải đi gọi điện thoại.
Lại nói đến Uông Ỷ Lâm cầm điện thoại lên, đầu dây bên kia chỉ còn âm thanh máy bận. Đối diện cô là một bức gương cao từ trên chạm đất, phản chiếu một thân sườn xám đỏ rực diễm lệ, người thong thả dựa nghiêng vào bàn trà cao bên cạnh, trong gương giống như là một cành hoa, nở rộ kiều diễm. Phấn trắng son môi trên mặt mỏng. Cô đem ống nghe đặt xuống, chỉ chốc lát, nhìn về phía mình trong gương, bật cười một tiếng, chậm rãi chỉnh lại tóc mai, lúc này mới qua phòng khách đi vào phòng trong, nhìn Tố Tố nở nụ cười xinh đẹp, "Thật sự xin lỗi, nói chuyện điện thoại lâu như vậy."
Tố Tố thản nhiên nói: "Muộn rồi, nếu Uông tiểu thư không còn chuyện gì khác, tôi nên trở về." Uông Ỷ Lâm hé miệng cười: "Là tôi sơ suất, giữ cô ngồi lại lâu như vậy, chỉ lo nói chuyện liên miên. Tôi bảo bọn họ dùng xe đưa Thiếu nãi nãi về." Tố Tố nói: "Không cần." Uông Ỷ Lâm nói: "Hôm nay là muốn ở trước mặt cô nói rõ ràng mọi chuyện. Tôi cùng Tam công tử, chẳng qua là bạn bè bình thường, mấy lời đồn linh tinh bên ngoài đúng là buồn cười. Thiếu nãi nãi không để trong lòng thì tốt rồi. Người ta thường nói 'Chúng khẩu thước kim, tích hủy tiêu cốt', tôi chẳng qua cảm thấy hết đường chối cãi. Hôm nay may mắn được gặp Thiếu nãi nãi để giải thích, trong lòng tôi cũng khá hơn nhiều."
Tố Tố nói: "Uông tiểu thư không cần khách khí như vậy." Cô vốn không thích nói chuyện, lời nói chỉ nhàn nhạt. Uông Ỷ Lâm tự mình tiễn cô ra ngoài, liên tục nói muốn bảo tài xế đưa về, Tố Tố nói: "Tôi tự bắt xe trở về, Uông tiểu thư không cần quan tâm." Uông Ỷ Lâm cười nhẹ một tiếng, đành thay cô gọi một chiếc xe kéo.
Tố Tố ngồi trên xe kéo về nhà, đêm đã khuya, trên đường rất yên tĩnh. Xe đi xuyên qua gió mát, cô kinh ngạc bần thần. Lúc ở Uông gia, cách một bức bình phong bằng đàn tử, loáng thoáng nghe thấy một câu cao giọng: "Anh cái đồ không có lương tâm này." Giọng nói mềm mại như giải ngữ hoa, như ngọc bích trong trẻo, nghĩ đến người ở đầu dây điện thoại bên kia, nghe xong hẳn là cũng rung động trong lòng... trí nhớ đau nhức trầm ngâm, nhớ đến kí ức bấn loạn. Thì ra mình với cô ấy đã từng nói chuyện một lần, rất lâu về trước. Đến giờ, chẳng qua xé vết thương cũ, rải một nắm muối lên.
Đến cùng, vẫn tự lừa mình dối người. Cuộc đời của anh, muôn ngàn bóng hồng sặc sỡ, mình chẳng qua chỉ là một đóa tô điểm ở giữa rừng hoa ấy. Anh ngẫu nhiên lưu luyến chiếu cố, khiến cô lại hi vọng xa vời. Chỉ vì gánh trên vai cái danh phận này, uổng phí cả đời cô, cố ý đến trước mặt mình càng tô càng đen. Sự trào phúng chế nhạo này chính là một cuộc điện thoại gọi tới, đắm chìm trong giọng cười quyến rũ, phong quang kiều diễm, chưa từng nghĩ đến cô chỉ ở cách đó vài bước chân.
Cô nói với phu xe: "Làm phiền anh dừng ở phía trước." Phu xe kinh ngạc quay đầu, "Còn chưa tới mà." Cô không nói gì, đưa năm đồng tiền. Phu xe ngơ ngác một chút, dừng xe, "Tôi có thể tìm được mà."
"Không cần tìm." Nhìn gương mặt đối phương vô cùng vui vẻ, trong lòng vô cùng vô tận bi ai... Tiền đối với người bên ngoài, bao nhiêu cũng có thể mang đến vui vẻ hạnh phúc. Dễ dàng như vậy, năm đồng tiền có thể mua được nụ cười, mà nụ cười của mình thì mong muốn cũng không có được.
Tiệm đang định đóng cửa, cô gọi một bát khoai sọ từ từ ăn. Ông chủ đi tới đi lui, thu bàn ghế, quét dọn bụi bẩn. Bà chủ đang rửa chén trong bếp rửa, vừa rửa chén vừa nói linh tinh lẩm bẩm với chồng: "Ông nhìn cái bộ dạng ông đi, quét rác như vẽ bùa, kiếp trước tôi đúng là mắc nợ ông mà!" Cầm tạp dề lau tay, đi tới giằng cái chổi tự mình quét. Ông chủ cười hì hì, gãi gãi đầu rồi đi rửa chén. Cuộc sống vợ chồng, mỗi lời nói cử động bình thường đều hạnh phúc, mình vĩnh viễn không thể với tới.
Buông thìa xuống, bần thần nhìn. Trong thoáng chốc ngẩng đầu lên, phát hiện người trước mặt lặng lẽ đứng đó, chậm rãi kinh ngạc thốt lên, "Trương tiên sinh."
Trương Minh Thù miễn cưỡng mỉm cười, sau một lúc lâu, mới gọi một tiếng: "Nhâm tiểu thư."
Anh vẫn xưng hô như ngày trước, môi Tố Tố lộ ra nét cười khổ, trên đời này, cuối cùng vẫn còn có người nhớ kỹ cô là Nhâm Tố Tố, không phải là Tam thiếu phu nhân. Cô lại hỏi: "Muộn như vậy rồi, sao anh còn ở chỗ này?"
Trương Minh Thù nói: "Tôi đi về nhà, đi ngang qua cửa Uông gia, đúng lúc nhìn thấy cô trên xe kéo." Anh chẳng qua lo lắng, lại một đường âm thầm hộ tống cô trở về, cho nên bảo tài xế lái xe đi theo từ xa. Ai ngờ nửa đường cô lại xuống xe, anh thân bất do kỷ đi theo vào trong tiệm, như là bị trúng tà, không thể dời mắt được.
Tố Tố nhẹ nhàng than một tiếng, nói: "Tôi không có chuyện gì, anh đi đi." Anh đành phải đồng ý, cúi đầu chậm rãi đi ra ngoài.
Một bát khoai sọ nguội lạnh, ăn xong trong dạ dày như có tảng đá lớn. Cô như mộng du đứng ở đầu đường, người đi đường thưa thớt dần, thi thoảng đèn xe xuyên qua bóng tối. Tiếng chuông xe kéo vang lên, phu xe hỏi: "Muốn gọi xe sao, tiểu thư?"
Cô mờ mịt ngồi lên xe, lại nghe phu xe hỏi: "Đi đâu?"
Đi đâu? Trên đời này mặc dù rộng lớn, cũng chẳng biết nên đi nơi nào. Cái gọi là nhà chẳng qua chỉ là lồng giam tinh xảo, khóa cả đời người. Bỗng nhiên nỗi đau bên trong sinh ra dũng khí... cô không muốn về cái nhà đó. Dù chỉ có thể trốn thoát một lát cũng được. Dù có thể chạy trốn trong nháy mắt cũng tốt lắm rồi.
Khách sạn nhỏ, đệm chăn bằng vải bông màu lam khiến cô nhớ lại ngày còn nhỏ, khi đó còn cha mẹ, vẫn còn là đứa trẻ có một mái nhà. Mẹ bận rộn làm việc không thể để ý đến, đành đặt cô lên giường chơi. Tố Tố là một đứa trẻ ngoan ngoãn yên tĩnh, đặt lên đệm chăn là có thể ngồi chơi nửa ngày. Mẹ thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, hôn nhẹ lên trán một cái, nói một tiếng "Ngoan" . Một tiếng này, có thể khiến cô lẳng lặng ngoan ngoãn ngồi cả buổi sáng. Môi của mẹ mềm mại như còn in trên trán, thời gian nước chảy, như một giấc mộng. Còn nhớ ngày mới bước chân vào vũ đoàn, Mục Lan tràn đầy tự tin như thế, "Tôi muốn làm đại minh tinh." Lại hỏi: "Còn cậu thì sao?" Khi đó chỉ đáp: "Tôi phải có một ngôi nhà."
Cơm ngon áo đẹp, vạn người kính ngưỡng, nửa đêm tỉnh mộng, ánh trăng như nước, tựa như ảo ảnh. Dù cho anh thỉnh thoảng ở bên cạnh, vẫn khiến người ta hoảng hốt cảm thấy không chân thực, bây giờ, cái không chân thực này cũng tan thành mây khói, thành một giấc mộng đã tàn. Nguyện vọng cả đời chỉ là mong muốn một cuộc sống bình thường, hạnh phúc là được. Ba năm ngắn ngủi ở bên anh giống như đã qua cả kiếp người, định trước một đời người bi thương vô tận.
Ngoài cửa sổ, bầu trời dần biến thành màu sen xanh, dần dần thành màu xám bồ câu, từ từ hiện lên một vệt màu bạc, đêm mặc dù đen tối như vậy, trời vẫn phải sáng, còn cô vĩnh viễn nằm dưới đáy vực sâu, không thấy được bình minh.
Chịu đựng được đến gần giữa trưa mới ra khỏi gian phòng, vừa mở cửa ra, ngoài hành lang, Trương Minh Thù đột nhiên lùi ra phía sau hai bước, biểu cảm vừa vui mừng lại lo sợ không yên, thấy cô nhìn mình, không tự chủ xoay mặt đi chỗ khác. Tố Tố hiểu ra, thì ra tối hôm qua anh vẫn không yên lòng, một mực đi theo mình, ở đây suốt một đêm.
Anh cứ luỵ tình như thế này... Mục Lan làm sao chịu nổi? Cô nắm chặt lấy khung cửa, bất lực cúi đầu. Anh cuối cùng mở miệng: "Tôi... Lái xe đang ở bên ngoài, tôi bảo anh ta đưa cô về."
Dưới chân nhẹ nhàng, giống như đứng trên mây. Thanh âm của cô cũng như sức cùng lực kiệt, "Tôi tự mình trở về." Cô chậm rãi từng bước đi ra ngoài, vừa mới đi đến phòng ngoài, vấp vào bậc cửa, anh xông về phía trước, "Cẩn thận!"
Đầu váng mắt hoa, theo bản năng bám lấy cánh tay của anh, thoáng chốc lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc phía trước, đôi mắt kia là ma chướng bao phủ đời này kiếp này, vĩnh thế không cách nào thoát khỏi giam cầm.
"Nhâm Tố Tố!!"
Tố Tố run rẩy ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy Lôi Thiếu Công xông về phía trước giữ chặt cánh tay của anh, "Tam công tử!", Mộ Dung Thanh Dịch hất tay ra, cô cảm thấy thân thể chợt nhẹ bẫng, bị anh lôi sang một bên. Ánh mắt của anh đáng sợ vô cùng. "Bốp" một tiếng, cái tát giáng thẳng vào mặt.
Trương Minh Thù giận dữ: "Sao anh lại đánh người!?"
Trước mắt cô là một mảng trời đất quay cuồng, cảm thấy cánh tay của anh dùng sức như muốn muốn bóp chết mình. Chỉ nói: "Mọi chuyện không liên quan tới anh ấy."
Suốt một đêm lo lắng, cả đêm bàng hoàng hoảng sợ, cả đêm suy nghĩ lung tung, cả đêm điên cuồng tìm kiếm, ánh mắt của anh tưởng chừng có thể phun ra lửa, cô nói một câu duy nhất, vậy mà chỉ là một câu giải vây cho người đàn ông khác! Anh quan tâm cô, quan tâm như vậy, quan tâm đến mức suốt đêm chịu đựng muốn phát điên, lại chỉ nghe được một lời này. Tố Tố yếu ớt nhỏ bé, giống như một du hồn, anh vĩnh viễn không có cách nào bắt được du hồn. Mộ Dung Thanh Dịch thở hổn hển đe dọa nhìn cô, mà cô không hề hoảng sợ nhìn thẳng vào mắt anh. Cho tới bây giờ ở trước mặt anh cô chỉ cúi đầu, giờ có dũng khí thế này, cũng là vì một người đàn ông khác.
Lôi Thiếu Công nóng lòng sợ hãi, "Tam công tử, buông Thiếu phu nhân ra, cô ấy không thở được!" Anh lập tức hất tay, cô lảo đảo đứng không vững, Trương Minh Thù xót xa, không nhịn được muốn đỡ cô dậy, bị Mộ Dung Thanh Dịch dùng lực đẩy ra, "Anh không được chạm vào cô ta."
Tố Tố đồng thời đẩy cánh tay của anh, "Anh cũng đừng động vào tôi."
Một tiếng này như lưỡi đao sắc bén, rạch thẳng vào trong tim. Cô quật cường ngoan cố ngửa mặt lên, trong mắt tràn đầy chán ghét. Tố Tố không yêu anh, đến cùng cũng không yêu anh, rõ ràng... rõ ràng... Anh cậy vào quyền thế, những năm qua trói buộc, cuối cùng vẫn không chiếm được, không chiếm được một nửa trái tim Tố Tố.
Anh ở trước mặt cô thất bại thảm hại, không có cách nào ngăn cơn sóng dữ trong lòng. Nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy... cô phải chịu đựng nỗi đau đến tận xương tuỷ, mỗi lần hi vọng, chỉ đổi lại thất vọng lớn hơn, cho đến hôm nay... Cuối cùng thành ra tuyệt vọng. Trong lòng anh cũng sinh ra tuyệt vọng, câu này của cô như một án tử, dĩ vãng chỉ còn sót lại một tia tưởng niệm, một tia không cam lòng cũng bị cô xoá sạch. Như một người sắp chết đuối, anh nghiến răng nghiến lợi, "Tôi không động vào cô! Cả đời này cũng không động vào cô!"